Hầu gia không quay đầu lại lại, đương nhiên Hương Vũ cũng không dám nhúc nhích, giương mắt nhìn bóng lưng ấy một hồi lâu, rồi chỉ đành cúi đầu tiếp tục vẽ.
Đây tổng cộng có bốn bức liên tiếp, hiện giờ nàng đang mô phỏng bức thứ hai, và nhân tiện mô phỏng lại bức thứ nhất một lần nữa.
Hương Vũ có một tật xấu, khi làm việc, trong cùng một thời gian chỉ có thể làm một chuyện, không thể bị phân tâm, nhưng để làm được một chuyện, nàng phải đắm chìm vào trong đó và tập trung làm. Vì vậy trước khi bắt đầu, trong đầu nàng vẫn đang nghĩ đến hầu gia, nghĩ đến quả mâm xôi, sau đó từ từ cũng đắm chìm vào bức tranh và không còn nghĩ về thứ gì khác nữa.
Sau đó, cái gì mà hầu gia, cái gì mà quả mâm xôi, từ từ rồi nàng cũng quên đi.
Chuyên tâm mô phỏng như vậy, cuối cùng cũng hoàn thành xong nét vẽ cuối cùng. Nàng ngẩng đầu, xoa bóp cái cổ có chút nhức mỏi của mình, trong giây lát mới ý thức được mình không thể làm mất hình tượng được, mình vẫn còn đang ở trong phòng của hầu gia.
Nghĩ đến đây, nàng vội vàng nhìn qua song cửa, nhưng lại thấy bên cạnh song cửa sổ không còn hầu gia nữa, chỉ có một con báo đen đang nằm ở đó.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, con tim thấp thỏm tạm thời được thả lỏng, bắt đầu chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Khi nàng đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy mấy quả mâm xôi kia nàng liền động tâm.
Vốn dĩ, bất luận là ngại đến đâu thì nàng cũng đã ăn số mâm xôi này rồi, hoặc là trả lại cho hầu gia thỉnh hầu gia tiếp tục hưởng dụng (Có điều mình ăn thừa rồi đưa cho hầu gia, nàng suy nghĩ thấy cũng không ổn lắm), hoặc là mang chúng về, lén đưa cho mấy tỷ muội nếm thử mùi vị. Đương nhiên nàng biết Nguyệt Tinh rất đỏ mắt mong chờ, cũng muốn ăn nhưng không có mà ăn.
Nàng nhìn chằm chằm vào quả mâm xôi tươi ngon mọng nước, cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đem về, là vì nàng ngại khi để hầu gia ăn “Đồ thừa” của mình.
Cẩn thận thu cất quả mâm xôi, nàng xách đồ của mình lên vừa định rời đi, ai ngờ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc khăn tay trên kệ bách bảo.
Chiếc khăn tay này là nàng đã tặng cho thị vệ Trình Duệ, nhưng Trình Duệ đã giao nó lại cho hầu gia.
Nghĩ thôi cũng thấy đáng giận, nghĩ thôi cũng thấy nhục nhã.
Tấm khăn này được đặt ở đây, là bằng chứng chính xác cho việc nàng đã câu dẫn nam nhân!
Hương Vũ cắn môi, cẩn thận nhìn ra bên ngoài, bên ngoài chỉ có tiếng chim hót líu lo, không thấy hầu gia, cũng không biết là hầu gia đang ở đâu.
Hầu gia không có ở đó, liệu nàng có thể lén lút lấy lại tấm khăn này không?
Nó vốn là của nàng, đây chắc không tính là trộm đâu nhỉ? Nàng chỉ là lấy lại đồ của mình thôi!
Hương Vũ cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng trong mắt là biểu cảm chột dạ của một kẻ trộm.
"Chỉ là lấy, chỉ là lấy…" Nàng thì thầm: "Mình chỉ là lấy lại đồ của mình thôi mà."
Cố gắng rất nhiều để thuyết phục bản thân.
Nói xong, nàng bước về phía kệ bách bảo.
Ai ngờ vừa mới bước được một bước đã nghe thấy tiếng "Ngao…".
Hương Vũ giật mình, nhanh chóng nhìn sang, con báo đen to lớn đang vẫy đuôi nhìn nàng như hổ rình mồi.
Trái tim của Hương Vũ lập tức chùng xuống, sống lưng cũng cảm thấy ớn lạnh.
Nàng thấp thỏm nói: "Báo đen à báo đen, ta, ta không làm chuyện xấu, ta chỉ muốn lấy lại chiếc khăn của ta thôi, có được không?"
Con báo đen lớn oai phong lẫm liệt cong người, phát ra tiếng kêu như mèo con: "Ngao!"
Khi nó kêu lên như vậy, bộ lông đều dựng đứng lên, trông rất hung hăng dữ tợn.
Hương Vũ sợ hãi lùi lại hai bước, thân thể suýt chút nữa đâm vào cạnh bàn.
Nước mắt nàng sắp rơi xuống luôn rồi: "Báo đen đại ca ơi báo đen đại ca! Không phải là ta muốn trộm đồ, đó là chiếc khăn của ta, vốn là đồ của ta, là đồ vật nhỏ riêng tư đem theo bên người của cô nương người ta. Ta chỉ lấy lại thôi, báo đen ca ca, ngươi tuyệt đối không được ăn thịt ta đấy nhé!"
Không biết có phải cụm từ "Báo đen ca ca" đả động đến con báo đen to đó hay không, con báo đen nghiêng cái đầu tròn nhìn Hương Vũ một cách oai phong, nhưng lại không kêu lên “Ngao ngao” nữa.
Hương Vũ thấy có hi vọng, nhanh chóng dùng kĩ năng lấy lòng tiểu thư trước nay trên khắp cả người mình ra, đem toàn bộ tất cả những lời ngon tiếng ngọt mà mình biết được ra nói cho “Báo đen ca ca” nghe. Nàng thấy báo đen ca ca vẫn không động đậy, nàng lại nhìn thấy quả mâm xôi trên bàn, đầu trở nên nhanh nhẹn, nhanh nhảu nói: “Báo đen ca ca, ngươi có thích ăn cái này không? Ta cho ngươi cái này được không? Ta đút cho ngươi nhé?"
Đôi tai của con báo đen cử động, đôi mắt nhìn chằm chằm vào quả mâm xôi không dời.
Có vẻ như là thành công rồi!
Hương Vũ vui mừng khôn xiết, nhanh chóng ngắt một quả mâm xôi và đút cho con báo.
Con báo nhóp nhép hai tiếng đã ăn hết một quả, sau đó hai mắt phát sáng nhìn Hương Vũ, hai cái tai con báo còn động đậy.
Hương Vũ vội vàng đút cho con báo ăn thêm một quả nữa, con báo lại ăn nhóp nhép.
Hương Vũ đành phải đem tất cả quả mâm xôi đặt trước mặt con báo: "Báo đen ca ca, ngươi muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn..."
Dù sao thì cũng là quả mâm xôi mà hầu gia nhà người cho ta, ta không tiếc, nhất quyết không tiếc!
Vừa nghĩ như vậy vừa rón rén đi tới kệ bách bảo, sau đó nhìn con báo đang tập trung vào mấy quả mâm xôi, nàng nhanh chóng vươn tay lấy lại chiếc khăn của mình.
Nhưng mà, nhưng mà… Ngay khi đầu ngón tay nàng vừa chạm vào chiếc khăn, cánh cửa lại bị mở ra.
Nàng sững người ở đó, không dám nhúc nhích.
Hoắc Quân Thanh vừa bước vào thư phòng đã nhìn thấy tiểu nha hoàn đang lén lút trộm đồ trước kệ bách bảo của mình, đôi mắt trong veo còn nhìn con báo của mình một cách đề phòng.
Còn con báo của mình thì đang gấp thắt lưng lại chỉ vì một vài quả mâm xôi.
