Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70

Chương 18



Lý Khanh Khanh cảm giác được đầu ngón tay có chút ấm áp, đôi mắt không thể tưởng tượng nhìn về phía Thẩm Mộ Quân.

Thẩm Mộ Quân hắn......!hắn vậy mà dám cắn đầu ngón tay cô? Hắn đang cố ý trêu chọc cô có phải không?
Nhưng khi cái ý niệm này trồi lên dưới đáy lòng Lý Khanh Khanh, thực mau liền bị cô trực tiếp phủ nhận.

Bởi vì liền ngay sau đó, Thẩm Mộ Quân lại tỉnh bơ như không có việc gì mà nhả ngón tay cô ra.
Lý Khanh Khanh nhìn bộ dáng hắn vân đạm phong khinh như vậy, liền cảm thấy có thể mình nghĩ nhiều rồi.

Chắc chỉ là Thẩm Mộ Quân cắn trái dâu tây, không cẩn thận cắn phải ngón tay cô mà thôi.

Cũng may hắn không thật sự dùng sức cắn xuống, bằng không tay cô tuyệt đối sẽ bị hắn cắn chảy máu rồi.
Lý Khanh Khanh căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, moi hết tất cả những hình ảnh ít ỏi khi hai người bọn họ ở chung với nhau, cũng biết Thẩm Mộ Quân không phải là cái loại đàn ông đi trêu chọc người.
Thẩm Mộ Quân này tuy rằng cái gì cũng ưu tú hơn người khác, nhưng trong chuyện nam nữ lại giống hệt Lý Khanh Khanh, là một cái đầu gỗ thập phần khó hiểu phong tình.
Tuy hắn cùng nguyên chủ đã sinh được hai đứa nhỏ, nhưng quan hệ của hai vợ chồng kỳ thật cũng không thân mật.

Đa số thời gian Thẩm Mộ Quân đều rất bận, vội vàng nghiên cứu một số thứ lung tung rối loạn, còn muốn phải bận rộn công việc phía bên nhà xưởng kia.

Tuy hai vợ chồng kết hôn đã 4-5 năm, nhưng thời gian ở bên nhau lại vô cùng ít ỏi.
Thẩm Mộ Quân đại đa số mười ngày nửa tháng mới trở về một lần, đôi khi thậm chí hai ba tháng không trở về nhà.


Chờ đến khi hắn thật vất vả trở lại, còn phải chăm sóc con cái, không thì chăm sóc cha mẹ, thời gian dành cho nguyên chủ liền càng ít.
Lý Khanh Khanh vừa nghĩ vừa đứng thẳng người dậy, đây muốn đẩy Thẩm Mộ Quân đi về hướng nhà, nhưng tay cô mới vừa chạm vào xe lăn, liền nghe thấy Thẩm Mộ Quân nói: "Tôi tự mình đi."
Nói xong, Thẩm Mộ Quân đưa túi nilong tới trong tay Lý Khanh Khanh, sau đó liền muốn đẩy hai bên bánh xe đi trở về.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Lý Khanh Khanh đều cho một ít linh thực vào trong đồ ăn của Thẩm Mộ Quân cùng hai đứa nhỏ.

Tuy rằng số lượng bọn họ dùng tất nhiên không bao nhiêu so với Lý Khanh Khanh dùng, nhưng trải qua ăn ngon uống tốt một thời gian, ba người bọn họ rõ ràng béo hơn so trước kia một vòng.
Đặc biệt là Thẩm Gia Hảo tuổi còn nhỏ kia, trước đây nó còi như một con khỉ con vậy, đi nhanh một chút cũng thấy lung lay lảo đảo.

Nhưng sau khi được Lý Khanh Khanh chăm sóc trong khoảng thời gian này, thằng bé không chỉ có béo một vòng, thân thể nhỏ nhắn cũng rõ ràng rắn chắc hơn rất nhiều.
Còn Thẩm Mộ Quân tuy rằng không béo lên rõ ràng như hai đứa nhỏ, nhưng bất luận là khí sắc trên mặt hắn hay là sức mạnh trên tay, đều rõ ràng tốt hơn lúc trước rất nhiều.

Cho nên chỉ đơn giản là đẩy một cái xe lăn, hắn vẫn có đủ sức lực.
Vốn dĩ Trần Văn Ngũ vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm hai vợ chồng Lý Khanh Khanh, trong đôi mắt hắn chợt tràn đầy khó hiểu cùng phẫn nộ.

