Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ

Chương 71

Ngày hôm sau, Hoắc Quân Thanh hiếm khi lười biếng, cùng Hương Vũ ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao.

Sau đó Hương Vũ muốn dậy đi vệ sinh, hắn dùng cánh tay như vòng sắt kia ôm eo nàng không buông.

Hương Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể đẩy hắn: "Hầu gia, ngài buông thiếp thân ra, thiếp thân còn muốn đi vệ sinh."

Hoắc Quân Thanh nghiêng đầu, nhìn nàng: "Không muốn buông."

Hương Vũ bất đắc dĩ nghiến răng, khẽ kháng nghị: "Hầu gia!"

Hoắc Quân Thanh cẩn thận nhìn nàng, đột nhiên lại hỏi: "Chẳng biết tại sao đột nhiên bản hầu nghĩ đến, cứ mãi ôm nàng thế này dù thế nào cũng không buông nàng ra, nàng có nói không?"

Hương Vũ xoay mặt đi: "Hầu gia nói đùa gì thế! Thiếp thân còn phải đi vệ sinh!"

Hoắc Quân Thanh: "Thật sao? Nàng mắc tiểu?"

Hương Vũ nghe lời này, tức giận đến mặt đỏ rần, rõ ràng trước kia hắn còn là hầu gia tôn quý như trên trời hạ phàm, sao bây giờ lại nói như thế, không có liêm sỉ như vậy!

Nàng nghiến răng, nói với giọng oán hận: "Hầu gia, ngài còn như thế thì thiếp thân thiếp thân, thiếp thân sẽ đái dầm!"

Dù sao nàng chỉ là thiếp, cũng không sợ mất mặt.

Hoắc Quân Thanh thấy nàng như thế, dùng ngón tay cái khẽ lướt qua gương mặt trơn mềm của nàng: "Đừng tức giận, bản hầu ôm nàng đi."

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Chuyện này đương nhiên là không được, Hương Vũ cảm thấy bây giờ đầu óc hầu gia hồ đồ rồi. Nàng lập tức muốn giãy dụa, sao có thể phóng đãng như thế, nói ra sẽ làm trò cười cho người khác mất. Dù cho hầu gia không để ý nhưng nàng vẫn xấu hổ đấy.

Hoắc Quân Thanh lại chìa tay, ôm nàng đi qua tịnh phòng.

Hương Vũ càng ngượng ngùng, giãy dụa kịch liệt, nhưng mà Hoắc Quân Thanh lại giống như ôm một đứa bé con, ôm nàng từ phía sau. Hương Vũ xấu hổ không nói nên lời, sao có thể thoải mái được, không tự giác chịu đựng.

Hoắc Quân Thanh nhẹ nhàng ấn nơi nào đó của nàng, nàng không thể nhịn được nữa.

Sau đó, khi nghe tiếng nước kia, nàng nhắm chặt hai mắt, gương mặt nóng bừng.

Nàng không còn mặt mũi nào cả, lại không dám liếc hắn một cái. Nàng mất hết can đảm, hận không thể chết cho xong.

Hoắc Quân Thanh lại cúi đầu xuống, vòng qua cổ nàng, khẽ nói bên tai nàng: "Cùng tắm với bản hầu được không?"

Hương Vũ thẹn thùng đến mức muốn khóc, nàng chôn đầu vào ngực hắn bất động, cũng không nói chuyện.

Hắn cũng không nói gì nữa, ôm nàng đi mộc phòng.

Bên ngoài mưa thu vẫn đang rơi, trong mộc phòng lại vô cùng ấm áp, Hương Vũ mềm nhũn tựa trên người nam nhân, cứ thế mệt mỏi nhận lấy. Nếu là ngày xưa, hẳn là nàng nên hầu hạ hầu gia, nhưng hôm nay thật sự mệt mỏi. Tối hôm qua gần như ác chiến cả đêm, hao hết tất cả thể lực của nàng, mà nàng lại có suy nghĩ sắp vĩnh viễn rời xa hầu gia, càng làm cho thân thể nàng mệt mỏi.

