Thật đúng là bệnh thần kinh.
Nói cái gì mà sau này làm chồng của Khương Tân Tân, cậu có thể gọi anh là ba.
Chẳng có logic gì cả, suy nghĩ hỗn loạn, vẻ mặt điên cuồng. Chu Minh Phong cũng không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện vô nghĩa thế này nữa, anh đi trước, Chu Diễn hệt như keo da trâu dán sát lại còn ở bên tai anh mà lải nhải: "Tôi thề những lời tôi nói đều là thật, dù sao cậu cũng chỉ cần nhớ kỹ một chút, tôi và cô ấy thật sự không phải mối quan hệ mà mọi người vẫn nghĩ, thật đó, cậu nghĩ lại đi, nếu tôi thích cô ấy, buổi tối mấy hôm trước tôi tạo cơ hội cho hai người làm gì, thế đầu tôi chẳng phải bị úng nước hay động kinh à?"
Chu Minh Phong dừng chân: "Đừng nói nữa."
Thái độ vẫn có chút lạnh lùng, nhưng mà ánh mắt nhìn chằm chằm như trước kia đã mất rồi, bây giờ là ấm áp như gió mùa xuân.
Trong lòng Chu Diễn cũng biết, lời mà cậu nói, ba đã nghe vào rồi.
Cậu không ngừng cố gắng: "Vẫn là câu nói kia, cô ấy là người quan trọng với tôi, nhưng sẽ không phải là bạn gái của tôi, càng không phải..."
Ghê thật, cậu nói ra mấy lời này khiến cánh tay đã nổi đầy da gà hết luôn rồi.
Ai lại nghĩ cậu và cô Khương quen nhau thế hả?
Thật khiến người ta lạnh run người mà. Hôm nay thịt ít gà cũng ăn không vào nữa rồi!
Khi trong lòng đang điên cuồng niệm A di đà phật, chỉ nghe ba cậu đột nhiên hỏi: "Thế cô ấy thì sao."
Cậu kinh ngạc nhìn sang ba mình.
Sau khi Chu Minh Phong hỏi vấn đề này thì anh đã thấy hối hận rồi, anh lúc mười bảy mười tám tuổi, không có lòng dạ thâm sâu và trưởng thành từng trải như anh lúc ba mươi chín, trên mặt cũng sẽ xuất hiện sự ảo não, khiến Chu Diễn cảm thấy ngạc nhiên.
Chu Minh Phong bước nhanh đi về phía trước. Chu Diễn giật mình đứng tại chỗ dứt khoát tiến lên, thấp giọng nói: "Cậu hỏi cô ấy đối với tôi sao? Như tôi đã nói với cậu đó, toàn bộ đàn ông trên thế giới này chết hết, thì hai người bọn tôi cũng sẽ không xuất hiện loại tình cảm này."
Vì sao chứ!
Vì sao ba cậu lại hiểu lầm như thế chứ!
Vì sao cậu lại phải giải thích nhiều như thế, chủ yếu là vừa giải thích vừa nổi da gà.
Vẻ mặt Chu Minh Phong đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Chu Diễn không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: "Tóm lại thời gian sẽ chứng minh. Nhưng mà, cô ấy đối với tôi là một người vô cùng vô cùng quan trọng, cậu muốn theo đuổi cô ấy, thì phải đi qua cửa của tôi đã, có biết chưa?"
Sau khi nói đến đây, thì trên mặt Chu Diễn đã có chút đắc ý.
Chu Minh Phong: "..."
Anh cảm thấy rất kỳ quái. Nhìn Chu Diễn thoạt nhìn không giống người bình thường, nói chuyện cũng tùy tiện, nhưng cũng không biết vì sao, lời Chu Diễn nói, anh nghe xong cũng tin ngay.
Đợi đến khi những bạn học sinh khác đến vây xem hai Chu đánh nhau, thì nhìn thấy một cảnh này.
Nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái ngó phải, hai người cũng không giống dáng vẻ là đánh nhau mà!
Chu Diễn vì muốn đập tan lời đồn, lại có thể lớn gan đưa tay khoát lên vai của Chu Minh Phong.
Các học sinh vây xem:!!! Tình huống gì thế này!!
