Tất nhiên Hương Vũ không nỡ ở ra vẻ công chúa trước mặt hầu gia.
Trong lòng nàng, hầu gia mãi mãi là hầu gia, chí cao vô song, nàng yêu hết lòng, yêu đến cam tâm tình nguyện, vì vậy dù cho bây giờ hắn mất đi tất cả, hắn vẫn là hầu gia tôn quý như cũ.
Nhưng mà chuyện liên quan đến con trai nàng Nhã Đạt thì khác.
Hương Vũ hỏi một lượt, rốt cuộc đưa nhi tử đi đâu rồi. Nàng biết là một nơi gọi là thư viện Nhạc Lâm, nàng không dám hoàn toàn tin vào lời của Hoắc Quân Thanh, nên gọi quản gia đến vặn hỏi cặn kẽ một phen, sau khi nghe được lời quản gia nói, nước mắt rơi xuống như mưa.
Quản gia nói học viện đó có nội quy, khi nghe gà kêu phải thắp đèn đọc sách. Nếu có chỗ nào không tốt, thì phải đi chăm sóc hàng tre trúc, nghe nói có người bước vào nhưng lại bò ra.
Nơi thế này là nơi con trai nàng có thể đi sao? Nhã Đạt của nàng, chẳng phải thằng bé phải bỏ mạng nhỏ sao.
Nàng lập tức nổi giận đánh Hoắc Quân Thanh một phen rồi tức giận xoay mặt đi. Hoắc Quân Thanh thấy vậy thì ôm nàng khẽ dỗ dành, nói nhi tử lớn rồi, cũng nên đi học rồi. Viện trưởng thư viện đó là bằng hữu của hắn, nhất định sẽ dạy dỗ tốt cho nhi tử của hắn, vân vân…
Hương Vũ rơm rớm nước mắt nói: “Nhã Đạt cần phải dạy dỗ sao? Không phải thằng bé cũng khá tốt sao? Dựa vào cái gì màcòn nhỏ như vậy, lại đưa thằng bé đi xa như vậy, đó không phải là nơi tốt. Nếu có gì bất trắc, chàng bảo sau này ta phải sống thế nào?”
Hoắc Quân Thanh bất đắc dĩ.
Thật ra hắn chỉ muốn giáo huấn tiểu tử này một xíu để cho hắn và Hương Vũ hưởng thụ tân hôn tình nồng mật ý, vậy nên bắt đầu cho thằng bé đi học vỡ lòng. Dù sao thằng bé cũng xem như không quá nhỏ nữa, nó lại là một đứa trẻ thông minh, đợi một thời gian nhất định sẽ thành tài.
Nhưng mà cho dù hắn nói ra những suy nghĩ này thì Hương Vũ cũng nghe không lọt, nàng chỉ có ba chữ: “Cần con trai.”
Hoắc Quân Thanh thở dài: “Vậy ta cho bồ câu đưa thư, bảo người dẫn thằng bé về vậy.”
Lâp tức Hương Vũ ngừng khóc, mở to đôi mắt ngấn nước: “Thật sao?”
Hoắc Quân Thanh càng thêm bất đắc dĩ: “Tất nhiên, sao ta có thể gạt nàng đây?”
Hương Vũ hừ một tiếng, lau nước mắt: “Miệng chàng không có nói thật, toàn gạt ta!”
Đối với sự tố cáo của nàng, hắn chỉ bất lực mấy máy môi, không dám nói gì.
Được, hắn thừa nhận, chuyện vừa nãy, thật sự là hắn đã lừa nàng.
Sau khi Hương Vũ phản đối, Hoắc Quân Thanh lập tức phái người đi đón Nhã Đạt. Hương Vũ trông mòn con mắt, cuối cùng thị vệ đón Nhã Đạt cũng trở về.
Ai ngờ người nọ không hề đón Nhã Đạt trở về, sắc mặt đầy mong chờ của Hương Vũ lập tức thay đổi, nàng chỉ vào Hoắc Quân Thanh lên án: “Chàng lừa ta! Chàng lừa ta! Nhã Đạt đâu?”