Hoắc Quân Thanh lại không để ý, ôm Hương Vũ cùng tắm. Hai người ở cùng nhau trong mộc phòng mờ mịt hơi nước, lắng nghe tiếng mưa gió, lại chăm chí nói chuyện. Thật ra cũng không có gì để nói, cũng chỉ là khẽ nỉ non.

Hương Vũ dựa vào trong ngực Hoắc Quân Thanh, nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của hắn, vòng tay ôm hắn không muốn rời đi.

Nàng nghĩ, hầu gia đối với nàng tốt như thế, cả đời nàng cũng không thể quên.

Ngày hôm nay không biết vì sao mà Hoắc Quân Thanh lại dây dưa nàng hết nửa ngày, mãi cho đến buổi trưa Vương quản gia đến mời, lúc này hắn mới lưu luyến không rời mà đi. Trước khi đi, hắn vuốt tóc nàng mà nói: "Bản hầu phải đi thành Yến Kinh một chuyến, đi giải quyết vài việc. Nàng ở trong phủ phải nghe lời, ngoan ngoãn chờ bản hầu. Bản hầu đi nhanh thì ba năm ngày, lâu thì mười mấy ngày trở về.

Hương Vũ nghe vậy thì giật mình, hầu gia rời đi cũng là lúc nàng lén chạy đi.

Nàng rủ mi mắt xuống, khẽ "Vâng" nói: "Vâng, thiếp thân chờ hầu gia trở về."

Hoắc Quân Thanh quay người rời đi, đi vài bước, lúc vén áo bào đi qua cánh cửa thì trong lòng lại có cảm giác mất mát. Thậm chí có lúc hắn nghĩ mình nên dẫn theo nàng đến thành Yến Kinh, để nàng ở cạnh hắn.

Nhưng mà vừa quay đầu lại, thấy dáng vẻ cúi đầu xinh đẹp nhu thuận của nàng, thật sự là chọc người. Nữ tử thế này, nếu bị tên đế vương háo sắc vô lại kia nhìn thấy thì chẳng phải gây phiền phức rồi sao. Như thế hắn sẽ bị hoàng thượng cản trở, không thể ra tay, người nọ quen dùng thủ đoạn lung lạc lòng nữ nhân, ngộ nhỡ tiểu cô nương thích y thì sao?

Hoắc Quân Thanh nhớ hoàng thượng đã từng nói qua, nói y không thích nữ nhân thích y, nói phải dùng thủ đoạn với nữ nhân.

Nghĩ đến chuyện này, hắn trầm mặc nhìn Hương Vũ một chút, rốt cuộc không nói gì, quay người rời đi.

Mà Hương Vũ ở đây thấy hầu gia cứ rời đi như thế, nàng đứng ở ngưỡng cửa cứ thế nhìn qua. Mãi cho đến khi thân thể thẳng tắp mạnh mẽ đi ra khỏi cửa không thấy nữa nhưng nàng vẫn chưa thu lại ánh mắt.

Thu Nương im lặng đi tới, đưa canh tổ yến để nàng bồi bổ thân thể.

"Loại chuyện này đối với nữ nhân mà nói cũng tổn hao thân thể, nên bồi bổ nhiều một chút. Không thì lâu dài bị nam nhân hút không được ẩm ướt, hoa sẽ tàn mất."

Hương Vũ nghe lời này thì không hiểu lắm, nhưng mà vẫn ăn.

Nàng từ từ ăn canh tổ yến kia, thuận miệng hỏi về bạc của mình. Thu Nương đem sổ sách báo cáo với nàng, nàng nghe đương nhiên hài lòng.

Dù cho rời khỏi hầu gia, dựa vào những thứ hầu gia thưởng cho thì cả đời này nàng vẫn có thể ăn canh tổ yến.

Nàng vừa uống canh tổ yến vừa tính toán, chờ đến khi uống xong chén canh tổ yến này, lại bảo nha hoàn ra ngoài, lại giữ Thu Nương ở lại, nói lên dự định của mình với Thu Nương.

