Một cây ngân thương, một thanh kiếm, đều là những thứ Từ Yến Chu đã dùng qua.
Lưu Vĩ Trạm vừa đến Vân Thành, lập tức dọn vào phủ tướng quân, hắn sai hạ nhân dọn dẹp một lần từ trong ra ngoài phủ, phàm là những thứ Từ Yến Chu đã dùng qua không ném, cũng đem đi đốt.
Kiếm và thương đều đặt tại võ đài, Lưu Vĩ Trạm cũng là một kẻ yêu thích binh khí, trông thấy thứ tốt như vậy liền tiếc không muốn bỏ, nhưng hắn dùng không quen tay đành đặt ở chỗ cũ.
Vì vậy còn lưu lại hai thứ này, Trần Dương nghĩ, hắn nên mang về cho đại tướng quân.
Trần Dương cầm ngân thương, còn kiếm đặt trong bọc quần áo.
Cố Diệu: “Đa tạ.”
Khóe miệng Trần Dương cong lên: “Vốn là của đại tướng quân, hiện tại vật về tay chủ.”
Chỉ tiếc những kiện quần áo kia đã biến mất.
Cố Diệu nhận lấy đồ vậy, không khỏi hạ mắt nhìn một lúc. Trên đó còn lưu lại dấu vết của Từ Yến Chu đã dùng qua, chúng cùng chàng luyện võ, thậm chí bên chàng trải qua những trận chiến đầy máu lửa, bây giờ lại quay về lần nữa.
Cố Diệu thu hồi ánh mắt, nòi: “Chúng ta về thôi.”
Về đến nhà thì trời đã gần tối.
Từ Yến Chu giúp đỡ tháo đồ vật dọn vào, tám cái chăn bông trực tiếp chuyển thẳng tới căn nhà mới, lương thực chuyển vào nhà chính, chưa cần dùng tới nên đặt vào trong tủ khóa lại.
Lưu Vĩ Trạm không quan tâm đến chăn bông và lương thực, vội vàng kéo Trần Dương lại, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi thật sự đã đem con dấu cầm về?”
Trần Dương thật thà gật đầu: “Đúng vậy, giao hết cho phu nhân.”
Lưu Vĩ Trạm đá hắn một cái: “Ngươi có ngốc không hả, có thể nói là tìm không ra, thật làm ta tức muốn chết!”
Trần Dương: “Tướng quân, nếu không lấy về, ngài sẽ bị đánh đó.”
Lưu Vĩ Trạm thở dài, đúng vậy.
Dư qua thoáng nhìn thấy binh khí trong tay Cố Diệu có phần quen mắt, lại hỏi: “Cái đó cũng do ngươi mang ra ngoài?”
Trần Dương gật đầu tự hào: “Vốn của đại tướng quân, hiện tại vật về tay chủ.”
Lưu Vĩ Trạm thật tâm cảm thấy Trần Dương ngại hắn chết không đủ nhanh.
Trần Dương bùi ngùi nói: “Tướng quân, thật ra phu nhân rất tốt, không chỉ mua chăn bông thật dày cho chúng ta, lại cung cấp than để sưởi ấm. Vừa có chăn vừa có than, thậm chí còn có thịt để ăn, còn chỗ nào tốt hơn nữa. Chỉ cần chúng ta làm việc chăm chỉ, tướng quân nhất định sẽ thả chúng ta thôi.
Lưu Vĩ Trạm nổi nóng: “Mấy thứ này là cái đinh gì!”
Cố Diệu liếc qua, hắn ta lập tức ngậm miệng, lại nghe Cố Diệu nói: “Cứ đốt nhiều than một chút, không đủ chăn cho toàn bộ, các ngươi chia ra hai ba người đắp chung một cái.”
Đợi nàng đi rồi, Lưu Vĩ Trạm tiếp tục oán trách: “Nàng ta dùng mấy thứ vặt vãnh này để thu phục lòng người, đừng quên là ai bắt các ngươi lên đây.”
