Editor: Gà
Vào một ngày tháng tư, gió thổi đìu hiu ấm áp, trên bãi cỏ cạnh nông trang Kinh Giao đang bày giá nướng và bắc một cái nồi thật lớn.
Xiên thịt nướng rất phong phú như xiên thịt heo, cá tôm, gà vịt, trong nồi hầm nước canh.
Mùi thơm của thịt và mùi than bốc lên từ giá nướng, Nguyên Nguyên không chịu thua kém mà chảy nước miếng.
Lưu Vĩ Trạm cầm xiên thịt trêu chọc Hoàng trưởng tử: “Oa thơm quá nha, sao mà thơm thế cơ chứ!”
Giang Nhất nhìn không đặng, cầm xiên thịt đã ướp xong đặt lên giá nướng, sau đó để Giang Thập Tam quét gia vị.
Giang Thập Tam nhìn Lưu Vĩ Trạm, trong lòng có một cảm giác hâm mộ không tên.
Tiểu điện hạ rất đáng yêu, mềm mềm nhu thuận bò tới bò lui trên mặt đất, hắn chỉ hận không tể ôm vào trong ngực, nắn bóp hơn nửa canh giờ.
Giang Thập Tam: “Tiểu điện hạ không thể ăn thịt! Lão Lưu đúng là làm càn, không được, không thể để cho hắn tiếp tục như vậy!”
Giang Nhất: “Cần ngươi nhắc à, chờ xem đi.”
Chẳng mấy chốc, Từ Yến Nam không biết từ đâu lao tới, Nguyên Nguyên nhìn thấy tiểu thúc thúc mình thích nhất, nhắm thẳng lên người tiểu thúc thúc mà bò.
Từ Yến Mam thấy mà lòng xót xa: “Lưu đại nhân, Nguyên Nguyên không ăn được thịt đâu, đừng lấy xâu thịt trêu hắn nữa!”
Lưu Vĩ Trạm hậm hực đáp trả: “Là ta sai, là ta sai, nhưng đứa nhỏ lớn tầm này ăn thịt được rồi đúng chứ?”
Từ Yến Nam gật đầu: “Không sai, ăn được thịt bằm hoặc uống chút nước canh, Lưu đại nhân, ngươi xem nồi canh đằng kia chính là nấu cho Nguyên Nguyên.”
Lưu Vĩ Trạm chớp mắt mấy cái, quay lại nhìn nồi canh đã chuyển sang màu trắng sữa, hương vị tươi mới đậm đà, canh được hầm trên lửa lớn, nước canh sủi bọt trắng nổi lên từng thớ thịt bò và xương sườn…
Lưu Vĩ Trạm: “…Cho tiểu điện hạ?”
Nguyên Nguyên kêu lên một tiếng rồi hôn lên mặt Từ Yến Nam một cái.
Từ Yến Nam mỉm cười, từ ngày được phong làm Yến Vương cậu dần trở nên thành thục, lúc nào cũng không cười, chỉ những lúc ở bên Nguyên Nguyên mới ưa náo loạn nói cười.
Từ Yến Nam: “Không thì sao?”
Lưu Vĩ Trạm còn tưởng rằng nấu cho bọn họ: “Nhưng mà, tiểu điện hạ còn nhỏ uống không hết, chỗ còn lại…”
Từ Yến Nam: “Vốn dĩ mọi người đều có phần, có điều Lưu đại nhân thật sự quá phận, cho nên không có phần của ngài.”
Lưu Vĩ Trạm cảm thấy hít thở không thông, hắn sáp người lại gần: “Hiểu lầm hiểu lầm thôi, Aida! Yến Vương điện hạ! Ngài đi đâu vậy…”
Từ Yến Nam ôm Nguyên Nguyên đi tìm Cố Diệu, nhưng tìm cả buổi vẫn không thấy Cố Diệu và Từ Yến Chu đâu, bèn ôm Nguyên Nguyên đến chỗ Lư thị.
Lư thị vẫn luôn dõi mắt theo: “A Nam ôm mệt thì đưa cho ta.”
Từ Yến Nam lắc đầu, sau đó nhịn không được hôn lên khuôn mặt đầy thịt của Nguyên Nguyên: “Không mệt, hắn nhẹ lắm.”
May mắn mỗi ngày cậu đều luyện công, có thể dễ dàng ôm Nguyên Nguyên: “Huynh trưởng cùng tẩu tử đi đâu rồi?”
