Xuyên Thành Chị Dâu Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 55


Muốn mổ heo trước tiên phải vỗ béo, không ai giết thịt heo khi đang còn nhỏ.

Đám người Lưu Vĩ Trạm chăm chút cẩn thận, cho ăn rau trộn bã đậu suốt ba bốn tháng đã béo hơn một trăm cân.
Để nuôi được hai trăm cân phải mất chín tới mười tháng.

Cho đến bây giờ bọn họ chưa từng giết thịt một con heo nào, nói cách khác thịt bọn họ đang ăn đều dùng bạc của Cố Diệu mà mua.
Nuôi mấy con gà con vịt tốt xấu gì cũng thấy được quả trứng, nhưng nuôi heo chỉ thấy tốn tiền.
Không thể mua thêm.
Tám ngàn lượng này, ba ngàn để dùng trong trường hợp khẩn cấp, hai ngàn lượng cho Từ Yến Chu.

Nuôi quân, mua quần áo cho binh lính, làm binh khi, thuốc men, ngựa xe…cái nào cũng cần đến tiền.

Chỉ với hai ngàn lượng cũng không biết có thể chống đỡ trong bao lâu.
Số bạc còn lại, Cố Diệu muốn dùng để trồng cây ăn quả và tu sửa tường thành.

Tu sửa tốt thành trì ở Tương Dương phía nam và Vân Thành phía bắc, sẽ ngăn chặn được quân lính Đại Sở cùng quân Đột Quyết.
Ngoài ra, mười lăm thành trì Tây Bắc có những bãi cát lớn, dùng để trồng cây sẽ chắn được gió cát, rất lợi cho Vân Châu.
Cố Diệu đề cập chuyện này với Từ Yến Chu.
Chàng nói: “A Diệu, ta muốn xuất binh đến Lĩnh Nam, đánh xong chúng ta mới tu sửa thành và trồng cây nhé.”
Cố Diệu kinh ngạc: “Xuất binh bây giờ? Không phải Đại Sở mới tạnh mưa hôm qua thôi sao?”
Sợ rằng giờ đây Lĩnh Nam đang rất hỗn loạn.
Lại nghe chàng nói: “Đó là lý do ta muốn xuất binh.

A Diệu, nàng so sánh Vân Châu và Đại Sở đi, một ngày còn chưa công thành dân chúng sẽ thêm một ngày thấp thỏm lo âu.”
Cố Diệu: “Vậy thì xuất binh.”
***
Trong thành Lĩnh Nam giờ phút này vẫn còn nhiều mảng nước đọng.

Đất đai hoa màu ở ngoại thành nhiều cây non bị mưa làm đổ, dựng lại cũng không thể sống.
Sáng sớm tinh mơ các nông hộ đã mặc áo tơi đeo giày rơm, khom lưng đạp bùn dựng từng cây con.

Thấy không thể chống nữa mới đành phải nhẫn tâm nhổ đi, cấy mạ mới vào bổ sung.
Một thôn dân thở dài oán thán: “Chẳng biết thu hoạch năm nay sẽ thế nào, đủ đóng thuế không đây?”
Nộp thuế xong bọn họ còn lương thực để ăn sao? Không có lương thực đành phải đi làm công, đến khi không thể vượt qua được chỉ còn cách bán đất mà sống.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Người bên cạnh cũng đang dựng cây con: “Ta nghĩ hơi khó.

Một mẫu đất năm nay e rằng chỉ thu được hai trăm cân, nhà mình còn chưa đủ để ăn, lấy lương thực đâu để nộp lên trên chứ.”
“Các ngươi đừng nghĩ tiêu cực quá được không, vẫn may là mưa trong mấy ngày này, đến lúc lúa trổ bông trời đổ mưa mới biết không còn gì để thu hoạch là thế nào.”
Khi đó mới tính là khổ sở nhất, có bông lúa nhưng bên trong trống rỗng không có hạt gạo.


Việc canh tác đâu dễ dàng, vừa phải phụ thuộc vào thời tiết, vừa phải đề phòng bị chim chóc phá ruộng.
Sắc mặt thôn dân không được tốt cho lắm: “Bên kia núi trời quang mây tạnh, buổi tối đổ mưa sang ngày hôm sau nắng nhẹ, mùa màng phát triển tốt, có lẽ là ông trời cũng có mắt đấy.”
Đám người trong ruộng đều im bặt không lên tiếng, bọn họ không dám nói không có nghĩa là chưa từng nghĩ đến đều này, cùng là một bầu trời tại sao bên này mưa không thấy mặt trời liên tục mấy ngày, bên kia lại vạn dặm trời quang.
Thôn dân lẩm bẩm: “Bọn dân đen chúng ta thì có tội tình gì, ông trời nên phạt đúng người.

Người nào làm bậy nên cho sét đánh vào người đó, tại sao lại làm khó dân đen chúng ta?”
“Quên đi, đừng nói lung tung, mau mau dựng hết mạ lên.”
Những người làm lụng vất vả trong ruộng nửa ngày đã đói bụng, chưa biết thu hoạch vụ thu sẽ thế nào, bây giờ đã phải bắt đầu tiết kiệm lương thực.

Buổi sáng chỉ ăn một bát cháo lỏng và một cái bánh, giờ này bụng đã trống rỗng cồn cào.
Một ngày chỉ hai bữa cơm, bữa thứ hai phải đến buổi chiều mới được ăn, nhưng giờ này đã đói bụng chỉ sợ đến chiều không còn sức để làm việc.
Một người trong số đó đột nhiên thẳng lưng, tò mò: “Chẳng biết người bên kia núi ăn cái gì, nghe nói trận trước bọn họ phải lên núi đào thức ăn.”
“Ta lại hy vọng bên kia mỗi ngày được ăn thịt ăn cá, có như vậy sau này chúng ta cũng được yên ấm ăn ngon…”
Đối lập với Trấn Viễn Hầu, dân chúng vô cùng trông mong những người bên Vân Châu được ăn uống sung túc, đến khi đó bọn họ cũng được thơm lây.
Ai cho bọn họ ngày lành, họ sẽ theo người đó.
“Các ngươi đoán thử chừng nào Từ tướng quân sẽ đánh tới đây…”
“Ta muốn đoán trong hôm nay luôn.”
Đám người cười khoái chí rồi tiếp tục làm việc, mà trên núi lúc này Từ Yến Chu thật sự đang dẫn binh tiến đến.
Trên núi do thám ẩn mình phía sau lùm cây, phát hiện động tĩnh lập tức chạy về quân doanh báo cáo.

Từ Yến Chu dẫn binh tới, thoạt nhìn có vẻ rất đông, bọn do thám vội vàng chạy đi báo động.

Hiềm nỗi sau mấy ngày mưa to khiến đường núi lầy lội khó đi, để lại dấu chân trên mặt đất.

Từ Yến Chu chỉ về phía trước ra hiệu Lưu Vĩ Trạm cho người bắt lại.
Không lâu sau, ba tên do thám vẫn còn nguyên cỏ ngụy trang cùng bùn đất dính trên người đã bị trói chặt.
Từ Yến Chu hỏi: “Còn ai không?”
Lưu Vĩ Trạm: “Không còn, đều đã bắt hết.”
Ba người kia hoảng sợ, run rẩy thanh minh: “Từ tướng quân, bọn ta chỉ là người qua đường…”
Nào có ai không sợ chết, bọn họ rất sợ Từ Yến Chu vung đao chém chết không nương tay.
Lại nghe Từ Yến Chu hạ lệnh: “Dẫn về Tương Dương trước, Lưu Vĩ Trạm, ngươi dẫn người đi trước thăm dò.”
Lĩnh Nam vẫn trong tình trạng hỗn loạn, bây giờ phần lớn người dân đang dọn dẹp khu nước đọng trong thành, doanh trại mấy ngày nay cũng bị ngâm nước không thể luyện binh, đành phải nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Có rất nhiều thứ phải đem phơi khô, Trấn Viễn Hầu vô cùng bận rộn nên không ý thức được đã hơn một canh giờ nhưng do thám vẫn chưa về lần nào.
Mặt trời bên ngoài có chút chói mắt, thời tiết rất ấm áp nhưng Trấn Viễn Hầu chỉ thấy lạnh sống lưng, nếu Từ Yến Chu đột nhiên xuất binh Đại Sở tất sẽ bại.
Hắn chỉ đành hy vọng Từ Yến Chu sẽ không xuất binh lúc này.
Đến trưa, mây đen u ám lại ùn ùn kéo đến, mặt trời khuất sau rặng mây, Trấn Viễn Hầu hạ lệnh thu dọn quần áo lương thực, đúng lúc này chợt có tiếng kèn nổi lên ở phía xa.
Một tiếng ngân dài vang vọng khắp chân trời.
Lá cờ thêu hình đám mây được kéo lên cao đang tung bay trong gió.
Từ Yến Chu đi trước đội hình, chàng mặc áo giáp bạc, tay cầm ngân thương, tua đỏ đầu mũi giáo rũ xuống.

