Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70

Chương 97



Đại đội trưởng ngồi một bên đang vô cùng phiền não, đột nhiên thấy cậu dân binh kia khóc sướt mướt vậy, nhịn không được lạnh lùng nói: "Khóc cái gì mà khóc? Xui xẻo."
Cậu dân binh kia nghe vậy hoảng sợ, hắn vội dùng sức lau mặt mình một phen, nghẹn một hơi không dám tiếp tục rớt nước mắt.

Cậu dân binh còn lại ngồi bên cạnh hắn thấy thế, cũng nhịn không được oán trách trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.
Lưu Lực đưng máy kéo lại ở ven đường, mấy người Thẩm Mộ Quân cẩn thận ôm Thẩm Tu Dương xuống xe.
Theo lý thì trong tình huống này không thể di động người bị thương, nhưng Thẩm Mộ Quân biết cho dù hắn không di động Thẩm Tu Dương, với tình huống hiện tại của Thẩm Tu Dương, sợ là không chịu nổi bao lâu nữa.
Bây giờ hắn chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên linh thực của Lý Khanh Khanh, hy vọng nàng linh thực có thể cứu Thẩm Tu Dương một mạng.
Thẩm Mộ Quân nhìn Lưu Lực nói: "Cậu dẫn bọn họ chạy nhanh đến công xã, nhìn xem có thể tìm được bác sĩ nào lại đây hay không ?"
Lưu Lực nghe vậy lập tức gật gật đầu, nhưng mà hai dân binh kia lại không muốn lên xe, chỉ muốn canh giữ bên cạnh Thẩm Tu Dương, không rời không bỏ.
Thẩm Mộ Quân lạnh mặt nói: "Hai người ở chỗ này cũng vô dụng, đi theo Lưu Lực đi tìm bác sĩ đi."
Đại đội trưởng tuy cảm thấy kỳ quái không biết tại sao Thẩm Mộ Quân lại đuổi bọn hắn đi, nhưng hắn biết Thẩm Mộ Quân luôn luôn rất thông minh, hắn cảm thấy Thẩm Mộ Quân làm như vậy khẳng định có đạo lý của mình.
Vì thế đại đội trưởng xoay người về hướng hai cậu dân binh, vỗ lên đầu mỗi đứa một cái, vẻ mặt bực bội quát: "Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau đi tìm bác sĩ, xớ rớ ở chỗ này có thể cứu người sao?"

Hai người nghe vậy cũng không nghĩ nhiều nữa, ngây ngốc bò lại lên trên máy kéo, bị Lưu Lực mang theo chạy thẳng đến công xã.
Lúc nãy khi Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh tìm được Thẩm Tu Dương, liền phát hiện trên người Thẩm Tu Dương tổng cộng có ba miệng vết thương.

Trong số ba chỗ này, có một chỗ khá sâu, có thể đã thương tổn đến nội tạng.
Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh đều biết xử lý miệng vết thương, hai người giúp Thẩm Tu Dương sơ cứu đơn giản xong, liền định người trực tiếp đưa đến bệnh viện huyện.
Nhưng hiện tại miệng vết thương của Thẩm Tu Dương lại đổ máu, hắn mất quá nhiều máu, nếu cứ như vậy, chưa kịp tới bệnh viện huyện đã mất máu mà chết.
Lý Khanh Khanh hiểu ý Thẩm Mộ Quân, cô vội vã nhìn đại đội trưởng nói: "Đội trưởng, chúng ta nhìn xem xung quanh có loại cỏ cầm máu nào hay không đi, hy vọng có thể tranh thủ thêm một chút thời gian."
Ở nông thôn này, mấy đứa trẻ không thiếu những lúc chơi đùa trầy tay đổ máu này nọ, nhưng hầu hết mọi người vì tiết kiệm tiền, không ai đưa con đến sở vệ sinh cả.

