Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ

Chương 67

Thẩm Mộc Bạch cười một tiếng, "Được rồi, vì ông nghĩ lá bùa chữa bệnh mà ông cầu nguyện từ các đền thờ đạo giáo là hữu ích, vậy thì ông có thể sử dụng chúng. Nhưng nếu ông tự mình phá vỡ thỏa thuận, yêu cầu chúng tôi sử dụng lá bùa hộ mệnh đó, vậy thì ông phải chấp nhận hình phạt, không chỉ tất cả cổ phần sẽ được chuyển cho Mộc Dương, mà ngay cả một nửa tài sản đứng tên ông cũng sẽ được chuyển cho Mộc Dương. "

Thẩm Vĩnh Hưng hừ lạnh một tiếng, "Nằm mơ! Mày cho rằng trong tay tao chỉ có một lá bùa chữa bệnh sao? Tao e rằng ở đây còn có nhiều hơn ngươi nghĩ."

“Được rồi, chúng tôi sẽ không làm phiền ông với lá bùa hộ mệnh.” Thẩm Mộc Bạch nắm tay Nguyễn Du Du và rời đi không do dự.

Ba người bọn họ đi ra ngoài, Nguyễn Du Du cau mày lo lắng, "Tiểu Bạch, lá bùa ở đạo giáo đó có tác dụng gì không?"

Nhắc mới nhớ, trong thế giới riêng của cô, bùa chú, thực hành và phong thủy rất phổ biến. Có rất nhiều bậc thầy ở Yến Thành không ít đại sư am hiểu nó, và cha của cô Nguyễn Hàm Chương cũng là một trong số đó, nhưng bản thân Nguyễn Hàm Chương thì không biết vẽ bùa tất cả những lá bùa bán được đều do chính tay vẽ.

Nhưng tr3n đời này, cô chưa từng nghe nói có cao thủ trong lĩnh vực này.

“Có lẽ là không.” Thẩm Mộc Bạch lắc đầu, “Nếu nó thực sự hiệu quả, ngay cả khi anh chưa nghe nói về nó, ông nội cũng đã nghe nói về nó. Chắc hẳn ông ấy đã đi tìm bùa khi sức khỏe không tốt. Còn nhà họ Triệu, cha mẹ của Triệu Húc Phong suy nghĩ biện pháp làm gì, nếu có những người quyền lực như Du Du, làm sao họ có thể bỏ lỡ được?"

Nguyễn Du Du thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì Thẩm Vĩnh Hưng phải dùng lá bùa hộ mệnh của chúng ta.” Cô vẫn chưa quen được gọi là “cha”, dù sao thì Thẩm Vĩnh Hưng dường như cũng không thích nhìn thấy cô.

Thẩm Mộc Bạch gật đầu, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đen dài và hẹp, "Đừng lo lắng, bây giờ ông ấy chỉ có thể nói chuyện, có thể cử động ngón tay, không thể nhấc tay, chân cũng không đứng vững được, chúng ta khoang nóng nảy, cứ đợi ngày ông ấy đến cầu xin chúng ta. "

Anh không cần phải làm cho Thẩm Vĩnh Hưng xấu hổ và dùng bùa hộ mệnh của cô gái nhỏ để chữa trị cho ông ta, thực ra đó là vì lợi ích của ông ta. Nói trắng ra, nếu anh không cho Thẩm Vĩnh Hưng chữa bệnh, cổ phần trong tay Thẩm Vĩnh Hưng phải ngoan ngoãn giao lại, hắn một người bại liệt không nói được, làm sao có thể tiếp tục phụ trách Thẩm Thị?

Giải pháp mà anh đưa ra là đôi bên cùng có lợi. Cơ thể của Thẩm Vĩnh Hưng có thể hồi phục, và Thẩm Thị có tương lai tốt hơn trong tay Thẩm Mộc Bạch hơn là trong tay Thẩm Vĩnh Hưng. Đúng như những gì Đường Bụi Phương nói, Thẩm Vĩnh Hưng thực sự là thành viên vô dụng nhất của Thẩm gia, cho dù là Thẩm lão gia hay hai anh em, họ đều mạnh hơn hắn rất nhiều.

Tuy nhiên, Thẩm Vinh Hưng không sẵn sàng từ bỏ quyền lợi trong tay mình, và ông cũng đã dự tính trước.

“Đừng lo lắng cho ông ấy, khi thời gian đến, anh ấy tự nhiên sẽ tìm đến với chúng ta.” Thẩm Mộc Bạch sờ sờ đầu của Nguyễn Du Du, “Du Du muốn về nhà hay là...”

Nguyễn Du Du nắm lấy tay anh, “Em muốn đi công ty với anh.” Hôm nay là cuối tuần, cô không phải đi học, về nhà cũng không có việc gì, cô vẫn muốn ở cùng Thẩm Mộc Bạch.

Thẩm Mộc Dương đến làm ở Thẩm thị, khi Thẩm Vĩnh Hưng bị bệnh thì anh liền ở Thẩm thị nhậm chức, bây giờ Thẩm Vĩnh Hưng không thể gượng dậy, Thẩm Mộc Dương đã hỗ trợ ông ấy những ngày này, và Thẩm gia đã không trở thành một mớ hỗn độn.

Thẩm Mộc Bạch đưa Nguyễn Du Du đến Dược Hoa, đến Nam Thành và rời công ty bảy tám ngày, khi quay lại thì gặp phải Đường Bụi Phương đã thuê hung thủ giết người, việc trong nhà xảy ra rất nhiều, ở Dược Hoa không ít việc cần xử lí, bây giờ là cuối tuần Thẩm Mộc Bạch cũng phải đi làm.

Những ngón tay dài trắng nõn nắm tay lái, đôi mắt đen thuần khiết của Nguyễn Du Du lặng lẽ nhìn thẳng về phía trước, mái tóc đen phá cách phủ lên xương lông mày, Thẩm Mộc Bạch trông thật thoải mái và dễ chịu.

Nguyễn Du Du ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu lén lút nhìn anh một cái, mím môi cười.

Cô cảm thấy hành động lần này của Đường Bụi Phương là nguyên nhân dẫn đến cái ch3t oan uổng của Thẩm Mộc Bạch, trong sách không viết chi tiết, nhưng rất có thể Đường Bụi Phương đã vô tình phát hiện ra thân phận của Thẩm Mộc Bạch, muốn phá hoại, một là có thể tránh Thẩm Vĩnh Hưng đem Thẩm thị truyền cho Thẩm Mộc Bạch, thứ hai là ông ta có thể nhận được quyền thừa kế của Thẩm Mộc Bạch.

Lần này Thẩm Mộc Bạch đã vượt qua cơn nguy kịch một cách an toàn, vì vậy anh sẽ không có một thảm họa nào nữa trong tương lai, và anh chắc chắn sẽ sống một cuộc sống yên bình.

Đèn đỏ sáng lên, xe của Thẩm Mộc Bạch từ từ dừng lại, anh quay đầu liếc nhìn Nguyễn Du Du, bóp lấy gò má trắng nõn m3m mại của cô, cười nói: "Cô gái ngớ ngẩn."

Kể từ sau tai nạn của anh, cô gái nhỏ trở nên dính người hơn trước.

Nói đến đây, anh không ngờ cô gái nhỏ đến Nam Thành để tìm anh, dù sao trước đây cô dường như lúc nào cũng muốn tách rời với anh. Anh nghe Ngụy Vĩnh nói ngày anh rời khỏi Yến Thành, cô gái nhỏ đuổi theo anh đến sân bay, đáng tiếc anh đang ở tr3n máy bay chuẩn bị cất cánh, điện thoại di động đã tắt nên không biết chuyện đó.

Thẩm Mộc Bạch khá vui trong lòng.

Cô gái nhỏ càng quan tâm anh, càng bám lấy anh, anh càng thích.

