Từ cái lần thấy nữ tử kia tới tìm Tần Chiêu, Cảnh Lê chẳng thể nào vui nổi. Ngay cả ngủ trưa cũng yên lặng trở về thùng gỗ một mình chứ không cùng Tần Chiêu nữa.
Cá chép nhỏ nằm dưới đáy thùng, mỗi một chiếc vảy đều viết rõ ta không vui.
Tần Chiêu nhìn cá chép nhỏ tự bế trong nước, bất đắc dĩ thở dài.
Hắn thò tay vuốt vuốt đầu cậu, nói: “Ta đi ra ngoài một lát, ngươi ở nhà nhớ để ý, đừng để bị người trông thấy.”
Cá chép nhỏ lắc lắc đuôi, cọ nhẹ vào ngón tay Tần Chiêu.
Không hiểu sao Tần Chiêu lại cảm nhận được sự ủy khuất trong cái chạm ấy. Đồ ngốc này, chắc chắn còn đang dỗi chuyện nữ tử kia đến lúc trưa đây mà.
Tần Chiêu suy đoán như thế nên tính đi một chuyến tới nhà Hạ đại thẩm.
Tần Chiêu không để ý cái nhìn của người trong thôn, cũng không muốn tốn thời gian vì quan hệ làng xóm, thế nên có nhiều chuyện mặc dù trong lòng hiểu rõ nhưng hiếm khi chủ động ra mặt can thiệp.
Cũng như chuyện hôm nay.
Giữa trưa nữ tử kia tới nhà, ám chỉ trong đó đã rõ ràng, theo tính tình hắn thì chỉ đuổi người đi rồi thôi, cũng chẳng nghĩ nhiều.
Nhưng giờ hắn đổi ý.
Nếu chỉ đuổi người đi mà không giải thích rõ, sau này sẽ còn lặp lại. Hắn cũng không muốn cá nhỏ vì thế mà không vui.
Tiểu viện không khóa cửa, Hạ đại thẩm đang phơi quần áo trong sân, Tần Chiêu gõ cửa.
“Ai đó?” Hạ đại thẩm ngó đầu ra, thấy người tới là hắn thì không vui. Nhưng bà cũng không thể hiện quá rõ, cười miễn cưỡng đi tới hỏi, “Tần Chiêu đấy à, sao thế, muốn sửa quần áo chỗ nào sao?”
Tần Chiêu nhẹ giọng đáp: “Không có, đại thẩm tay nghề rất tốt, phu lang ta mặc rất vừa người.”
Vừa mở miệng đã phu lang phu lang.
Hạ đại thẩm quả thật hơi giận Tần Chiêu nhưng không tiện giận thẳng ra mặt, nhẫn nhịn hỏi lại: “Thế ngươi tìm ta làm gì?”
Tần Chiêu nói: “Là vì cô nương tới đưa áo kia.”
Cô nương tới đưa áo cho Tần Chiêu nhũ danh là A Tú, là cháu gái Hạ đại thẩm.
Tiểu cô nương luôn thích nam tử đẹp trai, A Tú cũng không ngoại lệ. Cô vốn thích Tần Chiêu từ lâu, chỉ là trước đây trưởng bối trong nhà thấy hắn nghèo quá, lại thêm ba ngày ngót hai ngày nằm bệnh không dậy nổi, gả con gái đi chỉ có phận hầu hạ người ta nên kiên quyết không cho cô qua lại với Tần Chiêu.
Nhưng bây giờ thì không giống trước nữa.
Theo giời gian, sức khỏe của Tần Chiêu khá hơn, khí sắc cũng tốt hơn trước đây nhiều. Nghe nói hắn giúp trưởng tôn Trần gia chấm bài giải thích, ngay cả tiên sinh trên trấn cũng khen không dứt miệng.
Sơn thôn nhỏ kính trọng nhất người đọc sách, nếu ngày sau thi đậu công danh chính là lên như diều gặp gió, tiền đồ vô lượng.
Vì thế nên rất nhiều hộ nông có con gái chưa gả trong thôn bắt đầu để mắt tới Tần Chiêu.