Ánh mắt Chu Minh Phong lạnh lùng liếc nhìn Chu Diễn một cái, Chu Diễn nhỏ giọng giải thích: "Không thể để cho cô Khương lo lắng được, nếu cô ấy biết hai chúng ta không hòa thuận sẽ khiến cô ấy thấy đau lòng."
Khương Tân Tân căn bản không hề thấy lo lắng.
Cô đang ngồi trong phòng máy học năm cách gõ máy tính, đã sớm quăng chuyện hai Chu ra sau đầu rồi.
Mấy chuyện máu mủ ruột rà này, cũng không phải thích hợp trong mọi gia đình. Cũng rất thích hợp dùng trên người hai ba con nhà họ Chu, cô tin, mặc dù Chu Minh Phong không có trí nhớ, mặc dù Chu Minh Phong không biết gì, nhưng trong tiềm thức của anh, từ sâu trong lòng của anh, vẫn rất quan tâm đến con trai lớn của mình, nếu không vì sao anh lại cho Chu Diễn mượn ba đồng?
Cho dù Chu Minh Phong không biết gì cả, Chu Diễn không trả luôn có được không?
Chuyện của hai ba con nhà người ra, cô xen vào làm cái gì.
Cô chỉ thấy ngoài ý muốn thôi.
Ngoài ý muốn nhìn chăm chú Chu Minh Phong, ngoài ý muốn động lòng với Chu Minh Phong của thời thiếu niên này.
*
Sau hôm nay, Chu Diễn thường xuyên rảnh rỗi, giao nhiệm vụ lấy nước nóng cho Khương Tân Tân lại cho Chu Minh Phong.
Mà khiến người biết chuyện cảm thấy hoảng sợ chính là, Chu Minh Phong lại không từ chối.
Vì thế, bây giờ người đi lấy nước nóng cho Khương Tân Tân lại trở thành Chu Minh Phong.
Mười lần thì luôn có bảy, tám lần đều là Chu Minh Phong lấy giúp cô, đến nỗi bây giờ bạn ngồi cùng bàn với Khương Tân Tân đã thẳng thắn phàn nàn, ủng hộ Chu Minh Phong, lý do cũng rất đầy đủ: "Tân Tân, bây giờ tớ lại cảm thấy Chu Minh Phong tốt hơn Chu Diễn một chút."
Khương Tân Tân hỏi: "Vì sao thế?"
"Đầu tiên, cậu không thấy lúc xếp hàng tập thể dục buổi sáng sao, Chu Minh Phong đứng phía sau Chu Diễn, điều này chứng minh cậu ấy cao hơn Chu Diễn."
"Thứ hai, tớ cảm thấy vẻ bề ngoài của Chu Minh Phong đẹp trai hơn Chu Diễn một chút..."
Mấy bạn nữ khác cũng chen vào nói: "Đâu có, rõ ràng Chu Diễn lạnh lùng một chút!"
Có người cảm thấy Chu Minh Phong đẹp trai hơn, có người cảm thấy Chu Diễn đẹp hơn, nhưng nói tóm lại, người cảm thấy Chu Minh Phong đẹp trai hơn chiếm đa số.
"Thứ ba, thành tích của Chu Minh Phong tốt hơn của Chu Diễn rất nhiều!"
Điểm này thì không người nào phản bác cả.
Từ khi Chu Minh Phong vào cấp ba, mặc kệ là thi lớn hay thi nhỏ, mỗi lần đều lấy được hạng nhất, chỉ cần anh phát huy bình thường là có thể đậu vào đại học rồi, tuyệt đối có thể thi vào Thanh Hoa, Bắc Đại.
Chu Diễn thì... Không thể nói được, tuyệt đối là không có cách nào có thể so với học sinh giỏi đứng đầu trường được.
"Trước kia Chu Diễn còn thường xuyên giúp Tân Tân lấy nước nóng, bây giờ đều lười biếng rồi! Dù sao, tớ cũng ủng hộ Chu Minh Phong." Bạn học cùng bàn đưa ra kết luận: "Nhưng mà Tân Tân này, cậu không cần chọn vội, có rất nhiều điều cần phải so sánh nữa, cố gắng sau này sẽ xuất hiện một cái tốt hơn nữa đấy ~"
Chu Minh Phong đi ngang qua: "..."
