Bầu không khí bỗng trở nên ngưng trệ.
Rõ ràng là đang ở dưới nước, nhưng Cảnh Lê lại cảm thấy lưng sởn gai ốc, toát mồ hôi lạnh.
Tần Chiêu, hắn… hắn đã phát hiện ra rồi sao?
Nhưng tại sao vừa nãy khi ở nhà lại không hỏi, mà phải đợi đến bây giờ?
Ông chủ tiệm bánh ngọt để ý thấy có người dừng lại rất lâu trước quán, liền kêu to: “Chàng trai trẻ, ăn bánh ngọt không? Bánh đường trắng vừa mới ra lò, vẫn còn nóng hổi đây, 5 văn tiền một cái.”
Tần Chiêu vờ như không nghe thấy, vẫn chăm chú nhìn cá nhỏ trong tay, lông mày hơi nhướng lên.
Cảnh Lê lập tức hiểu ý của hắn: Không nói thật thì không được ăn.
Đây là… uy hiếp cá!
Không ngờ rằng người này lại uy hiếp một con cá, có còn thiên lý hay không hả?!!
Cảnh Lê kiên quyết không để lộ bất kỳ sơ hở nào, đôi mắt ngơ ngác nhìn nan nhân trước mặt, như thể thật sự không hiểu hắn nói gì.
Lại giả ngốc.
Ý cười bất lực thoáng qua mắt Tần Chiêu, hắn thản nhiên nói: “Hôm qua ta khóa cửa phòng từ bên ngoài rồi mới rời đi, không ai có thể vào được, càng không ai lại đi trộm một bộ y phục của ta.
“Ta biết ngươi có thể nghe hiểu ta nói gì, cơ hội cuối cùng.” Tần Chiêu nói, “Ngươi biết bộ y phục đó đang ở đâu không?”
Cá chép nhỏ vẫn bất động nhìn hắn.
Cá không biết.
Mà có biết cũng không thể nói.
Tần Chiêu nhìn cậu một hồi, sau đó chuyển mắt, cầm giỏ cá chuẩn bị rời đi.
Cảnh Lê hoảng rồi.
Hắn hắn hắn… hắn thật sự cứ như vậy mà đi sao, không phải cố tình hù dọa ta thôi sao?
Sao hắn lại có thể đối xử như vậy với một con cá!
Tần Chiêu từng bước rời khỏi, vẫn chưa đi được mấy bước, ống tay áo lại lần nữa bị cắn lấy.
Hắn cúi đầu xuống, cá chép nhỏ đang treo trên tay áo, đôi mắt trong veo thể hiện rõ sự uất ức.
Tần Chiêu hỏi: “Chịu nói rồi à?”
Con cá chép nhỏ nhảy lại xuống nước, gật đầu.
Tần Chiêu nói được làm được, mua bánh đường trắng hết 25 văn, lại thêm hai gói mứt hoa quả nhỏ, thế là tốn mất 45 văn.
Sau đó, hắn mang theo cá chép nhỏ đến y quán.
Thuốc mà Tần Chiêu dùng rất đắt, trước đây kinh tế khó khăn, chỉ có thể chia ra mua nhiều lần. Bây giờ đã có tiền hơn, cho nên bèn mua thuốc dùng đủ một tháng cho tiện, đỡ mất thời gian đi lên trấn.
Cảnh Lê vốn đã tò mò về bệnh tình của Tần Chiêu, muốn ghi nhớ đơn thuốc sau đó nhân cơ hội hỏi thăm.
Nhưng không ngờ Tần Chiêu liên tiếp đi đến vài y quán, mỗi nơi đều chỉ mua mấy loại thảo dược. Một đống tên thuốc khiến Cảnh Lê nhìn đến choáng váng, cuối cùng ngay cả một cái cũng không nhớ.
Thuốc ở trên trấn đầy đủ hơn thôn nhỏ trên núi nhiều, sao Tần Chiêu lại phải mất công vậy chứ, chẳng lẽ mua như thế này rẻ hơn à?
Có điều giá của thảo dược thật sự rất đắt, sau khi mua thuốc xong, Cảnh Lê thầm tính toán trong lòng, bây giờ trên người Tần Chiêu ước chừng còn dư 22 xâu và hơn 700 văn.
Vây là đã tiêu hơn một xâu tiền rồi.
Bọn họ mua rất nhiều đồ đạc, gùi nặng nên đeo trên lưng thì có hơi gắng sức. Tần Chiêu dứt khoát thuê người đem đồ từ trên trấn về thôn Lâm Khê, còn bản thân thì mang cá nhỏ đi bộ về thôn.
