Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính Truyện Niên Đại

Chương 27



Ngụy Kiến Vĩ đi vào lúc trời chưa sáng, không làm ảnh hưởng tới hai người ngủ say trong phòng.
Anh ở trong viện rửa mặt, thấy trong phòng bếp có ánh sáng le lói, đi vào thì thấy Vương Xuân Hoa đang ngồi thất thần trước bếp lò, lửa trong lò đã sắp tắt, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào mặt bà.
"Mẹ."
Vương Xuân Hoa hồi thần, "Dậy rồi sao? Trong nồi có mì, con ăn rồi hẵng đi."
Ngụy Kiến Vĩ gật đầu, "Mẹ về phòng ngủ tiếp một lát đi."
"Ừ ừ, giờ đi."
Lời muốn nhắn nhủ hôm qua đều đã nói xong, Vương Xuân Hoa dậy lúc ba bốn giờ là vì nấu cho con trai bát mì, giờ về phòng thì cũng không ngủ tiếp được nhưng bà sợ ở lại một lát nhìn nó đi lại sẽ khóc làm cho con mình bứt rứt trong lòng.
Đi ra khỏi phòng bếp bà mới lau mắt.
Lúc Hà Hiểu Vân tỉnh lại thì trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng lầm bầm nho nhỏ của Ngụy Viễn Hàng.

Cô quay đầu nhìn về phía sàn nhà, chiếu của Ngụy Kiến Vĩ đã cất gọn gàng, bên ngoài không nhìn thấy đồ vật gì của anh, giống như người này chưa từng trở về vậy.
Đứa nhỏ còn không biết ba đã đi từ sớm, buổi sáng chơi gần nửa ngày mới nhớ ra hỏi mẹ: "Ba đâu mẹ?"
"Ba trở về bộ đội rồi, hôm qua chúng ta đã nói rồi mà."
"Nhưng mà..." Ngụy Viễn Hàng bẹp bẹp miệng, "Hôm nay ba chưa nói với con."

Hà Hiểu Vân sờ sờ đầu thằng bé: "Ba buổi sáng rất sớm đã đi rồi, thấy con ngủ say nên không nỡ gọi con dậy."
"Vậy ba khi nào thì về?"
"Rất nhanh, chờ cây mận nhà bà thím có quả nữa thì ba sẽ về."
Dỗ một hồi mà đứa nhỏ vẫn còn buồn bã không vui, Hà Hiểu Vân đành phải để thằng bé dựa vào trong lòng mình.
Ăn cơm trưa xong Ngụy Viễn Hàng mới lại lần nữa đi chơi, không bao lâu sau thằng bé ôm cái hộp gỗ nhỏ chạy đến tìm Hà Hiểu Vân, "Mẹ mẹ, sâu con làm sao biến thành như vậy rồi?"
Hộp gỗ là lúc trước dùng để để sâu con, hơn mười ngày trước sâu kết kén Hà Hiểu Vân bảo thằng bé đặt trong phòng để đồ, một thời gian nữa hẵng nhìn.

