Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 13

Di động Khương Tân Tân rung lên không ngừng nhưng cô lại chẳng thấy phiền chút nào, danh bạ trên Wechat của nguyên chủ cũng chẳng có mấy người, có thể ồn ào thế này ngoại trừ nhóm biệt thự Sâm Lâm, thì chỉ còn hội phụ huynh học sinh, cô cầm di động nhìn thử, quả nhiên trong nhóm của hội phụ huynh đã có một vị phụ huynh đại diện mọi người đứng ra nói: [@ Dì Chu Diễn, bà Chu à, có thể cô còn chưa biết, trước kia chúng tôi đã bàn bạc xong hết rồi, ai làm hội trưởng thì chúng tôi cũng không để người ấy làm không công, lẽ ra, chúng tôi nên mua chút quà để bày tỏ tấm lòng của mình, nhưng mà thứ nhất là chúng tôi không biết cô thích gì, thứ hai là thật sự cũng không có nhiều thời gian mua sắm lắm, hay là chúng tôi cứ chuyển khoản thẳng sang cho cô, cô thấy có được không?]



Vào nhóm chat của hội phụ huynh này phải đổi tên, trong đấy đều là ba của ai, mẹ của ai, cô suy nghĩ một hồi thì đổi tên thành dì Chu Diễn.



Như thế cũng sẽ có thể ngăn người khác xấu hổ gọi cô là mẹ Chu Diễn.



Dù Khương Tân Tân có yêu tiền như mạng đi nữa nhưng đương nhiên cô sẽ không biểu lộ rõ ra ngoài, như thế rất không hợp với giá trị con người cô, huống chi bây giờ trên đầu còn mang theo thân phận bà chủ nhà giàu có, nếu để ý tiền bạc nhiều quá đương nhiên sẽ làm giảm giá trị của mình.



Cô suy nghĩ, sau khi cân nhắc đắn đo một hồi thì nhắn trả lời: [@ Mọi người, đều là phụ huynh với nhau cả sao tôi có thể không biết xấu hổ mà nhận tiền của mọi người chứ, quà thì càng không cần, miễn là bọn nhỏ tốt hơn một chút, mệt chút cũng không sao cả nhưng mà tôi lại không có kinh nghiệm, tình huống thế nào thì mọi người đều biết rồi, tôi cũng không biết mình có thể đảm nhận chức hội trường này được bao lâu, nhưng mọi người yên tâm, chỉ cần tôi còn làm thì nhất định sẽ nghiêm túc phụ trách, mọi chuyện đều sẽ suy nghĩ cho bọn nhỏ!]



Thân là bà Chu, những người này đều chắc chắn cô không thiếu tiền, cũng chướng mắt chút tiền này.



Nhưng cô là Khương Tân Tân, tất cả tài sản chỉ có 200 ngàn, hơn nữa sau khi mở cửa hàng có thể trở về con số âm, 450 ngàn này, Khương Tân Tân rất muốn có.



Đột nhiên Khương Tân Tân lại nghĩ đến một câu, đứng lên và làm lại lần nữa.



Đại khái chính là trạng thái của cô bây giờ, cô đã bày tỏ bản thân mình không cần tiền, vừa để cho mấy phụ huynh đó khóc lóc, la hét muốn đưa tiền cho cô, sau đó cô không còn cách nào khác đành phải nhận lấy.



Cho nên, cô mới ám chỉ với mấy phụ huynh này rằng, cô cũng không biết mình có thể làm được đến lúc nào.



Quả nhiên mấy người phụ huynh này lập tức sốt ruột.



Ba Trình Tân Lục: [Bà Chu này, chúng tôi biết là cô không để ý chút tiền này, cô chỉ muốn vì bọn nhỏ mà làm chút chuyện gì đó thôi nhưng mà chúng tôi không thể không bày tỏ một chút tấm lòng của mình được.]



Tất cả mọi người đều biết, Khương Tân Tân không thèm để ý chút tiền nhỏ này.



Chu Minh Phong là ai, đó là người mà vài năm sau này sẽ trở thành người đàn ông giàu nhất đấy, đối với người phụ nữ của mình còn có thể keo kiệt được sao? Nhất định sẽ nuôi trong núi vàng núi bạc rồi.



Thế giới của người trưởng thành, tặng quà hay là tặng cái gì đó còn không bằng chuyển khoản cho đỡ phải nghĩ.