Lư thị: “Sang ruộng bên cạnh.”
Đến ngoại thành không đơn giản vì chơi xuân mà chủ yếu để xem hoa màu, Cố Diệu và Từ Yến Chu mặc thường phục, đội mũ rơm ra đồng, đầu tháng tư mới gieo hạt, bây giờ là giữa tháng mạ non đã bắt đầu nhú lên.
Thảm mạ xanh non mơn mởn đang đung đưa trái phải theo gió, nhìn từ xa trông giống như một tấm thảm màu xanh.
Cố Diệu nói: “Yến Kinh ở phía bắc đều dùng loại giống mới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra chắc chắn có thể đạt tới hơn ba trăm gần bốn trăm cân.”
“Vậy sang năm vẫn dùng giống mới?” Đôi mắt Từ Yến Chu cong cong, chàng ôm Cố Diệu vào ngực, sau đó giữ chặt không buông.
Cố Diệu gật đầu: “Dùng giống mới, chỉ cần dùng giống mới vụ thu hoạch sang năm sẽ còn cao hơn.”
Điều mà nàng mong muốn nhất chính là giúp dân chúng được ăn no mặc ấm, trước quản Tây Bắc sau đến Đông Nam, chậm rãi không cần vội vàng.
Cố Diệu cảm thấy tháng ngày trôi qua thật mau, nháy mắt Nguyên Nguyên đã lớn, đợi Nguyên Nguyên lớn thêm chút nữa, vùng đất Vân Châu đã thay da đổi thịt.
Phía xa có dân chúng đang làm cỏ, Từ Yến Chu nói: “Lúc này việc nhà nông còn ít, vẫn nên như năm ngoái gọi đi phục dịch đắp đê, xây đập làm đường.”
Đắp đê xây đập và làm đường rất có hiệu quả, tháng bảy năm ngoái mưa nhiều, có đê chắn lại nên không xảy ra thiên tai.
Các con đập ngăn nước, kênh mương được nạo vét dùng cho tưới tiêu, ao tù cũng được tu sửa để chống hạn hán cho hoa màu thiếu nước, đường xá sữa chữa xong thuận lợi cho thông tin liên lạc các nơi.
Từ Yến Chu cầm tay Cố Diệu: “Chừng nào Nguyên Nguyên lớn hơn, chúng ta sẽ ra ngoài ngao du, đến Tắc Bắc và Giang Nam.”
“Nguyên Nguyên…” Có hài tử, trong lòng sẽ rất nhiều vướng bận, Cố Diệu chưa được nhìn thấy dáng vẻ bướng bỉnh nghịch ngợm của Nguyên Nguyên, nàng luôn thấy Nguyên Nguyên quá ngoan, ấm áp, nếu thực sự phải đi xa nàng không nỡ bỏ.
Cố Diệu nói: “Bằng không, chúng ta mang theo Nguyên Nguyên?”
Từ Yến Chu ôn tồn đáp: “Đến lúc ấy hắn đã trưởng thành, A Diệu, Nguyên Nguyên rất thích A Nam, khi đó A Nam đã lớn, có A nam và nương ở bên cạnh nàng còn gì không yên lòng.
Chúng ta ra ngoài chỉ mấy ngày sẽ trở về, hắn là nam tử hán làm sao có thể…”
Từ Yến Chu đang nói nửa chừng đột nhiên nghe thấy tiếng ho khan ở sau lưng.
Quay đầu lại mới nhận ra Từ Yến Nam đang ôm Nguyên Nguyên, một lớn một nhỏ, Từ Yến Nam phụng phịu còn Nguyên Nguyên đang vỗ tay, ánh mắt dính lên người Cố Diệu.
Từ Yến Chu: “…”
Cố Diệu nhận lấy hài tử: “Sao lại ra đây?”
Từ Yến Nam xoa xoa mặt Nguyên Nguyên: “Nguyên Nguyên tìm tẩu.”
Tiểu hài nhi không biết nói, chỉ biết bò và dài cổ nhìn xung quanh, Từ Yến Nam bèn ôm hắn đi tìm Cố Diệu, nào biết lại nghe thấy những lời này.