Nhưng dạo này có khá nhiều việc bọn họ đều quên mất, chờ đứa nhỏ nhớ ra thì sâu đã biến thành bướm bay đi, chỉ còn lại mấy cái vỏ kén đã khô.
Ngụy Viễn Hàng nghe xong thì mắt lập tức ầng ậng nước, hai mắt nhắm lại, miệng há ra, từng viên nước mắt lớn lăn xuống, "Ba đi rồi, bứm cũng đi rồi, oa a -- "
Khóc vô cùng thảm thiết làm những người khác trong nhà đều hoảng hốt, Vương Xuân Hoa vội vội vàng vàng chạy đến, "Sao vậy? Có phải là ngã rồi không?"
Hà Hiểu Vân bất đắc dĩ giải thích: "Mấy con sâu biến thành bướm bay đi mất."
Vương Xuân Hoa thở phào, thấy cháu trai khóc nước mắt nước mũi tèm nhem thì buồn cười lại đau lòng, "Không sao không sao, bà nội bắt con khác cho con."
"Muốn thật nhiều thật nhiều." Đứa nhỏ thở ra cái bong bóng nước mũi.
"Được được, thật nhiều thật nhiều." Thằng bé ầm ĩ một trận này làm cho sự u sầu trong lòng Vương Xuân Hoa tiêu tán không ít.
Lúc hoa sen nở rộ, Lý Nguyệt Quế nói với Hà Hiểu Vân em họ nhà cậu cô và cô gái xem mắt lúc trước đã định rồi, cuối năm kết hôn.
Lúc đó Hà Hiểu Vân đang giúp mẹ cô nhổ cỏ trong vườn rau, nghe vậy thì hỏi: "Lúc trước nói cho cậu ấy và cô gái kia tiếp xúc một chút, đã gặp rồi sao?"
"Gặp rồi, em họ con không nói tốt, cũng không nói không tốt, năm nay nó cũng lớn rồi nên mợ con liền quyết định luôn, cô bé kia trừ trong nhà muốn lễ hỏi hơi cao ra thì phương diện khác đều tốt, mợ con sợ bị nhà khác giành mất."
Hà Hiểu Vân khẽ gật đầu, bây giờ mặc dù không giống như trước kia hôn nhân gả cưới đều do cha mẹ quyết định nhưng cách yêu đương tự do cũng khá xa, đặc biệt là ở nông thôn, nam nữ trẻ tuổi được người khác giới thiệu, gặp một hai lần có được hay không là phải quyết định rồi.
"Đúng rồi, chị dâu con bụng hẳn cũng lớn rồi, khi nào thì sinh?"
"Hình như là tháng chín nhỉ?" Hà Hiểu Vân nghĩ nghĩ, gật đầu khẳng định: "Là tháng chín."
Lý Nguyệt Quế quét cỏ ra ngoài viện: "Tháng chín được, ở cữ mát mẻ cũng không sợ đứa nhỏ bị lạnh.

Hai ngày trước thím Vương nói trên đường thấy chị dâu con, nhìn bụng hơi dẹp, hẳn là con gái."
Hà Hiểu Vân bất đắc dĩ nói: "Đó cũng là nói bậy, bà ấy cũng không phải thiên lý nhãn, cách cái bụng còn có thể nhìn ra trai hay gái sao?"
"Người già bọn họ có kinh nghiệm, nhìn rất chuẩn.

Nhưng năm đó lúc mẹ mang thai con bà ấy nói bụng mẹ nhọn khẳng định sinh con trai, ai ngờ sinh ra lại là con gái hại mẹ mừng hụt."
"Vậy con đầu thai trong bụng mẹ còn bị lộn sao?" Hà Hiểu Vân giả bộ tức giận.
Lý Nguyệt Quế cười nói: "Nuôi đã nuôi lớn tới vậy rồi, lộn rồi thì còn có thể làm sao, mẹ không phải chỉ nói thôi sao."
Nhổ cỏ xong Hà Hiểu Vân tới chỗ vạc nước rửa tay, giội chút nước lên mặt, mặc dù đội mũ rộng vành nhưng mặt vẫn bị nóng đỏ bừng.

Lý Nguyệt Quế rót cho cô ly nước, lại hỏi: "Kiến Vĩ đi nửa tháng rồi nhỉ?"
Hà Hiểu Vân đang uống nước, không rảnh nói chuyện chỉ gật đầu.
"Tiểu Hàng có nói nhớ nó không?"
"Mấy ngày mới đi nói rất nhiều, một ngày nhắc mấy lần, giờ không còn nhớ gì nữa." Hà Hiểu Vân đặt cái ly lên bàn, ngồi xuống cầm quạt hương bồ quạt gió.
Lý Nguyệt Quế nhân tiện nói: "Đứa nhỏ mau quên, chờ sang năm Kiến Vĩ về lại phải lạ một thời gian."
Nói xong bà lại thở dài: "Con với Kiến Vĩ cứ ở riêng như vậy cũng không phải cách hay, khi nào thì mới tốt đây."
Hà Hiểu Vân nhìn một con ruồi trên mặt đất không nói gì.

Chuyện Ngụy gia muốn cô theo quân cô vẫn chưa nói với Lý Nguyệt Quế, dù sao thì chuyện này tạm thời cũng chưa thấy đâu.

Mặc dù bây giờ mẹ cô phiền não con gái con rể không thể ở cùng nhau nhưng chờ khi biết con gái phải đi tới bộ đội thì không chừng sẽ không nỡ biết bao nhiêu.
Cô ngồi thêm một lát nữa mới về.

