Xuyên Thành Chị Dâu Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 71


Editor: Gà
Từ Yến Chu nhìn Vĩnh Thân Vương Phi chuyên chú, trên đầu bà ta đang cài cây trâm hoa mai ngọc thạch, cánh hoa phớt hồng, thanh lệ thoát tục.
Cây trâm này Từ Ấu Vi đã từng dùng, nàng thích nhất là hoa mai.
Chàng châm chọc: “Không biết ta là ai sao, vậy cây trâm hoa mai trên đầu ngươi đến từ đâu?”
Sắc mặt Vĩnh Thân Vương Phi chợt cứng đờ, cúi đầu liếc nhìn cổ tay bởi vì giãy mạnh mà tay áo đã bị kéo lên một đoạn, Từ Yến Chu cũng đưa mắt nhìn sang liền thấy một chiếc vòng vàng khảm ngọc trên tay bà ta.
Chàng chưa nhìn thấy chiếc vòng tay này bao giờ, nhưng nhìn phản ứng của bà ta, phỏng chừng cũng là đồ của Từ gia: “Không biết ư, ta lại cảm thấy ngươi biết rất rõ.”
Chàng hạ lệnh: “Bao vây Vương phủ, một người cũng không được phép thả ra.”
Nếu Vĩnh Thân Vương còn ở trong hoàng cung thì bọn họ sẽ vây giữ Vương phủ của hắn.

Từ Yến Chu không đoán được Vĩnh Thân Vương dùng bao nhiêu binh mã mai phục trong hoàng cung, nếu bây giờ đi vào có lẽ họ sẽ phải đối mặt với thiên la địa vọng.
Hoàng cung có ngự lâm quân, cấm quân, phỏng chừng trong tay Vĩnh Thân Vương còn có thứ khác, có thể là hỏa lôi, cũng có thể là cung tiễn.
Vĩnh Thân Vương Phi gào thét quên luôn cả lễ nghi phong độ: “Đây là vương phủ, đám phản tặc các ngươi đáng phải chết vạn lần!”
Bắt hết người trong vương phủ, Từ Yến Chu lại cho người khống chế tin tức tránh có kẻ mật báo.

Vương phủ rất lớn, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, không hề thua kém hoàng cung chút nào.

Chàng sai người mở khố phòng, phát hiện bên trong đều là bảo vật.
Từ Yến Chu nghĩ đến những lời Đàm Hiếu Diêm từng nói, Vĩnh Thân Vương thích trân bảo hiếm lạ, vậy mà những món như bồn cảnh san hô, kỳ thạch trên núi đều tùy tiện ném xuống đất, còn thứ được cất giấu thật kỹ bên trong lại là các rương vàng bạc châu báu.
Lưu Vĩ Trạm mở một rương ra: “Khá thật, đều là vàng bạc, trân châu bảo thạch mười mấy hòm, cũng quá nhiều tiền rồi! Làm ta nhức cả mắt.”
Từ Yến Chu: “Đến chính viện.”
Lưu Vĩ Trạm nhớ lúc ở phủ thủ thành Lĩnh Nam, Cố Diệu đã xoay khúc tượng con thỏ sau đó lập tức xuất hiện một mật thất.

Chính viện vương phủ mười phần lịch sự tao nhã, hành lang gấp khúc có cầu nước chảy, thoang thoảng mùi hương hoa mai trong không khí.
Vương phủ được mô phỏng theo kiến trúc Giang Nam, nhìn kỹ mới thấy khá giống phủ thủ thành Lĩnh Nam, bây giờ có thể hiểu vì sao phủ thủ thành Lĩnh Nam được xây dựng như vậy.

Căn bản không phải đang mô phỏng theo kiểu dáng đình đài Giang Nam mà là mô phỏng Vĩnh Thân Vương phủ.
Không gian trong nhà càng thêm thanh tĩnh trang nhã, bình phong, lư hương, giá sách bày biện tinh xảo.
Trên giá xếp đầy sách, Từ Yến Chu đưa tay lấy xuống một cuốn, đa số đều là tiểu thuyết du ký.
Lưu Vĩ Trạm xoay vặn khắp nơi nhưng không phát hiện được căn mật thất nào: “Tướng quân, không phát hiện được gì.”
Từ Yến Chu nhìn kệ sách: “Đến viện của Chu Ninh Tự.”
Viện của Chu Ninh Tự tên là Thích Nghiên Đường, Thích Nghiên Đường cực kỳ rộng lớn, Từ Yến Chu đặt chân vào thư phòng đầu tiên.
Trong thư phòng được trang trí tối giản, chỉ có một chiếc bàn dài và mấy kệ sách.

Từ Yến Chu bước tới cầm một cuốn sách lên, chữ viết rất sạch sẽ, lật vài trang mới biết đó là một cuốn sách sử.

Ngoại trừ sách sử trên kệ sách còn có binh thư, không hề thấy một cuốn du ký nào xuất hiện trên kệ.
Người đời nói nhi thử Vĩnh Thân Vương giống phụ thân, hành vi phóng đãng, thơ rượu tiêu dao.
Chưa hẳn là đúng.
Vĩnh Thân Vương ở trong hoàng cung, vậy Chu Ninh Tự ở đâu?
Lưu Vĩ Trạm lật tới lật lui, cuốn sách nào cũng bị hắn lật giở một lần nhưng vẫn không tìm thấy mật thất, hằn trộm nghĩ, sao thế nhỉ, theo lý phải tìm được thứ gì đó rồi chứ.
Từ Yến Chu di chuyển kệ sách một chút, tuy tốn sức nhưng vẫn có thể dịch chuyển được, ba mặt giá sách đều bị chuyển động, chỉ còn lại một mặt.

Chàng dịch chuyển mặt cuối cùng, khi giá sách vừa chuyển động, trên tường chậm rãi xuất hiện một cánh cửa.
Căn phòng được soi rõ bằng những viên dạ minh châu, sáng như ban ngày.


Mật thất có mười mấy rương hòm xếp ngay hàng thẳng lối, mở ra đều là vàng thỏi và vàng nguyên khối.
Toàn bộ đều là vàng, chất đầy cả một gian phòng.
Từ Yến Chu cảm khái: “Quả nhiên trong sách có sẵn căn nhà được dát vàng (Thư trung tự hữu hoàng kim ốc), tìm Chu Ninh Tự.
Có lẽ bản chất của Vĩnh Thân Vương vốn đã thế, nhưng Chu Ninh Tự tuyệt nhiên khác phụ thân hắn.

Những thứ hắn đọc đều là sử học và binh pháp, các trang sách đã bị lật giở nhiều lần, thậm chí còn đánh dấu và ghi chú trên từng trang.
Vĩnh Thân Vương có một nhi tử rất khá.
Từ Yến Chu thả cuốn binh thư xuống: “Bao vây Vĩnh Thân Vương phủ và cửa cung, Giang Nhị Giang Tam, các ngươi dẫn người trấn thủ cửa thành.
“Giang Nhất dẫn người đi kiểm tra xem ngoài thành có mật đạo hay không, phòng ngừa có người chạy thoát, đặc biệt lưu ý Chu Ninh Tự, các tửu lâu trong thành, thanh lâu, sòng bạc toàn bộ đều tra xét một lần.”
Chu Ninh Tự vẫn thường đến những nơi đó, thời gian Từ Yến Chu ở Thịnh Kinh không lâu, nhưng mỗi lần trở về đều trông thấy hắn đi cùng một đám hồ bằng cầu hữu.
Người giết bọn họ là Vĩnh Thân Vương phái đi, tại sao?
Từ Yến Chu: “Đến lều ấm trồng hoa.”
Vĩnh Thân Vương Phi thích hoa nên lều ấm được làm rất lớn, hơn nữa không phải dùng gạch đá bình thường mà dùng ngói lưu ly để xây.
Hai mắt Lưu Vĩ Trạm sáng ngời, nơi này thật tốt, hắn muốn làm cái gì cũng được.
Từ Yến Chu đến vườn hoa muốn tìm bạch tuyết tháp mà Từ Ấu Vi đã nói.

