Xuyên Thành Ma Tôn Sau Ta Thành Đoàn Sủng

Chương 3


Văn Triều rời khỏi Bạch Lộc cư, hướng chỗ ở của mình đi đến, bước chân càng ngày càng nhanh.
Cậu đã tự do.
Mỗi ngày đều không cần phải nằm ở trên giường bệnh, sẽ không bao giờ phải dùng thuốc thay cơm, sẽ không bao giờ lo lắng rằng mình ngày nào đó sẽ chết......!Ở chỗ này, cậu có thể làm rất nhiều việc mà lúc trước cậu không dám làm.
Còn có sư tôn nữa.
Nếu cậu đã khỏe lại, nhất định phải giúp cho sư tôn khỏe lên, sư tôn cùng cậu rất giống nhau, không thích uống thuốc.

Tiên phủ dành cho chưởng môn to như vậy, nhưng bên trong nửa bình tiên dược cũng không có.
Ngoài việc chân thương, còn có hàn chứng -- hàn chứng là do một cơ duyên từ nhiều năm trước mang đến, vì không cẩn thận mà linh thể bị thương.

Hai dạng thương tích này tiên dược thông thường đều không thể trị được, nhưng Yến Lâm cũng chẳng để tâm đến.
Dù đi lại có chút lại khó khăn và thường hay ho ra máu, bất quá nó không ảnh hưởng lớn đến việc tu hành.

Có điều y luôn đem lại cho người khác một cảm giác yếu đuối mong mang.
Với tu vi của Thanh Nhai Tiên Tôn, toàn bộ Tu chân giới cũng chẳng có mấy người có làm gì được y, lần này bị Văn Phong Minh làm trọng thương, hoàn toàn là bởi vì y cố ý.
Chỗ ở của Văn Phong Minh nằm phía sau Bạch Lộc cư, gọi "Xích Ô Tiểu Trúc", tên cũng là do Yến Lâm tự đặt.

Văn Triều đang định xem mấy phương thuốc trong sách để luyện một số đan dược giảm đau cho sư tôn, bỗng nghe được phía trước có động tĩnh.
Một giọng nói của thiếu niên mang chút kinh hoảng vang lên: "Nơi này......!Nơi này là chỗ ở của sư huynh ta, ngươi vào đây bằng cách nào?!"
Văn Triều hoang mang.
Nhà cậu có người?
Cậu vội vàng bước nhanh chân, mới vừa vào sân, liền có một bóng người lảo đảo hướng cậu bước tới, cậu duỗi tay ra đỡ, phát hiện đó là thiếu niên 15-16 tuổi, thân hình có chút gầy gò, hơi thở hỗn độn, như thể chỉ cần một người dùng chút sức liền có thể ném hắn văng xa.
Thiếu niên ở cố gắng đứng vững, khi thấy rõ khuôn mặt của cậu, đôi mắt hạnh trong veo bỗng chốc mở to: "Sư huynh!"
Đồ đệ Thanh Nhai Tiên Tôn vốn chỉ có hai người, đại đệ tử Phong Minh, nhị đệ tử Phong Xu, thiếu niên trước mặt không khác gì miêu tả trong sách, nhất định là Phong Xu đi.

Văn Triều rất nhanh liền thích ứng với cái thân phận "sư huynh" này, nhẹ nhàng nói: "Ta đây."
Phong Xu duỗi tay chỉ về phía trước: "Sư huynh, gã......"
Văn Triều theo hướng hắn chỉ mà nhìn, cách chỗ này mười bước chân là một người khác đang đứng, thanh niên ấy một thân áo tím, mặt như quan ngọc, cả người toát lên vẻ tuấn tú lịch sự.

Đáng tiếc phong độ ngút trời đã bị biểu cảm khiêu khích hiện rõ trên mặt gã phá hỏng, gã hơi hơi giương cằm lên: "ây da, Phong Minh đã trở lại rồi sao? Ta còn tưởng rằng ngươi đã hoảng sợ như chó nhà có tang, tè ra quần mà chạy khỏi Phù Vân phong rồi chứ."
Văn Triều khóe miệng giật giật.

Khi thanh niên này mở miệng, cậu liền đoán được gã là ai -- toàn bộ Phù Vân Phái, có thể sử dụng loại thành thạo võ mồm như vậy, chỉ có thể là Thừa Diễn chứ không ai vào đây.

Thừa Diễn là đồ đệ của sư bá Thanh Chập Tiên Tôn, bản thân gã sỡ hữu lôi linh căn hiếm có nên rất được coi trọng.

Tuổi còn trẻ mà đã là cao thủ Nguyên Anh, gã được xem là niềm tự hào của Phù Vân Phái nên rất kiêu ngạo.

Đều là "Đại đệ tử", gã lại chẳng thèm để Văn Phong Minh vào mắt.
Trong nguyên tác, ở đêm Văn Phong Minh nhập ma, Thừa Diễn ý đồ ngăn cản hắn trốn thoát, lại bị Văn Phong Minh tấn công, moi tim móc phổi, chết rất thê thảm.
Bởi vì gã chết thảm, dẫn tới việc hai vị Tiên Tôn Thanh Nhai và Thanh Chập hiềm nghi lẫn nhau, cuối cùng dẫn đến nội bộ Phù Vân Phái đấu chọi gay gắt.
Hai vị "huynh đệ" nhìn nhau liền không vừa mắt, Văn Triều nhàn nhạt nói: "Thừa Diễn sư huynh cứ nói đùa, nhìn xem hiện tại nơi ngươi đang đứng chính là nhà ta.

Ngươi quay đầu lại nhìn xem, nhà ta rõ ràng vẫn bình thường, đâu ra cái nhà có tang như ngươi vừa nói? Sư huynh ngươi xem lại mình đi, khi không tự tiện vào nhà người khác, đây là muốn làm chó giúp ta giữ nhà sao?"
"......!Ngươi!" Thừa Diễn bị cậu nói kháy, nhất thời sắc mặt tái mét, gã bấm tay phải liền chuẩn bị tấn công.
Phong Xu đột nhiên tiến lên phía trước một bước, chắn trước người Văn Triều: "Không cho ngươi đánh sư huynh ta!"
Thừa Diễn bị bắt dừng lại thế tấn công, không thể tin nổi mà nói: "Phong Xu sư đệ, Văn Phong Minh đã nhập ma, ngươi vậy mà vẫn muốn muốn che chở hắn?"
Không chỉ Thừa Diễn, Văn Triều cũng rất kinh ngạc -- Phong Xu tuổi còn nhỏ, tu vi cũng không cao, căn bản không phải đối thủ của hậu kỳ Nguyên Anh, vậy mà hắn lại ngăn cản Thừa Diễn vì muốn bảo vệ cậu.
Lưng thiếu niên căng chặt và thân thể phát run đều nói lên sâu bên trong hắn vô cùng sợ hãi, nhưng mặc dù như vậy, hắn vẫn như cũ kiên định mà đứng đó, không hề có ý định lùi bước.