Tần Chiêu dáng vẻ ưu tú, gần như không có ai từ chối gả cho hắn, về phần vị phu lang trong nhà hắn thì tạm không nói đến chuyện thời đại này tam thê tứ thiếp là chuyện thường ở huyện, địa vị của song nhi ở trong nhà còn kém hơn cả thiếp nên tự nhiên không ai cân nhắc đến cảm nhận của vị phu lang kia cả.
Bọn họ cũng cho là Tần Chiêu không để ý chuyện đó.
Dẫu sao thì cưới một thê tử trẻ tuổi mỹ mạo không phải tốt hơn nuôi một song nhi không thể làm việc lại còn không dễ sinh dục à?
Hạ đại thẩm biết trong thôn có rất nhiều người chung suy nghĩ nên bà nhanh chóng bàn chuyện với mẹ A Tú, quyết định ra tay trước. Hôm nay thừa dịp phu lang Tần Chiêu không ở nhà liền để A Tú lấy danh nghĩa tới đưa y phục mà gặp mặt Tần Chiêu một lần.
Nhà A Tú có mấy căn nhà trong thôn, bốn năm mẫu ruộng, không tính là giàu có nhưng cũng đứng hàng khá giả.
Trong nhận thức bà tin là Tần Chiêu sẽ không từ chối.
Ấy nhưng bà không ngờ được hắn lại không hề nể mặt trực tiếp đuổi người về. Chuyện này mà truyền đi, thanh danh của cháu gái bà còn gì nữa đâu!
Vì thế nên Hạ đại thẩm có hơi giận Tần Chiêu. Giờ nghe Tần Chiêu nhắc đến A Tú, trong lòng Hạ đại thẩm lại nhen nhóm hi vọng.
Không phải là hối hận rồi đó chớ? Hay là khi đó sợ bị người khác nhìn thấy nên mới không giữ at ở lại thêm một chốc?
Bà khấp khởi vui mừng thì chợt nghe Tần Chiêu nói: “Hi vọng Hạ đại thẩm sau này đừng làm những chuyện như thế nữa, việc này truyền ra sẽ ảnh hưởng thanh danh của A Tú cô nương, mà nếu phu lang nhà ta trông thấy y sẽ hiểu lầm.”
Hạ đại thẩm: “…”
Hạ đại thẩm nhịn không được, không vòng vèo với Tần Chiêu nữa, nói thẳng: “Tần Chiêu này, ta cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi tuổi không nhỏ, trong thôn bằng tuổi ngươi đều đã có con xuống giúp tưới rau trông nhà. Ngươi giờ mới cưới phu lang thì biết đến khi nào y mới sinh hài tử cho ngươi được!”
Sơn thôn hẻo lánh, người trong thôn xưa giờ luôn nghĩ thế, Tần Chiêu không tranh luận với bà mà chỉ lắc đầu: “Ta không phải vì những chuyện đó.”
“Không thì còn là cái gì?” Hạ đại thẩm chẳng thể hiểu được, “Chẳng lẽ chỉ vì ngươi thích y?”
Tần Chiêu trong lòng khẽ run.
Đó tất nhiên là điều không thể nghi ngờ.
Nếu không thích sao cứ mơ thấy gương mặt đó hoài. Nếu không thích thì sao biết rõ cá nhỏ là yêu quái còn giả bộ gì cũng không biết tiếp tục nuôi nó lâu như thế.
Nếu không thích, sao phải bày đủ cách gài bẫy ép đồ ngốc kia làm phu lang của hắn.
Thích, chắc chắn là thích.
Tần Chiêu dằn rung động trong lòng xuống, mỉm cười gật đầu khẳng định: “Đúng, ta thích y.”
“Cho nên ta không muốn ai làm y không vui, càng không muốn y bị tổn thương. Ngoài y ra, ta sẽ không tiếp nhận ai nữa.
“Ta chỉ nói đến đây thôi, mong Hạ đại thẩm thông cảm.”
Nói xong, hắn chẳng quan tâm phản ứng của Hạ đại thẩm mà quay người đi thẳng.
Lời nên nói đều đã nói, trong thôn tin tức truyền nhanh, mọi người sẽ sớm biết Tần Chiêu không có ý nguyện cưới vợ nữa, tất sẽ không tới quấy rầy hắn.
