Xuyên Thành Kẻ Tồi Tệ Hiếu Thảo Mù Quáng A Thời Cổ Đại

Chương 8

Khương Ngữ Bạch ngủ một giấc rất say, nhất là trên người ấm áp, cảm giác ấm áp này nàng đã lâu lắm rồi không được trải qua, dù sao thì từ khi gả vào Kỷ gia, nàng vẫn luôn ngủ trên đống cỏ khô, rất nhiều lần đều bị đánh thức lúc nửa đêm vì lạnh, càng đừng nói đến ấm áp.

 

Nàng thoải mái cọ cọ vào hơi ấm trước mặt, không muốn mở mắt ra chút nào, nhưng Khương Ngữ Bạch cọ mấy cái, vẫn từ từ mở mắt, ngẩng mắt lên liền bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Kỷ Hoan.

 

"Tỉnh rồi à? Ngủ ngon không?" Kỷ Hoan dịu dàng hỏi, sợ làm "bé thỏ trắng" trong lòng vừa mới thả lỏng cảnh giác với mình bị dọa sợ.

 

Khương Ngữ Bạch lúc này mới nhận ra mình vừa cọ vào bên vai Kỷ Hoan, vành tai nàng đỏ lên trông thấy, mình vừa chủ động cọ Kỷ Hoan, Kỷ Hoan có không vui không?

 

Nghĩ vậy, Khương Ngữ Bạch vô thức lại nhìn biểu cảm của Kỷ Hoan, thấy Kỷ Hoan vẫn mày mắt dịu dàng cười với mình, Khương Ngữ Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng có thể cảm nhận được cánh tay Kỷ Hoan vẫn đang ôm bên hông mình.

 

Suy nghĩ một chút, Khương Ngữ Bạch mặt đỏ bừng liếc nhìn Kỷ Hoan, mím môi, như thể hạ quyết tâm gì đó, mở miệng nói: "Ngủ rất ngon, tỷ tỷ, tỷ có thể buông ra trước được không."

 

Khương Ngữ Bạch có hơi ngại ngùng, đặc biệt là tiếng "tỷ tỷ" đó, nàng gọi xong mặt liền đỏ bừng.

 

Kỷ Hoan nghe xong lại rất hưởng thụ, ý cười trên mặt càng đậm, dịu dàng nói: "Được, em tự nằm ngay ngắn đi."

 

Nói rồi, mới rút cánh tay đang ôm bên hông Khương Ngữ Bạch về.

 

Nàng vừa định nói thêm gì đó, bên ngoài lại vọng đến tiếng gõ cửa, "Tỷ, tỷ đỡ hơn chưa? Em qua đưa cơm cho tỷ đây."

 

Kỷ Hoan mặt mày hồng hào ho sặc sụa trên giường, vừa thở hổn hển vừa mặc quần áo nhanh, "Đợi chút, khụ khụ khụ, trong phòng lạnh quá, tôi ra ngay đây."

 

Kỷ Hoan thấy Khương Ngữ Bạch đang nhìn mình, còn cố ý nháy mắt với nàng, vừa xỏ giày vừa chuẩn bị xuống đất mở cửa cho Kỷ Sâm.

 

Khương Ngữ Bạch cũng vội vàng đứng dậy, thu dọn lại giường một chút.

 

Kỷ Hoan thong thả mở cửa, bộ dạng toàn thân vô lực nhìn Kỷ Sâm ngoài cửa.

 

Kỷ Sâm thấy Kỷ Hoan vẫn còn yếu ớt, chút tính toán nhỏ nhặt trong lòng hoàn toàn tan vỡ, hắn vốn còn định để Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch đi kéo nước, nhưng bây giờ Kỷ Hoan như vậy, nước chắc chắn là không kéo nổi rồi, nhưng Khương Ngữ Bạch lại không sao, nhị tỷ của hắn chỉ bị bệnh thôi, chứ có phải một khắc cũng không thể rời người đâu, để Khương Ngữ Bạch tự đi không phải là được rồi sao?

 

Kỷ Sâm nghĩ vậy, cũng làm vậy, hắn cười cười với Kỷ Hoan mở miệng nói: "Tỷ, bên ngoài lạnh quá, hai cái chum nước trong nhà đều hết nước rồi, hay là đợi qua trưa, để Khương Ngữ Bạch ra ngoài kéo một chuyến nước nhé."

 

Sắc mặt Kỷ Hoan lạnh đi, ánh mắt gắt gao nhìn Kỷ Sâm, nhìn đến mức Kỷ Sâm bất giác lùi lại một bước, chột dạ nhìn Kỷ Hoan, "Tỷ, sao tỷ lại nhìn em như vậy, trước đây không phải cũng là Khương Ngữ Bạch đi kéo nước sao?"

 

Kỷ Hoan lại ho khan vài tiếng, thu lại ánh mắt vừa rồi, yếu ớt mở miệng: "Trước kia thì thôi, tôi bây giờ khó chịu vô cùng, bên cạnh không thể thiếu người, Khương Ngữ Bạch phải ở lại chăm sóc tôi, hay là cậu muốn trơ mắt nhìn tôi bệnh chết không ai lo?"

