Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Hương
Giới hào môn của Yến Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, khúc quẹo quanh quẩn lằng nhằng, ai cũng quen biết nhau.
Nhà họ Chu, một ngày trước sinh nhật của Chu Dung Dung tìm được con gái ruột, chỉ sau một buổi tối, ai cũng đều biết chuyện này.
Đám bạn xấu của Thẩm Mộc Bạch khi nghe tin liền rất tức giận.
"Bọn họ có ý gì hả, có phải thấy Chu Dung Dung sắp đến tuổi kết hôn, liền vội vã tìm đồ giả về để lừa gạt anh Thẩm!"
"Chúng ta không cần cái đồ giả mạo kia, nhất định phải là Chu Dung Dung, dám coi thường anh Thẩm, chúng ta nhất định sẽ không thể để Chu gia yên!"
"Chu gia mới chỉ là nhà giàu mới nổi, bùn bám trên người vẫn chưa kịp rửa sạch, mà dám kinh thường anh Thẩm của chúng ta?!"
"Muốn dùng chim sẻ để giả mạo Phượng Hoàng? Anh Thẩm cóc cần!"
Chim sẻ? Phượng Hoàng?
Thẩm Mộc Bạch đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn hai cái, chim sẻ không nhất định là chim sẻ, nhưng phượng hoàng khẳng định không phải là phượng hoàng.
Khóe môi mỏng khẽ nhếch lên để lộ nụ cười nhẹ: "Đi thôi, đến chúc mừng sinh nhật của vị tiểu thư Chu gia."
Bởi vì Thẩm Mộc Bạch có hôn ước với Chu gia, nên nhóm bạn xấu này đều có quan hệ thân thiết với Chu gia.
"Đi nào, cùng nhau đi tới Chu gia!" Mấy công tử ăn chơi vội leo lên những chiếc xe thể thao đủ loại màu sắc, hô hào đi thẳng đến biệt thự của Chu gia.
Chu Quốc Vượng lòng nóng như lửa đốt, ông ta sợ ngày hôm nay Thẩm đại thiếu gia sẽ đi đến đây gây sự, lại sợ Thẩm gia không chịu tiếp nhận Nguyễn Du Du.
Từ phía xa ông ta nhìn thấy Thẩm Mộc Bạch đang đến gần, liền vội vàng quay sang thúc giục Chu Dung Dung: "Con mau tránh lên lầu đi."
Chu Dung Dung nhìn ra bên ngoài, thấy Thẩm Mộc Bạch dẫn đoàn người đi vào đây.
Thẩm Mộc Bạch dáng người cao lớn, vai rộng chân dài, cao gần 1m90 nên tỉ lệ cơ thể rất đẹp.
Anh sở hữu làn da trắng nõn, chiếc mũi cao thẳng, bờ môi mỏng, nghe người xưa bảo những người sở hữu cặp môi này thường là người bạc tình bạc nghĩa.
Mái tóc đen nháy, cặp lông mày nghiêm nghị, cặp mắt đen nháy, lúc nhìn vào người khác dễ khiến cho người ta có cảm giác dịu dàng.
Khuôn mặt của Chu Dung Dung đỏ ửng lên, vốn dĩ hai nhà đã có hôn ước với nhau, nếu...!nếu anh không phải là kẻ ăn hại thì tốt biết bao, ngày hôm nay có thể là ngày kết hôn của cô ấy.
Cặp chân thon dài của Thẩm Mộc Bạch tiến thẳng vào đại sảnh, khẽ nheo mắt lại, đôi mắt sâu thẳm lướt qua một vòng.
Chu Dung Dung hoảng sợ, không dám ở lại đây, vội vàng dẫn mấy cô bạn thân trốn lên phòng ngủ ở trên lầu ba.
Ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch không hề dừng lại ở trên người Chu Dung Dung.
Anh nhìn qua đại sảnh một vòng.
Có rất nhiều người ở trong đại sảnh, lúc anh nhìn qua, mấy người đang nhìn lén anh vội thu hồi ánh mắt, giả bộ như không có chuyện gì quay sang nói chuyện với người bên cạnh.
Ở trong góc tối nơi ánh đèn không thể chiếu đến, Thẩm Mộc Bạch đã nhìn thấy Nguyễn Du Du đang ngồi ở trong góc.
Cô im lặng ngồi một mình, dường như cô không thể hòa hợp được với mọi thứ xung quanh, nhưng nhìn cô vẫn rất vui vẻ.
Có lẽ cô không thể hòa nhập được với cuộc sống của giới thượng lưu, những con người ở nơi đây không thể thu hút sự chú ý của cô.
Cô đang vui vẻ thưởng thức đĩa bánh socola, đối với cô mà nói, giống như chủ nhân ngôi biệt thự này còn không quan trọng bằng trái cherry trên bánh ngọt.
Thẩm Mộc Bạch nhìn cô ăn trái cherry nhỏ, khóe môi cô khẽ nhếch lên, đôi mắt khẽ cong lên, anh gần như có thể tưởng tượng ra, cô rất thích miếng bánh ngọt kia.
Chu Quốc Vượng vội vàng bước đến chào hỏi, nở nụ cười rạng rỡ: "Mộc Bạch đến rồi à?"
Ngô Trung Trạch nắm chặt cánh tay của Chu Quốc Vương, khuôn mặt đẹp trai dần trở nên dữ tợn: "Chú Chu, anh Thẩm đến đây, Chu Dung Dung đâu rồi?"
Lực trên tay của anh ta khá lớn, thế nên khuôn mặt của Chu Quốc Vượng để lộ rõ sự sợ hãi, ông ta đương nhiên không dám dây dưa với mấy tên công tử nhà giàu ăn chơi, nhưng cho dù như thế nào, ông ta cũng không nỡ gả con gái cho Thẩm Mộc Bạch.
"Dung Dung đang ngồi nói chuyện với bạn bè ở trên lầu.
Mộc Bạch, có phải con chưa từng gặp qua Du Du đúng không?" Chu Quốc vượng vẫy tay về phía Nguyễn Du Du: "Du Du, lại đây."
Thẩm Mộc Bạch cùng mấy công tử nhà giàu khác đều nhìn theo hướng Chu Quốc Vương chỉ, mọi người ở trong đại sảnh đang lén theo dõi động tĩnh của bọn họ, họ đều biết cô gái này là thế thân cho Chu Dung Dung và sắp gặp mặt với Thẩm đại thiếu gia, tất cả đều trở nên phấn khích.
Lúc này, bầu không khí dần trở nên vi diệu.
Ở bên này, Nguyễn Du Du cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Thẩm Mộc Bạch phát hiện cô sở hữu cặp mắt hạnh rất xinh đẹp, tròn tròn, nhìn qua giống hệt chú mèo nhỏ đang tò mò.
Nguyễn Du Du buồn bã đặt bánh kem đang cầm trong tay xuống bàn.
Cô dùng giấy ăn để lau miệng, đi đến bên cạnh Chu Quốc Vượng.
Người có thể khiến Chu Quốc Vượng chủ động muốn giới thiệu cô làm quen, chỉ có thể là Thẩm đại thiếu gia.
"Du Du, đây là Thẩm Mộc Bạch, sau này con có thể gọi cậu ấy là anh Mộc Bạch." Chu Quốc Vượng vừa dứt lời, nở nụ cười khoa trương: "Ôi, Trương tổng đã đến, chú phải chạy đi tiếp đón ngài ấy, mấy đứa cứ ở lại đây nói chuyện nhé."
Chu Quốc Vượng vừa rời đi, để lại Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch, cùng mấy người Ngô Trung Trạch.
Ngô Trung Trạch khoanh tay lại, bắt đầu dùng ánh mắt dò xét nhìn Nguyễn Du Du.
Cô nhóc này bằng tuổi với Chu Dung Dung, có thể bởi vì cuộc sống quá khó khăn, không có thời gian chăm sóc ngoại hình, nên làn da dần trở nên thô ráp.
Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện cô gái này cũng sở hữu ngoại hình vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, cặp mắt hạnh long lanh trong suốt, bờ môi hồng xinh xắn.
Vừa cất lời, để lộ ra giọng nói dịu dàng: "Thẩm tiên sinh, chào ngài."
Ngô Trung Trạch khẽ nhíu mày: "Sao không gọi là anh Mộc Bạch?"
Thẩm Mộc Bạch quay sang cảnh cáo Ngô Trung Trạch, hỏi: "Có mang theo thẻ căn cước không?"
Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mộc Bạch, anh cao hơn cô một cái đầu, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, ánh mắt đen nháy, nếu nhìn kỹ, phát hiện trong ánh mắt của anh không hề có cảm xúc, vừa lạnh lùng vừa xa cách.
"Tôi để ở trên lầu."
"Đi lên lấy đi."
Nguyễn Du Du không biết anh định làm gì, có thể vì đây là lần đầu tiên gặp mặt, nên cô không muốn chọc giận anh, để sau này khi cô rời đi nguyên chủ cũng không gặp phải phiền phức.
Cô ngoan ngoãn đi lên lầu, lúc mở cửa phòng cô mới phát hiện Thẩm Mộc Bạch cũng đi theo cô.
Nguyễn Du Du do dự quay đầu lại nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch giơ tay ra, vòng qua bàn tay của cô, cầm tay nắm cửa, mở cửa phòng ra: "Cô nhớ phải mang theo hành lý."
"Hả?" Nguyễn Du Du còn tưởng mình nghe lầm, hình như ý của anh là muốn mang cô rời khỏi đây, nhưng theo cốt truyện, phải mấy ngày nữa cô mới kết hôn với Thẩm Mộc Bạch, đương nhiên là hai người không tổ chức hôn lễ, chỉ lĩnh mỗi giấy chứng nhận kết hôn.
Thẩm Mộc Bạch lạnh nhạt nhìn cô một cái: "Chỉ cần đem thẻ căn cước đi theo là được, tí nữa tôi sẽ cho người đến đây thu dọn hành lý của cô."
Lần này Nguyễn Du Du đã hiểu được ý của anh.
Ở lại đây thêm mấy hôm hay là bây giờ rời đi luôn, cũng chẳng khác biệt nhau là mấy.
Cô đem điện thoại và ví tiền bỏ vào trong balo, đeo lên vai nói: "Xong rồi."
Nguyễn Du Du đi theo phía sau Thẩm Mộc Bạch, hai người bước xuống lầu, xuyên qua đám người trước mắt đi thẳng ra cửa.
Chu Quốc Vượng cùng Phan Như Yến im lặng dõi theo hành động của hai người, vừa nhìn thấy bọn họ rời đi, liền quay sang nhìn nhau, vừa cảm thấy may mắn trong lòng nảy sinh nghi ngờ.
Họ không quan tâm tới lý do vì sao Thẩm đại thiếu gia đồng ý chấp nhận Nguyễn Du Du, chỉ cần anh không làm loạn lên, thì Dung Dung sẽ được an toàn.
Cho đến khi Nguyễn Du Du ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tài xế, lúc này mấy người Ngô Trung Trạch mới lấy lại tinh thần, vội chạy đến hỏi: "Thẩm ca, chuyện này —— "
"Mấy người các cậu mau quay trở về nhà đi, tôi có chút việc bận."
Tiếng động cơ vang lên, chiếc xe thể thao màu bạc lao vun vút trên đường.
Nguyễn Du Du theo quán tính, bị đẩy một cái thật mạnh, lưng của cô chạm vào ghế dựa, cô hít thở một hơi thật sâu, cố bò dậy, cô nhìn thấy hàng cây bên đường lướt qua, im lặng kéo dây an toàn ra, cài cẩn thận.
Khi tiến vào tuyến đường chính, tốc độ của xe dần chậm lại.
Buổi sáng trời vừa mới mưa, nên không khí vẫn còn thoang thoáng mùi vị bùn đất, mà Thẩm Mộc Bạch không thích mùi hương này.
Đột nhiên cơ thể của Nguyễn Du Du nghiêng về phía ghế tài xế, mái tóc dài chạm vào cánh tay của cô, sợi tóc mềm mại khiến cánh tay của anh có hơi ngứa.
Thẩm Mộc Bạch rũ mắt xuống quay sang nhìn cô, anh thấy cô nhóc nhìn lướt qua đồng hồ tốc độ, rồi vội rụt người lại, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, nhìn vẻ mặt của cô có vẻ nhẹ nhõm.
Có lẽ bởi vì buổi sáng cô vừa mới tắm, nên trên cơ thể vẫn còn lưu lại mùi hương của sữa tắm, cộng thêm mùi hương socola và mùi bơ, lúc cơ thể cô tiến lại gần, đã làm hòa tan mùi vị của bùn đất, Thẩm Mộc Bạch lại nhớ đến cái bánh socola cô ăn lúc nãy.
"Nhìn cái gì?" Giọng nói bình tĩnh trầm thấp của Thẩm Mộc Bạch vang lên, nghe không rõ là vui hay buồn.
Nguyễn Du Du quay sang nhìn anh, xương quay hàng của anh góc cạnh, màu sắc của bờ môi hơi nhẹ, cặp mắt đen nháy anh vẫn nhìn thẳng về phía trước.
"Chú ý tốc độ xe." Nguyễn Du Du vừa nãy đã thấy, kim đồng hồ đang chỉ 60km/h, tốc độ không quá nhanh.
Lúc hai người vừa rời khỏi ngôi biệt thự của Chu gia, cô cứ tưởng mình đang tham gia một cuộc đua xe, cô không ngờ anh lại không phải là một vị công dân tốt tuân thủ luật giao thông.
"Không được phép đi quá tốc độ." Nguyễn Du Du ngồi suy nghĩ một lúc, nghiêm túc bổ sung thêm: "Không được phép điều khiển xe trong lúc say rượu."
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, nhưng không hề mở miệng phản bác.
Bàn tay của Nguyễn Du Du nắm chặt dây đeo của chiếc cặp, cô nhớ lại chuyện hồi sáng, mặc dù cô biết những số điện thoại đó không tồn tại, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ hy vọng: "Thẩm tiên sinh, ngài có biết Nguyễn đại sư ở Yến Thành không?"
"Nguyễn đại sư?"
"Người đó tên là Nguyễn Hàm Chương, ông ấy là đại sư chuyên vẽ bùa, bùa ông vẽ rất linh nghiệm, muốn ông ấy vẽ một lá bùa bình an phải mất ít nhất mấy trăm vạn."
Bùa? Thẩm Mộc Bạch khẽ nhíu mày, cô nhóc này tại sao tin mấy điều mê tín này?
"Tôi chưa từng nghe qua."
"Ồ..." Mặc dù cô sớm đoán được kết quả, nhưng Nguyễn Du Du vẫn rất thất vọng.
Số điện thoại của cô lẫn bố mẹ đều không tồn tại.
Thẩm Mộc Bạch không hề biết ba của cô, phải biết rằng ba của cô rất nổi tiếng ở Yến Thành.
Đồng dạng, cô biết khá rõ giới nhà giàu ở Yến Thành, nhưng cô chưa từng nghe qua tên của Thẩm Mộ Bạch, hoặc Chu Quốc Vượng, cả những người hôm nay tới Chu gia tham dự tiệc sinh nhật, cô không hề quen ai trong số họ.
Xem ra, đây quả thực là hai thế giới song song.
Chiếc xe thể thao dừng lại ở trước đèn đỏ, Thẩm Mộc Bạch quay sang nhìn Nguyễn Du Du.
Cô nhóc hơi cúi đầu xuống, ngón tay nắm chặt lấy dây quai của cặp sách, bờ môi đỏ thắm mím chặt lại, ánh mắt dần trở mờ mịt, từng tia nắng mùa hạ chiếu lên khuôn mặt cô, lông mi dài cong vút theo thành bóng đen mờ nhạt dưới khóe mắt.
"Nếu cô muốn đến gặp vị Nguyễn đại sư kia...!Tôi sẽ giúp cô hỏi thăm."
Nguyễn Du Du khẽ "ừ" một tiếng, cô cũng chẳng ôm hy vọng, cô đoán chắc Thẩm Mộc Bạch cũng không hỏi thăm giúp cô đâu, nhưng vì phép lịch sự cô vẫn nói lời cảm ơn: "Cảm ơn Thẩm tiên sinh."
Thẩm Mộc Bạch im lặng, anh nhìn lướt qua mái tóc đen nháy của cô nhóc bị gió thổi tung lên, mái tóc bồng bềnh đen nháy, trên đỉnh đầu còn được kẹp bằng chiếc cặp được làm từ nhựa plastic, trên đó còn được đính mấy viên đá, anh đoán hình dáng lúc đầu của nó, vì đã có vài viên bị rơi mất.
Hai người đều giữ im lặng, cho đến khi chiếc xe thể thao dừng lại.
Nguyễn Du Du còn tưởng anh sẽ dẫn cô về nhà trước, không ngờ anh đưa cô đi thẳng đến cục dân chính.
Tác giả có lời muốn nói: yếu tố huyền ảo không nhiều, chỉ liên quan đến vẽ bùa, đây chính là bàn tay vàng của nữ chính..