Như thế… Hẳn là cá nhỏ cũng sẽ bớt giận.
Có điều Tần Chiêu không biết Cảnh Lê phiền lòng là vì chuyện khác.
Giữa trưa sau khi Tần Chiêu nói không thích nữ tử thì cậu chẳng để chuyện kia vào lòng nữa, cậu rầu rĩ là vì… biết đi đâu tìm nam nhân cho Tần Chiêu đây chời QAQ
Coi như không phải vì để được ở lại thì cậu vẫn cảm thấy mình cần giúp đỡ hoàn thành tâm nguyện.
Cá chép cậu theo bên người Tần Chiêu ăn nhờ ở đậu miễn phí mấy tháng mà chẳng thể hiện chút phúc vận gì.
Như vầy là không tốt.
Cơ mà Cảnh Lê nghĩ cả một buổi trưa vẫn nghĩ không ra nên làm gì.
Cá chép nhỏ thở dài thườn thượt phun ra một chuỗi bong bóng.
Cậu nghĩ đến mệt cả người, tính lên giường ngủ một lát nên nhảy ra khỏi thùng gỗ biến về người, vừa mặc quần áo xong thì có ai đó gõ cửa.
“Tần Chiêu, ngươi có nhà không, là ta!” Người tới giọng nói trung khí mười phần, bước chân tới cửa của Cảnh Lê ngừng lại, tạm không có ý định mở cửa.
Là Trần Ngạn An.
Mỗi lần cái thằng ú nu này tới đều không có chuyện tốt.
Nhưng ú nu gõ cửa không ngừng phiền cực kì, Cảnh Lê không còn cách nào khác đành phải đi tới mở cửa.
“Tần Chiêu không có nhà, ngươi tìm hắn có việc gì không?” Cậu tức giận hỏi.
Trần Ngạn An hiển nhiên không ngĩ đến người mở cửa là y, phản ứng đầu tiên là đỏ bừng lỗ tai.
“Ta, ta, ta…” Từ tai đỏ bừng xuống cổ, Trần Ngạn An lắp bắp: “Ta… ta tìm Tần Chiêu có việc, ta…”
Cảnh Lê: “…”
Tên này bị chi vậy?
Cậu hơi nghiêng người về phía trước, soi kĩ mặt Trần Ngạn An: “Sao mặt ngươi đỏ thế? Bị bệnh à?”
“Không, không có!”
Trần Ngạn An chẳng nói nổi một câu lưu loát.
Hắn biết trong nhà Tần Chiêu mới thêm một vị phu lang nhưng hổm rồi bận chuyện trong nhà quá nên chưa có cơ hội ghé thăm.
Hôm nay tới nhà Tần Chiêu cũng có một phần tư tâm muốn nhìn xem tiểu phu lang nhỏ nhắn xinh xắn trong truyền thuyết trông như thế nào.
Thiếu niên trước mắt thoạt trông còn nhỏ tuổi, mày hơi nhíu, ngũ quan thanh tú xinh đẹp. Mái tóc dài thướt tha còn chưa kịp búi lên như thác nước chảy xuống lưng, vạt áo tán loạn, Trần Ngạn An nhìn mà hô hấp khó khăn.
Cảnh Lê mất kiên nhẫn hỏi: “Ngươi có việc gì không? Không có thì ta đóng cửa!”
“Có, có!” Cá nhỏ giật mình tỉnh táo lại, đáp: “Ta có việc quan trọng muốn bàn với Tần Chiêu, hắn khi nào về?”
“Ta cũng không biết, nếu không ngươi lát nữa…”
Cảnh Lê vốn định đuổi người đi, bỗng nhớ ra chuyện gì lại dừng không nói hết câu. Cậu cười với Trần Ngạn An, mở rộng cửa: “Nếu không ngươi vào trong ngồi chờ lát đi?”
Trần Ngạn An: “!”
“Ta ta ta… Thế này hình như không tốt lắm đâu, Tần Chiêu không ở nhà, ta ta ta…” Trần Ngạn An lắp bắp nói, bị Cảnh Lê kéo một cái chạy thẳng vào nhà.
“Ngồi xuống.” Cảnh Lê đẩy Trần Ngạn An ngồi xuống cạnh bàn, còn lễ phép rót cho hắn chén nước rồi mới ngồi xuống đối diện.
Nhóc mập mạp bối rối đến độ không biết để tay vào đâu cho phải. Cảnh Lê chống cằm cười ôn hòa: “Uống nước đi.”
“À à, uống nước, uống nước…” Trần Ngạn An uống ực một cái, vì uống quá nhanh mà bị sặc, ho mãi mới thôi.
“Haha…” Cảnh Lê bật cười.
Ra cái tên này đó giờ vẫn đáng yêu như này ư?
Trần Ngạn An ngượng đỏ mặt, nói: “Thôi ta vẫn nên về trước đi…”
“Vội gì chứ.” Cảnh Lê ngăn hắn lại, nhìn thoáng qua phía cửa mới hạ giọng nói: “Ta bảo ngươi vào là vì có chuyện cần ngươi giúp.”
Trần Ngạn An khẽ giật mình, nhìn hắn dò xét.
Cảnh Lê nói: “Chính là ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có…”
“Không có!” Trần Ngạn An nhảy dựng lên, ngôn từ chính nghĩa: “Ngươi đã gả cho Tần đại ca chính là người của Tần đại ca, cũng chính là chị dâu ta. Ta tuy hơi đần độn cũng không có chí lớn nhưng tốt xấu gì cũng là người đọc sách, tuyệt đối không chiếm tiện nghi người khác, càng tuyệt không cùng tẩu tử dây dưa không rõ! Ta khuyên ngươi nên sớm bỏ ý đó đi!”
Cảnh Lê: “…”
Cảnh Lê: “???”
Nói quàng nói xiên chi rứa cha nội?
Cảnh Lê buồn bực: “Ngươi xem ta là ai thế hả? Ta chỉ…”
“Ngươi chỉ cái gì? Ngươi ăn mặc như thế, kéo ta vào phòng còn đóng cửa lại, ngươi muốn làm gì ta còn không biết ư?” Trần Ngạn An nói liên thanh, “Quá khứ của Tần đại ca có thể không minh bạch nhưng chuyện đã qua rồi, ngươi gả tới thì phải tuân theo đạo làm thê, đừng suốt ngày nghĩ mấy chuyện này!”
“Ta thật sự không phải…” Cảnh Lê ngừng giải thích mà hỏi lại, “Cái gì mà quá khứ Tần Chiêu không minh bạch? Quá khứ của hắn làm sao?”
Trần Ngạn An sững sờ, quay đầu đi: “Không biết thì thôi, ta không nói.”
Cảnh Lê nhăn mày.
Liên quan đến bệnh của Tần Chiêu ư?
Hay là về thân thế của hắn?
Tần Chiêu vốn được người Trần gia cứu về, nhất định bọn họ biết nhiều chuyện mà người ngoài không biết.
Cảnh Lê hỏi: “Ngươi biết hắn bị bệnh gì không?”
Trần Ngạn An đáp: “Sao mà ta không biết được! Biết rất rõ là đằng khác! Thuở mới tới thôn hắn bệnh đến độ không dậy nổi, thuốc đều là ta đi mua đấy!”
“Rốt cuộc là hắn bị bệnh gì?”
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”
Cảnh Lê gặng hỏi mãi mà Trần Ngạn An sống chết không chịu hé thêm nửa lời nên đành thôi.
Cậu thở dài: “Trước không nói mấy chuyện đó, ta có chuyện muốn nhờ ngươi thật, ngươi đừng khẩn trương.”
Trần Ngạn An không dám ngồi, chạy ra đứng ngay cửa, cảnh giác nhìn cậu: “Ngươi nói đi.”
“Ta muốn hỏi, ngươi có biết trong thôn còn bao nhiêu nam tử chưa thành hôn không?”
Trần Ngạn An kinh ngạc: “Ngươi xuống tay với ta còn chưa đủ mà còn tính kiếm người khác à?”
Cảnh Lê: “…”
Hai người nhìn nhau, Trần Ngạn An dời mắt qua chỗ khác: “Rồi rồi, ngươi nói coi ngươi muốn hỏi để làm gì trước đi đã rồi ta sẽ cân nhắc xem có tin được hay không.”