Phía sau chàng là thiên quân vạn mã, biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Trấn Viễn Hầu vẫn còn khiêng bao gạo trên vai, kho lương vào nước khiến toàn bộ bột gạo đều bị mốc meo.

Lương thực vốn dĩ đã không có nhiều, triều đình lại không phát quân lương, nếu bị mốc đành phải đem bơi nắng rồi ăn tiếp.
Trấn Viễn Hầu cười giễu, phải đánh thế nào đây, do thám không báo tin mà chính hắn cũng sơ suất, do thám mất tích cũng không đi tìm.

Thủ thành, giao chiến, lui binh.
Năm vạn tướng sĩ đánh không lại hai mươi vạn người, Đại sở chỉ có thể tiếp tục lui về phía sau, từ Lĩnh Nam lùi đến Dự Châu, năm vạn binh mã chỉ còn hơn ba vạn quân.
Mới giao chiến nửa ngày, dẫu Trấn Viễn Hầu tử thủ vẫn không thể bảo vệ được thành.
Hắn biết Lĩnh Nam địa thế cao, một khi đã thất thủ thì rất khó để đoạt lại, đứng từ xa trông về cửa thành hắn lau mồ hôi trên trán: “Hạ trại tại chỗ, viết thư cho Hoàng Thượng.”
Đến lúc viết thư Trấn Viễn Hầu lại không biết phải hạ bút viết gì, cho dù vì nguyên cớ nào đi nữa đều đã bại trận, không bảo vệ được Lĩnh Nam.
Trách ai đây?
Trách Từ Yến Chu lợi dụng lúc cháy nhà đi hôi của? Biết rõ Lĩnh Nam mưa to liên tục nhiều ngày, hôm nay vừa tạnh đã lập tức xuất binh đánh sang, đánh đến mức bọn họ không kịp trở tay?
Đổ lỗi cho Đại Sở quân tâm không ổn định, chỉ cần một đòn đã tan?
Hay là trách hắn tuổi tác cao đã mất đi sự mưu lược của năm đó, do thám biến mất cũng không phát hiện ra.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Thậm chí Trấn Viễn Hầu còn oán giận Từ Yến Chu vì sao không cướp hắn mang đi, mà mặc hắn ở lại đối mặt với lửa giận của hoàng đế.
Trấn Viễn Hầu ngần ngừ không chịu viết, nhưng bức thư vẫn phải gửi đi, Giang Nam bị lũ lụt, Lĩnh Nam thất thủ, tình hình họa vô đơn chí.
***
Sau khi công phá được Lĩnh Nam, Từ Yến Chu hạ lệnh đóng cửa thành, phái quân canh giữ cửa thành nam.
Cách cổng thành hơn trăm dặm về phía nam là Dự Châu, Từ Yến Chu dẫn binh đánh quân Đại Sở lui về Dự Châu liền dừng lại, không tiếp tục truy đuổi.
Mưa xuống nước nhiều, trong thành Lĩnh Nam vẫn chưa thu dọn sạch sẽ, Từ Yến Chu hạ lệnh: “Trước hết phải giúp dân chúng dàn xếp ổn thỏa, Lưu Vĩ Trạm, ngươi đến mấy thôn trấn ở ngoại thành nhìn xem hoa màu thế nào.”
Chính Lưu Vĩ Trạm cũng đang có ý này, hắn dẫn Giang Nhị, Giang Tam và vài người nữa đi ngoại thành tra xét.
Đất đai bên ngoài thành khá lầy lội, nửa buổi vẫn chưa rút hết nước, mạ non ở đây còn ngắn hơn mạ ở Vân Châu gần một tấc.