Văn Triều chưa từng trải nghiệm qua cảm giác như vậy, không khỏi có chút ngạc nhiên xen lẫn chút cảm động.
"Thì......!Vậy thì sao cơ chứ!" Phong Xu ngẩng mặt, không chớp mắt mà nhìn Thừa Diễn đối diện, "Hắn là sư huynh ta! Dù có nhập ma, thì vẫn là sư huynh ta!"
"Nhập ma cũng là sư huynh ngươi? Sư môn các ngươi vì che chở một đệ tử nhập ma, thật là hao tổn tâm huyết," Thừa Diễn bước một bước tiến về phía trước, tầm mắt lướt qua Phong Xu, xuyên thẳng về phía Văn Triều, "Thanh Nhai Tiên Tôn bút tích thật lớn, khiến toàn bộ mấy trăm đệ tử trên dưới Phù Vân Phái lâm vào ngủ say, chỉ vì che chở một tên đồ đệ tẩu hỏa nhập ma của y?"
Làm toàn bộ đệ tử ngủ say? Khó trách sao đêm nay an tĩnh như vậy.
"Thân là đệ tử của Tiên Tôn, mà khi kết đan lại tẩu hỏa nhập ma, truyền ra ngoài cũng đủ mất mặt." Thừa Diễn tiếp tục tới gần, "Phù Vân Phái từ trước đến nay, không bao giờ đội trời chung với ma tu, Văn Phong Minh, ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao? Hiện giờ ngươi còn trốn ở phía sau sư đệ, là muốn sư đệ bảo vệ ngươi sao?"
Văn Triều trong lòng thầm nói tẩu hỏa nhập ma đâu phải do tui muốn, có cái gì phải hổ thẹn chứ, bị tác giả thiết lập thành vai ác, cũng là lỗi của tui sao?
"Ngươi nói toàn bộ Phù Vân Phái đều ngủ say, vậy thì vì cái gì mà ngươi còn tỉnh?" Cậu chậm rãi mở miệng, duỗi tay vỗ nhẹ bả vai thiếu niên phía trước, thấp giọng nói, "Phong Xu sư đệ, ngươi tránh ra."
Phong Xu cả người run lên, khẩn trương mà quay đầu lại: "Nhưng mà......"
"Nghe lời, ngươi đánh không lại hắn, sư huynh không muốn ngươi bị thương."
Phong Xu dùng sức cắn môi, bước sang một bên.
"Ngươi quản ta vì cái gì còn tỉnh?" Thừa Diễn cười lạnh một tiếng, trong tay hình như phát tiếng sấm sét, "Văn Phong Minh, ngươi là người nhập ma, đừng trách ta thay Thanh Nhai Tiên Tôn thanh lý môn hộ!"
Văn Triều bình tĩnh nhìn người trước mặt.

Trong bóng đêm, ma văn dưới mắt lộ ra một vẻ đẹp mê người.

Cậu thong thả ung dung mà nói: "Thanh lý môn hộ, nếu muốn sư tôn ta sẽ tự mình làm, không tới phiên một người ngoài như ngươi nhúng tay."
Nói rồi nâng cánh tay lên, tùy tiện phất tay một cái.
Ống tay áo theo động tác của cậu trượt xuống một đoạn, chỉ vàng thiêu trên cổ tay áo phát ra ánh sáng nhỏ nhạt.

Từ năm ngón tay thon dài xuất hiện một ngọn lửa, trong màn đêm ngọn lửa tạo thành một con rồng, uy áp hướng Thừa Diễn đánh tới.
Lôi hỏa va chạm vào nhau, lôi quang nháy mắt bị đánh tan, cả người Thừa Diễn bị đánh bay ra ngoài, trên không trung còn vẽ ra một đường parabol hoàn hảo, rồi rơi xuống cách đó 9 mét hơn.
Thừa Diễn ngã thật mạnh xuống mặt đất, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, hoảng sợ vô cùng mà nhìn về phía Văn Triều: "Ngươi......!Ngươi vậy mà......"
Gã một câu cũng nói không xong, liền ngất đi.

Văn Triều hơi hơi nhíu mày-- nói cũng lạ, cậu rõ ràng chỉ là người xuyên thư, lại có thể điều khiển linh lực một cách dễ dàng.
Một chiêu vừa rồi, cậu thậm chí còn chưa dùng hết toàn lực, cậu mới vừa kết đan, mà Thừa Diễn đã là hậu kỳ Nguyên Anh, vậy mà gã một chiêu cũng không đánh được cậu.
Phong Xu lớn gan tiến lên xem xét, để ngón tay ở chóp mũi Thừa Diễn thử thử, thần kinh căng chặt rốt cuộc cũng thả lỏng: "Gã té xỉu rùi.

