Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 126


Tần Di giật thót trong lòng, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt sáng ngời mang theo ý cười của Thiên Hoàn Đại đế, hắn lập tức ý thức được điều gì đó.
Khoảnh khắc tiếp theo, Tần Di bình tĩnh rũ mắt xuống, không nhìn Thiên Hoàn Đại đế nữa.
“Thiên Hoàn Đại đế” chống quải trượng chậm rãi đi tới, nhìn năm vị cao thủ Đại Thừa trước mặt, cười nói: “Năm vị ái khanh đã cố hết sức rồi.”
Năm vị cao thủ Đại Thừa nghe thấy “Thiên Hoàn Đại đế” nói câu này, trong lòng tràn ngập kinh ngạc cùng nghi hoặc, họ len lén nhìn nhau nhưng không ai dám nhiều lời.
“Trước đó quốc sư đã tính được Thiên Hoàn sẽ xuất hiện tân đệ nhất cao thủ, cho nên đặc biệt muốn trẫm đợi ở đây để gặp mặt tân đệ nhất cao thủ.

Vừa rồi năm vị ái khanh liên thủ với nhau cũng thấy rồi đấy, cũng đã dốc hết toàn lực rồi, không hề nương tay.”
“Xem ra tân đệ nhất cao thủ được quốc sư tiên đoán chính là vị dũng sĩ trước mặt ta rồi.”
Nghe “Thiên Hoàn Đại đế” nói như vậy, năm vị cao thủ Đại Thừa bừng tỉnh đại ngộ —— quốc sư yêu cầu bọn họ dốc hết toàn lực, nhất định phải khởi động Tứ Tượng Ngũ Hành trận để đối phó với Tần Di, thì ra là vì nguyên nhân này sao?
Sau đó bọn họ nhìn vẻ mặt tán thưởng của “Thiên Hoàn Đại đế” đối với Tần Di mà không khỏi âm thầm lau mồ hôi lạnh, trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
Nếu thật sự dùng Tứ Tượng Ngũ Hành trận để đả thương hoặc sát hại đệ nhất cao thủ được quốc sư tiên đoán, khiến Bệ hạ không đợi được người, vậy thì thật là…
Lập tức, một người trong nhóm nhanh chóng suy nghĩ, liền nói: “Chúng thuộc hạ không dám nhận công, là bởi vì vị cao thủ này tư chất hơn người, bọn thần không cùng đẳng cấp.

Chúc mừng Bệ hạ thêm một trụ cột cho Thiên Hoàn của chúng ta!”
“Chúc mừng Bệ hạ thêm một trụ cột cho Thiên Hoàn của chúng ta!”
Tiếng chúc mừng vang lên liên tiếp, Tần Di yên lặng đứng ở nơi đó, đây là lần đầu tiên ở trong loại tình huống này mà hắn muốn cười.
Đương nhiên là hắn không thể cười ra được, chỉ bình tĩnh giữ cho gương mặt không thay đổi.
Tiếp đó, “Thiên Hoàn Đại đế” còn đưa tay về phía Tần Di.
Tần Di ánh mắt khẽ động, vội vàng vươn tay đỡ lấy “Thiên Hoàn Đại đế”.
Mà đúng lúc này, ngón tay thô ráp của “Thiên Hoàn Đại đế” gõ vào lòng bàn tay của Tần Di hai cái.
Tần Di hiểu ý, sắc mặt càng thêm bình tĩnh.

Cứ như vậy, dưới sự hỗ trợ của Tần Di, “Thiên Hoàn Đại đế” chầm chậm bước ra khỏi Thánh tháp, xuất hiện trước mặt các tu sĩ đang vây xem ở bên ngoài.
Năm vị cao thủ Đại Thừa xếp thành một hàng, theo sát phía sau.
“Thiên Hoàn Đại đế” vừa xuất hiện, tựa như một hòn đá lớn ném vào mặt hồ phẳng lặng, gây ra hàng ngàn lớp sóng to.
Các tu sĩ ở bên kia hồ Thánh kích động không thôi, bên tai không ngừng vang lên tiếng hô “Tham kiến ​​​​bệ hạ”.
Lúc này “Thiên Hoàn Đại đế” mỉm cười nhìn các tu sĩ bên kia hồ Thánh, khẽ giơ tay lên và nói: “Đêm hôm trước quốc sư quan sát tinh tượng, bói được Thiên Hoàn sẽ có tân đệ nhất cao thủ.

