Tin tức Thẩm Mộ Quân trở về không đến nửa tiếng liền lan ra khắp thôn Hòa Sơn.
Đến khi người Thẩm gia cùng Trương Đại Nương nghe tin mà tới, trước cửa nhà Thẩm Mộ Quân đã vây đầy người.
Mọi người đang vây quanh trước cửa nhà Thẩm Mộ Quân xem náo nhiệt, rốt cuộc thì trước đây nghe không ít lời đồn về Thẩm Mộ Quân, bọn họ đều muốn tới xem là chuyện như thế nào.
Tuy những lời đồn đó không mấy ai tin tưởng, nhưng đồn mãi cũng lâu rồi, vẫn có một ít người nhịn không được bắt đầu tin tưởng.
Trong thôn Hòa Sơn có không ít người khi nhìn thấy Lý Khanh Khanh, đều nhịn không được muốn kéo người hỏi thăm một chút.
Có người chủ yếu là tò mò nhiều chuyện, có người muốn xem trò cười của Lý Khanh Khanh, cũng có nhiều người xuất phát từ quan tâm đến Lý Khanh Khanh cùng hai đứa nhỏ.
Mặc kệ những người này lúc trước nghĩ như thế nào, hay xuất phát từ tâm tình gì mà hỏi thăm, Lý Khanh Khanh đều chỉ trả lời một câu giống như đúc.
Cô chỉ nói Thẩm Mộ Quân là vì công tác yêu cầu, cho nên mới chạy đến địa phương như vậy.
Còn Thẩm Mộ Quân đi làm công việc gì, Lý Khanh Khanh không nói một chữ.
Lý Khanh Khanh sợ mình nói nhiều, sẽ ảnh hưởng đến tiến triển bên kia của Thẩm Mộ Quân.
Nhưng thái độ Lý Khanh Khanh càng như vậy, lại càng làm không ít người có tâm cảm thấy cô đang chột dạ.
Có người lén lút bàn luận, nói nếu thật là Thẩm Mộ Quân bị công tác điều động, lúc đi cũng nên mang theo Lý Khanh Khanh với hai đứa con chứ ?
Hơn nữa Thẩm Mộ Quân lúc ấy đi quá vội vàng, ngay cả vợ chồng Thẩm Hữu Quốc cũng không biết, không ít người liền càng thêm cảm thấy chuyện này kỳ quặc.
Vì Lý Khanh Khanh cũng khá xinh đẹp, nên khi mọi người chung quanh đồn rằng chồng cô không cần cô nữa, liền có mấy người đàn ông không có mắt thỉnh thoảng chạy đến thôn Hòa Sơn thôn tìm Lý Khanh Khanh phiền toái.
Ở nông thôn này, một người phụ nữ diện mạo xinh đẹp, độc thân lại phải nuôi hai đứa nhỏ, thật là một chuyện phi thường khó khăn.
Rất nhiều người phụ nữ hoặc là không chịu nổi tịch mịch, hoặc là là một mình không thể nuôi nổi con cái, liền bắt đầu qua lại với nhiều người đàn ông này nọ.
Có người thấy Lý Khanh Khanh xinh đẹp, tuy biết rõ cô là người khó đối phó, nhưng vẫn nhịn không được lén lại đây trêu chọc cô.
Nhưng không đợi bọn họ thật sự tìm được Lý Khanh Khanh, liền sẽ bị mấy người Thẩm Tu Dương hoặc là Tôn Diệu Thành bắt lấy.
Bị đám người của Thẩm Tu Dương bắt được còn may, cao lắm chỉ là mắng một trận, đánh một trận là xong.
Nhưng nếu bị người của Tôn Diệu Thành bắt được, kết cục sẽ phá lệ thê thảm.
Hiện giờ Thẩm Mộ Quân đã từ bên ngoài đã trở lại, hai vợ chồng đứng ôm nhau ngay đầu thôn đã lâu, nhìn thế nào cũng không giống như có mâu thuẫn cãi nhau gì, cho nên những lời đồn đãi huyên náo trước đây cũng liền tự sụp đổ.
Thẩm Mộ Quân lúc này đang mặt vô biểu tình ngồi ở nhà chính, nghe Thẩm Tu Dương kể lại những chuyện xảy ra trong thời gian này cho hắn nghe.
Ngay từ đầu, mặt Thẩm Mộ Quân còn mang theo ý cười, nhưng càng về sau, sắc mặt hắn liền càng khó xem.
Lúc trước sở dĩ hắn an tâm ra đi là do hắn biết có Thẩm Tu Dương cùng Tôn Diệu Thành ở đây, không có ai dám khi dễ vợ con hắn.