Lúc đi ra ngoài thì Ngụy Viễn Hàng đi theo bà nội, bây giờ thì ở nhà thím Trương chơi với Diễm Diễm, Hà Hiểu Vân cũng không gọi thằng bé, chào hỏi với Phùng Thu Nguyệt đang ngồi ở cửa.
"Em về rồi sao? Tiểu Hàng với mẹ đang ở cách vách đâu." Phùng Thu Nguyệt nói.
"Em nghe thấy tiếng rồi nhưng cứ để nó chơi đi, mắc công về làm ầm ĩ chúng ta." Hà Hiểu Vân cầm lấy một chiếc giày em bé cô mới làm xong, nho nhỏ, còn chưa lớn bằng bàn tay, không tính là tinh xảo nhưng cũng rất đáng yêu.
"Tay nghề chị tốt thật, có thể cầm bán được rồi."
Phùng Thu Nguyệt cười nói: "Không lấy tiền cho không cũng không ai lấy, nếu em thích thì sinh thêm đứa nữa rồi chị làm cho em."
Đang nói thì ngoài cửa bỗng nhiên có người gọi: "Ngụy Chấn Hưng có nhà không? Có thư!"
Hà Hiểu Vân và Phùng Thu Nguyệt quay đầu qua, nhìn thấy một người đưa thư đeo cái túi để thư màu rằn ri quân đội, mồ hôi ướt đẫm đứng ở cửa ra vào.
"Chúng tôi là con dâu của ông ấy, đồng chí vào uống chén trà rồi đi." Phùng Thu Nguyệt vội vàng đứng lên nói.
Người đưa thư kia lại mở túi ra, nói: "Còn có Hà Hiểu Vân? Cũng có thư của cô."
Hà Hiểu Vân đang rót trà, nghe thấy tên mình thì vô thức đáp lại: "Tôi chính là Hà Hiểu Vân."
Hai phong thư để lên bàn, người đưa thư uống trà xong thì vội vã đi rồi, còn phải chạy tới nhà tiếp theo.
Không cần nhìn người gửi thư Phùng Thu Nguyệt đã cười nói: "Chắc chắn là Kiến Vĩ gửi đến."
"Đồng chí đưa thư tới sao?" Vương Xuân Hoa dắt Ngụy Viễn Hàng từ ngoài cửa vào, hẳn là ở bên cạnh nghe thấy tiếng.
Thím Trương cũng theo tới xem náo nhiệt, "Là thư của Kiến Vĩ sao?"
"Mẹ! Mẹ mẹ..." Ngụy Viễn Hàng chạy tới, dính vào người Hà Hiểu Vân.
Hà Hiểu Vân xoa xoa đầu thằng bé.

"Con mới nói với Hiểu Vân xong, nhất định là Kiến Vĩ gửi thư về, còn viết hai lá, một gửi cho nhà, một gửi riêng cho Hiểu Vân, cũng không biết muốn thủ thỉ gì đây." Phùng Thu Nguyệt nói đùa.
Thím Trương cũng trêu ghẹo nói: "Tôi nói rồi, trước kia Kiến Vĩ gửi thư một hai tháng mới có một lá, lúc nào thì chịu nó như vậy đâu, lần này mới đi nửa tháng đúng không?"
"Tính đến hôm nay mười bảy ngày." Vương Xuân Hoa nói.
"Nói không chừng nó vừa tới bộ đội đã viết thư cho Hiểu Vân, vẫn là vợ chồng trẻ, giống như trong hủ mật vậy."
Vương Xuân Hoa thấy Hà Hiểu Vân bị nói đến không được tự nhiên thì bảo cô về phòng đọc thư đi, bức còn lại thì chờ tối Ngụy Chấn Hưng về rồi mới mở.
Hà Hiểu Vân mang theo Ngụy Viễn Hàng về phòng mình, đứa nhỏ chạy quanh cô, hết sức tò mò, "Mẹ, là thư sao? Thư là cái gì?"
Cô giải thích đơn giản: "Là ba muốn nói chuyện với chúng ta, bởi vì cách quá xa chúng ta nghe không thấy nên ba phải viết ra rồi nhờ người đưa thư đưa cho chúng ta."
Đứa nhỏ nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, nói: "Vậy chúng ta phải cám ơn chú đưa thư."
"Đúng vậy." