Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang

Chương 109

Chuyển ngữ: Mèo Ú

Chỉnh sửa: Sunny

.

Trong thư phòng tràn ngập bầu không khí áp bách khiến người ta không thở nổi, Quý Tri Phi nhìn Tần Chiêu, lại nhìn Cố Trường Châu đứng cạnh bàn, đại não trống rỗng dần dần thanh tỉnh, bắt đầu nhận ra cục diện hiện tại.

Gã đã chọc phải người không nên dây vào.

Vị Tần tiên sinh này hiển nhiên không phải thư sinh nghèo kiết hủ lậu như gã từng nghĩ, ngược lại hắn có địa vị rất cao, đến nỗi ngay cả chủ xưởng dệt Giang Lăng là Cố Trường Châu cũng chỉ có thể đứng hầu một bên.

Rốt cuộc người này là ai?

Quý Tri Phi mất một lúc lâu mới tìm lại được thanh âm của mình, ngập ngừng lên tiếng: "Ngươi... Ngươi là ai?"

Tần Chiêu khép quyển sách trước mặt lại, tầm mắt đảo qua bìa sách thanh nhã giản dị, khóe miệng giương lên ý cười nhợt nhạt.

"Có quan trọng không?"

Có quan trọng, nhưng với Quý Tri Phi mà nói lại không quan trọng đến vậy.

Bởi dù thân phận thật sự của Tần Chiêu là gì, Cố Trường Châu rõ ràng là người của hắn, lần này Quý Tri Phi thật sự đã đá phải ván sắt.

Suy nghĩ trong đầu Quý Tri Phi rối loạn, gã cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại.

Địa vị của Quý gia tại Giang Lăng không bằng Cố gia, thế nhưng người khác cũng khó lòng lay chuyển. Huống chi sự việc lần này chẳng qua là vì một tiệm sách nho nhỏ, không đáng để Cố Trường Châu trở mặt với Quý gia.

Trước đây gã nghĩ quá đơn giản, nhưng nếu tình thế đã đi tới bước này, ngoài cúi đầu nhận sai thì còn cách nào nữa?

Thức thời là điều quan trọng nhất mà Quý Tri Phi học được trong mấy năm nay.

Gã nhanh chóng hiểu rõ lợi và hại, nhắm mắt suy tính, tới khi mở mắt ra đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều: "Tần tiên sinh, là tại hạ có mắt không tròng, mong ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho tại hạ lần này."

Nói xong thì lập tức khom lưng, hành lễ theo quy củ với Tần Chiêu.

Đỉnh đầu truyền tới câu trả lời của đối phương: "Được thôi."

Quý Tri Phi mừng thầm, gấp không chờ nổi mà ngẩng đầu, lại nghe đối phương nói tiếp: "Vậy bây giờ ngươi đến nha môn, thừa nhận ngươi đã dùng tiền thuê hung thủ giết người."

Đùa gì vậy?

"Tần tiên sinh đang nói giỡn với tại hạ sao?" Quý Tri Phi miễn cưỡng cười cười, "Gì mà dùng tiền thuê hung thủ giết người chứ, chuyện mình không làm sao tại hạ có thể nhận được?"

Tần Chiêu cúi đầu thưởng trà, không thèm đáp lại.

Quý Tri Phi nhìn Cố Trường Châu đang đứng bên cạnh hắn, ngỏ lời cầu xin: "Cố bá bá, người nói giúp tiểu chất một câu đi! Tiểu chất tuyệt đối không dám làm loại chuyện dùng tiền thuê hung thủ giết người kia!"

Cố Trường Châu muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nặng nề thở dài, nhìn sang phía khác.

"Không sao, Quý công tử không muốn đi cũng được." Tần Chiêu giương mắt nhìn gã, "Ta có thể cho ngươi lựa chọn thứ hai." Hắn thản nhiên nói, "Ngày mai trời vừa sáng, sản nghiệp của Quý gia ở phủ thành sẽ do người khác tiếp nhận. Mà Quý gia các người, ta mong rằng toàn bộ sẽ biến mất khỏi Giang Lăng, không bao giờ quay trở lại nữa."

"Ngươi..."

Sắc mặt Quý Tri Phi thay đổi.

Đâu phải cho gã lựa chọn, rõ ràng là uy hiếp!

Nếu tới nha môn thừa nhận bản thân dùng tiền thuê hung thủ giết người, kết cục của Quý Tri Phi chỉ có một, chính là bị xiềng xích giam cầm, thậm chí còn bị xử tử theo luật. Nhưng nếu gã không chịu, gã sẽ phải trả giá rất đắt, khiến Quý gia táng gia bại sản.

Người này... Người này thật sự có khả năng làm tới mức đó sao?

