[1] Thương môn nữ tế: Con rể đến nhàLúc nghe mẫu thân nói lời này Hương Vũ vô cùng yên tâm
Sau khi yên tâm thì nàng lại cảm thấy cảm động.
Nàng biết mẫu thân vô cùng tức giận với Hoắc Quân Thanh, lúc ấy hận không thể lột da hắn, nhưng mà bây giờ vì nàng, bà ấy sẵn lòng nhường một bước, sẵn lòng cho Hoắc Quân Thanh một cơ hội.
Đây đều là vì nàng.
Hương Vũ muốn ở cùng cùng với Hoắc Quân Thanh, nàng thích Hoắc Quân Thanh, cảm thấy chỉ cần thấy được Hoắc Quân Thanh thì mạng của nàng cũng dắt bên người hắn.
Nhưng nàng cũng quan tâm mẫu thân.
Nếu như nói giữa Hoắc Quân Thanh và mẫu thân chỉ có thể chọn một thì nàng sẽ chọn mẫu thân chứ không phải Hoắc Quân Thanh.
Hoắc Quân Thanh là mạng của nàng, nhưng với nàng mà nói thì mẫu thân còn quan trọng hơn Hoắc Quân Thanh.
Cho nên bây giờ, mẫu thân sẵn lòng cho Hoắc Quân Thanh một cơ hội, nhưng thật ra là cho nàng một cơ hội.
Hương Vũ nghĩ đến chuyện này, trong lòng nàng dâng lên một sự ấm áp.
Ban đầu, nàng cũng không thân thiết với mẫu thân chưa từng gặp mặt này, cũng không biết ở chung thế nào. Sau đó dần dần tốt hơn, máu mủ tình thân dần xuất hiện, càng lúc nàng càng ý thức được mẫu thân đối với nàng rất tốt.
Đối với bên ngoài bà ấy kiên cường quả quyết, nhưng đối với nàng lại dịu dàng như tơ, luôn suy nghĩ vì nàng.
Có đôi lúc nàng nghĩ, mặc dù nàng làm bé gái mồ côi mấy chục năm nhưng cuối cùng ông trời đối với nàng cũng không tệ, để mẫu thân tìm được nàng, có thể hưởng thụ ngày tháng vui vẻ.
Công chúa Kỳ Nhã nhìn đôi mắt ngập nước của nữ nhi nhìn mình với vẻ cảm động, nhíu mày nói: "Sao thế?"
Hương Vũ đi qua nắm cánh tay mẫu thân, dựa vào: "Nương, người đối với con thật tốt!"
Công chúa Kỳ Nhã "Chậc chậc chậc" lắc đầu: "Nói dễ nghe như thế, ta còn chưa đồng ý mà!"
Hương Vũ cười, cười đến ngọt ngào, dịu dàng làm nũng: "Dù cho nương không đồng ý thì con vẫn cảm thấy nương tốt với con."
Công chúa Kỳ Nhã nghe vậy thì cười: "Chưa chắc ta sẽ đồng ý."
Hoắc Quân Thanh muốn cưới nữ nhi của mình thì chuẩn bị bị lột một lớp da đi.
***
Mẫu thân dự định khảo nghiệm Hoắc Quân Thanh thế nào Hương Vũ cũng không biết, nhưng nàng cũng không muốn quan tâm nhiều như thế. Nàng tin mẫu thân muốn tốt cho nàng, bà ấy đã đồng ý thì nhất định có thể thành.
Hai ngày nay nàng an tâm hơn nhiều, sau khi an tâm thì ngoại trừ hầu hạ bên người mẫu thân còn đi qua nơi phụ thân thái thượng hoàng.
Đối với người phụ thân này, Hương Vũ cảm thấy xa lạ, nhưng mà cũng may còn Nhã Đạt.
Bây giờ Nhã Đạt rất quen với vị ngoại công thái thượng hoàng này rồi, thậm chí thằng bé còn thích ngoại công thái thượng hoàng này nữa.
