Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 72

Cảm nhận được nụ hôn của anh dừng lại trên đôi mắt mình, cả người Khương Tân Tân đều run lên.

Cô mở mắt ra, vẻ mặt giật mình không thể tin được mà nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau, cô gần như có thể nhìn thấy chính bản thân mình trong đôi mắt của anh. Ánh mắt của anh vẫn dịu dàng như ngày nào, nếu hôm nay anh hôn lên môi của cô thì cô cũng sẽ rung động, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ, có chút thất thần, trong lòng giống như có một sợi lông chim lướt ngang qua.

Anh thích cô, cô biết điều đó, nếu không cô cũng sẽ không buông thả bản thân mình.

Cô thấy rất rõ, thấy khi anh nhìn cô trong đôi mắt có chút gì đó tuy cô nhìn không hiểu nhưng cũng không cảm thấy xa lạ chút nào.

Giờ phút này, cô giống như đang đứng trên phiến đá ngầm, nhìn những bọt sóng phía xa xa đang mạnh mẽ đánh vào chỗ cô, ngay lúc nó muốn nuốt lấy cô thì những bọt sóng này lại chợt nhẹ nhàng trở lại, cuối cùng chỉ khẽ chạm nhẹ vào cô. Đây chính là lần đầu tiên cô thật sự cảm nhận được vẻ dịu dàng của Chu Minh Phong đối với mình.

Chu Minh Phong thoáng lùi về sau một chút, đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng kia đang nhìn cô cười.

Không phải anh không muốn hôn môi.

Chỉ là, đột nhiên, lại muốn hôn lên đôi mắt của cô một chút.

Trong lòng Khương Tân Tân xuất hiện một niềm vui tương đối xa lạ, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao trên đầu, vô cùng không cố ý mà dời đề tài đi.

Ai kêu cái tên họ Chu này ngây thơ thế.

Cô còn tưởng rằng... Còn tưởng rằng...

Vừa rồi trong đầu vẫn còn đang miên man suy nghĩ.

"Nhìn kìa, trời hôm nay nhiều sao thiệt nha, ngày mai chắc nắng lắm đó." Trong lòng Khương Tân Tân bây giờ thật sự rất loạn, cô cảm thấy có tận mấy con thở nhỏ đang ở trong lòng cô nhổ củ cải, cô cũng không biết mình đang nói cái gì: "Trước kia em đã từng xem qua một quyển sách, trong sách nói, mỗi một người qua đời đều sẽ trở thành một ngôi sao trên bầu trời kia."

Ánh mắt Chu Minh Phong bỗng dừng lại.

Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, lúc này cô đang nhìn lên bầu trời, trên mặt, trong mắt đều là vẻ rất sinh động.

Chu Minh Phong cũng chẳng phải người chính nhân quân tử gì.

Anh từng có cơ hội, anh biết, cô đã động lòng với anh rồi thì nếu anh muốn làm chút chuyện này cũng chẳng phải việc gì khó. Chỉ là lý trí và tình cảm phải phân rõ ràng, trong lúc này, anh hy vọng cô mãi mãi đừng nhớ đến người mà cô đã từng yêu rất nhiều, bởi thế, anh vô cùng hèn hạ mà muốn ngăn cách hết những người có liên quan đến Tịch Thừa Quang ra khỏi cuộc đời cô, còn về những chuyện khác, anh cũng biết cô đang làm những gì, sở dĩ anh thờ ơ, ngoại trừ không muốn ngăn cản cô đi làm ở bên ngoài cũng vì sự kiêu ngạo của bản thân mình. Anh càng hy vọng hơn chính là mặc dù có một ngày cô đã biết tất cả mọi chuyện xảy ra, cô vẫn như ngày hôm đó ở sân bay, kiên định đi về phía anh.

Anh không thể dưới tình huống cô không hề biết thứ gì hết, mà dụ dỗ cô thậm chí ép cô lựa chọn anh được.

Anh hơn cô tận hơn mười tuổi, trong lòng anh thậm chí có rất nhiều mưu mô, đều chiếm hết mọi ưu thế. Nếu ngay cả chút khoan dung này cũng không thể cho cô thế thì thật sự đáng buồn quá rồi.