“Ta hỏi nhờ người ta.” Cảnh Lê nói ra lí do thoái thác đã nghĩ kĩ, “Thực không dám giấu, ta có một vị huynh trưởng muốn tới thôn Lâm Khê tìm bạn lữ, ta thay hắn hỏi thăm ấy mà.”
Trần Ngạn An hỏi: “Huynh trưởng ngươi cũng là song nhi à?”
“Không phải.” Cảnh Lê nói thêm, “Nhưng hắn thích nam nhân.”
“Thì ra là thế…”
Trần Ngạn An không hề nghi ngờ, hắn lại bước tới ngồi xuống chỗ đối diện với Cảnh Lê, nói: “Vầy thì khó lắm đấy, nam tử trong thôn đều chờ mong cưới vợ rồi sinh mấy nhóc bụ bẫm, có ai nguyện ý cưới một nam nhân về đâu!”
“Cũng phải…” Cảnh Lê ủ rũ cúi đầu.
Trần Ngạn An nhìn y một cái, lại thăm dò hỏi: “Huynh trưởng ngươi… cũng dễ nhìn như ngươi hả?”
“Ta?” Cảnh Lê trợn mắt, “Hắn còn đẹp hơn ta nhiều ấy chứ! Ta chưa thấy ai đẹp hơn hắn cả!”
“Đẹp hơn cả ngươi?” Hai mắt Trần Ngạn An sáng rực, hắn nhích người lại gần Cảnh Lê hơn một chút, nhỏ giọng nói: “Nếu thật như ngươi nói thì ta có biết một người đấy.”
Hai mắt Cảnh Lê cũng sáng lên theo hắn: “Ai?”
Trần Ngạn An: “Ta nè.”
Cảnh Lê: “………”
Trong phòng chợt yên tĩnh một chốc.
Trần Ngạn An xù lông: “Ngươi nhìn cái kiểu gì đấy? Sau này ta chắc chắn sẽ thi đậu tú tài, ngươi đừng xem thường ta!”
Cảnh Lê yên lặng nhìn hắn.
Này thật không phải là xem thường hay không xem thường.
Chưa nói đến Trần Ngạn An có thi đậu tú tài được hay không, với cái vóc dáng này của hắn, khuôn mặt ấy của hắn…
Cảnh Lê tin chắc như ăn bắp rằng nếu cậu dám nói với Tần Chiêu thì Tần Chiêu sẽ lóc vảy thảy cậu vào nồi nấu canh cho coi.
Trần Ngạn An cũng tự biết thân biết phận không cãi nữa, nhụt chí thở dài: “Thôi thì để ta nghĩ lại một chút xem còn ai phù hợp không. Nhi tử nhà Thiết thúc đầu thôn thế nào?”
“Xời, hắn đen như than ấy, không được.”
“Lý Nhị Cẩu nhà cuối thôn thì sao?”
“Có phải hơi lùn không, không ổn.”
“Vương Gia nhà phía tây được không?”
“Hở? Không phải hắn trời sinh thiểu năng, nói cũng không nói được à?”
“Ờ heng…”
…
Trần Ngạn An nói đến miệng đắng lưỡi khô mà Cảnh Lê vẫn không ưng được ai. Hắn ngửa đầu uống một ngụm nước, hỏi: “Người trong thôn đều bị ngươi chê qua một lượt cả rồi, tóm lại là ngươi muốn người như thế nào?”
“Ta…” Cảnh Lê gục xuống bàn, khổ não nói: “Ta cũng không biết…”
Trước đây cậu chưa làm chuyện này bao giờ, hiện tại thử tìm một vòng đều cảm thấy chẳng ai xứng với Tần Chiêu nhà cậu cả.
Tần Chiêu ưu tú như thế, cậu không muốn tùy tiện chọn đại một người ứng phó.
Nhưng mà mấy người kia còn chẳng bằng cậu ấy.
Cảnh Lê thở dài trong lòng.
Rầu chết cá.Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Lê: Mấy người kia còn chẳng bằng ta, xem ra Tần Chiêu chỉ có thể cố gắng tiếp nhận ta mà thôi, cá thở dài ╮(╯_╰)╭