Khi Chu Minh Phong lấy lại tinh thần, khi Khương Tân Tân đang ở trong nhà vệ sinh ở ký túc xá tắm nước nóng, thì Chu Diễn đang ở sân thể dục cho muỗi ăn.
Chu Diễn vừa mắng chửi, vừa tìm khắp cả sân thể dục, cũng không tìm thấy ba cậu và cô Khương ở đâu cả.
Không còn nghi ngờ gì, cậu bị bỏ rơi rồi.
Lương tâm của hai người kia sẽ không thấy đau à? Cô Khương thì không nói đi, ba cậu là bị gì thế, cậu vắt hết óc tìm cơ hội cho ba của mình, kết quả vừa quay đầu ba cậu đã quên mất cậu rồi? Chu Diễn nghẹn một hơi trở về ký túc xá, vừa khéo Chu Minh Phong còn muốn ra ngoài tìm cậu, hai người gặp nhau ở cửa ký túc xá.
Chu Diễn lạnh lùng nói: "Còn nhớ đến tôi à?"
Quả thật Chu Minh Phong cảm thấy rất có lỗi.
Nhưng mà anh thật sự không hiểu vì sao tính tình của Chu Diễn khi chọc anh lại giống hệt như con trai thế này, bởi vì gì thế?
Chu Diễn còn muốn lên án một chút, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của ba mình cứng lại, cậu cũng thấy lúng túng...
Cho dù bây giờ ba chỉ lớn hơn cậu hai tháng, nhưng ba vẫn là ba, trong lòng cậu cũng cảm thấy sợ hãi.
Chu Diễn cũng vì mình mà tìm bậc thang leo xuống, vội vàng nói: "Lần sau không được viện lý do này nữa đấy!"
Sau khi cậu nói xong thì vội vàng vào ký túc xá đến nhà vệ sinh.
Trong ký túc xá còn có mấy người ngồi chờ xem kịch. Vừa nãy mới nhìn thấy vẻ mặt hai Chu còn đang tức giận, họ còn tưởng ngay sau đó sẽ thấy hai người đánh nhau, kết quả ghê thật, Chu Diễn thế mà lại thấy lúng túng???
Sao thế nhỉ??
Hai người họ còn chuẩn bị nghĩ Chu Diễn đánh bại Chu Minh Phong đuổi theo Khương Tân Tân rồi.
Không chỉ là người xem không biết chuyện gì đang xảy ra, không biết xảy ra chuyện gì, Chu Minh Phong cũng rất buồn bực.
Chu Diễn xảy ra cái gì thế?
Đánh thì không thể nào đánh rồi đấy.
Trong lòng Chu Diễn vẫn còn đang thấy sợ. Thẳng thắn mà nói, trong khoảng thời gian này cậu cũng được xem là nhẹ nhàng, cho dù cậu trở thành bạn cùng lớp của ba mình, vốn dĩ có thể cùng ba mình cùng ăn chung, kết quả ba cậu là ba cậu, một ánh mắt cũng có thể khiến cậu thấy lúng túng, vẻ mặt ba trở nên lạnh lùng cậu cũng bị dọa sợ...
Buổi tối Chu Diễn lại vô cùng thành thật, cũng không dám nói chuyện khuya.
Tuy Chu Minh Phong không biết Chu Diễn xảy ra chuyện gì, nhưng nhớ đến chuyện hôm nay quả thật là anh làm sai rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Minh Phong biểu đạt cách xin lỗi của mình cũng có hạn, chỉ là Chu Diễn còn đang mắt nhắm mắt mở lấy kem đánh răng nhưng vẫn chưa được, thì Chu MInh Phong cầm lấy hộp kem đánh răng trong tủ quần áo của mình đưa cho Chu Diễn.
Chu Diễn: "..."
Vẻ mặt cậu như được yêu thương mà thấy sợ nói: "Cho tôi?"
Chu Minh Phong ừ một tiếng.
Chu Diễn lại hỏi: "Phải trả lại sao?"
"Không cần," Chu Minh Phong nói.
...
Chờ khi Chu Diễn đến phòng học rồi, mới bất giác hiểu ra: Có phải ba muốn xin lỗi cậu hay không?
*
Nhiệm vụ thứ ba là sắp kết thúc giờ tự học tối mới được tuyên bố.
[Nhiệm vụ 3: Là học sinh ra về cuối cùng trong lớp.]
[Tiền thưởng: Hai trăm đồng.]
Khương Tân Tân vô cùng ngạc nhiên, sao hệ thống lại thế này nhỉ, cuốn đến học sinh cấp ba rồi sao? Còn muốn là học sinh ra về cuối cùng trong lớp nữa...
Bây giờ mỗi ngày cô đều nghiêm túc nghe giảng, nhưng nói thế nào đây, đuổi kịp với mọi người đối với cô có thể nói là cố hết sức rồi.
