Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang

Chương 29

Buổi chiều, Tần Chiêu phân loại dược liệu mua trên trấn rồi gói kỹ.

Tình hình kinh tế bây giờ không eo hẹp như trước, mỗi lần lên trấn hắn sẽ cố gắng mua thêm ít dược liệu, đỡ phải đi lại nhiều lần.

Cảnh Lê nằm sấp cạnh bàn nhìn hắn thuần thục phân loại dược liệu.

Cậu vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ.

Hôm nay Tần Chiêu mua thuốc vẫn chia ra mấy y quán như trước, mỗi y quán mua vài loại dược liệu, rồi về nhà tự mình phối dược. Hơn nữa Cảnh Lê để ý thấy, hai lần Tần Chiêu mua dược liệu trong một y quán không giống nhau.

Chuyện này cứ khiến cậu cảm thấy… Tần Chiêu không muốn để người khác biết hắn đang mua thuốc gì.

Cảnh Lê càng nghĩ càng tò mò, nhẹ giọng gọi: “Tần Chiêu…”

Tần Chiêu: “Sao thế?”

“Rốt cuộc ngươi bị bệnh gì vậy?”

Tần Chiêu ngừng động tác, giương mắt nhìn về phía cậu.

Cảnh Lê bị hắn nhìn đến mức hơi chột dạ, chớp chớp mắt: “Ta… chỉ là ta hơi tò mò, ngươi đã uống nhiều thuốc như thế, nhưng vì sao vẫn cứ bệnh mãi, rốt cuộc thuốc ngươi uống…”

Tần Chiêu nói: “Ngươi là muốn hỏi, vì sao ta phải mua thuốc như vậy đúng không?”

Nhóc con này xưa giờ đều không giấu nổi chuyện gì, hôm nay lúc Tần Chiêu dẫn cậu đến y quán, ánh mắt cá nhỏ rõ ràng biểu lộ sự nghi ngờ.

Nhưng sau khi rời khỏi y quán cậu lại không hỏi.

Tần Chiêu còn tưởng cậu có thể che giấu sự nghi ngờ này được bao lâu, xem chừng hai canh giờ đã là giới hạn rồi.

Tần Chiêu thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: “Bởi vì ta không muốn người khác biết đơn thuốc của ta.”

Điều này giống với suy đoán của Cảnh Lê.

Nhưng cậu vẫn không hiểu, vì sao Tần Chiêu phải giấu? Là bởi vì đơn thuốc này cực kỳ bí mật hiếm thấy, Tần Chiêu không muốn bị người khác biết? Hay là…

“Ta không hy vọng có người biết bệnh tình của ta.” Tần Chiêu không hề giấu giếm, “Đại phu có kinh nghiệm lão luyện có thể thông qua đơn thuốc đoán được bệnh tình, nhưng bệnh này của ta tương đối đặc thù, không tiện để người khác biết, sợ rằng sẽ gặp phiền phức.”

Cảnh Lê không hiểu: “Có ý gì?”

“Ngốc, ta đã nói bị người khác biết sẽ phiền phức, ngươi không sợ phiền phức sao?”  Tần Chiêu cười hỏi.

“Ta không sợ đâu.” Cảnh Lê nói, “Hơn nữa, bây giờ ta không tính là người ngoài nhỉ?”

Cá nhỏ ngốc rất là nhập tâm với vai diễn phu lang của mình.

Vẻ mặt Tần Chiêu hơi sửng lại, sau đó nhẹ nhàng cười lên, sờ đầu cậu: “Ừ, ngươi không tính là người ngoài.”

Ánh mắt Cảnh Lê sáng lấp lánh: “Vậy có thể nói cho ta biết không?”

“Không được.”

Cảnh Lê: “…”

Người này sao lại như vậy chứ!

Tần Chiêu không nói nhiều với cậu nữa.

Hắn nhanh chóng chia dược liệu xong xuôi, đổ một thang thuốc vào trong ấm để nấu, quay đầu lại thì thấy Cảnh Lê vẫn nằm sấp trên bàn. Ngón tay thon dài trắng nõn khều khều nhánh thảo dược bị rơi ở trên bàn, nhàm chán đặt trong lòng bàn tay đẩy qua đẩy lại.