Nhã Đạt muốn chơi gì đó mà nương không cho chơi thì đi tìm ngoại công thái thượng hoàng chắc chắn sẽ được. Hắn muốn gì mà nương không cho thì đi tìm ngoại công thái thượng hoàng, chắc chắn sẽ có.
Điều này khiến cho Hương Vũ không xem nổi nữa, vì thế hôm đó khi Hương hôm đó Hương Vũ tới bái kiến thì không nhịn được mà nói: "Phụ hoàng, nữ nhi biết ngài thương thằng bé, nhưng cũng không thể sủng quá mức. Thằng ba chỉ ba tuổi thôi, là tiểu hài tử, có đôi khi ngài cho hắn thứ gì chính là lãng phí thứ đó."
Thái thượng hoàng nghe thế thì lại phản đối: "Nhưng mà trẫm chỉ cho nó chút đồ chơi nhỏ mua vui thôi, sao lại gọi là lãng phí đồ vật?"
Hương Vũ im lặng, đó đúng là đồ chơi nhỏ mua vui, gì mà bạch ngọc tạo hình mèo trắng hiếm có, cái gì mà khối san hô làm thành cây san hô, còn có những thứ hiếm thấy khác đều bị Nhã Đạt cầm đi về.
Điều càng khiến người ta bất đắc dĩ là Nhã Đạt thích ngựa, vậy mà phụ hoàng cho người chuyển ngựa đặc biệt ở nước Khắc La xa xôi tới, nói là muốn tặng cho Nhã Đạt.
Bây giờ Nhã Đạt gần như bị sủng đến không biết trời cao đất rộng, cứ tiếp tục như thế thì làm sao được.
Thái thượng hoàng nhìn nữ nhi, giơ tay lên vuốt bộ râu vốn không tồn tại: "Hương Vũ, những thứ này đều không phải thứ quan trọng. Nhã Đạt là cháu trai của trẫm, cũng hợp ý trẫm. Trẫm thích thằng bé, tiện tay thưởng thằng bé thứ gì đó cũng không phải chuyện gì lớn."
Lúc thái thượng hoàng chưa được ba mươi sáu ba mươi bảy nhìn qua nữ nhi, thật ra trong lòng hơi xúc động, cũng có chút không được tự nhiên.
Đây là con gái ruột của y, đương nhiên là trong lòng y vô cùng yêu thương, hận không thể cho nàng những thứ tốt nhất.
Nhưng mà...
Khi y nhớ tới những chuyện mình đã làm qua, những chuyện đã nói qua thì không còn mặt mũi đối mặt với nữ nhi này.
Y nhớ năm đó còn kích động Hoắc Quân Thanh như thế nào như thế nào, không ngờ lại là đối phó với nữ nhi của mình, thật sự là hận không thể cho mình một bạt tay.
Nhớ đến chuyện này, y lại hận Hoắc Quân Thanh đến nghiến răng, nếu không phải nể mặt hắn là huynh đệ tốt của mình thì đã nghiền xương hắn thành tro từ lâu!
Về phần bây giờ, Hoắc Quân Thanh muốn cưới nữ nhi của y, làm con rể y, hắn cứ mơ mộng hão huyền đi.
Thái thượng hoàng dỗ dành nữ nhi mà nói: "Hương Vũ, gần đây con cũng bỏ chút thời gian nhìn xem con thích chỗ hành cung nào, hoặc là thích dừng chân ở đâu. Trẫm đã bàn với hoàng huynh con rồi, muốn cho con một chỗ đất phong để con làm nữ phong chủ tiêu diêu tự tại."
Hương Vũ cũng không có hứng thú gì với đất phong, thật ra nàng muốn đến thăm dò ý tứ của phụ hoàng. Ở chỗ nương đã không thành vấn đề, còn nơi phụ hoàng thì sao.
Đáng lẽ cha sợ nương thì sẽ không có chuyện gì, nhưng mà rốt cuộc cha cũng là thái thượng hoàng, y lại là huynh đệ tốt lúc xưa của Hoắc Quân Thanh, chỉ sợ y không chịu được Hoắc Quân Thanh.