Đương nhiên Thu Nương giật mình, sắc mặt trắng bệch: "Tiểu phu nhân, sao có thể làm thế được?"

Hương Vũ lại rất bình tĩnh, nàng biết suy nghĩ này của mình sẽ làm mọi người hoảng sợ. Nếu là ngày xưa, tất nhiên là nàng không có can đảm này.

Nhưng mà bây giờ thì khác.

Nàng đã suy nghĩ rất nhiều về ý niệm này, đến mức sự hoảng sợ và bất an đã tiêu tan từ sớm, chỉ còn lại bình tĩnh.

Bây giờ nàng nhắc đến lại bình thản giống như nói hôm nay thời tiết tốt, nàng ra ngoài đạp thanh vậy.

Vì thế nàng lạnh nhạt nói: "Ta đã quyết định rồi, Thu Nương, ta tin bà, bà thật lòng với ta, cho nên ta nói với bà ta muốn đi, vậy thì không thể để liên lụy đến bà được. Cho nên bà phải nghĩ cách làm sao để tránh đi, đỡ phải vì không thấy ta mà gặp nạn."

Theo ý nàng, Thu Nương tìm một lý do rời khỏi hầu phủ một thời gian là được.

Sau khi Thu Nương hết khiếp sợ, bà cố gắng bình tĩnh lại, nhìn qua Hương Vũ, thở dài: "Tiểu phu nhân, đây là vì sao, hầu gia đối với người không tốt sao?"

Vành mắt Hương Vũ đỏ lên, nàng nhớ hôm nay hầu gia đối với nàng dịu dàng đủ kiểu: "Ngài ấy đối với ta vô cùng tốt, ta cũng không dám tin tưởng."

Thu Nương: "Vậy tiểu phu nhân không thích hầu gia sao?"

Hương Vũ: "Trên đời này có nam tử vĩ đại, tuấn mỹ cương nghị, quyền cao chức trọng thương yêu ta như thế, sao ta không rung động cho được."

Thu Nương: "Vậy nô tỳ thật sự không hiểu, nếu như thế tiểu phu nhân hãy an tâm ở lại hầu phủ. Hầu gia yêu thương người, ngay cả thiếu gia tiểu thư cũng phải nhìn sắc mặt người, cẩm y ngọc thực, nở mày nở mặt, sao lại muốn đi?"

Hương Vũ thở đài, nàng nhìn qua rèm châu pha lê trong suốt, nhìn qua hoa cúc bày ngoài cửa sổ, hương thơm hoa cúc trong trẻo bình thản.

nàng trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Ngài ấy đối với ta càng tốt, trong lòng ta càng thích, ta càng thích thì càng phải đi. Bởi vì trong lòng ta có một suy nghĩ, dù cho chính ta ngại thừa nhận, nhưng hôm nay suy nghĩ đó đã được nuôi lớn rồi, ta không thể đè xuống được."

Thu Nương nhìn qua Hương Vũ: "Tiểu phu nhân, người..."

Bà vốn là người thông minh, lập tức ý thức được, trong phút chốc bà nhìn qua Hương Vũ, trên mặt có vẻ buồn bã.

Đương nhiên bà biết việc đó là không thể nào.

Xuất thân của Hương Vũ có thể làm thiếp là do hầu gia phá lệ sủng ái, nhưng làm chính thê thì lại khó khăn. Nếu dựa theo luật lệ thì không thể được.

Hương Vũ im lặng nhìn hoa cúc kia, nở nụ cười khổ: "Vậy mà ta muốn làm thê tử của ngài ấy, thê tử danh chính ngôn thuận. Ta muốn đứng chung một chỗ với ngàu ấy, muốn danh chính ngôn thuận đường đường chính chính hầu bên ngài ấy cả đời. Ta hi vọng trăm năm về sau, ta có thể lấy thân phận thê tử cùng hợp táng với ngài ấy. Ta hi vọng trên bia mộ khắc tên hai chúng ta, ta hi vọng trong mắt người khác, ta là thê tử của ngài ấy."