Tần Chiêu gọi cậu: “Cá nhỏ, về phòng ngủ trưa đi.”

Có lẽ là bởi vì bệnh tật, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Tần Chiêu hết sức khỏe mạnh dưỡng sinh. Chỉ cần là ở nhà, buổi chiều đều phải ngủ khoảng một nén nhang.

Cảnh Lê ở chung với hắn đã lâu cũng bị nuôi ra thói quen này, cứ đến giờ lại bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ.

Nhưng cậu chỉ dụi dụi mắt, cũng không ngẩng đầu lên, giả vờ không nghe thấy.

Tần Chiêu đương nhiên biết cậu đang quậy cái gì, bất đắc dĩ cười: “Mới qua một ngày đã không nghe lời rồi? Không sợ ta đem ngươi đi?”

“Không sợ.”

Tần Chiêu nhướng mày, lại thấy Cảnh Lê nghiêng đầu chớp mắt với hắn: “Bây giờ ta đã là phu lang của ngươi, sao ngươi có thể đem ta đi chứ?”

Giọng nói còn rất là đắc ý.

Ngụ ý chính là, bây giờ bọn họ đã là phu phu, Tần Chiêu không thể tùy ý vứt bỏ cậu nữa.

Tần Chiêu cảm thấy hứng thú, cố ý nói: “Nhưng cho dù đã cưới, cũng có thể li hôn.”

Cảnh Lê nói: “Vậy ta sẽ đi tìm thôn trưởng, nói ngươi vứt chồng bỏ con, phẩm hạnh không đứng đắn, bảo ông ấy không nên giúp ngươi bảo đảm thi cử.”

Tần Chiêu: “…”

Tần Chiêu nhất thời không biết nên nói cậu ngốc hay là thông minh.

Hắn còn chưa nói với trưởng thôn rằng mình muốn tham gia khoa cử.

Lần thi đầu tiên là thi Đồng Sinh, bắt đầu vào tháng hai mỗi năm, năm nay hắn đã bỏ lỡ, đăng ký báo danh thi lần sau là cuối năm.

Tham gia thi Đồng Sinh cần phải có mấy người cùng quê và một vị tú tài đứng ra làm người bảo đảm.

Cái gọi là người bảo đảm, chính là bảo đảm phẩm hạnh của thí sinh, nếu thí sinh gian lận trong quá trình thi cử hoặc làm những chuyện khác vi phạm quy tắc, vậy thì người bảo đảm cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Bởi thế nên người bảo đảm cần đặc biệt chú ý đến phẩm hạnh thí sinh.

Thôn Lâm Khê cũng chỉ có mình thôn trưởng là tú tài, nếu Tần Chiêu muốn báo danh thi Đồng Sinh, vậy chỉ có thể xin sự giúp đỡ của trưởng thôn.

Nhưng mà… mục đích hắn đi thi, hình như là để nuôi con cá nhỏ này thì phải.

Nhóc con này có phải đã suy luận lẫn lộn trước sau hết rồi không?

Hơn nữa…

“Vứt chồng bỏ con?” Đáy mắt của Tần Chiêu chứa chút ý cười, ánh mắt chậm rãi hạ thấp xuống.

Cảnh Lê nói xong mới cảm thấy câu vừa rồi của mình hơi có vấn đề, thấy ánh mắt này của Tần Chiêu, vội vàng che bụng: “Ngươi nghĩ linh tinh cái gì đấy, ta chỉ nói vậy thôi, ta không phải…”

Giọng nói của cậu càng ngày càng nhỏ, căn bản không nghe rõ hai chữ cuối cùng kia.

Thật ra Cảnh Lê cũng không rõ rốt cuộc mình có phải hay không.

Nhưng mà cậu chắc chắn một điều, trước khi xuyên đến thế giới này, cậu tuyệt đối là một đứa con trai bình thường. Mà diện mạo bây giờ của cậu không khác biệt gì so với quá khứ, nếu cấu tạo cơ thể cũng không thay đổi, vậy thì hẳn là không phải song nhi.

Đúng, chắc chắn không phải.

“… Thì ra không phải?” Con ngươi của Tần Chiêu khẽ di chuyển, đột nhiên trong lòng cảm thấy hơi mất mát.

