Thời tiết sắp vào thu, tiếng ve kêu bên ngoài uể oải, cái giá hoa tường vi ở bức tường phía tây và bên dưới đó vẫn nở rộ, những cụm hoa um tùm dày đặc trải dài hơn nửa bức tường, ngoằn ngoèo lan tràn, lộng lẫy đến chói mắt, gió thổi qua một cái, hương hoa tường vi thấm vào ruột gan.
Hương Vũ đang ngồi bên cửa sổ, nhưng lòng vẫn đang nghĩ về bữa cơm gia đình hôm nay.
Nàng luôn là một nha hoàn, nhưng hôm nay lại trong bộ dạng của một phu nhân, nàng vẫn tự hỏi liệu có phải mình đã diễn hơi quá rồi không?
Thu Nương bên cạnh đương nhiên nhìn ra được Hương Vũ đang nghĩ gì, nhưng bà lại mỉm cười: "Tiểu phu nhân, người nên vui mới phải, người xem hôm nay hầu gia bảo vệ người biết bao, một nam nhân có thể bảo vệ một nữ nhân nhiều như vậy chứng tỏ trong lòng người có rất yêu thương vị nữ nhân kia, có cái này rồi người còn sợ gì nữa?"
Theo ý bà, Hương Vũ nên nhanh chóng quấn quýt lấy hầu gia, sớm ngày hạ sinh con cái thì thân phận coi như hoàn toàn vững chắc rồi.
Như vậy, tương lai chính thức vào cửa, trong phủ cũng có chỗ đứng cho tiểu phu nhân.
Hương Vũ chống cằm, cau mày: "Thu Nương, bà nói xem hầu gia có cảm thấy ta đắc ý quá mức không?"
Thu Nương mỉm cười và lắc đầu: "Không đâu, hầu gia là đang chiều người và cố tình chống lưng cho người đó, thân phận của người đã ở vị trí đó, thì cũng nên làm một số việc, sao có thể nói là đắc ý quá mức chứ? Nếu lúc này một mực cẩn thận dè dặt ngược lại sẽ mất đi thể thống của tiểu phu nhân hầu phủ."
Lúc này trong lòng Hương Vũ mới dần dần ổn định, nhất thời lại nhớ tới bộ dạng nghiêm khắc khi hầu gia nói chuyện với Hoắc Nghênh Vân.
Không có cái gì khiến người ta hả dạ như việc này nữa.
Tại sao Hương Vũ lại phải sợ Hoắc Nghênh Vân nhỉ?
Thật ra, không phải là sợ Hoắc Nghênh Vân, mà là sợ sự khác biệt về thân phận với cái danh thiên kim hầu phủ của Hoắc Nghênh Vân, một người là thiên kim tiểu thư, một người là tiểu nha hoàn, đây chính là điểm khác biệt.
Nhưng mà cái gọi là quyền thế này đúng là vi diệu, chỉ bằng một lời nói, nàng đã trở thành tiểu phu nhân, còn Hoắc Nghênh Vân lại trở thành con gái thiếp sinh.
Vậy thì hoàn toàn không giống trước nữa rồi.
Hương Vũ hít một hơi thật sâu, hương hoa tường vi làm nàng cảm thấy hạnh phúc, thậm chí nàng còn nghĩ rằng tương lai của mình có thể thực sự giống như Thu Nương nói, mang thai một hài tử và sinh ra huyết mạch của hầu gia.
Nếu vậy, chắc là ngài ấy sẽ rất thích nhỉ?
Vậy mà nhất thời nàng đã hết sức mong chờ hầu gia ghé qua, mong chờ hầu gia dùng cơ thể cường tráng của mình để ép chặt nàng, gieo rắc hàng ngàn hàng vạn đứa con của ngài ấy lên người nàng, và khiến nàng được thụ thai.
Nghĩ đến đây, cả người liền nóng lên.
Cứ luôn chờ đợi như vậy, nhưng ai ngờ chỉ đợi được mẫu thân của Vương Nhị Cẩu đến, nói là hầu gia truyền lời, chuyện mời khách tới phủ phải dời qua mấy ngày nữa.
Hương Vũ nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, khách khứa tới phủ, nàng biết đây là một cửa ải đối với bản thân, có thể đối mặt muộn một chút, nàng cũng có thể chuẩn bị tốt hơn.
Nhưng mà lại nghĩ e rằng đêm nay hầu gia sẽ không ghé qua, nếu ngài ấy mà muốn đến thì hà cớ gì phải nhờ mẫu thân của Vương Nhị Cẩu truyền lời chứ?
Hiện tại không cần ngóng trông nữa, thay vào đó nàng cầm khung thêu lên, nghĩ đến việc làm thắt lưng hoặc giày gì đó cho hầu gia, ngài ấy mà thích thì có lẽ sẽ thương nàng thêm mấy phần nữa.
Khi nàng đề cập đến mẫu thêu với Thu Nương, Thu Nương mỉm cười: "Tiểu phu nhân nên đi hỏi hầu gia đi ạ, nếu là tặng cho hầu gia thì nên là hầu gia chọn cái ngài ấy thích mới phải."
