Xuyên Thành Chị Dâu Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 82


Editor: Gà
Triều đình đang nghiêm khắc chấn chỉnh tệ nạn tham ô hối lộ, làm trái luật loạn kỷ cương, đây là một tập tục xấu, quan quan cấu kết quyền quyền tương hộ, chỉ khổ nhất là người thế chân, là bá tánh.
Sở Hoài chưởng quản Lại bộ, bắt người phải có chứng cứ.
Lưu Vĩ Trạm đếm đếm ngân phiếu, năm tờ một trăm lượng, tổng cộng năm trăm lượng.

Hắn chợt cảm thấy chua xót, hắn thiên tân vạn khổ tìm thương đội, dẫn người hái dưa vận chuyển, một chuyến mới được một trăm lượng.
Bây giờ chỉ cần ngồi không nhận tiền đã được năm trăm lượng!
Những kẻ tham ô hối lộ cho dù tham một lượng bạc cũng là phạm pháp, Lưu Vĩ Trạm lại nghĩ, hay là lấy một nửa nhỉ? Dù sao cũng giống nhau…
Hắn nói với Sở Hoài: “Lấy 490 lượng, mỗi người 245 lượng, mười lượng cũng đủ bắt hắn.”
Sở Hoài: “Tham ô bạc càng nhiều, hình phạt càng nặng.”
Lưu Vĩ Trạm lập tức đẩy toàn bộ bạc qua.
Thế này càng nghiêm trọng hơn, hắn chợt nhớ Trịnh thái phó từng nói sẽ tặng hắn một thanh kiếm.
“Sở Hoài, Trịnh thái phó còn nói sẽ tặng ta một thanh kiếm, bằng không đợi đưa thanh kiếm đến hẵng bắt người?”
Thấy Sở Hoài trầm mặc, Lưu Vĩ Trạm cho rằng hắn nghe không hiểu, nhướng mày nói: “Chẳng phải ngươi cũng nói rồi sao, tham càng nhiều phạt càng nặng.”
Sở Hoài: “Nhưng người tham ô là ngươi.”
Lưu Vĩ Trạm đúng lý hợp tình thoái thác: “Thái độ của ta tốt, biết hối cải quay đầu là bờ, còn hắn bị giáo huấn vẫn không chịu sửa, hành vi bẩn thỉu, giống thế nào được? Chính vì vậy nên lão tử nghe xong liền tức giận, chỉ mua một chùm nho còn làm ra mấy chuyện yêu thiêu thân thế này, gặp phải ta hắn xui xẻ là đáng đời.”
Bên kia Trịnh thái phó mua mấy xong mấy cân nho thì về nhà, Trịnh phu nhân nhìn thấy chùm nho đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại không vui nữa: “Sao chỉ có bấy nhiêu đây?”
Trịnh thái phó: “Một đám người vây quanh tranh đoạt, chỉ mua được chỗ này thôi, ăn đi.”
Người mua nhiều nhất đều là vương công đại thần, Trịnh thái phó không thể lấy quyền ép người được.

Có điều hắn đã nhét bạc cho Lưu Vĩ Trạm, lần tới không cần chạy đến cũng có người giao qua, không tồi.
Trịnh phu nhân vẫn mất hứng, thậm chí nhìn Trịnh thái phó cũng không vừa mắt.
Trịnh phu nhân: “Nếu Khác nhi nhà chúng ta làm phò mã, mấy thứ này muốn bao nhiêu mà chả được.”
Trịnh thái phó: “Thôi đi, chuyện đã qua còn nghĩ làm gì mất công, làm thân gia với người Hoàng gia đâu dễ dàng như vậy.”
Hắn muốn, Trịnh phu nhân muốn, Trịnh Khác cũng muốn, nhưng Thái hậu và công chúa không muốn, thôi thì quên đi.
Trịnh thái phó vẫn chưa biết phu nhân nhà mình phải mặt xám mày tro từ trong cung đi ra như thế nào, chỉ biết Thái hậu đã uyển chuyện cự tuyệt, thân gia không thành thì vẫn phải giữ lại nghĩa quân thần.
Trịnh phu nhân thầm nén giận trong lòng đến phát nghẹn, Hoàng gia cái nỗi gì, chẳng qua chỉ là kẻ quê mùa đánh nhau mới chiếm được, nhi tử của nàng có chỗ nào không xứng với Từ Ấu Vi?
Trịnh phu nhân giận giữ nói: “Khác nhi nhà chúng ta về sau nhất định sẽ cưới được người tốt hơn.”
Ngày vận chuyển nho lần thứ hai, Trịnh thái phó lại đem cổ kiếm đến.