Sư huynh thật là lợi hại, chỉ cần một chiêu là đã có thể đem gã chế ngự."
Văn Triều ngầm đồng ý với câu đánh rắm cầu vồng này, lại hỏi: "Đúng rồi Phong Xu, ngươi vì cái gì lại ở chỗ này, và sao lại gặp phải Thừa Diễn nữa vậy?"
Cậu không có ký ức của thân thể này, mà trong truyện cũng không viết nội dung, nên giờ cái gì cậu cũng không rõ.
Nhắc tới cái này, Phong Xu cả người run lên, như là chỗ đau bị đụng mạnh khiến vết thuơng bị vỡ ra, hắn đột nhiên nhào vào trong lòng ngực Văn Triều, nước mắt lưng tròng: "Sư huynh, ngươi......!Ngươi không nhớ rõ sao? Sư tôn bảo ta ở chỗ này cùng y hộ pháp cho sư huynh, nhưng ta quá......!Quá vô dụng, vẫn là không thể bảo vệ cho huynh, sư huynh tẩu hỏa nhập ma sau đó chạy ra khỏi nhà, sư tôn liền đuổi theo, mà ta bởi vì linh lực hao hết mà té xỉu......!Chờ lúc ta tỉnh lại, Thừa Diễn đã ở đây, gã nói sư huynh nhập ma, muốn giết sư huynh......"
Phong Xu dùng sức nắm chặt cổ tay áo đối phương, bả vai không ngừng run run, nước mắt như ngọc thi nhau rơi xuống, lăn ướt vạt áo trước của Văn Triều.
Lúc trước Văn Triều ở viện phúc lợi mà lớn lên, sau khi công tác cậu cũng thường xuyên trở về nơi đó xem bọn nhỏ, đối loại thiếu niên ngoan ngoãn đáng yêu này cậu không có sức chống cự, Phong Xu vừa khóc cậu liền đau lòng không thôi, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng hắn, nhẹ giọng trấn an nói: "Ngoan, không khóc không khóc, Phong Xu làm sao có thể vô dụng được chứ, Phong Xu rõ ràng giúp sư huynh rất nhiều, hơn nữa ngươi xem, ta hiện tại không phải đang rất tốt sao."
Phong Xu không ngừng thút thít: "Nhưng, nhưng sư huynh nhập ma xong ký ức đều không nhớ, rõ ràng là bị......!bị thương nặng! Thừa Diễn lựa chọn thời điểm này mà lẻn vào......!Đều là do ta không tốt, ta cũng muốn bảo vệ sư huynh! Không muốn sư huynh bị loại người như Thừa Diễn khi dễ!"
Văn Triều: "......"
Tiểu sư đệ của cậu......!Con mắt nào của hắn nhìn thấy......!Cậu bị Thừa Diễn khi dễ?
Cậu xoa xoa đầu tóc tiểu sư đệ, tiếp tục nhẹ nhàng trấn an: "Phong Xu còn nhỏ, Phong Xu cần phải tu luyện thêm, về sau liền có thể bảo vệ sư huynh."
"Thật vậy ạ?" Phong Xu nghe vậy, lập tức lau sạch khóe mắt nước mắt, nắm chặt nắm tay, "Được, ta bây giờ liền đi tu luyện!"
Văn Triều: "......"
Cũng không cần......!gấp như vậy chứ.
Tiểu sư đệ mới mười lăm tuổi đã đạt đến Trúc Cơ, phóng mắt ra toàn bộ Tu chân giới, cũng tìm không được mấy người có thiên phú càng vậy.
Văn Triều nghĩ nghĩ, từ nhẫn trữ vật lấy ra một lọ đan dược: "Nè."
"Đây là......"
"Hồi Linh Đan, có thể giúp ngươi nhanh chóng khôi phục linh lực."
Phong Xu ánh mắt sáng ngời: "Đa tạ sư huynh!"
"Không có chi."
Đan dược cùng loại trong không gian trữ vật của cậu có một đống lớn -- Yến Lâm thân là chưởng môn Phù Vân Phái, y luôn là được người khác đưa tặng tiên đan linh thảo, chính y lại không thích lưu trữ, liền toàn bộ chuyển tặng cho đồ đệ.
Phong Xu ăn đan dược vào, ngồi ở trên tảng đá trước điều tức, Văn Triều tiến vào trong nhà, thắt nến trên bàn, lấy ra giấy bút, bắt đầu viết viết vẽ vẽ lên trên.
Dược lực rất mau ở trong cơ thể vận chuyển một vòng, tựa như đan điền khô cạn lại lần nữa trở nên tràn đầy, Phong Xu thở ra một hơi thật dài, kết thúc việc thiền, muốn đi tìm Văn Triều nói một tiếng "Sư huynh đan dược thật là lợi hại", lại nhìn đến cậu ngồi trước bàn, tay nắm thân một cây bút lông sói, không cần thước kẻ, bút mực tự vẽ thành những hình vuông tròn.
Ánh nến như đậu, một tầng ánh sáng hiền dịu phủ lên mặt Văn Triều, mắt đen ôn hòa, dưới mắt là ma văn so chu sa càng thêm đỏ tươi, sợi tóc trắng tựa những bông tuyết rơi trên bờ vai, khiến cậu càng thêm mềm mại.
Văn Triều họa xong bản vẽ, ngẩng đầu liền thấy tiểu sư đệ đang đứng ở cửa.