"Có muốn đi xem thử kho rượu ở đây không?" Chu Minh Phong đột nhiên hỏi.

Khương Tân Tân nhìn anh.

"Không uống rượu, đưa em đi xem, phong cảnh bên này không tệ, tuy giờ này cũng không thể nhìn thấy cái gì nhưng anh cũng đã nói sẽ đưa em đi chơi rồi."

"Được!" Khương Tân Tân vội vàng đứng dậy: "Vừa khéo em muốn nhìn thử xem anh giấu rượu ở đâu trong này."

Hai người cứ thế mà chuẩn bị cùng nhau ra ngoài.

Trước khi ra cửa, Chu Minh Phong thấy Khương Tân Tân lại đi đôi giày cao gót đế nhỏ kia, khi đang chuẩn bị mở miệng thì nhớ đến cái gì đó, trong mắt xẹt qua chút ý cười.

Cuối cùng anh cũng không nói gì nữa.

Khương Tân Tân đi đến nhẹ nhàng khoác lên khuỷu tay anh ra ngoài. Kiến trúc bên này rất đẹp, mặc dù đang ở giữa sườn núi, nhưng được xây dựng vô cùng đặc sắc, dọc theo đường đi gần như không có một con muỗi nào, Khương Tân Tân còn rất bực bợi: "Thế chất của em rất hút muỗi mà, vì sao hôm nay không hề có một con muỗi nào thế."

Chu Minh Phong chỉ vào thảm thực vật ở đây: "Nếu anh nhớ không lầm, thì chắc là có cây đuổi muỗi và cây dạ hương, chắc có công dụng của cây đuổi muỗi đó."

Anh kéo cô vào lòng mình, lại chỉ sang một phía: "Em nhìn đây này, trên cây có phải có một cái túi bằng vải bố không, bên trong có thể cũng có thuốc đuổi muỗi đó."

"Khó trách."

Từ phòng thủy tinh đến hầm rượu, cả một con đường thẳng khoảng cách cũng không ngắn, cũng may lúc này tuy là ban đêm nhưng có thể nhìn thấy được những nhà đầu tư đã bỏ rất nhiều công sức vào nơi này, dọc theo đường đi không khí rất mát mẻ còn có thâm chút mùi hương thơm mát, bên này nhiệt độ thấp hơn nhiều so với trong thành phố, đi trên đường cũng không hề thấy nóng bức.

Vốn dĩ rất thoải mái, nhưng mà Khương Tân Tân cũng không thể nào xem nhẹ cảm giác khó chịu truyền đến từ gót chân.

Ngày hôm nay cô chọn một đôi giày mới, đôi giày mới này nhìn trông rất đẹp, cũng rất cứng, nếu đi trên đất bằng thì vẫn còn ổn, nhưng mấu chốt là đây là ở giữa sườn núi đó.

Khương Tân Tân khóc không ra nước mắt cúi đầu nhìn đôi giày cao gót của mình.

Hôm nay cô thấy hình như mình bị nụ hôn kia của Chu Minh Phong làm cho ngu ngốc rồi.

Trước khi ra khỏi cửa lại không thèm nghĩ đến chuyện nên đổi một đôi dép lê đi cho thoải mái.

Người đàn ông này làm hại cô!

Đúng lúc này, Chu Minh Phong dừng chân lại. Khương Tân Tân vẫn chưa phát hiện ra, đi hai bữa mới phát hiện bên cạnh không có ai nhìn lại thì thấy anh đang đứng dưới ánh đèn, giọng nói vững vàng: "Anh cõng em."

Khương Tân Tân: "?"

Cõng cô?

Ý thức vẫn còn chưa biết có nên nhận lời hay không, thì cơ thể đã rất thành thật, chờ khi Khương Tân Tân phản ứng lại cô đã được Chu Minh Phong cõng trên lưng.

Cô ôm lấy cổ anh cười hì hì. Không biết vì sao khi dựa vào trên bờ lưng rộng lớn của anh, đột nhiên cô có loại cảm giác mình được lời... Tuy trước khi ra ngoài có chút ngu ngốc, mang giày cao gót, nhưng nếu không phải bởi vì mang giày cao gót khiến gót chân không chịu nổi, sao cô có thể có cơ hội được Chu Minh Phong cõng trên lưng thế này được.

À...

Từ từ!

Chuyện này hình như có gì đó không đúng rồi?

Cô chớp chớp mắt, cố ý siết chặt hai tay, cô tiến đến gần anh, cằm đặt lên trên vai của anh: "Ông chủ Chu này, em đột nhiên nghĩ ra một vấn đề muốn đến phỏng vấn anh một chút."

Chu Minh Phong: "Được, nhưng đừng có ôm chặt như thế."

Khương Tân Tân lại ghì chặt hơn một chút: "Không được. Có một hiện tượng mà em không biết nên lý giải như thế nào, vừa nãy em mang giày nhiều nhất cũng chỉ có mấy giây, sao anh lại có thể nhìn thấy chân em đau được? Anh hy vọng em nghĩ anh là người có kinh nghiệm phong phú, hay là..." Cô dừng một chút, giọng có chút nguy hiểm: "Hay là anh đã sớm biết em sẽ như thế này?"

Chu Minh Phong bật cười.

Anh cười ra tiếng khiến lồng ngực cũng rung lên, mà cô đang dựa vào lưng anh cũng có thể cảm giác được.

Cô hừ nhẹ một tiếng, thoáng buông lỏng cánh tay đang ôm lấy cổ anh ra, dùng sức ngắt cánh tay của anh một chút.

Chu Minh Phong chỉ cười, ở cùng một chỗ với cô tâm trạng anh luôn vui vẻ.

Cảm xúc của Khương Tân Tân đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, sau khi đi được một đoạn đường rồi, cô lại quên mất chuyện này, dựa vào trên lưng anh, nghe tiếng hít thở của anh, chủ động mở miệng hỏi: "Em có nặng không?"

"Em muốn nghe nói thật hay nói dối?"

Khương Tân Tân: "..."

Cái người đàn ông dịu dàng, nho nhã kia lại đi đâu mất rồi?

"Em muốn nghe lời êm tai."

Chu Minh Phong suy nghĩ một lát nói: "Dựa sát vào một chút."

Khương Tân Tân nghe lời ôm anh càng chặt hơn.

Môi anh lướt qua vành tai cô, anh đột nhiên dừng lại khiến cô giật hết cả mình.

"Làm gì thế?" Cô hỏi: "Hù chết em rồi, đột nhiên dừng lại thế."

Đương nhiên vẫn chưa nhận ra được trong lúc lơ đãng bản thân mình đã làm chuyện gì tốt.

Ánh mắt Chu Minh Phong vô cùng sâu thẳm, chỉ là cô không nhìn rõ, anh cười nói: "Em có thể nghe tiếng hít thở của anh một chút, nếu nó nặng nề quá, thì đại diện cho lưng của anh đang cố hết sức."

Khương Tân Tân còn thật sự nghiêm túc nghiêng tai cẩn thận lắng nghe.

Đột nhiên phát hiện, nếu vừa nãy tiếng hít thở của anh đều nhẹ nhàng đều đều, nhưng lúc này, thật sự có chút... Nói thế nào đây, cảm giác hình như hơi nặng nề.

"Anh nói em rất nặng sao?" Nếu không phải đang nằm trên lưng anh, nếu không mang giày cao gót, cô thật sự muốn con xoay của Thomas, nhảy xuống đất đá cho anh một cái.

Chu Minh Phong thở dài một hơi.

Khương Tân Tân: "Anh im lặng năm giây."

Chu Minh Phong: "Thật ra em hỏi thế này là làm khó anh đó."

"Tại sao?"

"Bởi vì không có vật để so sánh, anh không biết thế nào để nói em là nặng hay nhẹ." Chu Minh Phong nhẹ nhàng nói: "Anh cũng chưa từng cõng qua ai khác, cho nên xin em đừng dùng câu hỏi này làm khó anh."

