Bảo Chu Diễn gọi mẹ kế mình là chị, không thể nghi ngờ đây là một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Cậu thật sự không làm được, cho dù dao kề ngay cổ cũng không gọi được đâu.
Cũng không biết là do cảm xúc quá mức hoảng hốt, hay là do trên đường tới đây chạy quá nhanh, cậu cúi người bắt đầu ho khan kịch liệt.
Dọa Khương Tân Tân cùng Edwin kêu to một tiếng.
Cũng bởi vì Chu Diễn đột nhiên ho khan nên quan tâm, Edwin quên luôn chuyện kia đi, sau khi Chu Diễn khôi phục hô hấp lại, mặt phơi nắng mấy ngày đã không còn trắng nữa bây giờ đã đỏ bừng lên.
Chu Diễn không để lại dấu vết nhìn Khương Tân Tân một chút.
Khương Tân Tân lập tức hiểu được "Dụng tâm lương khổ" của cậu, đi lên phía trước nói: "Edwin, bên kia còn đang chờ chúng ta tới đó."
Edwin lúc này mới kịp phản ứng, nhưng không quá yên tâm, dặn dò Chu Diễn một câu: "Không biết là cậu về công ty hay là về nhà, cậu cứ bắt taxi đi, tôi sẽ trả tiền cho cậu.
Tôi đoán chắc bây giờ cậu cảm thấy mệt."
Chu Diễn đối với vị Lý ca này cũng rất có hảo cảm.
Hiện tại trong công ty cậu đã quen biết cũng nhiều người, nhưng nếu nói người tốt, thì đó là Lý ca.
Chu Diễn gật đầu: "Được."
Khương Tân Tân đi theo Edwin vào phòng làm việc.
Edwin đột nhiên nói: "Tiểu chu là một người rất tốt."
Khương Tân Tân còn nghe nói, chỗ làm việc bên kia không có quan hệ thì khó có thể nói, đại khái cô bị câu nói này làm ảnh hưởng.
Giờ phút này, vậy mà cô nghi ngờ Edwin liệu có phải đã biết thân phận của Chu Diễn hay không.
Cô cố ý giả bộ tò mò để thăm dò: "Nhìn tuổi cậu ta không lớn lắm."
"Vị thành niên." Edwin cảm khái một câu: "Hình như là người quen của quản lý giới thiệu đến làm, chắc kỳ nghỉ hè này nhận được không ít tiền lương đi, những đứa bé như này đều sống không mấy dễ dàng, có thể chiếu cố được thì chiếu cố đi."
Hai người vừa đi vừa nói cũng đã tới phòng họp.
Bọn họ coi như tới sớm.
Nhân vật quan trọng vẫn còn chưa tới, Khương Tân Tân đi theo Edwin ngồi ở vị trí phiên dịch.
Lúc này lơ đãng nhìn thoáng qua, Khương Tân Tân phát hiện tay Edwin đặc biệt đẹp.
Hoàn toàn không giống với bàn tay đẹp của Chu Minh Phong...!Nếu nhất định phải nói ra điểm khác nhau ở chỗ nào, thì đó chính là do Khương Tân Tân nhìn thấy trên tay anh ta, nhìn thấy móng tay của anh ta, liền muốn sơn móng tay cho anh...
Phát hiện suy nghĩ của mình có chút nguy hiểm, Khương Tân Tân quả quyết dời ánh mắt đi.
Cô không hề phát hiện, Edwin cũng đang ngó tay của cô.
Edwin là một người tay khống, người khác thì nhìn mặt, còn anh thì nhìn tay.
Khương Tân Tân dùng thực lực để chứng minh —— mỹ nhân thật sự phải đẹp từ sợi tóc đến chân.
Cơ hồ không có người nào biết, lúc trước Edwin đi Nhật Bản cũng không tính là du học, mà là đi học thiết kế.
Anh thích bàn tay xinh đẹp, càng ưa thích làm cho bàn tay của họ càng xinh đẹp hơn, lúc trước anh giấu diếm người nhà, bởi trên phương diện thiết kế này anh rất có thiên phú, có lần ngẫu nhiên anh thiết kế ra được bộ móng tay được nổi tiếng, sau khi về nước anh muốn mở một cửa hàng, bất đắc dĩ tài chính không đủ, nên kêu gọi bạn bè góp vốn, nào biết được bạn bè là con trai thì luôn quan tâm chuyện yêu đương, chính sự thì không làm.
