Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 129


Tiếng cười quỷ dị cực kỳ đinh tai nhức óc vây quanh Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường nhắm mắt lại, chỉ lặng yên đứng đó, bạch y nhẹ nhàng đung đưa trong không trung, dường như cậu đang suy nghĩ điều gì đó, không để ý tới tiếng cười dữ tợn của quốc sư.

Quả nhiên, trông thấy dáng vẻ không hề để tâm của Thẩm Thanh Đường, chẳng mấy chốc, tiếng cười ngưng bặt, đổi thành giọng nói nham hiểm.

“Ngươi chọn một kiểu chết thoải mái đi, hoặc là ngoan ngoãn tự động giao ra truyền thừa của đền Thần.

Nếu không ——”
Lúc này Thẩm Thanh Đường mới chậm rãi mở mắt ra: “Nếu không thì sao?”
“Nếu không?”
Những dây leo màu xanh đậm có gai nhọn chậm rãi bay múa trong không trung, vô số thanh âm tụ lại thành một, hung hăng rống lên: “Nếu không thì ngươi cứ giương mắt nhìn tất cả người ngươi quan tâm chết hết đi!”
Thẩm Thanh Đường khẽ cau mày.

Mà trong sự múa lượn của dây leo, trước mặt cậu xuất hiện một vầng sáng xanh dần dần ngưng tụ lại thành hai cảnh tượng.

Một cảnh là ở trong thành Thiên Hoàn, cảnh còn lại là ở bên ngoài thành Thiên Hoàn.

Trong thành Thiên Hoàn, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Mặc dù lúc này toàn bộ thành Thiên Hoàn đã được bao bọc trong Tứ Tượng Ngũ hành trận, nhưng bốn phía xung quanh thành Thiên Hoàn nằm bên ngoài Tứ Tượng Ngũ hành trận đã có vô số dây leo xanh sẫm đang chậm rãi leo dọc theo bên rìa trận pháp, tạo thành một tấm lưới khổng lồ màu xanh đậm phủ lên toàn bộ thành Thiên Hoàn.

Che lấp cả bầu trời, cực kỳ đáng sợ.

Các tu sĩ bị nhốt trong đám dây leo dệt thành tấm lưới, ai ai cũng lộ ra vẻ lo lắng, sắc mặt trầm trọng, như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.

Bên ngoài thành Thiên Hoàn, một con rồng ma khổng lồ rơi ầm xuống đất, ma khí của nó dần dần tiêu tán trong sự thiêu đốt của ngọn lửa tam muội chân hỏa.

Sau đó, một thân bạch y bị ma khí gặm nhấm nhìn không ra hình hài từ từ hiện ra trong ngọn lửa tam muội chân hỏa, lặng yên nằm trong cái hố lớn.

Dòng máu đen kịt tí tách chảy ra, Tần Di từ trên không trung đáp xuống, lảo đảo quỳ xuống trước mặt Cung Minh Trạch.

Tần Di nhìn chằm chằm một thân bạch y chẳng còn nguyên vẹn, trong con ngươi đột nhiên hiện ra một tia máu.

Sau đó hắn run rẩy cúi người, chậm rãi đưa tay ra, vươn tới gương mặt đã thấm đẫm máu tươi, bị ma khí ăn mòn đến không nhìn ra hình thù.

Hắn khàn giọng thì thào: “Thúc thúc…”
Hình ảnh đến đây liền đột ngột dừng lại.

Đám dây leo từ từ tụ lại với nhau, như thể có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường lặng lẽ nhắm mắt lại, trên khuôn mặt xinh đẹp không có quá nhiều biểu cảm dư thừa.

Nhưng đúng lúc này, xung quanh cậu đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, đám dây leo khản giọng thầm thì: “Sao nào, đây chính là kết cục khi dám đối đầu với ta, đám nhãi ranh các ngươi quá tự cao tự đại rồi.


Mà lúc này, Thẩm Thanh Đường lại đột nhiên mở mắt ra, nhẹ giọng nói: “Ta cũng thấy rồi.


Hơn nữa, những gì cậu nhìn thấy không giống hoàn toàn với những gì đám dây leo cho cậu thấy.