Hoắc Quân Thanh cũng khó hiểu, vội hỏi trưởng thị vệ kia, trưởng thị vệ lại hồi bẩm: “Sau khi tiểu thiếu gia đi học viện như cá gặp nước, vui quên đường về, nói không muốn quay lại.”
Hả?
Hương Vũ không tin: “Hầu gia gạt người!”
Hoắc Quân Thanh giận tím mặt, gặng hỏi trưởng thị vệ kỹ càng. Trưởng thị vệ cũng bất đắc dĩ nói lại tình cảnh lúc đó một phen.
Hóa ra học viện này phân thành nhiều học đường, tuổi của mỗi đứa trẻ trong học đường tương đương nhau. Nhã Đạt vào học đường Trưởng Lộc từ ba đến bảy tuổi, kết quả, thằng bé vừa vào, thì đã bắt nạt mấy đứa trẻ tròn học đường Trưởng Lộc đến mức nghe tên mà biến sắc, từ đó la lối om sòm, uy phong lẫm liệt.
Trưởng thị vệ nói: “Tôn viện trưởng cũng khuyên thiếu gia quay về, nhưng thiếu gia nói, chỗ này rất tốt, ngài ấy vẫn muốn kết giao một vài bằng hữu, chơi cực vui, mới không muốn về.”
Trưởng thị vệ không ngại ngùng nói, lúc nói tiểu thiếu gia thế này, toàn bộ mấy vị “Bằng hữu” bên cạnh y đều cúi đầu, vô cùng ủy khuất, vô cùng bất lực, giận mà không dám nói gì.
Hoắc Quân Thanh nhướn mày, sau đó đi qua, ôm Hương Vũ: “Công chúa, nàng xem, Nhã Đạt đi rồi như cá gặp nước, con trẻ đã thích, chúng ta làm phụ mẫu cũng không nên quá hà khắc với thằng bé, đúng không?”
Hương Vũ vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc, vẫn thẩm vấn trưởng thị vệ một phen, xác định không phải là Hoắc Quân Thanh không cho con quay lại, quả thật là con thích học viện đó, cũng đành chịu: “Thôi vậy, tùy thằng bé đi.”
...
Không thể không nói, hai người gặp lại nhau sau một khoảng thời gian dài, đương nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn. Hoắc Quân Thanh đã thay đổi dáng vẻ cao lãnh ngày trước, sủng ái và che chở nàng hết mực, Hương Vũ bây giờ, thật sự là chìm trong bể mật ngọt, không hề quan tâm những chuyện khác
Ai ngờ chớp mắt đã đến tháng này, là sinh thần của thái thượng hoàng, Hương Vũ là một công chúa, đương nhiên cũng nên đến thành Yến Kinh, chúc thọ cho thái thượng hoàng, mà Hoắc Quân Thanh không nỡ xa kiều thê, cũng muốn đi cùng.
Hương Vũ có chút lo lắng: “Chàng cũng muốn cùng ta đi kinh thành sao?”
Hoắc Quân Thanh đang viết chữ, nghe thấy lời này, đầu bút hơi khựng lại, thấp giọng nói: “Sao, ta không thể gặp người sao, nàng không muốn để cho ta đi?
Hương Vũ: "..."
Chẳng lẽ hắn không thể gặp người sao?
Hương Vũ cảm thấy hơi khó xử, mặc dù để người khác biết cũng không có gì, nhưng vẫn luôn cảm thấy... Chột dạ.
Nàng cúi đầu buồn rầu một lúc, cuối cùng mới nói: “Đến lúc đó chàng cố gắng gặp ít người thôi, tránh bị người khác nhận ra. Ngộ nhỡ bị người khác khuyên cản cũng thôi đi, chỉ là sợ bị...”
Nói đến đây nàng ngừng lại một lúc, chỉ sợ bị tông tộc Hoắc gia nhìn thấy, chỉ sợ lão tổ tông bọn họ có thể giận đến nỗi đội mồ sống lại.