Hắn bất động thanh sắc nhìn tiểu cô nương: "Ngươi đang làm gì đó?"
Tiểu cô nương dần bừng tỉnh lại sau cơn sửng sốt, cố nặn ra một nụ cười, sau đó lắp bắp nói: "Hầu gia, nô tỳ, nô tỳ..."
Tuy nhiên, mọi thứ dường như đã trở tay không kịp nữa rồi, nàng vắt hết óc mà cũng không thể nghĩ ra một lý do.
Hoắc Quân Thanh: "Ngươi muốn trộm đồ của bản hầu sao?"
Tiểu cô nương lắc đầu lia lịa: "Không có, không có!"
Hoắc Quân Thanh chắp tay sau lưng, trầm mặt xuống: "Vậy ngươi đang làm gì đó? Trên kệ bách bảo này toàn là những tín hàm quan trọng của triều đình, ngươi muốn đánh cắp bí mật của triều đình sao?"
Tiểu cô nương nghe vậy, đôi mắt của nàng mở to, khuôn mặt tái nhợt: "Hầu gia, nô tỳ không có!"
Đôi mắt của Hoắc Quân Thanh từ trên người của tiểu cô nương lướt xuống người con báo, móng vuốt của con báo đang quào trên những quả mâm xôi.
Báo đen co rụt đầu lại, nhanh chóng thu móng vuốt lại, sau đó chạy tới bên chân Hoắc Quân Thanh, trong miệng phát ra âm thanh ngao ngao.
Hương Vũ nhìn cảnh này, nước mắt chảy dài trong tim.
Nàng muốn trở thành một con báo biết bao, như vậy thì nàng không cần phải nói chuyện, chỉ cần kêu vài tiếng ngao ngao để làm nũng là vấn đề sẽ được giải quyết ngay.
Hoắc Quân Thanh khẽ vung tay lên, báo đen như có linh tính, quặp đuôi chạy đi.
Khi ra ngoài, còn thuận thế dùng đuôi đóng cửa lại.
Sau tiếng kẽo kẹt đóng lại của cánh cửa gỗ, trong phòng chỉ còn lại Hoắc Quân Thanh và Hương Vũ.
Hương Vũ gục đầu mếu miệng, đáng thương đứng ở đó.
Trong thư phòng quá đỗi yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nàng có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của hầu gia, như thể nó đang gần ở bên tai.
Tâm trí nàng rối bời, nhớ đến rất nhiều việc, nhớ đến lúc nhỏ khi còn chưa bị bán vào trong phủ, nàng đã từng lén liếm hủ đường nhưng lại bị bắt và bị đánh đập; Nhớ đến khi mới tới hầu phủ không hiểu một chút gì, trằn trọc trên giường cả đêm không ngủ được; Còn nhớ lại trong giấc mơ đó, mình bị rách mặt và cô đơn trơ trọi lắng nghe tiếng chuông đêm của am chùa.
Sinh ra đã thấp hèn, cuộc đời lại có bao nhiêu trái đắng như vậy, Hương Vũ đột nhiên cảm thấy bất kể hầu gia trước mặt có xử lý nàng thế nào thì nàng dường như cũng không quan tâm lắm.
Nàng cúi đầu, cắn chặt môi và nín thở chờ đợi hầu gia tuyên bố số phận của mình.
Mọi thứ trước mặt đều tối sầm lại, ánh sáng hắt vào song cửa sổ bị chặn lại bởi thân hình của nam nhân, hắn giống như một ngọn núi cao, che khuất nàng trong đó.
“Khóc cái gì?” Giọng nói uy nghiêm của hầu gia trầm mà nhạt.
"Nô tỳ, nô tỳ không khóc..." Hương Vũ không nhớ là mình đã khóc, nàng không hề khóc, nhưng khi nói ra tiếng, âm thanh lại có chút nghèn nghẹn.
Nàng có chút mờ mịt, nàng thật sự đã khóc sao?
Tuy nhiên vào lúc này, hầu gia lại đưa tay ra.
Bàn tay từng cầm tín hàm, từng cầm sách vở, thon dài mảnh mai, tản mạn quý phái.
Lúc này, bàn tay đó nhẹ nhàng mà có lực nắm lấy cằm của nàng, ép buộc nàng phải ngẩng mặt lên.
Hô hấp của Hương Vũ bị đình trệ, đầu óc trống rỗng, nàng ngây ngốc nhìn người trước mặt, khuôn mặt uy nghiêm xa xăm đó, nàng không biết hầu gia định làm gì, càng không biết tình huống này là gì.
Nàng sợ hầu gia cũng như nàng sợ tiểu thư.
Nhưng lúc này hầu gia lại đang giữ cằm nàng, và cách nàng gần như vậy.
Hơi thở nóng bỏng gần ngay trước mặt, nàng mở to hai mắt, trong mắt hiện lên một tầng nước mỏng, khiến khuôn mặt tuấn mỹ uy nghiêm trước mắt càng thêm rõ ràng, rõ ràng đến mức biến hình như một ảo ảnh.
“Bản hầu muốn tha cho ngươi.” Giọng hầu gia trầm đến mức như đang lẩm bẩm: “Tuổi ngươi còn nhỏ không biết an phận.”
Vừa nói, hắn vừa cúi đầu xuống.
Hương Vũ càng trợn to mắt.
Thật ra nàng biết một số chuyện, làm sao lại không biết được, trong giấc mơ đó nàng đã từng nhìn thấy qua.
Nhưng dù rõ ràng đến đâu thì đó cũng chỉ là một giấc mơ, khi mọi thứ diễn ra như vậy, trong đầu nàng lại là một mảng trống rỗng, tất cả những gì nàng biết trong mơ đều đã chắp cánh bay đi hết rồi.
Nàng không đây là làm sao, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngay cả khi đôi môi nóng bỏng đó áp vào lông mi của nàng, cả người nàng rùng mình và gần như mềm nhũn ra.
Thân hình của hầu gia không biết là cao hơn nàng bao nhiêu, cánh tay mạnh mẽ ấy ôm trụ thắt lưng của nàng, nàng liền được đặt trên kệ bách bảo.
Lớp vải đen thượng đẳng hoa lệ dán sát vào thân thể nàng, nam nhân tôn quý uy lực chỉ cách nàng một lớp vải, sức nóng bức người gần như thiêu đốt nàng thành tro, nhưng đôi môi nóng bỏng lại rơi xuống mí mắt nàng, lướt qua gò má nàng.
"Hầu, hầu gia..." Hương Vũ bị kẹp giữa kệ bách bảo và hầu gia, bất lực ngửa chiếc cổ trắng nõn mảnh mai lên, mù mờ nhìn nam nhân trước mặt. Nàng thậm chí còn cảm thấy bàng hoàng đây có lẽ chỉ là một giấc mơ.
Một giấc mơ về sự cọ xát.
Hoắc Quân Thanh cúi đầu, chăm chú nhìn tiểu nha hoàn bị giam cầm trong lòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ửng hồng như hoa đào, đôi mắt trong veo như suối nước mang theo vẻ ngây thơ và bất lực, bởi vì bị ép phải ngả về phía sau nên cái cổ mảnh cũng ngửa lên, đôi môi mọng như anh đào cũng khẽ mở ra.
Nàng giống như một đóa hoa dại sinh ra trong núi sâu, không quý giá nhưng lại tươi đẹp mịn màng, hương thơm lay động lòng người.
Khiến người ta không khỏi muốn vươn tay ngắt xuống.
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm chuyển sang thâm sâu, tầm mắt di chuyển xuống dưới, liền nhìn thấy nơi được che lại bằng áo lót mỏng màu hồng.
Đương nhiên hắn liền nhớ tới cảm giác mấy ngày trước khi đụng vào đó, quả thực là nó đã lớn hơn một chút, có cảm giác như muốn xuyên qua lớp áo mỏng mà búng ra ngoài.
Hắn nhướng mày, khàn giọng nói: "Chỗ này… Còn đau không?"