Không chỉ ở ngoài đồng mà gà, vịt, heo của mấy nông hộ cũng lay lắt, sống dở chết dở.
Lưu Vĩ Trạm: “Các ngươi cứ nuôi thế này không được đâu, rất dễ sinh bệnh, phải rải bột vôi vào rồi dội nước ngải cứu, thường xuyên quét dọn chuồng gà, chuồng heo sạch sẽ.”
Nơi này rất khác Vân Châu, chuồng gia súc ở đây rất bẩn, mấy con heo cũng không sống tốt hơn là bao.

Phải biết rằng Cố Diệu đã dặn kỹ nhiều lần, phải quét sạch chuồng heo như vậy mới không sinh ra bệnh.

Vệ sinh không phải chỉ quét phân là xong, mà còn phải rải bột vôi và dội nước ngải cứu.
Mỗi ngày Lưu Vĩ Trạm đều quét dọn chuồng của vật nuôi một lần, cho nên heo hắn nuôi vừa trắng trẻo vừa mập mạp.

Giờ này nhìn mấy con heo con ủ rũ mất sức sống, nặng chưa bằng một nửa heo hắn nuôi, Lưu Vĩ Trạm vừa sốt ruột vừa đau lòng.
Hắn chê trách: “Ngươi xem chỗ thức ăn heo này đã thiu hết rồi, đổ đi nấu cái mới.”
Heo hắn nuôi mỗi ngày đều được ăn đồ ăn mới, không chỉ có rau xanh mà còn trộn cả cám mạch.
Tuy nhiên người ở đây đều phải nhịn ăn để tiết kiệm lương thực, nào có thức ăn còn dư nuôi heo.
Hơn nữa mấy ngày nay trời lạnh heo bị tiêu chảy, không chịu ăn uống, cám đổ ra đều để lâu đến thiu heo ăn xong tiếp tục tiêu chảy, qua một trận mưa đã gầy mất mấy cân.
“Quan gia, các ngài muốn mua heo không? Chúng tôi không nuôi nổi nữa, vốn định làm thịt hết.

Nếu ngài mua, tôi chỉ bán nửa lượng bạc…”
Bán hết gia súc rồi người trong nhà đi tìm việc khác làm kiếm ít tiền, giữ lại chỗ gà vịt còn có cái để ăn nếu không kiếm được bao nhiêu.
Lưu Vĩ Trạm nghe vậy thì nuốt nước bọt: “…Thôn các ngươi có bao nhiêu đầu heo?”
Ở Vân Thành bọn họ có hai mươi đầu heo, đến Túc Châu thì nhiều hơn, thẳng tiến tới năm mươi đầu, chuồng heo ở tống quân đình của Tương Dương là lớn nhất, bên trong nuôi hơn một trăm đầu heo.

Cộng lại cũng hai trăm đầu.
Cố Diệu đã sớm bàn giao với Lưu Vĩ Trạm, ý nói hắn tự nghĩ ra cách, chỉ cần không đến tìm nàng đòi tiền thì muốn nuôi bao nhiêu cũng được.

Ngay cả Từ Yến Chu cũng cảnh cáo hắn, nhưng đã nuôi heo nào có ai ngại nhiều?
Chẳng phải càng nhiều càng tốt ư?
Chỉ nửa lượng, rẻ hơn tới một nửa, mua chỗ heo này vừa giúp dân chúng ngừng lo lắng vật nuôi trong nhà, mà bọn họ từ từ nuôi, tuyệt đối có thể vỗ béo bằng chỗ heo ở Vân Châu.
“Trong thôn bọn tôi có hai mươi đầu, mười thôn bên cạnh cũng muốn bán đấy.”
Lưu Vĩ Trạm gật đầu: “Bốn tiền, mấy con heo này chưa biết sống được hay không, chết rồi ta mới là người chịu thiệt.