Hắn là văn thần không cần dùng kiếm, ở trong mắt hắn, kiếm tốt và bình sứ chẳng khác biệt bao nhiêu.
Lưu Vĩ Trạm là người nên kết giao, phải biết Hộ bộ có tiền, tương lai còn rất nhiều việc cần dùng.
Trịnh thái phó: “Sau này nhờ cậy Lưu đại nhân chiếu cố nhiều hơn.”
Nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.

Lưu Vĩ Trạm gật đầu, đặt bội kiếm qua một bên, những người khác nhìn thấy, còn đang nghĩ có nên nhét bạc hay không.

Kết quả, bọn họ trông thấy Sở Hoài một thân quan phục từ xa đi đến, phía sau dẫn theo mười mấy người, người phía sau Sở Hoài cũng không phải ai khác, chính là Hình bộ thượng thư tân nhiệm Thi Cẩn.
Quan binh bước chân như gió, chỉ chốc lát bọn họ đã bị bao vây toàn bộ.
Lại bộ chủ quản chức quan, Hình bộ chủ quản tư pháp hình ngục.
Sở Hoài lên tiếng: “Có người tố giác Lưu đại nhân tham ô nhận hối lộ, bắt lại.”
Lưu Vĩ Trạm nghiến răng biện giải: “Ta không có, ta không tham ô! Kẻ nào thiếu đạo đức như vậy, phi! Trịnh đại nhân, ngươi cầm về thanh kiếm này về đi ta không thèm, 500 lượng ngày hôm qua cũng trả lại cho ngươi, ta biết sai rồi!”
Trịnh thái phó trợn mắt há hốc mồm, tên mãng phu Lưu Vĩ Trạm này nói lời heo chó gì vậy, cái gì mà không thèm, cái gì mà trả cho hắn, chẳng khác nào đang tố giác hắn đút lót đấy ư?
Trịnh thái phó nghiêm mặt đáp trả: “Lưu đại nhân, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy.”
Thi Cẩn ra lệnh: “Bắt Trịnh thái phó lại.”
Trịnh thái phó nóng nảy: “Sở đại nhân Thi đại nhân, có chứng cứ gì chứng minh ta đút lót không, chỉ bằng Lưu Vĩ Trạm há miệng các ngươi đã trói người chẳng phải quá mức võ đoán hay sao!”
Lưu Vĩ Trạm thậm chí đến phản kháng cũng không thèm diễn, để mặc quan binh trói, hắn giương mắt nhìn nhóm người xung quanh, ở đây nhiều người như vậy, bất kỳ ai cũng có thể làm chứng.
Trịnh thái phó bị trói dẫn tới đại lao Hình bộ cùng Lưu Vĩ Trạm.

Lưu Vĩ Trạm thú nhận không chút e dè, tỏ vẻ bản thân cực kỳ đau lòng, nhất thời bị mỡ heo che mờ mắt, lần sau nhất quyết không tái phạm.
Sắc mặt Trịnh thái phó hoàn toàn lạnh lẽo, chợt hiểu ra toàn bộ mọi việc.
Hắn bị chơi xỏ.
Lưu Vĩ Trạm là người của Từ Yến Chu, Sở Hoài cũng vậy, sao bọn họ có thể phạm luật được chứ, đây là một cái bẫy, Lưu Vĩ Trạm gài bẫy hắn.
Trịnh thái phó tức giận đến chòm râu cũng run bắn lên, tuổi hắn đã cao bị dẫn đi trước mặt nhiều người như vậy, toàn bộ mặt mũi đều mất hết, rốt cuộc đều là Lưu Vĩ Trạm cố tình tính kế, sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này.
Thái độ nhận sai của Lưu Vĩ Trạm vô cùng tốt, giao tiền lập tức được thả ra.
Trịnh thái phó cũng muốn làm vậy nhưng không thể mặt dày thực hiện, Sở Hoài đến cửa lao: “Trịnh đại nhân nhận tội chưa?”
Trịnh thái phó đáp lời: “Bản quan có tội gì?”
“Nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi đút lót tại chỗ, còn nói không có tội?” Còn nói: “Nếu không chịu nhận tội, vậy cứ ngồi nhà lao suy nghĩ cho kỹ.”
Trịnh thái phó tức giận đến hoa mắt, hắn là thái phó đương triều, quan viên nhất phẩm, Sở Hoài chẳng qua chỉ từng là thống lĩnh Ngự lâm quân, nay lại dám dùng giọng điệu như vậy với hắn.
Tin Trịnh thái phó bị bắt trói truyền khắp kinh thành Yến Kinh, qua thêm mấy ngày, thánh chỉ truyền xuống, Trịnh thái phó bị giáng chức xuống làm Hàn lâm học sĩ tam phẩm.