“Huynh trưởng, huynh…”
Từ Yến Chu hắng giọng: “A Nam, mấy lời vừa rồi ta chỉ bừa thôi, đệ…”
Từ Yến Nam cười lãnh đạm: “Khi nào hai người đi hãy đưa Nguyên Nguyên đến Vương phủ, đệ sẽ chăm sóc hắn.”
Huynh trưởng và tẩu tử không mang Nguyên Nguyên theo, vậy cậu sẽ mang.
“…”
Cố Diệu cố nín cười: “Nguyên Nguyên, con xem tiểu thúc thúc thích con bao nhiêu, không cần đợi bọn ta rời đi Nguyên Nguyên vẫn có thể đến chơi cùng A Nam.”
Từ Yến Nam chắp tay sau lưng, ra vẻ thâm trầm: “Ta là trưởng bối, chăm sóc Nguyên Nguyên là lẽ dĩ nhiên.”
Từ Yến Chu ôm Cố Diệu quay về: “A Diệu, ta cũng thích Nguyên Nguyên.”
Chẳng qua vẫn thích nàng nhất.
Nguyên Nguyên đón gió nhẹ, mặt áp vào mặt Cố Diệu, níu Cố Diệu không cho Từ Yến Chu chạm vào người, Từ Yến Chu vừa chạm vào hắn sẽ lấy tay đẩy ra hoặc là tránh đi.
Từ Yến Nam mím môi, không dám lớn tiếng cười nhạo huynh trưởng.
Quay lại nông trang, Từ Yến Chu ôm lấy hài tử: “Nguyên Nguyên, con không chịu để phụ thân bế à, cho con ăn chẳng phải cũng là phụ thân cho sao, con có giỏi cứ thử đừng ăn.”
Nguyên Nguyên a một ngụm, uống cạn thìa canh thịt, duỗi tay chỉ vào vụn thịt bằm trong bát, há to miệng chờ: “A a a…”
Từ Yến Chu đút cho hắn ít thịt vụn, chọc chọc vào cái mũi nhỏ nhắn.
Lưu Vĩ Trạm vuốt ngực, chỉ cần Từ Yến Nam không cáo trạng với Từ Yến Chu là được, không có chuyện gì xảy ra thì Nguyên Nguyên ăn xong một chén, nồi lớn còn lại chẳng phải đều của bọn họ hết sao.
Canh thịt xiên nướng, còn cả gà nướng vịt nướng, heo được nuôi bằng bã đậu và cỏ non nên thịt rất mềm và ngọt nước.
Một mình Lưu Vĩ Trạm có thể ăn một lúc hơn ba mươi xiên, điều hắn vui nhất là lính trong qân doanh thỉnh thoảng được ăn thịt và trứng, ngon hơn so với bánh mì nướng và bánh ngô trước kia rất nhiều.
Miệng lớn ăn thịt uống rượu, năm nay Lưu Vĩ Trạm lại tậu thêm khá nhiều heo con, hắn còn xây một trại nuôi gà nhốt heo ở phía nam, số lượng heo gà tăng lên chắc hẳn giá thịt giảm xuống là việc không tránh khỏi.
Hay ở chỗ, Lưu Vĩ Trạm nuôi nhiều nên kiếm tiền vẫn thuận lợi mà dân chúng cũng có thịt ăn, bạc trong quốc khố không thiếu, còn điều gì tốt hơn như thế này.
Lưu Vĩ Trạm gặm chân gà: “Tiểu điện hạ trưởng thành khỏe mạnh, đợi heo lớn lên sẽ dẫn hắn đi xem giết heo!”
Heo được chăm nuôi rất khéo, không cần đợi đến cuối năm mới làm thịt, ngày thường cũng cần có thịt để ăn.
Từ Yến Nam vội vàng nói: “Nói hay lắm, ta sẽ mang Nguyên Nguyên đến xem, huynh trưởng, được không?”
Từ Yến Chu không ngăn cản, giết heo mà thôi, ra chiến trường còn phải giết người.
Tương lai Vân Châu giàu mạnh, nam chinh bắc chiến là điều tất yếu.
Từ Yến Chu hy vọng hài tử của Từ gia sẽ như hùng ưng ngẩng cao đầu bay lượn, chứ không giống những chú cừu non nhút nhát.
Khi mặt trời xuống núi, Từ Yến Chu dẫn người nhà hồi cung, Nguyên Nguyên thích đi chơi lúc quay về lại không vui, chu miệng vùi trong ngực Cố Diệu, ai chạm vào cũng không để ý.