Hoắc Quân Thanh mỉm cười, ném bút lông lên giấy Tuyên, giọng điệu hơi mang theo vẻ chế giễu: “Ta cũng không sợ, nàng sợ cái gì?”
Hương Vũ cẩn thận nhìn hắn một cái: “Được, vậy chúng ta cùng nhau đi đi.”
Lông mày Hoắc Quân Thanh khẽ động.
Tiểu nữ nhân này, nàng sợ hắn không thể gặp người, dáng vẻ thật không cam lòng.
Hắn càng muốn quang minh chính đại xuất hiện ở thành Yên Kinh, để mọi người đều thấy, hắn chính là vị phò mã kia đã cưới được công chúa.
Ngày hôm nay, thành Yên Kinh dán giấy đỏ giăng gấm, bày cổng chào, một đường vào cung, múa lân đốt pháo, múa hát tưng bừng, đây đều vì sinh thần của thái thượng hoàng.
Hương Vũ tiến cung chúc thọ thái thượng hoàng, đến điện Đông Hoa, lại thấy cảnh tượng xa hoa, châu ngọc bủa vây, nơi nơi đều ung dung hào hoa, nàng cảm thấy có chút không quen. Mặc dù nàng là công chúa, nhưng thật ra cũng không lớn lên ở thành Yên Kinh, sau khi được phong hào sẽ đi đất phong. Cho dù thân phận nàng cao quý nhưng lại không nhận ra người nào.
Bây giờ mẫu thân của nàng là công chúa Kỳ Nhã cũng quay về thảo nguyên rồi, người nàng quen biết trong cung cũng chỉ có hoàng huynh mà thôi.
Trái lại hoàng huynh cũng có chút thương cảm nàng, đặc biệt hạ lệnh cho thái giam1 bên cạnh y tìm hai vị nữ quan bồi tiếp nàng, mặc cho nàng sai khiến.
Hương Vũ thấy vậythì an tĩnh ngồi một bên, nàng biết tiếp theo đây sẽ có rất nhiều nghi lễ rườm rà, những lễ nghi này nàng có học qua, cũng không có gì phải lo lắng chỉ là cảm thấy nhàm chán mà thôi.
Lúc này đã có những hoàng thân quốc thích đến từ sớm chú ý đến Hương Vũ. Dù sao vị công chúa Bác Viễn này không nói gì khác, chỉ nhìn đất phong kia là biết được hoàng thượng và thái thượng hoàng sủng ái thế nào. Nghe nói hoàng thượng còn là tỷ đệ song sinh với công chúa.
Mọi người nhân cơ hội này đến chào hỏi Hương Vũ, sau khi nói chuyện vài câu thì phát hiện tính cách Hương Vũ dịu dàng, cũng không phải là người có tính cách ngang ngược càn rỡ như các nàng nghĩ nên càng niềm nở chu đáo. Bọn họ nói chuyện với nàng, rồi nói với nàng về rất nhiều tiết mục trong lễ vạn thọ, muốn khiến nàng yêu thích, tranh thủ kết giao.
Bên cạnh có mấy người, mới đầu không dám bước đến, sau đó phát hiện vị công chúa Bác Viễn tiếng tăm lừng lẫy này lại bình dị dễ gần như vậy, từng người từng người đều cảm thấy hối hận, cũng tiến lên trước.
Mà trong đoàn người đó, Trần phu nhân gia quyến của lễ bộ Lại Bộ Tả Thị Lang Trần đại nhân cũng nhìn chằm chằm về bên này.
Trượng phu bà chỉ là quan hàm tứ phẩm, bà bị giáng một cấp cáo mệnh, cũng chỉ là ngũ phẩm cáo mệnh mà thôi. Dựa theo quy củ những năm trước, bà hoàn toàn không có cơ hội tiến cung chúc thọ. Nhưng năm nay không giống trước, đây là hoàng thượng chúc thọ thái thượng hoàng, bách quan cùng chúc mừng, được quốc ngoại ân chuẩn, ngũ phẩm cáo mệnh cũng có thể tiến cung dự yến tiệc bái thọ, vỉ thế bà cũng xem như cũng chen chân từng trải rồi.