Hoa cỏ trong nhà ấm rất nhiều, chàng trực tiếp túm lấy một người làm vườn chuyên trồng hoa đến hỏi: “Bồn nào là bạch tuyết tháp?”
Vương phi yêu hoa, hận không thể một năm bốn mùa đều có hoa nở, nhưng hoa nở theo mùa, hiện tại đã hết mùa thì phải dựa vào người làm vườn khiến nó tiếp tục nở.
Người làm vườn run rẩy chỉ vào một chậu cây: “Đó chính là bạch tuyết tháp.”
Cánh hoa xếp chồng lên nhau như những bông tuyết kết thành một tòa tháp, đẹp không sao tả xiết.
Bạch tuyết tháp này được khắc chế trên mặt sau của kim bài.
Ánh mắt Từ Yến Chu hơi tối, trong lòng sợ hãi một hồi, Cố Diệu, Lư thị, Từ Ấu Vi đều là nữ tử.

Những kẻ đó chưa từng từ bỏ một chuyện ác nào, thậm chí còn buông lời đùa giỡn vũ nhục…
Chàng hít sâu nói: “Trấn thủ cửa cung, chờ bọn hắn chui ra.”
Ngày đêm canh phục.
Mặt trời đỏ treo đằng đông, vầng thái dương chiếu rọi khắp nơi, cũng hằn lên vết máu trên mặt đất sau đại chiến ngày hôm qua.
Máu đã khô, ước chừng phải đổ một trận mưa lớn mới có thể gột sạch tất thảy.
Hoàng thành yên tĩnh, không ai dám ra ngoài.

Cửa lớn hoàng cung mở rộng nhưng không có người nào dám ra vào, phảng phất như một đầm nước đọng.
Ngự lâm quân đóng tại cửa hoàng cung, sáng sớm dính một tầng sương dày, cả người ướt đẫm.
Chu Ninh Tự mặc trang phục ngự lâm quân, theo sau hắn có rất nhiều người.

Đôi mắt hắn rất giống Chu Ninh Sâm, đều là mắt phượng hẹp dài của kẻ bạc tình.
Hắn đã ẩn mình trong ngự lâm quân đợi một tháng, vốn là hoàng thân quốc thích, nay Chu Ninh Sâm đã chết tuyệt nhiên hắn sẽ là người đứng đầu.
Chu Ninh Sâm thật sự đã chết, mật thám báo lại rằng y ngã từ trên tường thành xuống, tử trạng cực kỳ bi thảm, chết không nhắm mắt.
Là vua của một nước mà phải chết theo cách này, quả thực rất thê thảm.
Trong lòng Chu Ninh Tự gợn sóng bất kinh*, lại có mấy phần khinh thường, Từ Yến Chu đánh vào hoàng cung rồi cũng sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm mà thôi.
(*) Chỉ trạng thái bình tĩnh, không chút lo sợ trước biến cố.
Dẫu Từ Yến Chu tốn sức thiên tân vạn khổ đánh từ Vân Thành đến hoàng thành, thì thiên hạ này vẫn là của hắn.

Có điều, hắn không hiểu vì sao Từ Yến Chu chưa tiến vào, theo lý nên đánh vào từ ngày hôm qua mới phải.

Hoàng thành đã bị phá, quân Tây Nam chưa đến, đây là cơ hội tốt để đánh vào hoàng cung, tại sao không đánh?
Bây giờ không thể ra ngoài, Chu Ninh Tự không biết rõ tình huống ngoài hoàng cung, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.
Năm ngàn ngự lâm quân, ba ngàn cấm vệ quân và ba vạn binh tướng, chỉ cần Từ Yến Chu xông vào hoàng cung, hắn (Từ Yến Chu) sẽ không còn xác để ra ngoài.

