Kỷ Hoan vừa làm mẫu vừa giải thích, sau khi đặt năm sáu cái bẫy, Kỷ Hoan lại bảo Khương Ngữ Bạch tự mình thử, sau đó Kỷ Hoan mới đứng dậy tiếp tục đi tìm động vật nhỏ.
Rất nhanh, Kỷ Hoan liền cảm nhận được trong đống cỏ khô có tiếng gà rừng, nàng bắn liên tiếp hai mũi tên cũng không trúng con gà rừng, Kỷ Hoan đành phải nhặt tên về.
Nhưng may mà thỏ ở đây dường như rất nhiều, Kỷ Hoan rất nhanh đã phát hiện một con thỏ nhỏ trong đám cỏ khô, Kỷ Hoan nhanh chóng giương cung b*n r*, có kinh nghiệm vừa rồi, mũi tên lần này của Kỷ Hoan bắn vô cùng chuẩn, một mũi tên đã bắn trúng con thỏ nhỏ trong đống cỏ khô.
Gương mặt Khương Ngữ Bạch cũng ánh lên vẻ vui mừng, lời đến bên miệng cũng thốt ra: "Tỷ tỷ, bắn trúng rồi!"
Kỷ Hoan thấy Khương Ngữ Bạch vui vẻ, mắt cũng cong theo, "Ừm, tôi đi xem con thỏ đó bị thương nặng không."
Khương Ngữ Bạch có hơi thắc mắc nhìn Kỷ Hoan, vội vàng đi theo Kỷ Hoan xem con thỏ đó.
Kỷ Hoan nhặt con thỏ nhỏ trên đất lên, thấy con thỏ đã tắt thở, thở dài nói: "Chết rồi, đáng tiếc thật, nhưng trông béo mập, thịt khá nhiều, nướng ăn chắc là ngon lắm."
Khương Ngữ Bạch nhìn con thỏ xám nhỏ trong tay Kỷ Hoan, ánh mắt tối đi, cho dù có bắn trúng thỏ, cũng không đến lượt nàng ăn, Khương Ngữ Bạch sắp quên mất mùi vị của thịt là gì rồi.
Kỷ Hoan cười nhìn Khương Ngữ Bạch, liền thấy "bé thỏ trắng" không biết làm sao, trông như không có tinh thần.
Kỷ Hoan lắc lắc con thỏ xám nhỏ trong tay, cười nói: "Sao tự dưng không vui rồi? Đi thôi, chúng ta tìm chỗ rửa sạch con thỏ, lát nữa về nhà gỗ nướng thịt thỏ ăn."
Mắt Khương Ngữ Bạch sáng lên, lại không chắc chắn nhìn Kỷ Hoan: "Tỷ tỷ, cái này không cần mang về ạ?"
"Đương nhiên không mang về, chỉ hai chúng ta ăn thôi, nếu không mang về, thịt thỏ hai chúng ta vất vả săn được không biết chui vào bụng ai nữa, đúng rồi, gần đây chỗ nào có nước?" Kỷ Hoan hỏi, hậu sơn bên này cũng có sông nhỏ, chỉ là Kỷ Hoan chỉ đọc thấy trong sách nhắc đến, không chắc chắn vị trí lắm.
Khương Ngữ Bạch có hơi thắc mắc nhìn Kỷ Hoan, nhưng vẫn không hỏi nhiều, đáng lẽ Kỷ Hoan phải quen thuộc hậu sơn hơn nàng, sao lại hỏi nàng chỗ nào có nước chứ?
"Đi xuống theo lối này, cuối con đường nhỏ đằng kia có một dòng suối." Khương Ngữ Bạch chỉ đường về phía trước.
"Được, chúng ta đi tắm cho thỏ xám nhỏ." Kỷ Hoan cười nhìn Khương Ngữ Bạch, tay xách con thỏ xám nhỏ, nhanh nhẹn đi về phía Khương Ngữ Bạch chỉ.
Khương Ngữ Bạch không ngờ Kỷ Hoan ngày thường hiếu thuận như vậy, lại không định mang con thỏ săn được về, nhưng nàng nghe Kỷ Hoan nói vậy, trong lòng lại mơ hồ có chút vui vẻ, chỉ là từ tối hôm qua Kỷ Hoan đã trở nên có chút không giống trước đây, điều này khiến Khương Ngữ Bạch trong lòng có chút không chắc chắn.
Thấy Kỷ Hoan đã sắp đi xa, Khương Ngữ Bạch vội vàng đuổi kịp bước chân Kỷ Hoan.
Hai người lại đi một lúc, mới đến bên bờ suối nhỏ, may mà nước suối không đóng băng, Kỷ Hoan cầm đoản đao, loáng một cái, đã l*t s*ch con thỏ xám nhỏ trong tay, tiện thể còn lấy cỏ khô gói nội tạng thỏ lại, lát nữa đem chỗ nội tạng này đặt vào mấy cái bẫy nhỏ lúc trước, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Kỷ Hoan lại rửa sạch bên trong bụng thỏ, không còn máu, lúc này mới hài lòng gật đầu.
Khương Ngữ Bạch thấy nàng còn phải cầm đoản đao, liền rất tự giác giúp nàng cầm lấy gói cỏ khô đựng nội tạng.
Kỷ Hoan rất vui vẻ nhìn "bé thỏ trắng" đang phụ giúp bên cạnh, mắt hơi cong lên.
Sau khi về nhà gỗ, Khương Ngữ Bạch lấy đá lửa nhóm lửa, Kỷ Hoan thì lấy chỗ nội tạng thỏ đó lần lượt đặt vào mấy cái bẫy nhỏ một ít, nàng không dám đặt quá nhiều, sợ dụ đám thú lớn đến.
Làm xong những việc này, lúc Kỷ Hoan quay về, liền thấy lửa trong nhà gỗ đã được nhóm lên, Khương Ngữ Bạch ngẩng đầu nhìn Kỷ Hoan, "Tỷ tỷ, lửa nhóm xong rồi."
"Được, vậy chúng ta mau để thỏ con sưởi ấm nào." Kỷ Hoan nói rồi dùng mấy cành cây nhỏ vừa chặt làm thành một cái giàn nướng thịt đơn giản, cắm mấy thanh gỗ dài xuống đất hai bên bếp lò, xung quanh lại chèn thêm mấy hòn đá nhỏ để cố định thanh gỗ.
Nàng lại xiên con thỏ vào một cành cây nhỏ dài, gác cành cây lên giàn gỗ vừa làm để nướng thịt thỏ.
Tuy trong phim ảnh nướng thịt thế này một lát là chín, nhưng thực tế nướng thịt kiểu này ít nhất cần ba tiếng mới chín.
Kỷ Hoan để thịt thỏ chín đều, thỉnh thoảng lại xoay cành cây đang gác bên trên, lát sau, con thỏ nhỏ gác bên trên bắt đầu xèo xèo tươm mỡ, trong nhà gỗ không có nhiều gia vị, chỉ có muối và một ít hoa tiêu phơi khô.
Kỷ Hoan nhét một ít hoa tiêu vào bụng thỏ để khử tanh, lúc nướng thịt thỏ, chỉ rắc một ít muối lên bề mặt, dù không có nhiều gia vị, mùi thơm của thịt thỏ vẫn bay đi rất xa, mỡ trên mình thỏ từng chút một bị nướng tan chảy, tạo thành mùi thơm đặc trưng trong không khí.
Kỷ Hoan không nhịn được nuốt nước miếng, lại nhìn Khương Ngữ Bạch bên cạnh, Khương Ngữ Bạch đang nhìn chằm chằm con thỏ nhỏ tươm mỡ trên giàn nướng.
Kỷ Hoan nhìn Khương Ngữ Bạch bên cạnh, mắt hơi cong lên, "Chắc phải một lát nữa, phải nướng chín hoàn toàn mới ăn được."
"Vâng, em không vội lắm." Khương Ngữ Bạch vành tai hơi đỏ liếc nhìn Kỷ Hoan, ánh mắt lại rơi xuống miếng thịt thỏ đang tươm mỡ.
"Được, là tôi vội rồi." Kỷ Hoan cười đáp, nàng và Khương Ngữ Bạch mỗi người ngồi trên một khúc gỗ, chờ thịt thỏ nướng chín.
Lại qua nửa canh giờ (1 giờ), Kỷ Hoan lấy thịt thỏ xuống, dùng đoản đao cắt một miếng thịt bụng nếm thử, xác định đã chín, lúc này mới cắt một miếng thịt thỏ khác đưa cho Khương Ngữ Bạch, "Nếm thử xem ngon không."
Khương Ngữ Bạch nuốt nước bọt, vành tai đỏ bừng nhận lấy miếng thịt thỏ Kỷ Hoan đưa, nếm thử một miếng, thịt thỏ tuy không có nhiều gia vị, nhưng thịt thỏ tươi, ăn vào vẫn rất thơm, mắt Khương Ngữ Bạch sáng lên, dù sao thì bữa trưa nàng cũng chưa ăn no.
Kỷ Hoan vừa đưa tay muốn xé một cái đùi thỏ xuống, vừa thỉnh thoảng thổi hơi, con thỏ vừa chín thật sự quá nóng, loay hoay một lúc Kỷ Hoan mới xé được một cái đùi sau lớn xuống, thuận tay đưa cái đùi sau đó đến trước mặt Khương Ngữ Bạch.
Khương Ngữ Bạch không ngờ Kỷ Hoan sẽ đưa đùi thỏ cho mình, suy nghĩ một chút, vẫn dè dặt nhìn Kỷ Hoan, mở miệng nói: "Tỷ tỷ, tỷ ăn đi, em ăn chỗ khác là được rồi."
Trên mình thỏ chắc chắn thịt đùi sau là nhiều và ngon nhất, nàng sợ mình ăn rồi sẽ khiến Kỷ Hoan không vui, nhưng ánh mắt lại sáng rực nhìn chằm chằm cái đùi thỏ.
"Không cần, không phải có hai cái đùi sau sao, hai chúng ta mỗi người một cái, mau cầm đi, cẩn thận nóng." Kỷ Hoan dịu dàng nói, lại đưa cái đùi thỏ về phía trước.
Khương Ngữ Bạch xác định Kỷ Hoan thật lòng muốn đưa đùi thỏ cho mình, lúc này mới dè dặt nhận lấy, vành tai đỏ bừng cảm ơn: "Cảm ơn tỷ tỷ."
Kỷ Hoan bị "bé thỏ trắng" trước mặt chọc cười, cười nhẹ nói: "Không cần, khách sáo với tôi làm gì? Mau ăn đi."
Khương Ngữ Bạch gật đầu, bắt đầu ăn đùi thỏ trong tay, da đùi thỏ nướng giòn rụm, nhưng thịt bên trong vẫn rất mềm, ăn vào mềm thơm ngon miệng, Khương Ngữ Bạch ăn rất vui vẻ.
Kỷ Hoan thì tiếp tục vất vả xé cái đùi thỏ còn lại xuống, đặt phần thịt thỏ còn lại lên giàn hâm nóng, tự mình cũng bắt đầu ăn đùi thỏ.
Nhưng vì buổi trưa đã ăn cơm, cộng thêm Kỷ Hoan thực ra không thích ăn thịt thỏ lắm, vì vậy ăn một cái đùi thỏ về cơ bản đã no.
Nàng ngẩng đầu nhìn Khương Ngữ Bạch, liền thấy Khương Ngữ Bạch đang ngồi trên khúc gỗ bên cạnh ngoan ngoãn nhìn mình, lúc này Kỷ Hoan mới nhớ ra Khương Ngữ Bạch ăn cơm rất nhanh, vả lại Kỷ Hoan nghi ngờ ngày thường Khương Ngữ Bạch căn bản không được ăn no.
Kỷ Hoan lấy thịt thỏ trên giàn nướng xuống, tự mình lại xé nửa cái đùi trước, rồi dứt khoát đưa cả con thỏ trong tay qua, "Tôi no rồi, chỗ còn lại em xem có ăn hết không?"
Khương Ngữ Bạch sững sờ, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Kỷ Hoan, thấy Kỷ Hoan nhìn mình với ánh mắt mỉm cười, lúc này mới dè dặt nhận lấy, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ thật sự không ăn nữa à?"
"Ừm, no thật rồi, em ăn chỗ nào ngon là được, đừng để bị bội thực đấy." Kỷ Hoan có chút không yên tâm dặn dò.
"Vâng." Khương Ngữ Bạch gật đầu, cầm thịt thỏ trong tay bắt đầu ăn.
Kỷ Hoan thì ngồi một bên thong thả ăn miếng thịt thỏ trong tay mình, lúc này nàng mới thả lỏng nhìn Khương Ngữ Bạch, sau đó phát hiện tốc độ ăn thịt thỏ của Khương Ngữ Bạch cực kỳ nhanh, và xem ra, khẩu vị của Khương Ngữ Bạch rất tốt, sức ăn ít nhất gấp hai đến ba lần mình.
Cho nên lúc ở Kỷ gia, Khương Ngữ Bạch đều không được ăn no sao?