Lần đầu đến, tất nhiên là nơm nớp lo sợ cẩn thận từng li từng tí, nhất thời nghe người khác nói trước mặt là vị công chúa Bác Viến đó thì đôi mắt tỏa a ánh sáng, trong lòng thầm có ý muốn nịnh bợ. Nàng dâu lớn của con trai cả còn khẽ nói: “Nương, người xem, đó chính là công chúa Bác Viễn, nghe nói vị công chúa Bác Viễn này là muội muội song sinh của đương kim hoàng thượng.”
Trần phu nhân gật đầu: “Đúng, ta thấy công chúa và các con tuổi tác cũng gần bằng nhau, mai này các con thân thiện ân cần một chút, có lẽ sẽ lọt vào mắt của công chúa."
Con dâu lớn gật đầu: “Nương, cái này con hiểu rõ.”
Nghe vậy, Hoắc Nghênh Vân ở bên cạnh trong lòng lại thầm kinh ngạc.
Hóa ra lúc Hoắc Nghênh Vân ôm giấc mộng công chúa tiến vào thành Yên Kinh, kết quả bị công chúa Kỳ Nhã trực tiếp vạch trần, suýt nữa bị tát một bạt tay. Hoắc Nghênh Vân hoảng sợ không thôi, vô cùng xấu hổ, bị áp giải đi. Kết quả sau khi bị áp giải, lại không ai để ý đến nàng, đợi đến lúc người ta nhớ ra, nàng đã chịu khổ rồi. Tân đế Triệu Nghênh Phong cuối cùng vẫn còn chút tình cảm ngày xưa, nên vội vàng đón nàng ra, hồi bẩm thái thượng hoàng, rồi tìm cho nàng một người phù hợp trong kinh thành để gả đi
Người Hoắc Nghênh Vân gả đi là con thứ ba của Lại Bộ Tả Thị Lang Trần đại nhân. Lễ mừng thọ lần này, cũng cùng mẹ chồng và tẩu tử vào cung chúc thọ, chưa từng nghĩ, lại vô tình nhìn thấy Hương Vũ thế này.
Nhìn thấy Hương Vũ, Hoắc Nghênh Vân cũng kêu khổ không thấu.
Nàng biết Hương Vũ lại là nữ nhi ruột của thái thượng hoàng, muội muội ruột của Triệu Nghênh Phong, bây giờ được phong là công chúa, vô cùng tôn quý, nhưng nghĩ đối phương ở Bác Viễn, cũng không dễ dàng gì gặp phải.
Không ngờ đến nàng ta lại đến, đến thì cũng thôi đi, lại còn nghe được mẹ chồng và tẩu tẩu mình ở bên đó đang bàn bạc làm thế nào để lấy lòng Hương Vũ này.
Trong lòng Hoắc Nghênh Vân rất hận, không phải chỉ là một tiểu nha hoàn sao, sao bây giờ lại cao quý thế này?
Thật muốn tát một cái, ói vào nàng ta một cái, vạch trần tại chỗ. Không phải nàng ta nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng ngày trước, tính cách hạ tiện, ai cũng có thể lấy làm chồng! Dựa vào cái gì mà làm công chúa cao quý ngọc ngà!
Nhưng… Đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi.
Cũng không phải ngày trước, nàng không phải là tiểu thư, nàng ta là nha hoàn, nàng có thể tùy ý sỉ nhục nàng ta, đánh nàng ta.
Hoắc Nghênh Vân đang suy nghĩ vẩn vơ, thì nghe thấy đại tẩu bên cạnh mình đột nhiên nói: “Nghênh Vân, không phải muội đến từ Định Viễn sao? Ta nghe nói vị công chúa này từ nhỏ lớn lên ở phủ Định Viễn, về tục lệ này nọ chắc muội cũng có lời muốn nói với công chúa chứ?"
Trái tim của Hoắc Nghênh Vân đập thình thịch một cái, vội nói: “Mặc dù muội lớn lên ở phủ Định Viễn, nhưng, nhưng không hề quen biết vị công chúa này.”