Lấy danh nghĩa sửa án oan để xuất binh, đến lúc kế vị cũng là danh chính ngôn thuận.
Chu Ninh Tự khẽ thở dài, nay ngôi vị hoàng đế đã ở trong tầm tay, dù hắn nhẫn nhịn nhiều năm như vậy cũng không thể nhịn được mà động tâm.
Có kẻ nào mà không bị lay động bởi hoàng quyền?
Phụ vương của hắn ăn chơi trác táng, hắn thì không.
Chu Ninh Tự âm thầm thu tiền, nuôi quân, cung nỏ mà quân doanh không làm được, lính của hắn lại mỗi người một bộ.

Hỏa lôi ở Thịnh Kinh tổng cộng hai mươi khẩu, hắn đã có năm mươi khẩu, toàn bộ đều dùng tiền để chế ra.
Có những thứ này, còn sợ không giết chết được một Từ Yến Chu hay sao?
Chu Ninh Tự âm thầm cắn răng, nếu tối qua Từ Yến Chu công thành tiến vào hoàng cung ngay, hiện tại hắn đã ngồi trên long ỷ.
Hắn lên tiếng hỏi: “Vương gia đâu?”
“Vương gia đang ở Từ Ninh Cung.”
Hoàng đế hoăng thệ, tin tức truyền đến hậu cung, Thái hậu đau buồn khóc đến ngất đi.

Vĩnh Thân Vương phải ở lại Từ Ninh Cung trấn an Thái hậu.
Chu Ninh Tự khẽ gật đầu, cũng tốt, mọi thứ hắn đang làm bây giờ đều là mở đường cho việc kế vị, an ủi Thái hậu thì bước đi sau này sẽ càng thuận lợi hơn.
Tương lai nuôi Thái hậu cả đời cũng không có gì đáng ngại.
Hắn sốt ruột nói: “Các ngươi từ mật đạo ra ngoài, tìm hiểu xem Từ Yến Chu đang ở đâu.”
Thị vệ nghe lệnh, lập tức ra cung nhưng chờ mãi vẫn không thấy quay về.
Mật đạo ngoài thành sớm đã có người canh giữ, chỉ cần chui ra sẽ bắt ngay tại trận.

Sáu người vừa ló đầu ra đã bị trói lại, trong miệng nhét vải, quăng trền nền đất không ai quan tâm.
Tướng quân đã dặn không cần hỏi, những thứ khai ra chưa chắc là sự thật.

Bây giờ đánh cược xem kẻ nào chịu đựng lâu hơn, người trong thành đứt nước cạn lương thực, không thể cầm cự được mấy ngày.
Lưu Vĩ Trạm ngậm một cọng cỏ đuôi chó: “Vĩnh Thân Vương vô nhân tính, Chu Ninh Tự cũng không phải con người.”
Từ Yến Chu tấn công Đại Sở vì báo thù, nhưng Chu Ninh Tự thì sao, tốt xấu gì cũng là anh em bà con mà lại rút ám vệ, đoạt hoàng thành, sống chết mặc bay.
Thế nhưng còn muốn chiếm tiện nghi, Cố Diệu đã nói, bầu trời sẽ không có miếng thịt nào tự nhiên rơi xuống, chỉ biết trời sẽ đổ mưa, tuyết rơi và mưa đá, lẽ nào không sợ bị sét đánh sao.
Bắt được Chu Ninh Tự nhất định sẽ hủy bỏ vương phủ, một phủ đệ lớn như thế thật đáng tiếc, dùng để trồng rau nuôi heo cái nào cũng tốt hơn trồng hoa.
Canh chừng hơn một ngày, vẫn chưa thấy nhóm thứ hai ra khỏi mật đạo.

