Hoắc Quân Thanh thấy đứa nhỏ này chẳng những không hề sợ hãi, mà ngược lại còn cao hứng vỗ tay gào thét, không khỏi buồn cười, ngoài buồn cười thì cảm thấy mình không nên tính toán với một đứa trẻ.
Xem đứa nhỏ này chẳng qua tầm ba bốn tuổi, ăn mặc sang trọng, hẳn là xuất thân đại gia, khi trở về sẽ cho người tìm ra người nhà và đưa về là được.
Lúc này hắn cũng không nói gì nữa, chỉ thúc ngựa phi nhanh.
Nhã Đạt vốn dĩ không sợ ngựa phi nhanh, nó thích nhất là cưỡi ngựa phi nước đại trên thảo nguyên, nên càng thêm hưng phấn, thậm chí còn vươn tay ra để bắt lá và hoa đào rơi trong gió: "Oa…"
Tiếng đứa nhỏ vui sướng kích động vang vọng bên tai, giọng nói non nớt véo von, một tiểu hài nhỏ xíu như vậy cứ gắng sức quơ quơ bàn tay nhỏ mập mạp của nó.
Hoắc Quân Thanh nhìn xuống, thấy gió thổi bay tóc của nó, tóc mềm mại đen bóng, mang theo nét ngây thơ chỉ đặc biệt trẻ con mới có.
Nhất thời trong lòng hắn lại nảy ra cảm tình chua xót khó nói bằng lời, không hiểu tại sao lại nhớ đến nữ nhân đã từng hầu hạ bên cạnh hắn.
Mái tóc của nàng cũng tương tự thế này, mềm mại đen nhánh, khi sờ vào có cảm giác rất tuyệt, khi ngửi thì có mùi thơm thoang thoảng.
{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}Hoắc Quân Thanh hơi ngẩng đầu lên, lọt vào tầm mắt là màu xanh um tươi tốt.
Hắn hít một hơi thật sâu và siết chặt dây cương trong tay.
Mấy năm qua vẫn luôn tìm kiếm nàng, nhưng do âm dương sai kém, dường như luôn có người cản trở, thế nên mỗi lần tìm đến đều là muộn một bước.
Lần trước tìm ra manh mối về nàng ở biên cương, Hoắc Quân Thanh lập tức đến trước, ai ngờ lại tìm thấy một vũng máu trong núi và một chiếc kẹp tóc đã bị gãy.
Hắn mơ hồ nhớ lại hình như đây là đồ mà hắn đã từng tặng cho nàng.
Sau đó Hoắc Quân Thanh tìm kiếm thêm một tháng trước khi trở về thành Yến Kinh.
Hắn ít nhiều đã có phần tuyệt vọng, nghĩ rằng có thể nàng thực sự đã chết, vì vậy đã lập cho nàng một phần mộ chôn cất di vật ở bên ngoài thành Yến Kinh.
“Thúc muốn đưa ta đi đâu đó?” Nhã Đạt tò mò ngưỡng mặt lên hỏi.
“Bán ngươi đi đó.” Hoắc Quân Thanh thản nhiên nói.
“Như vậy không được đâu.” Nhã Đạt vội vàng lắc đầu xua tay phản bác: “Nếu thúc bán ta đi thì ta sẽ không gặp được mẫu thân nữa. Thúc không được bán ta đi, ta không phải trâu bò.”
“Ta cứ muốn bán người đi đấy.” Hoắc Quân Thanh lãnh đạm, cố ý nói như vậy.
"Không được, không được! Nếu thúc muốn bán ta, thì ta sẽ tức giận đó." Nhã Đạt cau mày, quơ tay đe dọa.
Hoắc Quân Thanh nhướng mày, trên môi nở ra một nụ cười chua xót.
Hắn nhìn đứa bé ngây thơ trong sáng, lại nghĩ, nếu năm đó Hương Vũ không rời đi, hắn cưới nàng, nàng ở lại bên cạnh hắn, liệu có phải là hắn đã có thể có một đứa con từng này tuổi không?