Chỉ là một tiệm sách nho nhỏ thôi mà!

Quý Tri Phi ngay cả một nụ cười miễn cưỡng cũng không nặn ra nổi, gã hít sâu một hơi, thay đổi khẩu khí, trầm giọng nói: "Xem ra Tần tiên sinh đã nhận định những việc kia đều do tại hạ làm... Ngươi có chứng cứ không?"

Đừng hòng có chứng cứ!

Người Quý Tri Phi tìm tới là sát thủ ở chợ đen, làm việc gọn gàng sạch sẽ, đã lấy không biết bao nhiêu mạng người, sao dễ dàng bị bắt cho được.

Hơn nữa, nếu quan phủ tra ra chứng cứ, với tính tình của Tri phủ đại nhân, người của nha môn đã sớm tới Quý gia bắt người.

Làm gì còn sóng êm gió lặng thế này?

Nghĩ đến đây, Quý Tri Phi thoáng yên tâm, gã nói tiếp: "Ngươi dùng Quý gia ép ta nhận tội, chẳng lẽ không sợ ta đến quan phủ tố cáo ngươi mưu đồ vu hãm?"

"Quý Tri Phi!" Cố Trường Châu trầm giọng quát lên, "Nếu ngươi còn muốn sống thì làm theo lời Tần tiên sinh đi!"

"Là hắn không cho ta đường sống trước!" Quý Tri Phi cảm thấy máu trong người toàn bộ đều xộc lên đầu, gào lớn, "Chỉ là một tiệm sách nhỏ nhoi mà thôi, Cố bá bá, mấy năm nay cha ta vì ngươi cúc cung tận tụy, lẽ nào không bằng một cửa hàng hay sao?!"

"Khốn nạn!"

Cố Trường Châu đá một cước vào ngực Quý Tri Phi làm gã ngã xuống đất, "Ta nói cho ngươi biết, nếu ta không nể mặt cha ngươi thì từ khi ngươi bắt đầu trêu chọc Tần phu nhân, cái mạng nhỏ của ngươi đã khó mà giữ nổi rồi!"

Quý Tri Phi sững sờ.

"Trường Châu, bình tĩnh một chút." Tần Chiêu đặt chén trà xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm Quý Tri Phi đang ngồi bệt dưới sàn, "Ngươi đoán đúng, quả thật ta không có chứng cứ. Chính vì nguyên nhân đó nên ta mới bằng lòng cho ngươi cơ hội lựa chọn. Quý gia trên dưới tổng cộng có ba mươi tư người, nếu ngươi không muốn tất cả bọn họ đều chết oan chết uổng, ta khuyên ngươi hãy làm theo lời ta."

"Ngươi dựa vào cái gì... Ngươi dựa vào cái gì chứ..." Sắc mặt Quý Tri Phi tái nhợt, môi gã run run, "Có còn vương pháp hay không?"

Tần Chiêu nhàn nhạt hỏi: "Lúc ngươi lập mưu cướp đoạt cửa hàng, thuê người giết hại kẻ vô tội, ngươi có từng nghĩ tới vương pháp chưa?"

Quý Tri Phi không trả lời.

Gã vốn cho rằng những gì gã làm chỉ vì một cửa hàng nho nhỏ, chưa hề nghĩ thực ra bản thân đã hại chết một mạng người, phá hủy một gia đình.

Chẳng phải trong cái thế đạo này, mạng người rẻ rúng thấp kém lắm sao? Từ khi nào mọi chuyện lại trở nên như vậy?

Trước mắt Quý Tri Phi là một mảng mơ hồ, đầu óc hỗn độn, gã thấy một bóng dáng đi tới trước mặt mình, nâng gã dậy.

"Tri Phi, nghe lời Cố bá bá đi." Cố Trường Châu nói, "Đến quan phủ tự thú, thừa nhận hành vi của mình, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ sự an ổn của Quý gia."

Quý Tri Phi ngơ ngác nhìn Cố Trường Châu.

Gã tưởng sẽ nhìn ra ý tứ đe dọa hoặc uy hiếp trên mặt đối phương, nhưng lại thấy trong mắt Cố Trường Châu không có những thứ đó, mà chỉ có thương xót và bất đắc dĩ.

Trong gian phòng này, Cố Trường Châu không phải người có thể nắm giữ chuyện sinh tử của Quý gia, càng không phải người có thể quyết định tha thứ hay không tha thứ cho gã.

Quý Tri Phi không kiềm chế được, toàn thân run rẩy, từ từ nhìn về phía nam nhân ngồi sau bàn, trong cơn hoảng hốt đã hỏi lại vấn đề kia: "Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai..."

"Chuyện này quan trọng sao?"

Nam nhân kia chăm chú nhìn gã, vẻ mặt vẫn bình thản, trầm tĩnh như trước. Từ khi Quý Tri Phi bước vào phòng tới giờ, gương mặt tái nhợt ốm yếu của hắn thậm chí chưa từng biểu lộ chút cảm xúc nào. Hắn cứ thản nhiên như vậy mà đưa ra hai lựa chọn, đồng thời cắt đứt đường lui của Quý Tri Phi.

Chuyện đã tới nước này, đáp án cho câu hỏi đó càng không còn quan trọng nữa.

Quý Tri Phi chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều tiêu tán hết, gã phải bám vào Cố Trường Châu mới miễn cưỡng đứng vững được, run giọng nói: "Sáng mai... Ta sẽ tới nha môn tự thú."

Cố Trường Châu như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra.

Tần Chiêu gật gật đầu: "Tốt, ngươi có thể đi rồi."

Quý Tri Phi hoảng hốt: "Cứ... Cứ như vậy?"

"Phải, cứ như vậy." Tần Chiêu nói, "Mong rằng Quý công tử không nói cho bất cứ ai biết chuyện hôm nay. Nhớ kỹ, ý ta chính là bất-cứ-ai."

Cố Trường Châu đưa Quý Tri Phi rời khỏi thư phòng, nhìn gã lảo đảo rời đi, lắc đầu thở dài. Ông ta đóng cửa phòng, trở lại gian trong, Tần Chiêu uống nốt ngụm trà cuối cùng, hỏi: "Như vậy ngươi đã vừa lòng chưa?"

Cố Trường Châu hành đại lễ với hắn: "Đa tạ Tần tiên sinh."

Phụ thân của Quý Tri Phi là bằng hữu lâu năm của Cố Trường Châu, giữa hai người ít nhiều cũng có chút tình nghĩa. Tần Chiêu vì niệm phần tình nghĩa này mới đồng ý với Cố Trường Châu, cho Quý gia một con đường sống.

Bằng không chỉ dựa vào hành động của Quý Tri Phi cũng đủ để gã nhận lấy một kết cục còn thảm hơn bây giờ gấp trăm lần.

Bắt Quý Tri Phi tới quan phủ tự thú, trả lại sự trong sạch cho ông chủ Thường, đây đã là biện pháp xử lý thỏa đáng nhất.

"Nhưng mà..." Cố Trường Châu thấy hơi chần chừ, "Thật sự cứ để Quý Tri Phi đi như vậy sao? Chẳng may nó nói chuyện đêm nay ra..."

"Sai người trông chừng gã." Tần Chiêu nhàn nhạt nói, "Nếu gã dám nói bậy một từ thì lập tức cắt lưỡi. Nếu lâm trận bỏ chạy, chặt đứt một chân. Chuyện này giao cho ngươi làm, ta cũng yên tâm."

Cố Trường Châu: "Rõ..."

Tần Chiêu đứng dậy đi đến bên cạnh ông ta, nói tiếp: "Còn nữa, ta không muốn trong phủ thành có bất kỳ tin đồn nhảm gì về ân oán giữa phu lang của ta và Quý Tri Phi, ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ."

Cố Trường Châu gật đầu: "Tần tiên sinh yên tâm, ta đã có chuẩn bị."

"Tốt lắm." Tần Chiêu đưa quyển sách lúc nãy mình vừa đọc cho Cố Trường Châu, cười nói: "Quyển sách này viết không tệ, cho ngươi."

Nói xong thì quay người đẩy cửa bước ra.

Cố Trường Châu đứng một mình trước cửa thư phòng, bị gió lạnh tạt một hồi mới kinh ngạc nhận ra trên người mình đã phủ một tầng mồ hôi lạnh. Ông ta giơ tay lau trán, cúi đầu nhìn xuống quyển sách trên tay.

Mộng Đàm tiểu ký – Tập hai.

Cố Trường Châu: "..."

.

Tần Chiêu khoác áo choàng rời khỏi nhà họ Cố.

Gió đêm se lạnh, Tần Chiêu nắn bóp mấy ngón tay tê dại vì giá rét, liếc mắt một cái đã trông thấy chiếc xe ngựa đang chờ ở cửa Cố phủ.

Trong xe đèn đuốc sáng rỡ, ánh đèn mờ nhạt hắt lên màn xe một bóng dáng mơ hồ mà ấm ám, người nọ không buồn nhúc nhích, hiển nhiên đã ngủ mất rồi.

Gia đinh Cố phủ canh giữ bên cạnh xe ngựa thấy Tần Chiêu ra tới, vội vàng chào đón: "Tần tiên sinh..."

"Suỵt!" Tần Chiêu giơ ngón tay lên môi, ý bảo người nọ nhỏ giọng một chút.

Gia đinh gật gật đầu, khẽ cảm khái: "Tần tiên sinh đối với phu nhân thật sự rất tốt."

Tần Chiêu rũ mắt, che giấu ý cười ôn hòa, nói: "Đi thôi."

Gia đinh dìu hắn lên xe ngựa.

Trong xe có để chậu than, Cảnh Lê được sưởi tới ấm áp, thân hình nhỏ bé cuộn thành một cục, dựa vào góc xe ngủ ngon lành.

Tần Chiêu ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Với tính cách của Tần Chiêu, việc hôm nay thật ra có thể ngấm ngầm xử lý bằng biện pháp còn triệt để hơn.

Quý Tri Phi mạo phạm tới người gã không nên mạo phạm, cho dù bắt gã để cái mạng lại cũng là thỏa đáng.

Thế nhưng Tần Chiêu không làm vậy, tất nhiên không phải vì hắn mềm lòng, càng không phải vì Cố Trường Châu cầu xin.

Hắn lựa chọn biện pháp kia chỉ vì hắn cảm thấy đó chính là kết quả mà tiểu phu lang nhà hắn muốn thấy nhất.

Tiểu phu lang nhà hắn lương thiện như vậy, vì một người xa lạ mà cũng có thể rơi nước mắt.

Nếu như hắn thật sự lấy bạo chế bạo, Cảnh Lê hẳn sẽ thấy không vui.

Tần Chiêu rũ mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của người đang ngủ kia, đột nhiên cảm thấy hơi bất an.

Hắn bắt đầu lo lắng, chẳng may tiểu phu lang biết thân phận của hắn, không biết cậu sẽ có phản ứng thế nào.

Nếu biết hắn từng là loại người như vậy, liệu cậu có sợ không?

Liệu cậu có chán ghét không?

Hắn nên làm gì bây giờ...

Cựu Nhiếp Chính vương vừa rồi còn bình tĩnh nhàn nhã, đến khi phải đối diện với thiếu niên lại như đi trên băng mỏng.

"Ưm..." Xe ngựa bắt đầu chậm rãi chuyển động, cơ thể Cảnh Lê lắc lư, mơ màng tỉnh lại. Cậu xoa đôi mắt còn đang nhập nhèm tới nỗi không mở ra: "Về đến nhà rồi sao?"

Tần Chiêu cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang khép mở của đối phương: "Sẽ nhanh thôi, buồn ngủ thì ngủ tiếp đi."

"Không buồn ngủ, ta lập tức tỉnh táo ngay." Cảnh Lê nhắm mắt, dụi đầu vào ngực Tần Chiêu, đưa tay vuốt ve một lát, chuẩn xác tìm được đôi bàn tay lạnh lẽo của hắn, nắm trong tay ủ ấm, "Lạnh thật đấy, lúc về nhớ phải bảo A Thất nấu canh gừng cho ngươi uống."

"Được."

Cơ thể tiểu phu lang được nguồn nhiệt trong xe bao phủ, hệt như cái lò sưởi nhỏ, vừa mềm mại vừa ấm áp.

"Cố lão gia có đồng ý không?"

"Gì cơ?"

"Chuyện tiền lương đó." Cảnh Lê hỏi, "Nếu không, các ngươi trò chuyện lâu như vậy làm gì?"

Tần Chiêu bừng tỉnh.

Nhóc này còn tưởng hắn tìm ông chủ Cố nói chuyện học phí đây mà.

"Đồng ý rồi." Tần Chiêu đáp bừa, "Mỗi tháng tăng lên 25 lượng, còn miễn phí bánh ngọt."

"Cái sau là ngươi yêu cầu thêm chứ gì." Cảnh Lê vùi đầu trong lòng Tần Chiêu, cười khanh khách, "Có điều bánh ngọt của Cố phủ ngon thật đây, về nhà cũng cho cá con ăn một chút, nó nhất định sẽ thích."

"Nếu con thích, ngươi còn không lo bị nó cướp sạch sao?"

"Nói cái gì vậy!" Cảnh Lê xụ mặt, "Ta là người sẽ giành bánh ngọt với con sao?"

"Ừ, không phải ngươi, là ta." Tần Chiêu vứt sạch nguyên tắc, một lòng dỗ dành.

Cảnh Lê "hừ" một tiếng, lười so đo cùng hắn.

Xe ngựa thong thả đi trong đêm, Tần Chiêu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc người trong lòng, không tiếng động mà thở dài.

Tiểu phu lang của hắn ấy mà, cả ngày trong đầu không phải ăn thì chính là tiền, có vẻ như những lo lắng trước đó của hắn hoàn toàn là lo bò trắng răng.

Chuyện này không biết là tốt hay xấu đây.

Hầy!

Bình Luận (0)
Comment