Chu Minh Phong ôm gối chăn đến, cùng Khương Tân Tân trải nghiệm cảm giác ngủ trong rạp chiếu phim.
Đương nhiên là không thoải mái bằng trên giường nhưng Chu Minh Phong ngủ cũng không yên tĩnh, mỗi lần tỉnh lại anh đều sẽ chăm chú nhìn dáng vẻ đang ngủ say của Khương Tân Tân một lát.
Người ta hay nói hai mươi mốt ngày dưỡng thành một thói quen.
Quả nhiên đúng thế thật. Ít nhất bây giờ mấy thói quen anh dưỡng thành đều có cô.
Lúc Chu Minh Phong thức dậy, Khương Tân Tân vẫn còn đang ngủ say. Anh còn phải ngồi máy bay đi công tác nên cũng không thể chậm trễ nhiều thời gian được, chỉ dặn dò quản gia Dương và mấy dì giúp việc trong nhà đừng làm ồn đến cô, rồi vội vàng rời đi.
Đợi đến khi Khương Tân Tân từ trong mơ hoàn toàn tỉnh táo lại thì cô ngẩng đầu nhìn xem hoàn cảnh xung quanh, bây giờ mới nhớ đến, ngày hôm qua cô mất ngủ, Chu Minh Phong xem phim với cô... Cô đã không còn nhớ rõ nội dung phim là gì nữa rồi, cũng không nhớ rõ mình đã ngủ vào lúc nào luôn. Ánh sáng trong phòng chiếu phim mờ tối, trong lúc nhất thời cô cũng không biết đang là khi nào, khi muốn kiếm di động thì lại đụng phải một cái đồng hồ để bên cạnh gối đầu.
Là đồng hồ của Chu Minh Phong.
Cô vẫn còn có chút ấn tượng. Cho nên tối qua anh cùng cô ngủ ở đây sao? Trong lòng bỗng xuất hiện chút cảm xúc khác thường, sau khi trải qua chuyện lần trước thì cô đã cẩn thận bỏ đồng hồ của anh vào trong túi, rồi mới mơ mơ hồ hồ từ trong rạp chiếu phim đi ra.
Khương Tân Tân rất ít có lúc nào yên lặng như thế.
May mà người có chỉ số thông minh cao nhất trong nhà đã đi làm mất rồi, nếu không cô cũng không chắc Chu Minh Phong thấy dáng vẻ này của cô sẽ không thấy nghi ngờ.
Chu Diễn cũng đi làm rồi, đương nhiên cho dù Chu Diễn ở đây, Khương Tân Tân cũng không lo lắng lắm. Dù sao tên nhóc này cũng còn non.
Hai người họ Chu đều không ở đây, nên Khương Tân Tân cũng có thể ngồi ngẩng người mờ mịt tự hỏi một lát.
Nhưng mà kỳ quái là, cô sợ nhất là mấy chuyện kỳ dị thế này, khi ở trong khách sạn nếu như gương đặt đối diện giường thì cô sẽ cảm thấy rất kỳ lạ không ổn, hơn nữa sẽ khiến bản thân suy nghĩ rất nhiều chuyện không có thật, nhưng lúc này trong tay đang cầm tập tranh kỳ quái thế này thế mà cô lại chẳng có chút cảm giác sợ hãi nào.
Nhưng mà tập tranh này là của nguyên chủ, nên cô cần phải làm rõ chuyện này.
Chỉ tiếc là cô biết quá ít thông tin về nguyên chủ, trước kia nguyên chủ đã từng gặp phải chuyện gì tạm thời cô không biết được, cô cũng không thể rầm rầm rộ rộ đi thăm dò. Sau khi nghĩ kỹ thì Khương Tân Tân mang cuốn tập tranh kia để trong két sắt ở phòng để quần áo, phòng giữ quần áo của cô ngoại trừ mấy dì giúp việc vào quét dọn thì những người khác thường sẽ không đi vào, két sắt này trước kia cô đã đặt rất nhiều đồ trong đó, nên mấy dì giúp việc cũng sẽ không chạm vào.
Khương Tân Tân nhận được tin nhắn của Edwin gửi đến, thông báo với cô về việc hôm nay phải họp với một đối tác mà công ty Vị Mỹ hợp tác cùng.
Công việc chính của cô là phiên dịch, sau đó chỉnh sửa lại bản ghi chép liên quan đến hội nghị, đây cũng chẳng phải chuyện khó gì.
