Xuyên Thành Kẻ Tồi Tệ Hiếu Thảo Mù Quáng A Thời Cổ Đại

Chương 52

Lát sau, Khương Ngữ Bạch nghe thấy có người đi lại trong sân, cô bé cầm chiếc áo đỏ mà Kỷ Hoan tìm thấy, rồi ra khỏi phòng.

 

Lý Ngọc Lan thấy là Khương Ngữ Bạch, cô ta không thèm để ý. Thấy Khương Ngữ Bạch lén lút chạy ra khỏi sân, cô ta tò mò đi theo. Cô ta nấp sau một cái cây lớn bên đường, chỉ thấy Khương Ngữ Bạch ném một thứ gì đó ra ngoài, sau đó Khương Ngữ Bạch lại vội vã quay về sân.

 

Đợi Khương Ngữ Bạch về sân, Lý Ngọc Lan mới đi đến chỗ Khương Ngữ Bạch vừa ném đồ, rồi thấy một chiếc áo làm bằng vải đỏ. Chiếc áo tuy có vá víu nhưng còn rất mới, Lý Ngọc Lan không hiểu tại sao Khương Ngữ Bạch lại làm như vậy, nhưng vẫn để bụng chuyện này.

 

Đến bữa cơm trưa ngày hôm sau, cả nhà ngồi trong phòng ăn, vết sưng trên mặt Kỷ Viễn đã giảm một chút, nhưng vết bầm tím trên người vẫn chưa tan hết, lúc này hắn vẫn còn đau nhức khắp nơi.

 

Lý Ngọc Lan nhớ lại chuyện tối hôm qua, không kìm được nói: "Mọi người đoán xem tối qua tôi nhìn thấy gì?"

 

Mọi người trên bàn ăn không mấy hứng thú, Kỷ Sâm hừ một tiếng, cãi lại: "Sao? Nhặt được tiền à?"

 

"Tiền tiền tiền, ngươi chỉ biết có tiền, tối qua tôi thấy Khương Ngữ Bạch lén lút đi ra ngoài." Lý Ngọc Lan cố ý hạ giọng nói.

 

"Đi ra ngoài thì đi ra ngoài thôi, có gì to tát đâu." Kỷ Sâm không quan tâm, hắn tối nào đi đánh bạc mà chẳng đi ra ngoài.

 

"Cô ta giống ngươi sao? Tôi nói cho các người biết, Khương Ngữ Bạch tối qua ôm một chiếc áo khoác đại hồng đi ra ngoài, còn ném chiếc áo khoác đó ra xa ở chỗ đổ rác thải bên đường, các người nói có lạ không?"

 

"Cũng hơi lạ thật." Kỷ Minh gật đầu nói.

 

Kỷ Viễn vốn đang đờ đẫn như xác không hồn gắp cơm vào miệng, nghe thấy lời này, hắn như tỉnh lại, vội vàng hỏi: "Còn gì nữa, chị dâu, chị còn thấy gì nữa không?"

 

"Hết rồi, hai cô ấy ngoài lúc đi dạo sau bữa cơm, ngày thường không mấy khi ra khỏi phòng, những cái khác tôi không biết." Lý Ngọc Lan suy nghĩ một lát rồi nói.

 

Kỷ Viễn ôm bên má phải đang sưng tấy nói: "Có phải vì Kỷ Hoan sợ màu đỏ nên mới ném vải đỏ đi không."

 

Lời này vừa nói ra, mắt Kỷ Viễn lập tức sáng rực, lẩm bẩm một mình: "Ta biết rồi! Thảo nào Kỷ Hoan từ sau lần ngã xuống nước lần trước hành vi lại bất thường như vậy, cứ như là đổi người khác, hóa ra là vì chuyện này."

 

"Vì chuyện gì ngươi nói mau đi Tam nhi." Lưu Phượng Mai vội vàng truy hỏi.

 

"Vì Kỷ Hoan bây giờ bị quỷ nhập rồi, mọi người thử nghĩ xem hành vi cử chỉ của cô ta những ngày này, có thể nói là không hề giống Kỷ Hoan trước đây một chút nào, điều này căn bản không thể giải thích được bằng việc thay đổi tính tình, bởi vì Kỷ Hoan bây giờ căn bản không phải là người." Kỷ Viễn nói xong, bản thân hắn chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

 

Lưu Phượng Mai lại càng sợ hãi hơn, thảo nào mỗi lần Kỷ Hoan cười bà ta lại sợ, "Vậy, vậy chúng ta phải làm sao đây? Con quỷ Kỷ Hoan này có hại chúng ta không? Kỷ Viễn phải làm sao?"

 

Kỷ Mãn Truân cũng sợ hãi không kém, vội vàng đứng dậy đóng chặt cửa phòng ăn lại, rồi hỏi theo: "Đúng vậy, Tam nhi, cha biết con sắp đi thi rồi, nhưng bây giờ vấn đề trong nhà còn nan giải hơn, chuyện Kỷ Hoan phải giải quyết nhanh chóng, nếu không nhà mà ở với quỷ, cuộc sống này làm sao mà sống nổi?"

 

"Đừng lo, làng chúng ta không phải có thần bà sao, cha, cha bảo Đại ca và Tứ đệ mang tiền đi mời thần bà, chị dâu, lát nữa Kỷ Hoan hoặc Khương Ngữ Bạch lại ra ngoài, hai người lại thử dò xét Kỷ Hoan một chút."

 

"Á? Tôi sợ lắm, tôi không dám." Lý Ngọc Lan vội vàng từ chối, ngày thường cô ta đối đầu với Kỷ Hoan đã không chiếm được chút lợi lộc nào, bây giờ Kỷ Hoan thành quỷ, cô ta lại càng không dám chọc vào.

 

"Chị đừng sợ, con quỷ Kỷ Hoan này rõ ràng là muốn bám vào nhà chúng ta, nó đã lâu như vậy rồi cũng chưa thực sự hại chúng ta, hơn nữa chỉ là thử một chút thôi, chị đi cùng mẹ, sẽ không sao đâu." Kỷ Viễn tiếp tục thuyết phục.

 

Tay Lưu Phượng Mai có chút run rẩy, "Tam nhi, mẹ cũng hơi sợ."

 

"Mẹ, không cần sợ, vải đỏ là để trừ tà ma, mẹ và chị dâu đều buộc vải đỏ lên tay, xem phản ứng của Kỷ Hoan và họ như thế nào, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể xác định rốt cuộc cô ta có phải là quỷ hay không, nếu không thì lại công cốc."

 

"Được, vì các con, mẹ và chị dâu con liều vậy." Lưu Phượng Mai nghiến răng nói. Bà ta thấy Lý Ngọc Lan vẫn không muốn đi, liền dứt khoát nói: "Ngươi đi cùng ta, đợi sang năm ta và cha ngươi sẽ cho Kỷ Đông đi học trường tư trong làng."

 

"Thật sao mẹ? Được, con đi." Lý Ngọc Lan cắn răng nói.

 

Hai người đợi bên ngoài có tiếng động, có vẻ như Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch đi vào bếp rửa bát, Lưu Phượng Mai nghiến răng kéo Lý Ngọc Lan ra khỏi phòng, trên cánh tay của cả hai người đều quấn dải vải đỏ.

 

Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch nhanh chóng đi ra, thấy dải vải đỏ trên tay hai người, Kỷ Hoan linh quang chợt lóe, vội vàng nấp sau lưng Khương Ngữ Bạch, "Mẹ, hai người không có việc gì lại quấn vải đỏ lên người làm gì?"

