Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Sunny
.
"Này... Sao thế này?"
Cá con đột ngột chạy tới khiến Cảnh Lê hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Tần Chiêu và Tiêu Việt sóng vai đứng bên cửa sổ, mặt ai cũng đầy vẻ chột dạ.
Cảnh Lê: "..."
Hôm nay là ngày nắng hiếm hoi từ sau khi tuyết rơi, Cảnh Lê vốn đang ở trong sân đắp người tuyết, ai ngờ nhóc con kia bỗng dưng khóc lóc nhào tới, còn dẫm hỏng cả người tuyết cậu vừa đắp xong.
Thật đau lòng mà...
Cảnh Lê buồn rầu nhìn hài cốt của người tuyết, cúi xuống bế đứa nhỏ đang khóc đến rối tinh rối mù lên.
Cá con lập tức ôm chặt cổ Cảnh Lê, tủi thân nghẹn ngào khóc.
Trẻ nhỏ tầm tuổi này nếu không khóc thì thôi, một khi đã khóc thì không ngừng lại được. Cảnh Lê nhẫn nại dỗ dành nửa ngày mà vẫn không hiệu quả.
Trong nhà hiện đang có người ngoài, Cảnh Lê sợ cảm xúc của cá con dao động quá lớn, không cẩn thận sẽ để lộ nguyên hình, đành trừng mắt với hai "thủ phạm" chọc đứa nhỏ khóc, ôm con trở vào nhà trong.
Vào trong phòng, cảm xúc của cá con ổn định hơn nhiều, bởi khóc lâu nên thấy mệt mỏi. Nhóc con ghé vào ngực Cảnh Lê, nhắm mắt lại, hàng mi cong dài còn vương nước mắt, nhìn thế nào cũng thấy thật đáng thương.
Cảnh Lê vất vả lắm mới dỗ nhóc con nhà mình ngủ yên, ngáp khẽ một cái.
Tối qua vì chăm sóc Tần Chiêu mà cậu phải lăn lộn tới nửa đêm, vốn dĩ cũng ngủ không ngon.
Nhẹ nhàng ôm nhóc con nằm xuống giường, Cảnh Lê gà gật thiếp đi dưới ánh nắng mùa đông ấm áp.
Tần Chiêu đẩy cửa vào, vừa hay thấy được cảnh này.
Trong phòng đốt giường sưởi, độ ấm dễ chịu, Cảnh Lê không đắp chăn, nằm trên giường đưa lưng về phía hắn, cơ thể hơi cuộn lại, để lộ sống lưng đơn bạc dưới lớp quần áo.
Tần Chiêu rón rén bước đến, từ phía sau ôm chặt người vào lòng.
Thiêu niên mơ màng tỉnh lại, không buồn hé mắt, thanh âm nhẹ nhàng mang theo vẻ buồn ngủ: "Tiêu công tử đi rồi?"
Tần Chiêu đáp: "Ừ, đi rồi."
Cảnh Lê dịch vào bên trong giường, nhỏ giọng hỏi tiếp: "Hôm qua ngươi thật sự đồng ý cho hắn ta ngủ lại?"
Tẩn Chiêu ngẩn người.
Cá nhỏ nhà hắn càng ngày càng thông minh.
"Không phải." Tần Chiêu thản nhiên thừa nhận, "Là chủ ý của hắn ta."
Ôm cá con vẫn đang ngủ say trong lòng, Cảnh Lê gác cằm lên mái tóc mềm mại của nhóc con, khóe môi lộ ra ý cười: "Đoán đúng rồi."
"Sao ngươi đoán được?"
Cảnh Lê: "Dựa theo tính tình của ngươi, nếu nhận lời với người khác nhất định sẽ báo cho ta biết trước."
Tần Chiêu gật đầu: "Đúng vậy."
"Có điều..." Cảnh Lê dụi mắt, dường như rất buồn ngủ, giọng nói mơ màng, "Lúc đó không thể bỏ mặc hắn ta ngoài cửa, nên ta đành tự ý quyết định, nhưng ta có dặn A Thất để mắt tới hắn ta."
Tần Chiêu dịu dàng nói: "Ngươi làm rất đúng."
Xét tình hình tối qua, cách xử lý của Cảnh Lê là hợp lý nhất, thậm chí còn tốt hơn cả dự đoán của Tần Chiêu.
Từ khi chuyển vào sống ở phủ thành, Tần Chiêu rõ ràng cảm nhận được Cảnh Lê trưởng thành lên từng ngày, nhưng hắn lại thấy có chút đau lòng.
Tần Chiêu cọ cọ vào gáy Cảnh Lê, nhỏ giọng hỏi: "Sao ngươi không hỏi ta hắn ta là ai?"