Hơn nữa còn phải kiểm kê tài sản, tất cả những gia sản không rõ lai lịch đều sung vào quốc khố.
Mà tấn chỉ cáo mệnh của Trịnh phu nhân cũng bị thu hồi, đời này không thể tiếp tục ra vào hoàng cung.
Bách quan dần dần hiểu ra, chấn chỉnh kỷ luật là thật, thanh lọc quan viên cũng là thật.

Từ khi lập quốc tới nay, ngoại trừ lục bộ do Từ Yến Chu tự mình thay thế, các chức vụ còn lại vẫn giữ nguyên.

Quan viên trong triều, quan lại địa phương khác đều bị rửa sạch.
Tất cả đều cụp đuôi làm người, không dám làm việc lỗ mãng.


Đến khi Lưu Vĩ Trạm tiếp tục bán nho thì đã không còn kẻ nào dám nhét bạc cho hắn nữa.
Bán nho ba lần không hết, số còn lại một nửa đi chưng cất rượu, mộ nửa làm nho khô.

Mấy chục vò rượu đặt trong hầm, chờ sang năm sau rượu đã được ủ tốt.
Phía Tây Bắc cũng không có gì nhiều, ngoại trừ nhiều đất, những người lưu đày ngày ngày khai khẩn đất hoang, đợi mùa xuân năm sau lại trồng thêm nhiều cây để chắn gió cát.
Nháy mắt đã đến cuối tháng chín, những bắp ngô, lúa mì, lúa nước trên ruộng đã trĩu nặng sau mấy ngày nắng.

Có được một năm an lành hay không đều phụ thuộc vào thời điểm này, năm nay nhất định phải là một năm bội thu.
Mặc dù nửa năm trước mưa nhiều ngập nước, nhưng sau khi thiên hạ ổn định, ông trời vẫn luôn cho sắc mặt tốt, thời điểm cần đổ mưa sẽ có mưa, cần trời nắng trời sẽ nắng.
Cuối tháng chín thu hoạch vụ thu là lúc công việc đồng áng bận rộn nhất, không gì quan trọng bằng việc thu hoạch, đất đai của Từ gia phần lớn đều ở Tây Bắc, Cố Diệu muốn về Vân Thành thăm thớm một chuyến.
Từ Yến Chu là vua một nước, nhất định phải ở lại Yến Kinh chủ trì đại cục.

Nhưng chàng lưu luyến không tình nguyện để Cố Diệu đi, lần này nàng đi ít nhất phải hơn một tháng, hơn một tháng không thể gặp nhau.

“Chúng ta mới tân hôn đã phải tách ra hơn một tháng.”
Cố Diệu: “Nghiêm túc mà nói chúng ta đã thành thân hơn một năm, tân hôn gì nữa chứ.”
“Tân hôn! Ngày ba tháng bảy thành hôn, bây giờ là ngày hai lăm tháng chín, vẫn chưa đầy hai tháng.” Từ Yến Chu ôm Cố Diệu gắt gao: “…Chúng ta thành thân xong, tế thiên mất ba ngày, hai tháng nàng có nguyệt sự mất mười ngày, tổng cộng mới mười hai lần.”
Từ Yến Chu vô cùng ủy khuất: “Bây giờ nàng lại muốn đi.”
Từ Yến Chu quấn chặt vòng eo Cố Diệu, bàn tay lớn dán lên bụng nhỏ của nàng, vốn dĩ chàng vẫn cảm thấy mới vừa đăng cơ đại cục chưa ổn định, sau này mới tính đến chuyện có con.