Từ Yến Chu muốn ôm hắn, Nguyên Nguyên lập tức xoay lưng lại, tay nhỏ nắm chặt vạt áo Cố Diệu.
Lư thị: “Nguyên Nguyên mệt rồi, để hắn ngủ một lát, đừng quấy rầy hắn.”
Từ Yến Chu vỗ về Nguyên Nguyên, ngồi trong xe ngựa lay động một hồi, chỉ một lúc sau đã ngủ say.
“Tiểu tử thối này nặng lắm, đưa ta bế.” Chủ yếu chàng không thích nhìn Nguyên Nguyên bám chặt Cố Diệu, rõ đáng ghét nhưng Cố Diệu lại thấy đáng yêu.
Cố Diệu không hề thấy nặng chút nào, Từ Yến Chu nàng còn cõng được, nàng tưởng rằng Từ Yến Chu thích hài tử, muốn ôm bèn đưa Nguyên Nguyên cho chàng.
Dọc đường đi đều yên tĩnh, nào biết về đến hoàng cung Nguyên Nguyên lại mơ màng mở mắt ra, vừa thấy không phải mẫu thân mà là phụ thân thối, oa một tiếng khóc nức nở.
Từ Yến Chu vội vàng dỗ dành, nhưng dỗ mãi không nín, chàng hạ thấp giọng nói: “Nguyên Nguyên, phụ thân đâu có đánh con, con khóc cái gì hả.”
Nguyên Nguyên khóc đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, giống như một cục bột nhỏ, ánh mắt uất ức vô cùng, rõ ràng vừa rồi ngủ trong lòng mẫu thân tại sao lúc tỉnh lại không còn là mẫu thân nữa.
Từ Yến Chu: “Bởi vì con nặng quá, sẽ đè nương con mệt mỏi, con nên ngủ giường nhỏ đi…”
Ấy vậy mà đến lúc Nguyên Nguyên đủ tuổi vẫn không ngủ trên chiếc giường nhỏ kia.
Chẳng những không mà ngay cả ngủ ở phía trong cũng chưa từng.
Từ Nguyên Nguyên đã biết đi, có thể xuống giường ôm con hổ mà mình thích nhất, mỗi đêm ngồi ở giữa giường chờ nương về ngủ.
Hắn có thể bập bẹ vài chữ, câu nói nhiều nhất là nương, thúc, chỉ những lúc gây ra chuyện mới chịu gọi cha.
Trời đã vào thu, các nơi đều đang bận rộn gặt hái, ngay cả trong mơ cũng ngửi thấy mùi nắng ấm áp, Nguyên Nguyên ngủ một giấc thật ngọt ngào, Từ Yến Chu cẩn thận dịch hắn vào trong cùng, nhìn hắn ngủ say mới hoàn toàn yên tâm.
“A Diệu, may mà buổi sáng đã phơi chăn nhỏ, hắn ngủ rất ngon.” Từ Yến Chu nhéo khuôn mặt nhỏ tròn tròn một cái, sau đó ôm lấy Cố Diệu, dẫu không làm gì, được ôm Cố Diệu trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Chỉ cần Nguyên Nguyên cả đêm không tỉnh giấc, sáng mai sẽ lặng lẽ ôm hắn ra giữa, thần không biết quỷ không hay, đến sáng tỉnh dậy tiểu tử thối này vẫn vui vẻ như cũ.
Sợ là sợ nửa đêm hắn đột nhiên tỉnh dậy sẽ trèo lên người Cố Diệu bò qua, sau đó cọ tới cọ lui trên người Từ Yến Chu đòi đi tiểu.
Chỉ chậm chân một chút thôi, quần áo Từ Yến Chu lập tức ướt nhẹp.
Từ Yến Chu cảm thấy hắn nhất định là cố ý, tiểu tử thối xấu tính.
Chàng khẽ hôn Cố Diệu: “Các nơi thu hoạch gần như đã xong, không lâu nữa sản lượng sẽ được báo lên.”
Dân chúng quan tâm việc thu hoạch một thì Từ Yến Chu chú tâm mười, đặc biệt năm nay có vài hộ đổi loại giống mới.
Cố Diệu hơi khẩn trương, hạt giống tuy tốt nhưng nàng không thể đảm bảo sẽ không có sai sót nào.