Hắn thật sự là không rõ Lý Khanh Khanh bị làm sao vậy? Lúc trước cô ta còn hận không thể dính lên trên người hắn, hiện giờ lại bắt đầu diễn cái tiết mục trinh tiết liệt phụ gì thế này?
Trần Văn Ngũ không tin Lý Khanh Khanh cảm thấy tên tàn phế kia tốt hơn hắn, cũng càng không tin Lý Khanh Khanh đột nhiên muốn cải tà quy chính.
Nhưng sau đó hắn cũng không thể tiếp tục nhìn theo nữa, bởi vì Tôn Thái Thái đầy mặt phẫn nộ đã tới.

Cô nàng mỗi lần tới đây đều kiếm chuyện cãi nhau với hắn, Trần Văn Ngũ cũng không phải ngu, thấy thế lập tức xoay người chạy đi.
Hiện tại Trần Văn Ngũ thật cảm thấy Tôn Thái Thái phiền toái cực kỳ, trước kia sao hắn lại chọn phải con phiền toái thành tinh như cô ta chứ? Sớm biết cô ta phiền như vậy, hắn đã sớm đá cô ta đi rồi.
Sau khi Trần Văn Ngũ cùng Tôn Thái Thái một trước một sau rời đi, từ nơi xa có mấy xã viên chuẩn bị về nhà liền thấy Thẩm Mộ Quân.

Trong số bọn họ có mấy người có quan hệ không tồi với Thẩm Mộ Quân, thấy khí sắc hắn tốt hơn trước kia rất nhiều, bọn họ liền cao hứng mà đi tới bên này của Thẩm Mộ Quân.
Lý Khanh Khanh thấy thế lập tức giấy bọc nilong dâu tây đi, không có cách nào nha, đây là thói xấu dưỡng thành trong mạt thế, cô chính là một người phụ nữ keo kiệt bủn xỉn như vậy đấy.
Lý Khanh Khanh cũng không để ý chuyện Thẩm Mộ Quân sẽ thấy bộ dáng này của mình.

Dù sao chờ khi thân thể Thẩm Mộ Quân tốt hơn một chút, chờ đoạn thời gian đặc thù này đi qua, hai người bọn họ nói không chừng liền sẽ ly hôn.
Thẩm Mộ Quân làm bộ không nhìn thấy động tác nhỏ của Lý Khanh Khanh, quay đầu nhìn về phía mấy xã viên đang đi tới trước mặt.
Trong số mấy xã viên này, có hai người là bạn học tiểu học của Thẩm Mộ Quân, còn có một người chính là anh cả của Thẩm Tu Dương, Thẩm Tu Xuân.
Thẩm Tu Xuân nhỏ hơn Thẩm Mộ Quân hai tuổi, là một người đàn ông cao lớn, da phơi đến ngăm đen.

Hắn lớn hơn Thẩm Tu Dương tận năm tuổi, bản thân đã có ba đứa con.

Mà em trai hắn Thẩm Tu Dương đừng nói kết hôn, đến bây giờ ngay cả một cái đối tượng cũng không thấy bóng dáng đâu.
Cũng không phải trong nhà Thẩm Tu Dương không thúc giục hắn, mà Thẩm Tu Dương vốn có ý thức tự chủ rất cao.

Mỗi lần có ai muốn giới thiệu cô gái cho hắn xem mắt, hắn đều lấy các loại lý do để cự tuyệt.


Tới lúc có cự tuyệt cũng không được, thì Thẩm Tu Dương cũng vác một khuôn mặt khó chịu vô cùng đi cho có lệ một chút.
Hơn nữa hai vị song thân trong nhà hắn cũng giống như cha mẹ Thẩm Mộ Quân, cả đời đều là người trung thực hiền lành.

Bọn họ thấy Thẩm Tu Dương thật sự không muốn tìm, tuy có chút sốt ruột, nhưng cũng không dám bức ép thằng con út nữa.
Cũng may con cả và con thứ nhà bọn họ một người sinh hai đứa con trai, một người đã có ba đứa con trai, chưa kể còn có con gái.

Bọn họ mỗi ngày bận bịu chăm sóc một đám cháu trai cháu gái, cũng càng thêm không có thời gian đi quản thằng con út.
Thẩm Tu Xuân nhìn thoáng qua Thẩm Mộ Quân, thấy khí sắc trên mặt hắn đã tốt hơn trước kia rất nhiều rồi, nhịn không được trong lòng cảm thấy vui vẻ cho Thẩm Mộ Quân.

Tuy rằng quan hệ của hắn cùng Thẩm Mộ Quân không gần gũi như Thẩm Tu Dương cùng Thẩm Mộ Quân, nhưng hắn cũng có lòng quan tâm đến người anh họ này.
Thẩm Tu Xuân: "Mộ Quân ca, em thấy thân thể của anh tốt lên không ít nha, về sau anh đừng có ở suốt trong nhà hoài, cứ đi vào trong thôn dạo nhiều một chút, khi nào hai chúng ta không có việc gì bận, còn có thể uống mấy chung với nhau như trước đây."
Thẩm Mộ Quân hơi hơi ngước mắt, trong ánh sáng mặt trời chói chang càng nổi bật con ngươi đen như mực, hắn nhìn Thẩm Tu Xuân nói: "Được."
Thẩm Mộ Quân vốn cũng không phải là người hay nói nhiều, sau khi gặp đại nạn liền càng không thích nói chuyện.

Trong đội có rất nhiều người có quan hệ thân cận với hắn, đều biết hắn là cái tính tình gì, nên cho dù hắn không nói năng bao nhiêu, mọi người vẫn vô cùng nhiệt tình vây quanh hắn.
Thẩm Tu Xuân: "À đúng rồi, a Dương mấy ngày hôm trước có nói tường viện nhà anh cần sửa lại một chút nhỉ, ngày mai em không có việc gì, để em qua bên nhà anh sửa giúp một chút."
Mấy người khác nghe vậy, cũng lập tức sôi nổi nói: "Hiện giờ cũng bận rộn xong mùa vụ rồi, có mấy ngày nghỉ ngơi, ngày mai tôi cũng không có việc gì, cũng theo Xuân ca cùng qua hỗ trợ."
"Đúng đúng, chúng tôi cùng nhau qua hỗ trợ đi, phỏng chừng không đến nửa ngày là có thể sửa xong."
Thẩm Mộ Quân nghe vậy, chớp đôi mắt đen nói một tiếng đa tạ.
Thẩm Mộ Quân chưa bao giờ khách khí nói lời vô nghĩa với những người có quan hệ tốt với mình, bởi vì có nói lảm nhảm gì thì cả đám bọn họ cũng sẽ không nghe, ngược lại sẽ thấy Thẩm Mộ Quân còn khách khí với bọn họ, càng tức giận.
Hơn nữa trong số những người này, rất nhiều người đều từng chịu ân tình của Thẩm Mộ Quân, nếu hắn không nhận ý tốt của bọn họ, sẽ làm bọn họ luôn cảm thấy mắc nợ hắn.
Sau khi nói thêm một ít lời cùng Thẩm Mộ Quân, tất cả liền hẹn thời gian ngày mai đi nhà hắn, sau đó chí tay vợ chồng Thẩm Mộ Quân, trở về trong thôn.
Chờ đến khi bọn họ đi xa, Thẩm Mộ Quân liền nhìn Lý Khanh Khanh chậm rãi nói: "Hôm nay trong nhà có khách tới thăm, là người nhà một giáo sư đại học dạy tôi hồi đại học.

Lúc trước nhà thầy vì thành phần trong nhà không tốt, bị đẩy xuống tới thôn chúng ta.

Vì lúc trước tôi có giúp thầy mấy chuyện lặt vặt, hiện giờ nhà thầy đã sửa lại án oan giúp thầy, cho nên trước khi đi, thầy liền tặng một ít đồ vật lại đây."
Lý Khanh Khanh nghe vậy, lập tức hiểu ra túi dâu tây này là từ đâu ra.

Bởi vậy cô đã nói mà, trước nay chưa từng thấy nhà nào trồng cái dâu tây này trong thôn cả, hoá ra là người nhà của thầy Thẩm Mộ Quân tặng qua đây.
Lý Khanh Khanh hỏi: "Vậy anh cứ bỏ khách ở nhà như vậy, một mình chạy ra đây?"
Thẩm Mộ Quân: "Không có, người tới là hai đứa con trai của thầy, bọn họ không muốn phiền chúng ta, tặng đồ vật xong liền đi rồi."
Lý Khanh Khanh nghe vậy, lúc này mới yên lòng, nếu trong nhà thật sự có khách quý tới, cô đúng là không biết lấy cái gì ra đãi bọn họ.

Tuy rằng trong không gian của cô cũng có không ít đồ vật, nhưng mấy thứ đó thật tình không tiện lấy ra.
Vị thầy giáo trong miệng Thẩm Mộ Quân đây chính là một giáo sư cao tuổi đức cao vọng trọng từng dạy hắn ở đại học.

Lúc trước vì không muốn liên lụy người nhà, khi được tin mình cùng rất nhiều người đều bị đẩy về nông thôn học tập, ông lập tức chặt đứt quan hệ cùng người trong nhà.


Cũng đúng là vì ông cắt đứt rất dứt khoát, nên mới không liên lụy vợ và hai đứa con trai trong nhà.
Mà mấy chuyện lặt vặt trong miệng Thẩm Mộ Quân, đối với giáo sư cùng người nhà của ông mà nói, lại như ân cứu mạng.
Lúc trước, Thẩm Mộ Quân đã vì vị giáo sư già này bôn ba khắp nơi, cuối cùng cũng cứu được người từ trong chuồng bò cũ nát ra tới, lắc mình biến thành thầy dạy học đầu tiên trong đại đội bọn họ.
Còn sau này, có một hôm trời đổ tuyết lớn, vị giáo sư sinh bệnh, Thẩm Mộ Quân một đường cõng ông đi sở vệ sinh công xã (Editor: sở vệ sinh như là trạm y tế ấy nhé!).

Đối với cả nhà vị giáo sư, Thẩm Mộ Quân đúng là đại ân nhân của cả nhà bọn họ.
Chờ đến khi Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân về đến nhà, Lý Khanh Khanh mới hiểu được một ít đồ vật trong miệng Thẩm Mộ Quân rốt cuộc là bao nhiêu.
Cô nhìn toàn bộ nhà chính lấp đầy bao lớn bao nhỏ, đôi mắt nhịn không được sáng lấp lánh.

Cô vừa cầm lấy cái này nhìn nhìn, cầm lấy cái kia ngắm ngắm, một chút cũng không che giấu vẻ vui sướng lộ rõ trên mặt.
Lý Khanh Khanh nhìn đồ vật trước mặt, đột nhiên cảm thấy mình mới một ngày đã phất nhanh.
Lăn lê trong mạt thế lâu như vậy, Lý Khanh Khanh cảm thấy có vật tư còn có cảm giác an toàn hơn có đàn ông nhiều.

Chỉ cần trong tay mình có đầy đủ vật tư, thì có đàn ông hay không đều không quan trọng.
Thẩm Gia Hảo vừa nhìn thấy cha mẹ đã trở lại, vội giơ một bình sữa mạch nha trong tay lên, khuôn mặt nhỏ hơi sợ hãi nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Nương, con muốn uống cái này, có được không nương?"
Lúc trước Thẩm Gia Hảo từng thấy Vương Tiểu Phì uống, Vương Tiểu Phì còn cố ý cho nó ngửi một cái, lúc ấy nó đều thèm đến thiếu chút nữa chảy nước miếng.
Kỳ thật khi còn nhỏ Thẩm Gia Hảo cũng từng được uống, chỉ là lúc ấy Thẩm Gia Hảo quá bé, cho nên căn bản không nhớ rõ chuyện này.

Thế mà Thẩm Nhạc Hương ở một bên còn nhớ rõ, hiện tại nó còn mơ hồ nhớ được hương vị kia.

Ngọt ngào, còn mang theo một chút mùi sữa.
Lý Khanh Khanh nghe vậy gật gật đầu, liền bảo Thẩm Nhạc Hương giúp nó đổ một ly uống.

Hai đứa nhóc nghe xong, lập tức vui sướng chạy vào nhà bếp.
Lý Khanh Khanh phát hiện người tặng đồ này cũng rất dụng tâm, biết hiện tại thời tiết còn đang rất nóng, cho nên đều đưa mấy thứ có thể giữ lâu được.
Đại đa số đều là thức ăn dinh dưỡng, có sữa bột, sữa mạch nha, thịt hộp, trái cây hộp, đường phèn, kẹo đại bạch thỏ này nọ, còn có một ít đồ khô cùng quần áo trẻ con.
Thẩm Mộ Quân thấy bộ dáng Lý Khanh Khanh vui vẻ như vậy, mắt đen nhịn không được nhiều thêm một tia sáng.

Hắn vươn ngón tay khớp xương rõ ràng rút một phong thư ra, sau đó đưa tới trước mặt Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh thấy ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, bộ dáng như tựa hồ chờ xem cô có lộ ra biểu cảm gì hay không, liền nhịn không được trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ còn chỗ tốt gì nữa sao?
Cô vừa nghĩ như vậy, vừa đưa tay nhận lấy, ngay khi cô đang định mở cái phong thư kia ra xem, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng Thẩm Hạ Quân cùng Thẩm Hiệu Quân..


Bình Luận (0)
Comment