Tặng quà gì, tặng giá trị bao nhiêu thì được? Tặng cái gì thì thích hợp? Chỉ nghỉ mấy cái đó thôi cũng đã đau hết đầu.



Vẫn là chuyển khoản tốt hơn!



Tất cả mọi người đều cảm thấy chỉ cần Khương Tân Tân nhận tiền, ít nhất cũng phải hết học kỳ đầu tiên của trung học, còn sau học kỳ đầu… thì đến đó rồi lại nói sau!



Bởi vậy, mười lăm người phụ huynh này cùng đồng tâm hiệp lực, nhất định phải khiến Khương Tân Tân nhận lấy tiền.



Khương Tân Tân vô cùng khó xử nói: [Như thế thì thành dạng người gì chứ, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà nhận tiền được, tôi chỉ muốn làm chút chuyện cho bọn nhỏ thôi… Chuyển khoản hay gì đó, thật sự, thật sự, không cần.]



Trên có thượng sách, dưới có hạ sách.



Mấy người phụ huynh thấy Khương Tân Tân thật sự không nhận tiền, cho dù chuyển khoản riêng cho cô, cô cũng không nhận, nên đành phải phái người thỉnh thoảng hay liên lạc với trợ lý Lưu để nói chuyện.



Mấy người phụ huynh cùng gom tiền lại, chuyển hết 500 ngàn cho trợ lý Lưu, nhờ anh ấy chuyển số tiền này cho Khương Tân Tân, hơn nữa còn tỏ vẻ, biết là bà Chu sẽ không cần chút tiền này, nhưng đây là tấm lòng của họ nếu cô không nhận sau này bọn họ sẽ thấy xấu hổ khi gặp mặt cô.



Trợ lý Lưu lại gọi điện cho Khương Tân Tân, nói chuyện chuyển khoản này cho Khương Tân Tân nghe, Khương Tân Tân đứng trước cửa kính nhìn xuống phía trước, trên khuôn mặt hiện rõ nét tươi cười, nhưng lại thở dài một hơi: “Bọn họ thật sự khách sáo quá rồi.”



Trợ lý Lưu ở đầu bên kia nghe thế thì lập tức nói: “Cũng không phải như thế đâu, thật ra mọi người đều rất tốt, bà chủ nếu cô tiếp xúc với họ nhiều sẽ biết, chỉ là, không ai muốn nợ ân tình của ai cả.”



Giọng Khương Tân Tân vô cùng “mất mát” nói: “Thế được rồi…”



“Bà chủ, tiền đã được chuyển đến tài khoản của cô rồi đấy.” Trợ lý Lưu còn an ủi thêm một câu, “Tất cả mọi người đều hiểu tấm lòng của cô, mấy phụ huynh cũng thật sự rất biết ơn cô.”



Đúng lúc này, di động Khương Tân Tân cũng rung lên một chút.



Cô dời di động ra nhìn, quả nhiên là tin nhắn thông báo của ngân hàng gửi đến.



Tận 500 ngàn a a a!!



Cô vui mừng thể hiện rõ trên mặt: “Thật à? Thế thì được rồi.”



Sau khi cúp điện thoại, Khương Tân Tân chỉ hận không thể đứng tại chỗ mà xoay mấy vòng, nhảy ra một đoạn múa để biểu hiện rõ bản thân cô đang vui sướng vì nhận được 500 ngàn này.



Có 500 ngàn này thì tài sản trong tay cô cũng thoải mái hơn rất nhiều.



Nhưng mà tiền của mấy phụ huynh này kiếm được cũng chẳng dễ dàng gì, bắt đầu từ học kỳ tiếp theo, mỗi ngày cô đều phải đến trường, nếu đã cầm tiền đương nhiên phải làm tốt việc được nhận, cô cũng phải cố gắng 120 ngàn lần tinh thần để làm tốt công việc này, khiến học kỳ tiếp theo mấy người phụ huynh này còn có thể tiếp tục bỏ phiếu để cô làm hội trưởng nữa, một học kỳ nữa mà kiếm được thêm 500 ngàn nữa mới tốt,



Khương Tân Tân vẫn đang ở trong phòng hát ca.