 

Lưu Phượng Mai nghe Kỷ Hoan hỏi, chân đã nhũn ra vì sợ, nhưng vẫn cắn răng trả lời: "Không phải gần đây trong nhà có quá nhiều chuyện không may sao? Ta và cha con muốn cả nhà lấy chút hỉ khí, nên đều buộc vải đỏ, lát nữa ta mang qua cho hai đứa một ít nhé?"

 

Kỷ Hoan vội vàng hoảng hốt lùi lại hai bước, "Đừng, đừng mang qua, mẹ, con không thích màu đỏ, hai người không cần mang vải đỏ qua cho con, con không thích vải đỏ."

 

Nói rồi, Kỷ Hoan như đang khiếp sợ điều gì đó, kéo Khương Ngữ Bạch nhanh chóng quay về phòng.

 

Lưu Phượng Mai và Lý Ngọc Lan cũng sợ hãi không kém, hai người run rẩy chân tay quay lại phòng ăn.

 

Ở phòng ăn, những người còn lại vừa nãy đều áp sát sau cánh cửa, nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của họ.

 

"Xem ra lần này không sai được rồi, Kỷ Hoan sợ màu đỏ đến thế, lần trước Tết cũng vậy, phòng ăn dán chữ Phúc màu đỏ, cô ta liền không dám đến phòng ăn ăn cơm. Sở dĩ chúng ta không phát hiện ra, là vì nhà chúng ta ít người thích dùng đồ màu đỏ, nếu không con quỷ này đã lộ tẩy từ lâu rồi." Kỷ Viễn phân tích.

 

"Đúng vậy, vừa nãy các người không thấy bộ dạng Kỷ Hoan đâu, cô ta thấy dải vải đỏ sợ đến mức lùi lại mấy bước, nấp sau lưng Khương Ngữ Bạch vẻ mặt không dám nhìn vải đỏ." Lúc này Lưu Phượng Mai nói vẫn còn chút sợ hãi.

 

"Vậy thì tốt, thần bà làng chúng ta rất linh nghiệm, bà ấy chắc chắn có cách đối phó với Kỷ Hoan. Cha, lần này chúng ta phải gọi cả làng đến, để dân làng đều thấy Kỷ Hoan mà họ tin tưởng rốt cuộc là cái thứ gì, đỡ cho mọi người bị con quỷ Kỷ Hoan mê hoặc." Kỷ Viễn nghiến răng nghiến lợi nói, vì con quỷ Kỷ Hoan dám hại hắn, thì hắn cũng phải làm chết con quỷ Kỷ Hoan.

 

"Được, vừa hay cũng để Lý Chính làm chứng, cho ông ấy xem, có phải bọn họ đã oan uổng chúng ta không." Kỷ Mãn Truân cũng bất bình nói.

 

~~

 

Kỷ Hoan trở về phòng, tâm trạng rất tốt, chờ đợi phản ứng của người nhà họ Kỷ. Bị cô ấy chỉnh đốn nhiều lần như vậy, người nhà họ Kỷ nắm được chỗ yếu của cô ấy, chắc chắn là muốn làm đến chết cô ấy.

 

Khương Ngữ Bạch lại có chút lo lắng hỏi: "Chị, chị nhìn thấy vải đỏ hay gì đó thật sự không sao chứ? Lỡ như họ tìm thần bà, đạo sĩ thì sao? Có làm chị bị thương không?"

 

Kỷ Hoan đứng dậy kéo Khương Ngữ Bạch lại gần mình, đưa tay ôm lấy Tiểu Thỏ, cười nói: "Thật sự không sao, đợi qua lần này, chúng ta sẽ có ngôi nhà nhỏ của riêng mình rồi, với lại chị đã nói với em rất nhiều lần rồi, chị thật sự không phải là quỷ."

 

"Em biết, chị chắc chắn là sợ em lo lắng nên mới nói vậy, em sẽ bảo vệ chị." Đôi mắt Tiểu Thỏ nhìn Kỷ Hoan, vẻ mặt kiên định.

 

Thôi được rồi, Tiểu Thỏ này căn bản là không tin.

 

Kỷ Hoan ôm Khương Ngữ Bạch bất lực thở dài.

 

Lần này Kỷ Mãn Truân vì muốn hạ gục con quỷ Kỷ Hoan, đã xuống máu, trực tiếp bảo Kỷ Minh mang một lạng bạc đi mời thần bà.

 

Thần bà là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, thấy bạc liền mặt mày hớn hở đồng ý, còn bảo Kỷ Minh và Kỷ Sâm mua một con chó đực đen còn sống, và một con gà trống lớn, chuẩn bị xong những thứ này, thần bà lại lấy những đồ vật thường dùng để nhảy múa cầu thần, rồi cùng Kỷ Viễn và họ đến nhà họ Kỷ.

 

"Cha, thần bà mời đến rồi." Kỷ Minh dẫn thần bà vào phòng ăn nói.

 

"Lưu thần bà đến rồi, lần này người nhất định phải giúp chúng tôi, con gái thứ hai của tôi bị quỷ ám, tính tình thay đổi, hại cả nhà chúng tôi không được yên ổn." Kỷ Mãn Truân vội vàng nói.

 

Thần bà vỗ ngực, "Yên tâm, ta đã bảo hai con trai ngươi chuẩn bị tận tình rồi, giết con chó đen đó lấy máu, máu chó đó để lại, lát nữa sẽ có tác dụng lớn."

 

"Vâng ạ." Kỷ Minh nói rồi, cùng Kỷ Sâm đi lấy máu.

 

"Được rồi, các ngươi mau đi gọi người trong làng, nói là nhà họ Kỷ chúng ta sắp bắt yêu rồi." Kỷ Mãn Truân dặn dò mấy người.

 

Lý Ngọc Lan, Lưu Phượng Mai và mấy người kia vội vàng đi gọi người trong làng, nhưng lúc này đang là mùa xuân cày cấy, nhà nào nhà nấy đều rất bận rộn, không như mùa đông có nhiều thời gian rảnh rỗi để nghe chuyện tầm phào, vì vậy người đến không nhiều, nhưng vẫn có những người thích xem náo nhiệt đi theo.

 

Lý Chính sợ Kỷ Hoan xảy ra chuyện, dẫn Nhị Trụ Tử và Chu Tiểu Xuân cũng đến sân nhà họ Kỷ.

 

Kỷ Mãn Thương đang làm ruộng ngoài đồng thấy có người xung quanh bỏ đi, hỏi: "Các ngươi sao đều về rồi? Mới có chừng này giờ đã không làm nữa à?"

 

"Haizz, chú Kỷ, nhà anh cả các chú lại có chuyện rồi, nói là gọi mọi người đến xem bắt yêu, tôi không tò mò sao? Hôm nay về sớm một chút." Người đó vừa nói vừa vội vàng lấy đồ đạc chạy về nhà họ Kỷ.

 

Kỷ Mãn Thương và Kỷ Phú còn Kỷ Văn nhìn nhau, vội vàng nói: "Đi, chúng ta cũng đi xem, đừng để anh cả họ lại gây khó dễ cho Kỷ Hoan."

 

Nói rồi mấy người cũng không kịp rửa tay, cứ thế tay dính bùn đất chạy về nhà họ Kỷ.