Mặc dù thành Thiên Hoàn đã bị dây leo bao vây, các tu sĩ trong Tứ Tượng Ngũ Hành trận nhìn thấy đám dây leo giương nanh múa vuốt che lấp bầu trời này cũng đầy mặt lo lắng, nhưng mỗi một người bọn họ đều cầm pháp bảo bày thế trận sẵn sàng đón địch.

Thẩm Thanh Ngạn và Mộ Phi đứng ở nơi cao nhất, im lặng quan sát hướng đi và sự biến hóa của từng sợi dây leo, các tu sĩ biết ngự kiếm cũng tuần tra xung quanh biên giới, không cho đám dây leo kia có bất kỳ cơ hội nào.

Về phần bên ngoài thành Thiên Hoàn…
“Xin…….

lỗi.


” Cung Minh Trạch dựa vào trong ngực Tần Di, cố gắng hết sức dùng cổ họng tràn ngập máu tươi chậm rãi phun ra hai chữ này với Tần Di.

Anh thực sự có lỗi, bởi vì thân phận Thái Tử mà đã che giấu quá nhiều chuyện, làm quá nhiều việc trái với lương tâm.

Khi đó anh chưa từng nghĩ tới, mình sẽ bị địa vị Thái Tử này đẩy đến tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Nếu như… Nếu như có thể làm lại từ đầu…
Đáng tiếc, không có nếu như.

Hơi thở của Cung Minh Trạch yếu đi từng chút một.

Tần Di đưa tay ra, lặng lẽ vuốt xuống đôi mắt chỉ còn lại sự trống rỗng của Cung Minh Trạch, hắn nhắm mắt lại, run rẩy lẩm bẩm: “Được, con tha thứ cho người.


Khóe môi Cung Minh Trạch khẽ mấp máy.

Nhưng không còn phát ra âm thanh nào nữa.

Khi nhìn thấy cảnh này, đôi môi mỏng của Thẩm Thanh Đường mím chặt.

Lần đầu tiên cậu có chút không cam lòng —— tại sao đền Thần lại cho cậu lời tiên tri vô dụng như vậy?
Mặc dù lời tiên tri này đã bảo vệ cậu, nhưng cậu còn muốn cứu nhiều người hơn nữa…
Đúng lúc này, có một trận gió thổi qua, vô số dây leo không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, nhân lúc Thẩm Thanh Đường còn đang ngây người, chúng nhe nanh múa vuốt bao vây lấy Thẩm Thanh Đường!
Thẩm Thanh Đường sực tỉnh, giơ tay chưởng một phát, vô số dây leo màu xanh nhạt bay ra, quấn lấy dây leo xanh đậm.

Ầm một tiếng, dây leo của cả hai bên đều vỡ thành vô số mảnh.

Một vệt máu rỉ ra khỏi khóe môi Thẩm Thanh Đường, nhưng cậu không chần chừ nữa, cậu nhún người bay vút lên trời.

Mà lúc này, đám dây leo xanh sẫm cũng từ bốn phương tám hướng tụ lại đuổi theo thân ảnh áo trắng như hình với bóng.

Bạch y bay nhanh trong cung điện Thiên Hoàn, theo sau là đám dây leo xanh đậm lúc nhúc, đám dây leo đó giương nanh múa vuốt, che trời lấp đất, uốn lượn đâm thẳng vào sau lưng Thẩm Thanh Đường.

Thế tấn công không hề kiêng nể gì.

Chính là muốn bắt Thẩm Thanh Đường rồi xé xác cậu ra thành trăm mảnh.

Mặc dù lúc này đám dây leo không nói chuyện, nhưng Thẩm Thanh Đường có thể nghe thấy được tiếng gào thét thèm khát trong lòng chúng nó.

Bắt lấy nó! Nuốt sống nó! Đồng hóa nó!
Rồi ngươi sẽ trở thành Mộc linh căn Thiên phẩm, vua của giới linh thực vật, từ nay về sau có thể bất tử bất diệt.

Cả giới tu chân này đều là của ngươi.

Nghe thấy tham vọng khủng bố này, trong lòng Thẩm Thanh Đường không khỏi có chút ớn lạnh.

Thứ cậu cảm nhận được, không chỉ có chấp niệm của quốc sư, mà còn có cả oán niệm của những linh thực vật bị quốc sư cắn nuốt.

Nhiều chấp niệm đáng sợ như vậy tập trung lại một chỗ, năng lượng được sinh ra không phải một tu sĩ cường giả bình thường có thể ngăn cản được.

Cậu thực sự có thể làm được sao?
Nháy mắt ấy, trong lòng Thẩm Thanh Đường hơi dao động.

Mà lúc này, Thẩm Thanh Đường đã chạy trốn đến nơi cao nhất trong Thiên Hoàn Thánh tháp, nhưng đám dây leo vẫn ùn ùn đuổi theo cậu.

Thẩm Thanh Đường không còn chỗ trốn rồi.

Cuối cùng, cậu chậm rãi dừng lại, đứng trên đỉnh Thánh tháp trắng xóa, thậm chí còn xoay người lại đối mặt với đám dây leo.


Thẩm Thanh Đường một thân áo trắng bị gió thổi tung bay, thân hình đơn bạc của cậu như một chiếc lá non trong gió, không ngừng lay động, như thể cậu có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.

Nhưng ánh mắt của cậu lúc này lại vô cùng dịu dàng và kiên định.

Bên trong hàm chứa sự quyết tâm.

Dù thế nào đi nữa, lời tiên tri đã giao cho cậu rồi, cậu cũng phải có câu trả lời với đền Thần, trận chiến ngày hôm nay, cậu không thể lùi bước.

Thấy Thẩm Thanh Đường đột nhiên dừng lại, đám dây leo cũng không khỏi từ từ dừng lại trong không trung.

Đám dây leo chằng chịt kéo dài từ Hoàng cung Thiên Hoàn đến đỉnh Thánh tháp, dưới sự che phủ của chúng, đâu đâu cũng tản ra ánh sáng lạnh lẽo màu lục u ám, toàn bộ Hoàng cung Thiên Hoàn giống như bãi tha ma.

Dây leo đi đến đâu cỏ úa đến đó, Thẩm Thanh Đường nhỏ bé đứng trước mặt chúng nó giống như một con bướm trắng yếu đuối mỏng manh, chỉ cần chạm một cái là có thể bóp ch/ết.

Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu lên, mái tóc dài đen như mực tung bay sau lưng, lúc này cậu lặng lẽ nhìn đám dây leo cuồng vọng và tham lam kia, thấp giọng nói: “Ta đồng ý với ngươi, ngươi thả bọn họ ra trước đi.


Dây leo hơi sửng sốt, sau đó chúng phát ra một trận tiếng cười quái dị.

Giây tiếp theo chúng bất thình lình lao về phía Thẩm Thanh Đường!
“Muộn rồi!” Vô số tiếng vo ve như đàn ong và tiếng cười rào rạt như thủy triều vang lên bên tai Thẩm Thanh Đường, mang theo ác ý trả thù và đắc ý hả hê.

Lúc này Thẩm Thanh Đường lặng lẽ nhắm mắt lại.

Ngay tức khắc, đám dây leo như thủy triều dâng lên, nhấn chìm bạch y, tạo thành một cái kén thật lớn màu xanh đậm!
Hơi thở nguy hiểm và hung ác quay cuồng trong cái kén lớn, mang theo một lực lượng có thể nuốt chửng mọi thứ.

Ban đầu Thẩm Thanh Đường muốn dựa vào sức mạnh của lời tiên tri để đồng quy vu tận với đám dây leo này.

Nhưng đến khi ý thức của đám dây leo này tiến vào trong cơ thể cậu, cậu mới giật nảy mình, lập tức hiểu rõ ý nghĩa chân chính của lời tiên tri.

Sau đó, Thẩm Thanh Đường tựa như đã hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, đứng im mặc cho dây leo trói chặt mình, đồng thời bắt đầu hấp thu năng lượng trong cơ thể mình.