Thẩm Mộ Quân cũng biết, với giá trị vũ lực của Lý Khanh Khanh, chỉ có cô đi bắt nạt người ta chứ không có chuyện có ai bắt nạt được cô.
Nhưng mà hắn thật không nghĩ tới, không chỉ có người nhân lúc hắn vắng mặt rải lời đồn bậy bạ, còn có người vì thế mà tìm tới cửa trêu chọc Lý Khanh Khanh.
Hắn nhạy bén cảm thấy chuyện này có kỳ quặc, nhịn không được nâng mắt đen lên nhìn Thẩm Tu Dương một cái.
Thẩm Tu Dương thấy trong sân có không ít người tới, biết hiện tại không phải thời điểm nói cái này, liền chuyển đề tài nói về chuyện hôm nay.
Thẩm Tu Dương: "Anh không biết đâu, con bé Hương Hương này nó mạnh kinh khủng khiếp ấy ! Thiếu chút nữa nó bóp cổ con bé con nhà Lưu gia kia hôn mê bất tỉnh rồi."
Kỳ thật không phải thiếu chút nữa bị hôn mê, mà là đã choáng váng luôn rồi.
Thẩm Nhạc Hương vốn đang ngồi trên đùi Thẩm Mộ Quân, nghe vậy lập tức vẻ mặt bất mãn nói: "Cha, con thật sự không có mạnh tay đâu, chứ con mà dùng sức í hả ......!Chỉ là biểu tình con hơi hung dữ một chút, cũng không phải muốn tổn thương gì nó nhiều đâu."
Thẩm Mộ Quân nghe vậy hơi hơi rũ lông mi xuống, duỗi tay sờ sờ mái tóc có hơi rối loạn của Thẩm Nhạc Hương.
Thẩm Nhạc Hương có được sức mạnh đáng sợ không tầm thường như vậy, đối với một đứa con nít, thường thì rất khó có thể khống chế.
Nhưng con bé vẫn có thể duy trì được lương thiện trong cơn thịnh nộ như vậy đúng là không dễ.
Khi Trương Đại Nương đi vào nhà chính, liếc mắt một cái liền thấy trên mặt Thẩm Mộ Quân có thêm một vết sẹo, bà không đợi Thẩm Mộ Quân đứng dậy, liền đau lòng hỏi: "Mộ Quân à , vết thương trên đỉnh mày con là thế nào vậy ?"
Thẩm Mộ Quân nghe vậy sờ sờ lông mày bên phải của mình, vết thương này là vì bắt nữ phóng viên kia mà có.
Đúng như Thẩm Mộ Quân từng suy đoán, nữ phóng viên kia là một đặc vụ của địch đã nguỵ trang rất kỹ.
Cái tai nạn "ngoài ý muốn" năm đó cũng không phải là chuyện bất ngờ, mà là một âm mưu mưu sát đã được tính toán từ trước.
Mục tiêu của nữ phóng viên kia, chính là làm nổ chết những nhân viên nghiên cứu cùng chuyên gia địa lý trong dự án đó.
Sau này vì Thẩm Mộ Quân mẫn cảm nhận ra có điều không đúng, một hơi cứu ra không ít những nhà khoa học học thức uyên bác kia.
Nữ phóng viên lúc ấy liền cảm thấy Thẩm Mộ Quân không thể giữ được, nếu hắn không chết, về sau sẽ là một mối phiền phức lớn.
Cho nên khi Thẩm Mộ Quân đi cứu cô ta, cô ta đã cố ý dẫn Thẩm Mộ Quân vào con đường núi nguy hiểm nhất, sau đó thừa dịp Thẩm Mộ Quân không phòng bị, đẩy hắn một phen.
Lần này khi Thẩm Mộ Quân ngàn dặm xa xôi tìm được cô ta, thiếu chút nữa là bị lừa bởi kỹ thuật diễn cùng nguỵ trang của cô ta rồi.
Cũng may Thẩm Mộ Quân có một đôi mắt đặc thù, cho nên mới không bị người phụ nữ kia lừa gạt lần nữa.
Vết thương này trên mặt Thẩm Mộ Quân là xuất phát từ tay một đứa bé gái còn chưa đến mười tuổi, con bé này là một trong những kẻ tiếp ứng cho nữ phóng viên kia.
Khi Thẩm Mộ Quân phối hợp với bộ đội bắt giữ nữ phóng viên kia, con bé này liền bị nữ phóng viên bắt giữ, trở thành con tin để cùng bọn họ đàm phán.
Cũng chính là vì trong tay cô ta có một đứa trẻ, cho nên nhiệm vụ bắt giữ của bọn họ mới có thể khó khăn như vậy.