 

Lúc này trong sân nhà họ Kỷ đã bày sẵn một cái bàn án, trên đó đặt một số đồ vật dùng để cúng bái, thần bà cũng đặt lư hương và kiếm gỗ đào ra.

 

"Chúng ta khi nào bắt đầu?" Thần bà thấy người đến ngày càng đông, trong lòng có chút bất an, chuyện rắc rối của nhà họ Kỷ bà ta rõ hơn ai hết, lát nữa lỡ Kỷ Hoan căn bản không sao, thì bà ta sẽ mất mặt lắm. Nhưng nghĩ đến một lạng bạc kia, Lưu thần bà vẫn nghiến răng đứng vững.

 

Sân nhỏ ngày càng đông người, không lâu sau Lý Chính cũng đến, mọi người nhao nhao nhường chỗ cho Lý Chính.

 

Lý Chính thấy thần bà trong sân đã chuẩn bị làm phép, ánh mắt nhìn về phía hai vợ chồng Kỷ Mãn Truân, "Hôm nay các ngươi lại muốn giở trò gì nữa?"

 

"Lý Chính, không phải chúng tôi giở trò, mà là mọi người đều bị Kỷ Hoan lừa gạt, cô ta từ sau khi ngã xuống nước thì như biến thành người khác, cô ta bị quỷ nhập, người bây giờ căn bản không phải là Kỷ Hoan, tất cả mọi người đều bị quỷ lừa rồi." Kỷ Mãn Truân nói một cách nghiêm trọng.

 

Trong đám đông vang lên những tiếng bàn tán.

 

"Không đời nào, tôi lại thấy sau khi ngã xuống nước, đầu óc Kỷ Hoan tỉnh táo hơn nhiều."

 

"Tôi cũng thấy vậy, Kỷ Hoan trước đây mới là đầu gỗ bị quỷ ám."

 

"Nhà họ Kỷ này thấy người trong làng không ai thèm để ý đến họ nữa, nên hắt nước bẩn lên Kỷ Hoan đó mà."

 

"Đúng vậy, chắc chắn là muốn hại Kỷ Hoan."

 

Nghe những lời bàn tán trong đám đông, Lưu thần bà đã có chút hối hận vì nhận công việc này, bà ta sẽ không gây ra cơn thịnh nộ của công chúng chứ?

 

"Bà con hàng xóm, mọi người thật sự bị quỷ mê hoặc rồi, tôi sẽ gọi Kỷ Hoan ra, mọi người xem cô ta có sợ làm phép hay không thì sẽ biết."

 

Kỷ Viễn với khuôn mặt sưng tấy, lộ ra một nụ cười dữ tợn, Kỷ Hoan không cho hắn sống yên, hắn cũng sẽ không để Kỷ Hoan được yên, hắn muốn dân làng đều khinh bỉ Kỷ Hoan.

 

Nói rồi, Kỷ Viễn liền đi đến trước cửa phòng Kỷ Hoan gõ cửa, lúc này vì có thần bà ở đây, Kỷ Viễn cũng bạo gan hơn, "Kỷ Hoan, mở cửa, cái du hồn ngươi dám chiếm thân xác người khác, ngươi căn bản là quỷ, hôm nay ta sẽ cho mọi người thấy bộ mặt thật của ngươi."

 

Kỷ Hoan không báo trước mở cửa từ bên trong, Kỷ Viễn vì dùng lực đẩy cửa quá mạnh, trực tiếp loạng choạng, úi dụi xuống đất.

 

"Kỷ Hoan, ngươi chơi xỏ ta?" Kỷ Viễn tức giận muốn trèo lên lý luận với Kỷ Hoan, thì bị Nhị Trụ Tử đã chạy tới ngăn lại, kéo Kỷ Viễn ra khỏi phòng Kỷ Hoan.

 

"Ngươi có gì thì nói, sao? Còn muốn động tay với Kỷ Hoan?" Nhị Trụ Tử trừng mắt nhìn Kỷ Viễn đầy giận dữ.

 

Kỷ Viễn tức giận đến nỗi gân xanh hai tay nổi lên, khuôn mặt vốn đã sưng tấy lúc này vì máu huyết dồn lên lại càng giống đầu heo hơn, "Được, các ngươi còn che chở cho Kỷ Hoan phải không? Cô ta căn bản không phải là người, không phải là người các ngươi có hiểu không?"

 

"Ngươi đừng có ăn nói hàm hồ, Kỷ Hoan là người như thế nào mọi người đều rõ, ngược lại là ngươi, đồ ngụy quân tử." Nhị Trụ Tử nhìn Kỷ Viễn với ánh mắt đầy khinh miệt.

 

Nghe những lời châm chọc của Nhị Trụ Tử, cùng với tiếng dân làng xung quanh chỉ trỏ bàn tán về hắn, Kỷ Viễn có chút hoảng loạn nhìn về phía Lưu thần bà, "Thần bà, con quỷ đó ngay ở kia, người mau chế ngự nó đi, mau cho mọi người xem, mau để con quỷ đó hiện nguyên hình."

 

Lúc này, thần bà có cảm giác tiến thoái lưỡng nan, vốn dĩ bà ta làm cái trò này hoàn toàn dựa vào may mắn, đôi khi nhảy múa cầu thần có chút tác dụng, nhưng đa số các lần đều không có tác dụng, những người tìm đến bà ta cũng chỉ là để tìm kiếm sự an ủi tâm lý, kết quả nhà họ Kỷ này lại tưởng nhảy múa cầu thần là thật.

 

Lý Chính mặt mày tái mét nhìn về phía Lưu Phượng Mai và Kỷ Mãn Truân, hỏi: "Đây cũng là ý của hai người? Hai người có nghĩ đến chưa, nếu Kỷ Hoan không phải là quỷ, thì hành động lần này của hai người gây ra tổn thương lớn đến mức nào cho Kỷ Hoan, Kỷ Hoan còn có thể nhận hai người làm cha mẹ nữa không?"

 

Kỷ Mãn Truân nghiến răng nhìn Kỷ Hoan, "Không nhận thì không nhận, dù sao nó cũng là đứa con bất hiếu, nếu nó không chịu nổi thì cứ việc rời khỏi nhà họ Kỷ."

 

"Đúng vậy, nó ở trong nhà làm cả nhà chúng tôi náo loạn, còn hại Kỷ Viễn thành ra thế này, Kỷ Hoan, cái tà ma ngươi đáng lẽ phải cút khỏi nhà họ Kỷ từ lâu rồi." Lưu Phượng Mai chỉ vào Kỷ Hoan mắng.

 

Lý Chính thấy người nhà họ Kỷ cứng đầu không tiếp thu lời nào, bất lực thở dài, "Hôm nay cái phép này các ngươi nhất định phải làm sao?"

 

"Nhất định phải làm, Lý Chính, ông muốn bao che cho Kỷ Hoan sao?" Kỷ Viễn như chó điên gặp ai cắn nấy.

 

Chu Tiểu Xuân tức giận lên tiếng: "Ngươi có biết tôn trọng cha tôi không, ông ấy dù sao cũng là Lý Chính, ngươi có biết ăn nói không."

 

"Ta làm sao? Các người từng người một đều bị Kỷ Hoan mê hoặc rồi, có hiểu không? Ta là người đọc sách, sao các người không tin ta, ngược lại tin Kỷ Hoan? Cô ta căn bản không phải là người." Giọng Kỷ Viễn hét lên vang vọng khắp sân nhà họ Kỷ.