Ai ngờ sau đó, thái thượng hoàng lại nói một câu: "Trẫm đã chọn xong rồi, muốn tìm cho con một phò mã, con rể tới nhà."
Hương Vũ nghe xong thì trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, phò mã? Con rể tới nhà?
Thái thượng hoàng cười ha hả: "Đúng, trẫm đã bàn xong với hoàng huynh con rồi, con rể này nhất định phải ở rể hoàng gia chúng ta, sinh hài tử thì theo..."
Y suy nghĩ, nụ cười ảm đạm: "Ừm, theo họ nương con."
Hương Vũ: "..."
Nàng do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: "Phụ hoàng, vậy ngài bàn với nương con chưa?"
Thái thượng hoàng: "Đã bàn qua rồi! Đương nhiên đã bàn qua rồi!"
Không có mẫu dạ xoa kia đồng ý, sao y dám nói như thế.
Thái thượng hoàng nhớ đến chuyện này răng cũng đều đau, y phong lưu cả một đời, chưa từng nghĩ bây giờ đã làm thái thượng hoàng, lại bị Kỳ Nhã dùng thế lực chèn ép khắp nơi. Nhưng mà cũng không có cách nào, ai bảo y có lỗi với nàng, y nhận mệnh.
Hương Vũ cảm thấy hơi khó hiểu, nàng muốn hỏi, ai ngờ lúc này người hoàng huynh Triệu Nghênh Phong của nàng lại đến đây, nàng đành phải thu lại lời nói.
Triệu Nghênh Phong cũng vô cùng cung kính đối với vị phụ hoàng này. Mặc dù y đăng cơ làm vua nhưng mỗi ngày đều đến thỉnh an, gặp phải triều chính đại sự cũng sẽ tìm thái thượng hoàng bàn bạc, nhưng mà mỗi khi như thế, thái thượng hoàng luôn phất tay nói: "Con đi tìm Quân..."
Thái thượng hoàng nói được nửa câu thì ngừng lại: "Thôi, thôi, đưa đây trẫm xem."
Triệu Nghênh Phong cụp mắt giả ngu, chỉ xem như không biết thái thượng hoàng muốn nòi gì.
Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, Triệu Nghênh Phong muốn thỉnh giáo phụ hoàng một vấn đề. Hương Vũ ở bên cạnh nhìn thấy thì cáo từ mà đi, ai ngờ Triệu Nghênh Phong lại nói: "Hoàng muội đi thong thả, đúng lúc trẫm cũng muốn qua ngự thư phòng, tiện đường đưa hoàng muội một đoạn đường."
Hương Vũ cũng không nói gì nữa.
Lúc đi ra khỏi điện của thái thượng hoàng, Triệu Nghênh Phong đi trước, Hương Vũ cúi đầu cẩn thận đi ở phía sau.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, trước kia người này là thiếu gia, nàng là nha hoàn, bây giờ không ngờ y lại thành hoàng huynh của nàng.
Triệu Nghênh Phong: "Hôm đó muội gặp qua á phụ rồi?"
Hương Vũ ngẩn người một chút, cảm thấy cách xưng hô của y vô cùng khó chịu, nhưng mà vẫn gật đầu: "Ừm, gặp rồi."
Trước đó ít nhiều gì cũng đoán được Triệu Nghênh Phong cố ý cho Hoắc Quân Thanh cơ hội để Hoắc Quân Thanh có cơ hội gặp nàng.
Nhưng nàng là muội muội của Triệu Nghênh Phong, mà bây giờ Triệu Nghênh Phong lại mở miệng gọi Hoắc Quân Thanh là á phụ.
Nàng hơi đau đầu, cũng cảm thấy rối tung lên, đây đúng là một chuyện vừa xấu hổ vừa vừa bất đắc dĩ.
Triệu Nghênh Phong cũng ý thức được gì đó, cũng cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không nói thêm nữa. Y lại nhắc chuyện của Nhã Đạt: "Nhã Đạt rất có tư chất, ý của phụ hoàng là phải cho thằng bé học vỡ lòng từ sớm. Ta đã chuẩn bị xong tiên sinh cho hắn rồi."
Hương Vũ chỉ có thể gật đầu: "Ừm, tạ ơn hoàng huynh."
Một tiếng hoàng huynh này khiến Triệu Nghênh Phong nghe được trong lòng cũng thấy khó chịu.
Y khẽ thở dài, nhìn qua mái cong trùng điệp phía trước, nói: "Hương Vũ, giữa ta và muội không cần chữ tạ này. Hễ là chuyện ta có thể giúp muội thì tất nhiên sẽ cố hết sức giúp đỡ."
Hương Vũ giật mình, nàng có ý muốn nghe ngóng như lại có cảm giác không ổn, cuối cùng cụp mắt xuống.
Triệu Nghênh Phong quay đầu nhìn nàng: "Lời nói của phụ hoàng đó muội không cần lo lắng, thuận theo tự nhiên là được."
Sai khi nói xong thì y đã dẫn theo xa liễn đi xa.
***
Thuận theo tự nhiên là được.
Hương Vũ biết nên thuận theo tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn hơi bận tâm.
Nàng gấp gáp muốn gặp lại Hoắc Quân Thanh, bàn bạc với hắn, nhưng rốt cuộc vẫn không có cơ hội.
Tình hình kế tiếp lại có thay đổi, nương nàng là công chúa Kỳ Nhã không biết vì sao lại tức giận, chỉ nói là Hoắc Quân Thanh này không biết điều, cho thể diện mà không cần, nói không muốn hắn làm con rể nữa.
Hương Vũ kinh hồn bạt vía, vội vàng đi khuyên nhưng lại không thể.
Ngay lúc đó, thái thượng hoàng lại bắt đầu gióng trống khua chiêng muốn tuyển phò mã cho nàng, nói nhất định phải ở rể mới được.
Tuy nói là phải làm con rể đến nhà, nhưng ai cũng biết công chúa Hương Vũ này là muội muội mà hoàng thượng sủng ái nhất, cũng là nữ nhi mà thái thượng hoàng sủng ái nhất, trong phút chốc đã có người người muốn tham gia. Cuối cùng thái thượng hoàng thật sự chọn ra một người, nói là người này đến từ Bắc Lăng, phụ mẫu đều đã mất, nhưng văn tài vũ lược tinh thông mọi thứ.
Hương Vũ nghe vậy thì giống như là sấm sét giữa trời quang.
Nếu như cha nương thật sự không chấp nhận Hoắc Quân Thanh thì nàng có thể không gả, một mình hầu hạ phụng dưỡng bên nương, nuôi lớn Nhã Đạt. Sau đó nàng sẽ dùng cả đời mình để tưởng niệm nam nhân kia, nàng có thể làm được.
Nhưng bảo nàng gả cho người khác, tuyệt đối không thể nào.
Nhưng đến lúc này, gần như tất cả mọi người đều chung một vẻ mặt. Nàng đi cầu nương thì lại chẳng thấy bóng dáng nương đâu, nàng đi tìm phụ hoàng thì phụ hoàng cũng tỏ vẻ mờ mịt, chỉ nói đây chẳng phải rất tốt sao?
Thậm chí ngay cả hoàng thượng Triệu Nghênh Phong khi xưa nói muốn giúp nàng cũng không thấy tung tích, cố ý tránh né nàng.
Đến giờ phút này, Hương Vũ thật sự là kêu trời trời không biết, gọi đất đất không nghe.
Rốt cuộc Nhã Đạt cũng là trẻ con, không hiểu được tâm sự của Hương Vũ, mỗi ngày đều cưỡi ngựa dắt chó chơi đến quên cả trời đất.
Hương Vũ vẫn ở đó nghĩ đến tâm sự trong lòng, gần như tuyệt vọng.
Nàng không muốn gả cho người khác, ngoại trừ Hoắc Quân Thanh thì ai cũng không muốn.