Bọn ta cũng không muốn chiếm tiện nghi, nhưng bá tánh cũng không nên chiếm tiện nghi của bọn ta mà, đúng không?”
“Bốn tiền thì bốn tiền, quan gia, bây giờ tôi bắt heo cho ngài luôn nhé?”
Túi tiền Lưu Vĩ Trạm vẫn luôn trống rỗng giống như hồi còn ở Vân Châu, ngay cả Từ Yến Chu cũng chưa từng có một xu trong người.
Lưu Vĩ Trạm tự tin: “Ta về lấy tiền đã.”
Giang Tam thấy vậy vội ngăn hắn lại: “Ngươi đi đâu lấy tiền, hay là ngươi bí mật giấu tiền?”
Trời đất chứng giám, Cố Diệu sẽ cho hắn sờ tới một cắc bạc đấy à? Chẳng lẽ Giang Tam nghĩ hắn được chạm vào tiền?
Lưu Vĩ Trạm nói chuyện đương nhiên: “Đi tìm Cố Diệu.
Giang Nhị: “Vậy ta cũng muốn đòi, ta muốn mua vịt.”
Giang Tam: “…”
Trong ngoài thành tiếp tục dựng trại nghỉ ngơi chỉnh đốn, bọn họ không tìm được căn nhà phù hợp ở Lĩnh Nam nên mấy người Cố Diệu vẫn ở lại Tương Dương.
Đương lúc chọn mấy thứ để chuẩn bị bữa tối, trong nhà đột nhiên xuất hiện thêm vài người.
Cố Diệu hồ nghi: “Lưu tướng quân, có chuyện gì vậy?”
Bao nhiêu tâm tư Lưu Vĩ Trạm đều viết lên mặt, trên đó ghi rõ hai chữ đòi tiền.
Cố Diệu vịn chốt cửa: “Nếu không có chuyện gì thì ta không giữ lại nữa.”
Lưu Vĩ Trạm vội đưa tay chặn cửa, sức hắn không bằng nàng, tốn hết sức mới chống đỡ được một ít: “Đợi một chút, gấp cái gì chứ, ta có việc muốn…”
Nói với ngươi, thương lượng…
Dừng một chút, hắn cẩn thận đổi giọng: “Có chuyện muốn thỉnh cầu ngươi.”
Cố Diệu chặn trước: “Chỉ cần không liên quan đến tiền, ta không có tiền.”
Giang Nhị kéo lưu Vĩ Trạm: “Đi thôi.”
Cố Diệu nhíu mày: “Thật sự là vấn đề tiền bạc, ngươi lại muốn mua cái gì? Bây giờ nuôi quân, sửa thành tốn rất nhiều tiền, ta không có đâu.”
Hơn nữa chưa đến mùa thu, tiền thuế cũng không có, nếu Từ Yến Chu xưng đế quốc khố sẽ trống rỗng.
Lưu Vĩ Trạm một hai giải thích: “Tại vì Lĩnh Nam mưa lớn khiến heo của nông hộ trong thôn vừa gầy vừa bệnh, nếu không mua giúp bọn chúng sẽ bị mổ thịt hết, giết cũng không sao, cái ta sợ là sẽ có dịch bệnh.”
“Một đầu heo chỉ có tứ tiền thôi, chừng hai trăm đầu cũng chỉ hai trăm lượng, ta cam đoan, đây là lần cuối cùng!”
Giang Nhị vội chêm vào: “Ta cũng sợ dịch, ta không cần nhiều, mười lượng là đủ.”
“Mua một củ nhân sâm đã mất 150 lượng rồi đó!” Lưu Vĩ Trạm buồn bực: “Rõ ràng là ta đang nuôi heo cho ngươi! Một cái lông heo ta cũng không có!”
Cố Diệu: “Chờ đấy, ta đi lấy tiền.”
Đánh Lĩnh Nam đoạt quân lương có thể tiết kiệm được chút tiền mua lương thảo, Cố Diệu lấy tiền ra: “Nói trước, phải tách heo bệnh ra nuôi, nếu chết lập tức đem đi đốt không được ăn.”
Lưu Vĩ Trạm lấy được tiền trên mặt đã cười tươi như hoa: “Yên tâm yên tâm, ta đến Lĩnh Nam tìm nhà trước để các ngươi sớm chuyển qua.”
Có điều muốn tìm được căn nhà ưng ý rất khó, chưa tìm được nhà mà Từ Yến Chu cũng không thể suốt đêm trở về Tương Dương, chỉ đành ở lại quân doanh.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Trong quân doanh toàn bộ đều là nam nhân, mở miệng đóng miệng nói mấy chuyện chay mặn cũng không ngại ngùng.

Nửa thật nửa giả, có người tự tin khoác lác lúc ở nhà hắn nói một không hai, bảo tức phụ đi hướng đông, nàng sẽ không dám đi hướng tây.
Có kẻ lại khoe tức phụ phải bưng nước giúp chồng rửa chân.
Dù sao, ai thổi phồng mạnh nhất người đó giỏi.
Đột nhiên một người nói: “Mấy cái đó tính là gì, các ngươi biết thổi tiêu không?” (mấy chụy hiểu gì hơm )
Xưa nay Từ Yến Chu chưa từng nghe qua những lời thô tục như vậy, chàng thật sự không thể nhịn được nữa mà trách mắng: “Ngủ không được thì đi luyện binh, ở đây nói mấy chuyện tầm bậy.”
Một đám người giải tán, Từ Yến Chu đứng một lúc rồi trở lại quân trướng.
Thổi tiêu…
Chàng hoàn toàn không muốn biết, Cố Diệu dùng tay đã đủ thoải mái, đôi lúc chàng cũng có thể cọ cọ, còn những cái khác chàng không nỡ.

Mấy chuyện này nói ra có gì hay ho, nếu là chuyện phải thương phu nhân thế nào Từ Yến Chu chàng sẽ để họ thoải mái thảo luận.
Từ Yến Chu nghĩ phải nhanh chóng tìm được nhà, nhỏ một chút cũng không sao, chỉ cần có thể ngủ là được.
Lưu Vĩ Trạm cự nự: “Đại tướng quân, thật sự không dễ tìm.”
Từ Yến Chu liếc xéo: “Ta thấy ngươi sắp xây xong chuồng heo, rốt cuộc là khó tìm hay không chịu tìm?”
Lưu Vĩ Trạm: “…Nhưng cũng không nên ở trong nhà dột nóc chứ.”
Trong thành có rất nhiều căn nhà đang sửa chữa, nóc nhà bị dột mưa, tường trong nhà cũng đổ nát, nơi duy nhất ở được cũng chỉ có phủ thủ thành.
Hắn sáng ý: “Phủ thủ thành đang để trống, hay là dọn dẹp một chút chuyển qua trước nhé?”
Vốn dĩ Từ Yến Chu không có ý định chuyển vào phủ thủ thành, dù cho thủ thành Lĩnh Nam đã bị bắt.

Bởi vì tương lai sẽ có tân thủ thành tiến vào, bây giờ bọn họ ở đó sẽ không thích hợp.
Có điều hiện tại không còn cách nào khác, vậy nên trước hết cứ ở tạm trong phủ thủ thành, đến khi tân thủ thành tiến vào sẽ dọn dẹp lại sau.
Từ Yến Chu đồng ý: “Được, ta đi đón Cố Diệu.”
Chàng đã đón người đến nơi mà trong phủ vẫn chưa quét dọn xong.

Phủ thủ thành rất lớn, Lĩnh Nam gần với Giang Nam cho nên phủ thủ thành không phải là kiểu nhà phương bắc, mà là Giang Nam thủy tạ, đình đài lầu các, bên trong có núi đá, ao hồ, đài cao và hành lang dài.
Hoa viên phía tây phủ trồng hoa hải đường, trong hồ nuôi thiên nga bạch hạc.

