Xuyên Thành Chị Dâu Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 76


Editor: Gà
Cố Thừa Lâm trợn to hai mắt: “Ngươi dám giết ta! Ta là thân phụ của Cố Diệu, ngươi không sợ nó…”
Cố Thừa Lâm đã làm quan mấy năm chuyện gì hắn cũng suy tính trước sau, tính toán lợi ích.

Tựa như lúc Từ gia gặp chuyện không may, hắn sớm biết nhưng không hủy hôn vì sợ mất thể diện, nhưng hắn cũng không nỡ gả Cố Nguyệt qua vì nàng ta là đích trưởng nữ của hắn.
Lúc Cố Nguyệt vừa sinh rất nhỏ nhắn, đáng yêu, hắn còn không dám ôm.

Sau này lớn lên, cầm kỳ thi họa nàng đều tinh thông, tuy Cố Diệu không quá giỏi về những việc này nhưng nữ công lại vô cùng tốt.

Ngày lễ ngày tết Cố Diệu đều đóng giày đem đến tặng hắn, có điều Cố Thừa Lâm hắn đường đường là một hầu gia nhất phẩm, cần gì dùng tới.
Cho nên, hắn đã đem Cố Diệu hoán đổi sang.
Lấy thân phận của Cố Diệu, sẽ không nhặt được mối hôn sự như vậy.

Rốt cuộc vẫn là đích nữ hợp lòng hắn hơn, chẳng qua Cố Thừa Lâm không ngờ rằng, Cố Diệu và bọn họ vẫn còn sống đến được Vân Thành, dấy cờ khởi nghĩa.
Hắn bị nhốt trong đại lao Vân Thành suốt mấy tháng trời, nội tâm âm thầm chắc chắn Từ Yến Chu sẽ không giết mình, hắn là thân phụ của Cố Diệu, vạn sự lấy chữ hiếu làm đầu, nếu Từ Yến Chu đánh thắng tương lai hắn sẽ là nhạc phụ của chàng.
Còn nếu Từ Yến Chu thất bại, vậy hắn vẫn là Tĩnh Viễn Hầu.
“Ngươi dám giết ta sao, ngươi không sợ bị người trong thiên hạ phỉ báng, ngươi phải giải thích với Cố Diệu như thế nào, Lý thị thì sao, phu nhân ta đâu, Nguyệt Nhi đâu, ngươi đã làm gì với họ!”
Từ Yến Chu cho hắn biết: “Mấy người Bạch thị đang sống trong một con hẻm ở thành nam, tiền trên người đã tiêu hết, hình như Cố Nguyệt còn đi giặt mướn quần áo cho người ta, may vá vất vả kiếm chút tiền.”
Chàng nhớ lại những lần Cố Diệu ở trên Ngọc Khê Sơn leo núi cõng muối thạch về, một thân một mình tiến vào Vân Thành, khổ cực biết bao nhiêu.
“Chẳng qua Bạch thị và Cố Nguyệt tiêu tiền như nước đã quen, số tiền đó thậm chí còn không đủ sống qua ngày, bọn họ quả thực không tốt cho lắm.” Khoái cảm trong lòng chàng dâng lên, để Cố Thừa Lâm trước khi chết biết được những chuyện này, thật xứng đáng với kế hoạch ban đầu của hắn.
Đã lâu Cố Thừa Lâm chưa được ăn no ngủ tốt, sức lực đã giảm đi rất nhiều, cũng không biết lấy khí lực từ đâu tới, đột nhiên túm chặt góc áo của Từ Yến Chu: “Sao ngươi có thể đối xử với bọn họ như vậy…Ngươi có hôn ước với Nguyệt Nhi, ngươi quá tàn nhẫn!”
“Đời này ta chỉ có một thê tử là Cố Diệu.”
Những điều nên nói đều đã nói, lúc này Cố Thừa Lâm có chết cũng không thể an lòng.
Nếu hắn có cốt khí nên giống như Phúc Lộc đập đầu tự vẫn, Cố Thừa Lâm nhẫn nhịn đến bây giờ chẳng phải vì muốn sống sao, hắn là thân phụ của Cố Diệu không sai, nhưng cuộc sống tốt đẹp của Cố Diệu sau này đều không liên quan gì đến Cố Thừa Lâm.
Từ Yến Chu nhìn Cố Thừa Lâm thật sâu, quay người rời đi, ngay lập tức có người bưng một bầu rượu tinh mỹ tiến vào.