Nàng lẩm bẩm nói: "Nhưng chuyện này có thể sao, mãi mãi cũng không thể nào."

"Xuất thân của ta không tốt, cho nên dù ta xinh đẹp, dù ta biết cầm kỳ thư họa, dù cho bây giờ ta học được lễ nghi quy củ, nhưng ta cũng không thể nào. Xem như bây giờ ta nở mày nở mặt, thực chất bên trong vẫn là ti tiện, ta có một xuất thân ti tiện, mãi mãi không thể cùng ngài ấy sóng vai đứng ở nơi đó. Nếu như ta vẫn muốn làm thiếp của ngài ấy, nhìn thấy sau này ngài ấy cưới chính thê, nhìn thấy ngài ấy và thê tử tương lai ân ái vậy thì ta thà rằng rời đi, thà rằng cả đời này không cần thân phận làm thiếp."

Thu Nương nghe những lời này, trong phút chốc trong lòng hơi rung động. Bà nhìn qua Hương Vũ, nhìn thật lâu, cuối cùng cầm tay nàng: "Tiểu phu nhân, ngài có ý định này, mặc dù nô tỳ Thu Nương không đồng ý nhưng nô tỳ có thể hiểu được. Người đã tính toán như thế, nô tỳ cũng không thể khuyên gì cả, cần nô tỳ làm gì, nếu nô tỳ có thể giúp thì người cứ nói ra. Chuyện Thu Nương có thể làm được, dù cho xông pha khói lửa thì nô tỳ cũng sẽ giúp người."

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Từ nhỏ Hương Vũ đã không cha không mẹ, người có quan hệ tốt với nàng cũng chỉ có mấy nha hoàn. Bây giờ nghe Thu Nương nói những lời tha thiết như thế, đương nhiên là nàng cảm động không thôi, gần như muốn rơi lệ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

"Thật ra cũng không có gì, chỉ cần thêm nhiều bạc bên người, còn phải dựa vào cháu bà giúp ta quản lý. Sau này ta sống đơn độc một mình, những thứ này không thể thiếu được."

Thu Nương vội nói: "Chuyện này không cần lo, xưa nay cháu nô tỳ khoan hậu trung thực, dù cho tiểu phu nhân rời khỏi hầu phủ, chắc chắn y cũng sẽ không đến mức nảy sinh suy nghĩ xấu xa. Thu Nương có thể đảm bảo cho y, hễ y còn sống một ngày thì sẽ giúp người quản lý một ngày. Chừng nào người trở về, tất nhiên từng khoản đều rõ ràng, không có nửa phần mập mờ!"

Nghe xong điều này nước mắt của Hương Vũ cũng rơi xuống, Thu Nương vội vàng an ủi, hai nữ nhân cùng ôm nhau cùng một chỗ, lại khẽ khóc một phen.

Sau khi khóc xong, nên làm cái gì thì làm thế đấy. Vì thế Thu Nương ra ngoài tìm hiểu tin tức, mới biết được chiều muộn hầu gia đã rời khỏi hầu phủ, nghe nói là qua thành Yến Kinh.

Hai người bắt đầu tính toán, đầu tiên là Thu Nương mượn cớ cô mẫu bệnh, phải trở về chăm lo, xin nghỉ mấy ngày. Sau đó Thu Nương đi qua tìm Trần Du Đông. cố gắng đổi đồ trang sức vàng bạc của Hương Vũ đổi thành ngân phiếu cho nàng. Rồi bà lại đặt xong xe ngựa cho nàng, bỏ ba trăm lượng bạc tìm người dẫn đường.

Mà Hương Vũ thì bắt đầu dọn dẹp, những váy hoa cẩm y nàng bỏ qua, chỉ chọn những đồ nữ trang đáng tiếc bỏ vào tiểu y trong người nàng, hoặc chứa trong túi thêu. Nàng mang ra ngoài như thế thì người khác sẽ không hề nghi ngờ gì.