Hương Vũ nghe cũng thấy có lý, vì vậy tính rằng nếu hai ba ngày nữa hầu gia đến thăm, nàng nhất định sẽ đề cập một chút.
Chạng vạng, cơm tối được đem đến, các món ăn giàu dinh dưỡng phong phú, tinh tế hơn nữa đều rất tươi ngon, còn có thêm một chén tổ yến.
Bây giờ được ăn nhiều tổ yến rồi, Hương Vũ không còn giống kẻ nghèo khó chợt giàu nữa, nàng bắt đầu thong thả ung dung mà thưởng thức.
Lúc đầu, nàng thực sự không thích mùi vị của tổ yến, lúc nào cũng cảm thấy có mùi trứng sống, nhưng bây giờ lại dần dần thích nó, cũng có thể nếm ra được các vị mềm dẻo thơm đẹp bên trong tổ yến, thậm chí có thể cảm nhận được độ lửa của tổ yến ngày hôm nay tốt hơn ngày hôm qua.
Nàng đặt chén tổ yến xuống, Thu Nương bên cạnh ân cần thu dọn, rồi lại hầu hạ nàng súc miệng.
"Hôm nay Nguyệt Bạch đi lấy cơm tối, nghe nói bên ngoài có rất nhiều nghị luận." Thu Nương nói.
“Nghị luận ta, phải không?” Hương Vũ cũng đã đoán được, tuy rằng trước đây nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, nhưng bởi vì là nha hoàn bên cạnh tiểu thư, nên chắc là có khá nhiều người trong phủ biết nàng, giờ nàng đột nhiên trở thành thiếp của hầu gia, hơn nữa còn được thượng tịch, chỉ e là cả phủ đều sẽ bị sốc, khó tránh việc vị nghị luận sau lưng.
Điều này thực ra cũng không bất ngờ lắm.
"Vâng, có điều cũng không sao cả, nếu người khác thấy mà vẫn thản nhiên thì mới lạ đó, chẳng qua chỉ là tò mò, nghĩ làm sao mà một tiểu nha hoàn có thể trở thành tiểu phu nhân, cũng có người nói…" Khi nói đến đây, Thu Nương không nhịn được cười: "Có người nói, đừng nhìn bề ngoài khá tương đồng, tên cũng có phần giống, nhưng Hương phu nhân này nhất định không phải là Hương Vũ mà mọi người biết, nói vừa nhìn là biết là người có xuất thân phú quý, Hương Vũ mà mọi người biết không thể so bì được, còn nói ngoại hình có thể lừa được người, nhưng cốt cách trong xương thì không thể nào giả được!"
Hương Vũ sững sờ khi nghe điều này, sau đó cũng không thể nhịn mà bật cười.
Nàng nghĩ, có lẽ trên đời này ai cũng có thói nịnh hót, nàng là một tiểu nha hoàn, người khác sẽ nhìn nàng như một tiểu nha hoàn, khi nàng trở thành tiểu phu nhân, người khác lại nghĩ nàng trời sinh vốn nên làm tiểu phu nhân.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, bên ngoài lất phất mưa phùn, hoa tường vi bị gió thu thổi, nhẹ nhàng rơi từ trên tường xuống, trông đẹp đến nổi khiến người ta thương gió buồn trăng.
Mấy vú già trong viện tử vốn đang quét dọn, vì trời đổ mưa nên bắt đầu thu dọn đồ đạc trong sân, trông lại rất náo nhiệt, nàng lại nhớ đến khi còn là một tiểu nha hoàn, bây giờ dù thân phận của nàng đã thay đổi, nhưng khi được người khác hầu hạ nàng cũng không hề câu nệ.
Đang quan sát thì thấy phía dưới giàn tường vi có một bóng người đang đi tới.
Khi nhìn thấy thân ảnh đó, tinh thần của Hương Vũ đột nhiên chấn động.
Cơm áo cha mẹ đến rồi!
Thu Nương hiểu ánh mắt, vội vàng đưa mấy người nha hoàn ra ngoài, trong khi Hương Vũ cười rạng rỡ đứng lên nghênh đón hầu gia, và giúp hầu gia vén tấm mành che mưa ra. Nhìn thấy mái tóc của ngài ấy được phủ một lớp ẩm mịn, nàng không khỏi nói: "Hầu gia, sao ngài không bung dù ra? Nhỡ bị cảm lạnh thì sao!"
Lúc Hoắc Quân Thanh vừa vào phòng thì nhìn thấy tiểu nha hoàn mang nụ cười trên môi, nghe nàng nói có chút trách móc và quan tâm, âm thanh nhẹ nhàng lại thân thiết.
Hắn nhướng mắt nhìn qua ánh mắt không biết giấu tâm sự đó, có thể thấy được rằng nàng đang thực sự lo lắng cho hắn.