 

"Không phải, em nào có ý đó, không được thì thôi vậy, em đi kéo nước là được rồi, nhị tỷ, em không có mong tỷ xảy ra chuyện đâu, cái tội lớn như vậy không thể vô cớ đổ lên đầu em được."

 

Kỷ Sâm lại nhìn vào mắt Kỷ Hoan, thấy ánh mắt Kỷ Hoan đã trở lại như bình thường, như thể ánh mắt muốn ăn thịt người vừa rồi của Kỷ Hoan chỉ là ảo giác của hắn, cùng lắm là hôm nay thôi, Kỷ Sâm cảm thấy cắn răng nhịn một chút cũng được, không vui vẻ lắm nhét cơm canh vào tay Kỷ Hoan, rồi xoay người rời đi.

 

Kỷ Hoan nhìn bóng lưng Kỷ Sâm đi xa, nhếch lên một nụ cười lạnh, mùa đông nông nhàn, mọi người đều ở nhà rảnh rỗi, lại cứ bắt mình và Khương Ngữ Bạch làm việc, dựa vào cái gì? Dựa vào Kỷ Hoan ban đầu là một kẻ ngốc cam chịu à?

 

Kỷ Hoan bưng cơm canh vào, xoay người đóng cửa phòng lại.

 

Khương Ngữ Bạch thấy hai người tranh cãi, do dự một chút vẫn hỏi: "Tôi không đi, có sao không?"

 

"Đương nhiên không sao, mặc kệ họ, cả nhà đông người không phải đều đang rảnh rỗi sao? Dựa vào cái gì mà cứ bắt em làm việc? Mau qua đây ăn cơm đi." Kỷ Hoan gọi Khương Ngữ Bạch qua ăn cơm.

 

"Vâng." Khương Ngữ Bạch gật đầu, ánh mắt nhìn Kỷ Hoan muốn nói lại thôi, Kỷ Hoan hôm nay đã nói giúp nàng mấy lần rồi, nếu không bây giờ mình chắc chắn đã bị bắt ra ngoài làm việc rồi.

 

Bữa trưa là mì rau củ, không có nhiều dầu mỡ, nhưng lấp đầy bụng thì vẫn được.

 

Kỷ Hoan ăn không thấy ngon lắm, nàng trước kia vốn thích ăn thịt hơn, chỉ là dựa theo điều kiện hiện tại, ăn no trước đã rồi nói.

 

So với Kỷ Hoan ăn mì chậm rì, thì Khương Ngữ Bạch đối diện loáng một cái đã ăn hết bát mì lớn, khiến Kỷ Hoan sững sờ.

 

Khương Ngữ Bạch vóc dáng mảnh khảnh, vòng eo nhỏ đến mức một cánh tay nàng cũng có thể ôm trọn, sao trông khẩu vị lại tốt như vậy?

 

Khương Ngữ Bạch thấy Kỷ Hoan nhìn mình, mím môi nhỏ giọng giải thích: "Ngày thường tôi ăn cơm đã nhanh vậy rồi."

 

"Được, cơ thể không thấy khó chịu là tốt rồi." Kỷ Hoan cũng không ép, dù sao thì mỗi người đều có thói quen riêng, Khương Ngữ Bạch ăn nhanh, nàng cũng không tiện nói gì nhiều.

 

Kỷ Hoan vừa ăn mì trong bát, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Khương Ngữ Bạch, đừng nói, khuôn mặt của "bé thỏ trắng" đúng là đẹp thật, càng nhìn Kỷ Hoan càng không dời mắt đi được, ngay cả khẩu vị cũng tốt lên không ít, tốc độ ăn cũng nhanh hơn.

 

Khương Ngữ Bạch bị nàng nhìn đến bên má cũng đỏ bừng, nhưng nghĩ đến dáng vẻ Kỷ Hoan bảo vệ mình hôm nay, Khương Ngữ Bạch chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

 

"Vậy buổi chiều chúng ta làm gì?" Khương Ngữ Bạch ngẩng mắt hỏi, ngay cả nàng cũng không nhận ra, trong tiềm thức, nàng đã bắt đầu có chút tin tưởng Kỷ Hoan.

 

"Buổi chiều em đi dạo quanh thôn với tôi, tiện thể hít thở không khí, cứ ở mãi trong phòng cũng không tốt, huống hồ phòng chúng ta lại lạnh như vậy." Kỷ Hoan đặt bát sang một bên, cười nói.

 

"Vâng." Khương Ngữ Bạch không hiểu sao Kỷ Hoan đột nhiên lại muốn đi dạo trong thôn, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, ngủ cả buổi sáng, nếu buổi chiều vẫn ở trên giường cùng Kỷ Hoan, Khương Ngữ Bạch cũng thấy hơi ngại ngùng, nàng lại không muốn làm hồ ly tinh câu dẫn Càn Nguyên.