Nhưng mà dù có như thế, cô vẫn cố gắng tiêu hóa hết kiến thức trên sách giáo khoa. Ở thế giới này cô cũng không dám hy vọng xa vời vào Thanh Hoa, Bắc Đại, trừ khi cho cô trở về nhà trẻ một lần nữa, nếu không có thể hy vọng rất bé nhỏ.
Không thể thi vào những trường quá danh tiếng, nhưng không thể nào thi quá kém được? Ít nhất cũng phải vào đại học chính quy mới được.
May mà ban xã hội vẫn còn dùng đến tiếng Anh, cũng không bị bỏ lại, bây giờ nhặt lên dùng rất dễ dàng, duy chỉ không được hoàn mỹ chính là, cô bây giờ lại là học sinh ban tự nhiên, đây chính là điểm yếu của cô, ngữ văn, tiếng Anh, thậm chí là toán thì cô có thể đuổi kịp một trăm điểm lần nữa, nhưng cũng rất khó khăn...
Khương Tân Tân tiếp tục còng lưng học công thức hóa.
Hận không thể bẻ luôn đầu mình xuống dưới.
Đến tám giờ hai mươi, chuông tự học tối vang lên, các bạn học trong phòng đều bắt đầu thu dọn sách vở đi về, nên về nhà thì về nhà, nên về ký túc xá thì về ký túc xá.
Trước đó Khương Tân Tân đã chuyền giấy cho Chu Diễn.
Hôm nay cô phải là học sinh cuối cùng ra khỏi lớp.
Chu Diễn chuyền giấy lại cho cô: [A di đà phật.]
Hai người phân công còn thực minh xác. Thật ra nhiệm vụ này không có một chút nào, học sinh cấp ba cũng không phải làm bằng sắt, nếu mùa xuân thì còn tốt thời tiết ôn hòa, ở trong phòng học đến tận khuya cũng chịu được, nhưng bây giờ thời tiết đang nóng bức, trong phòng học cũng không có chỗ nào mát mẻ, đương nhiên muốn trở về ký túc xá tắm sớm một chút, cho nên, bình thường chưa đến chín giờ thì trong phòng học cơ bản sẽ không có ai.
Khương Tân Tân giao nhiệm vụ lấy nước nóng cho Chu Diễn.
Chờ Chu Diễn lấy nước xong, cô chắc là đã có thể rời khỏi phòng học rồi.
Khương Tân Tân nói với bạn cùng bàn: "Lúc cậu lấy nước nóng, giúp tôi cầm bình nước nóng của tôi đưa cho Chu Diễn, được không?"
Đương nhiên bạn ngồi cùng bàn không để ý rồi: "Được thôi!"
Sau khi nói xong, bạn ngồi cùng bàn lại nhỏ giọng nói: "Chúng tôi đều cảm thấy Chu Diễn đối với cậu rất tốt."
"Cho nên, Chu Diễn và Chu Minh Phong, cậu thích ai?" Vẻ mặt bạn ngồi cùng bàn nhiều chuyện.
Khương Tân Tân: "..."
"Cậu cảm thấy tôi thích ai?"
Bạn ngồi cùng bàn nghĩ, khó xử nói: "Khó quá đi."
Hai người đều tốt lắm!!
Hai người đều cao đều đẹp, thành tích Chu Minh Phong lại tốt, còn Chu Diễn đối với Khương Tân Tân là dáng vẻ không cần báo đáp, khó lựa quá!
"Vậy cậu nghĩ giúp tôi nhé." Khương Tân Tân vỗ vỗ cánh tay bạn cùng bàn: "Đến lúc đó tôi sẽ tham khảo ý kiến của cậu."
Quả nhiên bạn ngồi cùng bàn cảm thấy thỏa mãn, nhưng lại rơi vào chứng khó lựa chọn: "Được, từ từ nghĩ thôi!!"
...
Tám giờ bốn mươi.
Trong phòng học đã không còn được mấy người, Khương Tân Tân còn đang tiêu hóa các điểm kiến thức vật lý và môn tổng hợp, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên kiểm tra xem lớp học còn lại bao nhiêu người.
Từ từ người càng ngày càng ít.
Trong phòng cũng càng ngày càng im lặng.
Khương Tân Tân ghi lại bài, trong lòng nhẩm mấy lần các công thức, rồi lại ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng học, phát hiện trong phòng chỉ còn lại mỗi cô và Chu Minh Phong!
Từ từ, sao Chu Minh Phong còn chưa đi??
Cô chỉ có thể nhìn thấy phần lưng gầy của anh.
Anh đang cúi đầu làm bài tập của mình.
Khương Tân Tân rất khó xử. Nhiệm vụ này chắc chắn là có thể hoàn thành, nhưng cô hoàn thành hay anh hoàn thành, đó là một vấn đề.
Nếu cô là học sinh cuối cùng rời đi, thì cô có thể lấy được hai trăm đồng.
Còn nếu anh là người cuối cùng đi, thì cô chỉ có thể lấy hai trăm đồng.
Một trăm hay là hai trăm, là người thì sẽ chọn hai trăm á.
Cô quyết định sẽ tiếp tục chờ.
Nhưng lúc này cô đã không còn tâm trạng học tập nữa rồi, cô nằm trên bàn, ánh mắt nhìn đến chỗ anh.
Không biết vì sao, cô đột nhiên rất hưởng thụ khoảnh khắc thế này, bầu không khí thế này.
Cô cũng không có nhiều suy nghĩ lắm, bây giờ để cho anh thích cô.
Anh thích cô, hay không thích cô, cô đều chấp nhận.
Khi trở lại thời kỳ thiếu niên này, điều cô muốn không phải bây giờ anh yêu cô đến không thể quên được.
Nếu Khương Tân Tân có phát hiện, sẽ phát hiện Chu Minh Phong cũng không có thói quen ở trong phòng học sau tiết tự học thế này.
Nếu cô có thể phát hiện, nếu có người nhìn thấy được, cũng sẽ phát hiện trong sách của Chu Minh Phong, chỉ dùng bút máy viết "Thành ngữ"
Chu Minh Phong nhớ đến cái gì đó, đóng nắp bút lại, đứng dậy, từ động tác này của anh, trên bàn cũng phát ra tiếng vang nặng nề.
Khương Tân Tân ngẩng đầu nhìn sang chỗ anh, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Anh muốn về ký túc xá.
Trước khi Chu Minh Phong rời đi thì anh có im lặng liếc nhìn cô mấy lần, sóng lưng thẳng tắp ra khỏi lớp, nhưng lại khong về ký túc xá mà là vững vàng đi ra ngoài lớp mua một chai nước cam từ máy bán hàng.
Anh đi đến phòng học, vừa mới đến cửa sau, cả phòng học đều đã bị tắt đèn.
Anh dừng bước, cả người rơi vào trong bóng đêm, người vừa mới đi ra khỏi phòng học cũng không phát hiện ra anh.
Sau khi Chu Diễn lấy nước nóng cho Khương Tân Tân thì đến thẳng phòng học này để đón cô trở về.
Giọng hai người cãi nhau ầm ĩ trong ban đêm này càng rõ ràng hơn, rơi vào trong tai Chu Minh Phong, anh bỗng nhiên nắm chặt chai nước cam lần nữa.
Khương Tân Tân hoạt động cổ một chút, còn oán giận: "Khó quá rồi, bả vai đau muốn chết, vì sao tôi phải học cấp ba chứ! Đề hóa học vừa nhìn thấy đã muốn ngủ rồi~"
Chu Diễn vươn tay đấm lưng cho cô: "Đỡ hơn chút nào không?"
Cậu còn nói: "Chắc chắn cô ngồi không đúng thư thế. Dì xem tôi có bị chuyện gì đâu."
"Trời ơi." Khương Tân Tân thở dài một hơi: "Nếu tôi thi không đậu đại học thì làm sao đây!"
Chu Diễn phì cười.
Khương Tân Tân tức giận, ngắt cánh tay của cậu.
Có biết lễ phép không? Còn cười mẹ kế của mình nữa sao?
Chu Diễn an ủi cô: "Thi không được cũng không sao, tôi thi đậu là được, cùng lắm thì sau này nuôi dì."
Dù sao cũng phải nuôi, từ tám mươi tuổi bắt đầu nuôi, từ năm mươi sáu mươi cũng là nuôi, khác nhau cũng chẳng lớn mấy.
Khương Tân Tân: "..."
Chỉ cần nghe lời đàn ông nói là được, ai coi trọng thì đúng là kẻ ngu số một trên đời.
Cho dù người đàn ông này là con của mình.
Giọng hai người càng ngày càng xa, càng ngày càng nhẹ, mãi đến khi không nghe được.
Thì trong bóng đêm Chu Minh Phong mới cứng ngắc rời đi.
Anh cúi đầu, nhìn chai nước cam đang bốc hơi mà im lặng không nói.
Khương Tân Tân đi đến dưới lầu ký túc xá, theo thói quen sờ vào túi tiền, đột nhiên phát hiện có một trăm đồng.
Cô vô cùng sợ hãi, lục tung tất cả các túi trên người nhưng không tìm thấy tờ một trăm đồng thứ hai.
Không phải nói tiền thưởng là hai trăm đồng sao?
Không phải cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao, sao chỉ có một trăm đồng?
Chu Diễn thấy Khương Tân Tân đột nhiên đứng im.
Cậu cũng dừng chân, hỏi: "Sao thế?"
Khương Tân Tân từ từ ngẩng đầu nhìn cậu, trong đầu có một suy nghĩ.
Chỉ có một trăm đồng.
Ý nói là người hoàn thành nhiệm vụ không phải cô, là Chu Minh Phong.
Chu Minh Phong không phải đã đi rồi à??
Anh trở về sao?