Lưu Vĩ Trạm mất kiên nhẫn lấy bánh ra gặm.
Ăn được vài miếng hắn cảm thấy hơi nhạt, lại móc bao dưa muối cuộn trong giấy dầu ra ăn kèm.
Sẩm tối Cố Diệu đưa cơm tới, là canh và bánh nướng.
Thấy có sáu tên nằm la liệt trên đất, nàng chỉ thoáng liếc qua rồi rời mắt đi: “Thả một người về đi.”
Vốn Lưu Vĩ Trạm còn tính cho người của mình đi vào, nhưng sợ rằng sẽ không thể quay trở ra, chưa từng nghĩ ra thả người của bọn chúng đi.

Vẫn là Cố Diệu cao tay, cho một người trở về, với bệnh đa nghi của người nhà Chu gia, chắc chắn sẽ không tin người này.
Lưu Vĩ Trạm cười hắc hắc, xé một miếng bánh nướng: “Ngươi, trở về đi.”

Người kia được cởi trói, ôm miếng bánh nướng mếu máo như sắp khóc.

Hắn bị đẩy mạnh vào trong mật đạo, thật sự không biết có nên đi tiếp hay không, nhưng trong mật đạo có người trong cung, ngay lập tức hắn đã bị đưa trở về.
Chu Ninh Tự hỏi: “Những người khác đâu?”
“Đã bị bắt…”
“Vậy sao ngươi trở về?” Chu Ninh Tự tức giận không nhẹ, chắc chắn Từ Yến Chu đang khiêu khích hắn, lẽ nào cho rằng hắn chỉ có thể trấn thủ trong hoàng cung không ra được?
“Bọn họ ngẫu nhiên chỉ ra một người, sau đó chọn ta…” Những chuyện còn lại làm sao hắn biết, làm sao hắn biết được vì cớ gì hắn lại xui xẻo như vậy?
Chu Ninh Tự: “Vậy ngươi thám thính được những gì, vương phủ bây giờ thế nào?”
“Thuộc hạ vừa ra ngoài đã bị bắt lại.”
“Bọn chúng hỏi cái gì, ngươi đã nói những gì?”
“Không hỏi, chỉ bắt rồi trói một ngày, đợi mặt trời lặn mới thả thuộc hạ ra.”
Chu Ninh Tự bối rối, hắn chưa bao giờ dẫn binh đánh giặc, những gì biết và học được chỉ nằm trên trang giấy.

Hắn không biết liệu mình có thể dùng đao kiếm thật để đánh bại Từ Yến Chu hay không.
Phải chăng ở ngoài thành Từ Yến Chu đã bao vây vương phủ, bây giờ mẫu thân của hắn thế nào?
Trong nháy mắt Chu Ninh Tự đã nghỉ ra hai đối sách, một là trực tiếp đánh ra ngoài, nhưng tỷ lệ thắng không lớn, hai là trói Thái hậu và phi tần hậu cung lại, nghênh đón Từ Yến Chu vào cung.
Hắn có binh mã trong tay, sau này sợ gì không thể mưu phản.
Chỉ có điều trước đây phái người giết Từ gia, hắn không rõ Từ Yến Chu có biết việc này do hắn làm hay chăng.
Quyền thế tối cao, vương quyền phú quý, hắn cũng từng nghĩ rằng giết chết người Từ gia nhường Chu Ninh Sâm an ổn ngồi trên hoàng vị, còn hắn sau này sẽ làm một Vĩnh Thân Vương cả đời an nhàn vô lo.
Nhưng Đại Sở lại binh bại như núi đổ, sao có thể đem giang sơn giao vào tay Từ Yến Chu?
Hắn chọn con đường thứ nhất.
Chu Ninh Tự: “Chờ, tiếp tục chờ thêm một ngày nữa.”
Công phá hoàng thành, thay đổi triều đại, Từ Yến Chu nhất định sẽ không nhẫn nại được.