“Thân thể của bản hầu nhìn giống như rất dễ bị cảm lạnh sao?” Hắn nhàn nhạt hỏi.
“…Đương nhiên là thân thể của hầu gia rất tráng kiện, nhưng nô tỳ vẫn lo lắng.” Hương Vũ thật sự nghĩ như vậy, cho dù thân thể có tốt đến đâu chăng nữa, nhưng sao có dù lại không bung ra? Cái này chẳng phải là ngốc sao?
Nhưng nàng không dám nói hầu gia ngốc nên chỉ đành ra lệnh cho người lấy khăn lau đến, cũng nhờ Thu Nương lanh lẹ, sớm đã dự liệu được nên đã dâng lên ngay.
Hương Vũ cởi tóc cho hắn và lau nhẹ nhàng, nàng lau rất cẩn thận và chậm rãi, khi nàng lau cho hắn một cách khéo léo, khi những ngón tay mảnh mai của nàng linh hoạt giúp hắn lau tóc, chỉ nhẹ nhàng tách ra từng nhóm một, tuyệt đối không mảy may làm hắn đau một chút nào.
Hoắc Quân Thanh ngước mắt lên nhìn nàng, mọi ngày luôn là hắn nhìn nàng từ trên xuống, rất hiếm khi nhìn nàng từ góc độ này.
Hôm nay, nàng mặc một bộ trung y màu đỏ tía mặc ở nhà, là một màu sắc khiến người ta trông lớn tuổi đứng đắn, nhưng vì làn da trắng nõn của nàng mà màu đỏ tía ấy càng làm cho làn da của nàng như minh ngọc, kiều diễm ướt át.
Cái cổ trắng nõn và mảnh mai cúi xuống, chiếc cằm tinh xảo hơi chạm vào đường viền cổ áo, một sợi tóc nghịch ngợm xõa trước mắt hắn.
Hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn ở trước mặt.
Cảnh tượng này làm người ta hơi ngẩn ngơ, mười bảy tuổi hắn đã vác gươm xông pha chiến trận, tung hoành thiên hạ, đã từng phong vân biến thiên, sau này không biết đã giẫm lên bao nhiêu xương máu mà phù trợ thánh thượng đăng cơ. Đã từng trải nhiều như vậy, tính khí cũng trở nên vượt ra khỏi quy luật, luôn hành sự phóng đãng ngông cuồng, đối với hắn, lấy vợ sinh con là việc khá đáng khinh, hắn chính là một con ngựa hoang, trên thế gian này vẫn chưa xuất hiện dây cương nào có thể buộc nổi hắn.
Nhưng hiện tại, lòng hắn đang cảm thấy yên bình mà trước nay chưa từng có, năm tháng êm ả, tựa hồ có thể kéo dài như vầy cả đời cũng được.
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ là nhất thời, dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu nha hoàn, không đáng để hắn có ý định dắt tay cả đời.
Hoắc Quân Thanh mím môi: "Lau xong chưa?"
Hương Vũ hơi kiễng chân, nhỏ giọng nói: "Hầu gia, lão nhân gia người có thể thấp xuống một chút không? Thiếp thân không thể với tới."
Ngài cao quá đi mà.
Hoắc Quân Thanh có chút không kiên nhẫn mà nhíu mày: "Sao lại ngốc vậy chứ?"
Miệng thì nói vậy, nhưng hắn vẫn hơi cúi xuống trước nàng.
Hương Vũ tự nhiên cảm nhận được, nhất thời mím môi cười một tiếng, nàng nghĩ tuy rằng tính cách của hầu gia hơi xấu một chút và trông rất dữ tợn, nhưng thật ra tính khí cũng khá ổn, giống như báo đen vậy, thoạt nhìn rất đáng sợ, nhưng tiếp xúc lâu dần sẽ tốt lên.
Nghĩ đến đây thì nàng lại nhớ đến báo đen rồi.
Con báo đen ngốc nghếch đó thế mà lại gặm đồ tốt đến tặng nàng, có khi nào là đang muốn lấy lòng nàng không?
Đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Đang nghĩ cái gì đó?"
Giọng điệu khá khó chịu.
Hương Vũ rũ mắt xuống, ngoan ngoãn nói: "Thiếp thân không nghĩ gì hết."
Hoắc Quân Thanh: "Xưa này bản hầu không thích bị lừa."
Hương Vũ chỉ đành phải nói: "Thiếp thân đang nghĩ đến báo đen."
Hoắc Quân Thanh nhướng mày: "Báo đen ư?"
Hương Vũ: "Ồ...thiếp thân cảm thấy báo đen rất giống hầu gia, vì vậy mới nhớ đến báo đen!"
Nàng nói mà không cần suy nghĩ, tưởng rằng có thể làm hài lòng hầu gia, nhưng sau khi nói ra, nàng liền thấy có gì đó không ổn.
Tại sao nàng lại nói báo đen giống hầu gia cơ chứ? Đem hầu gia so sánh với một con báo đen, đây là chê mạng dài hay là không muốn sống nữa vậy?