Sự thật chứng minh là, cho dù là Chu Minh Phong lúc còn trẻ hay Chu Minh Phong khi đã trưởng thành, thì cách biểu lộ cũng rất kín đáo, cũng rất thực tế.
Anh sẽ không biết thư tình, cũng không mở miệng để nói anh yêu em, anh thích em.
Anh sẽ muộn cớ chép bài cho cô, sẽ đến phòng nước sôi vì cô mà xếp hàng lấy nước, cũng sẽ mua cho cô soda cam ướp lạnh.
Khi cô có bài nào không hiểu, anh cũng sẽ vô cùng kiên nhẫn mà giúp cô giải bài.
Tối hôm nay, sau khi Chu Minh Phong lấy nước nóng cho Khương Tân Tân, Khương Tân Tân nói cùng đi đến sân thể dục đi dạo.
Đương nhiên Chu Minh Phong sẽ không từ chối, nhất là khi Chu Diễn còn không có ở đây nữa.
Thỉnh thoảng Khương Tân Tân sẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Chu Minh Phong một cái.
Anh không đeo mắt kính gọng vàng, trên mặt cũng không có ý cười ung dung nữa.
"Chu Minh Phong, sau này cậu muốn thi vào đại học nào?" Khương Tân Tân hỏi.
Rất nhiều người đã hỏi qua Chu Minh Phong vấn đề này.
Chu Minh Phong có lúc sẽ trả lời, có lúc cũng chỉ cười cười. Nhưng mà khi Khương Tân Tân hỏi anh vấn đề này, bỗng nhiên lúc đó trong lòng anh có một loại cảm xúc không biết phải làm sao. Vì sao cô lại hỏi anh vấn đề này?
Khương Tân Tân không đợi anh trả lời, tiếp tục hỏi anh: "Cậu xem thành tích này của tôi, thì có thể thi vào trường đại học nào?"
Chu Minh Phong lập tức nói mấy trường đại học ở thành phố Yến.
Trong đó có trường học cũ mà Khương Tân Tân học trước khi xuyên qua.
Anh vẫn thực tế như trước, vào lúc cô không biết gì đã nghĩ đến những việc này.
Khương Tân Tân cười: "Hình như cách Thanh Hoa rất xa nhỉ."
Chu Minh Phong im lặng một lát: "Cũng tạm."
Anh thấp giọng nói: "Tôi đã xem qua báo của thành phố Yến rồi, cũng tra qua bản đồ tuyến đường nữa, thành phố Yến rất lớn nhưng mà giao thông cũng rất phát triển."
"Cậu tự tin như thế hả?" Khương Tân Tân bật cười.
Tự tin cô nhất định sẽ được anh đuổi được, cho nên ngay cả sau này dùng phương tiện giao thông nào, có lẽ sau này tần suất gặp mặt bao nhiêu lần cũng có thể tính toán ra được rồi?
Thật đúng là phong cách của Chu Minh Phong nha.
Chu Minh Phong im lặng.
Anh chẳng có chút tự tin nào cả.
Chỉ là thói quen tính toán trước khi làm, cũng muốn giải quyết việc này.
"Nói về kế hoạch cuộc đời của cậu đi." Khương Tân Tân lại nói.
Sau khi hai người đi một vòng quanh sân thể dục rồi, Chu Minh Phong mới mở miệng nói: "Tôi muốn thi Thanh Hoa."
"Ừm, tớ cũng cảm thấy cậu sẽ thi vào đấy."
Tâm trạng của Chu Minh Phong bởi vì những lời nói này của cô mà thấy thoải mái hơn: "Sau khi lên đại học, nếu như không quá bận, tôi muốn kiếm chút việc để làm..."
"Lập nghiệp sao?"
Chu Minh Phong nghe thấy từ "Lập nghiệp" này cũng cười: "Cách nói này cao cấp quá rồi."
"Thế nói tầm thường thì sao?"
"Kiếm chút tiền lãi." Chu Minh Phong dừng chân: "Cho nên, sau khi học đại học sẽ có rất nhiều việc."
Anh cũng có suy nghĩ của mình.
Thẳng thắn thừa nhận nội tâm của mình, đây cũng chẳng phải chuyện đáng xấu hổ gì.
Sau khi lên đại học sẽ bận rất nhiều việc, như thế bây giờ thừa lúc còn chưa tính là nhiều việc thì làm một việc.
Ví dụ, như nhàn nhã dạo bộ.
"Thế nếu tớ muốn đến thành phố Thân học đại học thì sao?" Ánh mắt Khương Tân Tân sáng ngời nhìn theo anh: "Thật ra thành phố Thân cũng rất tốt, cậu có muốn xem thử không?"
Chu Minh Phong dừng lại.
Khương Tân Tân cũng không lùi, nhìn thẳng vào anh.
Điều này khiến Chu Minh Phong có một cảm giác "Nếu anh từ chối thì cô sẽ không để ý đến anh nữa."
Nhưng mà, tới tận bây giờ thành phố Thân cũng không phải lựa chọn của Chu Minh Phong, thậm chí anh cũng chưa từng nghĩ đến.
Trong một phút đồng hồ, hai người cũng không nói gì, hình như đã rơi vào trạng thái giằng co.
Cuối cùng Chu Minh Phong chọn thành thật: "Thành phố Thân rất tốt, cậu muốn đến nơi đó học đại học cũng không tệ lắm."
"Nhưng mà, tôi vẫn sẽ thi vào Thanh Hoa."
Lúc này, anh không phải nói "Muốn" nữa mà là "Sẽ", anh đối với chuyện thi vào đại học Thanh Hoa này rất chắc chắn, cho dù là ai, cũng sẽ không thể thay đổi kế hoạch của anh, mục tiêu của anh.
Trái lại Khương Tân Tân thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô xuất hiện trong cuộc đời của anh trước thời hạn, thật ra đã thay đổi trình tự rồi.
Cô biết rõ về cuộc sống của anh, cũng biết rõ khát vọng của anh, cho nên, cô thầm nghĩ vừa nhìn, chỉ là, chuyện cũng không phát triển như những gì cô suy nghĩ.
Anh kéo cô vào những năm tháng thanh xuân của anh.
Mặc dù cô có một loại cảm giác vui vẻ và ngạc nhiên, nhưng cũng lo lắng bởi vì trình tự này sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của anh, cho nên, cô cố ý cho anh một đề bài khó như thế để anh có thể trả lời.
Bây giờ nghe anh nói như thế, cuối cùng cô cũng có một loại cảm giác, đó chính là cảm giác an tâm.
Đây chính là Chu Minh Phong đó.
Anh sẽ không bởi vì bất cứ một người nào mà thay đổi phương hướng cuộc đời.
Chu Minh Phong dừng lại, trong lòng bàn tay có ra chút mồ hôi, nhỏ giọng nói: "Thành phố Thân và thành phố Yến, tôi biết cách nhau không gần nhưng mà cũng không sao cả. Thầy Lưu nói, có thể mấy năm sau, trong nước sẽ tiến hành xây đường tàu cao tốc, tốc độ di chuyển rất nhanh, so với xe lửa thì nhanh hơn nhiều lắm..."
Nói xong thì xong, anh lại có thể nói với cô về đường cao tốc gì gì đó, ngoài ra còn có các điểm kiến thức về tàu đệm từ trong sách vật lý.
Mãi đến khi Khương Tân Tân không hiểu gì cả, thì anh mới ra kết luận: "Có lẽ tương lai, từ thành phố Yến đến thành phố Thân, ngồi xe cũng chỉ có mấy tiếng thôi. Máy bay, xe lửa, tàu điện ngầm sẽ không phải là vấn đề khoảng cách nữa."
"Cho nên?"
"Cho nên, khoảng cách không là vấn đề." Chu Minh Phong nói: "Vấn đề chính là con người."
Là lòng người, cũng là túi tiền của người.
"Nhưng tôi cảm thấy, tôi không có vấn đề gì cả."
Chỉ là mỗi một câu này, cũng đã dùng hết dũng khí của Chu Minh Phong rồi.
Dù sao anh cũng không rõ cảm xúc của mình dành cho Khương Tân Tân bắt đầu từ đâu.
Dù sao anh cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, cũng chưa trưởng thành đến mức có thể ung dung đối mặt với tình cảm của mình.
Anh chỉ biết là, người này, đối với anh mà nói, có một lực hấp dẫn mãnh liệt khiến anh không thể nào bỏ qua được.