Hôm trước vừa mưa xong một trận, hôm nay thời tiết lại rất đẹp, đi đường núi một lúc cũng không có vấn đề gì.
Trước khi xuất phát, Tần Chiêu tìm một quán trà ven đường để nghỉ ngơi.
Hắn đi chậm, từ trấn về đến thôn mất hơn một canh giờ, cho nên phải ăn gì đó đã. Tần Chiêu gọi một chén trà nóng, rồi lấy cái bánh đường trắng ra cho cá chép ăn.
5 văn tiền một chiếc bánh ngọt, giá này ở trên trấn đã xem như rất cao rồi.
Nhưng mà giá cao cũng có lý của giá cao, bánh ngọt này được làm từ gạo, một miếng to cỡ nửa người Cảnh Lê, được hấp vừa mềm vừa ngon, ngọt nhưng không ngấy.
Cảnh Lê ăn một hơi hết hai cái, vậy mà vẫn chưa thấy no.
Tần Chiêu không động vào bánh ngọt, chỉ lấy từ trong gùi ra một miếng màn thầu mang từ nhà, vừa uống trà vừa ăn hết.
Cảnh Lê nuốt miếng bánh ngọt cuối cùng, động tác ngưng lại.
Cậu thiếu chút nữa thì quên mất, tuy rằng hôm nay Tần Chiêu đã kiếm được tiền, nhưng số tiền đó còn phải chi trả tiền thuốc cao ngất, rồi còn xây nhà nữa.
Tính ra cũng không được bao nhiêu.
Vậy mà cậu còn quấy rầy bên cạnh muốn hắn mua cho cái này cái nọ.
Bánh ngọt đắt như vậy, Tần Chiêu cũng không nỡ ăn…
Trong lòng Cảnh Lê bỗng thấy hơi có lỗi.
Một nửa đồ đạc trong gùi đều là do Cảnh Lê muốn nên mới mua, nếu chỉ có một mình Tần Chiêu, không biết sẽ có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền.
Hắn không nên tùy hứng như vậy, nào có ai lại nuôi dưỡng một con cá như vậy chứ, hại chủ nhân phải ăn mặc cần kiệm.
Như là chú ý thấy tầm mắt Cảnh Lê, Tần Chiêu cúi đầu hỏi cậu: “Chưa no à? Ngươi đã ăn hai cái rồi, ăn nữa lại no đến khó chịu.”
Không ăn nữa, không ăn nữa.
Cảnh Lê lắc lắc cái đuôi, lùi về phía sau.
Sau này không thể ăn nhiều như vậy nữa.
Phải giúp Tần Chiêu tiết kiệm chút tiền.
Tần Chiêu đương nhiên không biết suy nghĩ này của cậu, chỉ nghĩ là cậu đã ăn no rồi, đem phần bánh ngọt còn lại gói kĩ càng. Hắn không thích ăn đồ ngọt, cho nên không mua nhiều lắm.
Số bánh đường trắng với mứt hoa quả này đủ cho cá chép nhỏ ăn vài bữa rồi.
Ăn uống no đủ, Tần Chiêu mang theo cá chép nhỏ lên đường.
Tần Chiêu quần áo gọn nhẹ, tinh thần cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Chuyện này thật sự có hơi kì quái. Trước đây, cứ sau mỗi lần hắn bị bệnh thì thân thể lại mệt mỏi đến vài ngày, thế nhưng hôm nay hoàn toàn không có chút bất thường nào.
Tối qua… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tần Chiêu rũ mắt nhìn cá chép nhỏ đang mơ màng thiếp đi trong giỏ cá, bước chân lại nhanh hơn một chút.
Vẫn nên trở về sớm một chút để “tra hỏi” nhóc này đi.
Thật ra Tần Chiêu cũng không nhớ rõ lắm chuyện ngày hôm qua.
Có điều đồ đạc trong nhà luôn gọn gàng ngăn nắp, hắn chắc chắn hôm qua trước khi rời khỏi nhà đi thì bộ y phục đó vẫn trong tủ quần áo. Nói cách khác, từ khi hắn rời nhà đến sáng sớm hôm nay, trong nhà nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Hơn nữa, tuyệt đối là có liên quan đến việc hôm qua hắn có thể về nhà một cách khó hiểu.
Điều này chứng tỏ… những kí ức mơ hồ đêm qua, có lẽ không phải ảo giác.
Về mối liên hệ trong chuyện này, cũng như việc tại sao bộ y phục lại bị mất, đợi hắn tìm ra tung tích bộ y phục đó thì sẽ mọi chuyện ắt sẽ sáng tỏ thôi.