Hắn cũng không để ý giới tính của cá nhỏ, nhưng vừa nãy nghe cậu nói như vậy, hắn đương nhiên đã nghĩ rằng nhóc con này thật sự là song nhi.

Nhưng mà không phải cũng không sao.

Hắn không dây dưa thêm với Cảnh Lê mà lập tức đi thẳng tới cạnh bàn, túm cổ áo phía sau lưng đối phương, xách người cậu lên: “Đi ngủ trước đã, có chuyện gì thì lại nói sau.”

“Nói sau?” Cảnh Lê không hề tin tưởng lời này của hắn, “Sao ta biết được có phải là ngươi đang qua quít lấy lệ với ta không?”

Tần Chiêu bình tĩnh nhìn cậu.

Hai người đối mặt trong chốc lát, Cảnh Lê chột dạ dời ánh mắt: “Ta biết rồi…”

Bình thường Tần Chiêu cư xử ôn nhu lễ độ, thế nhưng lúc hắn trầm mặc, cặp mắt kia sắc bén rất có lực uy hiếp, khiến người khác nhìn vào cảm thấy sợ hãi.

Cảnh Lê không dám hỏi nhiều nữa, định đi đến cạnh tủ thấp lấy thùng gỗ của bản thân, chưa đi được hai bước lại bị Tần Chiêu xách trở về.

Cảnh Lê quay đầu nhìn hắn: “Sao vậy?”

Tần Chiêu buông tay ra, giải thích nói: “Người trong thôn không có thói quen ngủ trưa, bây giờ đúng lúc là giữa trưa. Ngộ nhỡ lát nữa có người đến tìm ta, ngươi không kịp biến về hình người, bị nhìn thấy thì làm sao đây?”

Cảnh Lê thấy hắn nói cũng rất có lý.

Cậu suy nghĩ một lát, lại thăm dò nói: “Vậy… Hay là ta lên giường nằm chen chúc với ngươi, nhất định sẽ không chen ngươi rơi xuống giường đâu!”

Vẻ mặt Tần Chiêu không có rung động: “Cũng được.”

Giường gỗ quả thực không rộng rãi, nhưng may mà khung xương Cảnh Lê nhỏ, hai người nằm lên không những đủ chỗ, còn có thể hơi dư ra.

Nhưng dường như cậu rất sợ chen phải Tần Chiêu, cố sức lui người vào góc tường, thân hình vốn đã nhỏ giờ lại càng nhỏ hơn.

Tần Chiêu nhìn chỗ trống giữa hai người giống như cái khe rãnh, dở khóc dở cười: “Ngươi nằm ra đây chút, vách tường không lạnh à?”

“Không lạnh.” Cảnh Lê ôm chăn, đôi mắt ngước lên nhìn hắn.

Đôi mắt kia của Cảnh Lê ướt át xinh đẹp, bởi vì buồn ngủ nên đuôi mắt còn hơi đỏ lên, nhưng lúc cậu nhìn người khác từ góc độ này lại lộ ra mấy phần vô tội ngoan ngoãn.

Cậu đi ngủ chỉ cởi áo khoác, bên trong vẫn là bộ y phục kia của Tần Chiêu. Cổ áo rõ ràng to hơn rất nhiều, góc độ này khiến hắn vừa vặn nhìn trọn vẹn khuôn ngực trắng như sứ của Cảnh Lê.

… Tần Chiêu cảm thấy sức nhẫn nại cả đời hắn đều đã tiêu hao hết trong một ngày hôm nay rồi.

Hắn trở mình, không dám tiếp tục nhìn thêm nữa.

Buổi chiều trong phòng vô cùng yên tĩnh, tiếng hít thở sau lưng rất nhanh đã trở nên ổn định, dường như là ngủ rồi. Đôi mắt Tần Chiêu hơi khép, suy nghĩ cũng theo đó mà bình tĩnh lại.

Chỉ chốc lát sau, một cánh tay lạnh như băng khoác lên vai hắn.

Tần Chiêu: “…”

Hắn khẽ hít một hơi, đẩy cánh tay kia ra. Thế nhưng đối phương lại không kiên nhẫn lầm bầm gì đó, sau đó cả nửa người đều quấn lấy Tần Chiêu.

Hơi thở lành lạnh phun vào bên tai Tần Chiêu.