Khương Tân Tân nghe thấy như thế thì đầu tiên là dừng lại một chút.

Anh chưa từng cõng qua ai khác sao?

Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm xúc vui sướng.

"Em thì sao?" Chu Minh Phong đột nhiên hỏi.

Bỗng Khương Tân Tân không kịp phản ứng lại: "Cái gì?"

"Em đã từng hỏi qua người nào về vấn đề cõng em có nặng hay không rồi." Anh nhẹ nhàng bâng quơ hỏi cô.

Khương Tân Tân trợn tròn mắt.

Vấn đề này sao cô trả lời được đây!

Thật gian xảo.

Loại vấn đề này, đương nhiên không phải lần đầu tiên cô hỏi rồi, mà sao có thể ăn ngay nói thật được chứ?

Khương Tân Tân quyết định, không trả lời vấn đề này.

Cô ôm chặt lấy anh, giả vờ nói: "A, có hơi mệt, em chợp mắt chút nhé, tới hầm rượu thì anh lại gọi em nhé."

*

Cuối cùng cũng đến được hầm rượu.

Những nhân viên ở núi Tây Sơn này rất chuyên nghiệp, giờ này vẫn có nhân viên thay phiên nhau tăng ca. Ánh sáng trong hầm rượu có chút mờ tối, dọc theo đường đi Chu Minh Phong đều nắm chặt tay Khương Tân Tân, cuối cùng cũng đến nơi anh cất giấu rượu.

Gần như tất cả các mặt tường đều là rượu Chu Minh Phong giấu.

Khương Tân Tân có chút nghi ngờ: "Em thấy hình như anh cũng không uống rượu, cất nhiều thế làm gì."

"Nhiều sao?" Chu Minh Phong nói: "Đây chỉ là một phần nhỏ thôi, anh còn có một trang trại rượu tư nhân, nếu em cảm thấy hứng thú thì lần sau anh đưa em đi xem."

"Cái này mà còn chưa nhiều!" Khương Tân Tân cũng không nghiên cứu nhiều về rượu, tiện tay cầm một chai, chỉ có thể nhìn thấy năm của rượu: "Anh lại chẳng thường uống rượu, cất nhiều thế là chuẩn bị làm gì sao? Chờ ngày tăng giá à?"

Chu Minh Phong buồn cười: "Đương nhiên không phải. Đó là sở thích mấy năm trước, rượu này đều cho em sắp xếp hết, thế nào?"

Quả nhiên Khương Tân Tân đối với chuyện này thì vô cùng hứng thú, đếm rồi lại đếm, Chu Minh Phong cũng rất kiên nhẫn theo sát cô, cũng kiên nhẫn theo sát cô để giải thích lịch sử của rượu cùng với giá cả trên thị trường.

Hai người nhân viên vừa nãy canh giữ ngoài cửa tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi có chút ngạc nhiên.

Đương nhiên bọn họ đã từng nghe tên của tổng giám đốc Chu rồi, chẳng qua tổng giám đốc Chu cũng không hay đến.

Bọn họ cũng thường xuyên tiếp đãi các ông chủ đến đây, thỉnh thoảng cũng có thể nghe được chút ít tin tức về người tên tổng giám đốc Chu này.

Ví dụ, công ty của tổng giám đốc Chu rất lớn, có đứa con trai còn nhỏ tuổi nhưng chỉ có một đứa con này. Rất liều nha!

Ví dụ như, con người của tổng giám đốc Chu rất nghiêm túc, có người "Đưa" phụ nữ sang, đều bị anh từ chối.

Tóm lại, từ trong miệng của mấy ông lớn, thì con người của tổng giám đốc Chu sâu không lường được, gần như không có nhược điểm, bọn họ cũng không đoán được anh thích cái gì.

Nhưng bây giờ, tổng giám đốc Chu lại có thể vào đêm tối thế này đưa theo người phụ nữ nghe nói là vợ của anh đến phòng thủy tinh? Còn có hầm rượu, còn nói về lịch sử của rượu vang đỏ cho cô nghe??

Không phải nói người tổng giám đốc Chu này bận đến mức không thấy được người à?

Không phải tổng giám đốc Vương đã nói hẹn tổng giám đốc Chu mà cả một tháng vẫn chưa hẹn được sao?

Chu Minh Phong giao quyền cho Khương Tân Tân, Khương Tân Tân cũng chẳng khách sáo, dù sao cũng rảnh không có chuyện gì làm lại bắt đầu đếm đầu ngón tay sắp xếp ---

"Bình này khui vào lễ Giáng Sinh đi nhé?"

"Được."

"Bình này thì vào giao thừa, còn hai bình này vào sinh nhật em?"

"Được."

"Cái bình này thì mở vào sinh nhật anh đi, còn ba bình này thì đợi khi Chu Diễn thi đậu thì lại mở! Nếu cậu ấy thi tốt thì mở thêm một chai!"

Cô đi qua đi lại.

Sắc mặt vô cùng nghiêm túc, giống như đang thật sự suy nghĩ về chuyện này.

Chu Minh Phong chỉ cười mà nhìn cô.

Cuối cùng còn thừa lại một chai rượu vang đắt nhất, thì đầu Khương Tân Tân lại trống trơn, bởi vì đã sắp xếp rất tốt những ngày trước rồi, nên lúc này cô thậm chí không thể nghĩ đến thời điểm thức hợp để mở chai rượu này.

Chu Minh Phong đi sang, ôm lấy bả vai của cô, thấp giọng nói: "Bình này để anh sắp xếp cho."

Khương Tân Tân ngẩng đầu nhìn anh: "Sắp xếp cái gì? Ngày nào thì mở?"

Chu Minh Phong nhìn cô: "Tạm thời giữ bí mật."

Khương Tân Tân à một tiếng: "Thần bí thế à..."

Khi Khương Tân Tân và Chu Minh Phong ra khỏi hầm rượu, cũng chẳng mang một chai rượu vang đỏ nào ra cả, hai người nhân viên rõ ràng nhìn mà ngẩn cả người. Hôm nay tâm trạng Chu Minh Phong rất tốt anh đi phía sau, Khương Tân Tân đi phía trước, anh giống như cố ý không theo sát cô giải thích với nhân viên công tác một câu: "Phiền mọi người buổi tối còn giúp tôi và vợ mình đến hầm rượu này, nhưng mà, vợ tôi không thích uống rượu."

Sau khi nói xong câu đó, Chu Minh Phong đã nhanh chóng bước nhanh hơn, đuổi theo Khương Tân Tân.

Đi ra khỏi hầm rượu, hai người đi đến phòng thủy tinh giữa sườn núi, đèn đường, ánh trăng khiến dáng người hai người kéo dài trên đường, đêm khuya núi Tây Sơn đầy sương mù, hai người nương tựa cùng nhau, nhưng lại khiến người ra có một loại cảm giác như một đôi thần tiên.

"Tổng giám đốc Chu chắc chắn rất thích bà chủ nhỉ?"

"Đương nhiên, những người ngoài nhìn vào như chúng ta đều cảm thấy được, anh ấy đối với vợ mình rất cẩn thận."

"Nhưng mà tổng giám đốc Chu có ý gì, vợ anh ấy không thích rượu, sao hai vợ chồng còn đến hầm rượu thế?"

"Chắc là thích, ý của tổng giám đốc Chu thật ra tôi có thể hiểu được." Một nhân viên giọng nói thần bí hỏi: "Tổng giám đốc Chu thật sự rất khách sáo, chúng ta chẳng qua cùng đến một chút thôi, vốn cũng phải tăng ca. Nếu mấy ông chủ lớn đều như Chu Minh Phong thì tốt rồi."

"Có ý gì thế? Cậu đang nói gì thế?"

"Cậu còn không nghe thấy sao? Đây là tổng giám đốc Chu đã ngầm đồng ý. Ngầm đồng ý cho chúng ta có thể kiếm chút phí tin tức, đến lúc đó chắc chắn là có người biết chuyện tối nay tổng giám đốc Chu đến đây, bọn họ rất muốn làm quen với tổng giám đốc Chu, thế thì chắc chắn sẽ hỏi thăm chúng ta."

...

Cuối cùng Chu Minh Phong và Khương Tân Tân cũng không qua đêm ở phòng kính này.

Đương nhiên vốn dĩ là anh có kế hoạch này.

Nhưng mà anh vừa mới nói ra, Khương Tân Tân đã hoảng sợ nhìn sang anh: "Sao thế được, em chưa tháo trang sức, đồ tẩy trang cũng không mang, quần áo ngủ cũng thế!"

Tuy chỗ này có máy tự giặt quần áo và sấy khô, nhưng... Cô không thể chỉ mặc áo choàng tắm, bên trong cái gì cũng cũng không mặc sao?

"Chu Minh Phong, lần sau anh hẹn em qua đêm bên ngoài." Khương Tân Tân dừng một chút, vươn hai ngón tay ra: "Ít nhất phải hẹn trước hai ngày được chứ?"

Chẳng lẽ anh không biết phụ nữ muốn qua đêm bên ngoài là một chuyện rất phiền phức hay sao!

Lại cũng không giống như anh, không cần tháo trang sức hay tẩy trang gì.

Chu Minh Phong im lặng: "..."

Vì thế, kế hoạch qua đêm bên ngoài nằm trên giường ngắm bầu trời sao đi vào giấc ngủ, đã bị Khương Tân Tân liên tục từ chối, đành gác lại.

Chu Minh Phong lái xe đưa Chu Minh Phong rời khỏi, đến cửa núi Tây Sơn, người quản lý trung tâm chăm sóc sức khỏe nghe thấy anh đến đây nên đã sớm chờ, thấy Chu Minh Phong muốn lái xe đi, quản lý vội vàng dùng giọng nói cung kính hỏi: "Tổng giám đốc Chu, là chúng tôi tiếp đãi không chu đáo hay sao?"

Anh ta còn tưởng tổng giám đốc Chu đưa vợ qua đây ở qua đêm chứ.

Chu Minh Phong nghiêng đầu bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Khương Tân Tân với vẻ mặt vô tội đang ngồi bên ghế phó lái, nói: "Không có, nhân viên công tác ở đây rất nhiệt tình, chỉ là vợ tôi lạ giường."

Quản lý theo bản năng nhanh chóng nhìn sang Khương Tân Tân đang ngồi bên trong xe: "Được, tổng giám đốc Chu đi thong thả nhé."

Chu Minh Phong: "Hẹn gặp lại, vất vả rồi."

Sau khi nói xong, anh đóng cửa xe lại, từ từ rời khỏi núi Tây Sơn.

Khương Tân Tân mới nói: "Em đâu có lạ giường."

Chu Minh Phong cười: "Chẳng lẽ nói cho anh ta là, bởi vì anh không có hẹn vợ mình trước hai ngày sao?"

Thật ra Khương Tân Tân vô cùng thích anh nhắc đến cô trước mặt người khác.

Nghĩ lại tối hôm nay thật ra anh đã cõng cô rất lâu.

Cô bắt đầu nhìn dáng vẻ chăm chú lái xe của anh, suy nghĩ nổi lên, nghiêm túc nói: "Em lạ giường, sao em có thể ngủ được, nhưng mà em đồng ý."

Chu Minh Phong nắm chặt tay lái, đuôi lông mày đều nhiễm ý cười: "Đồng ý ai?"

Khương Tân Tân nói: "Lời nói tiếp theo, một khách du lịch bình thường như anh mà không cần nạp tiền có thể nghe nó được không? Phải bỏ tiền chứ."

Chu Minh Phong đưa di động cho cô, vẫn đang chú ý tình hình giao thông trước mặt: "Tự mình chuyển khoản đi."

Cứ như thế mà dễ dàng đưa di động cá nhân cho cô sao??

Khương Tân Tân tươi cười rạng rỡ, nhận lấy điện thoại từ anh: "Mật mã mở khóa."

"Ngày sinh của A Diễn."

Khương Tân Tân: "Sau này ai nói anh làm ba không tốt, em sẽ đưa cái này ra."

Mật mã thẻ là ngày sinh của Chu Diễn, mật khẩu điện thoại cũng thế!

Đây là người ba thật tốt nè!

Chỉ là đứng trước mặt con mình thì không thích nói thôi.

Chu Minh Phong lại cố ý xuyên tạc ý tứ của cô: "Được rồi, em thuận tiện giúp anh sửa lại mật mã một chút, đổi thành sinh nhật của em."

Khương Tân Tân: "? Không phải, ý của em không phải thế này."

Chu Minh Phong: "Ý của anh là như thế, đổi thành ngày sinh nhật em."

Khương Tân Tân quay đầu, che dấu ý cười xuất hiện trên mặt: "Được nha."

Gắng gượng đồng ý thì không tốt lắm.

"Chuyển khoản? Nhiều hay ít đây?" Khương Tân Tân khó khăn hỏi.

Cô biết Chu Minh Phong nhất định sẽ nói tùy ý em.

Suy nghĩ một chút, cô đã sử dụng WeChat của Chu Minh Phong để chuyển năm đồng cho mình và sau đó đưa lại cho anh anh.

Chờ khi dừng đèn đỏ, Chu Minh Phong nhìn thoáng qua, sau khi thấy là năm đồng, hỏi: "Năm đồng... hả?"

"Đúng," Khương Tân Tân cắt ngang, quơ quơ di động trong tay: "Cho nên lần sau anh đừng chọc em, em sẽ chụp màn hình lại rồi gửi lên vòng bạn bè, như thế ai cũng biết, Chu Minh Phong ngày ngày kiếm tiền nhưng chỉ chuyển cho vợ mình có năm đồng."

Chu Minh Phong: "... Sau đó là bạn bè của anh đều có thể nghe thế nhỉ?"

Khương Tân Tân không chọc cười thêm nữa, cũng không có dời lực chú ý của anh đi.

Một câu không quen giường chỉ quen người, cũng chỉ là nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, bây giờ nhớ đến...

"Đúng rồi." Khương Tân Tân thấy thời gian còn sớm, hai phút trước Chu Diễn gửi tin nhắn Wechat cho cô, dứt khoát, cô gọi video sang cho cậu: "Nhưng mà, sau đó không phải chuyện vị thành niên có thể nghe được, này, em gọi video cho Chu Diễn."

Chu Minh Phong: "Nó chưa ngủ à?"

Đang nói thì cuộc gọi video đã kết nối.

Chu Diễn đang làm bài, sắc mặt thối vô cùng: "Làm gì."

Khương Tân Tân nhìn ống kính vẫy vẫy tay: "Này, hai chúng tôi đang về nhà nè, có muốn ăn gì không mua về cho cậu?"

Chu Diễn hừ nhẹ: "Tôi không ăn đồ thừa."

Từ chối thế à?

Đương nhiên Khương Tân Tân có cách để trị cậu, cô nghiêng đầu nhìn Chu Minh Phong nói: "Cậu ấy nói cậu ấy không ăn, thế thì tìm thùng rác nào ở phía trước bỏ con cua xào cay thơm ngon này, còn có ếch nướng và cá muối ném hết đi."

Quả nhiên giọng nói bất mãn của Chu Diễn từ đầu bên kia truyền đến: "Này dì đơn giản thật đấy!!"

"Thế cậu có ăn không đây?"

Chu Diễn: "Chỉ lần này thôi đấy, lần sau không được đưa ra mấy cái lý lẽ đó nữa."

Cậu lại giải thích: "Là tôi không muốn thấy dì lãng phí thôi đấy."

Khương Tân Tân nhìn sang Chu Minh Phong: "Cậu ấy nói em lãng phí kìa."

Chu Minh Phong bình tĩnh nắm tay lái: "Là nó hồ đồ."

Chu Diễn: "??"

Tuy biết ba mình chẳng có chút đức hạnh nào, nhưng trên trán lại khắc mấy chữ trọng vợ kinh con thế này thì có thấy quá đáng hay không chứ?
Bình Luận (0)
Comment