Từ Yến Chu trấn an nàng: “Tháng sáu tháng bảy năm nay phía nam mưa nhiều, có điều hoa màu cũng không bị ảnh hưởng, đừng lo A Diệu.”
Cố Diệu gật đầu: “Năm nay sản lượng lương thực thu về cao hơn năm ngoái, việc tạo hạt giống sẽ có tiềm năng hơn.”
Miễn là dùng loại giống mới thì việc thu hoạch không còn đáng lo, đến lúc đó còn đẩy mạnh tiến tình lưu hành hạt giống.
Việc thu hoạch gấp rút, chỉ sợ mưa bất chợt đổ xuống, lương thực gặp nước sẽ mọc mầm trên đất.
Trời còn chưa sáng đã ra cửa, chịu một nắng hai sương mới trở về, từng túi đậu phộng, từng bó lúa mì phơi trong khoảng đất trống trong sân, sau khi phơi khô đóng gói rồi cân lên sẽ biết năm nay thu hoạch như thế nào.
Thật ra không cần phải đợi đến lúc khô mới cân, đều là hoa màu, liếc mắt một cái đã hiểu thu hoạch ra sao.
Những bông lúa mì đầy đặn và trĩu hạt hơn những năm trước, trái đậu phộng cũng to và chắc hơn, hạt đậu trong vỏ căng tròn.
Lão hán đứng trong ruộng kích động đến mức run tay: “Nương nó, bà xem lương thực thu hoạch năm nay chưa, tốt hơn năm ngoái nhiều lắm, nhiều hơn hai bao lớn.”
Ngày nào cũng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, trông cậy vào mấy sào ruộng cũng vì đợi đến ngày hôm nay, nếu thu hoạch tốt thì người trong nhà có thể ăn nhiều thêm một chút.
Lão hán chùi lưỡi hái: “Hoàng đế tốt, triều đình cũng tốt, chúng ta cứ đi theo mua hạt giống của triều đình thôi!”
Đêm nay, có người ngủ ngon nhưng có người lại ngủ không được.
Nhà địa chủ viên ngoại có gần trăm mẫu đất, vẫn lấy giống trong cửa tiệm như những năm trước, một mẫu đất thu hai đến ba trăm cân, không hơn không kém.
Nếu không biết người khác thu hoạch thế nào hẳn sẽ vô cùng vui sướng, ấy thế mà, mấy nhà nghèo nhất trong thôn cũng thu hoạch nhiều hơn bọn họ!
Bọn họ thu nhiều nhất hơn hai trăm cân, người khác thu hơn ba trăm cân, một mẫu đất tăng tới một trăm cân, vậy một trăm mẫu đất thì sao, con tim như đang rỉ máu!
Đợi đến lúc tổng kết cân nặng, các gia mẫu đã hay tin, trồng giống mới mẫu sản sẽ đạt từ ba trăm tới bốn trăm cân mạch, chừng hai trăm cân đậu phộng, quả nhiên vụ mùa năm nay thắng lớn!
Mà các nông hộ lớn trong thôn mỗi mẫu đất vẫn không khác năm trước là bao, chừng hai ba trăm cân lúa mạch và hơn một trăm cân đậu phộng.
Chủ nông trang ngay lập tức hít thở không thông.
Lương sản báo về Yến Kinh, Từ Yến Chu mua chóng dời bước về Vị Ương Cung nói cho Cố Diệu hay: “A Diệu, lần này bọn họ chắc chắn sẽ dùng giống mới.”
Rất nhiều người hối hận, hiềm nỗi lúc này hối hận đã quá muộn, chỉ đành trông mong vào năm sau.
Cố Diệu mỉm cười: “Hoa màu phát triển tốt ít nhiều nhờ Trương Tiên Ngôn gây giống, bằng không mọi chuyện sẽ không suôn sẻ đến vậy.”
Linh tuyền, phân bón, hơn hết là ở cách chăm sóc tỉ mỉ.
Cố Diệu hòa linh tuyền vào sông, dùng nước sông tưới đất, tuần hoàn qua lại, kéo dài không ngừng.
Từ Yến Chu nói: “Nên khen thưởng, cũng nhờ có nàng, nếu không phải có A Diệu dựng lều ấm sẽ không dễ dàng như vậy, người đầu tiên nên thưởng là nàng.”
Cố Diệu nhìn chàng hỏi: “Chàng muốn thưởng cái gì cho ta?”