Nhưng bây giờ lại thấy có con mới tốt, chàng đã trút vào bên trong nhiều như vậy tại sao vẫn chưa có động tĩnh gì, phải chăng nên tìm thái y đến xem?
Cố Diệu vừa thẹn vừa giận, Từ Yến Chu còn dám đếm…
Cũng không ngẫm lại, loại chuyện này có thể tính bằng số ngày ư, lúc ở trên giường chàng nói lời không giữ lời chẳng phải chỉ một hai ngày, nói sẽ nhanh, hứa hẹn chỉ một lần, chàng đã thật sự làm được chưa?
Cố Diệu sẵng giọng: “Vừa vặn cho chàng thời gian tĩnh tâm.”
“Ta cũng không phải hòa thượng.” Từ Yến Chu cứ ôm Cố Diệu như vậy liền có cảm giác, hôn lên vành tai Cố Diệu, hôm qua mới làm, liên tục cho tới rạng sáng nhưng chàng vẫn muốn.
Đưa tay kéo vạt áo Cố Diệu xuống, lập tức bị nàng đánh vào bàn tay.
Nàng nói: “Ngày mai phải xuất phát, đã có mấy người Giang Thập Tam hộ tống, chàng yên tâm đi, về đó thăm xưởng đậu phụ và bàn mấy chuyện làm ăn với ông chủ Triệu, lúc trở về đi qua cẩm hồ sẽ đánh vài con cá và đào củ sen.”
Mùa thu là mùa thu hoạch, lương thực, quả dại, cá tôm, đến lúc đó sẽ mang về cho Từ Yến Chu một ít.
Từ Yến Chu chỉ đành gật đầu: “Theo dõi việc thu hoạch cũng không đến hơn một tháng chứ.”
Cố Diệu bèn hôn chàng một cái: “Đúng nha, đi đường mất nhiều thời gian lắm.”
Đường xá không dễ đi, có những địa phương hoàn toàn là núi, hẳn nhiên sẽ chậm trễ thời gian.
Từ Yến Chu: “Chờ quốc khố đầy rồi chúng ta sẽ sửa đường.”
Người xưa nói muốn giàu có trước hết phải làm đường, tương lai nhất định phải sửa.
Cố Diệu phải rời đi một thời gian lâu như vậy cũng không nỡ xa Từ Yến Chu: “Ta sẽ nhớ chàng, chàng đã nói tân hôn, vậy tiểu biệt thắng tân hôn càng tốt chứ sao.”

Mỗi lần Cố Diệu dùng ngữ điệu này nói chuyện Từ Yến Chu đều không chịu nổi, cực kỳ ngoan, khiến người ta không khỏi muốn ức hiếp.
Trời còn chưa tối, thị nữ vẫn canh ngoài điện, Từ Yến Chu bế người lên xuyên qua tấm rèm châu.
Cố Diệu hoảng sợ: “Chàng đừng như vậy, hôm qua đã làm rồi, chàng là vua của một nước nói phải giữ lời…”
Từ Yến Chu ném người lên giường: “Ta là phu quân của nàng.”
Người sắp phải đi, ngươi còn chịu đựng giữ lời hứa được sao?
Bên cạnh giường có cửa sổ, tháp quý phi dài hẹp chỉ đủ cho một người nằm, ngày thường đọc sách và hóng gió ở đây là thoái mái nhất.
Cố Diệu hốt hoảng: “Chàng điên rồi, chàng muốn cũng đừng làm ở chỗ này!”
Từ Yến Chu dừng động tác, rốt cuộc chàng cũng hiểu một chuyện, muốn làm gì đều phải khiến Cố Diệu đưa ra lựa chọn, sáng hay tối, trên tháp hay trên giường.
Nàng phải tự mình chọn.
Từ Yến Chu: “Đồng ý rồi?”
Cố Diệu: “??”
Cố Diệu bật dậy bỏ chạy, khốn kiếp, dám gài bẫy nàng…Chỉ cần nàng chạy đi, Từ Yến Chu còn mặt mũi sẽ không dám làm xằng làm bậy trước mặt thị nữ.
Thế nhưng Cố Diệu chạy không thoát, nàng vừa mới chạy hai bước đã bị bắt về.
Từ Yến Chu ôm nàng lên giường: “Đồng ý rồi thì không được đổi ý.”
Náo loạn cho tới tận nửa đêm.
Một khi Từ Yến Chu đâm vào sẽ không chịu ra ngoài, Cố Diệu tức giận tột cùng, nàng trừng mắt lườm Từ Yến Chu: “Chàng ra ngoài đi, khó chịu.”
Từ Yến Chu bị trừng lại vực dậy tinh thần, chàng chậm rãi lui ra, tàn nhẫn dọa dẫm: “Khi nào nàng quay về, ta chắc chắn…”
Cố Diệu hỏi: “Chắc chắn cái gì?”
Tim Từ Yến Chu ngứa ngáy, chàng hôn lên khóe môi nàng: “Chắn chắn sẽ đi đón nàng, chắc chắn sẽ rất nhớ nàng…”
Cố Diệu chỉ cảm thấy lòng mình mềm nhũn, đây là phu quân của nàng, vì vậy nàng bảo: “Ta cũng nhớ chàng.”
Dù sao chỉ mất một tháng, bọn họ vẫn còn cả đời.
Biệt ly thương cảm nhưng Từ Yến Chu nhất quyết phải tiễn Cố Diệu đến Thập Lý Đình, Giang Thập Tam làm hộ vệ, Lưu Vĩ Trạm đồng hành.
Từ Yến Chu dặn dò: “Về sớm một chút, nhớ viết thư cho ta.”
Cố Diệu hướng về phía chàng vẫy tay, ngồi xe ngựa xuất phát đến Vân Thành.
Mùa thu tiết trời thoáng mát, nàng mặc dày hơn một chút, dân chúng bên đường cũng đang thu hoạch vụ thu, lúa chín vàng ươm, bắp ngô đầy đặn, quả bông trắng phau phau, còn có đậu phộng lấm tấm bùn đất.
Hoa màu thu hoạch đều phơi nắng trong viện nhà mình, rơm rạ ngoài đồng cũng được thu dọn sạch sẽ, thân cây ngô cho gia súc ăn, phần còn lại làm củi đốt.
Thu hoạch xong vụ thu lại trông coi lương thực, đề phòng chồn và chim muông, những phụ nhân ở nhà đóng bông chuẩn bị kéo sợi dệt vải.