Hoắc Quân Thanh cười lạnh một tiếng: "Vậy sao?"
Hương Vũ: "Không phải! Thiếp thân không có ý là báo đen giống với hầu gia, ý là khi thiếp thân nghĩ đến báo đen thì liền nghĩ đến hầu gia, mỗi ngày thiếp thân đều nhớ hầu gia đến không chịu nổi!"
Hoắc Quân Thanh liếc nàng một cái, tự nhiên biết được nàng đang nói dối, có điều cũng lười tính toán.
Hương Vũ lại nhớ đến chuyện trước đây mình đang phân vân, liền dịu dàng nhắc đến, nhỏ giọng cầu xin: “Hầu gia có thể gợi ý cho thiếp một hoa văn không, tiện cho thiếp biết thế nào mới có thể khiến cho hầu gia vừa ý nhất."
Hoắc Quân Thanh nghe xong, quả nhiên thoải mái, nhất thời nhớ tới trước đây nàng từng chép hoa văn trong thư phòng, hắn thuận miệng hỏi: "Nàng biết vẽ thư họa sao?"
Hương Vũ cúi đầu.
Lúc trước nàng đã giúp tiểu thư mô phỏng một bức danh họa, sau đó không biết tiểu thư đã dùng nó vào mục đích gì, nhưng lúc đó ai cũng khen nàng mô phỏng rất đẹp cơ.
Lúc này nàng nói: "Nếu so sánh thì có thể là mô phỏng rất tốt, nhưng nếu để thiếp thân tự mình vẽ thì lại không được."
Nàng chỉ có thể vẽ một cái biều (vỏ quả bầu để khô làm vò rượu) so với một quả hồ lô mà thôi.
Hoắc Quân Thanh bất ngờ nhìn nàng: "Nàng còn am hiểu đọc sách viết chữ nữa à?"
Hương Vũ: "Không dám nói là am hiểu, chỉ là từ nhỏ đã đi theo tiểu thư, tiểu thư đọc sách, thiếp thân cũng đọc sách, tiểu thư viết chữ, thiếp thân cũng viết chữ."
Tiểu thư làm không tốt, nàng còn phải giúp tiểu thư nữa cơ, nhiều lần như thế tài năng của nàng cũng được phát triển theo.
Hoắc Quân Thanh nhớ tới nàng đã tự mình thêu túi thơm cho hắn, đúng là khá lịch sự tao nhã, lại mơ hồ nhớ tới lúc đó nàng sao chép tranh chữ, chữ và tranh ấy đều rất vừa mắt.
Không ngờ một tiểu nha hoàn thế mà lại có tài hoa như vậy.
Lúc này hắn buộc miệng nói: "Trước kia trông nàng rất ngốc nghếch, chưa từng nghĩ tới lại có chút tài năng như vậy."
Hương Vũ vội vàng khiêm tốn: "Thiếp thân không dám nhận, chỉ là mỗi thứ biết một chút mà thôi, chẳng qua là nhờ vào từ nhỏ đã được đi theo tiểu thư, đây cũng là nhờ có phúc của hầu gia."
Lời này lại không hề giả chút nào, ở đất nước Đại Chiêu này, tuy nữ tử đã được cho học hành khá nhiều nhưng Hoắc Quân Thanh lại tạo cơ hội cho Hoắc Nghênh Vân ăn học nhiều hơn những thiên kim hầu môn bình thường khác, thỉnh gia sư đều là các bậc đại tài mà người bình thường khó có thể thỉnh được.
Lúc này hắn mới gật đầu nói: "Ngày mai kêu Vương quản sự giúp nàng sắm thêm một ít viết và mực, bình thường lúc rãnh rỗi, đừng chỉ biết vùi đầu vào thêu thùa, cũng nên luyện thêm chút thư pháp hoặc là đọc thêm chút sách."
Hương Vũ không ngờ hầu gia lại có thể nói như vậy, nhất thời cười tươi rạng rỡ nhưng lại hỏi: "Hầu gia, vậy thiếp thân nên đọc loại sách gì ạ?"
Hoắc Quân Thanh cân nhắc một hồi mới nói: "Ban ngày nàng có thể đến thư phòng của bản hầu."
Đây lại là một điều bất ngờ khác, thư phòng của hầu gia làm gì phải chỗ mà người bình thường có thể tùy tiện vào được, lần trước nàng vào đấy rõ ràng là liều lĩnh, hầu gia cũng trách phạt đã là phúc khí của mình rồi.
Có điều nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, do dự một chút, hơi khó khăn nhìn Hoắc Quân Thanh.
Hoắc Quân Thanh: "Còn có chuyện gì sao?"
Hương Vũ cắn môi: "Thiếp thân có thể xin hầu gia một chuyện được không?"
Hoắc Quân Thanh: "Nói."
Tiểu nha hoàn càng ngày càng dạn dĩ hơn rồi, được voi lại đòi thêm tiên, đúng là được chiều thành quen.
