Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang

Chương 121

Chuyển ngữ: Mèo Ú

Chỉnh sửa: Sunny

.

Nghe Tần Chiêu hỏi, Cảnh Lê ngẩn ra một lát, sau đó nhìn sang phía khác.

Lỡ miệng rồi...

Cảnh Lê trầm mặc không đáp, Tần Chiêu thấy vậy lại thở phào nhẹ nhõm. Hắn ôm người nằm xuống, chậm rãi nói: "Ta nên sớm nhận ra mới phải... Trước đây ta cho rằng ngươi không muốn ta quá vất vả nên mới không chịu tới kinh thành, nhưng... thật ra là ngươi lo cho sự an nguy của ta, đúng không?"

Cảnh Lê vẫn không nói lời nào.

Cậu cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy góc chăn, không thừa nhận cũng không phản bác.

Tần Chiêu hỏi: "Phát hiện từ khi nào?"

"Từ rất lâu..."

"Bao lâu?"

"..." Cảnh Lê mím môi, nhỏ giọng đáp: "Ta không nhớ rõ."

Không phải cậu nói dối, chỉ là... nếu Tần Chiêu nhất định muốn biết rõ thời điểm thì cậu không tài nào khẳng định được.

Bởi vì quả thật đã quá lâu rồi.

Có lẽ từ sau khi Tần Chiêu thi đỗ Tiểu tam nguyên cậu mới bắt đầu phát hiện vài điểm kỳ quái.

Hai người họ cùng sống dưới một mái hiên, nhất cử nhất động đều khó mà giấu được đối phương. Sau khi thi đỗ Tiểu tam nguyên, Tần Chiêu thường xuyên ở một mình trong thư phòng, ngây người suốt một buổi trưa hoặc cả một đêm. Mà sau đó Cảnh Lê thường tìm thấy vài mẩu tàn giấy cháy sót giữa đám tro trong chậu than.

Trực giác cho biết Tần Chiêu đang giấu cậu làm chuyện gì đó, thế nhưng cậu không hỏi.

Cảnh Lê không cho rằng khi yêu nhau thì không được phép giấu nhau bất cứ điều gì, cậu tôn trọng quyết định của Tần Chiêu. Cậu làm như không biết, cũng không hỏi, nhưng mà có một vài chuyện không phải cậu cứ giả bộ không biết thì có thể coi như chưa bao giờ xảy ra.

Những chuyện kỳ quái càng ngày càng nhiều.

Tiêu Việt đến tá túc, Cố gia càng thêm tôn kính với họ, còn có... cách xử sự của Tần Chiêu xuất hiện thay đổi rất nhỏ.

Cảnh Lê nhớ rõ từng chuyện mà cậu đã trải qua cùng Tần Chiêu, nguồn gốc chất độc cổ quái trên người hắn, câu đối hắn làm đêm Trung thu năm đó, phản ứng của hắn tại chùa Vân Quan khi biết được thân thế của cá chép gấm... Từng chút dấu vết rải rác trong cuộc sống thường ngày dần dần quy tụ về một mối, tạo thành một đáp án hoàn chỉnh duy nhất.

Còn là đáp án mà Cảnh Lê thật sự không muốn biết.

Tần Chiêu rũ mắt, lẳng lặng ngắm nhìn thiếu niên trong ngực. Thiếu niên nằm bên cạnh hắn hơi cuộn người lại, tựa hồ muốn giấu chính mình đi. Lúc nào cậu cũng vậy, mỗi khi gặp phải chuyện bản thân không muốn đối mặt thì chỉ lo trốn tránh mà quên che đậy sự hoảng hốt trên mặt mình.

Tần Chiêu cúi đầu hôn lên hàng mi hơi rung động của đối phương.

"Khổ cho ngươi rồi." Hắn thấp giọng nói.

Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, không cần Cảnh Lê giải thích quá nhiều, Tần Chiêu chỉ cần quan sát phản ứng của đối phương là hiểu rõ tất cả.

Chưa bao giờ Tần Chiêu cho rằng việc khôi phục ký ức lại có ảnh hưởng tới mình, hắn vẫn giống như trước đây, chung sống cùng Cảnh Lê, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cậu, cố gắng hết sức để che chở cho cậu.

Hắn nghĩ làm như vậy có thể khiến Cảnh Lê cảm thấy thoải mái và an toàn.

Thế nhưng thực chất hắn đã biến khéo thành vụng.

Cuồng vọng và tự phụ quay về theo ký ức đã khiến hắn vô tình đặt mình và Cảnh Lê vào hai vị trí bất đồng. Hắn tự cho là đúng mà bắt Cảnh Lê phải đón nhận sự bảo vệ của hắn, tiếp tục không lo không nghĩ trải qua từng ngày.