Hôm nay trẫm đã đợi được vị cao thủ đệ nhất này, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
“Tương lai của Thiên Hoàn được cứu rồi.”
“Thiên Hoàn Đại đế” vừa nói ra câu này, trong đám tu sĩ liền phát ra một trận tung hô ca ngợi.
Mà lúc này, “Thiên Hoàn Đại đế” lại trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói: “Quốc sư đã già rồi, tâm sức không còn như xưa, sau này sẽ bắt đầu bế quan đột phá bình cảnh, chờ đợi phi thăng.

Chính vì vậy mới giúp trẫm chọn ra người kế nhiệm mới này cho Thiên Hoàn, từ nay trở đi, vị đệ nhất cao thủ này sẽ đảm nhận vị trí quốc sư.”
Bấy giờ, tiếng bàn tán giữa các tu sĩ càng lớn hơn, thậm chí bắt đầu ầm ĩ cả lên.
Quốc sư muốn thay người?
Thật sự muốn đổi người sao?!
Bọn họ khó mà tin được!
Nhưng cố tình năm vị cao thủ Đại Thừa và Tần Di lại đứng sau lưng Thiên Hoàn Đại đế, lời nói của Thiên Hoàn Đại đế tuyệt đối là sự thật.
Hơn nữa, nếu chuyện này không phải sự thật, thì sao quốc sư lại không đứng ra phản bác?
Cơ mà … thực sự quá kỳ lạ.
Nhưng ở trước mặt Thiên Hoàn Đại đế, tất nhiên không có ai dám phản bác, tuy trong lòng các tu sĩ đều có suy nghĩ khác nhau, nhưng đa phần bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm —— dù sao từ tác phong làm việc của Tần Di, vị tân quốc sư này có vẻ nhân từ hơn vị quốc sư cũ nhiều.
Mà vị tân quốc sư này còn được chọn bởi quốc sư cũ …

Chuyện này…
Nhưng “Thiên Hoàn Đại đế” sẽ không giải thích cho mọi người nhiều nghi hoặc như vậy, lúc này sau khi nói xong hai câu đó, ông ta mỉm cười nói với năm vị cao thủ Đại Thừa: “Trẫm đã ban Thiên Tâm Liên cho tân quốc sư, bây giờ trẫm cảm thấy có chút không khỏe, cứ để tân quốc sư đưa trẫm trở về nghỉ ngơi.

Các ái khanh lui xuống trước đi.”
Mặc dù trong lòng năm vị cao thủ Đại Thừa có chút nghi ngờ đối với một vài hành vi cử chỉ của “Thiên Hoàn Đại đế”, nhưng “Thiên Hoàn Đại đế” ở trước mặt quả thật không phải giả, bọn họ xoắn xuýt hồi lâu cũng chỉ có thể chắp tay nói: “Cung tiễn Bệ hạ.”
·
Cứ như vậy, “tân quốc sư” đỡ “Thiên Hoàn Đại đế” bình yên vô sự tiến vào Thiên Hoàn cung.
“Thiên Hoàn Đại đế” vừa vào cung, lập tức có thị nữ và người hầu nghênh đón, dẫn bọn họ vào tẩm cung.
Sau khi vào tẩm cung, “Thiên Hoàn Đại đế” cho lui những người khác, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn đột nhiên hiện lên ý cười ranh mãnh không phù hợp với tuổi tác: “Giả bộ mệt chết em rồi.”
Tần Di ở bên cạnh: …
Hắn không ngờ Thẩm Thanh Đường lại chơi lớn như vậy.
Lúc này, “Thiên Hoàn Đại đế” lại nháy mắt một cái, ra hiệu Tần Di đi tới, Tần Di bước lên phía trước, theo mệnh lệnh của “Thiên Hoàn Đại đế”, đỡ cậu chầm chậm dựa vào gối đầu mềm mại ở bên cạnh.
“Thiên Hoàn Đại đế” lúc này mới từ từ nhắm mắt lại.
Không bao lâu sau, một chồi non xanh mơn mởn chui ra khỏi tay áo choàng trắng tinh lộng lẫy của Thiên Hoàn Đại Đế.
Tần Di vội vàng đưa tay ra đỡ lấy chồi non, đồng thời vung tay lên, lập tức, cấm chế như nước chảy trút xuống xung quanh tẩm cung, hoàn toàn ngăn cách nơi này với thế giới bên ngoài.
Cuối cùng, một tia sáng xanh lóe lên, bạch y mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống, vừa vặn vững vàng rơi vào trong ngực Tần Di.
Tần Di nhíu mày, nhìn Thẩm Thanh Đường sắc mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn mỉm cười đang dang tay ôm lấy mình, trầm giọng nói: “Sao em dám liều lĩnh như vậy?”
Thẩm Thanh Đường khẽ cười: “Tại quốc sư chơi lớn như vậy trước, em không thể để hắn ta thất vọng được.”
Tần Di: …
“Vừa rồi em làm như vậy không sợ bị bại lộ sao?”
Thẩm Thanh Đường liếc nhìn Tần Di, nhẹ giọng nói: “Nếu sợ bại lộ thì em đã không dám làm như vậy rồi.”

Tần Di: ?
Lúc này, Thẩm Thanh Đường ra hiệu cho Tần Di đặt cậu xuống bên cạnh Thiên Hoàn Đại đế, Tần Di nghe lời làm theo.
Sau đó, Thẩm Thanh Đường cúi người, từ lòng bàn tay phóng ra dây leo chui vào trong miệng Thiên Hoàn Đại đế.
Không lâu sau, dây leo rút về, bên trên có thêm một quả hạt cỏ ký sinh dính vết máu.
“Đây là gì?” Tần Di khẽ nhíu mày.
Thẩm Thanh Đường bình tĩnh nói: “Hạt cỏ ký sinh được dùng để điều khiển con rối, Bệ hạ đã chết được vài giờ rồi.

Hơn nữa, ông ta chết là vì bị hút cạn long khí.”
“Nhưng dù như vậy, quốc sư vẫn không dám công khai ra mặt đối đầu với chúng ta, chứng tỏ hiện tại hắn ta rất yếu.”
“Điều quan trọng nhất là hạt cỏ ký sinh này vừa rồi vẫn còn ở trong cơ thể Bệ hạ, vì vậy hắn ta có thể nhìn thấy mọi thứ chúng ta đã làm.”
“Vừa rồi em làm chuyện quá đáng như vậy, hắn ta cũng không dám xuất đầu lộ diện, điều này đủ chứng minh sức mạnh của hắn ta bây giờ không đủ.”
“Hơn nữa, nhất định đã bị chọc điên rồi.”
Tần Di trầm mặc chốc lát, sau đó cười nói: “Vậy chúng ta đi tìm hắn ta ngay bây giờ đi?”
Thẩm Thanh Đường cầm hạt cỏ ký sinh trong lòng bàn tay, mím môi im lặng một lúc rồi nói: “Không vội, hắn ta hiện tại đang ẩn giấu khí tức, nhất thời em khó mà phát hiện được, nếu tùy tiện đi vào, nhất định sẽ rơi vào cạm bẫy, chi bằng để em ăn Thiên Tâm Liên nâng cao thực lực rồi hẵn đi”
Tần Di không phản đối: “Được.”
Có điều, nhìn thoáng qua thi thể Thiên Hoàn Đại đế nằm trên giường, Tần Di nhíu mày nói: “Thi thể của bệ hạ làm thế nào đây?”
Lúc này nếu lại bị người phát hiện, Tần Di vẫn không thoát khỏi liên can.
Thẩm Thanh Đường suy nghĩ một chút, sau đó lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một hạt giống, cho vào miệng Thiên Hoàn Đại đế.
Không lâu sau, lồng ngực của Thiên Hoàn Đại đế đột nhiên khẽ phập phồng, giống như người đang hô hấp.
Tần Di đồng tử hơi co rụt lại: “Cái này em học được ở đâu?”
Thẩm Thanh Đường lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ trước đây em đã đọc ở trong sách, loại hạt này sẽ nở ra và co lại trong không khí ẩm, giống với tần suất hô hấp của người vậy, có thể ngụy trang thành dáng vẻ đang hít thở.”
Tần Di: “Em đọc nhiều sách linh tinh thật đấy.”
Thẩm Thanh Đường: ?
Chẳng qua sau đó Tần Di cười khẽ một tiếng, lẳng lặng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra Thiên Tâm Liên, nói: “Em ăn nó luôn đi.”
Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm cười, đưa tay đón lấy chiếc cốc pha lê trong tay Tần Di.