Cảnh Lê đã hoàn toàn ngủ rồi.

Từ sau khi cậu làm cá, thân thể vẫn luôn rất lạnh. Lúc ngủ mơ mơ màng màng cảm nhận được bên cạnh mình có một vật thể ấm áp, không chút suy nghĩ trực tiếp quấn lên.

Cả tay cả chân cùng quấn lên đó, giống như đang ôm một cái chăn.

Lần này Tần Chiêu cuối cùng cũng hiểu rõ, không để nhóc con này ngủ cùng với hắn là quyết định sáng suốt.

Suốt một buổi trưa, Tần Chiêu thật sự không tài nào ngủ nổi.

Vô cùng ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ.

Bởi vì hôm nay Tần Chiêu phải lên trấn trên cho nên buổi sáng không tới chỗ nhà mới giúp đỡ, cũng không kịp nấu cơm giúp thôn dân.

Bữa cơm trưa đổi thành cơm chiều.

Lúc hoàng hôn, Tần Chiêu bọc kỹ thức ăn xong, còn chưa kịp hỏi đối phương có muốn đi cùng hắn không thì đã thấy Cảnh Lê ngoan ngoãn đứng đợi ở cạnh cửa.

Cậu muốn đi xem tiến độ của nhà mới từ lâu rồi, bây giờ khó lắm mới có thể tùy tiện ra khỏi cửa, đương nhiên không có lý gì lại không đi.

Tần Chiêu dẫn cậu tới phía tây thôn.

Tốc độ xây nhà trong thôn nhanh đến kinh người, chỉ mới một ngày không thấy mà nhà chính đã lợp xong nóc rồi. Tình hình này thì chỉ cần chuyển giường vào là có thể ở luôn.

Có vài thôn dân đang đào mương nước, Tần Chiêu gọi một tiếng: “Lâm nhị thúc, lên ăn cơm thôi.”

Lâm lão nhị nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu nhìn qua: “Tần Chiêu đến rồi à!”

Tầm mắt của hắn lướt về phía Cảnh Lê đang đứng cạnh Tần Chiêu, thoáng sửng sốt.

Hôm qua lúc chuyện kia xảy ra ông cũng có mặt, đương nhiên đã nghe nói về phu lang của Tần Chiêu. Nhưng do có quá nhiều người vây quanh nhà hắn nên ông không tài nào chen vào được.

Dĩ nhiên cũng không nhìn thấy phu lang của Tần Chiêu dáng dấp kiểu gì.

Nhưng chỉ cần tùy tiện tìm một người nhìn thấy để nghe ngóng, kết luận nhận được chỉ có hai chữ, đẹp mắt.

Người trong thôn không đọc sách, ngôn từ khô khan, khen người mà phải nghĩ mất nửa ngày mới nói nói được ra chữ “đẹp mắt”.

Lâm lão nhị vốn cho rằng bọn họ nói quá, thế nhưng hôm nay vừa nhìn thấy, rốt cuộc ông cũng hiểu ra.

Quả thực đẹp, hơn nữa không phải đẹp bình thường.

Đừng nói là trong thôn Lâm Khê, cho dù có tính hết tất cả số người mà ông từng nhìn thấy, ngoại trừ Tần Chiêu ra thì không tìm được người thứ hai đẹp như vậy nữa.

Trong phút chốc này, mọi người cũng dồn dập ngừng lại công việc, nhìn về phía Tần Chiêu.

Phu lang kia bị mọi người nhìn chăm chú nên có hơi ngượng ngùng, xách hộp đựng thức ăn trốn sau lưng Tần Chiêu.

“Được lắm tên tiểu tử này, lúc trước hỏi ngươi có muốn kết hôn không thì ngươi nói không. Bây giờ là gì đây, kim ốc tàng kiều hả?”

Mọi người ngồi trên hòn đá lớn trong sân, vừa tán gẫu vừa ăn cơm.

Tần Chiêu rất cẩn thận, ngày nào cũng nấu cơm, kết hợp với mấy món ăn, lại còn có cả trứng gà rán, xa xỉ khiến mọi người khó mà tin nổi. Trong thôn có vài nông hộ điều kiện không tốt, thuê người làm việc mà ngay cả chút thức ăn cũng không có, chỉ có thể đem ra chút cháo trắng.

Lúc câu này nói ra, Tần Chiêu đang gắp trứng gà vào bát cho Cảnh Lê, nghe xong động tác dừng một chút, bình tĩnh nói: “Y vừa mới đến thôn, vẫn còn chưa quen lắm, vốn định sau này sẽ giới thiệu cho moi người.”

“Có gì mà không quen chứ, qua lại nhiều một chút là được!”

“Đúng đúng, phải dẫn ra ngoài làm quen mọi người nhiều một chút, sau này đều là hàng xóm, cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau.”

Tần chiêu gật đầu: “Phải.”

Mọi người cười cười nói nói ăn cơm, đột nhiên có người nghĩ tới gì đó, nói với Tần Chiêu: “À đúng, cái mương kia có chỗ không dễ đào, ngươi phải tự mình xem qua rồi mới quyết định được. Nhân lúc trời còn chưa tối, ngươi theo ta qua đó xem một lát.”

Sau khi mặt trời xuống núi, ở khu vực này sẽ không thể nhìn thấy gì hết, vì vậy nhất định phải tranh thủ thời gian.

Tần Chiêu gật đầu đồng ý, bỏ chén đũa xuống đi theo.

Hắn vừa đi, chỗ ăn cơm cũng chỉ còn lại mấy nam nhân tới làm việc, cùng một con cá chép nhỏ cô đơn.

Cảnh Lê lo lắng sẽ nói sai lộ ra sơ hở gì đó, đột nhiên cảm thấy căng thẳng, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Thế nhưng không thể ngăn nổi có người muốn bắt chuyện với cậu.

Lâm lão nhị từ trước đến nay không ngại người lạ, mắt thấy Tần Chiêu đã đi rồi, ông di chuyển sang phía Cảnh Lê, cười hì hì: “Bây giờ Tần Chiêu không có ở đây, ngươi nói cho bọn ta nghe đi, các ngươi quen biết như thế nào vậy?”

“Đúng vậy, các ngươi gặp nhau khi nào thế, tại sao bọn ta chưa từng nghe nói Tần Chiêu thích song nhi.”

“… Hơn nữa ngươi cũng không phải người của mấy thôn lân cận nhỉ, hình như từ trước đến nay ta chưa từng gặp ngươi.”

Đám người mồm năm miệng mười, hỏi Cảnh Lê đến mức cậu luống cuống tay chân.

Cậu ấp a ấp úng trả lời: “Ta… nhà ta ở rất xa, không phải là người trong thôn, quen Tần Chiêu… khoảng chừng mấy tháng trước, là hắn cứu ta.”

Người trong thôn đa số rất thuần phác, không ai nghi ngờ tính chân thật của lời cậu nói.

Lâm lão nhị lại hỏi: “Nói vậy là người tới nơi này vì báo ân sao?”

Cảnh Lê “Ừm” một tiếng: “Cũng không hẳn là thế.”

“Vậy là thế nào?”

“Thật ra là bởi vì…” Cảnh Lê quay đầu nhìn về phía của Tần Chiêu, nhắm mắt nói: “Là Tần Chiêu một lòng say mê ta, nỗ lực theo đuổi, kiên trì không ngừng nghỉ hơn mấy tháng, ta bị sự thật lòng của hắn làm cảm động, cho nên đã đồng ý!”

……

Bốn phía xung quanh nhất thời im lặng không một tiếng động, trên mặt của mọi người đều hiện ra vẻ mặt kinh ngạc.

Không ngờ Tần Chiêu lại là người như vậy.

Bịa xong câu đầu thì những câu sau cũng dễ dàng nói ra, Cảnh Lê ngồi ngay ngắn lại, nói cứ như thật: “Đúng vậy, ta vốn không muốn ở lại, nhưng Tần Chiêu vô cùng thật lòng, còn nói nếu ta không ở lại, hắn sẽ…”

“Ta sẽ như thế nào?” Một giọng nói đột nhiên truyền tới từ sau lưng.

Cảnh Lê quay đầu lại, Tần Chiêu đứng ở phía sau nhẹ nhàng cười với cậu.

Nụ cười vô cùng ôn hòa.
Bình Luận (0)
Comment