Chẳng qua khiến Khương Tân Tân ngạc nhiên đó là, mấy ngày nay hình như những người quen của nguyên chủ cứ lục tục xuất hiện, ví dụ như, đối tác hợp tác với công ty Vị Mỹ này chính là bạn học trung học chung với nguyên chủ. Đây chính là cái mà người ta nói là buồn ngủ gặp chiếu manh này, sáng nay Khương Tân Tân còn đang suy nghĩ không biết nên tìm hiểu nguyên chủ thế nào, thì buổi chiều lại gặp bạn học trung học của nguyên chủ.
"Thật sự là cậu à, tôi tưởng mình nhận nhầm người chứ." Bạn học trung học của nguyên chủ là một người đàn ông cao chừng một mét bảy lăm, mặc áo sơ mi quần tây đen, đeo kính đen, trên mặt lộ ra ý cười: "Thế giới này nhỏ thật đấy, thời gian trước tôi còn nhắc đến cậu đấy, hôm nay lại gặp nhau, tôi tính một chút thì hai chúng ta đã mười năm không gặp rồi."
Thật sự là Khương Tân Tân đã gặp gỡ được rất nhiều người.
Có thể nói cô có nhiều kinh nghiệm như thế, người ta đối xử tốt hay xấu với cô thì cô cũng đoán ra được một chút, cũng giống như, khi một người đàn ông nhìn về phía cô, trong lòng suy nghĩ cái gì thì đại khái cô cũng có thể đoán được một tý.
Người đàn ông trước mặt này tên là Doãn Quan Lâm, trong giọng nói nóng vội, trên mặt đầu là ý cười, nhưng trong mắt anh ta khiến cho Khương Tân Tân cảm thấy không thoải mái.
Đôi mắt đó không phải là dùng để bạn học cũ nhìn bạn học cũ.
Khương Tân Tân lơ đãng liếc qua ngón áp út trên tay trái anh ta, trong lòng đưa ra kết luận, người đàn ông này, không được.
"Đúng rồi, Tân Tân, bây giờ cậu đang làm ở công ty này à?" Doãn Quan Lâm hỏi.
Khương Tân Tân ừ một tiếng, thái độ cũng không thân thiện lắm. Người này cũng đã mười năm không gặp nguyên chủ rồi, thế thì đương nhiên quan hệ cũng chẳng sâu đậm gì.
Doãn Quan Lâm phụ trách công ty Vị Mỹ này cũng một thời gian rồi. Anh ta cũng biết bản thân mình là người kết nối với công ty Vị Mỹ, lại nhìn thấy quản lý của công ty Vị Mỹ hướng dẫn Khương Tân Tân gửi thông tin, bỗng nhiên hiểu rõ bây giờ Khương Tân Tân lại rất bình thường, chỉ là một nhân viên công ty bình thường.
Bây giờ lại bình thường như thế. Anh ta nhớ tới lúc Khương Tân Tân học trung học, tuy vẻ ngoài rất đẹp nhưng thành tích lại rất bình thường, cũng không tính là thông minh nếu như là người thông minh đương nhiên sẽ lợi dụng vẻ bề ngoài của mình để làm cho cuộc sống của mình tốt hơn, bây giờ Khương Tân Tân cũng không nói nhiều cũng sẽ tùy ý để người khác khi dễ, cho nên cho dù dáng vẻ rất dễ nhìn cô cũng không lợi dụng ưu thế của mình. Bây giờ lại làm một nhân viên nho nhỏ, quả thật rất bình thường.
Đột nhiên Doãn Quan Lâm lại mơ hồ cảm giác mình rất nổi bật.
Năm nay anh ta đã hai mươi bảy tuổi, đang ở thời kỳ sự nghiệp thăng tiến, cũng đã thăng chức thành nhân viên quản lý trong ngành, thu nhập mỗi tháng cũng nhiều, năm kia đã giúp ba mẹ mua một căn phòng ở tỉnh dưới quê, lại mua một chiếc xe để đi lại, nói là con đường làm quan rộng mở cũng không đủ. Bây giờ anh ta đã có sự nghiệp, có nhà có xe, lại đối diện với nữ thần trước kia mình thích, trong khoảng thời gian này ý cười trên mặt càng sâu hơn.
"Tân Tân." Đột nhiên Edwin đến đây, đi đến bên cạnh Khương Tân Tân, chặn ánh mắt Doãn Quan Lâm lại: "Để tôi làm cho, cô là người mới đến, cũng không hiểu nhiều, cô ngồi bên cạnh tôi đi."
Edwin chỉ chỉ một cái ghế trong góc.
Khương Tân Tân biết Edwin đang giúp cô. Cô nhìn anh ấy cười: "Ừm, được."
Trong lòng Doãn Quan Lâm dâng lên một chút giận hờn: "Edwin, Tân Tân là bạn học cũ của tôi, chúng tôi đã mười năm không gặp rồi, anh cũng chuyên nghiệp ghê, còn chưa đến giờ họp đâu đó."
Edwin nhìn sang Doãn Quan Lâm: "Quản lý Doãn, tổng công ty chúng tôi rất xem trọng lần hợp tác này, hôm nay đến đây đã là tranh thủ thời gian lắm rồi, muốn nghe ngóng chi tiết nhiều hơn. Tân Tân vừa mới đến không bao lâu, cô ấy cũng không hiểu nhiều lắm, để tôi giúp cô ấy nhìn tài liệu, nếu Quản lý Doãn không theo kịp tiến độ thì tôi sẽ gọi điện cho giám đốc, hẹn lại thời gian vào lần sau?"
Doãn Quan Lâm thu bớt ý cười trên mặt lại: "Không cần, công việc quan trọng hơn."
"Chỉ còn hai mươi phút." Doãn Quan Lâm lấy di động ra nhìn Khương Tân Tân nói: "Tân Tân, thêm Wechat chứ? Lần sau bạn học tụ họp chung lại gọi cho cậu, cũng đã tốt nghiệp nhiều năm thế rồi cũng đều ở thành phố Yến thì phải thường ra ngoài gặp gỡ một chút, cậu nói có đúng không?"
Khương Tân Tân cười lấy di động ra, hai nguời thêm Wechat của nhau.
Doãn Quan Lâm thu điện thoại về khi nhìn sang Edwin trong mắt lộ ra chút khiêu khích.
Thật ra Doãn Quan Lâm khi nhìn thấy Khương Tân Tân, ngoại trừ nhớ đến những tình cảm cấp ba, càng nhiều hơn chính là muốn khoe khoang. Hãy thể hiện sự đắc ý hiện tại của anh ta với Khương Tân Tân, cũng như, ngoại hình của Khương Tân Tân cũng mang lại cho anh ấy một số nguồn cảm hứng, anh ta sắp kết hôn vào ngày Quốc khánh, vợ anh ta là bạn ngồi cùng bàn với Khương Tân Tân vào lúc đó, hai người cũng coi như là tình yêu chung thủy rồi, nhưng trong tâm tư thì anh ta vẫn còn thấy vợ của anh ta chỉ là lựa chọn thứ hai.
Khi học trung học, anh ta đối với Khương Tân Tân vừa chuyển trường là vừa gặp đã yêu, anh ta viết thư tình cho Khương Tân Tân, tặng socola cho cô, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn xem như không biết, sau đó lại từ chối anh ta, vào lúc đó anh ta còn quá trẻ lòng tự trọng cũng rất cao, khi biết được bàn ngồi cùng bàn kiêm bạn tốt của Khương Tân Tân là Tôn Hội Linh thích mình, anh ta đã động một ít tâm tư, muốn để cho Tôn Hội Linh hiểu lầm Khương Tân Tân, mà Tôn Hội Linh có mối quan hệ rất rộng, sau khi lôi kéo được cô ta thì toàn bộ các lớp đều sẽ cô lập Khương Tân Tân.
Nhìn thấy dáng vẻ tứ cố vô thân của Khương Tân Tân, anh ta có cảm giác vui vẻ khi được trả thù được.
...
Sau khi hội nghị kết thúc, tạm biệt Doãn Quan Lâm thì Khương Tân Tân đi theo đồng nghiệp trong công ty và ban lãnh đạo rời khỏi tòa nhà này.
Thời gian làm việc của Khương Tân Tân và Edwin đều rất tự do, vì thế sẽ không theo mọi người trong công ty, hai người đứng xếp hàng mua trà sữa. Edwin quay đầu lại nhìn Khương Tân Tân nói: "Thái độ của Quản lý Doãn ở công ty không tốt lắm, nửa năm này còn đi quấy rầy một đồng nghiệp nữ, mà đồng nghiệp nữ kia vẫn luôn nói chuyện với tôi, vốn dĩ đồng nghiệp kia muốn báo cáo anh ta nhưng không được, còn bị sỉ nhục phải rời khỏi công ty."
Khương Tân Tân nhìn về phía Edwin.
"Tân Tân, tôi nghe nói anh ta đã có vợ chưa cưới rồi, khoảng thời gian trước còn phát kẹo cưới cho mọi người trong văn phòng nữa." Edwin nói: "Người như thế... cô nên cách xa anh ta một chút."
Thật ra nếu không phải người này có liên quan đến nguyên chủ trong quá khứ, thì hôm nay Khương Tân Tân sẽ không thèm thêm Wechat của Doãn Quan Lâm đâu.