 

Khương Ngữ Bạch mặt mày tái nhợt nắm chặt tay Kỷ Hoan, mấy lần trước xảy ra chuyện cô bé đều không lo lắng, chỉ riêng lần này, chị ấy thật sự không phải là Kỷ Hoan, Khương Ngữ Bạch nhìn chậu máu chó đen bên cạnh thần bà, vô cớ cảm thấy sợ hãi.

 

Kỷ Hoan bản thân là mang theo cơ thể mình xuyên qua, chỉ là trông giống nguyên chủ thôi, vì vậy cô ấy chẳng lo lắng gì về mấy thứ này. Kỷ Hoan giữ vẻ mặt bình thản, chỉ dùng vẻ mặt buồn bã nhìn về phía Lưu Phượng Mai và Kỷ Mãn Truân, "Cha, mẹ, hai người thật sự muốn làm vậy sao?"

 

"Đúng vậy, hơn nữa Kỷ Hoan, ngươi bớt làm ra vẻ như chúng tôi đều bắt nạt ngươi đi, ngươi lợi hại hơn ai hết đấy." Ánh mắt Lưu Phượng Mai nhìn Kỷ Hoan vô cùng ác độc, Kỷ Viễn thành ra thế này, đều là do Kỷ Hoan hại.

 

Kỷ Hoan lặng lẽ gật đầu, cô ấy nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống, "Được, vậy con không có gì để nói, chỉ là mọi chuyện đã đến nước này, con nghĩ nhà họ Kỷ thật sự không thể dung chứa chúng con được nữa, ngay cả lời vu khống con là quỷ cũng có thể bịa ra, sau này cũng không thể còn tình thân nữa. Lý Chính, con muốn mời ông làm chứng, lát nữa lập văn tự làm bằng chứng, con Kỷ Hoan từ nay về sau không còn liên quan gì đến nhà họ Kỷ."

 

Lý Chính hài lòng gật đầu, "Được, lát nữa các ngươi sẽ phân gia lập hộ, con yên tâm, ta nhất định công bằng."

 

"Ai sợ ai, Kỷ Hoan, ngươi đáng lẽ phải cút khỏi nhà họ Kỷ từ lâu rồi, ngươi xem ngươi hại ta thành ra thế nào rồi?" Kỷ Viễn điên cuồng hét lớn về phía Kỷ Sâm.

 

Kỷ Hoan nhìn Kỷ Viễn, thất vọng lắc đầu, "Ngươi hại chính ngươi, người muốn làm chuyện bất chính với cô nương họ Dư là ngươi, người suốt ngày ham ăn lười làm trộm cắp cũng là ngươi, Kỷ Viễn, ngươi chưa từng nghĩ xem bản thân mình có làm gì sai trái không?"

 

"Không cần biết, ta không cần biết, đều là lỗi của ngươi, đều là lỗi của ngươi." Kỷ Viễn gào thét như người điên, hắn xông tới nắm lấy cổ tay thần bà hét lên: "Ngươi còn đợi gì nữa? Mau làm phép cho cái thứ đó hiện nguyên hình, có nghe thấy không, mau làm theo đi."

 

Lưu thần bà hối hận muốn chết, bà ta nhảy múa cái trò này thuần túy là để kiếm sống qua ngày, đâu thể ngờ lại gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, làm Lý Chính nhà người ta cũng bị kinh động, hơn nữa bây giờ xem ra Lý Chính và dân làng đều đứng về phía Kỷ Hoan.

 

Kỷ Hoan thấy Lưu thần bà khó xử, lên tiếng: "Bà cứ nhảy đi, người trong sạch tự nhiên trong sạch, con vốn dĩ không có vấn đề gì."

 

Kỷ Hoan nói rồi liền muốn bước tới, Khương Ngữ Bạch chết dí kéo tay Kỷ Hoan lại.

 

Kỷ Hoan bóp nhẹ lòng bàn tay Khương Ngữ Bạch, an ủi: "Yên tâm, sẽ không sao đâu."

 

Khương Ngữ Bạch lắc đầu, "Chị, em sẽ đứng cùng chị."

 

Thấy Tiểu Thỏ kiên quyết, Kỷ Hoan cũng không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

 

Thần bà thấy Kỷ Hoan không có ý kiến, lấy một cái trống bên trong không biết đựng gì, bắt đầu nhảy múa, vừa hát vừa nhảy khoảng một nén nhang, Kỷ Hoan vẫn đứng yên ở đó.

 

"Lễ làm phép xong rồi sao?" Kỷ Hoan hỏi.

 

Thần bà cười gượng, lấy một lạng bạc đã nhận trước đó trả lại cho Lưu Phượng Mai, "Kỷ Hoan không có chuyện gì cả, các người lo lắng thái quá rồi, số tiền này tôi cũng không lấy nữa."

 

Kỷ Viễn lại điên cuồng chặn thần bà lại, "Sao lại kết thúc rồi, chậu máu đó vẫn chưa dùng sao? Kỷ Hoan cô ta sợ màu đỏ bà có biết không?"

 

Lưu Phượng Mai thấy con trai mình như vậy, cũng khóc lên, "Ngươi sợ đắc tội Kỷ Hoan, đắc tội Lý Chính đúng không? Tôi không sợ, Kỷ Hoan vốn dĩ không bình thường, các ngươi không dám làm, tôi làm."

 

Lưu Phượng Mai vừa nói, vừa bưng chậu máu dưới đất tạt thẳng về phía Kỷ Hoan, hành động này quá bất ngờ, những người khác căn bản không kịp ngăn cản.

 

Khương Ngữ Bạch lại cảm thấy tim đau nhói, nếu chị ấy xảy ra chuyện, cô bé thật sự không biết phải làm sao, Khương Ngữ Bạch gần như theo bản năng che chắn trước người Kỷ Hoan.

 

Kỷ Hoan cũng không ngờ Tiểu Thỏ lại đột ngột xông lên chắn cho mình, muốn đẩy Tiểu Thỏ ra thì đã không kịp nữa.

 

Cả một chậu hỗn hợp máu chó và máu gà đầy ắp, ngay lập tức tạt đầy mặt và người của hai người.

 

Thực ra chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Kỷ Hoan, chẳng qua cô ấy không ngờ Tiểu Thỏ lại xông lên. Lúc này nhìn Tiểu Thỏ đang che trước mặt mình, người bị tạt đầy máu, Kỷ Hoan máu huyết dồn lên, hai nắm tay siết chặt kêu ken két, cô ấy lúc này chỉ muốn xông lên bóp nát Lưu Phượng Mai.

 

Cô ấy vừa đưa tay giúp Khương Ngữ Bạch lau vết máu trên mặt, vừa nhìn về phía Lưu Phượng Mai, "Làm loạn đủ chưa? Kỷ Hoan tôi sao lại có những người thân nhân như các người? Các người hận tôi đến mức nào, vừa vu khống tôi, lại vừa tạt máu chó vào tôi, các người còn coi tôi là người không?"

 

"Đúng vậy, các người cũng quá đáng rồi." Phùng Mai và những người khác vội vàng vào nhà tìm khăn giúp Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch lau mặt, cảnh tượng trở nên hỗn loạn.

 

"Không thể nào, không thể nào, Kỷ Hoan là quỷ, sao cô ta có thể không sao? Sao cô ta có thể không sao?" Kỷ Viễn kiệt sức, cả người ngồi trên khoảng đất trống trong sân lẩm bẩm một mình.