Cố Thừa Lâm gắt gao nhìn chằm chằm vào giọt nắng xuyên qua khe hở, chỉ trong một cái chớp mắt cánh cửa đã khép lại, người kia nói: “Đi thôi…”
Từ Yến Chu không cho Cố Diệu biết chuyện Cố Thừa Lâm đã chết, chỉ cần chàng không đề cập tới việc này, nàng sẽ vĩnh viễn không nhớ lại.
Nhưng chàng sẽ báo cho Ly thị biết.
Bà ngẩn người nửa ngày, sau đó khẽ gật đầu: “Cũng tốt…Đừng cho A Diệu biết.”
Chỉ còn ba ngày nữa là đến đại điển phong hậu, việc này nói ra chỉ khiến người khác phiền lòng.

Quá khứ đã trôi qua, Cố Thừa Lâm cũng chết, quan tâm đến cũng không còn nghĩa lý gì.
Lý thị cười cười, bà phải cảm tạ Từ Yến Chu đã suy nghĩ cho Cố Diệu, bà hy vọng rằng con gái bà có thể ở bên Từ Yến Chu thật lâu.
Nữ nhi trưởng thành không còn giống trước kia nữa, như bây giờ thật tốt, sẽ không bị người khác khi dễ.
Từ Yến Chu đáp: “Vâng, sẽ không cho A Diệu biết, con đi gặp A Diệu.”
Đại điển phong hậu cũng giống như đại hôn, Lý thị siết chặt khăn tay nói: “Hình như trước ba ngày…Không thể gặp mặt?”
Nhưng Từ Yến Chu lại nói: “Con và A Diệu không phải chân chính thành thân, chỉ bù lại lễ bái đường thôi.”
Theo ý của Từ Yến Chu thì Cố Diệu đã là thê tử của chàng.
Lý thị: “Nhưng đây cũng là một phần trong lễ bái đường nha, trước ba ngày gặp mặt là điềm xấu.”
Lý thị tin vào những điều này, bà hy vọng mọi thứ đều suôn sẻ, tốt nhất không nên gặp, nhưng nếu Từ Yến Chu cố chấp muốn nhìn thấy thì không còn biện pháp nào.
Từ Yến Chu bối rối: “Còn có chuyện này nữa sao?”
Lý thị nhẹ nhàng gật đầu: “Có nơi không thấy mặt trước hôn lễ một ngày, có nơi là ba ngày, Yến Chu, con…”
Từ Yến Chu đành thỏa hiệp: “Ba ngày thì ba ngày, người nói với mẫu thân cùng A Diệu một tiếng, ba ngày này con sẽ không gặp nàng.”
Lý thị vui mừng: “Đương nhiên rồi.”
Bà khẽ thở hắt ra một hơi, Từ Yến Chu đồng ý thì tốt, bà đến báo cho Cố Diệu, nàng thắc mắc: “Nương, còn có việc này sao?”
Lý thị giải thích lần nữa: “Có, phải như vậy sau này mới suôn sẻ thuận lợi.”
Ba ngày thôi mà, sẽ trôi qua rất nhanh.
Cố Diệu đồng ý: “Được, vậy trong ba ngày này sẽ không gặp nhau.”
Nói là không gặp nhưng đều ở trong một tòa tướng quân phủ, thư phòng và chính phòng chẳng qua chỉ cách nhau một bức tường, biết Từ Yến Chu đang ở cách vách Cố Diệu cũng thấy an tâm phần nào.

Hơn nữa Từ Ấu Vi thường xuyên đến nói chuyện, nàng không hề thấy nhàm chán.
Từ Ấu Vi mang theo hỷ phục tiến vào, hỷ phục màu đỏ thêu phượng hoàng tường vân, vô cùng xứng với cát phục của Từ Yến Chu, mang ý nghĩa long phượng trình tường*.
(*) Long phượng trình tường – Rồng, phượng báo điềm lành: khi nói về hạnh phúc lứa đôi, sự may mắn, thịnh vượng về công danh…
Ngoài hỷ phục ra còn có mũ phượng.
Từ Ấu Vi mở tráp: “Tẩu tử nhìn thử xem, cổ tay áo khâu lên hai châm, còn chỗ nào cần phải sửa không?”
Cố Diệu ngây người ngắm hỷ phục: “…Thật sự rất đẹp.”
“Tẩu tử mà mặc lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp! Tiếc rằng ca ca không thấy được.”
Cố Diệu nói: “Ta thử một chút.”
Khoác giá y đỏ chót lên người, vấn tóc đội mũ phượng.