Nhã Đạt phản đối một hồi, thấy Hoắc Quân Thanh cũng không nói nữa, nó bắt đầu nghĩ cách đào thoát.
Nước Đại Chiêu này không ngờ lại có nhiều người xấu đến thế, cái người cưỡi ngựa này có thể chính là một tên đại đểu cáng muốn bán mình đây mà.
Nhưng chạy thế nào nhỉ?
Nhã Đạt cau đôi mày nhỏ, rất ư là ưu phiền.
Phải biết rằng nó chỉ mới hơn ba tuổi đầu, thân thể còn rất thấp, nếu không có xe ngựa vậy thì không chạy thoát được đâu!
Đúng lúc này, nó nhìn thấy một xe bò ở phía đối diện, trong xe bò còn có vài người.
Nhã Đạt thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, vội vàng vẫy vẫy bàn tay nhỏ của mình và hét lên: "Cứu với, cứu với!"
Trên chiếc xe bò đằng đó là một gia đình nông dân đang chuẩn bị vào thành, nhìn thấy một đứa bé đang liều mạng hét lớn thì vội vàng nhìn sang.
Nhã Đạt tha thiết hét lên: "Hắn là kẻ xấu, là kẻ bắt cóc, hắn nói sẽ bán ta đi! Người tốt thấy việc gian ra tay hiệp nghĩa ơi, xin hãy giúp ta!"
Mặc dù nó đường đường là vương tử thảo nguyên, nhưng lại đang ở đất khách quê người, tuổi nhỏ đáng thương nên chỉ đành lém lỉnh dùng chút tinh ranh.
Hoắc Quân Thanh thấy đứa nhỏ nghịch ngợm như vậy liền kéo căng mặt, cố ý nói: "Chư vị, đây là con trai ta, nghịch ngợm chạy ra ngoài ăn quỵt thức ăn của người ta nên ta chỉ định cho nó chút giáo huấn, không ngờ nó lại hành sự bướng bỉnh thế này."
Nhã Đạt vừa nghe đã thấy khó chịu, tức giận nói: "Nói bậy, ai là con trai thúc chứ, ta mới không thèm làm con của thúc đâu!"
Hoắc Quân Thanh còn chưa nói gì, người nông dân trên xe bò đã nở nụ cười: "Ngươi xem ngươi trông giống hệt phụ thân mình, còn dám nói không phải là con của ông ấy ư?"
Giống?
Nhã Đạt oan ức, không hiểu nổi: "Làm sao có thể chứ, ông ấy không liên quan gì đến ta, chúng ta không giống nhau chút nào hết!"
Ai ngờ lần này, nữ nông dân trên xe bò cũng cười nói: "Sao lại không giống, hai người xem, hai người gần như là tạc ra cùng một khuôn, muốn giống bao nhiêu thì giống bấy nhiêu, nếu không phải là phụ tử thì mới lạ đó!"
Nhã Đạt: "Không có đâu! Ông ấy không phải là cha ta, mẫu thân nói cha ta đã mất sớm rồi…"
Tuy nhiên, trước khi nó nói hết lời, Hoắc Quân Thanh đã thúc ngựa tiếp tục đi.
Nhã Đạt giận dữ hét lên: "Người xấu, người xấu, thúc không phải là cha ta, ta mới không thèm làm con của thúc đâu!"
Hoắc Quân Thanh làm gì quan tâm tới nó, trước nay hắn không thích trẻ con, ngay cả đôi trai gái của hoàng thượng hắn cũng không cho chút sắc mặt nào dễ coi, huống hồ gì là đứa nhỏ nghịch ngợm không biết từ đâu chui ra này.
Chỉ là nhất thời hảo tâm mới đem theo đó đi để tránh cho nó bị người ta bắt đi mà thôi.