Xong khi chuẩn bị xong tất cả, Hương Vũ lại nói với nương tử quản gia, nói nàng ở trong nhà ngột ngạt, dự định đi đến trang viện bên ngoài giải sầu.

Đương nhiên là nương tử quản gia vội vàng đáp ứng, bây giờ ai cũng biết Hương phu nhân được sủng ái, ai dám tỏ thái độ với nàng.

Nhưng việc này nhanh chóng bị Hoắc Nghênh Vân biết được, lúc này Hoắc Nghênh Vân tỏ ý nàng ta cũng muốn đi.

Hương Vũ nghe chuyện này thì cảm thấy lúng túng, trên mặt cũng tỏ vẻ do dự. Hoắc Nghênh Vân nhíu mày, nhìn nàng: "Sao, chỉ có ngươi được phép đi, ta không thể đi sao?"

Nếu là lúc trước nàng còn phải kiêng kị Hương Vũ vài phần, nhưng mà bây giờ nàng không cần kiêng kị nữa.

Nàng nghe được phụ thân đi thành Yến Kinh, là vị vị hoàng thượng kia và cha cùng rời đi. Khi đến thành Yến Kinh, chắc hẳn là muốn an bài thân phận cho nàng và Nghênh Phong, nói cách khác, qua mấy ngày nữa nàng chính là công chúa.

Nếu là lúc trước, đương nhiên Hương Vũ không sợ đắc tội Hoắc Nghênh Vân, tốt xấu gì nàng cũng là thiếp được sủng ái, nhưng mà bây giờ Hương Vũ có tâm sự. Nếu như nàng cự tuyệt thì lại lo lắng bị người ta nhìn thấu, nàng chột dạ nhưng lại không nói gì, mặc cho Hoắc Nghênh Vân đi theo.

Thế là ngày hôm sau, Hương Vũ chuẩn bị theo Hoắc Nghênh Vân ra khỏi thành.

Lúc ra khỏi thành, đương nhiên Bạch Giản muốn đi theo.

Hương Vũ vừa nhìn thấy Bạch Giản, lập tức ngẩn người.

Nàng không nghĩ đến cảnh này.

Nếu Bạch Giản đi theo, sao nàng có thể chạy thoát được. Nàng do dự nửa ngày, cuối cùng nhìn về phía Bạch Giản mà nói: "Bạch Giản tỷ tỷ, tỷ không cần đi theo đâu!"

Bạch Giản cũng giật mình, nhìn về phía Hương Vũ.

Trái tim của Hương Vũ co rút lại, nàng cảm thấy ánh mắt của Bạch Giản cứ bình tĩnh liếc qua, dường như nhìn thấu tất cả tâm tư của nàng.

Nàng chột dạ, nhưng mà vẫn khẽ nói: "Bạch Giản tỷ tỷ, tỷ ở nhà nghỉ ngơi là được, không cần phải đi theo đến trang viện đâu, cũng không có chuyện gì lớn."

Bạch Giản nhìn qua nàng, nhếch môi không nói lời nào.

Trong lòng Hương Vũ thấp thỏm, nàng nghìn tính vạn tính lại phát hiện mình tính sót Bạch Giản.

Qua một hồi lâu sau, cuối cùng Bạch Giản cũng mở miệng noi: "Được, nô tỳ không đi theo, tiểu phu nhân hãy cẩn thận."

Hương Vũ như trút được gánh nặng, liên tục gật đầu.

Cuối cùng nghe Bạch Giản nói thế, Hương Vũ có thể yên lòng đi theo Hoắc Nghênh Vân ra khỏi thành. Lúc ra khỏi thành, hai người ngồi chung một chiếc xe ngựa, nhưng hiển nhiên hai người đều có tâm sự. Hương Vũ nghĩ đến mau né Hoắc Nghênh Vân để trốn đi, Hoắc Nghênh Vân lại nghĩ cách để Hương Vũ mất mặt.

Bây giờ nàng đã không còn sợ gì nữa, nàng muốn trút giận để Hương Vũ khó xử một phen thì nàng mới vui vẻ trong lòng.

Cứ như thế hai người đi tới vùng ngoại ô, lúc xe ngựa chạy đến lại có mùi hương ngọt ngào truyền đến. Bọn họ nhìn ra ngoài xe ngựa lại thấy rừng cây hồng, quả hồng kia đã chín, treo ở trên cây giống như đèn lồng nhỏ màu hồng.

Hương Vũ rất quen với nơi này, nàng nhớ năm đó Hoắc Nghênh Vân đi qua trang viện, làm ầm ĩ muốn ăn quả hồng. Mấy tiểu nha hoàn các nàng cùng nàng ta đi hái hồng, kết quả Nguyệt Tinh không cẩn thận trượt chân, suýt nữa rơi xuống sườn dốc bên cạnh.

Bởi vì chuyện này mà Hương Vũ cũng phát hiện nơi đó có một đường nhỏ, có thể đi qua khe suối bên cạnh, nối thẳng đến nơi khác, đó là một con đường tắt.

Hương Vũ nhìn thoáng qua Hoắc Nghênh Vân bên cạnh, nàng nghĩ nếu đi từ nơi này ra ngoài thì có thể đến quan đạo ngoài thành chờ xe ngựa đi về những châu phủ khác, cũng rất tiện. Nhưng mà lại hận Hoắc Nghênh Vân này, nhất định phải đi theo nàng, đây không phải là làm chậm tương lai của nàng sao?

Nàng đang suy nghĩ, lại nghe Hoắc Nghênh Vân nói:: "Quả hồng này thật sự rất thơm, ta muốn nếm thử."

Hương Vũ nghe thế thì trong lòng hơi động, nhân tiện nói: "Tiểu thư đã muốn thử thì chúng ta hãy xuống đi xem qua một chút, có thể chọn vài quả chín?"

Hoắc Nghênh Vân cũng có suy nghĩ, nàng thấy con đường bên kia rừng hồng hơi gập ghềnh, nàng muốn mượn cơ hội ngáng chân Hương Vũ nên lập tức đồng ý. Vì thế hai người xuống xe, lại cho thị vệ nha hoàn chờ ở đây.

Mặc dù bọn nha hoàn cảm thấy kỳ quái, nhưng thấy Hương Vũ không phản đối cũng vâng dạ đứng đó.

Hoắc Nghênh Vân thấy Hương Vũ lại đồng ý thì mừng rõ trong lòng, nghĩ nha hoàn này xuất thân ngu ngốc, chắc là không biết tâm tư của mình.

"Quả hồng này rất thơm, chắc là chín mọng." Hoắc Nghênh Vân nhìn qua một bên, nói câu được câu không.

"Ừm." Trong lòng Hương Vũ có tâm sự, nhìn thoáng qua rừng hồng, nàng nhớ kỹ đường nhỏ kia ở ngay chỗ này?

"Ta nhớ kỹ năm đó chúng ta cũng qua nơi này, lúc này ta còn bảo mấy nha hoàn bên cạnh giúp ta hái hồng." Hoắc Nghênh Vân cảm khái nói. Khi nói như thế, trong mắt nàng ta lại mang theo nụ cười dò xét, cứ như thế mà liếc nhìn Hương Vũ.

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Hương Vũ không nhìn Hoắc Nghênh Vân, nàng nhìn cây ở bên cạnh, cây hồng có vỏ màu xám đen, hiện lên nếp gấp khắc sâu, sâu đến mức vết rạn vểnh lên.

Nàng biết Hoắc Nghênh Vân cố ý, cố ý nhắc những chuyện này, thật ra bây giờ không có ai bên cạnh, nàng ta muốn dùng lời nói để đâm chọt nàng.

Nhưng mà Hương Vũ cũng không quan tâm, nàng sắp đi rồi, còn để ý những chuyện này làm gì?

Nàng cũng biết có lẽ Hoắc Nghênh Vân mượn cơ hội chơi ngáng chân nàng, vậy nàng chờ.

Lúc Hoắc Nghênh Vân ngáng chân nàng, nàng đã mất tích. Nói không chừng hầu gia sẽ không nghi ngờ gì nàng, mà sẽ nghi ngờ Hoắc Nghênh Vân.

Vì thế nàng cười: "Nếu tiểu thư thích thì chúng ta đi hái mấy quả cũng được."

Hoắc Nghênh Vân: "Thật sao? Vậy người giúp ta hái mấy quả đi."

Gương mặt vuốt tóc trên mặt, cười nói: "Được, nhưng mà ta thấy cây hồng kia nhìn hơi quen, ta qua bên kia hái một chút."

Hoắc Nghênh Vân cũng đi qua, nơi đó là dốc đứng quả thật không thể tin được. Hương Vũ này thật ngốc, ngốc quá, thật ra nàng cũng không muốn làm gì nàng ta, mà nàng ta lại muốn tìm phiền toái cho mình?

Đương nhiên là nàng lập tức vội vàng đáp ứng.

Đến lúc này Hương Vũ đã hiểu tâm tư của Hoắc Nghênh Vân, không phải nàng ta muốn hại mình sao?

Đi, ngươi muốn hại thì ta để ngươi hại.

Nàng đứng dậy rời đi, mới đi được hai bước quay đầu lại đã thấy được vẻ chờ mong trên mặt Hoắc Nghênh Vân, loại ánh mắt chờ mong nàng gặp xui xẻo.

"Dường như địa thế bên kia không tốt? Bằng không quên đi thôi." Hương Vũ cố ý nói như thế, nàng nghĩ muốn trêu chọc Hoắc Nghênh Vân.

"Sao lại như thế, như thế cũng không sao đâu, chỉ hái một quả hồng mà thôi!" Hoắc Nghênh Vân chỉ sợ Hương Vũ không đi nên vội vàng nói như thế.

Trên mặt Hương Vũ lộ vẻ do dự.

Hoắc Nghênh Vân vội nói: "Người đừng sợ chuyện này, bên ngoài rừng hồng đều là người của chúng ta. Nếu có chuyện gì thì chỉ cần hô lên một tiếng là được."

Hương Vũ: "Tiểu thư không gọi người giúp ta thì biết làm sao bây giờ?"

Hoắc Nghênh Vân: "..."

Nàng nghiến răng: "Sao có thể chứ, ta là loại người như thế sao? Hương Vũ, tuy nói trước kia ta hơi bất mãn, nhưng bây giờ người đã là thiếp của phụ thân ta, chúng ta đều là người một nhà, ta cũng coi người là trưởng bối, sao ta lại đối với người như thế?"

Hương Vũ nhìn dáng vẻ mở mắt nói dối của Hoắc Nghênh Vân, nhìn đủ rồi, nàng nghiêng đầu qua suy nghĩ một chút: "Nhưng mà ta là trưởng bối, tiểu thư nên hái hồng cho ta mới đúng?"

Hoắc Nghênh Vân nghẹn một hơi, rốt cuộc Hương Vũ này ngốc hay không ngốc, sao lại khó chơi như thế, nàng tốn nhiều công phu miệng lưỡi như thế!

Hương Vũ: "Bằng không tiểu thư hành lễ của vãn bối đi, ta làm trưởng bối giúp tiểu thư hái hồng cũng là bổn phận."

Còn phải hành lễ?

Sao ngươi không bảo ta quỳ xuống trước mặt ngươi luôn đi?

Như thế còn phải làm thêm một bước!

Suýt chút nữa nàng đã quay đầu rời đi, nhưng mà nghĩ lại cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Nàng nhìn chằm chằm vào Hương Vũ, qua  một hồi lâu, cười cười, sau đó hành lễ với Hương Vũ: "Làm phiền phu nhân đi qua giúp ta hái mấy quả hồng đi."

Hương Vũ: "Lễ với trưởng bối phải thấp hơn một chút."

Hoắc Nghênh Vân:!!!

Nàng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng băm Hương Vũ một trăm lần, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu.

Như thế đi được chưa?

Hương Vũ thấy Hoắc Nghênh Vân giận đến xanh mặt, tâm trạng rất tốt. Trước khi đi nàng có thể lừa Hoắc Nghênh Vân một lần, nghĩ lại vẫn cảm thấy vui vẻ.

Nàng cười nói: "Được rồi... Vậy ta đi qua xem một chút, các ngươi ở đây đừng lộn xộn."

Hoắc Nghênh Vân vội vàng gật đầu: "Đó là đương nhiên, người đi nhanh về nhanh."

Trong lúc Hương Vũ đi về phía bên kia rừng, Hoắc Nghênh Vân nhìn qua, thấy tận mắt nàng đi vào rừng hồng.

Trong lòng nàng khẽ động, cố ý đi đến chỗ khác, dừng ở chỗ kia một lát sau đó mới từ chỗ kia trở về.

Làm như thế thì thị vệ nha hoàn bên cạnh xe ngựa thấy được phương hướng nàng đi tới.

Hoắc Nghênh Vân về lại cạnh xe ngựa, ra lệnh cho những thị vệ kia: "Bây giờ Hương phu nhân đang có việc nên rời đi trước, bảo chúng ta đến trang viện chờ."

Lúc nàng nói chuyện này, đương nhiên mấy nha hoàn bên cạnh Hương Vũ không tin, sắc mặt trở nên khó coi: "Sao Hương phu nhân có thể đi một mình?"

Nha hoàn nói là muốn đi tìm, gia đinh ở bên cạnh thấy vậy đương nhiên không dám khinh thường, dù sao ai cũng biết Hương phu nhân kia được hầu gia sủng ái.

Hoắc Nghênh Vân nghe vậy thì thở dài: "Nếu như thế vậy thì chúng ta đi tìm phu nhân đi. Thật ra ta đã nói với phu nhân từ sớm là đừng chạy loạn, nhưng phu nhân lại không nghe."

Lời nói dối này của nàng có trăm ngàn chỗ hở, đương nhiên là không ai tin, nhưng mà cũng may nàng có tính toán từ sớm, nên dẫn đám người đi tìm kiếm ở hướng nàng đi tới: "Dường như phu nhân đi qua bên kia."

Nha hoàn không hề nghi ngờ, lập tức đi theo gia đinh đi con đường kia tìm, ai ngờ tìm nửa ngày cũng không thấy tung tích.

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Hoắc Nghênh Vân giày vò nửa ngày, nghĩ Hương Vũ kia cũng nên trở về rồi, nhưng mà ai biết vẫn không tìm thấy bóng dáng nàng ta. Nàng trở nên buồn bực.

Vì thế nàng lập tức dẫn người đi xem, ai ngờ tìm một vòng thật lớn cũng không tìm được.

Chính Hoắc Nghênh Vân cũng nói thầm, sẽ không thật sự xảy ra chuyện chứ?

Vậy thì không thể trách nàng được...

Về phần nha hoàn gia đinh cũng bị hù dọa, bọn họ không dám đi đến trang viện mà vội vàng trở về bẩm báo quản gia trong phủ.

Vương quản gia biết thì thân thể lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống. Lúc này ông ta vội vàng dẫn người đi tìm, nhưng đến tối vẫn không tìm được người, không hề thấy tung tích.

Hầu gia lại không ở trong phủ, Vương quản gia lo lắng nhưng cũng không có cách nào. Ông đi tìm Chu Y Bạch Giản, ai ngờ Chu Y đã theo hầu gia đi kinh thành, Bạch Giản thì chẳng thấy bóng dáng đâu, ai cũng không biết nàng ấy đi đâu.

Vương quản gia chỉ có thể nghiến răng: "Tìm, tiếp tục tìm! Làm sao cũng phải tìm được!"

Nếu thật sự tìm không được thì khi hầu gia trở về, ông ta chỉ có thể lấy cái chết tạ tội!
Bình Luận (0)
Comment