 

Kỷ Mãn Truân vội vàng chạy lại đỡ Kỷ Viễn, "Tam nhi, con đừng làm cha sợ, cả nhà chúng ta đều phải trông cậy vào con, con đừng làm cha sợ, con tỉnh táo lại đi."

 

Lý Chính lạnh lùng nhìn Lưu Phượng Mai, lạnh giọng chất vấn: "Sao? Bây giờ các người còn gì để nói nữa không?"

 

"Lý Chính..." Lưu Phượng Mai còn muốn khóc lóc làm ầm ĩ thì bị những lời chửi rủa của dân làng át đi.

 

"Đã thấy người vô liêm sỉ nhưng chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ đến mức này, nhà họ Kỷ này là loại người gì vậy."

 

"Đúng vậy, cái loại người như Lưu Phượng Mai cũng xứng làm mẹ Kỷ Hoan sao? Cái thá gì."

 

"Bao giờ cả nhà họ cút khỏi Đông Ngưu Thôn chúng ta, người nhà họ thật sự là tai họa lớn nhất trong làng ta."

 

"Đúng vậy, còn thích cắn ngược lại, loại người lòng dạ rắn rết này, sau này chúng ta phải tránh xa."

 

"Phì, cả nhà toàn rác rưởi."

 

"Cái đồ chó má, cái loại người này đáng đời nghèo khổ cả đời, cái bộ dạng đầu heo của Kỷ Viễn, còn thi Tú Tài? Về nhà mà nướng bánh đa đi."

 

"Vậy ngươi đánh giá hắn cao quá rồi, hắn ngay cả bánh đa cũng không biết nướng, không chừng ăn cơm còn phải cha mẹ đút cho ấy chứ, ha ha ha ha."

 

Tiếng chửi rủa của dân làng không ngớt, cả nhà Kỷ Minh và cả nhà Kỷ Sâm đều không ngừng lùi lại, may mà vừa nãy họ không xen vào, nếu không bây giờ hỏa lực đã chĩa vào họ rồi.

 

Kỷ Viễn thấy mọi người đều chỉ trỏ hắn, hắn hất tay Kỷ Mãn Truân ra, miệng lẩm bẩm: "Không phải, không phải, không phải..."

 

"Được rồi, mọi người trật tự, Mãn Thương, mau tìm người đun nước, để Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, những người còn lại đợi ở đây, Tiểu Xuân, con về lấy giấy bút và con dấu qua đây, lát nữa ta sẽ phân gia cho Kỷ Hoan và họ trước mặt mọi người." Lý Chính nói, trừng mắt nhìn Kỷ Mãn Truân một cái.

 

Kỷ Hoan không bận tâm mùi máu tanh trên người, ôm chặt Khương Ngữ Bạch trong lòng, "Sợ rồi sao? Không sao rồi, không sao rồi, chúng ta phân gia rồi sẽ rời khỏi nơi này."

 

Khương Ngữ Bạch lại như không cảm thấy người mình bị thấm ướt bởi máu, ôm chặt Kỷ Hoan, "Chị, em sợ chết đi được, em còn tưởng chị sẽ xảy ra chuyện."

 

Kỷ Hoan giọng thấp an ủi: "Đã nói với em nhiều lần rồi chị không phải là quỷ, Tiểu Thỏ hư không tin chị, giờ thì tin chưa?"

 

Khương Ngữ Bạch gật đầu, trong lòng lại vô cớ cảm thấy buồn bã, nếu chị ấy không phải là quỷ, vậy những hành động của mình trong thời gian qua có gây hại cho chị ấy không? Nghĩ đến đây, Khương Ngữ Bạch lòng đau nhói, vùng vẫy muốn ra khỏi lòng Kỷ Hoan.

 

Kỷ Hoan lại không biết Tiểu Thỏ suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ cô bé cảm thấy hai người ướt sũng ôm nhau không thoải mái, bèn buông Tiểu Thỏ ra.

 

Nghĩ đến chuyện phân gia, Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch không dám chậm trễ, vội vàng quay về phòng.

 

Trong bếp, lúc này Kỷ Văn và Kỷ Xảo đang giúp đun nước nóng, hai người pha nước nóng vào nước lạnh, mang hai chậu nước ấm lớn vào cho Kỷ Hoan và họ.

 

Kỷ Hoan khóa chặt cửa phòng, lúc này mọi người đều đang đợi họ, cũng không tiện rửa quá kỹ, chỉ c** q**n áo, nhanh chóng dùng nước ấm rửa trôi vết máu trên người.

 

Cái mùi máu tanh trên người vẫn rất hăng, Kỷ Hoan rửa mặt và tóc mấy lần, trên mặt mới hết hẳn vết máu, nhưng trong phòng không có gương, cô ấy chỉ có thể soi vào mặt nước trong chậu vừa soi vừa lau rửa.

 

Khương Ngữ Bạch cũng nhanh chóng lau rửa bên cạnh, nhưng ánh mắt cô bé nhìn Kỷ Hoan muốn nói lại thôi, bên ngoài còn rất nhiều dân làng, Khương Ngữ Bạch biết bây giờ không phải là lúc thích hợp để nói chuyện, bèn ngậm miệng.

 

Kỷ Hoan cố gắng tìm một bộ quần áo mặc vào, rồi nhìn sang Tiểu Thỏ, thấy Tiểu Thỏ cũng đã thay quần áo xong, chỉ là trông cô bé có vẻ mất tập trung.

 

Kỷ Hoan lại gần, dịu dàng hỏi: "Bị dọa sợ rồi à? Sao vừa nãy lại đột nhiên chạy ra chắn cho chị?"

 

Tiểu Thỏ lắc đầu, thấy Kỷ Hoan muốn ôm mình, Tiểu Thỏ theo bản năng lùi lại một bước, nếu chị ấy không phải là quỷ, sau này mình không thể thân thiết với chị ấy như trước được nữa, nếu không sẽ gây hại cho chị ấy.

 

"Em không sao, người trong làng vẫn đang đợi bên ngoài, chị, chúng ta mau ra ngoài đi." Khương Ngữ Bạch vội vàng nhắc nhở.

 

Kỷ Hoan gật đầu, không ôm được Tiểu Thỏ, trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng bây giờ quả thực không phải là lúc để nói chuyện.

 

Kỷ Hoan vội vàng cùng Khương Ngữ Bạch ra khỏi phòng, trong sân, Chu Tiểu Xuân vừa hay đã mang giấy bút và những thứ tương tự trở lại.

 

"Được rồi, bây giờ đồ vật và người đều đến đủ rồi, Tiểu Xuân con viết đi, lát nữa bảo hai bên ấn dấu vân tay là được." Lý Chính nhìn Chu Tiểu Xuân dặn dò.

 

"Vâng."

 

Nhị Trụ Tử và một Càn Nguyên khác giúp khiêng bàn ra, Chu Tiểu Xuân bắt đầu viết trên bàn.

 

Vì chứng kiến chuyện vừa xảy ra, Chu Tiểu Xuân viết cũng khá tuyệt tình, về cơ bản là từ nay về sau hai bên sống chết không liên quan đến nhau.

 

Chu Tiểu Xuân đưa tờ giấy cho Kỷ Hoan, "Chị xem một chút, còn có chỗ nào thiếu sót không."

 

Kỷ Hoan nhận tờ giấy, liếc mắt một cái liền nói: "Tôi không biết chữ lắm, cậu đọc giúp tôi đi."