Nhưng đúng lúc này, hạt cỏ ký sinh mà Thẩm Thanh Đường lúc nãy đã quên bóp nát đột nhiên nảy lên, vươn ra vô số dây leo nhỏ xíu muốn quấn lấy chiếc cốc pha lê trong tay Thẩm Thanh Đường.
Nhưng Thẩm Thanh Đường đã đề phòng từ trước, tức thì cậu liền chộp lấy hạt cỏ ký sinh, cấp tốc rót linh thức vào trong đó.
Nhoáng cái, Thẩm Thanh Đường đang nhắm mắt lại đột nhiên mở ra.
Cậu đã tìm được vị trí của quốc sư thông qua linh lực điều khiển hạt cỏ ký sinh của hắn ta!
Dường như quốc sư cũng ý thức được điều này, lập tức cắt đứt liên hệ tinh thần với hạt cỏ ký sinh.
Nhưng đã quá muộn, Thẩm Thanh Đường đã nhìn thấy hắn ta rồi.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường dứt khoát ngẩng đầu nhìn Tần Di nói: “Lan Đình, chàng mau đi đến hậu cung chỗ có một cây đa rất lớn, nơi đó rất trống trải, nhìn lướt qua là có thể thấy rõ, quốc sư đang ở đó!”
Tần Di ánh mắt khẽ biến, lập tức hỏi: “Còn em thì sao?”
“Em ăn Thiên Tâm Liên xong sẽ đến sau —— Lan Đình, chàng còn không đi, hắn ta sẽ chạy mất.”
Tần Di do dự một chút, nhưng rất nhanh hắn liền quả quyết đưa tay lên, khoét lồng ngực mình một cái.
Một giọt máu vàng rơi xuống, giữa lông mày Tần Di hiện lên một tia thống khổ, sau đó, trong lòng bàn tay Tần Di xuất hiện một chiếc vảy vàng lớn lấp lánh bảy sắc cầu vòng.
“Cầm lấy đi, nó có thể bảo vệ em.”
Thẩm Thanh Đường nhìn chiếc vảy trong tim còn đang rỉ máu của Tần Di, trong lòng chấn động, nhưng rất nhanh, cậu liền đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc vảy đó.
Cuối cùng Tần Di cũng thở ra một hơi, lúc này hắn khẽ gật đầu với Thẩm Thanh Đường, không chút do dự rời khỏi tẩm cung, đi đến chỗ Thẩm Thanh Đường đã nói.
Thẩm Thanh Đường nhìn theo Tần Di hóa thành tia sáng vàng rời khỏi tẩm cung, cậu hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, yên lặng nắm lấy chiếc vảy nhuốm máu trong lòng bàn tay, lại cúi đầu nhẹ nhàng mở chiếc cốc pha lê ra.
Thiên Tâm Liên tỏa ra linh quang trong chiếc cốc pha lê, khí tức của Thẩm Thanh Đường cảm ứng với nó, nó thậm chí còn bắt đầu trở nên phấn khích.
Nhưng lần này, không bị bất cứ thứ gì ngăn cản, Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu, nuốt trọn Thiên Tâm Liền vào trong bụng.
Nháy mắt, ánh sáng trắng bùng lên dữ dội, toàn bộ tẩm cung rộng lớn được bao phủ bởi linh khí cực mạnh.
Vô số luồng khí màu trắng hình cánh hoa từ từ trôi nổi trong không trung, không ngừng nhảy múa xung quanh cơ thể Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường chỉ nhắm mắt lại, lặng lẽ hấp thu linh khí nồng đậm đang dâng trào.
Nhưng cậu không hề chú ý tới, vào lúc này, một phiến lá cây ngô đồng màu xanh biếc đang lặng lẽ hiện ra trên đỉnh đầu của cậu, tỏa ra Thánh quang màu xanh ngọc nhu hòa, bao phủ toàn thân của cậu…
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment