Editor: Nozomi
01/10/2020
Minh Thiếu Diễm không phải là người thích bộc lộ suy nghĩ của mình với người khác, mọi chuyện luôn âm thầm giấu kín trong lòng.
Chuyện động tình với Đường Đường ngoại trừ bác sĩ tâm lý không có người thứ ba biết.
Nhưng có một số chuyện không phải muốn khống chế là có thể khống chế, tựa như ngọn núi lửa đang hoạt động bị đè ép nơi sâu nhất ở đáy lòng, chỉ có thể tạm thời nguôi ngoai, nhưng sẽ có ngày nó lại bùng phát.
Bác sĩ từng nói với hắn, áp lực cảm tình càng sâu, khi bùng nổ sẽ càng kịch liệt, vì vậy trong khi giữ Minh Thiếu Diễm tránh xa Đường Đường cũng thuyết phục hắn tiếp xúc với những người phụ nữ khác nhiều hơn qua đó làm nhạt đi sự ẩn nhẫn với Đường Đường.
Minh Thiếu Diễm nghe theo lời bác sĩ, cố gắng tiếp nhận một số phụ nữ muốn tiếp cận hắn, nhưng mà hắn lại phát hiện sự khoan dung và nhẫn nại của mình vĩnh viễn chỉ dành cho một cô gái.
Những nữ diễn viên xinh đẹp quyến rũ cùng những đối tác nữ có năng lực, đều là những người được gọi là "phụ nữ ưu tú" nhưng thứ chạm vào trái tim hắn vẫn là má lúm đồng tiền nhỏ xinh đẹp kia.
Những bức ảnh này là lấy từ chỗ Đái Na.
Đái Na đã nhờ trợ lý chuẩn bị cho fans station*riêng của Đường Đường và lồng ghép vô số bức ảnh.
*thuật ngữ được dùng trong vòng kết nối fans hâm mộ, dùng để chỉ một nhóm nhỏ được thành lập bởi một nhóm người được fans tập hợp lại với danh nghĩa tình yêu để ủng hộ thần tượng. Chẳng hạn như: hỗ trợ tại chỗ, vẽ, quay video, thu thập dữ liệu, thu thập trang phục của thần tượng, xếp hạng cho tác phẩm thần tượng... Không được gặp Đường Đường thì dùng phương thức như vậy nhìn cô một cái hẳn là vẫn được phép.
Minh Thiếu Diễm sống gần 28 năm, lần đầu tiên trong lòng do dự không xác định, một tình cảm không nên bắt đầu cũng không nên tồn tại hóa ra sẽ làm con người hèn mọn đến mức này.
Những bức ảnh được đặt ở phòng nghỉ, ngay cả Jason cũng không biết, nhưng tình cờ đến nỗi hôm nay hắn không kìm lòng được mà nhìn lại những bức ảnh này, lại chưa kịp cất đi mà đặt chúng trên bàn trà.
Cũng vừa lúc hôm nay Đường Đường không hề phòng bị phát hiện ra những bức ảnh này.
Đầu ngón tay Minh Thiếu Diễm lạnh lẽo và hơi cứng đờ, giả bộ lãnh đạm hỏi Đường Đường tại sao lại ở đây.
"Cháu vừa ký hợp đồng sẵn tiện lên đây xem thử", Đường Đường ngẩn người nhìn ảnh chụp, do dự mở miệng "Chú, sao ở đây lại có ảnh chụp của cháu?"
Đôi mắt Minh Thiếu Diễm khẽ run lên, mờ mịt khiến người khác không thể nhận thấy, "Đái Na nói phải tạo cho cháu một fans station riêng, đây là những bức ảnh được chọn."
"Ồ", Đường Đường đặt lại ảnh chụp lên bàn.
Trong lòng ẩn ẩn thất vọng khôn tả.
Trong phút chốc cũng không thể hiểu tại sao.
Minh Thiếu Diễm ngồi trên sofa bên cạnh bàn trà, như thế chưa có gì xảy ra đổi chủ đề, "Đã ký hợp đồng rồi?"
"Dạ" Đường Đường ôm cặp sách trên tay, "Cháu ký rồi."
"Khi nào thì vào đoàn?"
"Ngày 10 tháng 6"
Gấp như vậy.
Ngày 8 tháng 6 thi xong, ngày 10 liền vào đoàn, sau khi vào đoàn có lẽ một tháng, hai tháng cũng không thể gặp mặt.
Nhưng đây không phải là trạng thái mà bác sĩ mong muốn sao.
Đầu ngón tay Minh Thiếu Diễm dừng lại, trong đôi mắt đen hiện lên một màu tối nhạt, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Tốt lắm."
Thực sự rất tốt, Đường Đường từ từ lớn lên sẽ trưởng thành, sau này chính thức bước chân vào làng giải trí sẽ bận rộn như những nghệ sĩ khác, mỗi năm hơn nửa thời gian sẽ không ở nhà.
Thời gian trôi đi, khoảng cách ngày càng xa thì tình cảm cũng sẽ dần phai nhạt.
Sau đó cô sẽ gặp được người cô muốn bên cạnh một đời rồi đưa người đó đến gặp người thân duy nhất của mình....
Minh Thiếu Diễm đột nhiên nắm chặt tay.
Hắn phát hiện mình không thể tưởng tượng được cảnh này, chỉ nghĩ đến thôi mà đã tức giận không thể chịu nổi.
Đường Đường phát hiện sắc mặt Minh Thiếu Diễm không tốt nhưng cũng không biết hắn bị làm sao, sắp đến giờ tan làm, Đường Đường đi theo Minh Thiếu Diễm xuống lầu, dưới ánh mắt của mọi người lên xe của Minh Thiếu Diễm.
Thời tiết dần ấm lên, Đường Đường về đến nhà sau khi ăn xong chạy bộ một hồi có chút nóng, đột nhiên muốn uống cà phê đá.
Đường Đường làm ít đá hơn, chỉ cho vào ly 1/3 lượng đá để đảm bảo sau khi uống hết ly sẽ rất sảng khoái. Các bước pha cà phê đá khác với cà phê thông thường nhưng rất đẹp mắt, khi cho cà phê vào từ từ sẽ có lớp kem rất đẹp, đừng đánh kem quá mạnh, tán một lớp sau đó bắt đầu vẽ hoa.
Lâu lắm không làm công việc tỉ mỉ như vậy nhưng hiệu quả không tệ, dì Trình tò mò đến xem, luôn miệng nói Đường Đường thật khéo tay.
Vui vẻ lấy cà phê ra ngoài đặt lên bàn, đang định uống từ từ, vừa ngẩng đầu liền thấy Minh Thiếu Diễm đang nhíu mày nhìn mình.
Đường Đường sửng sốt, đẩy ly cà phê chưa uống một ngụm về phía trước, "Chú, nếu không chú thử xem, cháu thêm đường hơi nhiều sợ không phải khẩu vị thường ngày của chú, nhưng chắc là vẫn ngon."
Minh Thiếu Diễm nhìn ly cà phê bỏ gần một nửa đá.
Rất đẹp
Nhưng mà,
Bộ dạng lúc trước Đường Đường đau bụng đến phát run đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn mang theo một ít ký ức khiến lòng hắn run lên, Minh Thiếu Diễm âm thầm loại bỏ tạp niệm, nhắc nhở Đường Đường, "Hai ngày này không nên uống đồ lạnh."
Đường Đường sửng sốt, quay đầu, "Sao ạ?"
"Hôm nay là ngày 15."
Ngày 15 thì sao?
Minh Thiếu Diễm không giải thích, mà nói tiếp, "Lát nữa dì Trình sẽ làm bánh a giao*, chờ thêm mấy ngày nữa hãy uống cà phê."
*cao da lừa, là một loại thuốc truyền thống của Trung Quốc có tác dụng dưỡng huyết, dưỡng âm, dưỡng phổi và cầm máu. A giao?
Đường Đường rốt cục có phản ứng.
Sau khi phản ứng xong, lỗ tai ẩn ẩn có chút nóng lên.
Tháng trước cũng khoảng thời gian này, cô ăn hai ly kem, ban đêm đau đến thiếu chút nữa ngất xỉu.
Cô không hề nhớ được kỳ kinh bởi vì trước kia đều là trợ lý nhắc nhở cô.
Kết quả bây giờ vẫn không nhớ kỹ nhưng lại khiến Minh Thiếu Diễm nhớ kỹ!
Nghĩ đến cảm giác lúc đó, Đường Đường không dám đụng cà phê nữa, có chút ngượng ngùng đi vào phòng bếp tìm dì Trình.
Dì Trình đang lấy a giao đã ngâm trong rượu gạo hai ngày ra chuẩn bị đun sôi, trong lòng Đường Đường khẽ động, quay đầu lại nhìn dì Trình nhỏ giọng hỏi, "Dì Trình, chú kêu dì làm bánh a giao sao?"
"Cũng không phải ", dì Trình vừa khuấy a giao vừa nói, "Thiếu Diễm nói cháu tới kỳ bị đau bụng, đau bụng chắc là cung hàn nên dì mua một ít a giao để làm bánh a giao. Bởi mới nói cháu đó, đứa nhỏ này, bị đau bụng còn uống đồ lạnh...."
"...không uống nữa", Đường Đường đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lần trước bị đau đến đi không nổi, Minh Thiếu Diễm trực tiếp ôm cô lên lầu.
Lồng ngực ấm áp cùng nhịp tim đập mạnh mẽ cuốn theo hương vị thoang thoảng của rượu gạo.
Bên tai có chút nóng lên, trong lòng như có một ly rượu nồng ấm nóng.
Chỉ còn 20 ngày nữa là đến kỳ thi đại học, thời gian gần đây công việc chính của giáo viên đã dần chuyển từ giảng bài không mệt mỏi sang điều chỉnh tâm lý học sinh, độ khó của kỳ thi thử vừa qua đã đơn giản hơn rất nhiều so với những lần trước nhằm giúp học sinh tự tin hơn.
Giáo viên toán từ trên bục giảng nói thẳng, "Đề thi đại học độ khó tương tự như đề thi thử thứ năm"
Di động ong ong rung lên nhưng vì trong tiết toán nên Đường Đường không dám xem, chờ hết tiết mới lấy di động ra thì thấy tin nhắn của anh tài xế vẫn luôn đến đón cô, nói hắn hôm nay có việc cho nên chú Lý sẽ đón thay.
Nhưng không phải chú Lý còn phải đón Minh Thiếu Diễm sao?
Đường Đường muốn gửi tin nhắn hỏi Minh Thiếu Diễm nhưng lại cảm thấy việc nhỏ như vậy không nên quấy rầy hắn vì thế cất điện thoại đi.
Sau khi tan học cùng đám người Phong Thiên Dương và Đổng Ngọc đi ra cổng trường quả nhiên không thấy chiếc Bentley vẫn hay đón mình.
"Anh Tiểu Trần hôm nay đến trễ sao?" Phong Thiên Dương hỏi cô.
"Anh ấy có việc hôm nay không tới", Đường Đường giải thích.
"Vậy cậu có muốn ngồi xe chúng tôi không, thuận đường đưa cậu về luôn"
Đường Đường nhìn thấy chiếc Maybach quen thuộc, trên môi nở nụ cười, "Không cần đâu"
Xe vững vàng ngừng ở trước mặt, Đường Đường mở cửa xe đang muốn nói "Cảm ơn chú Lý", vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Minh Thiếu Diễm đang ngồi trong xe.
Đường Đường theo bản năng nhìn đồng hồ.
5 giờ 27 phút, Minh Thiếu Diễm không đến 6 giờ sẽ không tan sở, sao hôm nay về sớm vậy?
Mấy người Phong Thiên Dương cũng thấy Minh Thiếu Diễm, mặc dù không gặp nhiều nhưng cũng từng thấy qua, bộ dạng lúc nào cũng ít nói cười của Minh Thiếu Diễm làm cho người muốn tới gần phải dừng bước, Phong Thiên Dương chế giễu hai tiếng, "Chào chú Minh"
Đường Đường nhíu mày.
Ngày thường mình gọi chú không thấy gì, tại sao Phong Thiên Dương gọi lại nghe kỳ quái như vậy.
Từ chú thường xưng với người lớn tuổi.
Bây giờ Minh Thiếu Diễm mới 28, không đúng 27 a.
Sau khi chào tạm biệt với mọi người rồi lên xe, chờ xe nổ máy mới hiếu kỳ nói, "Sao hôm nay chú tan làm sớm như vậy?"
"9 giờ tối nay bay đi Mỹ", Minh Thiếu Diễm giải thích, "Về nhà lấy chút đồ"
Đường Đường sửng sốt, "Chú đi công tác sao?"
"Ừ"
"Ồ", Đường Đường gật gật đầu, một lát sau lại hỏi, "Chú đi mấy ngày?."
"Năm ngày."
Chú Lý lái xe, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Lấy đồ gì mà phải về nhà một chuyến, dù cho thật sự có đồ gì quan trong ở nhà thì để Jason về lấy là được.
Nhưng Minh Thiếu Diễm một hai phải tự mình đi một chuyến.
Thuận đường còn đón Đường tiểu thư về nhà.
Chú Lý thấy rất kỳ quái nhưng lại không dám hỏi.
Về đến nhà, Minh Thiếu Diễm lên lầu một chuyến rồi nhanh chóng đi xuống, trước khi đi lại lùi trở về, "Hai ngày này không được ăn đồ lạnh, đừng đụng nước lạnh, buổi tối phải ngủ sớm không được thức đêm, nếu không thoải mái thì nói Đái Na xin nghỉ để ở nhà nghỉ ngơi."
Chú Lý đứng một bên nhìn Minh Thiếu Diễm ngày thường tuyệt đối không nói dư một chữ giờ phút này lại biến thành mẹ già, vẫn là cảm thấy không quen được.
Ngược lại là dì Trình, từ khi Đường Đường tham gia 《 Hoa du ký 》đã nhìn thấy thuộc tính "Cha hiền" của Minh Thiếu Diễm nên vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh.
Minh Thiếu Diễm nói gì, Đường Đường đều đồng ý.
Cô cảm thấy mình hơi kỳ lạ, Minh Thiếu Diễm lải nhải nói rất nhiều, cô cũng không khó chịu chút nào còn vui vẻ lắng nghe.
Cô luôn muốn được sống như một người phụ nữ trưởng thành, nhưng từ khi trở thành Đường Đường và gặp Minh Thiếu Diễm, có lẽ cô đã thực sự quen với việc làm cháu gái, nên bây giờ thành thói quen thậm chí có chút thích nghe Minh Thiếu Diễm nói.
Đường Đường cảm thấy bây giờ mình giống như một cô nàng bé bỏng, không, thậm chí cô nàng bé bỏng cũng không được tính.
Trời ơi, chắc là thiểu năng trí tuệ.
Đường Đường lắc lắc đầu, dẹp hết mớ hỗn độn trong đầu.
Buổi tối vốn muốn đọc thêm vài cuốn sách đột nhiên nhớ đến lời Minh Thiếu Diễm dặn đừng thức khuya, rối rắm năm giây liền cất sách đi, tắm rửa đi ngủ.
Minh Thiếu Diễm đi Mỹ để xử lý công việc, sau khi hết bận thường sẽ gửi tin nhắn cho cô, nhưng đại đa số tin nhắn đều là hỏi cô có chú ý thân thể hay không.
[có thức đêm không?]
[đã ngủ chưa?]
[có ăn gì bậy không?]
Ba ngày trôi qua, kỳ kinh của Đường Đường gần như không còn, Minh Thiếu Diễm còn hỏi cô có khó chịu không, Đường Đường chọc chọc đồ ăn trước mặt, có chút thất thần.
Cho đến khi Đổng Ngọc đột nhiên nói, "Đường a, ngày đó đón cậu chính là chú cậu sao?"
"A", Đường Đường ngẩng đầu, chậm nửa nhịp gật đầu, "Đúng vậy."
"Quá đẹp trai, tôi còn cho rằng chú của cậu đã ba mươi, bốn mươi rồi, không ngờ còn trẻ như vậy!"
Đường Đường gật đầu, đúng là rất trẻ và đương nhiên cũng rất đẹp trai.
Phong Thiên Dương nhíu mày, hỏi Đổng Ngọc, "Cậu không thấy sợ sao?"
"Sợ cái gì?"