Chúng đang đứng ở mép hồ chải chuốt lông vũ, in xuống mặt nước bóng hình thanh tú tuấn lệ.
Lưu Vĩ Trạm và Chu Tước Vệ đi theo phía sau, vừa thấy hai mắt đã đỏ lên: “Giang Nhị, ngươi nhìn xem thiên nga của người ta đi, rồi so sánh với vịt của ngươi ấy, khác nhau như trời với đất.”
Giang Nhị cũng có chút động tâm, nếu vịt được ở chỗ này thì tốt quá, có lẽ trứng đẻ ra còn to hơn trước, hắn nói: “Đợi ta hỏi ý phu nhân đã.”
Cố Diệu đi chậm lại, nàng cảm thán: “Cảnh trí thật tốt, khác hẳn phủ tướng quân.”
Hoa viên tướng quân phủ dựng lều giữ ấm, trong hồ đều thả cho vịt bơi qua bơi lại, càng chưa nói đến hoa viên của bọn họ sẽ không có thiên nga trắng xinh đẹp thế này.
Từ Yến Chu cũng đồng tình: “Ừm, còn đẹp hơn phủ tướng quân ở Thịnh Kinh.”
Chắc chắn Lư thị và Từ Ấu Vi sẽ thích nơi này.
Hai người chỉ thấy đẹp mắt mà không biết ở một vùng như Lĩnh Nam, phải tốn bao nhiêu tiền mới xây được một tòa nhà như vậy.
Lư thị là người lớn lên ở nơi tương tự, bà nói: “Cạnh hồ là thái sơn thạch, một khối phải mất năm trăm lượng bạc.

Cá trong hồ là cá chép ta đã từng nhìn thấy trong phủ Vĩnh Thân Vương.

Mái hiên tránh mưa, trên tường phù điêu đều vô cùng tinh xảo tuyệt mỹ.”
Tuy không quá lộng lẫy nhưng cũng không hề rẻ hơn vàng.
Từ Yến Chu đề nghị: “Chúng ta vào trong xem thử.”
Trong phòng có bàn ghế làm bằng gỗ đàn hương đỏ, các bức tranh và thư pháp nổi tiếng, ấm trà tử sa, bình hoa và đồ sứ cùng nhiều đồ trang sức bằng ngọc bích, ngọc phỉ thúy, chén ngọc và khay ngọc…tất cả đều được lau chùi đến sáng bóng, vừa thấy đã biết đáng giá rất nhiều tiền.
Cố Diệu tiến lên hai bước, trên tường không chỉ treo tranh mà còn có một bộ đồ thêu khổng tước xòe đuôi.

Chiếc bàn gỗ bên dưới đặt hai con thỏ ngọc ngây ngô.
Nàng trông thấy dễ thương nên muốn cầm lên xem thử, nhưng con thỏ dường như bị dán chặt vào mặt gỗ, nàng vặn một cái liền vang lên tiếng “chi u”, tường trắng bên cạnh đồ thêu lập tức tách ra một khe hở.
Cố Diệu vặn thêm lần nữa, khoảng trống ngày một rộng hơn, vừa đủ cho một người đi qua.
Nàng quay sang hỏi Từ Yến Chu: “Cái này là sao?”
Chàng đáp: “Là mật thất.”
Tim Lưu Vĩ Trạm đập thình thịch: “Sao trăng cái gì, là mất thất đó, bên trong chắc chắn đều là bảo vật, đồ xấu đặt bên ngoài đồ tốt cất bên trong…không mau vào đi, còn chờ gì nữa?”
Từ Yến Chu giữ chặt Cố Diệu: “Để ta vào.”
Đi qua khe hở có một bậc thang dẫn xuống dưới, bên trong có ánh sáng, không phải của nến mà là một viên dạ minh châu rất lớn.
Xuống hết bậc thang là con đường đá dài mười trượng, cách một đoạn sẽ có một viên dạ minh châu gắn trên vách tường.

Đi về phía trước xuất hiện mật thất hình vuông, không lớn nhưng đúng như Lưu Vĩ Trạm nói, bên trong có rất nhiều bảo vật.
***
Tác giả có lời muốn nói.
Cố Diệu: Không có tiền thì tiền sẽ đến, đầy một quốc khố!
Từ Yến Chu: Sự khác biệt của phủ thủ thành và phủ tướng quân là đây..

Bình Luận (0)
Comment