Không có câu trả lời.
Tần Chiêu đợi một lát mới phát hiện hô hấp của thiếu niên trong lòng đã trở nên đều đều từ lâu, hiển nhiên cậu đã ngủ mất.
Tần Chiêu dở khóc dở cười.
Nhìn dáng vẻ này, chắc hẳn hôm qua cá nhỏ nhà hắn lại một đêm không ngủ.
Hắn kéo chăn đắp lên hai người một lớn một nhỏ trong lòng, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
.
Chuyện Tiêu Việt tới làm khách dường như chỉ là chút chuyện nhỏ trong cuộc sống, sau đó Cảnh Lê cũng không dò hỏi về thân phận của đối phương, có vẻ không hề để ý.
Có điều, vì bệnh tình tái phát mà Tần Chiêu lại bị tiểu phu lang thuận lý thành chương cấm túc trong nhà.
Sáng nay cả nhà đang dùng bữa thì A Thất vào báo có người đến tìm.
Trừ vị tiểu thiếu gia Cố gia kia, làm gì còn ai tới vào thời điểm này chứ?
Cảnh Lê vốn đang đút cá con ăn cháo, nghe xong thì buông thìa xuống, làm nhóc con trong lòng cậu không vui, giật giật ống tay áo cậu.
"Bảo hắn tới thư phòng chờ ta." Tần Chiêu dặn dò một câu, thấy sắc mặt Cảnh Lê hơi trầm xuống, cười hỏi, "Không vui sao?"
Cảnh Lê nhíu mày: "Vì cớ gì mà gần đây ngày nào hắn ta cũng tới thế, chẳng lẽ hắn ta không biết cơ thể ngươi chưa hoàn toàn khôi phục sao?"
"Vì trước đây ta đã hứa với hắn." Tần Chiêu nói, "Mấy hôm nữa hắn phải tham gia kỳ thi Huyện, ta là thầy của hắn, dĩ nhiên phải giúp hắn ôn tập."
Khoảng thời gian này Tần Chiêu bị bệnh, không thể tới Cố phủ dạy học, nhưng cũng không thể bỏ mặc Cố Hoành.
Mấy tháng qua, Cố Hoành dành phần lớn thời gian để tự ôn tập, tất cả nghi vấn đều ghi nhớ trong đầu, cách mấy ngày lại đến tìm Tần Chiêu để thỉnh giáo. Tiểu thiếu gia dưới sự dạy dỗ của Tần Chiêu giờ đã trở nên dễ bảo, còn thành thật với Tần Chiêu hơn cả với cha mẹ.
Nỗ lực của hắn ta không hề uổng phí, trước Tết Thượng Nguyên rốt cuộc Tần Chiêu cũng gật đầu, bằng lòng để Cố Hoành tham dự kỳ thi Huyện năm nay.
Bây giờ chỉ còn mấy ngày nữa là tới kỳ thi, Cố Hoành có phần căng thẳng quá mức, chẳng khác nào nước tới chân mới nhảy, ngày nào cũng chạy tới chỗ Tần Chiêu.
Cảnh Lê nghĩ đây là lần đầu tiên Cố Hoành tham gia thi Huyện, lại mới học tập được nửa năm, hoàn toàn không cần căng thẳng như vậy. Hơn nữa thi Huyện không hạn chế số lần tham dự, một lần thi không đỗ thì có thể thi lần thứ hai.
Theo cậu biết, có không ít học sinh tham dự thi Huyện không cần thi đỗ mà chỉ coi như rèn luyện tâm lý.
Nhưng Tần Chiêu lại có thể hiểu được suy nghĩ của Cố Hoành.
Sau khi bái Tần Chiêu làm thầy, Cố Hoành không thường lui tới với đám công tử ăn chơi trác táng ở phủ thành nữa, điều này làm mất lòng không ít người. Đám công tử nhà giàu kiêng dè gia thế của hắn ta, giận mà không dám nói, thường xuyên châm chọc mỉa mai sau lưng, chờ xem hắn ta bị chê cười.
Tâm tính thiếu niên dĩ nhiên trọng thể diện.
Bề ngoài Cố Hoành tỏ ra không để ý, thực tế trong lòng luôn nghẹn một cục tức.
Tần Chiêu giải thích cho Cảnh Lê, cậu nghe xong mới bừng tỉnh: "Vậy ngươi cần gì phải đồng ý cho hắn ta tham dự thi Huyện, chờ thêm một năm chẳng phải càng tốt hơn sao?"
"Nếu không thật sự nắm chắc, ta sẽ không đồng ý. Hơn nữa..." Tần Chiêu ngừng một lát, chậm rãi nói: "Năm sau chưa chắc ta đã tiếp tục dạy hắn ta học."
Cảnh Lê: "Tại sao?"
Tần Chiêu: "Sau khi kỳ thi mùa thu kết thúc, chúng ta phải vào Kinh."
Cảnh Lê ngẩn người.
Kỳ thi mùa thu chính là thi Hương. Tần Chiêu hiện đã là Tiểu tam nguyên, nếu không có gì thay đổi thì hắn sẽ tham gia kỳ thi Hương năm nay. Một khi thi đỗ, hắn chính là Cử nhân, theo lý phải vào Kinh chuẩn bị sang năm thi Hội.
Cảnh Lê đáp "cũng đúng" rồi cúi đầu tiếp tục đút cá con ăn cháo, ánh mắt hơi hơi trầm xuống.
Tần Chiêu không nhận ra biểu cảm của cậu vừa có một biến hóa rất nhỏ, cầm cái khăn trên bàn để lau tay, cười khẽ: "Đừng lo lắng, đừng quên hắn ta do ai dạy dỗ."
Dùng cơm sáng xong, Tần Chiêu ở thư phòng giảng bài cả buổi sáng. Cảnh Lê dỗ cá con ngủ, bảo A Thất vào chăm sóc nó, bản thân thì đi thay quần áo.
A Thất hỏi: "Ngài định ra ngoài sao? Có cần ta đi theo không?"
"Không cần." Cảnh Lê xua tay, "Ta chỉ tùy tiện đi dạo, một lát sẽ về."
"Vậy bên chỗ tiên sinh..."
Cảnh Lê vội nói: "Hắn đang giảng bài cho Cố công tử, không nên quấy rầy hắn, ta sẽ về trước khi bọn họ xong việc."
"Vâng." A Thất gật đầu, không tiếp tục hỏi, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa vào phòng.
Trong nhà có thêm A Thất, mọi việc đều dễ thở hơn. Càng đáng quý hơn là người trẻ tuổi này rất hiểu quy củ, chỉ làm những việc thuộc bổn phận của mình, không bao giờ làm chuyện quá phận.
Đáng tiếc, người tốt như vậy, đến tuổi rồi vẫn chưa thành thân sinh con, chỉ có thể làm người hầu trong những gia đình như nhà bọn họ.
Thật đáng thương mà!
Cảnh Lê xoay người đi ra ngoài, thầm nghĩ chờ khi cá con lớn hơn một chút sẽ bảo Tần Chiêu để A Thất nghỉ việc và cho hắn tiền trở về quê nhà.
Tết Thượng Nguyên vừa qua được mấy ngày, thời tiết ở phủ thành vẫn rất lạnh.
Cảnh Lê vừa ra khỏi cửa đã bị gió lạnh thổi đến run cả người, vội trùm mũ của áo choàng lên.
Người bán hoành thánh bên đường thấy cậu ra ngoài, vui vẻ chào hỏi: "Tiểu Lê, sao hôm nay lại rảnh rỗi ra khỏi nhà thế, Tần tiên sinh nhà ngươi đã khá hơn chưa?"
"Vẫn vậy thôi, chỉ có thể chậm rãi dưỡng bệnh." Cảnh Lê cười đáp.
Cảnh Lê và Tần Chiêu đã sống ở đây được hơn nửa năm, láng giềng xung quanh đa phần đều quen biết hai người.
Không chỉ vì hiện giờ Tần Chiêu có danh tiếng rất lớn.
Bản thân Cảnh Lê cũng không phải người chịu ngồi yên một chỗ, lúc trời còn ấm cậu vẫn thường dẫn cá con tới gần đây chơi. Nhóc con kia trời sinh bạo dạn, dáng vẻ lại đáng yêu, rất được người ta yêu thích.
Trên đoạn đường Cảnh Lê đi, không ít người bán hàng rong và người đi đường chào hỏi cậu, cho tới lúc ra phố mới không còn ai nhận ra cậu nữa.
Đây chính là điểm khác biệt giữa phủ thành và thôn quê.
Sơn thôn ít người, mấy thôn xóm phụ cận đều hiểu rõ gốc rễ tổ tông của nhau, ai cũng đều quen biết. Nhưng phủ thành dân cư đông đúc, người định cư nhiều, khách vãng lai cũng không kém, ngoài mấy nhà gần nhau, phần lớn đều là người lạ. Người có thanh danh cao như Tần Chiêu lúc đi trên đường cũng chưa chắc đã bị nhận ra.
Nhưng Cảnh Lê lại thích cảm giác khi sống ở phủ thành hơn.
Có lẽ vì đã sinh hoạt ở thời hiện đại một thời gian, cậu có phần không thích ứng được với lối sống "không ai có bí mật" ở sơn thôn. Tại phủ thành, nhà nào biết nhà nấy, không phải lo giấu giếm chuyện riêng, không cần để ý tới ánh mắt của người khác, ngày tháng như vậy khiến cậu cảm thấy tự do thoải mái hơn.
Phủ thành rộng lớn, ven đường có không ít xe ngựa hoặc kiệu đứng chờ khách. Cảnh Lê vì tiếc tiền nên luôn đi bộ, cũng may lúc cậu ra ngoài đã gần giữa trưa, là thời điểm ấm nhất trong ngày, nên đi đường cũng không cảm thấy quá lạnh.
Một nén hương sau cậu đã đứng trước một tiệm sách không lớn không nhỏ.
Phủ thành Giang Lăng bị một con sông cắt ngang, chia thành thành Đông và thành Tây. Cảnh Lê sống ở thành Đông, nhà cửa san sát. Còn thành Tây chủ yếu toàn chợ đêm, sòng bạc, tửu lâu. Hai bên thành nối với nhau bằng mấy cây cầu đá, tiệm sách Cảnh Lê vừa đi vào nằm ở đầu cầu thành Tây.
Nơi này tuy không phải phố chính nhưng lại nằm trên con đường dẫn tới chợ đêm, vị trí vô cùng tốt.
Nhưng vị trí tốt như vậy mà hôm nay việc buôn bán lại ế ẩm. Trong tiệm không một bóng người, quầy bên cửa cũng không có ai, cửa ra vào tùy tiện mở toang, người đi đường cứ thế lướt qua, trông rất quạnh quẽ.
Cảnh Lê sửa lại cổ áo, cầm trà bánh vừa thuận tiện mua ở ven đường bước vào tiệm sách.
Trong tiệm tràn ngập mùi giấy cũ, Cảnh Lê nhìn quanh một vòng, phát hiện kệ sách chỉ còn gần một nửa. Ở góc tường có mấy chồng sách được xếp ngay ngắn, có chồng còn bị buộc lại bằng dây thừng.
Cảnh Lê khe khẽ nhíu mày.
Cậu đi tới chồng sách bên cạnh, từ trong mớ thoại bản hí kịch, chuẩn xác rút ra một quyển với phần bìa quen thuộc.
So với những thoại bản khác, quyển này mỏng hơn nhiều, trên bìa sách màu lam trang nhã không có hình vẽ nào, chỉ có một cái tên được in đơn giản.
[Mộng đàm tiểu ký – Tập một]
Phủ thành người đông, tiệm sách lại hiếm khi bán sách chép tay, phần lớn đều là sách in.
Thời đại này các châu phủ đều có quy định khác nhau về việc xuất bản sách. Phủ Giang Lăng có mấy chục tiệm sách lớn nhỏ, trong đó chỉ có bảy, tám tiệm là có quyền xuất bản sách.
Mà tiệm sách này là một trong số đó.
Ở phủ thành, trước khi xuất bản sách, chủ tiệm sẽ xem qua bản thảo, đưa tới phủ nha chờ người quản lý việc này thông qua, sau đó mới có thể mua thư hào* và bắt đầu in ấn.
*Thư hào: Có thể hiểu như giấy phép xuất bản.
Thư hào, in ấn, đóng sách, việc nào cũng cần tiền.
Bởi vậy, đa phần khi in tập sách đầu tiên người ta đều cố ý giảm bớt nội dung để hạ thấp chi phí. Nếu số lượng bán ra đạt được lợi nhuận như mong muốn thì khi in tập hai mới để nội dung phong phú hơn.
Quyển "Mộng đàm tiểu ký" trên tay Cảnh Lê cũng là như vậy.
Đây mới chỉ là tập đầu tiên, chẳng những sách mỏng mà kiểu đóng cũng là kiểu bình thường nhất, thậm chí ngoài bìa còn chẳng có hình vẽ xinh đẹp nào.
Giữa một đám thoại bản màu sắc rực rỡ thoạt nhìn có chút tầm thường.
Cảnh Lê mở trang đệm ra, liếc một cái đã trông thấy tên họ của tác giả được in ở góc sách bên phải.
Chiêu Ly.
Đúng vào lúc này, một người từ gian trong xốc rèm bước ra, thấy có khách liền vội vàng chào đón: "Khách quan tới mua sách sao, muốn tìm quyển nào?"
Cảnh Lê cởi mũ ra, quay sang cười với người nọ: "Ông chủ Thường, là ta."
Tác giả có lời muốn nói:
Cá nhỏ nhà chúng ta muốn gây dựng sự nghiệp.