Hương Vũ đỏ bừng mặt, nhưng vẫn thì thào nói: "Hầu gia, cái bàn trong thư phòng cứng quá, đau người ta."
Lần trước, khi nàng đến thư phòng đã bị buộc phải hầu hạ hầu gia trong thư phòng.
Nàng không muốn như vậy, việc hầu hạ trong thư phòng luôn khiến nàng cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là trên bàn làm việc, khiến nàng cảm thấy mình như là nữ tử thấp hèn có thể dễ dàng bị hưởng dụng.
Tuy rằng nàng quả thật là như thế, nhưng...ngày thường trong lòng nàng vẫn có một suy nghĩ, giả bộ rằng bản thân mình không phải như vậy.
Hoắc Quân Thanh nhìn bộ dạng xấu hổ của nàng, yết hầu khẽ nhúc nhích, vẫn là nói: "Bản hầu biết rồi."
Nghe được lời này, Hương Vũ đột nhiên hiểu ra hầu gia quyền thế ngập trời sẽ không thích nói nhiều, ngài ấy nhàn nhạt nói câu biết rồi, có nghĩa là ngài ấy đã đồng ý rồi.
Nhất thời cảm động không thôi, cảm thấy hầu gia đối với mình thật tốt, tự nhiên càng thêm dựa dẫm quy thuận ngài. Thấy y phục ẩm ướt loang lổ của hầu gia, nàng liền muốn giúp ngài ấy thay y phục.
Vì vậy nàng cúi đầu nửa quỳ ở đó, trước tiên giúp Hoắc Quân Thanh cởi giày ống, sau đó giúp hắn cởi áo choàng.
Áo choàng bên ngoài có chút ẩm rồi, nhưng bên trong vẫn không sao, lúc này kêu nha hoàn bưng nước nóng vào, nàng tự mình hầu hạ Hoắc Quân Thanh tắm rửa.
Trong khi hầu hạ, nàng càng thêm dịu dàng ngoan ngoãn, quỳ sau lưng để kì cọ cho hắn.
Hình thể của hắn thực sự rất tráng kiện, trước đây chỉ là cảm giác chạm vào, nhưng bây giờ lại được tận mắt nhìn thấy, nàng thầm ngạc nhiên trong lòng và có chút sợ hãi, thảo nào hầu gia từng tự nhận của mình hùng vĩ, sợ nàng không chịu nổi.
Bây giờ xem ra, quả thực có chút kinh người, thậm chí là có chút dữ tợn đến nổi không thể tin được, vậy mà ban đêm nàng có thể dung nạp được thứ to đến thế này.
Khi nàng cúi đầu xuống, căn bản là không dám nhìn kỹ, nên nàng cố tình tránh đi khi đang giúp hắn kì cọ.
Mưa phùn mịt mù bên ngoài cửa sổ chắc đã trở nên gấp gáp hơn, gió thổi mưa rơi nhè nhẹ đập vào ô cửa sổ tạo nên âm thanh ướt át rất nhỏ. Trong ngày thu lành lạnh này, cơn mưa thu khiến mọi thứ trở nên thấm lạnh mà ảm đạm.
Nhưng trong phòng tắm có hơi nóng rất dày, khiến người ta cảm thấy dễ chịu và ấm áp.
Hoắc Quân Thanh nhắm hờ hai mắt, ngồi ở chỗ đó, hưởng thụ sự hầu hạ của nữ nhân.
Đột nhiên, hắn mở mắt ra và nhìn nàng.
Nàng hiển nhiên nhận thức được, xấu hổ cúi đầu không dám nhìn thẳng hắn, hai má lại càng thêm ửng hồng ướt át, nàng cứ cắn chặt môi không nói lời nào.
"Hầu hạ cho có tâm vào."
"Thiếp thân có chút sợ..."
Đã trải qua sự đời, không thể được coi là một tiểu cô nương nữa, đã là một tiểu phu nhân rồi, nhưng sự ướt át và trong trẻo trong đôi mắt của nàng vẫn lộ ra một chút ngây thơ sợ hãi, nàng thận trọng nói.
“Sợ cái gì chứ?” Hoắc Quân Thanh khẽ nhíu mày, cái của hắn đáng sợ như vậy sao? Vì sao ban đêm không thấy sợ như vậy nhỉ?
"Hình như không được đẹp cho lắm..." Hương Vũ dè dặt liếc mắt nhìn, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói.
Không đẹp sao?
Sắc mặt Hoắc Quân Thanh trở nên khó coi.
Rốt cuộc là nàng có biết cái của nam nhi nên trông như thế nào hay không? Cái của hắn phải gọi là hùng vĩ có biết không hả?
Nàng có thể hưởng dụng thằng em cỡ này của hắn có biết là phúc khí lớn lắm không hả, còn ở đó mà chê không đẹp ư?
Hương Vũ cũng cảm nhận được hình như hầu gia có hơi tức giận, nhưng sợ vẫn là sợ ạ
Làm sao nàng biết được của nam nhân lại có thể kỳ quái như vậy... Dù gì thì trông cũng không đẹp chút nào!
Trước đây nàng nhút nhát, đi đường thậm chí cũng không dám chạm vào sâu bọ, chứ đừng nói là chạm vào cái vật kỳ quái lạ lẫm này.
Hoắc Quân Thanh nhận thấy nàng thực sự sợ hãi đến mức này.
Lúc này hắn cười lạnh, đột nhiên nói: "Hầu hạ bản hầu tắm rửa cho đàng hoàng, ngày mai bản hầu sẽ thưởng cho nàng đồ trang sức."
Ấy?
Hương Vũ kinh hỷ nhướng mày, lông mi khẽ run, hai mắt sáng lên: "Thật sao?"
Hoắc Quân Thanh nhìn tiểu phu nhân thích đến độ khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt như muốn phát quang, bắt đầu nghi ngờ, lẽ nào trong mắt nàng, thằng em có thể xưng là thiên hạ hùng vĩ vô song của hắn lại không bằng vàng bạc châu báu kia sao?
Hắn mím môi, khá là không vui, nhưng vẫn nói: "Bản hầu cần gì phải gạt một tiểu phu nhân nhỏ nhoi như nàng chứ!"
Hương Vũ như mở cờ trong bụng, xưa nay hầu gia luôn rộng rãi, ra tay cũng rất hào phóng, nếu ngài ấy đã nói là thưởng thì nhất định sẽ thưởng.
Có vàng bạc trang sức rồi, nàng cảm thấy đừng nói là cái thứ kỳ lạ này, ngay cả lũ sâu bọ trên đường nàng cũng có thể chạm vào một cái!
Bây giờ nàng khom người xuống, chịu đựng nỗi sợ hãi và hết lòng hầu hạ.
Hoắc Quân Thanh dùng vàng bạc để đổi lấy sự hầu hạ của tiểu phu nhân này, lúc đầu trong lòng khá là không vui, nhưng ngay sau đó, trong sự dịu dàng bịn rịn, hắn cũng từ từ thả lỏng.
Với làn da non thịt mềm, dốc lòng chu đáo, một đôi bàn tay trơn mềm có thể làm cho người ta quên đi mọi phiền não thế gian.
Trong sự thoải mái tột độ đó, Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại xinh xắn của Hương Vũ.
Không biết đôi môi này ra đời như thế nào mà lại giống như anh đào mọc trên cành sau cơn mưa, thực sự rất động lòng.
Nếu một ngày nào đó, nàng học được cách hầu hạ mình bằng cái này, thì không biết sẽ có mùi vị như thế nào nữa.
Kỳ thực là Hương Vũ phải đánh bạo mới miễn cưỡng hầu hạ Hoắc Quân Thanh theo ý của hắn, nếu đòi nhiều hơn nữa có lẽ nàng không thể. Đương nhiên là nàng không biết suy nghĩ hiện giờ của Hoắc Quân Thanh, nàng chỉ hy vọng có thể sớm được lên giường, cứ như thường lệ lại dễ đối mặt hơn một chút.
Vì vậy nàng nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước, áp vào trong lồng ngực hắn, vòng tay ôm cổ hắn, thấp giọng cầu xin: "Hầu gia, mau lên giường thôi, thiếp thân không chịu nổi nữa......"
Nàng nói lời này là thật lòng, nếu cứ bắt nàng làm thế này nữa, sợ là nàng không chịu nổi, nhưng khi nói ra lời này, vừa yếu mềm vừa êm ái, trong lỗ tai nam nhân dường như lại nghe ra một ẩn ý khác.
Mưa thu lất phất ngoài cửa sổ, bên trong phòng nhuyễn ngọc sinh hương, nam nhân nào dù có cứng rắn đến đâu cũng không thể chịu nổi điều này.
Vì thế Hoắc Quân Thanh vừa mới tắm rửa xong, tóc dài còn hơi ẩm ướt, trên thân cũng lưu lại hơi nước, cứ như thế mà ôm chặt Hương Vũ, lực đạo sung mãnh giống như một con rồng.
Hương Vũ nhớ lời Thu Nương nói rằng nếu nàng có thể sinh ra huyết mạch của hầu gia thì từ nay về sau nàng không cần phải sợ hãi bất cứ điều gì nữa.
Nàng lại có chút tâm yếu ý loạn, với thân phận này của mình, liệu có thể sinh ra huyết mạch cho hầu gia không?
Nàng không kìm được mà ôm chặt eo của hầu gia.
Hầu gia khoảng hơn ba mươi tuổi, lớn hơn nàng rất nhiều, nhưng thân thể xương cốt của hầu gia thực sự rất tráng kiện, cứng như một tảng đá, mạnh mẽ và rắn chắc.
Bị nàng ôm chặt như vậy, sinh lực của hầu gia giống như càng ngày càng tăng, như hóa thành một con thuyền sung mãnh, con thuyền đập loạn xạ trên biển cả, thậm chí Hương Vũ cảm thấy như mình sắp bị đập nát.
Nàng bắt đầu khóc thút thít, trong khi ôm hầu gia ngày càng chặt hơn, móng tay của nàng đâm vào tấm lưng chắc nịch của hầu gia, miệng vừa khóc hu hu vừa cầu xin tha thứ.
"Khóc cái gì, nàng không thích sao?"
Lại đúng vào lúc này, hầu gia lại mở to miệng thở ra và khàn khàn giọng hỏi bên tai nàng như vậy.
Lúc ấy nàng sắp bị đập tan thành từng mảnh, đầu chỉ là một mảng rối rắm, ôm lấy hắn mà khóc: "Hầu gia, cho thiếp thân đi, xin hầu gia cho thiếp thân..."
Khi nói lời này, nàng thậm chí còn không biết bản thân đang nói cái gì.
Sau đó, linh hồn của nàng, lời nàng muốn nói, đều bị đập vỡ.
Đợi khi mọi thứ lắng xuống, nàng nép vào vòng tay của hầu gia và áp mặt vào lồng ngực đẫm mồ hôi của hầu gia.
Thân phận của nàng không tốt, có được ngày hôm nay đều là nhờ hầu gia, cho nên trước đây, tư thái của nàng ở trước mặt hầu gia đã thấp lại càng thấp.
Nhưng duy nhất vào lúc này, nàng cảm thấy khoảng cách giữa hầu gia và mình rất gần, tựa như mình và hầu gia là cùng một loại người, có thể cùng nhau nói chuyện, có thể ôm nhau, mình cũng không cần phải quỳ xuống thấp.
“Muốn như vậy sao?” Nàng đang suy nghĩ thì Hoắc Quân Thanh đột nhiên lên tiếng.
Bởi vì nàng đang dựa vào lồng ngực của Hoắc Quân Thanh, nên nghe giọng nói dày đặc, lồng ngực hơi rung chuyển.
Từ trong lồng ngực của Hoắc Quân Thanh nàng ngẩng đầu lên, nghi ngờ: "Muốn cái gì cơ ạ?"
Hoắc Quân Thanh nhàn nhạt liếc nàng một cái, trong mắt có chút châm chọc: "Vừa nãy nàng nói cái gì? Sao hả, quên rồi à?"
Hương Vũ: "..."
Nàng có nói cái gì sao?
Hoắc Quân Thanh tự nhiên nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Hương Vũ, hắn đưa tay lên, dùng ngón tay cái xoa nhẹ hai má non nớt của Hương Vũ, sau đó nói: "Nếu nàng thực sự muốn, bản hầu có thể cho nàng."
Vấn đề là, ngài ấy đang nói mình muốn cái gì mới được cơ?
Ngân lượng? Đồ trang sức? Hay là huyết mạch của hầu gia?
Hương Vũ tham lam nghĩ, nàng muốn tất cả những thứ này, có được không?
“Hầu gia, ngài thật sự sẽ cho thiếp thân sao?” Nàng đỏ mắt mong chờ nhìn hắn.
Cho cái gì cũng được, hầu gia cho toàn là đồ tốt.
Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm Hương Vũ, thật lâu sau mới nói: "Được, bản hầu sẽ cho nàng thêm lần nữa."
Nói xong hắn lật người đè nàng xuống.
Hương Vũ ngay lập tức mở to mắt, đây là cho cái gì vậy?
Hoắc Quân Thanh nói bên tai nàng: "Không phải là nàng muốn bản hầu sao?"
Hương Vũ:...
Sao nàng có thể nói như vậy chứ!
Hương Vũ đã bị hầu gia dày vò hai ba lần trong một đêm.
Rốt cuộc là hai hay ba lần nàng cũng không biết, bởi vì nàng không cách nào xác nhận được liệu lần thứ hai hầu gia có cái đó hay không.
Dù sao thì sau khi triền miên mê hồ cả một đêm, ngay sau đó nàng liền ngủ mê man, cũng không biết hầu gia đã rời khỏi như thế nào.
Sau khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, Thu Nương bước vào hầu hạ với vẻ mặt vui vẻ, như thể bà ấy vừa phát đại tài.
"Tiểu phu nhân, hầu gia đúng là rất thương người, người biết không, sáng nay trước khi rời đi, hầu gia đã đứng ở bên giường nhìn người rất lâu."
“Nhìn ta?” Hương Vũ có chút nghi hoặc sờ sờ mặt mình: “Thật sao, ngài ấy nhìn ta làm gì chứ?”
"Hầu gia nhìn bộ dạng ngủ say của người đến nổi không chớp mắt."
“Lúc ấy trông ta thế nào?” Khuôn mặt khi ngủ của nàng đẹp đến nỗi hầu gia không muốn dời mắt.
Thu Nương nghe vậy thì thở dài: "Nô tỳ đang định nói với tiểu phu nhân, tiểu phu nhân, người phải thay đổi thôi, đừng nằm nghiêng khi ngủ, nếu không sẽ dễ bị chảy nước miếng."
Hả?
Hương Vũ không thể tin được: "Ta...chảy nước miếng sao?"
Thu Nương cau mày, lắc đầu thở dài: "Không chỉ chảy mà còn chép miệng cười như được ăn thứ gì đó. Tiểu phu nhân đã nằm mơ à?"
Hương Vũ nghe vậy thì gần như bật khóc, đích thực là nàng đã nằm mơ, mơ đang gặm một cái giò heo bự.
Thu Nương: "Bỏ đi, bỏ đi, tóm lại hầu gia cũng không có chê người mà ngược lại còn ngắm rất thích thú, có lẽ đây gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đây mà!"
Tuy nhiên, Hương Vũ vẫn luôn cảm thấy có chút mất mát, đến nỗi nàng đã chán nản buồn bực hết cả buổi sáng, nghĩ đến chuyện hầu gia thấy mình nằm mơ ăn chân giò, lại còn chảy nước miếng, không biết sau này hầu gia có chê ghét mình không?
Tuy chỉ là thiếp, số phận cuối cùng có lẽ là về già không còn được sủng ái nữa, nhưng nàng vẫn chưa moi đủ bạc, sao có thể thất sủng sớm như vậy được chứ?
Nàng thở dài và thề rằng mình sẽ không bao giờ nằm những giấc mơ ẩm thực đó nữa.
Cho dù là nằm mơ, cũng phải mơ ăn cái gì tao nhã lịch sự một chút, mơ cái gì mà đùi giò chứ!
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Hương Vũ nhìn sang, lại là một thân y phục trắng Bạch Giản.
Bạch Giản như mặt gỗ không một chút biểu cảm.
Có điều Hương Vũ nghĩ thế nào cũng cảm thấy hình như tâm trạng của Bạch Giản không được tốt cho lắm.
Nàng vội vàng thăm dò: "Bạch Giản cô nương, tỷ làm sao vậy?"
Mặc dù bây giờ nàng đã trở thành tiểu phu nhân, còn Bạch Giản vẫn là Bạch Giản cô nương, nhưng dù thế nào Bạch Giản cô nương vẫn lớn hơn, nàng nghĩ mình vẫn nên tôn trọng Bạch Giản cô nương.
Bạch Giản nhìn Hương Vũ, đôi môi mấp máy vài lần, rồi khó khăn nói: "Hương phu nhân."
Giọng nói trầm thấp chán nản, nghe như vừa bị cướp mất túi tiền.
Hương Vũ kinh ngạc: "Bạch Giản cô nương, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Nếu không có tiền, nàng có thể cho Bạch Giản cô nương mượn, dù sao Bạch Giản cô nương cũng đối xử với nàng rất tốt.
Lúc này, Bạch Giản nhìn Hương Vũ, lòng nàng thấy rất khổ.
Hai ngày qua, nàng đã cố gắng đến tìm Hương Vũ để giải thích rõ ràng nhưng đều vô ích, Chu Y chết tiệt kia vẫn luôn canh chừng nàng, cố ý ngăn cản nàng đến tìm Hương Vũ, nàng luôn không tìm được cơ hội.
Nên nàng cứ lo lắng thấp thỏm mãi, ai ngờ hôm nay khi nàng trực bên ngoài thư phòng, hầu gia đi ngang qua cửa thư phòng đột nhiên dừng lại, sau đó nhìn chằm chằm vào nàng một cách sâu sắc khó lường, đến nỗi nàng suýt nữa khụy ngay ở đó.
Sau đó, hầu gia đột nhiên lạnh lùng nói một câu: "Nghe nói Bạch Giản cô nương hầu hạ trên giường của bản hầu, nói xong hắn phất áo choàng đi thẳng vào thư phòng.
Chỉ một câu nói như vậy mà Bạch Giản có thể ngất đi ngay tại chỗ.
Điều nàng sợ nhất đã xảy ra, Hương Vũ cô nương đã nói chuyện đó cho hầu gia nghe.
Nàng không thể tưởng tượng được hầu gia đã nghĩ thế nào khi nghe được điều này, mà bây giờ, với tư cách là một thị vệ hàng đầu vậy mà lại bị chủ nhân của mình nói ra câu này, nàng có thể rút kiếm ra tự vẫn được rồi.
Đây có thể nói là một sự nhục nhã vô cùng lớn đối với nàng.
Vẻ mặt của Bạch Giản trầm trọng nhìn Hương Vũ: "Hương phu nhân, có hai chuyện quan trọng, ta bắt buộc phải nói với người."
Hương Vũ nhất thời bị giật mình, vô thức lùi lại một bước.
Bạch Giản cô nương là một trong những người quan trọng nhất bên cạnh hầu gia, và bây giờ nàng ấy đặc biệt đến chỗ mình, nói chuyện với mình bằng vẻ mặt như khóc tang như thế này...
Chẳng lẽ...hầu gia thấy nàng chảy nước miếng, chán ghét nàng rồi không muốn cho nàng làm tiểu phu nhân nữa sao?