Mùi vị linh lực thấm đậm tiên tri thật là ngon, bởi vì số lượng dây leo quá nhiều, bình thường chúng nó không được ăn no, cho nên lúc này nhìn thấy món ngon như vậy, chúng nó liền bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến!
Mặc dù hành vi của Thẩm Thanh Đường lúc này rất đáng ngờ, nhưng chúng nó không hề sợ hãi hay đắn đo, trong đầu chúng bây giờ chỉ toàn kêu gào hai từ nuốt chửng và đồng hóa!
Lúc này, những sợi dây leo đang bao vây Tứ Tượng Ngũ Hành trận cũng cảm nhận được lời mời gọi của món ngon ở đây, đều đồng loạt kéo đến!
Nhất thời, khi đám dây leo rút đi, thành Thiên Hoàn được Tứ Tượng Ngũ Hành trận bảo vệ lại tìm về được ánh sáng.

Các tu sĩ được ánh mặt trời chiếu rọi, nhìn đám dây leo trên đầu đang rút lui, tất cả đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.

Nhưng Thẩm Thanh Ngạn đang đứng ở nơi cao nhất liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái kén xanh đang không ngừng bành trướng trên đỉnh Thiên Hoàn Thánh tháp!
Hơn nữa, cái kén màu xanh trên đỉnh Thiên Hoàn Thánh tháp đã không còn nhìn được một mảnh bạch y nào!
Hai mắt Thẩm Thanh Ngạn như muốn nứt toác, anh nổi giận gầm lên một tiếng, rút kiếm ra định lao về phía Thánh tháp, nhưng đúng lúc này, Mộ Phi đột nhiên biến thành hình người ôm chặt lấy eo Thẩm Thanh Ngạn.

Sau khi Tứ Tượng Ngũ Hành trận được kích hoạt thì không thể ngừng lại, sinh linh bên trong trận pháp không thể ra ngoài, người bên ngoài cũng không thể đi vào, một khi nó bị ngừng lại, tất cả những nỗ lực trước đó đều sẽ lãng phí.

Trên gương mặt tuấn tú của Mộ Phi lúc này cũng giàn giụa nước mắt, y hai mắt đỏ hoe khàn giọng nói: “Huynh là Kim Đan, nếu đi cũng chỉ có thể nộp mạng thôi!”
“Nhưng đó là đệ đệ ruột của ta mà!” Thẩm Thanh Ngạn gào lên.

Mộ Phi dùng sức ấn đầu mình vào lưng Thẩm Thanh Ngạn, không nói nữa, chỉ ôm chặt lấy anh không chịu buông ra.

Các tu sĩ ở chung quanh nhìn thấy cảnh này đều im lặng, nhưng tất cả đều từ từ tập hợp lại, dự định nếu Mộ Phi không thể ngăn cản Thẩm Thanh Ngạn sẽ giúp đỡ ngăn anh lại.

Lúc này, cái kén lớn màu xanh sẫm trên đỉnh Thánh tháp vẫn đang điên cuồng bành trướng, bên trong còn loáng thoáng truyền ra tiếng vo ve.

Nhưng với khoảng cách xa như vậy, không ai biết được bên trong đã xảy ra chuyện gì.


Cuối cùng, Thẩm Thanh Ngạn mới như sực tỉnh, khàn giọng nói: “Mau truyền tin cho Tần Di, bảo hắn tới cứu người!”
Mộ Phi lấy lại bình tĩnh, lập tức làm theo.

·
Trên đỉnh Thánh tháp
Thẩm Thanh Đường nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên những đường gân xanh tựa như dây leo, những dây leo đó sắp hút hết linh lực của cậu rồi.

Mà đúng như những gì dây leo đã nói, đồng hóa cậu, hợp thành một thể với cậu.

Sau khi cảm nhận được tất cả dây leo đã hoàn toàn đến hết bên cạnh mình, đôi mi mảnh của Thẩm Thanh Đường khẽ rung lên rồi hé mở.

Tất cả dây leo đều giật mình sợ hãi khi cảm nhận được linh hồn của Thẩm Thanh Đường dao động.

Lúc này, Thẩm Thanh Đường lặng lẽ nở một nụ cười trên khuôn mặt đầy những đường gân xanh.

“Trong sách ở đền Thần có viết, Mộc linh căn Thiên phẩm đỉnh phong có thể chỉ huy tất cả linh thực vật, ngươi còn nhớ không?”
Đám dây leo gầm gừ: “Không sai, vậy thì đã sao?!”
Thẩm Thanh Đường cười một tiếng: “Vậy thì đã sao ư?”
Đám dây leo rốt cục cũng cảm nhận được có gì đó không ổn.