 

Chu Tiểu Xuân gật đầu, bắt đầu đọc. Nội dung trên giấy đại ý viết: Kỷ Hoan phân gia với nhà họ Kỷ, từ nay về sau sống chết tùy mệnh trời, mọi chuyện xảy ra với nhà họ Kỷ sau này đều không liên quan đến Kỷ Hoan, tương tự, bất cứ chuyện gì xảy ra với Kỷ Hoan cũng không liên quan đến nhà họ Kỷ. Hai bên sau này không được bám víu vào nhau, xảy ra chuyện cũng không được tìm đối phương giúp đỡ, từ nay như người dưng, không còn bất kỳ quan hệ huyết thống nào nữa.

 

Kỷ Hoan nghe nội dung Chu Tiểu Xuân viết, chỉ muốn giơ ngón tay cái khen ngợi Chu Tiểu Xuân, điều này hoàn toàn đúng ý cô ấy, cô ấy chỉ không muốn còn bất kỳ ràng buộc nào với người nhà họ Kỷ nữa, cả đời không qua lại.

 

"Thêm cả Kỷ Xảo, phân gia thì Kỷ Xảo sẽ đi cùng chúng tôi." Kỷ Hoan nói rồi lại nhìn về phía dân làng, "Dù sao nếu em gái tôi không đi cùng chúng tôi, sau này e rằng vẫn sẽ bị cha mẹ tôi bán rẻ đi."

 

"Được, vậy tôi thêm điều khoản này." Chu Tiểu Xuân nói, rồi lại bắt đầu động bút viết.

 

"Kỷ Hoan, ngươi nói cái gì vậy?" Lưu Phượng Mai nghe Kỷ Hoan châm chọc, không nhịn được la hét lên, rồi lại bị ánh mắt của Lý Chính dọa sợ, không dám hé răng.

 

Trong lúc mọi người ồn ào, điều khoản bổ sung của Chu Tiểu Xuân cũng đã được viết xong, đại ý là Kỷ Xảo và Kỷ Hoan cùng phân gia với nhà họ Kỷ, sau này không còn bất kỳ ràng buộc nào với nhà họ Kỷ, vân vân. Chu Tiểu Xuân viết xong, lại đọc thêm phần nội dung có liên quan đến Kỷ Xảo cho Kỷ Hoan nghe một lần nữa.

 

Kỷ Hoan gật đầu, "Cứ theo cái này đi."

 

"Được." Chu Tiểu Xuân nói, rồi đưa tờ giấy cho Kỷ Viễn, "Các người xem còn có gì cần bổ sung không."

 

Kỷ Viễn nhìn chằm chằm tờ giấy nghiến răng nghiến lợi, Chu Tiểu Xuân viết đã quá tuyệt tình rồi, "Kỷ Hoan, Kỷ Xảo, các ngươi chết đói ngoài đường cũng đừng có quay về xin ăn, trên đây đã viết rõ ràng, không còn tình thân nữa, sống chết của các ngươi không liên quan đến nhà họ Kỷ."

 

Kỷ Hoan gật đầu, đau buồn nhìn Kỷ Viễn, "Ngươi yên tâm, cái nhà như thế này chúng tôi cũng không cần ở lại nữa, nhưng tôi thật sự không ngờ, để đuổi chúng tôi đi, các người lại có thể nghĩ ra cách này?"

 

Kỷ Hoan nói rồi ánh mắt nhìn về phía Kỷ Mãn Truân và Lưu Phượng Mai, "Cha, mẹ, đây là lần cuối cùng con gọi hai người như vậy, hôm nay hai người cố tình mưu tính đến mức làm ra chuyện vu khống con là quỷ, con coi như đã hoàn toàn tuyệt vọng với hai người. Sau này gặp lại, hai người sẽ không còn là cha mẹ của con nữa, người nhà họ Kỷ cũng không còn bất kỳ quan hệ gì với con nữa, mong mọi người làm chứng cho con."

 

"Con yên tâm, viết xong văn tự phân gia này, ta sẽ cho người lập hộ riêng cho ba người các con trong làng, sau này các con không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Kỷ nữa, văn tự phân gia này một bản làm ba, làng cũng giữ một bản coi như bằng chứng, cho dù sau này người nhà họ Kỷ sinh lão bệnh tử, cũng không còn bất kỳ quan hệ gì với ba người các con nữa. Tương tự, ba người các con nghèo hay giàu, cũng không liên quan gì đến nhà họ Kỷ." Lý Chính nói.

 

"Vâng." Kỷ Hoan trịnh trọng gật đầu, cô ấy chắp tay vái chào về phía dân làng, "Vì chuyện của con mà làm mọi người lo lắng, con xin cảm ơn mọi người."

 

"Không cần, thấy con cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chúng tôi đều mừng cho con." Viên Đại Nương cười đáp.

 

"Đúng vậy, lẽ ra phải phân gia với họ từ sớm, cái nhà đó không có người tốt nào, Kỷ Hoan, chúc mừng các con thoát khỏi bể khổ."

 

"Chúc mừng, chúc mừng."

 

Tiếng bàn tán của dân làng dần dần lại vang lên.

 

Kỷ Mãn Truân nhìn thái độ của người trong làng, thở dài sâu sắc, "Kỷ Hoan, lời vừa rồi là ngươi tự nói, đừng có hối hận, sau này nếu Kỷ Viễn làm quan lớn, ba người các ngươi đừng có bám víu làm thân."

 

"Ông có thể yên tâm, chúng tôi có chết đói cũng không quay về tìm các người." Kỷ Hoan nhìn Kỷ Mãn Truân nói.

 

Lý Chính gật đầu, lên tiếng: "Được rồi, Kỷ Mãn Truân, vậy ngươi nói về gia sản của mình đi, bây giờ mọi người đều ở đây, chúng ta xem phân chia thế nào cho công bằng."

 

"Cái gì? Kỷ Hoan còn muốn chia đồ của chúng tôi?" Lưu Phượng Mai nghe vậy thì hoảng hốt.

 

Lý Chính trừng mắt nhìn bà ta, lên tiếng: "Sao? Các người còn muốn Kỷ Hoan và họ tay trắng rời khỏi nhà họ Kỷ sao?"

 

"Số tiền đó là do tôi và cha nó vất vả kiếm được, sao có thể chia cho Kỷ Hoan và họ chứ?" Lưu Phượng Mai nói rồi lại muốn chùi nước mắt.

 

"Đừng khóc nữa, Lưu Phượng Mai, thu lại cái bộ mặt khóc lóc làm ầm ĩ dọa chết đó của ngươi đi, ở chỗ ta không có tác dụng đâu." Lý Chính hừ lạnh một tiếng, dựa vào lưng ghế nói.

 

"Kỷ Mãn Truân, ngươi nói đi, các ngươi định chia cho Kỷ Hoan và họ những gì?" Lý Chính nhìn Kỷ Mãn Truân, hỏi.

 

Người trong làng cũng xôn xao không ngớt.

 

"Người nhà họ Kỷ này thật vô liêm sỉ, còn muốn không chia gì cho Kỷ Hoan và họ, rõ ràng công việc trước đây đều là Kỷ Hoan làm."

 

"Đúng vậy, nhà họ Kỷ bọn họ trồng được mấy mẫu ruộng? Lúc làm việc sao không thấy người đâu."

 

"Thật ghê tởm, còn muốn chiếm đoạt tất cả, tôi nói, loại người này đáng lẽ phải cút khỏi làng chúng ta."