Song hắn lại quên mất một điều, đã là phu thê thì phải cùng tiến cùng lùi.

Suốt khoảng thời gian vừa rồi Tần Chiêu đều dối gạt đối phương, một mình xử lý mọi chuyện. Có điều hắn che giấu không khéo, để tiểu phu lang phát hiện ra, dù biết nhưng vì xuất phát từ lòng tôn trọng nên cứ luôn nghẹn ở trong lòng, âm thầm chịu đựng lo lắng và sợ hãi.

Đối với cậu mà nói, chẳng lẽ đó không phải một loại đau khổ hay sao?

Lần đầu tiên Tần Chiêu cảm thấy hối hận bởi những gì mình đã làm.

"Thực xin lỗi." Đây là câu nói thứ hai mà Tần Chiêu thốt ra, "Ngươi nói đúng, cá nhỏ, là ta tự cho rằng mình đúng."

Con ngươi Cảnh Lê khẽ di chuyển.

"Ta... Ta không có ý này." Cảnh Lê bắt lấy tay Tần Chiêu, có chút hoảng loạn, "Ta thật sự không có ý này, ngươi muốn làm gì, quyết định thế nào, ta đều ủng hộ ngươi, ta chỉ... Ta chỉ hy vọng ngươi có thể chăm sóc bản thân thật tốt, ta không muốn thấy ngươi tự hủy hoại chính mình..."

"Ngươi không cần giải thích với ta nhiều như vậy." Tần Chiêu ôm cậu vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu đối phương, nhẹ nhàng cọ cọ, "Ta biết ngươi lo cho ta. Có một số chuyện ta vốn nên chủ động nói cho ngươi biết."

Tần Chiêu chậm rãi thuật lại: "Nhiều năm về trước, khi Tiên hoàng còn sống đã sắc lập một vị Thân vương khác họ, ban cho phong hào là Vinh Thân vương. Ba đời nhà Vinh Thân vương là trung lương, trưởng bối đều là trung thần có công lớn. Hắn xuất thân quyền quý, từ nhỏ đã đọc đủ loại thi thư, Tiên hoàng rất coi trọng hắn, thậm chí còn cùng hắn kết nghĩa huynh đệ."

"Sau này Tiên hoàng lạm dụng các loại thuốc đến nghiện, bệnh nặng liệt giường. Suốt khoảng thời gian đau ốm Tiên hoàng không thể nắm giữ đại quyền, dòng chính nhà Hoàng hậu bèn nhân cơ hội mượn sức triều thần, ý đồ gây rối. Thời điểm đó trong ngoài triều đình hết sức hỗn loạn, ngay cả gia tộc của Vinh Thân vương cũng bị liên lụy, trưởng bối đều bị bỏ tù. Hắn đến cầu xin Tiên hoàng, Tiên hoàng lại nói với hắn: Người khác có thể cứu ngươi một lần, không thể cứu ngươi cả đời."

Cảnh Lê ngẩng đầu, chớp mắt.

Sao cậu cứ cảm thấy câu nói kia nghe như đang trốn tránh trách nhiệm?

Đây là điều một Hoàng đế có thể nói hay sao?

"Ngươi cũng thấy có vấn đề đúng không? Nhưng lúc đấy hắn không còn lựa chọn nào khác." Tần Chiêu thở dài, "Sau này ngẫm lại, hơn phân nửa là Tiên hoàng đã đoán trước được những chuyện sắp xảy ra. Luận về mưu lược đế vương, dù là Nhiếp chính vương ngày sau hay đương kim Thánh thượng, không ai có thể theo kịp vị kia."

"Sau hôm đó Tiên hoàng đã hạ một chiếu thư, phong nhi tử duy nhất của mình là tiểu Hoàng tử năm đó vừa tròn mười hai tuổi làm Thái tử, đồng thời giao hắn cho Vinh Thân vương nuôi dạy."

Cảnh Lê hiểu được: "Hắn muốn cân bằng quyền lực?"

"Đúng thế." Tần Chiêu đáp, "Dòng chính nhà Hoàng hậu quyền thế ngày càng mạnh, biện pháp duy nhất mà Tiên hoàng nghĩ ra chính là bồi dưỡng một thế lực để đối kháng với bọn họ."

Mà khi đó Vinh Thân vương chính là người thích hợp nhất.

Không chỉ vì hắn trời sinh tài giỏi, mà bởi vì nếu không lật đổ thế lực của Hoàng hậu thì hắn không thể nào cứu được tính mạng của người nhà mình.

Vả lại không thể không thừa nhận, điều kiện Tiên hoàng đưa ra vô cùng hấp dẫn.

Năm đó Vinh Thân vương tính tình kiêu ngạo, được Tiên hoàng ban cho cơ hội cứu nước cứu dân chứng tỏ bản thân, sao hắn có thể chống lại nổi sức quyến rũ của quyền thế và danh lợi?

"Có điều Tiên hoàng đã tính sai một việc." Tần Chiêu thấp giọng nói.

Vinh Thân vương không phụ kỳ vọng và sự coi trọng kia, rất nhanh đã có thể chống lại thế lực của dòng chính nhà Hoàng hậu. Nhưng bệnh tình của Tiên hoàng thật sự quá nặng, sau khi hạ chiếu không lâu thì rời khỏi nhân gian.

Tiên hoàng bệnh chết, tiểu Hoàng tử thuận lợi kế thừa ngôi vị Hoàng đế. Thân là thầy của tiểu Hoàng tử, Vinh Thân vương phụng mệnh đích thân chấp chính, trở thành Nhiếp chính vương đương triều, quyền thế như mặt trời ban trưa. Thế lực của dòng chính nhà Hoàng hậu hoàn toàn chưa thể gượng dậy, trong triều không còn ai có khả năng chống lại Nhiếp chính vương.

Lúc thuật lại mọi chuyện, ngữ điệu của Tần Chiêu hết sức vững vàng, Cảnh Lê cứ lẳng lặng nhìn hắn, tới khi hắn nói xong mới nhỏ giọng hỏi: "Vậy người nhà của hắn... cứu được không?"

Tần Chiêu nhắm mắt, "Không cứu được. Trong trận chiến đoạt quyền năm đó có rất nhiều người chết, rất nhiều việc không ai có thể khống chế nổi. Cả nhà Vinh Thân Vương trên dưới gần trăm mạng người, cuối cùng... Chỉ có một mình hắn may mắn thoát nạn."

Hốc mắt Cảnh Lê phút chốc đỏ hồng.

Cậu vùi đầu vào ngực Tần Chiêu, ngón tay nắm chặt chăn như thể muốn che giấu phần nào thứ cảm xúc âm trầm khiến người khác không tài nào thở nổi.

"Đừng buồn." Tần Chiêu vuốt ve tóc Cảnh Lê, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, "Bây giờ hắn đã có người nhà của mình, có người mà hắn muốn bảo vệ, không có gì phải đau lòng nữa. Ta nghĩ, có lẽ bởi hắn quá sợ hãi nên mới không hy vọng người mà hắn để ý bị cuốn vào cuộc phân tranh kia."

"Hắn một mực chỉ muốn bảo vệ người mình yêu, thậm chí bỏ qua cảm nhận của đối phương, khiến đối phương vì hắn mà lo lắng khổ sở."

"Hắn thật sự biết sai rồi, cá nhỏ, ngươi tha thứ cho hắn một lần được không?"

.

Cuối cùng Cảnh Lê cũng không thể ngủ được, Tần Chiêu đã kể cho cậu nghe rất nhiều chuyện về hắn, từ những năm tháng quá khứ cho tới khoảng thời gian Tần Chiêu ấp ủ mưu kế, một lần tường thuật liền chiếm trọn cả buổi trưa.

Mãi đến khi nhóc con nào đó chạy tới khóc lóc cào cửa, hai người mới hồi phục tinh thần.

Vừa mở cửa ra đã thấy A Thất sắc mặt đầy vẻ hối lỗi đứng bên ngoài.

Cá con ngủ đủ hai canh giờ thì tỉnh, làm loạn đòi về với cha, dỗ thế nào cũng không được. Hôm qua A Thất vừa chọc Cảnh Lê khóc, giờ có cho hắn thêm mấy lá gan cũng không dám chọc tiểu thiếu gia khóc, đành phải dẫn người về.

"Lui xuống đi."

Tần Chiêu cảm thấy, thân là ảnh vệ, hẳn là đời này A Thất chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi như vậy. Hắn bất đắc dĩ phất tay, cho người rời đi.

Bên kia, cá con đã vươn tay với Cảnh Lê đòi ôm.

Cảnh Lê ôm nhóc con vào phòng, không thèm để ý việc có thêm một cái bóng đèn: "Vừa rồi nói tới đâu nhỉ? Vì cớ gì ngươi lại muốn gặp Đặng Thiên Hữu, ngươi không sợ hắn ta đi mật báo sao?"

"Hắn là Trạng nguyên được ta lựa chọn, cũng coi như môn sinh do ta đích thân bồi dưỡng nên ta rất hiểu hắn." Tần Chiêu đáp, "Hơn nữa hắn có chút quyền thế ở kinh thành, sau này chúng ta vào kinh cũng có chỗ dùng được."

Cảnh Lê nghi ngờ nhìn hắn, có phần muốn nói lại thôi.

Tần Chiêu ho khẽ một tiếng, nói tiếp: "Tối qua ta đã bố trí mai phục xung quanh nơi này và bên ngoài phủ đệ của hắn, những người đó hiện giờ vẫn chưa rút về. Một khi phát hiện hắn có lòng phản bội thì ta sẽ không để hắn sống sót về kinh."

Cảnh Lê "à" một tiếng.

Không khác lắm so với cậu nghĩ.

Gặp mặt Đặng Thiên Hữu là nước cờ hết sức nguy hiểm, nếu Tần Chiêu thật sự không hề phòng bị thì Cảnh Lê mới phải lo lắng.

Tần Chiêu nhìn Cảnh Lê, dò hỏi: "Ngươi không cảm thấy ta quá độc ác sao?"

Cảnh Lê lảng tránh ánh mắt của hắn, cúi đầu giải cứu mớ tóc của mình đang nằm trong tay cá con: "Chẳng phải không còn cách nào nữa sao, ta biết nếu ngươi không làm như thế thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm..."

"Ngươi không cần miễn cưỡng chính mình." Tần Chiêu cười rộ lên, đưa tay xoa mặt Cảnh Lê, "Những thứ khiến ngươi cảm thấy không thoải mái thì ngươi cứ không nhìn, không nghe, không để ý, mọi chuyện giao cho ta là được."

Tần Chiêu không muốn Cảnh Lê phải thay đổi vì hắn, ngược lại hắn càng thích Cảnh Lê như bây giờ hơn. Hắn nói ra không phải để khiến Cảnh Lê thông cảm mà bởi hắn không muốn đối phương lo lắng vì mình.

"Ta sẽ quen thôi, ngươi cho ta chút thời gian đi." Cảnh Lê nghiêm túc nói.

"Được." Tần Chiêu đáp ứng, "Ta chỉ muốn để ngươi biết, nếu ngươi không quen cũng không sao. Cứ như bây giờ, người khác nói cái gì thì tin cái đó, dùng một miếng bánh ngọt là có thể lừa gạt cũng rất đáng yêu."

"..." Cảnh Lê nhỏ giọng làu bàu: "Nghe đâu giống như đang khen ta."

Tần Chiêu cười khẽ.

"Còn dám nói ta, ngươi cũng như vậy đó thôi, dễ dàng tin lời cẩu Hoàng đế!" Cảnh Lê căm giận nói, "Đến bây giờ ngươi vẫn không tin là y đã sai người đuổi gϊếŧ ngươi sao?"

Ý cười trên mặt Tần Chiêu giảm đi mấy phần.

"Ta không biết." Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt ánh lên vài phần suy nghĩ sâu xa, "Thậm chí ta từng nghĩ, có phải ai sinh ra trong nhà đế vương thì tâm tư nhất định càng thêm thâm trầm, càng khó nhìn thấu hay không?"

Không khí trong phòng thoáng chốc trở nên nặng nề, chỉ có cá con cái gì cũng không hiểu, ngồi trong lòng Cảnh Lê cười ngây ngô. Cảnh Lê không cho nó nghịch tóc cậu thì nó lại tóm lấy vạt áo cậu, thậm chí suýt chút nữa đã nhoài người ra khỏi lòng Cảnh Lê.

"Đừng nghịch, chúng ta đang nói chính sự." Cảnh Lê giữ lấy nó, răn bảo.

Tần Chiêu lại không buồn để ý, còn vươn tay về phía cá con: "Đến đây, ta ôm con một lúc, cha con ôm cũng mệt rồi."

"A..." Cá con chớp mắt rồi lại quay sang nhìn Cảnh Lê.

"Thằng nhóc này sao vậy, hôm nay từ lúc tỉnh dậy đến giờ đều không nghe lời ta, e là đã biết chuyện ngươi giận ta rồi." Tần Chiêu thở dài.

"Thật không?" Cảnh Lê nghe xong, cúi đầu hỏi: "Hôm nay con không muốn để ý tới a cha à?"

Cá con nghiêm túc gật đầu.

Cảnh Lê: "..."

Cậu hỏi tiếp: "Vì sao hả?"

Cá con nói: "Bắt nạt cha."

Cảnh Lê và Tần Chiêu liếc nhau, dở khóc dở cười: "A cha không bắt nạt cha, sao con lại cho rằng cha bị bắt nạt?"

"A cha bắt nạt cha... Nên cha mới ngủ ở trong nước." Cá con rúc vào ngực Cảnh Lê, tức giận nói: "Không được bắt nạt cha!"

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Chiêu: ...

Bình Luận (0)
Comment