Chỉ còn cách một bước này nữa thôi, Từ Yến Chu tuyệt nhiên sẽ không nhịn được.
Hắn phân phó người bảo vệ cửa cung, chỉ cần thấy người tiến vào lập tức loạn tiễn bắn chết, còn hắn đi đến hậu cung, hoàng cung rộng lớn vô cùng yên tĩnh, mỗi cửa cung đều treo lụa trắng, phảng phất có tiếng khóc nhỏ, không biết là khóc vì Chu Ninh Sâm hay khóc vì bản thân mình.
Vĩnh Thân Vương từ cung thái hậu đi ra, sắc mặt không được tốt: “Ý của thái hậu là giết Từ Yến Chu, sau đó lập thái tử, nâng đỡ thái tử an ổn lên hoàng vị.”
Chu Ninh Tự quên rằng Chu Ninh Sâm còn có hai đứa con, hơn năm tháng, chỉ còn hơn năm tháng nữa sẽ được sinh ra.
“Bây giờ Lệ phi và Tô phi đang ở đâu?”
Vĩnh Thân Vương: “Lệ phi nương nương khóc mấy lần rồi ngất đi, đã mời thái y đến, chẩn đoán thai vị có vẻ không ổn, ngược lại là Tô phi và Dục Tú Cung không hề có động tĩnh nào.”
Chu Ninh Tự: “Vẫn có người khóc vì hắn cơ à?”
Chu Ninh Sâm ra cổng thành tuyệt nhiên sẽ không còn đường sống để trở về, có lẽ y cũng nghĩ tới việc tuẫn quốc mà chết*, nhưng Từ Yến Chu căn bản không cho y cơ hội này.
(*) chết vì nước nhà.
Nếu y muốn sống phải đầu hàng và chịu giam cầm cả đời, dù kéo dài hơi tàn vẫn xem như sống sót.
Chu Ninh Tự: “Đến gặp Tô phi nào.”
Trong Dục Tú Cung, Tô Tuyết Nịnh vỗ về bụng lớn, ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn tà dương.

Trong ngoài cung đều treo lụa trắng, hết thảy những màu sắc tươi sáng đã bị thu gom không còn một mảnh.
Ban đầu, các cung nữ và thái giám còn náo loạn một hồi, nhưng sau đó vài người đã bị ngự lâm quân bắt đi mới lấy lại an tĩnh.
Tô Tuyết Nịnh cảm thấy cuộc đời mình giống như một câu chuyện cười, tiến cung hơn một năm vẫn không được sủng ái, cuối cùng nhận được ẩn sủng hoàng thượng lại khiến nàng mất hết mặt mũi.
Phụ thân mất tích, đám người Tô gia bị đày xuống làm thường dân, sau này cẩn thẩn lên kế hoạch tỉ mỉ mới lấy lại được ân sủng, rồi mang thai.
Hiện tại đứa nhỏ hơn năm tháng, quốc vong.
Không lâu nữa Từ Yến Chu sẽ dẫn binh đánh vào hoàng cung, thứ đang chờ đợi nàng là gì, một ly rượu độc hay ba thước lụa trắng, mẫu thân và đệ đệ của nàng bây giờ đang ở nơi nào?
Từ Yến Chu đánh vào, nhờ có nàng tiếp tế đồ vật bọn họ chắc hẳn có thể sống an ổn qua ngày.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Tô Tuyết Nịnh quay đầu nhìn thoáng qua: “Thế tử Vĩnh Thân Vương…”
Chu Ninh Tự: “Tô phi nương nương chớ bi thương quá mức, người chết không thể sống lại.”
Tô Tuyết Nịnh chỉ đang cảm thán cho cảnh ngộ của mình mà thôi, Chu Ninh Sâm chết, một giọt nước mắt nàng cũng không rơi.