Mà người duy nhất biết đươc tất cả chuyện tối qua, chỉ có cá nhỏ thích giả ngốc này.
Tần Chiêu hiếm khi thấy nóng vội, vậy mà chỉ dùng một canh giờ đã đi bộ về đến thôn. Hắn đang định vào thôn bỗng nhiên nhìn thấy một dáng người quen thuộc ngồi trên hòn đá bên cạnh suối, miệng còn đang lẩm bẩm một mình.
“Hoặc thiết giáo dĩ ngự hạ, hoặc triển lễ dĩ… Dĩ… Dĩ sự thượng, hoặc phu hòa dĩ…” Trong tay Trần Ngạn An đang cầm một quyển sách cũ không biết đã lật đi lật lại bao lâu, học thuộc trong vất vả.
Đọc đến đây thì quên, khổ não vò đầu bứt tóc.
“Hoặc thiết giáo dĩ ngự hạ, hoặc triển lễ dĩ sự thượng, hoặc tuyên uy dĩ túc chấn diệu, hoặc phu hòa nhi tản phong vũ.” Tần Chiêu đi đến phía sau hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi nhớ nhầm rồi.”
Trần Ngạn An quay đầu lại, vừa thấy là hắn thì kinh ngạc: “Ngươi cũng biết cái này à?”
Tần Chiêu gật gật đầu.
Trần Ngạn An nhìn hắn như nhìn quái vật: “Biết đọc chữ, biết y thuật, lại còn thuộc những cái này, trước đây ngươi rốt cuộc làm gì vậy, không phải là tiên sinh trong thư viện đó chứ?”
Tần Chiêu lắc đầu: “Ta không nhớ.”
Hắn ngưng một chút, lại hỏi: “Hôm nay ngươi không phải lên trấn học sao?”
Trần Ngạn An cay đắng nói: “Bị đuổi về rồi. Ta không nhớ nổi bài này, tiên sinh nói nếu ta còn không thuộc thì sau này đừng đi nữa.”
“Ta không dám về nhà…”
Tần Chiêu nói: “Bài học thuộc lúc nãy, ngươi có thể hiểu ý nghĩa của nó không?”.
Trần Ngạn An lắc nói: “Ta thậm chí còn không thuộc nổi ấy, huống chi là giải thích, ngươi đừng quấy rối nữa.”
Tần Chiêu nói: “Sai rồi, trước tiên phải đọc toàn bộ một lần, sau đó giải thích, cuối cùng mới là học thuộc. Ngươi lẫn lộn đầu đuôi, đương nhiên cảm thấy khó khăn.”
Trần Ngạn An nhướng mày, hỏi: “Nói vậy là ngươi hiểu?”.
“Đương nhiên.”
Trần Ngạn An: “Vậy, ngươi giải thích cho ta nghe thử?”
Tần Chiêu nghĩ một lúc, bắt đầu giải thích từ đoạn đó, dùng phương thức dễ hiểu nhất giải thích một lần.
“Hóa ra là ý nghĩa này.” Trần Ngạn An bỗng nhiên tỉnh ngộ, lại lật thêm một trang, chỉ tay vào một đoạn không nhớ, “Đoạn này thì sao, đoạn này ngươi biết không?”
Hắn liên tục hỏi vài câu hỏi, Tần Chiêu toàn bộ đều trả lời trôi chảy.
Đến cuối cùng, ánh mắt của Trần Ngạn An nhìn hắn hoàn toàn thay đổi.
“Trước đây ta chỉ biết ngươi biết chữ, có thể giúp người khác chép sách, không ngờ rằng ngươi hiểu nhiều như vậy.” Trần Ngạn An khó mà tin được, “Rốt cuộc là ngươi mất trí thật hay giả thế, sao có thể nhớ rõ như vậy?”
Tần Chiêu nói: “Mất trí thật. Nhưng quyển [Chính Nghĩa Thượng Thư] này, trước đó không lâu ta vừa giúp một thư viện trên trấn chép lại.”
Trần Ngạn An: “Chép một lần đã nhớ rõ sao?”
Tần Chiêu vốn định nói “Không thế thì còn sao nữa?”
Nhưng nghĩ lại, vẫn nói giảm đi: “Không chừng trước đây ta có biết, cho nên bây giờ đọc qua một lần liền nhớ lại ngay.”
Trần Ngạn An cảm thấy có chút an ủi, hỏi thêm: “Ngươi hiểu nhiều như vậy sao không đi thi khoa cử? Nếu mà trúng cử nhân thì chẳng phải có thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp sao?”