Chờ đến khi Thẩm Mộ Quân thật vất vả cứu được bé gái, đang nhỏ giọng trấn an con bé đang cả người vết thương chồng chất, thì không biết nó từ đâu rút ra một cây dao ngắn, động tác hung hăng tàn nhẫn đâm về hướng đôi mắt của Thẩm Mộ Quân.
Lúc ấy Thẩm Mộ Quân hoàn toàn không có phòng bị, khi toàn thân toát mồ hôi lạnh đẩy con bé trong lòng ngực ra, liền phát hiện suýt chút nữa thôi, mắt phải hắn liền không còn.
Thẩm Mộ Quân có hơi chột dạ liếc mắt nhìn Lý Khanh Khanh một cái, lúc trước hắn đã đáp ứng Lý Khanh Khanh, phải bảo vệ tốt bản thân mình, nhưng lại thiếu chút nữa vì một đứa trẻ mà không còn mắt phải.
Lý Khanh Khanh thấy hắn đầy mặt chột dạ nhìn mình, trong lòng nhịn không được vừa buồn cười lại đau lòng.
Thẩm Mộ Quân: "Lúc đang làm việc, không cẩn thận nên bị thương thôi.
Hiện tại chỉ để lại chút sẹo thế này, không còn gì đáng ngại nữa đâu."
Mãi đến lúc sau, nhà bọn họ vẫn luôn có người đến, trong đó ngoại trừ một số người đến đây xem náo nhiệt, còn có không ít bạn bè có quan hệ tốt với Thẩm Mộ Quân tới cửa.
Chờ đến hơn 10 giờ tối, Thẩm Mộ Quân tiễn đi vị khách cuối cùng rồi, lúc này mới đóng cổng lớn nhà mình lại.
Chung quanh rốt cuộc an tĩnh rồi, Thẩm Mộ Quân ngơ ngác nhìn sân nhà mình một chút.
Lúc hắn đi, trong viện vẫn còn trụi lủi, chỉ mới mấy tháng trôi qua, đã đầy một mảng xanh lục tràn đầy sức sống.
Thẩm Mộ Quân chậm rãi nhấc chân đi về hướng hậu viện , ánh mắt lướt qua giàn hoa, bồn hoa, bụi rau, đảo qua từng chỗ một.
Hắn cảm thấy Lý Khanh Khanh xử lý trong nhà thật gọn gàng sạch đẹp, thậm chí còn đẹp hơn so với thời điểm hắn còn ở đây nhiều.
Liền khi hắn nhìn chằm chằm đồ vật trong viện phát ngốc, Lý Khanh Khanh tay chân nhẹ nhàng từ trong phòng lui ra.
Bởi vì hôm nay Thẩm Mộ Quân đột ngột trở lại, nên hai đứa nhỏ ngày thường 9 giờ hơn đã phải lên giường đi ngủ, hôm nay vẫn luôn phấn khởi chơi tới hiện tại mới vừa ngủ.
Lý Khanh Khanh xoay người nhìn thoáng qua Thẩm Mộ Quân, liền chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phía phòng của cô, Thẩm Mộ Quân thấy thế lập tức bước nhanh theo.
Lý Khanh Khanh nghe tiếng bước chân phía sau, khóe miệng nhịn không được hơi hơi cong lên một mạt ý cười.
Không đợi cô duỗi tay đẩy cánh cửa phòng trước mặt ra, đã bị người đàn ông cao lớn sau lưng ôm chặt lấy.
Thẩm Mộ Quân dùng sức ngửi ngửi mùi thơm trên người Lý Khanh Khanh, hắn thật là yêu chết cái hương vị trêu chọc này trên người cô mà.
Hắn nhịn không được hơi hơi nhắm hai mắt lại, hôn hôn lên vành tai tinh xảo của Lý Khanh Khanh, sau đó nhẹ giọng khẽ thì thầm bên tai cô, nói: "Trong khoảng thời gian anh không có ở nhà, em một mình vất vả rồi, thật là ......"
Không đợi Thẩm Mộ Quân nói hết lời trong miệng, người liền bị Lý Khanh Khanh dùng sức kéo vào trong phòng.
Theo tiếng cánh cửa phòng đóng lại, Lý Khanh Khanh nhón chân nhẹ nhàng hôn lên trên môi hắn.
Trước nay cô đều không phải là một người phụ nữ nhu nhược thụ động, cho nên cô cũng không cần hắn xin lỗi hay áy náy gì, thì thứ cô muốn, đều là bản thân hắn mà thôi.
Ai cũng nói tiểu biệt thắng tân hôn, đó đúng là tình trạng hiện tại của Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh.
Từ sau khi Thẩm Mộ Quân trở về, hai vợ chồng trẻ cứ dính lấy nhau, đi đâu cũng có đôi có cặp, lâu lâu còn thừa dịp chung quanh không ai, tay nắm tay nhau.
Nhìn bộ dáng bọn họ ân ái như vậy, cũng không biết là ai chua lòm nói một câu.
"Ai, vợ chồng người ta yêu thương nhau như vậy, cũng không biết là người nào tạo nghiệt, một hai phải nói cái gì Thẩm Mộ Quân không cần Lý Thanh Thanh."
Hiện giờ nhìn đôi vợ chồng càng thêm dính nhau như vậy, những người từng tin vào lời đồn lúc trước chỉ cảm thấy cả khuôn mặt nóng rát khó chịu.
Bởi vì lần này Thẩm Mộ Quân lập công lớn, phía trên khen thưởng Thẩm Mộ Quân một khoản tiền thưởng lớn, Thẩm Mộ Quân nhân cơ hội này cũng rút từ chỗ Tôn Diệu Thành thêm một khoản.
Rốt cuộc hắn lập công lớn như vậy, nhưng cuối cùng đều phải ghi dưới tên Tôn Diệu Thành.
Hắn vất vả cực khổ ở bên ngoài bôn ba, Tôn Diệu Thành mỹ tư tư nằm thu hoạch quân công, không hung hăng lột Tôn Diệu Thành một khoản, trong lòng hắn thật không thoải mái.
Tôn Diệu Thành lúc này cũng thập phần tự giác, không chỉ ngoan ngoãn để Thẩm Mộ Quân cắt thịt hắn, còn chủ động tìm cho Thẩm Mộ Quân không ít thứ tốt.
Hiện giờ trong tay Thẩm Mộ Quân có không ít tiền nhàn rỗi, liền muốn thừa dịp lần này ở nhà nghỉ ngơi thong thả một chút, thuận tiện cũng ở bên cạnh Lý Khanh Khanh cùng hai đứa nhỏ.
Đương nhiên, hắn cũng không phải thật sự hoàn toàn rảnh rỗi.
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này, hắn định làm thầy dạy thể dục miễn phí cho bọn trẻ trong trường tiểu học thôn Hòa Sơn.
Mấy đứa nhỏ đang tuổi ham chơi, vừa nghe thấy có cái môn gọi là thể dục, cả đám tức khắc cao hứng muốn phát điên rồi.
Thẩm Mộ Quân chỉ dạy hai tiết thể dục một tuần, nên đại đa số thời gian đều ở bên cạnh Lý Khanh Khanh.
Hai người ngẫu nhiên cũng đi lên núi dạo một vòng, cũng có khi nhàn rỗi không có việc gì thì làm mấy món đồ chơi đơn giản cho bọn trẻ trong trường.
Bởi vì Thẩm Mộ Quân luôn mang mấy món đồ chơi linh tinh cho bọn nhỏ, cho nên hắn còn được bọn nhỏ yêu thích hơn cả người làm cô giáo là Đổng Hiểu Na.
Đôi khi lời nói của Thẩm Mộ Quân còn có trọng lượng hơn mấy giáo viên trong trường.
Đổng Hiểu Na ngẫu nhiên sẽ ta thán vài câu với Lý Khanh Khanh, cảm thấy Thẩm Mộ Quân đang nghiền ép cái cô giáo được yêu thích nhất là cô ta đây.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo đều rất vui vẻ dễ chịu.
Bởi vì từ sau khi Thẩm Mộ Quân trở lại, những người hay nói bậy nhà bọn họ đã không còn thấy tăm hơi.
Không chỉ có như thế, ngay cả Lưu Đại Nữu cũng không dám tới trêu chọc bọn nó.
Nhưng chuyện làm Thẩm Nhạc Hương càng vui hơn chính là Thẩm Mộ Quân đi đến trường tiểu học làm giáo viên thể dục, trong trường có rất nhiều học sinh đều đặc biệt thích chơi với nó, vừa tan học liền có không ít bạn bè vây lại đây, hỏi nó xem lần sau cha nó sẽ mang theo món đồ chơi gì vậy.
Ngày tháng sung sướng tựa hồ luôn trôi qua rất nhanh, dưới sự chăm sóc của Thẩm Mộ Quân và Lý Khanh Khanh, Thẩm Nhạc Hương chẳng mấy chốc liền lên lớp 3, mà đầu năm nay, Thẩm Gia Hảo cũng rốt cuộc rảo bước tiến vào cửa tiểu học.