Chu Ninh Sâm chưa từng đối xử thật lòng với nàng, nàng cũng sẽ không vì y mà rơi lệ.
“Đây không phải nơi thế tử nên đến, thế tử cũng chớ coi ta thành hạng nữ tử có thể tùy ý khinh bạc.”
Chu Ninh Tự cười nhẹ: “Ta đến đây vì muốn nói với nương nương mấy lời, đại quân của Từ Yến Chu sắp xông vào, hoàng thượng đã chết, nương nương cũng nên tìm cho mình một đường lui.”

Lời của Chu Ninh Tự nàng nửa tin nửa ngờ, lẽ nào hắn cho rằng Chu Ninh Sâm chết rồi thì hắn có thể ngồi lên ngai vàng, làm hoàng đế?
Mơ mộng hão huyền.
“Tất cả đường lui đều là ngõ cụt, nếu Từ tướng quân thương xót ta sẽ bỏ đứa bé này, thắp đèn bái phật cả đời, được như vậy là tốt lắm rồi…” Tô Tuyết Nịnh cười trào phúng, bây giờ nàng như cá nằm trên thớt, còn không phải cho nàng sống thì nàng được sống, bắt nàng chết nàng nhất định phải chết hay sao.
Vì đứa bé này mà không ngại làm thế thân cho người khác, hao tổn tâm tư mới có được, thà rằng đừng giữ lại.
“Tại sao lại là ngõ cụt, nương nương hoài thai hoàng tử, hẳn nhiên nên kế thừa ngai vàng.”
Tô Tuyết Nịnh yên lặng đánh giá Chu Ninh Tự, một kẻ chỉ biết ăn uống cá cược đàn đúm trêu hoa ghẹo nguyệt, vậy mà cũng muốn bắt con của nàng làm con rối?
Còn chẳng bằng nàng nghĩ biện pháp tìm được sơ hở của Chu Ninh Tự, bán một ân tình cho Từ Yến Chu.
“Hậu cung này không chỉ một mình ta mang thai.”
Chu Ninh Tự lập tức đáp lại: “Lệ phi nương nương sau khi nghe tin hoàng thượng hoăng thệ, vô vùng bi thương nên không giữ được hoàng tự, nương nương cảm thấy thế nào?”
Tô Tuyết Nịnh nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy thì nghe theo thế tử.”
Chu Ninh Tự yên tâm, lừa gạt được Thái hậu, chuyện sau này để sau này nói, việc quan trọng bây giờ chính là giết chết Từ Yến Chu.
Mấy tên phế vật kia ngay cả một người cũng giết không xong, hại hắn không dám phái thêm người đi.
Ánh mắt Chu Ninh Tự trở nên âm u, chẳng qua chớp mắt một cái hắn đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường: “Nương nương nghỉ ngơi cho tốt, nếu có việc cứ phái người tới tìm.”
“Thế tử đi thong thả.”
Chu Ninh Tự đi rồi, Tô Tuyết Nịnh cúi đầu nhìn bụng lớn, đứa bé này là bùa đòi mạng, sao Từ Yến Chu có thể dễ dàng tha thứ cho hậu nhân của Chu Ninh Sâm lưu lại trên đời?
“A Đào, lấy hộp bạc trên bàn trang điểm tới đây.”
Đây là tàng hồng hoa nàng đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần ăn đúng lúc là được rồi.
Ngoài cung cho người canh gác, toàn bộ các trạch viện trong thành cũng nằm trong tầm kiểm soát, chẳng ai dám tới tìm xui xẻo.

Ở trong nhà một thời gian dài, càng không biết gì sẽ càng cảm thấy run sợ trong lòng.

Từng âm thầm dùng thủ đoạn, giờ đây đều thức trắng đêm không thể chợp mắt.
Thiên hạ đổi chủ, chỉ mấy ngày nữa sẽ có tân triều, bọn họ là những lão thần tiền triều, giờ phút này vẫn chưa biết bản thân sẽ gặp kết cục gì, sao có thể không lo sợ.
Từ Yến Chu hạ lệnh bao vây Vĩnh Thân Vương phủ, còn Từ gia quay về sống tại phủ tướng quân.
Bụi phủ đầy tấm biển trước cửa phủ, góc tường giăng mạng nhện, trên cửa vẫn còn dán giấy niêm phong, vì bị gió mưa ăn mòn nên có vài chỗ đã bị gãy nát.
Từ Yến Chu xé giấy niêm phong xuống: “A Diệu, chúng ta vào thôi.”
Thời gian đã trôi qua hơn chín tháng, rốt cuộc cũng trở về.
Cố Diệu từ nơi này đi ra, lúc nàng mới đến cái gì cũng không biết đã bị người ta bắt cởi hồng y.

Sau này nàng mới ý thức được rằng mình đã xuyên vào quyển sách [Tỏa Cung Tường].
Cố Diệu kéo tay Từ Yến Chu: “Lúc đó vẫn chưa xem được gì.”
“Vậy lát nữa muội sẽ đưa tẩu tử đi thăm quan bù nhé.” Khóe mắt Từ Ấu Vi ngấn lệ, nàng nhìn Cố Diệu và huynh trưởng, sau đó quay đầu sang Lư thị và đệ đệ.
Trong lòng vừa vui mừng vừa buồn thương.
Khi đó cả nhà gặp biến cố, nàng nghĩ dù bị lưu đày cũng không sao, nàng nhất định sẽ bảo vệ người nhà sống sót.

Nàng không sợ khổ sợ mệt, chỉ cần huynh trưởng có thể tỉnh lại là tốt lắm rồi.
Ông trời thương xót nàng trả lại ca ca, cho nàng một tẩu tử thật tốt, người nhà của nàng vẫn còn sống và còn có người lưỡng tình tương duyệt, hạnh phúc không sao tả xiết.
Lư thị thở dài, trong mắt hiện lên vẻ thỏa mãn, có thể trở về là tốt rồi.
Từ Yến Nam cũng vô cùng phấn khởi kéo tay Lư thị, về tướng quân phủ rồi Phó tiên sinh cũng phải quay lại nhà của ông, cậu không cần đọc sách một thời gian dài, quá tốt.
Từ Yến Chu nhìn đệ đệ đang phấn khích, không nói gì.
Chàng lại nhìn về phía Cố Diệu: “Đồ đạc trong nhà đều bị lấy đi, không biết còn giường hay không, trước tiên cứ góp nhặt ở tạm một đêm, ngày mai sẽ mua sắm chuẩn bị lại tất cả.”
Cố Diệu gật đầu, có chỗ ở đã tốt lắm rồi, đâu phải chưa từng ở trong nhà lợp mái tranh.
“Có giường là được, quét dọn một chút là có thể vào ở.” Nàng muốn hỏi Từ Yến Chu, phải chăng Chu Ninh Sâm đã chết?
***
Tác giả có lời muốn nói.
Từ Yến Chu: Đúng.
Về cái chết nhanh chóng của Chu Ninh Sâm, trên thực tế hắn đã trúng hai mũi tên nên sẽ không sống được bao lâu, hơn nữa hắn lại có bệnh, hộc máu liên tục.
Hắn muốn nhảy tường thành tuẫn quốc, nhưng chưa đợi được thời cơ Từ Yến Chu đã tặng thêm một mũi tên, hắn muốn trốn nên ngã xuống dưới, đến chết vẫn không nhìn thấy người muốn gặp nhất, cũng xem như đó là hình phạt lớn nhất đối với hắn.
Sau này muội muội sẽ không còn nghĩ đến hắn nữa, hắn không xứng được nàng nhớ tới.
Còn vì sao lại có kết cục này, bởi vì nguyên bản muội muội đã nhảy lầu mất trí nhớ thì Chu Ninh Sâm phải nhảy lầu mà chết.

Bình Luận (0)
Comment