“Nếu đã như vậy, thì sao có thể là các ngươi đồng hóa ta, mà không phải là ta đồng hóa các ngươi?”
Đám dây leo: ! ! !
Cuối cùng, chúng nó cũng phát hiện ra đây chính là một cái bẫy khổng lồ, một trò bịp bợm!
Đền Thần đã lừa dối chúng nó, lời tiên tri cũng lừa dối chúng nó! ! !
Đám dây leo bắt đầu điên cuồng muốn tháo chạy, nhưng đúng lúc này, chúng nó kinh hoàng phát hiện ra ý thức của chúng nó không còn nữa, đám dây leo kia đã không còn bị chúng nó khống chế nữa!
Dần dần, tất cả ý thức hỗn loạn hòa làm một, linh hồn hoảng sợ của quốc sư xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Đường.

Sau đó hắn ta điên khùng gào thét: “Ngươi không giết được ta, bây giờ chúng ta đã đồng hóa rồi, ta sẽ vĩnh viễn tồn tại trong cơ thể ngươi! Ta sẽ đấu với ngươi cho đến chết!”
“Thật sao?” Thẩm Thanh Đường khẽ nói.

“Nhưng ngươi có biết lời tiên tri ta được thừa hưởng là gì không?”
“Mặc kệ là cái gì, ngươi cũng không giết được ta!”
“Là Niết Bàn.


Ba từ, lặng lẽ thốt lên.

Niết bàn, cũng chính là tái sinh.

Nhưng đây là lời tiên tri chỉ thuộc về Thẩm Thanh Đường, bí pháp bị quốc sư đánh cắp là phục hồi và sinh trưởng không giới hạn.

Mà cách để đối phó với lòng tham vô đáy đó chính là tiêu diệt nó hoàn toàn.

Ban đầu Thẩm Thanh Đường còn nghĩ đền Thần đã cho cậu một lời tiên tri như vậy là để cậu tử chiến đến cùng.

Nhưng khi nhìn thấy nhiều dây leo như vậy, Thẩm Thanh Đường nhận ra rằng với thực lực của mình, cho dù đồng quy vu tận cũng không thể giết hết chúng nó.

Cho đến khi… đám dây leo đó nói ra hai chữ đồng hóa.

Sau đó, Thẩm Thanh Đường mới chợt nhận ra rằng – dùng cách tham lam nhất để tiêu diệt lòng tham mới là mục đích cuối cùng của lời tiên tri.

Lúc này, linh hồn của quốc sư ý thức được bản thân đã lọt vào tròng, hắn ta bắt đầu vặn vẹo không kiểm soát, cuối cùng hắn ta cũng biết sợ hãi, bắt đầu điên cuồng la hét, cố gắng quấy nhiễu Thẩm Thanh Đường.

Nhưng Thẩm Thanh Đường mặc kệ tất cả, bình tĩnh nhắm mắt lại, lúc này, một sợi dây leo xanh nhạt mềm mại mảnh mai đi ra nhẹ nhàng chạm vào trán cậu.

Một vầng sáng xanh chậm rãi nở rộ.

Từ trong cơ thể cậu, từ trong cái kén khổng lồ màu xanh đậm lan tỏa ra ngoài.

Tiếng thét kinh hoàng của quốc sư trong nháy mắt đã bị vầng sáng xanh khổng lồ này nuốt chửng, tiêu tán không còn tăm hơi.

Ngay sau đó, vô số tia sáng màu xanh nhạt bung tỏa ra từ cái kén xanh sẫm.

Một tiếng nổ lớn vang lên, trên bầu trời trôi nổi vô số mảnh linh khí màu xanh ngọc lấp lánh ánh huỳnh quang.

Làn sóng không khí khổng lồ tạo ra một trận lốc xoáy hung tợn.

Cuồng phong thét gào quét qua mang theo sức mạnh hủy diệt và tái sinh, trong nháy mắt thổi bay những mảnh linh khí màu xanh lục, đưa chúng đến khắp nơi trong thành Thiên Hoàn.


Giống như tiên nữ rải hoa, những mảnh linh khí kia lần lượt rơi xuống, mang theo dư âm ấm áp và quyến luyến.

Trời quang mây tạnh, vạn vật hồi sinh.

Cây đào nở hoa, cây liễu vươn cành xanh tươi, ánh mặt trời lan tỏa, chiếu sáng mọi ngóc ngách trong thành Thiên Hoàn.

Tất cả tu sĩ chứng kiến ​​cảnh tượng này đều ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn linh khí màu xanh ngọc rơi xuống mỗi một nơi trên cơ thể mình.

Rất nhiều người khóe mắt đã ngấn lệ.

Thẩm Thanh Ngạn càng đứng im ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng trên đỉnh Thiên Hoàn Thánh tháp, hai mắt trừng to nhưng lại khô khốc, một giọt nước mắt cũng chẳng thể rơi xuống, trong nhất thời tựa như đã mất đi cả linh hồn.

Sao lại như vậy?
Đây là suy nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu anh lúc này.

Nhìn vẻ mặt của Thẩm Thanh Ngạn, Mộ Phi đứng ở bên cạnh chỉ có thể cắn môi, im lặng nắm chặt tay anh, không dám buông ra.

·
Cùng lúc đó
Ở một nơi xa bên ngoài thành Thiên Hoàn truyền đến một tiếng gầm chói tai đầy bi thương phẫn nộ của một con kim long.

Là Tần Di cuối cùng cũng nhận được truyền tin, và cũng cảm nhận được biến động khác thường ở bên kia.

Máu đầu tim nói cho hắn biết, Thẩm Thanh Đường xảy ra chuyện rồi.

Thân ảnh khổng lồ màu vàng lướt qua những đám mây với tốc độ gần như xé toạc không gian.

Trong đầu Tần Di lúc này chỉ còn một ý nghĩ, nhất định phải đem Thẩm Thanh Đường bình an vô sự trở về!
Nhưng vào lúc này, có một mảnh linh quang màu xanh ngọc giống như tùy ý mặc cho gió thổi từ từ trôi dạt trên bầu trời.

Cứ thế mà lặng lẽ bay tới trước mặt Kim Long.

Cách một đám mây trắng ngăn lại đường đi của Kim Long.

Kim Long nhíu mày, trong con ngươi thẳng đứng lóe lên một tia sát ý, hắn vừa định phun lửa, nhưng khoảnh khắc tiếp theo liền xuất hiện một cảnh tượng ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Mảnh linh quang màu xanh ngọc đó từ từ ngưng tụ lại trước mặt hắn.

Ngưng kết thành một thân bạch y quen thuộc.

Đôi đồng tử của Kim Long khẽ co lại.

Không thể tin được.

Kế đó, một thân bạch y thon dài thướt tha đắm mình trong ánh sáng dịu nhẹ ấy ngược gió đi về phía hắn.

Sau cùng, một ngón tay mảnh khảnh mềm mại chạm nhẹ vào giữa lông mày của Kim Long.

“Đồ ngốc.


Một tia sáng xanh lóe lên, Kim Long không hề chuẩn bị đã biến thành hình người, rồi cứ thế mà từ trên không trung rơi xuống.

Nhưng giây tiếp theo, bạch y kia lại xuất hiện trước mắt hắn, đôi mắt trong veo như nước, con ngươi đen như hắc ngọc mang theo ý cười nhìn hắn.

Bạch y tung bay, hai cánh tay trắng nõn từ phía trên hạ xuống, chậm rãi vòng qua cổ Tần Di.

Tốc độ rơi của hai người đột nhiên chậm lại, lúc này gió cũng trở nên dịu dàng hơn.

Y phục trắng đen bay phấp phới đan vào nhau, lưu luyến bịn rịn.

Có một vầng trán thanh tú mịn màng yên lặng dán lên trán Tần Di.

Trong ánh mắt phức tạp và nóng bỏng đến khó tin của Tần Di, giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng dịu dàng như cơn gió xuân vang lên, cũng lặng lẽ làm tan chảy trái tim đang run rẩy của hắn.

“Lan Đình, em trở về rồi.



Bình Luận (0)
Comment