Cho nên người nhà quê bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều biết một ít thảo dược cầm máu giảm sốt.
Đại đội trưởng nghe vậy vội gật gật đầu, hắn cũng cảm thấy như vậy còn hơn đứng chờ cho lòng thêm không thoải mái, liền chạy tới phía trước chui vào bụi cỏ nên cạnh.
Trước khi đuổi theo đại đội trưởng, Lý Khanh Khanh liền dúi một cọng linh thực cho Thẩm Mộ Quân, sau đó nhanh chân chạy theo thân ảnh đại đội trưởng.
Bởi vì năng lực chữa khỏi của linh thực quá mạnh mẽ, Thẩm Mộ Quân không dám nhét nguyên một cọng vào miệng Thẩm Tu Dương, sợ miệng vết thương của hắn lấy tốc độ mắt thường trông thấy mà khép lại.
Lúc trước Lý Khanh Khanh đã giải thích cho hắn về năng lực chữa khỏi của linh thực, với miệng vết thương khủng bố như của Thẩm Tu Dương vậy, nửa cọng là có thể chữa khỏi một nửa thương thế.
Hắn chỉ đút cho Thẩm Tu Dương một phần ba cọng, thành công cầm máu được cho Thẩm Tu Dương.
Tuy miệng vết thương của Thẩm Tu Dương trông vẫn khủng bố như vậy, nhưng là hắn rõ ràng cảm giác được thân thể Thẩm Tu Dương không còn lạnh như khi nãy nữa.
Sau khi Thẩm Mộ Quân xác định Thẩm Tu Dương không còn nguy hiểm tính mạng, liền cẩn thận cất linh thực còn dư vào túi, sau đó đứng dậy đi qua bụi cỏ một bên tìm thảo dược cầm máu.
Chờ đến khi đại đội trưởng cùng Lý Khanh Khanh mang theo thảo dược cầm máu trở về, miệng vết thương lớn nhất của Thẩm Tu Dương đã được Thẩm Mộ Quân băng bó xong.
Lúc sau, ba người cùng nhau vò nát thảo dược cầm máu, vắt vào trong băng vải rồi lại lại giúp Thẩm Tu Dương băng bó miệng vết thương lại.
Mảnh vải băng bó vết thương của Thẩm Tu Dương chính là từ áo trong của Thẩm Mộ Quân xé ra.

Trên người Thẩm Mộ Quân lúc này chỉ mặc một cái áo lông, còn áo khoác của hắn thì đang đắp lên người Thẩm Tu Dương.
Lý Khanh Khanh liếc mắt một cái liền nhìn ra Thẩm Tu Dương hiện tại không còn nguy hiểm tính mạng nữa, để đại đội trưởng không nhìn ra manh mối, cô cũng cởi áo khoác trên người mình xuống, sau đó đắp lên người Thẩm Tu Dương.
Đại đội trưởng thấy thế cũng muốn cởi áo mình ra, lại bị Thẩm Mộ Quân kế bên ngăn lại.
Thẩm Mộ Quân nói: "Đại đội trưởng, chú không thể bị lạnh mà phát bệnh đâu, phía sau còn có rất nhiều chuyện cần chú ra mặt, hơn nữa trên người hắn có nhiều lớp như vậy rồi, không sao đâu."

Trên người Thẩm Tu Dương hiện giờ quả thật đắp đến sáu bảy áo bông ấm.

Đại đội trưởng thấy thế cũng không tiếp tục kiên trì, bởi vì đúng như Thẩm Mộ Quân nói vậy, bất luận Thẩm Tu Dương có thể cứu trở về hay không, hắn đều có rất nhiều chuyện phải làm.
Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, thì có mấy dân binh cưỡi xe đạp chạy đến.

Trong số bọn họ có nhiều người là đồng sự của Thẩm Tu Dương, cũng có nhiều người là thủ hạ của Thẩm Tu Dương.
Bọn họ dẫn theo mấy đại phu đến, mấy người này đều là đại phu của mấy thôn lân cận.

Tuy rằng có mấy vị đại phu nghe kể xong liền nói vế thương Thẩm Tu Dương rất nặng, bọn họ căn bản không có biện pháp trị được, nhưng bọn họ vẫn bị mấy thằng nhóc này bắt lại kéo đi.
Lúc nãy Thẩm Mộ Quân không có tìm bọn họ, là vì hắn biết y thuật bọn họ hữu hạn, đi tìm bọn họ chỉ chậm trễ thời gian.

Bất quá hiện tại vết thương trên người Thẩm Tu Dương đã cầm máu, Thẩm Mộ Quân cũng không ngăn cản, để bọn họ xem xét.
Sau đó mọi người liền phát hiện Thẩm Tu Dương không còn đổ máu nữa, một dân binh nhịn không được cao hứng kêu lên: "Mọi người mau xem đi, lão đại không chảy máu nữa, vậy có phải lão đại sẽ không có việc gì nữa hay không ?"
Mấy đại phu vây quanh Thẩm Tu Dương nhìn nửa ngày, một đại phu nhịn không được mở miệng nói: "Miệng vết thương này là ai băng bó? Thủ pháp sao thành thạo vậy ?"
Đại đội trưởng lập tức chỉ chỉ Thẩm Mộ Quân, vị đại phu kia nhìn Thẩm Mộ Quân liếc mắt một cái, lập tức liền nhớ tới người này là ai.
Chuyện của Thẩm Mộ Quân rất nhiều người đều biết, đặc biệt là chuyện đó mới xảy ra vào năm trước, mọi người cho dù không muốn biết hắn cũng khó.
"Ai nha, hoá ra là tiểu Thẩm ha, nếu là cậu băng bó, vậy không có gì hiếm lạ......"
Một dân binh trẻ tuổi không rõ ý hắn lắm, nhịn không được vẻ mặt tò mò hỏi: "Lão đại phu, lời này của ông có ý gì ? Sao bảo là hắn liền không hiếm lạ?"
Hiện giờ mắt thấy Thẩm Tu Dương không còn nguy hiểm, tâm tình mọi người đều nhịn không được hơi thả lỏng lại.

Đám dân binh vốn đang gấp như kiến bò trên chảo nóng, cũng có tâm tình tán gẫu với mọi người.
Một người đàn ông trung niên đứng kế bên cậu dân binh kia nghe vậy, nhịn không được cười chụp bả vai cậu ta một chút.
"Tiểu Hàn, cậu có bị ngốc hay không ? Thẩm Mộ Quân chính là từ trong bộ đội tinh anh ra tới, lúc trước khi hắn xuất ngũ về quê, cấp trên hắn còn không nỡ lòng thả hắn đi.

Cậu nói xem, nếu hắn không có chút tài năng, năm đó làm sao đứng trên chiến trường bảo vệ quốc gia chứ ?"

Khi bọn họ nói chuyện, liền nghe thấy tiếng máy kéo từ xa tới gần.

Mọi người vội xoay người về hướng bên kia nhìn lại, liền thấy Lưu Lực chở theo hai người mặc áo blouse trắng trở lại.
Hai người này là bác sĩ ở sở vệ sinh công xã, bọn họ nhảy từ trên máy kéo xuống, liền vẻ mặt ngưng trọng chạy về hướng Thẩm Tu Dương.
Chờ đến khi bọn họ phát hiện Thẩm Tu Dương không còn nguy hiểm tính mạng, chỉ là vì mất máu quá nhiều mà tương đối suy yếu, hai người mặc áo blouse trắng lúc này mới nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc nãy khi Lưu Lực mang theo hai dân binh đi sở vệ sinh, bọn họ thấy mấy người này cả người đều là máu, biểu tình lại vô cùng nghiêm túc khẩn trương, bọn họ còn tưởng rằng Thẩm Tu Dương sắp một đi không trở lại ấy chứ.
Bởi vì công việc của mấy người Thẩm Tu Dương khá đặc thù, bọn họ khó tránh khỏi thường xuyên va va đập đập.

Cho nên sở vệ sinh chỉ có mấy vị bác sĩ, dần dần cũng trở nên quen thuộc với mấy người Thẩm Tu Dương.
Lúc trước khi trong sở vệ sinh bọn họ xảy ra chuyện người nhà bệnh nhân quấy phá, vẫn là Thẩm Tu Dương mang người đến giúp bọn họ giải quyết.

Cho nên sau khi biết Thẩm Tu Dương xảy ra chuyện, trong lòng bọn họ đều không hy vọng Thẩm Tu Dương có chuyện xấu gì.
Tuy tình huống hiện tại của Thẩm Tu Dương đã ổn định, mọi người vẫn quyết định đưa hắn đi bệnh viện huyện.

Bởi vì điều kiện ở sở vệ sinh công xã khá đơn sơ, căn bản không có biện pháp giúp Thẩm Tu Dương làm phẫu thuật.
Lúc sau Lý Khanh Khanh cũng không có tiếp tục theo lên bệnh viện huyện, mà đi theo những người khác trở về thôn Hòa Sơn.

Nếu hiện tại tình huống Thẩm Tu Dương ổn định rồi, trên người Thẩm Mộ Quân vẫn còn linh thực dư lại, Lý Khanh Khanh cảm thấy mình không cần phải đi theo.
Hơn nữa hôm nay nói như thế nào cũng là tất niên, cô không yên tâm để một người già và hai đứa nhỏ ở trong nhà qua năm mới.


Bình Luận (0)
Comment