Khi ngựa đến một vùng ngoại ô, cỏ cao chim bay, gió thổi liễu rũ, xung quanh trống trãi, hắn mới nghiêng người xuống ngựa, nhân tiện tóm cổ áo sau của đứa nhỏ, để nó xuống đất.
Ngay khi Nhã Đạt vừa chạm đất, nó đã nhún người nhảy cách xa Hoắc Quân Thanh ra, sau đó rút dao găm nhỏ ở thắt lưng ra và nói với Hoắc Quân Thanh: "Đừng bám lấy ta nữa, lập tức đưa ta về thành, nếu không ta sẽ không khách khí đâu!"
Khuôn mặt nhỏ của em bé sữa trắng trẻo, ngay cả đôi lông mày dựng lên cũng non nớt đáng yêu, lời nói ra lại thật hài hước.
Hoắc Quân Thanh nhướng mày, nhạt giọng nói: "Ngươi là con trai ta, làm gì có đạo lý con trai động đao với cha mình chứ."
{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}Nhã Đạt nghe vậy thì mặt đỏ bừng lên vì tức giận, mặc dù còn nhỏ nhưng nó cũng biết đây là lời mắng người, ví dụ như một người cưỡi ngựa trên thảo nguyên mà vung roi với một người khác rồi nói “cẩu nhi tử nhà ngươi” thì chính là đang chửi nhau!
Nó nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhìn đao!"
Nói xong nó đã xông tới như một con nghé con.
Hoắc Quân Thanh làm gì sợ nó, có dũng mãnh đến đâu thì cũng chỉ là một nhóc con, khi đứa nhỏ chạy tới, hắn giơ tay, trực tiếp xách nó lên lần nữa.
Lần này Hoắc Quân Thanh không còn khách sáo, trực tiếp xách cổ áo nó tiếp tục đi về phía trước.
Toàn thân nhỏ của Nhã Đạt lơ lửng trên không trung, giống như một con rùa nhỏ rời khỏi mặt nước, liều mạng khua tay múa chân một cách vô ích, trong miệng còn hét lớn: "Người xấu, thả ta ra, thả ta ra, ta muốn nương ta! Hu hu hu, nương ơi, người xấu bắt nạt con!"
Hoắc Quân Thanh đã luyện võ từ nhỏ, sức mạnh trên cánh tay tự nhiên không nhỏ, nhưng lại có phần kinh ngạc.
Đứa nhỏ đang giãy dụa trong tay hắn như sóng trong nước, nếu là người thường, e rằng đã để nó thoát ra rồi.
Một đứa trẻ chỉ lớn bằng từng này sao lại mạnh mẽ như vậy được?
Nhưng Nhã Đạt không biết suy nghĩ trong lòng của Hoắc Quân Thanh, nó vùng vẫy một hồi nhưng không thể thoát ra được, nghĩ đến nương của mình không khỏi cảm thấy buồn, lẽ nào nó sắp bị bán đi rồi sao, lẽ nào cả đời này nó không được gặp nương của nó nữa sao?
Nó nghe nói trẻ con dưới năm tuổi không thể nhớ được chuyện, liệu sau này có phải nó sẽ quên mất cả hình dạng của nương luôn không?
Nghĩ đến cảnh này, nó mếu miệng suýt nữa khóc hu hu.
Lúc này, Hoắc Quân Thanh đã tới trước bia mộ, buông đứa nhỏ ra rồi không quan tâm tới nó nữa, chỉ ngồi trước bia mộ mà nhìn ngắm.
Mặc dù trong lòng còn nghi ngờ, nhưng sợ nàng thật sự đã chết, nên đã dùng kẹp tóc lập cho nàng mộ phần mộ chôn cất di vật.
Lúc này ngồi ở đây, không muốn nói gì, chỉ im lặng ngắm nhìn.
Nhã Đạt bên cạnh gào lên vài tiếng, rồi lén lút nhìn Hoắc Quân Thanh.
Nhưng lại thấy nơi đây là một nghĩa trang, bên cạnh phần mộ lại trồng đủ các loại hoa cúc, đa số là chưa vào mùa nhưng một số đã nở sớm rồi.