Vào ngày trở về Yến Thành, cô gái nhỏ đã thực sự tỉnh dậy sau giấc ngủ và lao ra đường cao tốc để cứu anh, điều đó cho thấy cô gái nhỏ có thần giao cách cảm với anh, và cô gái nhỏ sẽ biết khi đó chuyện xảy ra với anh.

Điều này cũng làm cho Thẩm Mộc Bạch đặc biệt vui mừng, anh cảm thấy mình và cô vợ nhỏ của mình càng ngày càng gần gũi hơn, mặc dù hai người bọn họ ngày thường rất có kỷ luật, hầu hết đều ôm hôn vợ anh, không có tiến thêm một bước, nhưng dù vậy thì ở trong lòng anh, cô ấy đã sớm là vợ anh.

Sau khi đến công ty, Thẩm Mộc Bạch đến nhà hàng mua cho Nguyễn Du Du một chiếc bánh nhỏ, sau đó tự tay dắt cô đến văn phòng tr3n tầng cao nhất.

Nguyễn Du Du nấp sau màn hình lớn và nghe nhân viên của Thẩm Mộc Bạch xếp hàng để báo cáo với anh. Khi văn phòng vắng lặng, cô bước ra với chiếc bánh ăn dở.

Đặt chiếc bánh nhỏ lên chiếc bàn lớn của Thẩm Mộc Bạch, cô di chuyển một chiếc ghế và đặt nó bên cạnh Thẩm Mộc Bạch, Nguyễn Du Du hài lòng ngồi tr3n đó, cầm chiếc bánh nhỏ của mình và ăn từng miếng một.

Thẩm Mộc Bạch nhìn cô với ánh mắt buồn cười.

Trước đây, cô gái nhỏ thường làm bài tập hoặc nghịch điện thoại di động sau màn hình lớn, bây giờ khi không có ai trong văn phòng, cô sẽ ngồi bên cạnh anh, tựa đầu vào cánh tay anh từ lúc nào không hay, giống như một con mèo nhỏ lười biếng.

“Bánh nhỏ có ngon không?” Thẩm Mộc Bạch hỏi.

“Ngon, rất ngon!” Nguyễn Du Du thấy Thẩm Mộc Bạch nhìn chằm chằm vào chiếc bánh của mình, vội vàng cầm tr3n tay đưa cho anh, “Đói bụng không? Vậy thì ăn vài miếng trước, em sẽ nhờ người đi xuống mua cái khác? "

Thẩm Mộc Bạch không nói, mở miệng ra.

Nguyễn Du Du sững sờ một lúc, chợt nhận ra anh đói, chỉ muốn cô đút cho ăn.

Cô lo lắng nhìn cánh cửa đóng chặt, tay cầm một chiếc bánh nhỏ, nhanh chóng đưa vào miệng anh.

Thẩm Mộc Bạch nhận thấy rằng cô gái nhỏ chưa bao giờ động vào một nửa chiếc bánh.

Anh lặng lẽ nuốt miếng bánh rồi quay lại nhìn đống tài liệu tr3n bàn.

Nguyễn Du Du tự tay cầm một miếng bánh rồi nhét vào miệng thích thú, chưa kịp cắn thì bàn tay to lớn của Thẩm Mộc Bạch đột nhiên vươn ra, đỡ vào sau đầu vô, mặt anh cúi xuống đôi môi mỏng in dấu tr3n môi cô.

Đôi mắt trong veo của Nguyễn Du Du mở to, và khuôn mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng lên.

Cô hét lên "woo woo woo--" một vài lần, giữ chiếc bánh nhỏ bằng một tay cẩn thận vì sợ anh va vào, và dùng tay kia đẩy vào ng.ực anh.

Thẩm Mộc Bạch giật lấy chiếc bánh nhỏ đặt tr3n bàn lớn, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang chống vào ng.ực anh kéo ra sau lưng giữ lấy.

Đôi mi mảnh mai của Nguyễn Du Du lo lắng chớp chớp vài cái, cô thích anh hôn chính mình, nhưng bây giờ cô lại có thứ gì đó trong miệng!

Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng xoa môi một lúc, một nụ cười hiện lên trong đôi mắt đen láy, anh nhanh chóng đem chiếc bánh nhỏ ra khỏi miệng cô.

Anh buông cô ra, chậm rãi nhai chiếc bánh nhỏ, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô gái nhỏ, thở dài nói: "Du Du nói đúng, thật sự rất ngon."

Nguyễn Du Du đập nhẹ nắm đấm vào ng.ực anh, "Là em, em đã ăn rồi!"

Thẩm Mộc Bạch nhướng mày dài, "Tại sao? Em ghét bỏ anh?"

"Không." Nguyễn Du Du tức giận nói: "Anh, anh như thế này... Ăn của em, của em cũng không đúng..."

“Ăn nước miếng?” Môi mỏng của Thẩm Mộc Bạch cong lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào m3m mại của cô nở nụ cười nửa miệng, “Lúc hôn anh không ăn nước miếng của Du Du sao?"

Nguyễn Du Du ngây người chớp mắt, "vâng..."

“Cô gái ngốc.” Thẩm Mộc Bạch cười nhạt rồi bế cô vào lòng, hôn lên môi cô một lần nữa.

Khi về đến nhà, cả Thẩm Mộc Bạch và Thẩm Mộc Dương đều không nói với ông nội về Thẩm Vĩnh Hưng, sợ làm ông lo lắng, dù sao ước chừng cuối cùng Thẩm Vĩnh Hưng cũng nhất định sẽ có thỏa hiệp, dù sao cũng có thể trì hoãn mấy ngày.

Thẩm lão gia chưa từng trở lại biệt thự ở ngoại ô, Thẩm Mộc Dương vẫn luôn sống ở đây, đối với hắn nơi này cùng anh trai cùng ông nội là nơi thoải mái nhất, hắn không muốn quay lại nhìn mặt Thẩm Vĩnh Hưng.

Bốn người họ ăn tối, trò chuyện một lúc trong phòng khách ở tầng một, và sau đó trở về phòng của họ khi ông nội đã đi nghỉ ngơi.

Nguyễn Du Du nghịch điện thoại tr3n giường một lúc, sau khi lật đật xoay người, cô luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Cô xuống giường, mở cửa, đi tới cửa phòng Thẩm Mộc Bạch bên cạnh, giơ tay gõ cửa, lại do dự, thở dài, đi tới đi lui trước cửa phòng cậu.

Đột nhiên, cánh cửa được mở ra, và Thẩm Mộc Bạch xuất hiện ở cửa.

Anh vừa mới tắm xong, tóc vẫn chưa khô, còn vương lại tr3n trán, đôi mắt đen thuần khiết nhìn Nguyễn Du Du khẽ động, "Du Du, có chuyện gì vậy?"

"Uh, cái đó..." Nguyễn Du Du lắp bắp, "Hôm nay là cuối tuần."

Một nụ cười thoáng qua trong mắt Thẩm Mộc Bạch, nhưng cô gái nhỏ đang cúi đầu không nhận ra.

Anh nhẹ giọng hỏi: "Cuối tuần? Có gì đặc biệt không?"

Nguyễn Du Du cúi đầu không dám nhìn anh, đôi dép lông bông nhỏ cọ tr3n mặt đất, giọng nói nhỏ nhẹ, "Trước kia, nếu là cuối tuần chúng ta đến chỗ ông nội, chắc là...,ngủ cùng nhau..."

Chưa kịp nói xong, mặt cô đã đỏ bừng.

Khóe môi Thẩm Mộc Bạch cong lên, cố ý trêu chọc cô, "Đó là bởi vì em sợ ông nội sẽ lo lắng. Bây giờ ông nội không lên lầu, quản gia Vương cũng không có ở đây, chúng ta không cần giả bộ. "

“Ồ, vậy thì, thì.., chúc anh ngủ ngon!” Nguyễn Du Du xấu hổ đến nỗi khói bốc lên từ đầu. Cô cảm thấy mình giống như một con vịt con xấu xí, người đã đề nghị ngủ chung và bị từ chối một cách thẳng thừng. Cô hoảng sợ quay lại và muốn chạy trốn.