Nhưng mẹ chồng nàng lại nói: “Đã đều ở thành Định Viễn vậy thì ít nhiều cũng có thể bắt chuyện, con qua thỉnh an công chúa, kết giao, nói chuyện ở phủ Định Viễn Hầu, có thể khiến người ta nói thêm với con mấy câu rồi.”
Hoắc Nghênh Vân nghe được lời này, tay dưới tay áo đã nắm chặt lại, dường như không cách nào tưởng tượng lại có một ngày, nàng lại phải nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt tiểu nha hoàn Hương Vũ, chỉ để vì “Người ta nói với nàng thêm mấy câu”.
Tẩu tử nhà nàng hối nàng: “Muội xuất thân thấp, tất nhiên không hiểu quy củ các gia tộc lớn. Trong tình hình thế này, nào có thể ngại ngùng thế này? Nhanh theo ta đi thỉnh an công chúa.”
Tẩu tử của Hoắc Nghênh Vân nói như vậy, nếu với tính cách trước kia của Hoắc Nghênh Vân, thì đã sớm đánh nàng ấy một bạt tai rồi.
Cái gì mà xuất thân thấp, nàng thiên kim của hầu phủ! Gia tộc nhỏ bé như Trần gia sao có thể sánh!
Nhưng bây giờ, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh… Hoắc Nghênh Vân hít sâu một hơi, biết bây giờ không giống ngày trước, mình không phải nữ nhi ruột của phụ thân, càng không phải là huyết mạch hoàng gia gì, mình lại chỉ là một nữ nhi nông thôn, chỉ là năm đó vô tình bị người ta tráo mà thôi.
Không phải là lúc trước, không thể nào so được.
Hoắc Nghênh Vân nhẫn nhịn chịu đựng xấu hổ, đi lên phía trước, cùng tẩu tử mình bắt chuyện với Hương Vũ.
Lúc này, không ít người vây xung quanh Hương Vũ, hoàng thân quốc thích, mệnh phụ triều đình, từng người từng người đều cẩn thận nói chuyện với nàng, trong lời nói không lúc nào không có cảm giác nịnh nọt, nịnh nọt Hương Vũ ung dung quý hóa khí độ bất phàm, nịnh nọt Hương Vũ được một người chồng tốt, phu thê ân ái, thậm chí còn nịnh “Nghe nói phò mã trẻ tuổi tuấn lãng, tài hoa xuất chúng”.
Nghe được câu này, Hương Vũ có chút muốn bật cười, chắc không phải cho là nàng tuyển một phò mã trẻ tuổi tuấn lãng chứ?
Hoắc Quân Thanh tất nhiên tuấn lãng vô song, nhưng nếu nói trẻ tuổi thì cũng không còn trẻ nữa
Nhưng mà Hương Vũ cũng không nói gì, tiện miệng trả lời thôi, nàng nhìn ra, mình chính là cái bánh thơm của yến hội, người người đều muốn nói chuyện với nàng, mọi người đều lời ngon tiếng ngọt.
Lúc đang nghĩ thế này, thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người đó rụt rè đứng sau một phu nhân, muốn đi tới lại không dám.
Ngay lúc đó Hương Vũ hơi bất ngờ, không ngờ đến lại gặp được Hoắc Nghênh Vân.
Ban đầu, Hoắc Nghênh Vân hỏi Triệu Nghênh Phong, Triệu Nghênh Phong lúc này mới nhớ đến, sau đó vội vàng sắp xếp cho Hoắc Nghênh Vân một thân phận, rồi cho nàng một gia đình. Nghe ý tứ Triệu Nghênh Phong, mặc dù không phải là gia tộc công hầu gì, nhưng gia phong vẫn tốt, người gả cho cũng phẩm mạo đoan chính, xem như là một mối hôn sự không tệ.
Hoắc Nghênh Vân tất nhiên biết Hương Vũ nhìn thấy mình, ngay lập tức vô cùng xấu hổ, vô cùng xấu hổ.
Ngày xưa nàng là tiểu thư, đối phương là nha hoàn, nàng uy phong như thế, bây giờ lại phải đến bái kiến người ta. Ngay tức khắc nàng thật sự cứng đờ ở đó, không biết thế nào mới tốt.
Tẩu tử nàng bên cạnh kéo tay áo nàng, thấy nàng vẫn không cử động gì, chỉ có thể giẫm chân nàng.
Hoắc Nghênh Vân bị đau, chỉ đành lên trước thỉnh an, chỉ là cuối cùng cúi đầu, không dám nhìn Hương Vũ lấy một cái.
Tất nhiên hiểu rõ nàng ấy không tự nhiên.
Thậm chí rất nhiều chuyện trước đó, quá khứ chính là quá khứ, nàng không hề muốn ôm hận báo thù người ta gấp bội, nên giả vờ như không nhìn thấy.
Hoắc Nghênh Vân thấy sắc mặt Hương Vũ như thường, không có dáng vẻ muốn gây phiền phức cho mình, lúc này mới miễn cưỡng thả lỏng một hơi.
Ai ngờ lúc này, đại tẩu nàng lại đột nhiên nói: “Nghênh Vân, muội không phải sinh ra ở Định Viễn sao? Công chúa điện hạ cũng sinh ở Định Viễn, chắc là từng nghe nói qua?”
Thật ra lời này có hơi đột ngột, nhưng mà không còn cách nào khác, nàng dâu cả Trần gia thấy đệ muội rụt rè, chỉ đành đẩy mạnh Hoắc Nghênh Vân lên, thế nào cũng phải nghĩ cách kết giao dựa dẫm một phen.
Lập tức, Hoắc Nghênh Vân trở nên gượng gạo, nàng đỏ mặt, lắp bắt gật đầu, gào lên: “Đúng, là sinh ra ở phủ Định Viễn, nhưng mà muội xuất thân nhỏ bé, nào có duyên phận gặp công chúa…”
Hương Vũ nghe lời này, muốn bật cười, chẳng qua cũng không trả lời lại.
Nàng không có ý muốn trả thù Hoắc Nghênh Vân, nhưng cũng không có ý muốn hòa hợp, nàng biết mình hễ mà nói nhiều với Hoắc Nghênh Vân thêm một câu, người khác sợ là nàng ấy được ưu ái bởi vì không biết xảy ra chuyện gì, vậy nên lúc này không hề quan tâm.
Hoắc Nghênh Vân nói xong, thấy Hương Vũ không tiếp lời, lại lúng tung một phen. Trong phút chốc nàng lén nhìn sang lại thấy Hương Vũ đầu cài trâm phượng, người mặc hoa phục cáo mệnh, uy nhã ung dung, không biết còn thật sự cho là công chúa được nuôi dưỡng trong cung từ nhỏ.
Ngay lập tức trong lòng nàng dâng lên cảm giác chua xót, chua đến nỗi khó chịu, rõ ràng là một nha hoàn, sao lại thành công chúa!
Trong lòng nàng không cam tâm, nghĩ thế nào khó chịu thế đó, khó chịu đến nổi không thể đâm đầu vào tường chết cho xong.
Lúc nàng đang nghĩ như vậy, đại tẩu nàng đã kéo nàng qua một bên, hận rèn sắt không thành thép nói: “Sao muội ở trước mặt công chúa lại lúng túng như vậy? Giống dáng vẻ gì đây?!”
Mẹ chồng nàng cũng nghiến răng nói: “Thật quá xấu hổ, sớm biết con không được trò trống gì, còn không bằng không đưa con đến!”
Hoắc Nghênh Vân nghe thấy lời này thì suýt nữa bật khóc, sao nàng có thể rơi vào tình cảnh thế này, mấy người này, đâu biết ngày trước nàng từng hưởng thụ các loại vinh hoa phú quý. Sao bọn họ có thể biết công chúa trước mắt bọn họ, còn đã từng là nô tì của nàng, bưng trà rót nước ngày đêm hầu hạ nàng!
Nhưng những lời này chỉ có thể giấu ở trong lòng, sao có thể nói ra được!