Từ Yến Chu nhất thời nghẹn lời, nếu nói vàng bạc châu báu chàng không có, có vật nào tốt đã sớm cho Cố Diệu, nếu nói bản thân, cũng là của Cố Diệu từ lâu, biết phải thưởng thế nào.
Chàng nói: “Đưa nàng đi chơi, chúng ta không đi xa được vậy chọn nơi nào gần một chút, tóm lại sẽ có một ngày thăm thú hết toàn bộ Vân Châu này.”
Cố Diệu quay đầu nhìn nhi tử đang chạy lăng xăng khắp phòng: “Còn Nguyên Nguyên thì sao đây, hắn còn nhỏ không thể rời khỏi người lớn.”
Hắn vừa mới nói được vài câu, giọng non nớt ngọt ngào.
Thật sự mà nói, Từ Yến Chu cũng không đành lòng, hiềm nỗi cơ hội để đơn phương ra ngoài cùng Cố Diệu rất khó giành được, dẫu chàng lưu luyến thế nào cũng phải dứt ra.
Từ Yến Chu: “Bây giờ hắn còn nhỏ, lúc hắn hai tuổi ba tuổi nàng vẫn cảm thấy hắn nhỏ, có lẽ khi hắn thành gia lập nghiệp nàng vẫn thấy hắn là một đứa trẻ, A Diệu, hắn không có khả năng lúc nào cũng ở bên chúng ta.”
Cố Diệu nhẹ nhàng gật đầu, nhưng nàng vẫn còn do dự: “Vậy buổi tối phải cho hắn ngủ cùng chúng ta…”
Từ Yến Chu ho khan: “Lúc hắn được hai ba tuổi, hay bốn năm tuổi vẫn ngủ cùng chúng ta sao, tương lai…Có thêm muội muội, hắn làm ca ca vẫn muốn ngủ cùng cha nương?”
Cố Diệu vì hài tử vướng chân mà lưu luyến không muốn rời, ấy nhưng Nguyên Nguyên cũng đã lớn hơn một chút, ở trong cung có tổ mẫu, cô cô và thúc thúc, bọn họ chỉ ra ngoài hơn nửa tháng sẽ quay về.
Cố Diệu nói: “Vậy được, an bài xong triều sự chúng ra lập tức khởi hành.”
Nơi muốn đến là Phụ Ninh, bắt đầu xuất phát từ Yến Kinh đi một ngày đường đã đến, ở đây lá phong rất nhiều cũng là nơi tốt nhất để ngắm lá phong, toàn bộ dãy núi Ngô Phong đều ngập tràn trong màu đỏ của lá cây.
Trên núi Ngô Phong còn có một ngôi chùa tên là Hoa Nghiêm Tự, khách hành hương đều nói cầu nguyện ở đây rất linh nghiệm, Từ Yến Chu muốn đưa Cố Diệu đi xem.
Từ Yến Chu xử lý xong tấu chương, an bài triều sự thỏa đáng, chờ hết thảy mọi thứ đều chuẩn bị kỹ càng thì ôm nhi tử hôn mạnh mấy cái.
Đêm khuya, chàng dỗ Nguyên Nguyên đi ngủ, Nguyên Nguyên nhanh chóng chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Từ Yến Chu lặng lẽ kéo Cố Diệu đi thu xếp hành lý, quần áo thay giặt, đao kiếm và lương thực đi đường.
Cố Diệu thu dọn xong, tiếp đó cúi xuống hôn lên má Nguyên Nguyên.
Không biết Nguyên Nguyên nằm mơ thấy cái gì, trên mặt hé ra một nụ cười.
Cố Diệu hỏi: “Ngày mai khi nào khởi hành?”
Từ Yến Chu đáp: “Rời đi nhân lúc hắn còn ngủ.”
Tỉnh lại nhất định sẽ khóc, miễn sao không nhìn thấy sẽ không đau lòng.
Mau chóng rời đi không để Cố Diệu nhìn thấy, nàng sẽ không biết tiểu tử thối này đang khóc.
“Sáng mai A Nam đến đây, chúng ta đưa Nguyên Nguyên sang chỗ nương sau đó xuất phát.” Từ Yến Chu suy nghĩ chu đáo: “Có nương và A Nam, Ấu Vi cũng sẽ tiến cung thăm hắn, thêm mấy người Minh Cảnh cùng nhau chơi đùa, không chừng hắn còn vui sướng ấy chứ.”
Cố Diệu: “Vui sướng mới là lạ, chẳng biết sẽ khóc bao lâu nữa.”
Chỉ mong sao sau khi quay về, Nguyên Nguyên không giận dỗi, không phát cáu là tốt lắm rồi.
Cố Diệu lên giường nghỉ ngơi, nàng ôm Nguyên Nguyên vào ngực, Nguyên Nguyên vẫn đang chìm trong giấc mộng, cọ cọ vào ngực nàng ngủ ngon lành.
Từ Yến Chu giữ lại một ngọn đèn, thừa dịp lúc này chàng tranh thủ ôm hài tử, đi xa mười ngày nhất định rất nhớ.
Một đêm trôi qua rất nhanh, Từ Yến Chu dậy sớm, đưa hài tử đến Thọ Khang Cung rồi rời đi, quay về đánh thức Cố Diệu, hai người thu dọn đồ đạc, trời còn chưa sáng đã xuất cung.
Nguyên Nguyên trên giường lười biếng duỗi eo, sau đó cọ cọ vào ngực mẫu thân, mỗi sáng sớm hắn đều ở trong ngực thơm ngát của mẫu thân tỉnh lại, mẫu thân sẽ hôn hắn, ầm ĩ ở trong chăn một hồi mới mặc quần áo rời giường.
Nguyên Nguyên cọ tới cọ lui rồi chậm rãi mở mắt ra, khung cảnh trước mặt cũng không quá xa lạ, là chỗ quen thuộc của tổ mẫu, còn có tiểu thúc đang chống cằm.
Nguyên Nguyên ngồi dậy gọi nương.
Từ Yến Nam cầm con hổ bằng vải Nguyên Nguyên thích nhất lên trêu hắn: “Nguyên Nguyên, cháu xem này, đây là con hổ mà cháu thích nhất!”
“Nương!”
Lư thị kéo chăn bông ra cho hắn: “Nguyên Nguyên ngoan lắm, tổ mẫu thay quần áo cho cháu được không?”
Nguyên Nguyên nhìn xung quanh: “Nương…”
Ngay sau đó, hắn không thể ngẩn ngơ được nữa, tìm kiếm khắp giường, lại trượt xuống khỏi giường để chân trần chạy khắp nơi.
“Nương!”
Lư thị hoảng sợ vô cùng, bà mang quần áo và giày cho Nguyên Nguyên mặc vào, sau đó chạy theo hắn.
Nguyên Nguyên rất bám Cố Diệu, nếu không dỗ được lẽ nào phải gọi Cố Diệu quay về.
Phía bên kia Nguyên Nguyên đã tìm hết các ngóc ngách, sau đó lắc đầu với Từ Yến Nam.
Đổi lại cái hít sâu của tiểu thúc thúc: “Nguyên Nguyên muốn nói không có ở đây?”
Nguyên Nguyên mím miệng, Từ Yến Nam lại nói: “Tiểu thúc thúc đưa cháu về Vị Ương Cung tìm, Nguyên Nguyên nha, cha nương của cháu đã ra ngoài, phải mấy ngày nữa mới về, cháu…”
Nguyên Nguyên chỉ về phía trước: “Nương…”
Trái tim Từ Yến Nam chợt co rút, cậu ôm Nguyên Nguyên đến Vị Ương Cung tìm một vòng không thấy ai, vành mắt chóp mũi Nguyên Nguyên đã bắt đầu đỏ ửng.
“Phụ thân hư!”
Trên đường đi, Từ Yến Chu hắt hơi một cái, Cố Diệu hỏi: “Buổi sáng dậy sớm, có phải bị cảm lạnh rồi không?”
Từ Yến Chu khẽ cười: “Không sao, thân thể ta tốt, ta sẽ bảo phu xa đánh xe nhanh một chút, mau tới Phụ Ninh.”
Chắc chắn tiểu tử thối kia đang mắng chàng.
Dù thế cũng có ích gì, những chuyện này về sau vẫn còn nhiều.
Từ Yến Chu ngước mắt nhìn Cố Diệu: “Ta không sao, nàng yên tâm đi, chẳng phải Nguyên Nguyên vẫn luôn nghe lời đó sao.”
—— HOÀN TOÀN VĂN ——