Cố Diệu chưa trang điểm nàng chỉ bôi một ít son trên môi, hồng y càng tôn lên cánh môi đỏ mọng và đôi má ửng hồng.
Từ Ấu Vi ôm má kinh ngạc ngắm nghía: “Nhìn đi, muội là người đầu tiên thấy tẩu tử mặc hỷ phục, đáng tiếng huynh trưởng không thấy được…”
Nàng hít một hơi thật sâu, khí tụ đan điền, hét lớn: “Tẩu tử! Tẩu mặc hỷ phục quá đẹp!”
Cách vách, đầu bút Từ Yến Chu đột nhiên rơi một giọt mực xuống tấu chương, màu mực nhanh chóng thấm vào trong giấy, lan thành một mảng lớn.
Chàng đặt bút xuống, đứng dậy tiến sát vách tường, hai lòng bàn tay áp lên mặt tường, Cố Diệu đang ở phía bên kia, bờ tường cách âm rất tốt, nếu không phải vì Từ Ấu Vi gào to chàng căn bàn không nghe thấy gì.
Càng không biết Cố Diệu đang thử hỷ phục.
Chàng chưa từng thấy dáng vẻ của Cố Diệu khi mặc hỷ phục, chàng thật sự muốn nhìn thấy dù một chút thôi cũng được.

Nhưng lời Lý thị còn văng vẳng bên tai, chàng vẫn hy vọng cuộc sống sau này bình an hơn.
Cách vách không còn động tĩnh, tuy vậy lòng chàng không thể tịnh tâm được nữa.
Bây giờ Cố Diệu đang mặc hỷ phục nha, nhất định là rất đẹp, nó cùng màu với chăn gấm đang trải trên giường.
Vị Ương Cung đang được bày trí lại, Từ Yến Chu đã đến xem một lần, vách tường dán chữ hỷ đỏ thẫm cùng giá nến đỏ khắc long phượng trình tường, có thể cháy đến bình minh.
Từ Yến Chu sờ lên ngực, chỗ đó đang đập rất nhanh, còn ba ngày nữa, tại sao phong tục của Thịnh Kinh không phải là trước một ngày không thể gặp nhau, nếu như thế hôm nay chàng vẫn được nhìn thấy Cố Diệu.
Không thể tiếp tục đọc tấu chương, chàng đứng dựa vào vách tường một lúc, đột nhiên vách tường bên kia có động tĩnh, chàng gõ nhẹ vào tường.


Không có tiếng động nào, Từ Yến Chu chỉ đành buông tay xuống, phục trang của chàng đã được đưa đến đây, phủ nội vụ phải chế tạo gấp gáp trong thời gian ngắn.
Đều là hồng y, ngoại bào thêu rồng vàng, kết hợp với cung trang của Cố Diệu càng tăng thêm sức mạnh.

Chàng thử thấy chỗ nào không thích hợp lập tức thay đổi, thật sự muốn cho Cố Diệu nhìn xem.
Mặt trời lặn ánh trăng tròn nhô lên, Từ Yến Chu ngồi trước cửa sổ, buổi cơm chiều hôm nay cũng không được ăn cùng Cố Diệu.

Chàng phải tự ăn một mình trong thư phòng.
Màn đêm bên ngoài đen nhánh, ánh nến le lói thắp sáng căn phòng, Từ Yến Chu đứng lên tiến sát bờ tường dùng sức gõ mạnh.
“A Diệu…”
Không thể gặp nhau nhưng có thể nói chuyện.
Dân gian cưới gả đều xuất phát từ nhà mẹ đẻ đi lấy chồng, không giống bọn họ ở chung một chỗ.
Chàng lại gọi thêm một tiếng: “A Diệu, nàng có nghe thấy không?”
Tiếng gọi bên kia tường truyền đến, tuy không lớn nhưng vẫn nghe rõ ràng.
Cố Diệu đặt cây bút trên tay xuống, đi đến dựa vào tường: “Yến Chu?”
Từ Yến Chu nghe được giọng của nàng, ánh mắt chàng như bông tuyết đầu mùa, lại giống như nhánh lộc vừng mềm mại chớm xuân.
Chàng vội vàng gật đầu: “Là ta, A Diệu, không thể thấy mặt nhưng chúng ta có thể nói chuyện như thế này.”
Toàn bộ đều là Từ Yến Chu nói: “Ban ngày ta nghe Ấu Vi nói nàng thử áo cưới rất đẹp.”
“Chắc chắn là rất đẹp.” Chàng nở nụ cười: “Đến lúc đó ta cũng có thể trông thấy.”
“Rõ ràng đang ở một chỗ nhưng ta cảm thấy rất gian nan, nếu là bình thường bây giờ đang nằm ở trên giường.” Chàng sờ sờ bức tường trắng, mặt tường vô cùng lạnh lẽo: “A Diệu, nàng đừng dựa vào tường.”
Cố Diệu đứng thẳng lưng, nàng gật gật đầu sau đó mới ý thức được Từ Yến Chu không nhìn thấy.
Từ Yến Chu lại hỏi: “A Diệu, nàng đâu rồi?”
Cố Diệu đáp lại một tiếng: “Ta ở đây, chỉ đang suy nghĩ vài chuyện.”
“Nàng nghĩ cái gì?”
“Nghĩ đến chàng.”
Từ Yến Chu nói rất đúng, ở cùng một chỗ nhưng cảm thấy gian nan, giống như câu nói ‘gần trong gang tấc mà cách xa trời vực.’
Bên kia không có tiếng đáp lại, Cố Diệu đợi một lúc rồi gọi: “Yến Chu…”
Từ Yến Chu áp trán vào tường, một tay chống lên vách tường, bàn tay kia cuộn chặt.
Như vậy sẽ giống như được nhìn thấy nàng.