Khi cùng cậu mắt đối mắt, mặt hắn hiện lên một mạt đỏ ửng, liền nhanh chóng quay ra chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy sư huynh sau khi nhập ma so với lúc trước càng đẹp hơn......"
Văn Triều: "Hả?"
Đẹp?
Phải nói, cậu còn không biết thân thể này trông như thế nào, trong nguyên tác cũng không có miêu tả kĩ bộ dạng Văn Phong Minh.
Cậu từ trong phòng lấy ra một cái gương đồng, tò mò mà đánh giá chính mình trong gương, ngay sau đó liền đứng người.
Gương mặt này......!Ngoại trừ ma văn cùng mái tóc bạc ra thì mọi thứ đều giống cậu y như đúc!
Không, hẳn là trẻ hơn một chút, là bộ dáng khi 23-24 tuổi.
Phong Xu nói là cậu đẹp......!Đúng là có chút dễ nhìn nhưng so với sư tôn còn kém xa.

Yến Lâm còn được công nhận là "đệ nhất mỹ nhân Tiên giới", là cái loại có thể làm yêu ma đều thèm nhỏ dãi.
"Sư huynh," giọng nói Phong Xu đánh gãy suy nghĩ cậu, "Phải làm sao với gã bây giờ, đặt gã ở chỗ này ạ?"
Văn Triều đem gương đồng cất đi, đem bản vẽ gấp lại, đứng ở cửa đánh giá Thừa Diễn đang ngất trên mặt đất: "Lâu như vậy, gã còn chưa có tỉnh?"
Phong Xu: "Có nên đi báo cho sư tôn không ạ?"
Văn Triều nghĩ nghĩ nói: "Không đi, sư tôn hiện đang bị thương, cần phải nghỉ ngơi -- đem gã trói lại."
Phong Xu gật gật đầu, mở lòng bàn tay, dùng linh lực ngưng tụ ra một cây dây leo, đem vị "Khách không mời mà đến" trói lại.
Văn Triều không ngừng nhìn cây dây leo đang dần lớn lên, ánh mắt ban đầu từ bình tĩnh chuyển sang nghi hoặc, lại từ nghi hoặc chuyển sang hoảng sợ.

Rốt cuộc cậu nhịn không được, giọng nói run rẩy mà mở miệng hỏi: "Ngươi......!thủ pháp trói người này, là ai dạy ngươi?"
Sao mà lại giống trói mai rùa...!Trong truyền thuyết vậy?
Phong Xu vẻ mặt bối rối: "Là sư huynh dạy ta mò, sư huynh không nhớ sao?"
Văn Triều khiếp sợ -- Văn Phong Minh dạy? Hắn vì cái gì mà lại dạy sư đệ thể loại này?
Phong Xu thấy biểu cảm cậu, hắn liền bổ sung thêm: "Bởi vì sư huynh nói, sư tôn cứ trói ngươi như vầy hoài, mà phương pháp trói người của sư tôn, chắc chắn là đáng tin cậy nhất."
Văn Triều: "......?"
=================
Mình đoán trói mai rùa nó giống shibari hoặc bondage của nhật ấy, còn mấy cái đó là gì thì mấy bạn tự gg nhó=)))))).

Bình Luận (0)
Comment