Trẻ con gom thành nhóm lên núi hái nấm, quả dại, mỗi ngày đều có thể hái được một túi nấm và quả rừng.
Làm việc trước bình minh, trở về sau khi trời tối, mệt mỏi một ngày eo mỏi lưng đau nhưng thu hoạch mùa thu là thời điểm hạnh phúc nhất trong năm.
Khi Cố Diệu đến Vân Thành đã là tám ngày sau, quản sự tướng quân phủ phụ trách vông việc thu hoạch, hắn bị cháy nắng da đen đi rất nhiều, tuy vậy tinh thần lại sáng láng hơn, vội vàng quỳ xuống hành lễ với Cố Diệu: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương!”
Cố Diệu nâng người dậy: “Vất vả rồi.”
Quản sự đáp lời: “Không vất vả không vất vả, nương nương…”
Cố Diệu: “Ở chỗ này vẫn nên gọi phu nhân thôi.”
Quản sự nở nụ cười: “Phu nhân, năm nay thu hoạch cực kỳ tốt, đặc biệt là đậu, thu được gần mười mẫu, năng suất 410 cân mỗi mẫu.”
“Đậu phộng và ngô 350 cân một mẫu, gần gấp đôi so với trước kia!”
Quản sự vui mừng quá đỗi không biết phải làm sao, mấy ngày nay cả đêm hắn không ngủ yên, luôn cảm thấy không phải sự thật, đến nửa đêm còn muốn chạy đến kho lúa cân lại, trong lòng kiên định mới trở về ngủ tiếp.
Cố Diệu kinh ngạc: “Nhiều như vậy?”
Quản sự vội vàng gật đầu: “Đúng thế! Tăng gần gấp đôi, hơn nữa còn phát triển rất tốt, hạt đậu tròn đầy hầu hết không có hạt lép, đậu phộng và bắp cũng rất đẹp.
Còn nói: “Không chỉ ruộng chúng ta có sản lượng cao, toàn bộ Vân Thành sản lượng đều tăng lên.

Tây Bắc tuy nói nhiều đất nhưng không trù phú bằng Giang Nam, sản lượng ngũ cốc kém, dân lại nghèo.

Cố Diệu nghĩ hẳn là do linh tuyền, nàng đến đầu nguồn thả linh tuyền cho nên sản lượng lương thực mới cao như vậy.
Nàng nói: “Dẫn ta ra ngoài ruộng xem một chút.”
Đậu nành bên ngoài thành chưa thu hoạch, trong cái nắng như thiêu đốt vỏ đậu đã hé mở, Cố Diệu hái thử một quả phát hiện hạt đậu nành bên trong căng tròn.

Các cây đậu bên cạnh đều giống nhau, không tìm thấy một hạt lép nào.
Nàng lại đi xem đậu phộng và ngô, chúng phát triển rất tốt, nàng hỏi: “Những cây trong vựa có giống như vậy không?”
Quản sự đáp: “Tất nhiên rồi.”
“Nên giữ lại hạt giống.” Nàng còn nói: “Vào ruộng xem sao.”
Quản sự chỉ lo vui vẻ mà quên mất chuyện này, đúng, nên giữ lại hạt giống.

Chọn hạt giống cần phải cẩn thận, hơn nữa lần này có thể chọn được loại giống tốt.
Nếu bá tánh Vân Châu dùng những hạt giống này thì vụ mùa năm sau còn năng suất hơn, năm này qua năm khác đều bội thu.
Đậu và ngô trong vựa lớn hơn bình thường, Cố Diệu so sánh chúng với của người khác, tuyệt nhiên của bọn họ tốt hơn.
Hai mươi lăm mẫu đậu, năm mẫu đậu phộng, mười mẫu ngô, tổng cộng thu được một vạn cân đậu tương, 1700 cân đậu phộng và 3500 cân bắp ngô.
Bội thu.
Lưu Vĩ Trạm cũng rất vui, có điều trong lúc vui vẫn không nhịn được mà hỏi Cố Diệu: “Nếu làm hạt giống hết bên xưởng đậu phụ phải làm sao, người không định làm đậu phụ nữa?”
Nhất định phải bán đậu phụ kiếm thêm tiền, hơn nữa, hắn đang chờ để lấy bã đậu đó.

Lẽ nào Cố Diệu muốn bán hạt giống mà ngừng làm đậu phụ? Không được, dứt khoát không được.
Cố Diệu: “Xưởng đậu phụ sẽ có chút thay đổi.”
Giữ lại giống tốt xong, số còn lại để dành ăn dần, một cân đậu đổi thành hai cân đậu thông thường, sau đó vận chuyển đến các xưởng làm đậu phụ.
Lúc này Lưu Vĩ Trạm mới yên tâm: “Vậy đậu phộng thì sao? Ép dầu?”
Cố Diệu hiểu ý Lưu Vĩ Trạm muốn nói gì: “Bã đậu sẽ cho ngươi.”
Lưu Vĩ Trạm thu lại nụ cười: “Đàn heo sắp được hai trăm con rồi, qua Tết nhất định còn nhiều hơn, nhiều lợn nái phải sinh con, sang năm không cần lo mua thêm nữa, chờ tiền vào túi thôi.”
Vừa lấp đầy quốc khố và giúp túi tiền của bản thân cũng phồng lên.
Quốc khố đầy là một chuyện tốt.
Cố Diệu lại hỏi: “Phía nam năm nay thu hoạch thế nào?” Phía nam trồng lúa nước nhiều hơn, năm nay đổ xuống mấy trận mưa, hy vọng đừng ảnh hưởng đến thu hoạch.
Lưu Vĩ Trạm đáp: “Không khác so với năm trước.

Nói đến đây ta lại tức giận, sản lượng trên mỗi mẫu ở các nơi được báo về là hơn hai trăm cân, sau đó Tây Bắc, Túc Châu, Tương Dương, Uyển Thành, Ninh Châu sản lượng đều tăng cao, vậy mà có người nói ta báo khống!”
Cố Diệu: “Ai nói?”
Lưu Vĩ Trạm ấp úng: “…Quên rồi, không nhớ rõ…Ta rộng lượng, không thèm so đo loại chuyện nhỏ nhặt này.”
Hắn vụng trộm quan sát Cố Diệu, kỳ thật hắn đều nhớ, còn cẩn thận ghi vào sổ, một người cũng không quên.
Lại nghe Cố Diệu nói: “Không nhớ thì thôi.”
Lưu Vĩ Trạm: “…Thật ra cẩn thẩn nghĩ lại vẫn nhớ được, chính là thủ thành Tây Thục!”
Tây Thục là nơi tài nguyên trù phú, sản lượng hàng năm trên mỗi mẫu cao nhất, thủ thành nghĩ vậy cũng là điều đương nhiên, năng suất của Tây Bắc sao có thể cao hơn Tây Thục.
Vậy càng phải cao hơn họn họ!

Bình Luận (0)
Comment