Mà nam nhân kia ngồi trong rừng hoa cúc, hình như hoàn toàn không để ý đến nó nữa.
Nó đảo mắt và nảy ra một ý tưởng trong đầu, lập tức lặng lẽ đứng dậy, khom người như một con mèo mà rón rén bước đi ra xa.
Người nó nhỏ, lại còn khom xuống, xung quanh cỏ cây xanh um, thỉnh thoảng có vài bụi cây lay động, tất nhiên là không dễ bị phát hiện.
Nó mừng trong lòng, thầm nghĩ lần này nó có thể trốn được rồi, đợi trốn ra được thì cướp ngựa của ông ta, ông ta có muốn đuổi theo nó cũng khó!
Tính toán nhỏ của Nhã Đạt cực hay, rồi nó cứ thế khom lưng đi, không dễ gì mới tới được chỗ con ngựa, nó rón rén đến bên cạnh con ngựa, đầu tiên nhớ nhón chân sờ sờ vào lông ngựa, sau đó thì thào: "Ta là Nhã Đạt, ta thích nhất là cưỡi ngựa, ngươi có thích để ta cưỡi không?"
Con ngựa hí lên một tiếng.
Nhã Đạt giật mình, nhanh chóng ngoảnh đầu lại nhìn, cũng may mà Hoắc Quân Thanh không có nhìn tới chỗ này.
Hiện tại, nó liều mạng vươn lên chỗ đạp chân trên con ngựa, hì hục trèo lên, cuối cùng khó khăn lắm mới ngồi lên được lưng ngựa.
“Mau, chạy đi!” Nó nổ lực dùng đôi chân ngắn ngủn của mình kẹp vào bụng con ngựa.
Con ngựa dường như do dự một chút, nghiêng đầu về phía Hoắc Quân Thanh.
Nhã Đạt lo lắng, vội vàng nói: "Người mau đưa ta đi, ta sẽ cho ngươi ăn toàn bộ cỏ xanh trên đồng cỏ của ta!"
Còn về phần cỏ xanh, cách đây hàng ngàn dặm, muốn ăn thì tự mà đi lấy!
Mũi của con ngựa lại phát ra mấy tiếng hí, sau đó phóng móng, vậy mà thực lại chạy đi.
Nhã Đạt thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nắm lấy dây cương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam nhân đó vẫn đang đứng ở trước bia mộ, hoàn toàn không để ý tới nó!
Người này ngốc quá đi mất, đến nỗi không biết mình đã ăn trộm ngựa của ông ta.
Nhã Đạt khá tự hào, càng phi ngựa về phía trước, con ngựa đó cũng khá nghe lời, vó ngựa cà rập cà rập, chạy thẳng về phía trước.
Sau khi chạy được một lúc lâu, nó lại lúng túng trước một ngã ba đường.
Nhìn về phía trước chính là con đường có hai bên cây cối tươi tốt, nhìn phía sau thì chính là con đường cũng có cây cối phát triển tương đương như vậy, ngẩng đầu nhìn thì vị trí của mặt trời dường như khác với trước.
Thành Yến Kinh ở hướng nào nhỉ?
Nó phát hiện hình như mình đã bị lạc, và không thể biết làm thế nào mới có thể trở lại thành Yến Kinh.
Lúc này có chút chán nản: "Người mình nhỏ thế này, lại cưỡi một con ngựa, không quen với người ở đây mà trời sinh mình lại đẹp đẽ như vậy, nhỡ gặp phải kẻ xấu cướp ngựa của mình rồi nhốt mình lại thì phải làm sao đây?"
Dù gì cũng là tâm tính của một đứa trẻ, nó suy nghĩ lung tung một hồi thì có chút hoảng sợ.
Lạc đường không quan trọng, bị bán đi cũng không thành vấn đề, nhưng như vậy thì mình sẽ không gặp được nương nữa!
Hu hu hu, không được, mình thích nhất là ôm nương ngủ vào ban đêm!
Không có nương, mình không ngủ được!
Nhã Đạt lập tức hối hận, có lẽ nó không nên lén lút trốn ra ngoài.
Suy nghĩ lung tung như vậy, nó cũng chẳng thèm đếm xỉa đến con ngựa, cứ để con ngựa đi lung tung, nó chán nghĩ lại rốt cuộc là thành Yến Kinh nằm ở hướng nào, rốt cuộc là nó đã đi ra khỏi thành từ hướng nào?
Ai ngờ khi ngẩng đầu lên lại phát hiện mình đã trở lại chỗ cũ, bên cạnh chẳng phải là người xấu đã bắt mình rồi muốn bán mình đi đó sao?
Nhã Đạt nhìn sang, thấy giữa rừng hoa cúc, bóng dáng nam nhân ấy cô liêu đến lạ thường, cô liêu đến nỗi khiến cây cối hoa lá xung quanh cũng trở nên mất thi vị.
Nhã Đạt sững sờ một hồi, cảm thấy nam nhân này rất đáng thương, khiến cho mũi người ta thấy cay xót.
{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}Có phải là nam nhân này cũng không thể tìm được nương của ông ta không?
Nhã Đạt nghĩ tới việc mình không tìm được nương của mình, mũi thấy cay cay, nước mắt cũng muốn rơi xuống luôn rồi.
Nó lau mắt thật mạnh, sau đó thất vọng lật người xuống ngựa, đi đến phía sau hắn.
“Ê, ta vừa chạy trốn, thúc không thấy sao?” Nó cố ý nói lớn.
Hoắc Quân Thanh mặc kệ.
Bướm lượn lờ bay trong rừng hoa cúc rộng lớn.
"Không phải là thúc muốn bắt ta đem bán sao?" Nhã Đạt chống hông, nghiêm chỉnh đứng ở đó quát tháo: "Ta trở lại rồi nè, sao thúc còn không bắt ta lại? Mau tới bắt ta đi!"
Hoắc Quân Thanh vẫn mặc kệ nó, chỉ có một con ong vo vo bay qua.
Nhã Đạt cảm thấy nhàm chán, dứt khoát chạy tới bên cạnh hắn, sau đó nhìn hắn thăm dò.
Khi nhìn qua, Nhã Đạt đã giật mình.
Đôi mắt của nam nhân khiến nó nhớ đến thảo nguyên mùa đông, hoang vắng thê lương, không mảy may có chút độ ấm, lạnh đến mức khiến người ta muốn khóc.
Lúc này, ánh mắt nam nhân nhìn thẳng vào bia mộ.
Nhã Đạt theo ánh mắt của hắn và nhìn thấy bia mộ.
Trong lòng Nhã Đạt nổi lên một chút thê lương, mũi cay xè, suýt chút nữa muốn khóc, nó bất đắc dĩ nói: "Đây là mộ của ai vậy? Là nương của thúc sao? Nương của thúc chết rồi, cho nên thúc không thể nhìn thấy mẫu thân nữa không phải?"
Tuy nhiên, nó nói như vậy, Hoắc Quân Thanh vẫn không lên tiếng, đáp lời nó cũng chỉ có chim chích bay qua trong không trung.
Nhã Đạt nổi lên tò mò và nghiêng người về phía trước, muốn nhìn cho rõ chữ.
Nương nó cũng đã dạy nó một chút chữ cái Đại Chiêu, nhưng bây giờ sau khi xem xét kỹ một chút, nó cũng chỉ có thể nhận ra chữ "Hương" trên đó mà thôi.
Nhìn một hồi, Hoắc Quân Thanh bên cạnh vẫn giống như người đá, nó buồn chán ngồi ở trên cỏ, hai chân nhỏ khoanh lại, nâng tay chống cằm.
"Này, không phải thúc định bán ta sao? Sao lại không quan tâm ta nữa vậy?"
"Rốt cuộc bên trong đó chôn ai vậy? Là nương của thúc à? Nương thúc không ôm thúc nên thúc ngủ không được chứ gì?"
Hu hu hu, tất cả trẻ em trong thiên hạ đều muốn được nương ôm. Dù Nhã Đạt nó là anh hùng hán tử trên thảo nguyên cũng phải tìm nương vào ban đêm!
Hoắc Quân Thanh tự nhiên nghe thấy được trong giọng nói trẻ con đã mang theo nghẹn ngào.
Hắn từ từ thu lại ánh mắt và nhìn nó.
Sau đó hắn nói: "Đây là thê tử của ta."
Nhã Đạt tò mò: "Thê tử của thúc chết rồi à?"
Hoắc Quân Thanh: "Ừ."
Nhã Đạt: "Thúc vẫn chưa già, vợ của thúc già lắm sao? Sao đang yên đang lành lại chết được?"
Hoắc Quân Thanh: "Nàng ấy còn rất trẻ, nhưng nàng ấy đã chết rồi."
Nhã Đạt thực sự không hiểu, nhưng nó nghiêng cái đầu và giả vờ rằng mình hiểu rất rõ: "Ồ...thì ra là như vậy, thúc thật đáng thương."
Đó là lần đầu tiên trong đời Hoắc Quân Thanh nghe người khác nói mình thật đáng thương.
Người nói câu này lại còn là một đứa trẻ.
Hoắc Quân Thanh: "Vậy sao? Sao ta lại đáng thương?"
Nhã Đạt tiếp tục hỏi hắn: "Sao ở đây lại có nhiều hoa cúc như thế?"
Hoắc Quân Thanh: "Khi còn sống nàng ấy thích hoa cúc nhất."
Thích hoa cúc nhất sao?
Nó nghĩ đến nương mình, nương nó ghét nhất là hoa cúc, nói hoa cúc vô dụng mà còn tốn tiền.
Nhã Đạt gãi đầu: "Thê tử của thúc chết rồi, vậy thúc có con không?"
Hoắc Quân Thanh lắc đầu.
Nhã Đạt nghe vậy, thở dài, nhưng lại nghĩ tới chính mình: "Thật ra, phụ thân của ta cũng chết rồi. Ta còn không biết bộ dạng của ông ấy trông như thế nào! Mẫu thân nói, khi ta còn ở trong bụng của mẫu thân thì ông ấy đã chết rồi."
Đôi mắt của Hoắc Quân Thanh chậm rãi rơi vào trên mặt đứa nhỏ.
Trước đây không nhìn kỹ, bây giờ nhìn kỹ lại, chẳng trách người qua đường nói rằng bọn họ giống cha con, nó đúng thật là trông rất giống hắn, nét mặt khí thế cũng tương tự.
Có một khoảnh khắc, thậm chí hắn còn thầm nghĩ, nếu Hương Vũ vẫn luôn ở bên cạnh hắn, nếu hắn cưới Hương Vũ, liệu nàng có sinh cho hắn một đứa con, một đứa trẻ trông giống như tên nhóc trước mặt này hay không?
Hắn không phải là người thích trẻ con, nhưng nếu có một đứa con trai thế này, hắn…
Cổ họng Hoắc Quân Thanh thấy chua chát.
"Cha ngươi qua đời thế nào?"
"Phụ thân ta…" Thực ra, Nhã Đạt chưa bao giờ nghe nương nó nhắc đến phụ thân, nhưng không quan trọng, nó đã nghe những người khác nhắc đến, mẫu nương cũng nhắc đến.
Nó cau mày, lão luyện giống như một tiểu đại nhân: "Con người của phụ thân ta, đê tiện vô sỉ, có mới nới cũ, làm rất nhiều điều ác, cuối cùng bị ngũ mã phanh thây mà chết!"
Hoắc Quân Thanh nhướng mày, nhìn đứa nhỏ một lần nữa.
Đây là lời mà một đứa trẻ nên nói sao?
Nhã Đạt tiếp tục: "Ông ta khi dễ nương ta, vứt bỏ nương ta và cũng không cần ta, vì vậy ta nghĩ, ông ta chết rồi mới tốt, nếu không có lẽ ta sẽ tìm ông ta báo thù cho nương ta! Hừ, như vậy thật lời cho ông ta rồi!"
Hoắc Quân Thanh nhíu mày, đứa trẻ non nớt như vậy, rõ ràng là rất ngây thơ, thế nhưng lời nó ra lại như thế này.
Dù gì nó cũng còn nhỏ, chưa hiểu được ân oán tình thù trong đó, khi lớn lên nếu biết những gì nó nói, e là không thể thoát khỏi một cách dễ dàng.
Lúc này hắn không khỏi đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Tóc của đứa nhỏ mềm mại, sờ vào rất thích, nhưng lại khiến hắn nhớ tới khoảng thời gian khi vẫn còn Hương Vũ.
Nhã Đạt không tình nguyện khi bị sờ tóc kiểu này: "Thấy thúc đáng thương mới cho thúc sờ một chút. Chỉ được sờ một chút thôi đấy nhé, không được nhiều hơn."
Thường ngày nó ghét nhất là bị người khác chạm vào, trừ nương nó ra thì không ai được sờ đầu nó hết.
Tuy nhiên, đôi tay của Hoắc Quân Thanh dày rộng mạnh mẽ, hoàn toàn khác với nương của nó, vậy mà nó lại cảm thấy khá thoải mái, sau đó không khỏi cọ cọ trong lòng bàn tay của hắn.
Nó lén lút liếc mắt nhìn hắn, không nhịn được hỏi: "Đúng rồi, lúc trước thúc nói muốn bán ta, có phải là trêu ta không?"
Hoắc Quân Thanh: "Ai trêu ngươi đâu, chính là muốn bán ngươi đó, mặt mũi ngươi cũng không tệ, biết đâu có thể bán được nhiều hơn mấy tiền."
Nhã Đạt khịt mũi và nói một cách giận dữ: "Nói dối!"
Hiện tại nó đã ít nhiều hiểu được, người này không phải là người xấu, sẽ không bán nó đi, người này chính là cố ý bắt nạt nó, làm nó sợ hãi!
Xấu xa quá đi!
Hoắc Quân Thanh mỉm cười, cười một cách thê lương và bất lực.
Hắn nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của đứa nhỏ: "Sau này ngươi lớn lên, phải nhớ rằng cha ngươi là cha ngươi còn ngươi chính là ngươi. Chuyện ông ấy làm không liên quan đến ngươi."
{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}Nhã Đạt: "Tất nhiên rồi! Cha ta không nuôi ta ngày nào, đương nhiên ông ta không liên quan gì đến ta rồi. Ngược lại là thúc…"
Nó buồn bực nhìn lại bia mộ kia: "Sao thê tử của thúc lại chết vậy? Trông thúc rất buồn, sao thúc lại để bà ấy chết vậy?"
Hoắc Quân Thanh chậm rãi cười.
Tại sao hắn lại để nàng chết ư?
Nếu hắn sớm biết tâm tư của nàng, sao có thể để nàng rời đi được.
Chỉ là không biết!
Có điều Hoắc Quân Thanh cũng hiểu, nếu Hương Vũ không rời đi, Hương Vũ vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ hắn, hắn cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện cưới nàng làm thê tử.
Chỉ khi đánh mất nàng, hắn mới hiểu được tâm ý của mình, nhưng đã quá muộn rồi.
Hắn nhìn lại tấm bia mộ, thật lâu sau mới lẩm bẩm: "Ta chưa từng hiểu điều nàng ấy muốn, nàng ấy cũng không nói với ta, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ cho nàng ấy, vì vậy nàng ấy đã bỏ ta đi."
"Rời đi rồi, ta lại không tìm được nàng ấy nữa."