Bạn bè còn lại thì không được, nên đành phải bỏ ý định đấy đi, đúng lúc gặp thời cơ không tốt, một mình anh ôm đồm một cửa hàng, mà lợi nhuận lại là số âm.
Mặc dù anh có thiên phú, cũng không phải không có người muốn cùng anh góp vốn, hoặc là thuê anh làm nhà thiết kế cho họ, nhưng mà nghề này chiếm đa số là do phụ nữ làm chủ, anh gặp phải rất nhiều lần như vậy, lúc đầu hợp tác rất tốt, kết quả bạn trai hoặc chồng họ chặn ngang một cước, sợ anh đào góc tường.
Hiện tại anh bị mấy cái chuyện yêu đương này chơi đùa nản lòng thoái chí, sự nghiệp không chỉ có không có nửa điểm khởi sắc, ngược lại tiền tiết kiệm càng ngày càng ít, đành phải chấp nhận chọn công việc khác, trở lại hàng ngũ xã súc.
Đúng lúc Edwin cũng cảm thấy —— có chút muốn làm cho Khương Tân Tân một bộ móng tay.
Bất quá anh nhìn về phía Khương Tân Tân, quả quyết từ bỏ tâm tư.
Người thuộc cấp bậc nữ thần, làm không tốt bạn trai của người ta, hoặc là chồng hay là bạn gái mà ghen thì yêu đương càng thêm sầu.
Nhớ tới cái này, Edwin không khỏi thở dài một hơi.
Khương Tân Tân không nghe được Edwin hoài nghi nhân sinh, sinh không thể luyến mà thở dài.
Bởi vì lúc này cô đang cúi đầu nhắn tin với Chu Diễn.
Từ lúc hai người thêm bạn bè trên Wechat, đây là lần đầu tiên Chu Diễn chủ động nhắn tin với cô:【?】
Khương Tân Tân rất thức thời:【Cậu đã trở về chưa?】
Một giây sau Chu Diễn trả lời luôn, điểm này ngược lại cậu mạnh hơn cha mình rất nhiều:【Không có.】
Khương Tân Tân:【Vậy thì tốt, nếu không chờ một chút tôi làm việc xong thì mời cậu đi ăn cơm?】
Chu Diễn:【Đi.】
——————
Hội nghị này buồn chán mà không thú vị.
Khương Tân Tân kém chút nữa nhịn không được mà ngáp.
Thật vất vả đến khi hội nghị kết thúc, sau khi cô cùng Edwin tạm biệt thì nhanh chóng rời đi, đi đến bách hóa chung quanh đây, tiến vào một nhà hàng thịt nướng ở tầng năm, quả nhiên thấy Chu Diễn đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.
Mấy ngày nay mỗi lần nhìn thấy Chu Diễn, Khương Tân Tân kiểu gì cũng sẽ lo lắng —— sắp tới ngày khai giảng, chỉ sợ cái danh giáo thảo này sẽ bị người cướp đi a?
Trước kia làn da Chu Diễn trắng, mặc quần áo đẹp, cộng với biểu cảm lạnh lùng trên mặt, thì đã có thể vào vai giáo thảo cao lãnh.
Hiện tại mới có mấy ngày, cậu đen không ít, có thể tưởng tượng được, cậu không làm biện pháp chống nắng, chờ đến khai giảng, cậu sẽ từ làn da trắng biến thành một vỏ đen.
Cậu ngồi xuống vị trí đối diện cậu, nhìn chằm chằm mặt cậu hồi lâu.
Thẳng nam Chu Diễn không hiểu nổi: "Nhìn cái gì?"
Khương Tân Tân thở dài một hơi: "Trời nóng như vậy, khi cậu chuyển hàng đều không bôi kem chống nắng sao?"
Chu Diễn:? Kem chống nắng, là cái quỷ gì vậy?
Khương Tân Tân lo lắng, nếu còn tiếp tục như vậy, khả năng cậu cũng không còn làm nổi nam chính vườn trường nữa đâu.
"Cậu rám đen rất nhiều." Khương Tân Tân nói.
Chu Diễn: "..."
Khương Tân Tân không tiếp tục cái đề tài này nữa, gọi phục vụ đến chọn thức ăn dựa theo khẩu vị của Chu Diễn thật nhiều thịt.
Chỗ này tốc độ mang thức ăn lên rất nhanh, thịt ba chỉ nướng trên bàn từ từ bốc khói, làm người nhịn không được thèm nhỏ dãi.
Khương Tân Tân thịt nướng, Chu Diễn ngồi một bên nhìn chằm chằm miếng thịt ba chỉ vừa nói: "Làm sao mà cô ở chỗ này?"
"Có hai nguyên nhân." Khương Tân Tân nói:"Thứ nhất, tích lũy kinh nghiệm làm việc, hiện tại nơi nào cũng nhận người có kinh nghiệm.
Thứ hai, tôi chuẩn bị thi chứng chỉ tiếng Nhật vào tháng mười hai, cho nên cần một nơi để củng cố một chút.
Mà công việc này đối với tôi mà nói rất thích hợp."
Chu Diễn nghe xong như là lọt vào trong sương mù: "Cô muốn kinh nghiệm làm việc làm cái gì, muốn thi chứng chỉ làm cái gì?"
"Cậu sẽ không hiểu được đâu." Khương Tân Tân không chút che dấu: "Có hai thứ này, về sau nếu như tôi đi làm thì tìm việc rất dễ dàng, với lại tiền lương sẽ không quá thấp."
Chu Diễn buồn bực nhìn cô một cái, lẩm bẩm một câu: "Cha tôi có tiền."
Khương Tân Tân phản ứng cực nhanh, hỏi ngược lại: "Cha cậu có tiền, vậy tại sao cậu lại muốn làm vận chuyển hàng?"
Hai người liếc nhau, yên tĩnh không nói.
Chí ít giờ khắc này, con trai kế cùng mẹ kế có sự tương thông.
Một lát sau, Chu Diễn gắp lưỡi trâu nướng vào trong chén của cô, trầm mặc một hồi lâu cậu hỏi: "Vậy cô hi vọng tôi giúp cô giấu diếm?"
"À không." Khương Tân Tân đắc ý ăn lưỡi trâu: "Chính tôi sẽ nói, đây không phải là chuyện gì đó không thể lộ ra ngoài a."
Lúc này Chu Diễn mới nghĩ đến chuyện trong khoảng thời gian này Khương Tân Tân có chút bị giày vò.
Cô ấy mở cửa hàng tiện lợi, lại còn đi làm.
Cậu đột nhiên suy nghĩ: Có phải cha mình quá keo kiệt hay không, cho nên cô mới không thể không đi làm để kiếm tiền a.
Nếu như ba ba cậu cho đủ tiền rồi, thì cô ấy đâu đến mức bị giày vò thành cái dạng này chứ?
Chu–mười sáu tuổi–Diễn nội tâm dị thường mềm mại, cộng thêm trong khoảng thời gian này cậu ở cùng Khương Tân Tân cũng được, nhìn bộ dáng lúc cô vùi đầu ăn thịt, cậu thốt ra: "Nếu như, nếu như cô mà thiếu tiền, thì có thể nói với tôi."
Khương Tân Tân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu: "Cậu có tiền?"
Chu Diễn mấp máy môi: "Tôi có tiền mừng tuổi."
Thật đúng là đừng nói.
Khương Tân Tân nghe lời này có chút cảm động.
Ủng hộ chính chủ vào ngay -- T RUMtгuyeЛ.
Vn --
Có lẽ cậu còn nhỏ, hơn nữa còn được bảo hộ rất tốt, bởi vậy, khi cậu nhìn bạn nữ bị quấy rối, cho dù đối phương là mấy người thanh niên lêu lổng, cậu không chút do dự nào xông lên phía trước, cậu lại còn nói với mẹ kế nếu như không có tiền thì nói với cậu.
Tâm của cậu, thật là chân thành.
Tiền của cậu, nhất định rất dễ bị lừa.
Khương Tân Tân cười cười, ánh mắt nhìn về phía Chu Diễn cũng chân thành rất nhiều: "Tạm thời không thiếu, bất quá, vẫn là cám ơn cậu."
Bả vai Chu Diễn khẽ buông lỏng, hai người không còn nói chuyện này nữa, bắt đầu chuyên chú ăn thịt nướng.
———————
Sau khi ăn thịt nướng xong, cũng đã bảy giờ rồi, hôm nay Chu Diễn không cần đi tàu điện ngầm.
Khương Tân Tân cảm thấy, đại khái là do cả hai đã có chút giống nhau, nên quan hệ của cô với Chu Diễn càng gần hơn rồi ——
Cậu ngồi ở ghế lái phụ.
Hôm nay Khương Tân Tân còn có chuyện quan trọng, đó chính là đi thăm dò trong thẻ Chu Minh Phong đưa cho cô có bao nhiêu tiền, nên trên đường về biệt thự Sâm Lâm, cô tìm một ngân hàng rồi dừng lại, nói với Chu Diễn: "Tôi có chút việc, mấy phút nữa ra ngay."
Chu Diễn đang cúi đầu nhìn điện thoại, không ngẩng đầu: "Ân."
Khương Tân Tân thoải mái đi lên bậc thang, tiến vào bên trong máy rút tiền, xác định đã đóng cửa thật kỹ, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí lấy tấm thẻ từ trong túi ra, nghe thanh âm nhắc nhở điền mật mã vào.
【Kiểm tra số dư còn lại.】
Cô ấn một cái.
Khi nhìn số lượng chữ số hiện trên màn hình, trợn tròn tròng mắt.
Cái, cái gì tình huống gì đây??
Tấm thẻ Chu Minh Phong cho cô có gần một ngàn vạn!!
Không phải anh nói đây là thẻ lương sao? Anh tạm thời làm một chức gì đó ở một công ty mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?
Khương Tân Tân cho rằng mình lầm, quyết định đếm lại, xác định có tám chữ số.
Cô chóng mặt rút thẻ ra, lại trở về xe, bộ dáng như bị một đĩa bánh rơi từ trên trời xuống đập trúng.
Chu Diễn nghi ngờ nhìn cô: "Cô...!Sao vậy?"
Trong mắt Khương Tân Tân có rất nhiều hào quang bắn ra, dọa tim Chu Diễn nhảy một cái.
"Hôm nay tâm tình tôi đặc biệt tốt, cậu muốn cái gì? Tôi mua cho cậu." Sau khi Khương Tân Tân nói câu nói, lý trí tạm thời đã quay trở về, nhưng vẫn rất hưng phấn, hiện tại tiền của cô đã vượt qua một ngàn vạn a, mặc dù đều là Chu Minh Phong cho, nhưng cô vẫn rất cao hứng.
Không đợi Chu Diễn kinh ngạc, cô lại bổ sung một câu: "Không cao hơn một ngàn tệ đều thỏa mãn cậu."
Chu Diễn lẳng lặng lườm cô một chút: "Cái kia trực tiếp chuyển khoản cho tôi đi."
"Tốt." Khương Tân Tân cầm lấy điện thoại, ấn mở Wechat, chỉ là khi chọn số tiền chuyển khoản thì dừng lại một chút.
Chuyện gì xảy ra.
Hiện tại cô đã một khoản tiền lớn có tám chữ số, làm sao mà khi chuyển khoản có bốn chữ số thôi tay vẫn nhịn không được khẽ run.
Quả quyết, cô xóa một chữ số không.
Điền mật mã vào, chuyển khoản thành công.
Điện thoại Chu Diễn dừng ngay ở giao diện Wechat, cậu nhìn chăm chú, chuyển khoản một trăm tệ.
Chu Diễn: "..."
Cậu nghiêng đầu nhìn chăm chú Khương Tân Tân, người lớn đều nói chuyện mà không suy nghĩ gì hết sao?
Khương Tân Tân không chút nào đuối lý: "Tôi vẫn rất nghèo."
——————
Chạng vạng tối lúc sáu giờ, khi Khương Tân Tân vẫn còn đang ăn thịt nướng với Chu Diễn, thì Chu Minh Phong lần đầu tiên tan làm đúng giờ rồi trở về nhà.
Lúc đầu muốn đưa vợ còn có con trai đi ra ngoài ăn bữa cơm, nào biết được khi anh về đến nhà, trong nhà phi thường yên tĩnh.
Anh còn chưa biểu đạt nghi ngờ của mình —— người đi làm sao.
Dương quản gia vạn năng đi đến phía trước, giải thích nghi hoặc của anh: "Thiếu gia gọi điện thoại về, nói là đi ăn cơm ở ngoài với phu nhân."
Dương quản gia là phi thường vui mừng.
Dù sao ông đã lớn tuổi như vậy, thấy qua quá nhiều người rồi, ong nhìn ra được, phu nhân là người rất tốt, không có tâm cơ gì cả.
Nếu như phu nhân có thể mang đến cho căn nhà này thật nhiều sức sống vậy thật sự rất tốt a.
Bây giờ nhìn thấy phu nhân cùng thiếu gia giống như bạn bè, ông hết sức vui mừng.
Chu Minh Phong ừ một tiếng, ngữ khí bình tĩnh.
Chỉ là nội tâm đang nghi ngờ, thậm chí là buồn bực, tại sao hai người bọn họ đơn độc đi ra ngoài ăn cơm nữa nha..