“Sẽ sớm gặp lại, A Diệu, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi, lúc đó ta sẽ đến đón nàng.
Từ Yến Chu rất mong đợi đến ngày đó, tất cả những việc chàng làm cũng đều vì ngày đó.
Ngày ba tháng bảy, trời sáng khí trong.
Vầng thái dương treo cao, sắc trời xanh thẳm phiêu bồng những đám mây trắng xếp chồng lên nhau, một mảnh tường hoa*.
(*) một khung cảnh vô cùng yên bình.
Cố Diệu dậy rất sớm, uống tạm một chén cháo đơn giản rồi bắt đầu ăn mặc trang điểm.
Không có ma ma hầu hạ, toàn bộ đều do Từ Ấu Vi đích thân ra tay.
Từ Yến Nam hôm nay không cần đọc sách, lặng yên ngồi chờ ở một bên, nhìn thấy tẩu tử xinh đẹp nhà mình cậu trộm nghĩ trong lòng, ca ca quá tốt phúc.
Từ Ấu Vi trang điểm kỹ càng cho Cố Diệu, tiếp đó là ngậm cánh son, ánh mắt nàng bị kinh diễm hồi lâu vẫn chưa tan: “Tẩu tử, thật xinh đẹp, nhất định có thể khiến ca ca muội phải điên đảo vì nhan sắc này!”
Từ Yến Nam không chịu thua kém: “Đúng! Tẩu tử đẹp nhất!”
Từ Ấu Vi quan sát Cố Diệu, các cô nương mặc hỷ phục đều không giống nhau, chẳng biết vì cớ gì hốc mắt nàng chợt ẩm ướt.
“Tẩu tử, rõ ràng tẩu gả vào nhà, tại sao muội có cảm giác tẩu sắp gả ra ngoài chứ?”
Cố Diệu xoa đầu nàng ấy, ở Từ gia, người mà nàng có cảm tình sâu đậm nhất là Từ Ấu Vi.

Và nàng cũng rất mừng vì nàng ấy sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.
Tương lai nàng phải sống trong hoàng cung, phủ công chúa vẫn chưa hoàn thành nên Từ Ấu Vi và Từ Yến Nam vẫn sống trong tướng quân phủ, thật sự như đang gả xa.
Nàng nói: “Sau này thường xuyên gặp nhau, ta cũng không ở mãi trong cung, có cơ hội sẽ đến gặp muội.”
Từ Ấu Vi cọ cọ vào lòng bàn tay Cố Diệu: “Vậy muội sẽ thường xuyên tiến cung gặp tẩu.”
Mũ phượng, hỷ phục, Cố Diệu toàn thân đỏ thắm.
Đến giờ lành, Từ Yến Chu đón Cố Diệu tiến cung, ngự liễn qua cửa tướng quân phủ lúc chính ngọ để đến bậc thềm bạch ngọc trước điện Kim Loan.

Sau đó hai người cùng nhau bước lên bậc thềm bạch ngọc, nhận đủ loại bái lạy của quan viên trong triều.
Cố Diệu cảm thấy hơi khẩn trương, nhẹ nhàng thở ra rồi nhìn lại chính mình trong gương.

Nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ đi đến bước này, ban đầu chỉ đơn thuần muốn Từ Yến Chu được sống, kết quả bọn họ đã từng bước từng bước đi tới hiện tại.
Thiên hạ Vân Châu, đời đời thịnh vượng.
***
Tác giả có lời muốn nói: Đương nhiên sẽ không kết thúc nhanh như vậy, chủng điền văn, phải một đời hưng thịnh nha.

Bình Luận (0)
Comment