 

Ăn cơm trưa xong, Kỷ Hoan tinh thần sảng khoái, cộng thêm buổi trưa thời tiết bên ngoài đang ấm áp, Kỷ Hoan mở cửa phòng, thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, liền dắt Khương Ngữ Bạch cùng ra khỏi sân.

 

Hai người men theo con đường nhỏ trong thôn đi về phía hậu sơn, trên đường gặp không ít người cùng thôn.

 

"Kỷ Hoan, đi hậu sơn bổ củi à?"

 

"Ừ, đi dạo chút thôi." Kỷ Hoan nhìn người đàn ông cách đó không xa, thuận miệng đáp, nàng không có ký ức của nguyên chủ, vì vậy cũng không biết người đang nói chuyện với mình là ai.

 

Ánh mắt người đàn ông khi nhìn thấy Khương Ngữ Bạch bên cạnh Kỷ Hoan liền nhanh chóng biến sắc, co giò chạy mất.

 

Nụ cười trên mặt Kỷ Hoan dần tắt, bảo sao mê tín phong kiến hại chết người, Khương Ngữ Bạch đã làm gì sai? Những cái chết trước kia đều là trùng hợp mà thôi, kết quả người ở đây đều coi Khương Ngữ Bạch như ôn thần.

 

Kỷ Hoan quay đầu nhìn sắc mặt Khương Ngữ Bạch, thấy nàng mặt mày bình thản, trong lòng Kỷ Hoan lại càng khó chịu, Khương Ngữ Bạch đã gặp phải bao nhiêu tình huống tương tự mới có thể bình tĩnh như vậy?

 

Nàng sợ Khương Ngữ Bạch nghĩ nhiều, bèn đưa tay nắm lấy cổ tay Khương Ngữ Bạch, dịu dàng nói: "Những người đó kiến thức nông cạn, em không cần để ý đến họ, đi thôi, chúng ta lên hậu sơn đi dạo."

 

Khương Ngữ Bạch không ngờ Kỷ Hoan sẽ nắm tay mình, ngày thường nếu gặp ở bên ngoài, Kỷ Hoan đều sẽ vờ như không quen biết nàng, giống như những người khác, tránh xa nàng, sợ dính dáng đến mình dù chỉ một chút.

 

Khương Ngữ Bạch chỉ cảm thấy chỗ cổ tay mình nóng ran, Kỷ Hoan, nàng ấy không sợ lời ra tiếng vào của người trong thôn sao?

 

Kỷ Hoan thấy Khương Ngữ Bạch không nói gì, bàn tay đang nắm nhẹ cổ tay nàng khẽ v**t v*, cười nói: "Ngẩn ra đó làm gì? Đi thôi."

 

Khương Ngữ Bạch mơ màng bị Kỷ Hoan nắm cổ tay dắt đi, nàng không kịp nghĩ gì khác, trong lòng trong mắt chỉ còn lại bàn tay Kỷ Hoan đang nắm cổ tay mình.

 

Khương Ngữ Bạch tai đỏ bừng lén nhìn biểu cảm của Kỷ Hoan, thấy Kỷ Hoan mỉm cười, khóe môi nàng cũng nở một nụ cười khó nhận ra, cho dù Kỷ Hoan chỉ đối tốt với nàng một ngày hôm nay thôi, Khương Ngữ Bạch cũng thấy vui vẻ, từ sau khi mẹ mất, nàng đã lâu lắm rồi không được thoải mái như vậy.

 

Kỷ Hoan thấy "bé thỏ trắng" bên cạnh lén nhìn mình, cũng không vạch trần, nắm cổ tay Khương Ngữ Bạch đi thẳng lên núi, nàng cẩn thận quan sát đá và chất đất xung quanh, bàn tay nắm cổ tay Khương Ngữ Bạch vẫn không hề buông ra.

 

Mãi đến khi đi được nửa đường lên núi, Kỷ Hoan mới buông tay đang nắm Khương Ngữ Bạch ra, quay sang ngồi xổm xuống xem chất đất trên mặt đất, nàng quanh năm làm công việc này, vì vậy rất rõ về loại đất sét cần dùng để làm Kiến Trản, chất đất ở nơi này lại hợp đến lạ kỳ với yêu cầu làm cốt đất (thai thổ) của Kiến Trản.

 

Kỷ Hoan sợ mình nhầm, lại vốc mấy nắm đất xung quanh lên so sánh, phát hiện đất vụn ở đây quả thực phù hợp với yêu cầu làm cốt đất.

 

Nàng lại đứng dậy xem các loại đá xung quanh, không ngoài dự đoán, các loại đá xung quanh cũng đều chứa hàm lượng sắt rất cao, như vậy, chỉ cần Kỷ Hoan xây một cái lò nung Kiến Trản, vậy là có thể thử nung Kiến Trản rồi.

 

Editor: tưởng khúc tìm nguyên liệu khó lắm chứ

Bình Luận (0)
Comment