Chu Diễn và Chu Minh Phong cũng về đến nhà, Chu Diễn lập tức trở về phòng mình khóa cửa lại, mà Chu Minh Phong lại đi đến lầu hai, ở phòng làm việc làm việc một lát đợi khi muốn trở về phòng thay quần áo khác thì phát hiện trong phòng không có một hạt bụi nào, bên trong tủ quần áo không có quần áo của anh… Đúng lúc này, quản gia Dương đi vào, thấy Chu Minh Phong đang ở trong phòng, thì có chút ngạc nhiên, vội vàng giải thích: “Ông chủ, bà chủ để chúng tôi mang hành lý của ông chủ vào phòng ngủ ở lầu ba.”



Đến tận giây phút này người không có biểu cảm gì là Chu Minh Phong, thì giờ phút này cuối cùng trên mặt cũng xuất hiện chút vẻ ngạc nhiên.



Quản gia Dương làm việc ở nhà này nhiều năm, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ nhà mình lộ ra vẻ mặt như thế, ông nghĩ mình làm sai chuyện gì, khi muốn giải thích chỉ thấy ông chủ đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh như ngày thường, giống như khi nãy chỉ là ảo giác do ông nghĩ ra thôi.



“Ông chủ” Quản gia Dương do dự mở miệng, “Cần tôi đưa hành lý của ông chủ đến đây không?”



Sau một lúc, Chu Minh Phong lắc đầu.



Chuyện này thật sự là càng ngày càng thú vị rồi.



*



Lúc ăn cơm trưa, ba người ngồi trên bàn ăn, Chu Minh Phong và Chu Diễn cũng không nói gì, nhưng Khương Tân Tân cũng không cảm thấy không tự nhiên, chắc là mới có năm trăm triệu vào túi nên tâm trạng cũng rất tốt, cô ăn một lúc tận hai chén cơm, căn bản là chẳng quan tâm hai cha con nhà này có nói gì với nhau không, cũng không để ý bầu không khí kỳ lạ này.



Khương Tân Tân đã hẹn với chủ cho thuê cửa hàng và công nhân xong hết rồi, giữa trưa hôm nay đã bắt đầu trang trí đơn giản trước, chỉ cần lát lại sàn nhà và quét lại tường là được, ngày hôm qua cô cũng đã đến cửa hàng để xem màu sơn tường và sàn gỗ xong hết rồi. Trước khi xuyên sách, cô cũng từng có kinh nghiệm về chuyện trang trí này, vì để an toàn nên cô quyết định buổi chiều sẽ qua đó xem thử. Sau khi ăn cơm trưa xong, cô ở trong phòng chưa bao lâu thì Chu Minh Phong cũng đến đây, không có chuyện hành lý của anh bị người khác đặt lung tung, rồi lại mang đến tận đây, đương nhiên anh cũng đang rất tò mò, rốt cuộc Khương Tân Tân đang muốn làm gì.



Cuối cùng hôm nay anh cũng có thời gian quan tâm đến người khác ngoại trừ con trai mình, nhưng Khương Tân Tân còn đang có chuyện quan trọng nên căn bản không rảnh để suy nghĩ trả lời mấy câu hỏi của anh, thấy anh vào cô nói: “Chiều hôm nay anh không đến công ty sao? Vậy thì nghỉ ngơi một chút đi, bây giờ tôi muốn đến cửa hàng --- Ừm, là cửa hàng trước đó đã từng nói qua với anh đấy, hôm nay đã bắt đầu trang trí rồi, tôi lo lắng nên muốn đến xem một chút.”



Chu Minh Phong vuốt cằm.



Khương Tân Tân đi đến gần cửa sổ, vô cùng tự nhiên vén màn che lại, trong phòng lập tức tối sầm lại, “Còn có một chuyện nữa, tôi muốn nói với anh một tiếng, không phải hôm nay hội phụ huynh đã chọn tôi là hội trưởng hội phụ huynh gì đó à?”



Giọng của cô vô cùng chán nản, ở một khoảng cách nhất định, hơn nữa vì ánh sáng trong phòng mờ ảo, như thế anh sẽ không nhìn rõ vẻ mặt của cô, chỉ nghe thấy tiếng cô nói: “Mấy người phụ huynh đó cứ khăng khăng muốn đưa tiền phí cho tôi, nhưng tôi không muốn nhận, bọn họ không đưa được cho tôi thì lại liên hệ với trợ lý Lưu, trợ lý Lưu nhận rồi lại chuyển sang cho tôi … Tôi thật sự không muốn nhận lấy số tiền này, nhưng mấy phụ huynh lại cứ cố tình muốn tôi phải nhận, tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ, anh nói xem, tôi trả số tiền này về cho họ thì sẽ thế nào?”



Vì để che giấu cảm xúc, cô lại đặc biệt bổ sung thêm một câu, “Nếu biết sẽ như thế, thì lúc ở hội trường tôi sẽ không nhận lời rồi.”



Giọng Khương Tân Tân trong trẻo, dễ nghe, từ ngữ rõ ràng, lúc nói không nhanh không chậm, rất vừa phải.



Chu Minh Phong nghe thấy cô nói như thế, mặc dù anh không nhìn rõ biểu cảm rõ biểu cảm trên mặt của cô, nhưng anh có thể từ giọng nói mà nhìn ra cảm xúc cô che giấu.



Nhìn cô như thế, không hề giống trước kia một chút nào.



Trước kia là dáng vẻ như thế nào.



Tính đến nay, anh quen cô được ba tháng, mà số lần cô nói trong ba tháng thế mà không bằng số lần cô nói trong ngày hôm nay.



Đúng thế, bây giờ cô nói rất nhiều, giống như rất thích biểu đạt ra ngoài, cũng không ngại bày tỏ, vừa nhìn đã biết đây là một người hoạt bát, hướng ngoại.



Khương Tân Tân thấy Chu Minh Phong không nói gì, cũng có chút hối hận, sao cô lại nói mấy điều thừa thãi này với anh cơ chứ.



Nếu anh nói cô trả về cho mấy người đó thì phải làm sao bây giờ, thế không phải hỏng hết việc rồi sao?



Thế thì mấy tháng nữa phải làm việc vô ích rồi…



Đây chẳng phải là tự bê đá đập vào chân mình à!



Ngay lúc Khương Tân Tân cảm thấy rối rắm, Chu Minh Phong lại mở miệng, giọng anh vẫn luôn rất bình ổn nói, “Nhận đi.”



Khương Tân Tân ngẩng đầu nhìn anh.



“Cũng chẳng có bao nhiêu tiền.



Khương Tân Tân: “…”



Được rồi, cô là vô danh tiểu tốt nên nghĩ đến năm trăm triệu là con số nhiều, có lẽ trong lòng ông chủ lớn người ta, năm trăm triệu này chỉ giống với năm mươi ngàn thôi, bỏ bốn lên năm, chẳng khác nào nhận cũng không cần nghĩ.



“Thế được rồi.” Khương Tân Tân cúi đầu, trong lòng mừng như điên.



Cô đã có thể nghĩ ra tương lai trong tay mình như thế nào rồi, cô sẽ cố gắng để nó càng ngày càng rực rỡ hơn!



Bây giờ có tệ một chút cũng không sao, mặc kệ trước khi xuyên sách có như thế nào, thì sau này cũng sẽ có xe, có nhà, có tiền, đàn ông… Khụ khụ, đàn ông vẫn nên bỏ đi, trước ba tháng cô nhất định sẽ có được.



“Thế.” Khương Tân Tân dừng một chút, nhẹ nhàng nói: “Tôi đi đến cửa hàng đây, ngủ một giấc đi nhé, ga trải giường cũng đã thay mới rồi, tôi cũng có mua tinh dầu thơm nữa.”



Vẻ mặt Chu Minh Phong không rõ, chỉ ừ một tiếng.



*



Khương Tân Tân ra khỏi nhà, vô cùng vui vẻ, nhảy chân sáo đến cửa hàng bên ngoài khu biệt thự.



Lần cuối cùng cửa hàng này được thuê đã là mấy năm trước, hai ngày nay cô vừa làm thủ tục, vừa để người ta quét dọn vệ sinh, bây giờ đã sáng bừng hẳn lên.



Nếu đã muốn thành cửa hàng tiện lợi, thì không cần phải quá rực rỡ, sơn tường cũng phải chọn màu đơn giản nhất, mời công nhân đến làm, Khương Tân Tân thì ngồi ở một bên, nhìn khu rừng nhỏ tươi tốt bên kia đường, trong lòng đều là khát khao cho tương lai.



Tân Tân à, Tân Tân à, mày nhất định phải sống thật tốt, thật tốt đấy.

Bình Luận (0)
Comment