Cô không mong chờ có thể nghe nóng mọi thứ từ chỗ Doãn Quan Lâm, nhưng nguyên chủ chắc chắn đã từng là bạn học chung trung học với Doãn Quan Lâm, nhưng mà bất đắc dĩ chính là, nguyên chủ không hề có bất cứ mối quan hệ xã giao nào với những bạn học cùng cả.
Cô nhìn thấy, Doãn Quan Lâm này dường như rất muốn khoe với cô, như thế sau này chắc chắn sẽ moi được tin tức từ trong miệng anh ta và các bạn học khác, cô chính là muốn mượn sự giúp đỡ của Doãn Quan Lâm để đến tụ họp với bạn học cũ.
Sau này sẽ lập tức kéo người vào trong danh sách đen.
"Cảm ơn anh." Khương Tân Tân cũng rất thật lòng nói: "Nhưng mà tôi còn có chuyện cần anh ta giải đáp, chờ sau khi xong việc sẽ xóa anh ta đi, cũng sẽ không một mình đến gặp anh ta."
Sau khi Edwin nghe thế thì rất an tâm: "Tôi cũng không thích Quản lý Doãn này lắm, tôi cảm thấy, hành vi quấy rối ở nơi làm việc thế này dù là nam hay nữ thì đều là người có nhân phẩm rất tệ."
Vừa khéo Khương Tân Tân lại cùng chung quan điểm với anh ấy: "Đúng thế, đồng nghiệp nữ kia bây giờ thế nào rồi?"
Edwin thấp giọng nói: "Cô ấy đang thu thập bằng chứng muốn tố cáo công ty này, tôi cũng đã nói với quản lý rồi nhưng mà hợp đồng làm ăn đã ký tận năm năm, chờ sau khi hết hợp đồng sẽ không ký tiếp nữa."
"Giám đốc có bối cảnh lớn thế hả!"
"Cũng không phải." Edwin nói: "Hình như là có quan hệ với tổng giám đốc Chu, nghe nói tập đoàn nhà họ Chu rất để ý đến công ty này, còn có luật sư chuyên xử lý những chuyện như thế, nhân viên nếu đụng phải chuyện như thế có thể nói với trợ lý của tổng giám đốc Chu, nhưng mà ngày đó trợ lý Lưu đến công ty gửi bưu kiện trách mắng. Nếu tập đoàn nhà họ Chu đã coi trọng như thế thì đương nhiên giám đốc cũng sẽ không đụng chạm nữa, cho nên sau khi bàn bạc với trợ lý Lưu, đã quyết định chờ sau khi kết thúc hợp đồng sẽ đổi qua hợp tác với người khác."
Khương Tân Tân ngẩn người: "Là bởi vì tổng giám đốc Chu sao?"
"Ừm, có thể nói là thế." Edwin cười: "Cho nên hoàn cảnh làm việc ở tập đoàn nhà họ Chu rất tốt, đã ngộ của công ty con như chúng ta cũng rất tốt, rất nhiều người đều muốn đến đây, cô xem, tỷ lệ nghỉ việc của chúng ta rất thấp đấy."
Suy nghĩ của Khương Tân Tân đã trôi đến một nơi khác rồi.
Thật ra có rất ít công ty sẽ chú ý đến chuyện đó, có quá nhiều lời than phiền.
Chu Minh Phong có thể chú ý đến điều này sao?
Nghĩ đến vẻ mặt tập trung của anh, cô cúi đầu tính toán, anh nói phải đi công tác mấy ngày, mấy ngày là mấy ngày thế?
Edwin nhận lấy trà hoa quả trong tay của nhân viên cửa hàng: "Tân Tân, Tân Tân..."
Kêu vài tiếng, Khương Tân Tân mới phản ứng lại: "Hả."
"Cô đang suy nghĩ gì thế? Nghiêm túc quá rồi." Edwin khẽ cười.
Khương Tân Tân vẫn luôn rất thành thật: "Tôi đang suy nghĩ không biết liệu người nhà của tôi có trở về đúng đêm thất tịch được không."
Edwin:?
*
Đêm thất tịch.
Cuối cùng Chu Minh Phong và trợ lý Lưu cũng trở về thành phố.
Trên máy bay, đột nhiên Chu Minh Phong nhớ đến cô gái nhỏ đang checkin phía sau đang nói về đêm Thất tịch, nhìn sang trợ lý Lưu bên cạnh, nói: "Tiểu Lưu, cậu và vợ mình ở bên nhau nhiều năm rồi nhỉ?"
Trợ lý Lưu không ngờ tổng giám đốc Chu sẽ nói chuyện phiếm với mình, nên vội vàng lấy lại tinh thần, nhớ lại một chút: "Vâng, tính luôn năm nay là tám năm."
"Hình như hôm nay là ngày lễ gì sao?" Chu Minh Phong nói: "Ngày hôm nay còn muốn tăng ca làm việc với cậu, vợ cậu có ý kiến gì không?"
"Đúng thế, hôm nay là đêm thất tịch. Cô ấy cũng hiểu tôi đang đi công tác." Trợ lý nói: "Hơn nữa vợ tôi làm việc ở ngân hàng, gần đây cũng bận nhiều chuyện."
Chu Minh Phong dừng một chút: "Thế bình thường anh sẽ tặng cho vợ anh quà gì thế?"
Giọng trợ lý Lưu vô cùng nhỏ nói: "... Thẻ lương của tôi đều trên tay cô ấy."
Vợ chồng già với nhau, tất cả mọi thứ đều trên người cô ấy, thì anh làm gì có tiền để mua quà tặng chứ?
"Năm trước tôi tự mình góp tiền riêng, lúc đi công tác mua cho cô ấy một cái túi." Trợ lý Lưu nói: "Thế là cô ấy đã mắng tôi đến mức máu chó văng đầy đầu, trách tôi chưa có sự cho phép của cô ấy đã tự tiện mua quà vượt quá năm ngàn."
Chu Minh Phong thản nhiên cười: "Thế chứng minh tình cảm của hai người rất sâu đậm."
Dù sao trợ lý Lưu cũng theo bên cạnh Chu Minh Phong nhiều năm rồi, cũng hiểu được ý của anh, lại dò hỏi: "Tổng giám đốc Chu, anh có cùng vợ đón đêm Thất tịch không?"
Chu Minh Phong: "Ừm."
Nếu không thì anh về gấp thế này làm gì.
Trợ lý Lưu ngầm hiểu: "Thế anh đã chuẩn bị quà gì cho vợ thế?"
"Vẫn chưa có." Chu Minh Phong nhìn sang trợ lý Lưu: "Cậu có đề nghị nào không?"
Trợ lý Lưu: Đề nghị của tôi thì nhiều lắm!
"Du thuyền?"
Chu Minh Phong lắc đầu: "Tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ mắng tôi."
Dù sao ở bên nhau lâu thế rồi anh xem như cũng hiểu cô. Dáng vẻ cô không giống người sẽ thích du thuyền. Có lẽ trong lòng cô còn nghĩ nếu muốn tặng thế này còn không bằng đưa tiền mặt.
Những ngày lễ thế này, đưa thẻ hoặc chuyển khoản thì không thích hợp lắm.
Trợ lý Lưu cũng không nhịn được, lộ ra nụ cười "Người giống nhau", thì ra tổng giám đốc Chu cũng sẽ có lúc phiền não thế này.
Sau khi anh ấy suy nghĩ thì nói thêm: "Tổng giám đốc Chu, nếu anh tin tưởng tôi thì không bằng để tôi sắp xếp giúp anh nhé?"
Thời gian rất gấp.
Hôm nay là đêm thất tịch rồi, muốn chuẩn bị quà, thì chỉ có thể mua châu báu và trang sức này kia thôi, như thế thì lại trông rất có lệ.
Thật ra anh ấy cũng có vài ý tưởng rất hay.
Chu Minh Phong cũng rơi vào loại do dự hiếm thấy. Bởi vì nhớ đến lẵng hoa trợ lý Lưu đã sắp xếp trước kia, nhưng lại nghĩ, có lẽ trợ lý Lưu chuẩn bị sẽ mang đến những hiệu quả không ngờ đến.
"Được." Chu Minh Phong nói: "Thế thì phiền cậu rồi."
*
Khương Tân Tân đến thẳng cửa hàng tiện lợi, hôm nay là thất tịch, cửa hàng tiện lợi cũng coi như rất đông khách, sản phẩm mới được đưa ra thị trường cũng rất được chào đón. Nhưng mà bởi vì có thêm Đặng Thấm gia nhập cùng nên cô và Từ Tòng Giản cũng không bận lắm, buổi chiều đột nhiên Khương Tân Tân nhớ đến một chuyện, vừa nãy Chu Minh Phong gửi tin nhắn cho cô, nói chiều tối sẽ trở về thành phố Yến... Tuy anh không chắc sẽ biết hôm nay là đêm Thất tịch, cũng không chắc sẽ trải qua đêm Thất tịch với cô nhưng cô không thể không có chút chuẩn bị nào thế được.
Nếu anh biết hôm nay là ngày lễ, nếu anh chuẩn bị quà, mà cô không có gì chắc chắn sẽ rất xấu hổ.
Cho nên cần phải chuẩn bị cho dù cuối cùng xảy ra chuyện gì, cũng không có liên quan gì đến đêm Thất tịch kia.
Khương Tân Tân ở cửa hàng tiện lợi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô tính làm một móc chìa khóa. Chu Minh Phong chẳng thiếu cái gì, cô thì có khả năng mua gì cho anh đây?
Buổi trưa, Khương Tân Tân còn đang bận rộn làm móc chìa khóa.
Mặt dây của móc khóa là một con búp bê có mái tóc bết dính, cô chọn một con gà nhỏ màu vàng, khi ra thành phẩm thì rất dễ thương, nhưng bởi vì quá đáng yêu nên không hợp với khí chất của Chu Minh Phong. Khương Tân Tân nghĩ đến việc anh dùng chiếc móc khóa này thì không khỏi cười trộm.
Ví dụ như đến một bữa tiệc hay hội nghị quan trọng nào đó, mọi người sẽ nhìn chăm chú vào anh lấy chìa khóa xe ra, kết quả lại lấy ra được một móc chìa khóa hình con gà vàng nhìn vô cùng đáng yêu này.
Từ Tòng Giản đã đến, tự mình pha một ly nước kiểu Mỹ.
Vẫn là quy tắc cũ, trên ly cậu ấy vẽ một khuôn mặt mỉm cười.
Khương Tân Tân cảm thấy khuôn mặt tươi cười này nhìn rất thật thà, ngẩng đầu lên, nhìn Từ Tòng Giản cười: "Cảm ơn, đúng rồi, hôm nay là đêm thất tịch, cậu và Đặng Thấm tan làm sớm một chút, có người yêu thì cùng nhau ra ngoài chơi lễ, không có người yêu thì về nhà nghỉ ngơi. Tôi đã gửi cho hai người bao lì xì rồi, nhớ nhận đấy."
Đặng Thấm từ phòng chứa đồ đi ra, cầm điện thoại vẻ mặt kích động: "Chị Tân Tân, sao chị lại lì xì em nhiều thế! Tận năm trăm hai mươi tệ lận!"
Khương Tân Tân: "Bình tĩnh đi, tiền lì xì này cho em mua đồ ăn ngon."
Khương Tân Tân đối xử với mọi người rất khác nhau, cô gửi cho Đặng Thấm năm trăm hai mươi, gửi cho Từ Tòng Giản là sáu trăm sáu mươi sáu.
Từ Tòng Giản nhìn sang Khương Tân Tân.
Khương Tân Tân trừng mắt nhìn, trên Wechat gửi cho cậu một tin nhắn: [Hừ, cậu là nhân viên cũ, đãi ngộ sẽ tốt hơn một chút.]
Từ Tòng Giản là nhân viên đầu tiên của cô. Mà Đặng Thấm chỉ mới đến chưa đến mấy ngày.
Cậu còn rất có trách nhiệm, ở đây làm việc lâu thế rồi.
Nhân viên có năng lực làm việc tốt, đương nhiên cần phải thiên vị một chút.
Khóe môi Từ Tòng Giản cong lên, sau đó trở lại quầy thu ngân, mới trả lời tin nhắn: [Cảm ơn.]
*
Chu Minh Phong trở về thật sự là muốn cùng Khương Tân Tân ăn lễ.
Xuống máy bay anh đã gọi điện thoại, hẹn với Khương Tân Tân đi ăn ở bên ngoài.
May mà Khương Tân Tân có chuẩn bị. Hôm nay cô cố ý ăn mặc đẹp, đổi cái áo đầm có đính trân châu mà mới được nhà thiết kế thiết kế xong, nhà thiết kế rất có năng lực, dựa theo những ưu điểm trên cơ thể của Khương Tân Tân mà thiết kế, những hạt trân châu nhỏ như đính lại như dây xích, nhìn ngọt ngào mà vẫn no đủ, bờ vai trắng nõn mảnh mai. Nhìn tươi mát ngọt ngào như mối tình đầu, nhưng cũng không mất đi sự tao nhã.
Khi Chu Minh Phong nhìn cô, cũng không nhịn được mà khen: "Trông đẹp lắm."
Đuôi lông mày của Khương Tân Tân đều mang ý cười, tiến lên, hai người phối hợp rất ăn ý, anh đưa tay, thì cô đã nắm lấy khuỷu tay anh: "Đây chính là móc khóa em làm ra đấy."
Cô tạm dừng một chút, bổ sung nói: "Đã tiêu số tiền khổng lồ bằng cả mấy tháng tiền lương của em đó."
Chu Minh Phong: "Ừm, phải trả sao?"
"Không cần." Giọng Khương Tân Tân rất dũng cảm: "Gần đây buôn bán lời không ít, vừa đủ để trả."
Nhà hàng cũng rất náo nhiệt. Các đôi tình nhân đi ăn lễ rất nhiều, Khương Tân Tân cũng không trông cậy vào Chu Minh Phong có thể sắp xếp bữa ăn bên ngoài, rõ ràng đã tiến vào hình thức vợ chồng già rồi, ăn cơm nước xong rồi về thôi, nếu anh không có việc làm hay bận cái gì khác, nếu anh không có công việc thì cứ về rạp phim ở nhà xem phim kinh dị. Có thể khiến Chu Minh Phong đến tận giờ phút này còn đang bận, nên Khương Tân Tân cũng không mong chờ anh sẽ chuẩn bị điều ngạc nhiên gì cho cô.
Mãi đến khi Chu Minh Phong vừa nhận điện thoại vừa lái xe đến một nơi gần tập đoàn nhà họ Chu.
Khương Tân Tân còn đang cúi đầu ngồi ở ghế phó lái cúi đầu chơi di động.
Chu Minh Phong nghe điện thoại của trợ lý Lưu.
Trong điện thoại, giọng của trợ lý Lưu rất kích động.
Vì không muốn Khương Tân Tân nghe thấy, Chu Minh Phong còn cố ý đổi bên để nghe điện thoại.
Trợ lý Lưu nói: "Tổng giám đốc Chu, anh đưa vợ đến nơi gần công ty rồi sao? Thế thì cứ đứng bên kia cầu vượt là được."
Giọng Chu Minh Phong rất bình tĩnh, nhưng bàn tay cầm vô lăng lại vô ý nắm chặt lại: "Ừm, đã ở bên cạnh rồi."
Thật ra vì muốn cho cô bất ngờ, nên anh đã chuẩn bị tiết mục ngây thơ này, thật sự không giống anh.
Trên đường anh đến đây cũng không phải không hề do dự gì.
Nhớ lúc học đại học, thỉnh thoảng khi về lại ký túc xá thì anh lại nhìn thấy có bạn học nam đứng dưới ký túc xá nữ gào khóc thảm thiết, hoặc giả vờ ngây thơ, anh đều né tránh đối phương như né ôn dịch, cũng không xem mấy cái náo nhiệt này. Lúc ấy cảm thấy mình trưởng thành rồi, nhưng Chu Minh Phong lúc hai mươi tuổi cũng không để ý, bây giờ, anh ở năm ba mươi chín tuổi này, thế mà lại làm chuyện mà anh đã từng xem thường.
Mọi thứ đều dựa theo sự sắp xếp của trợ lý Lưu, thật ra anh cũng không biết trợ lý Lưu sẽ sắp xếp cái gì.
Chu Minh Phong nhìn đồng hồ.
Trong điện thoại trợ lý Lưu nói: "Tổng giám đốc Chu, anh và vợ có thể nhìn sang phía công ty này."
"Tân Tân." Anh đột nhiên kêu cô.
Khi Khương Tân Tân đang ngồi ăn dưa trên Weibo, nghe thế thì ngẩng đầu nhìn anh: "Gì thế."
Khương Tân Tân nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện ra xe đã chạy đến chỗ gần tập đoàn họ Chu rồi.
Hướng tám giờ.
Toàn bộ tòa nhà của tập đoàn nhà họ Chu bắt đầu chiếu cảnh bắn pháo hoa, chân thực đến mức người ta nhìn lên tưởng đang xem pháo hoa thật, quả là một màn hưởng thụ của thị giác.
Mọi người đi đến không tự chủ được cũng dừng chân, có một người thậm chí còn cầm di động lên quay.
Cuối cùng lại xuất hiện một chữ Z
Sau đó là một tình yêu hơi khoa trương một chút.
Cuối cùng lại xuất hiện một chữ J.
Khương Tân Tân: "???"
Là ý cô đang nghĩ đến hay sao???
Chu Minh Phong: "..."
Anh cũng rơi vào trầm tư, tuy anh không ngờ trợ lý Lưu sẽ sắp xếp bất ngờ như thế này, thế này đã vượt quá phạm vi suy nghĩ của anh mất rồi.
Lần sau còn muốn trợ lý Lưu sắp xếp hay không?
Anh không chắc.
Thật ra trước đó anh hoàn toàn có thể hỏi trợ lý Lưu đã sắp xếp cái gì, nhưng anh không hỏi. Anh cũng có suy nghĩ riêng, anh lo sau khi mình biết sẽ nói trợ lý Lưu hủy bỏ sự bất ngờ này, cho nên kiềm chế lại không hỏi, nhưng hỏi sẽ không nói, nếu không biết sẽ không cần phải lo suy nghĩ hay lựa chọn hủy bỏ.
Cho dù trong lòng Chu Minh Phong có nghĩ thế nào, ít nhất là bên ngoài anh vẫn bình tĩnh, nhìn rất ổn.
Khương Tân Tân ngẩng đầu nhìn về phía dòng chữ trên tòa nhà của tập đoàn nhà họ Chu.
Nhìn xong thì nở nụ cười.
Mà nụ cười này như thuốc phiện đối với Chu Minh Phong, nhưng sâu trong lòng anh cũng đang rung động. Ai mà không có một giấc mơ như vậy, một giấc mơ đã được thổ lộ dưới ánh mắt quan sát của vô số người.
Cô nhìn tòa nhà của tập đoàn nhà họ Chu, ngọn đèn từ cửa kính xe chiếu vào, bao phủ cả người cô, trong ánh mắt cô cũng đang ngược sáng, cất giấu rất nhiều ngôi sao nhỏ của thời thiếu nữ.
Cô nhìn bên ngoài, còn anh nhìn cô.
Anh nghĩ, có lẽ thỉnh thoảng vẫn nên tin tưởng suy nghĩ của trợ lý Lưu.
Dù sao trợ lý Lưu cũng có vợ rồi có thể học hỏi kinh nghiệm.
...
Trợ lý Lưu đưa vợ anh ấy về Dung Khê ăn tết.
Trong phòng bao, qua tám giờ thì anh ấy cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cầm khăn tay lau mồ hôi: "Tốt rồi, hy vọng sau này tổng giám đốc Chu có thể nói trước với anh, lần này nóng vội quá, cũng không có nhiều cách lắm, cũng nhờ em."
Bà Lưu đang xụ mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Em thấy ghen tị."
Chồng của cô ấy còn chưa từng chuẩn bị bất ngờ như thế cho cô đâu!!
Trợ lý Lưu: "..."
Khi đang cố gắng vắt óc suy nghĩ cách nói xạo, có người gõ cửa, tiến vào, hai người một trước một sau tiến vào.
Một người đang cầm bó hoa hồng lớn trong tay: "Ông Lưu, đây là ông Chu phân phó, chúng tôi không biết vợ anh thích gì, nên đã chuẩn bị hoa hồng."
Bà Lưu ngạc nhiên, người kia mang bó hoa hồng đưa đến tay trợ lý Lưu, vẻ mặt trợ lý Lưu mơ hồ đưa bó hóa cho bà Lưu.
Một người khác thì đưa bánh ngọt lên: "Ông Lưu, nếu ngài và phu nhân đây cần diễn tấu violin thì có thể nói, bên chúng tôi có thể sắp xếp được, tổng giám đốc Chu còn nói, bữa ăn hôm nay của ngài và phu nhân sẽ ghi vào sổ của anh ấy."
Trợ lý Lưu lẩm bẩm nói: "Tổng giám đốc Chu sắp xếp khi nào thế?"
Người kia trả lời: "Sáng hôm nay."
Trợ lý Lưu tính toán, tổng giám đốc Chu nói với anh là buổi chiều hôm nay, thế mà... Tổng giám đốc Chu đã sớm nghĩ đến chuyện này sao?
Nếu không phải trường hợp không thích hợp thì trợ lý Lưu muốn che mặt mà khóc: Sao anh có thể may mắn gặp phải tổng giám đốc Chu thế này chứ!!
Bà Lưu vốn dĩ là nói giỡn, lúc này nhìn thấy thì hiểu ngay, mà cô ấy nhịn không được nói: "Cái kia, em không ghen tỵ đâu."
*
Vừa ra khỏi tập đoàn nhà họ Chu, đương nhiên cũng khiến nhiều người chú ý.
Lúc này cũng nổi bật quá rồi, cứ như lễ hội vậy.
Người ăn dưa vừa thấy chữ Z chỉ biết Chu Minh Phong họ Chu, vậy J thì sai, đương nhiên không cần nói cũng biết.
Trong thời gian ngắn mọi người đều há hốc mồm, Chu Minh Phong yêu vợ mình đến thảm rồi!
Nghiêm Chính Phi quanh năm ăn dưa cũng nhận được tin tức từ lâu, cậu ta nhanh chóng đến tầng dưới của tập đoàn Chu để chụp ảnh, vẫn với vẻ mặt không thể tin được, cậu ta gửi bức ảnh cho Chu Diễn ---
[?]
[Không ngờ chú Chu lại là người thế này!]
Quả thật được mở rộng tầm mắt.
Nếu không phải cậu ta tận mắt nhìn thấy, cũng sẽ không tin tưởng chú Chu sẽ có thể làm ra hành động như thế này.
Quả nhiên vẫn là câu nói kia ---
Nhà cũ đã cháy, có cháy cũng không cứu được!