Trần Dương bổ thêm một búa: “Tướng quân, chỉ có ngài bị bắt lên thôi, bọn ta tự nguyện đến.”
Những than vãn của Lưu Vĩ Trạm ông trời cũng không thấu, hắn sẽ ngủ không thèm đắp chăn, tốt nhất để hắn nhiễm phong hàn thật nhanh, có hội đi Vân Thành khám bệnh.
Đến lúc đó hắn sẽ tùy cơ mà chạy trốn.
Ngày hôm sau, Lưu Vĩ Trạm tỉnh lại trong ổ chăn ấm áp.
Trần Dương bị đông cứng mà tỉnh lại: “Tướng quân, tối qua sao ngài lại đoạt chăn của ta, may mà phu nhân mua chăn lớn.”
Lưu Vĩ Trạm có chút xấu hổ: “…Phải không, có lẽ lúc ngủ không cẩn thật kéo mất.”
Ngủ ấm áp cả một đêm, toàn thân thư thái, ngay cả vết thương cũng không đau nữa. Hắn đang chuẩn bị vào thôn xay bột, lại nghe Cố Diệu nói hôm nay không cần xay.
Cố Diệu: “Bảy người theo ta ra ngoài một chuyến, mười người đi theo Triệu Nghiễm Minh đốt củi lấy than, những còn người còn lại tiếp tục xay bột mì.”
Lưu Vĩ Trạm biết ngay không có chuyện tốt như vậy, hắn muốn ở lại xay bột, hắn thích nhất là xay bột.
Nhưng Cố Diệu lại nói: “Lưu tướng quân, ngươi chọn ra sáu người, mang theo nước ra cửa chờ đi.”
Nàng đã đồng ý giao năm trăm cân muối cho chưởng quầy, phải nhanh chóng làm ra muối, không chừng vài ngày nữa sẽ có tuyết, thừa dịp trời còn quang đãng phải đi lấy muối thạch về.
Lưu Vĩ Trạm: “Ta muốn ở lại xay bột.”
Cố Diệu nhíu mày: “Chọn ra sáu người, nhanh lên.”
Đúng lúc Từ Yến Chu từ trong nhà bước ra, đồng tử hắn liền co lại bỏ chạy thục mạng, so với Cố Diệu, hắn càng sợ Từ Yến Chu hơn.
Cố Diệu chỉ có chiêu đánh người rất đau, nhưng Từ Yến Chu lại biết dùng nỏ bắn người không chớp mắt, sáu người thì sáu người.
Từ Yến Chu mang theo túi nước, nói với Cố Diệu: “Chúng ta đi thôi.”
Cố Diệu gật đầu, tổng cộng chín người đi, mỗi người vác mấy chục cân thôi sẽ không nặng lắm. Đến khi nhặt hết muối thạch bên hồ, nếu còn muốn lấy muối, có thể mở ruộng muối làm tiếp.
Trời bây giờ còn lạnh, Cố Diệu sợ không thể phơi được muối. Hơn nữa vận chuyển nước mặn về rất khó khăn, nếu thật sự không còn cách nào, chỉ đành phải cõng nồi đến bên hồ nấu muối.
Từ Yến Chu nắm tay Cố Diệu đi ở phía sau, để đám người Lưu Vĩ Trạm dẫn đầu.
Ngọn núi rất cao, mặt đất lại đầy bụi gai và nhánh cây, mười phần khó đi. Lưu Vĩ Trạm không đoán được mục đích, trong lòng ẩn ẩn bất an, hắn quay đầu lại, trông thấy hai người phía sau thực giống như đang tản bộ.
Lồng ngực hắn thít chặt, trong khi hắn lo lắng hãi hùng, Từ Yến Chu thì tốt rồi, rất nhàn nhã.
Toàn thân Lưu Vĩ Trạm bốc lên mùi chua nồng đậm, hắn không hiểu Từ Yến Chu rõ ràng sắp chết, tại sao lại khỏe mạnh như vậy. Nếu không phải vì Từ Yến Chu, hắn cũng không đến mức rơi vào cảnh này.
Làm việc tay chân, làm nông, còn phải leo núi, đến cả bị bán cũng không biết.
Đi hơn một canh giờ, cuối cùng cũng đến hồ nước mặn.
Cố Diệu nhặt một khối muối thạch, đưa lên cho mọi người nhìn: “Các ngươi đi nhặt cái này, có thể vác bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, đừng tự ép mình.
Khối muối thạch sáng láng, có chút giống bảo thạch, nhưng lại không đẹp mắt bằng bảo thạch. Lưu Vĩ Trạm cúi xuống nhặt lên một khối, quan sát thật kỹ, nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi.
Gió trong sơn cốc rất lớn, nhặt thật nhanh mới có thể về sớm. Từ Yến Chu vẫn luôn bên cạnh Cố Diệu, vô tình hoặc cố ý chắn gió giúp nàng.
Nhặt được một hồi, chàng nhìn thoáng qua thấy giỏ của Cố Diệu đã gần đầy: “Nhặt đến đó là được rồi.”
Cố Diệu dừng lại: “Cũng được.”
Nàng đứng thẳng người nhìn xung quanh, trên mặt đất đã không còn lại bao nhiêu muối thạch, cách đó không xa, mặt hồ muối gợn sóng xanh biếc, ánh lên từng tia lạnh lẽo.
Cố Diệu muốn mở ruộng muối, nhưng từ nhỏ tới lớn nàng chưa từng nhìn thấy ruộng muối trông như thế nào. Nàng còn nhớ lần đầu tiên đi chợ, có một người bán rong biển và tôm đã vụng trộm hỏi nàng muốn mua muối hay không. Muối của hắn từ phía nam chuyển đến, có lẽ người kia biết ruộng muối làm như thế nào, nếu lần sau đi chợ phải tìm hắn hỏi một chút.
Những người khác cũng đã nhặt được hòm hòm, Từ Yến Chu liền nói: “Chúng ta về thôi.”
Lưu Vĩ Trạm nghe thấy vậy, vội vàng chạy đến hồ nước, vục tay xuống uống một ngụm, hóa ra vị mặn.
Ban đầu hắn còn khát, nhưng uống một ngụm lại không thấy thuyên giảm chút nào.
Lưu Vĩ Trạm: “Nước này sao lại mặn như vậy, có phải có độc không…
Thứ gì có vị mặn, chỉ có muối mới mặn.
Hắn quải giỏ lên lưng chạy nhanh vài bước lên trước: “Từ Yến Chu, đây là hồ nước mặn!”
Cố Diệu nhíu mày quay đầu lại, nàng đoán Lưu Vĩ Trạm lại sắp nói mấy câu long trời lở đất.
Quả nhiên, hắn lớn tiếng: “Nhanh chóng viết thư cho Hoàng Thượng, hồ nước mặn lớn như vậy, đúng lúc vùng Tây Bắc này thiếu muối, bây giờ tốt rồi…Ngươi đã biết chỗ này có hồ nước mặn lại không bẩm báo Hoàng Thượng, thật là đại nghịch bất đạo, khi quân phạm thượng!”
Cố Diệu lười để ý tới kẻ điên ngôn xảo ngữ, trí nhớ của Lưu Vĩ Trạm cũng không quá lâu, còn dám nói, lần sau đánh thêm vài cái nữa còn hiệu quả hơn: “…Từ Yến Chu, chúng ta đi thôi.”
Trần Dương lên tiếng đánh gãy lời Lưu Vĩ Trạm đang mộng tưởng hảo huyền: “Tướng quân, đại tướng quân và phu nhân đi rồi, ngài nhanh lên thôi.”
Lưu Vĩ Trạm bị gió quật sặc một cái, quả nhiên Từ Yến Chu và Cố Diệu đã đi xa, nhìn từ xa, hai người họ trông rất xứng đôi.
Tự tát mình một cái, hắn đang nghĩ cái gì thế.
Nhưng một hồ nước mặn lớn như vậy…
Lưu Vĩ Trạm cúi đầu, hắn đã làm trái lại sự tín nhiệm của Hoàng Thượng, hồ nước mặn này có thể giúp hắn lấy công chuộc tội.
Nhưng điều kiện trước mắt là hắn phải chạy được khỏi đây, nghĩ đến việc này, Lưu Vĩ Trạm lại ủ rũ, hắn căn bản không trốn thoát được.
Ở phía trước, Cố Diệu và Từ Yến Chu đã dừng lại, chờ Lưu Vĩ Trạm đi trước.
Thời điểm vượt qua hai người, Lưu Vĩ Trạm ho khan một tiếng: “Vừa rồi ta chỉ nói bậy, nói bậy thôi, các người không nhất thiết phải giữ trong lòng.”
Lưu Vĩ Trạm là kẻ ham sống sợ chết, nói dễ nghe là kẻ biết co biết duỗi, nói khó nghe thì chính là nịnh hót. Hắn có thể trấn thủ biên giới mười lăm năm, nhưng kinh nghiệm xa trường không thể do với Từ Yến Chu.
Mục đích Cố Diệu bắt hắn về đây, nhằm mục đích đề phòng Chu Ninh Sâm gây phiền toái, nếu không, đã giết hắn từ lâu.
Thành tù binh còn không thành thật, dám nhớ thương hồ nước mặn.
Cố Diệu: “Nếu ngươi thích hồ nước này như vậy, lần sau vác nhiều thêm chút đi.”
Từ Yến Chu tán đồng: “Đúng thế, thích thì vác nhiều chút, không uổng công ngươi lo nghĩ cho Tây Bắc.
Lưu Vĩ Trạm biết tình cảm phu thê hai người họ rất tốt, nhưng lại phu xướng phụ tùy mà ép hắn là sao.
Cố Diệu trừng mắt nguýt hắn một cái: “Còn không nhanh lên.”
Từ Yến Chu nhéo nhéo tay Cố Diệu, cũng nói: “Đi nhanh lên.”
Nội tâm Lưu Vĩ Trạm đột nhiên cảm thấy cân bằng lại, Từ Yến Chu có tốt đến đâu cũng phải kề tai nói nhỏ, nếu đổi lại là hắn, hắn sẽ cưới một thê tử ôn nhu, nghe lời.
Lưu Vĩ Trạm nhớ lại số tiền phu nhân hắn nhét cho, hơn hai ngàn lượng bạc đều mất trắng.
Chỉ đành cắn răng cương lại: “Đang đi.”
Về đến nhà, Cố Diệu liền mang muối thạch đi ngâm để buổi chiều nấu, hiện tại làm cơm trưa trước.
Người nhiều, làm cơm cũng nhiều.
Nàng ra vườn rau một chuyến, bắp cải dường như đã bị nàng nhổ gần hết, những thứ này còn tưởng đủ cho các nàng dùng, hiện tại người đông cái gì cũng nhanh hết.
Bắp cải non cũng có thể ăn, nhưng nhổ đi cây non như vậy, Cố Diệu rất tiếc.
Cho nên mỗi lần nhìn thấy Lưu Vĩ Trạm nàng lại tức, nói nhiều, ăn cũng nhiều.
Bọn họ mới đến đây vài ngày, cho dù tưới linh tuyền, rau có mọc nhanh cũng không đủ ăn.
Cố Diệu: “Từ Yến Chu, huynh nhìn xem trong nhà sắp hết thức ăn rồi, đến thỏ cũng không có đồ ăn.”
Từ Yến Chu nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy để bọn họ dựng một cái lán thật lớn, đốt than trong đó rồi trồng sau.”
Nàng cảm thấy chủ ý này rất hay: “Được đó, vậy trưa này gom mấy thứ lại ăn tạm.”
Các món khác không còn dư, chỉ còn lại canh thịt hầm nấm, phát mỗi người một chén cơm và một muỗng đồ ăn lớn, chan cơm với canh cũng có thể tiêu rất nhiều cơm.
Lưu Vĩ Trạm đang ăn đột nhiên nghĩ ra một cách, hắn có thể ăn sụp Từ gia, đến lúc đó Cố Diệu không thể không thả hắn đi.
Nhưng nghĩ lại, nếu hắn ăn nhiều hơn, Cố Diệu sẽ không tha cho hắn.
Trần Dương liếc Lưu Vĩ Trạm một cái: “Tướng quân, ngài làm việc chăm chỉ, đến thời điểm thích hợp đại tướng quân sẽ thả ngài đi thôi.”
Hắn lại nói tiếp: “Ngài như vậy chỉ tự làm khổ bản thân, có chạy cũng chạy không thoát. Hơn nữa, đại tướng quân nuôi cơm một đám người chúng ta có lợi gì đâu.”
Lời này Lưu Vĩ Trạm không thích nghe: “Chỉ có cơm trắng, có phải không làm việc đâu?”
Trần Dương kinh ngạc nhìn hắn: “Chúng ta là tù binh, không bị bắt mang gông cùm đã rất tốt rồi, khi mấy người đại tướng quân bị lưu đày, bọn họ không phải làm việc sao.”
Quả thực, Lưu Vĩ Trạm từng có ý định bắt người Từ gia đi xây tường thành, nhưng hiện tại phong thủy đã luân chuyển. Truyện Full
Lưu Vĩ Trạm đột nhiên nghĩ tới một điểm: “Không đúng, nghĩ lại thật không đúng, Từ Yến Chu đã mang chúng ta đến hồ nước mặn, sao có thể thả đi?”
Trần Dương lùa một miếng cơm: “Không thả người càng tốt, chỗ này có cơm ngon canh ngọt, còn thêm chăn dày để đắp, chỗ nào cũng tốt.”
Trong quân doanh rất khổ.
Lưu Vĩ Trạm hận rèn sắt không thành thép: “Ngươi là quân binh, chẳng may quân giặc xâm lấn thì…”
Trần Dương ăn nốt chỗ cơm, ánh mắt hắn trong vắt, tất cả đều là tín nhiệm: “Có đại tướng quân ở đây, sợ cái gì. Nếu có chiến sự, sẽ cùng đại tướng quân đánh lui hết.”
Lưu Vĩ Trạm là tâm phúc của Chu Ninh Sâm, nên đối với tâm tình của hắn cũng đoán được đôi điều. Loại tín nhiệm của Trần Dương với Từ Yến Chu chính là điều hắn kiêng kị nhất.
Thứ Chu Ninh Sâm cần là bách tính tín nhiệm thiên tử, nhưng Từ Yến Chu lại công cao chấn chủ. Có thể Từ Yến Chu không có tâm làm phản, dốc lòng vì Đại Sở, nhưng uy danh của chàng càng cao, Chu Ninh Sâm càng ăn ngủ khó an.
Mà Lưu Vĩ Tram chính là một thanh đao, tuy không sắc bén bằng Từ Yến Chu, nhưng lại rất nghe lời.
Lưu Vĩ Trạm ngẩn người, sự thật thì Từ Yến Chu là một tướng quân rất tốt, nhưng giờ chàng đã bị lưu đày. Thiên hạ này của Chu gia, quân muốn thần chết thần không thể không chết. Tựa như Từ Ấu Vi, sớm muộn gì cũng phải tiến cung, nàng tránh được nhất thời, có thể tránh được một đời ư?
Lưu Vĩ Trạm nói: “Ngươi thì biết cái gì! Bây giờ Từ Yến chu là trọng phạm, bị hắn bắt, nói ra thật mất mặt. Trần Dương, ngươi còn ở một chỗ với hắn chính là tòng phạm, hắn là cái thá gì, lại còn muốn cùng hắn đánh trận!”
Trần Dương tránh sang một bên: “Vậy ngài cũng đừng ở một chỗ với ta.”
Lưu Vĩ Trạm: “Ngươi!”
Trần Dương: “Đừng ăn cơm, cũng đừng ở lại đây, chạy đi.”
Lưu Vĩ Trạm rất muốn gõ cho Trần Dương tỉnh lại, bình thường thông minh như vậy, đến thời điểm mấu chốt lại trở nên ngu ngốc: “Hắn chỉ muốn bắt ngươi làm việc.”
Trần Dương rất nguyện ý: “Có bản lĩnh ngài đừng làm.”
Buổi chiều, Cố Diệu ra sau nhà vẽ ra một mảnh đất: “Dựng một cái lán cao hơn một người, để dành trồng rau, tốt nhất làm một cái thật lớn.” Lán vẫn sẽ dùng rơm để giữ ấm, bên trong đặt một cái bếp lò, như vậy rau mầm sẽ không bị chết vì lạnh.
Dựng xong lán sẽ chuyển hết củ cải và khoai tây qua, con thỏ cũng có nhà mới.
Nàng còn phải đi nấu muối, cho nên không có thời gian canh bọn hắn làm việc. Nhưng những người này cũng khá trung thực, thậm chí Lưu Vĩ Trạm vì đồ ăn, nên rất ra sức làm việc, Cố Diệu cũng yên tâm hơn.
Muối thạch đã tan ra hết, đem đi lọc cát sạch sẽ rồi đổ vào nồi từ từ nấu là xong.
Từ Yến Chu phụ trách canh lửa, chàng ném hai củ khoai vào trong bếp lửa, chỉ một lúc Cố Diệu có thể ăn. Nhưng để dùng bếp lửa nướng đồ ăn sẽ khó hơn nướng trên lửa, khoai lang bên trong không biết sẽ lăn đi đâu.
Đợi một lúc, Từ Yến Chu đào ra một cục than đen, bẻ đôi ra lại thấy ruột khoai chỗ chín chỗ sống. Cái này không hề giống khoai nướng trong tưởng tưởng của Cố Diệu, màu sắc cũng khác nhau.
“Từ Yến Chu, muốn nướng khoai phải đợi bếp thật nóng, vùi khoai vào tro đợi từ từ, không phải nướng kiểu này.”
Từ Yến Chu: “Ta muốn nàng sớm được ăn.”
Không biết nấu mấy nồi nước muối, chờ tắt lửa thì phải chờ đến bao giờ. Nhớ ra trong phòng còn có một cái bếp lò, chàng liền nói: “Ta vào trong phòng nướng, lát nữa đã được ăn.”
Cố Diệu muốn ăn khoai nướng từ lâu, khoai lang để không mấy ngày, một nửa để nướng, một nửa để hấp, sau đó làm thành khoai lang khô để ăn vặt.
Nhưng dùng bếp lò để nướng hai củ khoai thì không đáng giá.
Cố Diệu lắc đầu: “Phải nấu muối không có thời gian, đợi nấu xong thì ăn sau.”
Từ Yến Chu nghe vậy lập tức nói: “Sao lại không có thời gian, một người nấu là được, đến lúc khoai chín thì nàng đi ăn, nhân tiện ngủ một giấc, tỉnh lại làm tiếp.”
Nói xong chàng vào phòng vùi hai củ khoai vào bếp lò. Đợi khoai chín, giường lò cũng đã nóng, vừa lúc có thể ngủ.
Vỏ ngoài hai củ khoai đều bị cháy khét, lột lớp ngoài liền lộ ra ruột khoai chín vàng óng ánh. Hơi nóng bốc lên, Cố Diệu cho chàng cắn miếng đầu tiên.
Từ Yến Chu: “Nàng ăn đi, ta không thích ăn ngọt.”
Cố Diệu: “Huynh là người nướng, sẽ được nếm thử xem ngon hay không, nhanh cắn một cái.”
Có lần Từ Yến Chu đã dùng móng giò để tính kế, nhưng Cố Diệu lại bẻ một miếng cho chàng. Có lẽ hôm nay không cắn, Cố Diệu cũng sẽ bẻ một miếng khác cho chàng ăn. Nghĩ vậy liền vội cắn một cái.
Cố Diệu hỏi: “Ngọt không?”
Từ Yến Chu: “Rất ngọt.”
Cố Diệu vừa thổi nhẹ, củ khoai đã bốc hơi nóng nghi ngút, cắn một miếng lại ngọt như mật, rõ ràng không cho thêm giọt mật ong nào.
Từ Yến Chu: “Ăn ngon không?”
Cố Diệu dùng sức gật đầu: “Đặc biệt ngon.”
Từ Yến Chu: “Ta còn muốn ăn thêm một miếng, A Diệu cho ta cắn một miếng đi.”
Cố Diệu nhìn Từ Yến Chu lăm lăm, sau đó đưa củ khoai còn lại qua: “Còn một củ này, huynh ăn cái này đi.”
“Một miếng đủ rồi.” Từ Yến Chu cắn một ngụm nhỏ: “Nàng ăn xong thì ngủ đi.”
Cố Diệu cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không nghĩ ra sai chỗ nào. Ngủ trưa một giấc cũng tốt, tỉnh ngủ nàng sẽ đến thay Từ Yến Chu.
Cố Diệu gật đầu đi vào phòng, Từ Yến Chu canh lửa một lúc, rồi đi gõ cửa phòng Lư thị. Từ Ấu Vi ra mở cửa, không cho sắc mặt tốt: “Làm sao?”
Nàng hừ một cái, đã được nấu muối cùng tẩu tử rồi còn muốn cái gì nữa, rõ ràng trước kia đều là nàng làm cùng tẩu ấy.
Nếu đã đuổi nàng đi, còn tới đây làm gì.
Từ Yến Chu: “Có chút việc, muội qua giúp ta nấu muối đi.”
Từ Ấu Vi hất hàm lên.
Không phải nói không cần nàng sao, không phải nói thân thể rất tốt, nhóm lửa không thành vấn đề sao, bây giờ còn đến cầu nàng.
Nhóm lửa cho Cố Diệu, Từ Ấu vi trăm lần vui vẻ, nàng muốn để cho huynh trưởng biết, ai mới là người kết hợp tốt nhất với tẩu tử.
Từ Ấu Vi: “Được, ta đến canh lửa, biết vậy thì huynh sớm để ta làm đi, cứ một hai phải làm, không làm thì không biết khó, bây giờ thân thể không chịu được mới từ bỏ, thân muội như ta còn có thể cười huynh sao?”
Từ Yến Chu biết thân biết phận nói: “Đều là lỗi của ta.”
Từ Yến Chu nhận lỗi Từ Ấu Vi càng vui vẻ: “Chúng ta là huynh muội, mấy chuyện này cứ nói một tiếng là được, ta cũng nguyện ý nhóm lửa, không cần phải xin lỗi.”
Nàng đi vào phòng bếp, nước muối trong nồi đang sôi sùng sụng bốc hơi, nhưng lại không thấy Cố Diệu đâu.
Từ Ấu Vi nghi hoặc: “Ca, tẩu tẩu đâu?”
Từ Yến Chu: “Nàng về phòng ngủ trưa.”
Từ Ấu Vi gật đầu: “Tẩu ấy mệt mỏi nửa ngày, nghỉ ngơi cũng tốt, huynh làm gì vậy?”
Từ Yến Chu: “Ta cũng về phòng ngủ trưa
———
Tác giả có lời muốn nói.
Từ Ấu Vi: Huynh nói giỡn đấy à?
Từ Yến Chu: Không có, ta rất nghiêm túc.
Từ Ấu Vi: Ca ca thối!