 

"Cút khỏi Đông Ngưu Thôn, cút khỏi Đông Ngưu Thôn..."

 

Không biết ai khởi xướng trước, dù sao dân làng phẫn nộ tột độ, nhao nhao bắt đầu la hét, Kỷ Mãn Truân nhìn thấy cũng hoảng sợ, hôm nay họ tạt máu chó vào Kỷ Hoan quả thực hơi quá đáng, sợ thật sự bị đuổi đi, Kỷ Mãn Truân vội vàng nói: "Không giấu gì mọi người, những năm nay Kỷ Viễn đi học dùng không ít bạc, trong nhà thật sự không còn gia sản gì, tổng cộng chỉ còn lại mười lạng bạc."

 

Kỷ Hoan nghe Kỷ Mãn Truân bán thảm, nhắc nhở: "Cha, trước đây các người bán con gái không phải còn dư lại hai mươi lạng sao? Sao bây giờ toàn bộ gia sản chỉ còn lại mười lạng? Hơn nữa mỗi năm ruộng đất cũng đều có thu nhập, số tiền đó đều đi đâu rồi, bị trộm sao?"

 

Gân xanh trên mặt Kỷ Mãn Truân nổi lên, ông ta chỉ tay vào Kỷ Hoan, "Hay cho ngươi, rốt cuộc là không giả vờ nữa phải không, các ngươi xem bộ mặt của Kỷ Hoan, vẫn là nhớ nhung tiền dưỡng già của chúng tôi, Kỷ Hoan, ngươi muốn lấy cả tiền để quan tài của ta và mẹ ngươi sao."

 

Kỷ Hoan lạnh lùng nhìn Kỷ Mãn Truân, giọng nói không nghe ra chút cảm xúc nào: "Các người đã không còn là cha mẹ tôi, hơn nữa những gì tôi làm cho nhà họ Kỷ nhiều không kể xiết, không phải chỉ bằng việc các người khóc lóc làm ầm ĩ là có thể dễ dàng phủi sạch. Tôi chỉ đang đòi lại những thứ thuộc về tôi."

 

"Đúng vậy, các người còn muốn vô liêm sỉ đến mức nào nữa, cứ khóc lóc làm ầm ĩ dọa chết là được sao?"

 

"Vô liêm sỉ, cút khỏi Đông Ngưu Thôn..."

 

"Cả nhà rác rưởi, vô liêm sỉ không biết xấu hổ cứ đe dọa Kỷ Hoan mãi, nghe thấy không? Kỷ Hoan đã không còn quan hệ gì với các người nữa."

 

Kỷ Mãn Truân nhìn thái độ châm chọc, chửi rủa của dân làng, thở dài nặng nề, "Trong nhà chỉ còn lại năm mươi lạng bạc, các ngươi tin hay không tùy ý, tóm lại chỉ có năm mươi lạng. Ta chia cho Kỷ Hoan và họ mười lạng bạc, thế này được chưa?"

 

Kỷ Hoan lắc đầu, đi đến trước mặt Kỷ Mãn Truân: "Ông tính sai rồi, các người có tổng cộng năm người con, cộng thêm hai người nữa là bảy người, Kỷ Xảo và tôi chiếm hai phần trong số đó, bây giờ phân gia, ông cũng nên chia cho chúng tôi hai phần trong bảy phần."

 

*(*Tác giả có vẻ nhầm lẫn: 5 người con (Kỷ Hoan, Kỷ Viễn, Kỷ Sâm, Kỷ Minh, Kỷ Xảo) + 2 vợ chồng = 7 người. Nhưng ở dưới lại tính 6 hộ/phần. Giả sử là 6 phần theo ý Kỷ Hoan/tác giả: Kỷ Hoan, Kỷ Xảo, Kỷ Viễn, Kỷ Sâm, Kỷ Minh, Vợ chồng Kỷ Mãn Truân. Kỷ Hoan và Kỷ Xảo = 2 phần/6 phần. )

 

Nhị Trụ Tử thấy Kỷ Hoan nói như vậy, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, Kỷ Hoan cuối cùng cũng không như trước đây, lần này cuối cùng cũng mạnh mẽ một lần.

 

"Đúng vậy, Kỷ Hoan và họ nên được hai phần." Nhị Trụ Tử cũng hùa theo.

 

Lưu Phượng Mai nghe vậy, lập tức hoảng hốt: "Côn Trạch đã gả đi như nước đã đổ, Kỷ Xảo không còn là người nhà họ Kỷ nữa, dựa vào đâu mà còn có phần của nó?"

 

Kỷ Hoan nghe bà ta nói vậy, gật đầu. Nhị Trụ Tử phía sau suýt chút nữa tức chết, ngay lúc hắn định khuyên Kỷ Hoan, thì nghe Kỷ Hoan lại lên tiếng.

 

"Vậy nếu Kỷ Xảo đã không còn là người nhà họ Kỷ nữa, vậy hai mươi lạng bạc hồi môn mà các người đã giữ lại cũng đã đến lúc trả lại rồi chứ?" Kỷ Hoan nhìn Lưu Phượng Mai nói.

 

Lưu Phượng Mai lúc này hoảng loạn, vội vàng nhìn Kỷ Mãn Truân, "Ông nó, ông mau nói gì đi."

 

Kỷ Mãn Truân trừng mắt nhìn Lưu Phượng Mai một cái, vội vàng nói: "Ta đã nói từ sớm rồi, hai mươi lạng đó đã tiêu hết cho cả nhà rồi. Nếu các ngươi nói muốn hai phần, vậy thì hai phần đi. Bà nó, đi lấy bạc."

 

"Ây." Lưu Phượng Mai vội vàng đứng dậy quay vào lấy bạc, dù sao thêm 8 lạng cũng hời hơn 20 lạng rất nhiều.

 

Rất nhanh, Lưu Phượng Mai đã mang mười sáu lạng bạc ra, đau lòng đưa cho Kỷ Hoan.

 

Khi Kỷ Hoan đưa tay ra nhận, Lưu Phượng Mai nhất quyết không buông tay, cuối cùng vẫn là Lý Chính lên tiếng: "Lưu Phượng Mai?"

 

Lưu Phượng Mai lúc này mới luyến tiếc buông tay, trừng mắt nhìn Kỷ Hoan một cái.

 

Kỷ Hoan đưa số bạc trong tay cho Khương Ngữ Bạch giữ, rồi lại nói: "Còn ba mươi mẫu ruộng trong nhà, nếu chia theo hộ thì mỗi hộ được năm mẫu, vậy tôi và Kỷ Xảo chiếm hai phần là mười mẫu ruộng."

 

"Kỷ Hoan, ngươi ngay cả ruộng đất cũng muốn chia sao? Đồ con gái bất hiếu, con gái bất hiếu!" Kỷ Mãn Truân tức giận hét lớn về phía Kỷ Hoan, Kỷ Minh và Kỷ Sâm phía sau cũng toát mồ hôi hột, nguồn thu nhập chính của gia đình là trồng trọt, nếu chia đi mười mẫu một lúc, thì cuộc sống gia đình chắc chắn sẽ giảm sút đáng kể.

 

"Kỷ Hoan, ngươi lấy bạc rồi, để lại chút gia sản cho cha mẹ đi, cũng đừng làm quá đáng nữa, đất đai là gốc rễ của người trong làng, ngươi ngay cả đất cũng muốn chia thì không phải là không cho chúng tôi đường sống sao?" Kỷ Minh đứng ra, nhỏ giọng nói.

 

"Tôi quá đáng? Vừa nãy vu khống và tạt máu chó vào tôi là ai? Họ sớm đã không coi tôi là người thân rồi, hơn nữa bây giờ đã phân gia, Kỷ Hoan tôi sau này không có cha mẹ, anh em, vì vậy cũng không có chuyện hiếu thảo. Ngươi là cái thá gì? Dựa vào đâu mà khuyên tôi rộng lượng?" Kỷ Hoan lạnh lùng nhìn Kỷ Minh.

 

"Hay cho ngươi Kỷ Hoan, đuôi hồ ly cuối cùng cũng không giấu được nữa phải không? Mọi người xem, tất cả mọi người hãy nhìn cho kỹ, đây mới là bộ mặt thật của Kỷ Hoan, tất cả những người này đều bị cô ta lừa gạt rồi." Lưu Phượng Mai chỉ tay vào Kỷ Hoan mắng.

 

Trong đám đông vang lên giọng Phùng Mai, "Các người đáng đời đó, Kỷ Hoan trước đây là quá lương thiện, tôi nói cô ấy đáng lẽ phải đối xử với các người như vậy từ sớm rồi."

 

"Đúng vậy, mau đưa đất khế ra, bớt chuyển hướng câu chuyện."

 

"Chia đất cho Kỷ Hoan và họ, người nhà họ Kỷ các người thật biết cách tự tìm lý do cho mình, vô liêm sỉ mà vẫn có thể nói thanh thản như vậy."

 

Cùng với những tràng cười ồ của dân làng vang lên, Kỷ Minh đưa tay che mặt, chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống đất.

 

Lý Chính nhìn về phía Kỷ Mãn Truân, "Đi lấy đi, đỡ mất thời gian của mọi người."

 

Kỷ Mãn Truân nhìn những người dân làng bên cạnh Lý Chính, không ngờ không có một hộ nào đứng về phía nhà họ Kỷ, ông ta nghiến răng nhìn Lưu Phượng Mai nói: "Đi lấy đi."

 

"Ông nó, đó là gia sản của chúng ta, thật sự phải đưa cho họ sao?" Lưu Phượng Mai cảm thấy mình như bị thiếu dưỡng khí, vốn dĩ đưa cho Kỷ Hoan mười sáu lạng bạc đã khiến bà ta đau lòng lắm rồi, bây giờ lại mất thêm mười mẫu ruộng nữa, thật sự không khác gì móc thịt từ tim bà ta ra.

 

"Mau đi!" Kỷ Mãn Truân tức giận đến nỗi gân xanh nổi lên, mắt nhìn chằm chằm Kỷ Hoan, "Kỷ Hoan, ngươi đừng có đắc ý, rồi sẽ có lúc ba người các ngươi lang thang ăn xin ngoài đường."

 

"Sao? Vậy e là không như ý các người muốn rồi." Kỷ Hoan lạnh lùng nhìn lại.

 

Lưu Phượng Mai lần này quay lại cực kỳ chậm, hai mắt bà ta nhìn đất khế trong tay không cam lòng giao ra.

 

Lý Chính trực tiếp giật lấy đất khế từ tay Lưu Phượng Mai, giao cho Kỷ Hoan, "Đất khế của mười mẫu đất này cũng ở đây rồi, con xem còn cần lấy gì nữa không?"

 

Kỷ Hoan đưa tay nhận lấy đất khế, nói: "Những đồ đạc cũ kỹ trong nhà chúng con cũng không cần, nhưng xoong nồi thì chúng con cần lấy một ít."

 

Kỷ Mãn Truân nhìn những người đang xem náo nhiệt đầy sân, nghiến răng gật đầu, cả nhà họ hôm nay coi như đã mất hết thể diện, xoong nồi những thứ đó không đáng giá bao nhiêu tiền, Kỷ Hoan và họ lấy một ít thì không sao, quan trọng là phải mau chóng giải tán những người trong sân này, ông ta thấy mất mặt quá.

 

Kỷ Hoan thấy Kỷ Mãn Truân gật đầu, dẫn Kỷ Xảo và Khương Ngữ Bạch vào bếp, họ chọn một cái chảo sắt lớn dùng để xào rau, lại lấy thêm một cái nồi hấp, sau đó còn lấy thêm một ít đĩa bát ra, đồ đạc không nhiều, nhưng đủ dùng cho ba người họ.

 

"Lý Chính, những thứ cần lấy con đã lấy xong rồi, còn lại là quần áo của ba người chúng con, lát nữa chúng con về dọn dẹp là được."

 

Lý Chính gật đầu, "Vậy được, các con lại đây ấn dấu vân tay trên ba bản văn tự phân gia này, hai bên sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa."

 

"Vâng." Kỷ Hoan nói, dùng ngón trỏ tay phải chấm vào mực dấu, lần lượt ấn dấu vân tay lên cả ba tờ giấy.

 

Kỷ Mãn Truân thấy Kỷ Hoan ấn dấu dễ dàng như vậy, tức giận gân xanh nổi lên, cũng nhanh chân đi đến bàn ấn dấu vân tay. Ông ta ấn xong còn cố ý nhìn Kỷ Hoan, "Nhớ lấy, các ngươi không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Kỷ nữa, cho dù chết đói ngoài cửa nhà ta, đó cũng là đáng đời các ngươi."

 

Kỷ Hoan gật đầu, "Đương nhiên, lời tương tự cũng xin gửi lại ông."

 

Thấy Kỷ Mãn Truân còn muốn cãi vã, Lý Chính vội vàng ngăn lại: "Đủ rồi, Kỷ Mãn Truân, nhà các ngươi tự làm tự chịu đi."

 

Nói rồi, Lý Chính lại nhìn về phía Kỷ Hoan: "Phía bắc làng có một cái sân hoang phế, nhà trước đây đã chuyển đi lâu rồi, nhà họ cũng không cần căn nhà đó nữa, chỗ đó vẫn bỏ trống, nhưng hơi tồi tàn một chút. Nếu ba người các con đồng ý, chi bằng sửa sang lại cái sân đó rồi chuyển đến ở."

 

Kỷ Hoan vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn ông đã nghĩ cho chúng con, vậy chúng con sẽ tạm thời chuyển đến đó ở, còn về phần nhà cửa, con vẫn muốn xây nhà mới."

 

"Cũng được, trong làng chúng ta có rất nhiều đất trống, con muốn xây ở bên nào cũng có chỗ, đến lúc đó tìm ta đăng ký vào sổ sách là được." Lý Chính dặn dò.

 

"Cảm ơn Lý Chính, chuyện của con đã làm phiền ông rồi, còn tất cả bà con hàng xóm, con thật sự cảm ơn mọi người, nếu không có mọi người ở đây, hôm nay phân gia con không biết sẽ chịu thiệt nhiều đến mức nào." Kỷ Hoan nói rồi, lại chắp tay vái chào về phía bà con hàng xóm.

 

"Không cần cảm ơn, chỉ cần sau này con thoát khỏi bể khổ là được."

 

"Đúng vậy, cuối cùng các con cũng không cần ở nhà họ Kỷ nữa rồi, chúc mừng Kỷ Hoan."

 

"À, các con xây nhà mới nếu cần người làm thì cứ nói, tôi làm xong việc đồng áng sẽ giúp các con xây nhà."

 

"Đúng đó, đúng đó, tính tôi một người nữa, tôi cũng sẽ giúp các con xây nhà."

Bình Luận (0)
Comment