"Là khí thế đó, quá dọa người, mỗi lần tôi gặp chú của Đường Đường đều cảm thấy cả người cứng đờ, chú Minh chỉ cần nhìn một cái tôi liền muốn quỳ xuống, quá cmn hung tợn, Đường Đường, mỗi ngày cậu gặp chú ấy cậu không sợ sao?"
Không sợ a.
Đường Đường lắc đầu, "Chú của tôi nhìn hung dữ nhưng thật ra không hề hung dữ."
Hắn rất tốt.
Phong Thiên Dương hoàn toàn không tin, cho dù là Minh Thiếu Diễm mà hắn chứng kiến hay là Minh Thiếu Diễm mà hắn nghe người khác kể lại trước đây, đều thực sự đáng sợ, "Tôi nghe rất nhiều người nói chưa từng có ai thấy chú của cậu cười, lúc tức giận mắng người có thể dọa sợ mất hồn, lúc trước có một nữ minh tinh muốn câu dẫn chú ấy liền bị mắng đến khóc, một chút cũng không nể mặt, tốt xấu gì cũng là phụ nữ, không thể thương hoa tiếc ngọc một chút sao..."
Đường Đường nhíu mày: "Loại phụ nữ muốn trèo cao bằng đường ngang ngõ tắt thì có cái gì để thương hoa tiếc ngọc, hơn nữa chú của tôi không mắng người."
Minh Thiếu Diễm thực sự sẽ không mắng người, huống chi những người hắn không để vào mắt, đều không xứng để hắn mở miệng.
Đái Na nói căn bản Minh Thiếu Diễm không cần mở miệng, chỉ cần một ánh mắt đã khiến người ta sợ chết khiếp, không cần phải chửi bới.
Mắng chửi người không hề phù hợp với hình tượng bá tổng của Minh Thiếu Diễm.
Sao lại có người đánh giá xấu về Minh Thiếu Diễm như vậy, hắn thật là một người tốt.
Sau khi nói xong Đường Đường không nhịn được lại bổ sung, "Chú ấy cũng có cười, khi gặp chuyện vui sẽ cười, lúc tôi về nhà vào trước tết nguyên đán, chú ấy đã rất vui, hơn nữa chú ấy rất cẩn thận và đáng tin cậy, thậm chí..."
Ngay cả kỳ kinh của tôi cũng nhớ rõ ràng, trái tim Đường Đường nhảy dựng, kịp thời chặn lại câu này trong cổ họng.
Câu cuối cùng Đường Đường không nói, nhưng những người bạn nhỏ ngồi cùng đều im lặng, không chỉ im lặng mà còn nhìn cô.
"Sao vậy?"Đường Đường nghi hoặc.
Nửa ngày sau Đổng Ngọc mới "chậc" một tiếng, "Đường, cậu và chú của cậu thật sự rất hợp nhau."
"Đúng vậy."
"Hahaha, kỳ thật chúng tôi vẫn luôn cảm thấy, ừm, không phải cậu mới được đón về sao? Lo lắng chú ấy không đối xử tốt với cậu, bây giờ thì yên tâm..."
Mấy người nói xong liền đi chỗ khác, đám người Phong Thiên Dương sau khi ăn xong liền rời đi, Đường Đường liếc nhìn thời gian. 12 giờ 50 phút.
Bên San Francisco là 10 giờ tối, Minh Thiếu Diễm bận việc xong nên nghỉ ngơi sớm, thường trước khi nghỉ ngơi Minh Thiếu Diễm đều gửi tin nhắn cho cô...
Lại nói, đã ba ngày rồi, Đường Đường rũ mi.
Một lúc lâu sau xung quanh trở nên yên tĩnh trở lại.
Tuy rằng Đổng Ngọc rất tùy tiện nhưng thật ra là một cô gái rất tốt, nhìn Đường Đường thất thần ăn cơm, thỉnh thoảng lại nhìn di động, bộ dáng này quả thực giống với đang yêu, cô gái bối rối lo được lo mất cuối cùng nhịn không được,
"Đường a", Đổng Ngọc rối rắm hồi lâu, "Cậu..."
"Tôi làm sao?"
"Có phải cậu đang yêu..."