Tần Chiêu bình tĩnh trả lời: “Không có tiền.”
Trần Ngạn An: “…”
Cảm thấy người này trả không nổi phí đăng khí khoa cử?!!
Cũng đúng, lúc trước ngay cả tiền thuê nhà còn trả không nổi nữa là.
Có điều Trần Ngạn An bây giờ còn khó bảo vệ được bản thân, làm gì có thời gian quản chuyện người khác.
Hắn thở dài, dáng vẻ buồn rầu: “Mai là ngày nghỉ, ba ngày sau tiên sinh sẽ kiểm tra bài này, ta phải làm sao đây…”
Tần Chiêu nghĩ một lúc, nói: “Chi bằng như thế này, trước tiên ngươi đưa sách cho ta. Tối nay ta giúp ngươi ghi chú mấy chỗ khó, sáng mai ngươi đến nhà ta lấy.”
Đôi mắt Trần Ngạn An sáng lên: “Thật không?”
Tần Chiêu: “Thật.”
“Đa tạ Tần đại ca!” Trần Ngạn An nhanh chóng đổi miệng, đứng lên khỏi tảng đá. Bỗng nhiên hắn lại nghĩ đến chuyên gì đó, hơi xấu hổ, “Chuyện là… Lần trước không phải ta cố ý nói với ngươi những lời đó đâu, ta xin lỗi ngươi, ngươi… ngươi đừng để trong lòng.”
“Không đâu.” Tần Chiêu không để ý, hắn nhận lấy quyển sách, nói, “Ta cáo từ trước đây.”
Trần Ngạn An gật đầu liên tục: “Hôm khác ta mời người lên trấn ăn cơm!”
Đồ đạc Tần Chiêu thuê người chuyển về đều được đặt ở đầu thôn, hắn bỏ vào gùi rồi nhanh chóng về nhà.
Hắn lấy từng món đồ ra, sau khi dọn dẹp xong thì hắn trở lại cạnh bàn. Cá chép nhỏ lặn dưới đáy nước, thấy hắn đến gần, ngoan ngoãn thổi ra một cái bong bóng.
Tần Chiêu không trúng chiêu này, lãnh đạm nói: “Ngươi nên thực hiện lời hứa rồi, dẫn ta đi tìm bộ y phục đó.”
Hứ, tìm thì tìm.
Cá chép nhỏ vẫy vẫy đuôi, từ trong thùng gỗ nhảy ra ngoài.
Bộ y phục đó không có trong phòng.
Cậu tõm một phát nhảy vào trong mương, bơi ngược dòng nước. Sau nhà có một đoạn mương được đắp bằng đá phiến, nhìn từ bên ngoài thì không thể thấy thứ gì bên trong.
Một lát sau, cá chép nhỏ đẩy ra một giỏ trúc nhỏ.
Bộ y phục của Tần Chiêu được đặt bên trong đó.
Tần Chiêu cầm giỏ trúc lên, hỏi: “Tại sao ngươi lại giấu y phục của ta ở chỗ này?”
Cá chép nhỏ nhảy vào giỏ trúc, thân cá nhảy qua nhảy lại vài lần trên đó, rồi lại nhảy về trong phòng, dùng đuôi tạo ra một khoảng trống trong tủ quần áo, rồi rúc cả thân cá vào.
Tần Chiêu cau mày, khó khăn lý giải ý đồ của cậu: “Ý ngươi là… hôm qua ngươi vào tủ quần áo chơi, rồi làm bẩn y phục, sợ ta phát hiện?”
Cảnh Lê từ tủ quần áo nhảy ra ngoài, gật đầu như thật.
Gương mặt Tần Chiêu đầy vẻ hoài nghi.
Hắn cầm bộ quần áo ướt sũng kia lên, kiểm tra một vòng từ trên xuống dưới, không tìm ra manh mối gì.
Hắn đương nhiên không tìm được.
Nước ở trong mương là từ con suối nhỏ chảy vào, nước chảy rất chậm, nhưng vẫn luôn chảy không ngừng. Bộ y phục đó được giấu ở trong mương cả buổi sáng, vết bẩn sớm đã được rửa sạch.
Đến nước này thì tất cả bằng chứng đều bị phá hủy hoàn toàn.
Cảnh Lê vẫy vẫy đuôi đắc ý.
Cá đúng thật là quá thông minh!Tác giả có lời muốn nói: Tần Chiêu, một nam nhân hiểu tiếng cá cực đỉnh =]]]]]