Cánh tay đột nhiên bị kéo, một lực kéo về, Nguyễn Du Du đứng không vững, nghiêng người lao vào vòng tay của Thẩm Mộc Bạch.

Thẩm Mộc Bạch ôm lấy cô, trầm giọng nói: "Anh phải làm sao đây, anh đã quen với việc ngủ với Du Du vào cuối tuần rồi."

“Aaaa?” Nguyễn Du Du ngẩng đầu, vừa thẹn vừa vui, thì thầm, “Em, em cũng vậy...”

“Vậy thì, Du Du có muốn ngủ với anh không? Anh sợ rằng một mình anh sẽ không ngủ được.” Đôi môi mỏng của anh ghé sát vào tai cô, và hơi thở ấm áp của anh phả vào tai nhỏ của cô khi anh nói.

Nguyễn Du Du thấy tai mình nóng ran, đầu nhỏ quay đi, cúi đầu gật đầu, "Dạ."

Thẩm Mộc Bạch khóe môi giật giật, nắm tay nàng đi vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại.

Nguyễn Du Du tự động và ý thức trèo lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống, kéo chăn bông lên, thấy Thẩm Mộc Bạch vẫn đứng bên giường nhìn cô, đôi mắt hạnh xinh đẹp chớp chớp hai lần, “Anh, em đi tắm rồi. "

Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, anh không chê cô, chỉ nhìn cô gái nhỏ nằm tr3n giường anh đã khiến anh có chút bồn chồn.

Anh tắt đèn phòng, trở lại giường nằm bên cạnh cô, duỗi tay ôm cô vào lòng, nhàn nhạt thở dài, “Du Du, em thật m3m mại, thơm quá.” Cô gái nhỏ được anh ôm trong lòng thoải mái vô cùng.

Nguyễn Du Du mím môi cười, đặt tay lên ng.ực anh, nhẹ giọng nói: “Anh cũng thơm quá.” Anh vừa mới tắm xong, mùi sữa tắm sảng khoái hòa cùng mùi của anh. mới mẻ nam tính., làm cho cô ấy cảm thấy quen thuộc và thoải mái.

Thẩm Mộc Bạch ghé sát vào cổ cô và hít một hơi dài, "Vẫn không có mùi hương của Du Du."

Một nụ cười trong giọng nói của anh, và sau khi nói xong, anh hôn lên đôi môi m3m mại của cô.

Nguyễn Du Du ngoan ngoãn nằm, hai tay ôm cổ anh, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dài khẽ run lên.

Đây là lần đầu tiên hai người nằm chung giường sau tai nạn của Thẩm Mộc Bạch, và cả hai đều có chút phấn khích.

Nguyễn Du Du nghĩ rằng quỹ đạo của Thẩm Mộc Bạch đã thay đổi.

Thay đổi, anh ấy sẽ ổn trở lại.

Thẩm Mộc Bạch cũng có cảm giác như vậy, cô gái nhỏ đã khắc ghi hai tấm thẻ an toàn cho anh ngay từ đầu, chắc hẳn cô đã ước đoán rằng anh sẽ gặp phải đại họa, trước đây sợ anh không qua khỏi, còn nghĩ rằng cô tránh xa mình, nên đã cố tình cách xa cô mấy ngày, kết quả là làm cho cô tổn thương.

Bây giờ tai họa của anh đã qua đi, anh không cần phải áp lực gì nữa.

Nhiệt độ bên trong phòng đang tăng lên.

Nguyễn Du Du cảm giác toàn thân bốc hỏa, tay bị Thẩm Mộc Bạch nắm chặt, hôn môi, cơ thể cao lớn của Thẩm Mộc Bạch đặt ở tr3n người cô, không cẩn thận đè cô, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể anh nóng như vậy.

Nguyễn Du Du kêu một tiếng "Aa--" trong miệng, đá vào chân anh một cách bừa bãi.

Thẩm Mộc Bạch lo lắng nàng khó chịu, hơi ngẩng đầu, hơi rời môi cô, "Sao vậy em?"

Giọng anh trầm và khàn, khi nói, môi anh nhẹ nhàng cọ vào má cô, Nguyễn Du Du cảm thấy môi mình cũng rất nóng.

“Nóng -” Nguyễn Du Du lại đá mạnh, và lần này cuối cùng anh cũng đá cái chăn ra xa một chút như anh muốn.

Thẩm Mộc Bạch vén chăn bông lên, anh đã đổ mồ hôi rồi, nhưng anh lo cô gái nhỏ sẽ bị cảm lạnh nên anh cố chịu đựng suốt.

“Còn nóng không?” Thẩm Mộc Bạch cúi đầu hôn lên môi cô.

“Vẫn còn nóng,” Nguyễn Du Du cau mày, trán cô ngẫu nhiên cọ vào cổ anh, cơ thể nhỏ bé của cô vặn vẹo qua lại, đôi tay nhỏ bé bấu chặt lấy cánh tay anh, giọng nói giống như mèo con kêu meo meo, “Không thoải mái cho lắm..."

Thẩm Mộc Bạch sửng sốt một chút, bây giờ cô gái nhỏ có vẻ hơi mất tập trung, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của cô một lúc, mới đột nhiên phản ứng

——

Cô gái nhỏ của anh rất nhạy cảm.

Bộ não của Thẩm Mộc Bạch phát ra tiếng "ongg…-", và anh hôn không chút do dự.

Anh không muốn chịu nữa, giờ tai họa đã qua, anh không còn gì phải lo lắng nữa, dưới thân là cô vợ bé bỏng của anh, dù anh có làm gì đi chăng nữa cũng là chính đáng.

Động tác của anh trở nên kịch liệt hơn, Nguyễn Du Du dần dần không chịu nổi, hô hấp gấp gáp đến mức gần như tắt thở.

Thẩm Mộc Bạch phải dừng đi một chút và để cô gái nhỏ lấy lại hơi trước khi tiếp tục.

Nguyễn Du Du dịu dàng khịt mũi, "Anh làm em đau."

Thẩm Mộc Bạch giật mình, “Nơi này sao?

“Tr3n thắt lưng.” Nguyễn Du Du sờ so4ng chỉ tay.

Thẩm Mộc Bạch vén bộ đồ ngủ của cô lên một chút, và chắc chắn, có dấu vân tay rõ ràng tr3n vòng eo mảnh mai của cô. Những vết do năm ngón tay chèn ép đã bầm tím, và chúng trông rất chói mắt tr3n làn da trắng như tuyết của cô.

Thẩm Mộc Bạch hít vào một hơi khí lạnh, lửa giận trong lòng lập tức bị dập tắt một nửa, thương tâm vỗ về vết bầm, vừa đau vừa tội, "Thực xin lỗi, anh..."

“Không sao đâu.” Nguyễn Du Du không cần nhìn cũng biết chuyện gì đang xảy ra., “Em dễ bị như vậy lắm, chắc do da mỏng, chạm vào tí liền dễ bị vậy, đến nhanh cũng hết nhanh, một hoặc hai ngày chúng sẽ hết thôi. "

Khi cô ấy nói điều này, Thẩm Mộc Bạch nhớ rằng lần trước Tống Cẩm Minh đã làm bị thương ở cổ tay của cô, và anh cũng đã làm tay của Tống Cẩm Minh bị thương để trả thù cho cô.

“Em có muốn áp dụng một lá bùa chữa bệnh không?” Thẩm Mộc Bạch chạm vào nó một cách đáng yêu.

“Không, anh không cần phải cẩn thận như vậy.” Nguyễn Du Du bật cười.

“Vậy thì — em ăn kem chứ?” Thẩm Mộc Bạch đề nghị.

Chủ đề của anh thay đổi quá nhanh, lời cầu hôn quá đột ngột, Nguyễn Du Du nhất thời không theo kịp, ngây người chớp mắt.

Ngón tay cái của Thẩm Mộc Bạch miễn cưỡng xoa xoa môi cô, anh chỉ muốn làm tất cả cùng một lúc, nhưng sự gián đoạn này lại khiến anh do dự.

Còn một tháng nữa mới tổ chức đám cưới của hai người, và anh vẫn muốn lưu lại những trải nghiệm tuyệt vời nhất cho đến ngày đó.

Nhưng cô gái nhỏ của anh vốn đã dễ xúc động, và cô ấy có thể sẽ không thể ngủ ngon nếu không hạ nhiệt.

"Em có muốn ăn không? Nếu em muốn ăn thì anh vào bếp lấy cho Du Du, coi như là một lời xin lỗi với Du Du." Đôi mắt đen thuần khiết của Thẩm Mộc Bạch lặng lẽ nhìn Nguyễn Du Du.

Nguyễn Du Du không muốn ăn kem, và không nghĩ rằng vết bầm tím nhỏ tr3n thắt lưng của cô đáng để anh xin lỗi, nhưng khi anh đề cập đến nó, cô không thể kìm lòng, vì anh không bao giờ cho phép cô ăn những thứ như vậy.

“Ăn!” Cái đầu nhỏ của Nguyễn Du Du vội vàng gật đầu, tựa hồ sợ anh sẽ hối hận, đôi mắt tròn đen láy nhìn anh đầy mong đợi.

“Ngoan ngoãn chờ anh.” Thẩm Mộc Bạch xoa đầu cô, đi xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này mọi người đều đã ngủ, trong nhà cũng yên tĩnh, Thẩm Mộc Bạch đi xuống phòng bếp ở lầu một, mở cửa tủ lạnh, lẳng lặng lấy kem.

Sau một hồi lâu, anh cảm thấy tốt hơn, cô gái nhỏ không chỉ cần phải hạ nhiệt mà còn cần phải xoa dịu cơ thể đang nóng bừng của mình.

“Anh trai!” Một tiếng hét nhẹ từ phía sau truyền đến, Thẩm Mộc Dương kinh ngạc nhìn anh, “Anh à, anh không sao chứ?” Vừa rồi anh nhìn thấy anh trai mình đứng ở đây khi vừa xuống cầu thang, cũng không để ý lúc anh đi ngang qua.

“Không sao.” Thẩm Mộc Bạch đóng tủ lạnh lại như không có chuyện gì xảy ra, mở ngăn đá phía dưới, “Du Du đột nhiên muốn ăn kem, anh sẽ lấy cho cô ấy một cái, vừa rồi đột nhiên nhớ ra có một tài liệu quên ký, nên thất thần trong chốc lát. "

“Ồ.” Thẩm Mộc Dương luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ quái, liền tìm hiểu ra sao, cầm lấy một chai nước trong tủ lạnh, cùng Thẩm Mộc Bạch lên lầu, thản nhiên nói: “Chị dâu nhớ đánh răng trước khi đi ngủ. "

Thẩm Mộc Bạch đáp lại.

...

Thẩm Vĩnh Hưng ngày càng trở nên táo bạo hơn.

Ông đơn phương phá bỏ thỏa thuận, Thẩm Mộc Bạch và Thẩm Mộc Dương cũng không bao giờ tới gặp ông, như vậy tự nhiên không có thuốc chữa.

Tuy nhiên, Thẩm Vĩnh Hưng không hề vội vàng. Ông ta đã cử người đi thu thập tất cả các lá bùa chữa bệnh từ các đền thờ Đạo giáo xung quanh. Thư ký cầm từng lá bùa một và trưng bày chúng trước mặt ông. Thẩm Vĩnh Hưng nhận thấy rằng các đường vẽ tr3n những lá bùa này không giống nhau. Một số thì tương tự, một số thì hoàn toàn khác.

Ông hơi khó hiểu, chẳng lẽ đều là bùa chú chữa bệnh, lại có phương pháp vẽ khác nhau? Nhưng bất kể thế nào, thứ mà Thẩm Mộc Bạch dùng cho ông ta chắc chắn là một trong số đó.

Thật tiếc khi Thẩm Mộc Bạch đã đốt lá bùa mỗi khi cho ông uống xong. Anh không đưa nó cho ông ta xem và cũng không giữ một lá bùa dự phòng ở đây. Nếu không, ông ta sẽ biết Thẩm Mộc Bạch đã mua cái nào bằng cách so sánh biểu tượng Đạo giáo.

Thẩm Vĩnh Hưng dự định thử từng lá bùa một, và thay đổi thức uống mỗi ngày. Lá bùa mà Thẩm Mộc Bạch đưa cho ông có tác dụng rất rõ ràng, mỗi khi uống vào cơ thể ông sẽ cảm nhận được, vì vậy không cần phải lo lắng về việc thay một lá bùa mỗi ngày và không biết cuối cùng cái nào sẽ có tác dụng. Chừng nào có tác dụng thì cơ thể ông sẽ biết, chắc chắn sẽ có ngày đó.

Nhưng sau khi uống vài ngày vẫn không thấy cải thiện, thậm chí tình trạng khớp rõ ràng còn trở nên kém hơn.

Thẩm Vĩnh Hưng rất vội vàng, ông ấy muốn tìm một lá bùa hữu ích, vì vậy ông ấy chỉ đơn giản là uống một lần vào buổi sáng và một lần nữa vào buổi chiều.

Sau vài ngày, cuối cùng ông ta cũng đã thử tất cả các loại bùa nhưng không có cái nào có tác dụng, ngược lại, ông ta thậm chí còn không thể cử động những ngón chân vốn đã có cảm giác.

Ông không tìm thấy lá bùa chữa bệnh mà Thẩm Mộc Bạch đã đưa cho ông sử dụng, mà ngược lại còn khiến cơ thể ông trở nên tồi tệ hơn, Thẩm Vĩnh Hưng vừa tức giận vừa hoảng sợ.

Ông không biết lá bùa của Thẩm Mộc Bạch đến từ đâu, nhưng rõ ràng ông đã sai lầm trong ước tính của mình.

Giờ đây, ông chỉ có thể cầu xin Thẩm Mộc Bạch tiếp tục sử dụng lá bùa hộ mệnh cho mình.

Biết tính tình của Thẩm Mộc Bạch, nên ông không dám gọi cho anh, đành nhờ thư ký gọi vào di động của Thẩm Mộc Dương. Chỉ là, đứa con trai nhỏ tuổi luôn lễ phép và ngoan ngoãn này, khi nghe nói muốn lá bùa chữa bệnh trong tay Thẩm Mộc Bạch, liền thờ ơ đáp: "Lá bùa của anh trai là cho cha ngay từ đầu, chỉ là theo thương lượng của chúng ta, cha không biết điều kiện của anh trai sao? "

Thẩm Vĩnh Hưng rất tức giận, đương nhiên ông biết điều đó, nhưng ông hy vọng rằng Thẩm Mộc Dương có thể lấy cho ông một lá bùa chữa bệnh, dù sao thì hai anh em cũng có quan hệ tốt như vậy, dù là thuyết phục hay trộm cắp, Thẩm Mộc Dương nên có cách.

Thẩm Vĩnh Hưng không bỏ cuộc và gọi Thẩm lão gia, Thẩm Mộc Bạch hiếu thảo với ông già, và ông già rất yêu cháu trai lớn của mình, chỉ cần ông già lên tiếng. Thẩm Mộc Bạch chắc chắn sẽ vâng lời nếu ông đưa ra yêu cầu.

Đến lúc đó ông cụ mới biết hắn đã làm gì, thế nhưng mọi thứ đều phải đánh đổi nếu mà lừa con dâu vẽ lá bùa chữa bệnh, nhưng ông không chịu giao cổ phần như đã hứa trước đó.

“Tao không quản mày nữa, mày không cần lại gọi tao!” Lão gia tử tức giận đến mức trực tiếp đem Thẩm Vĩnh Hưng vào danh sách đen.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment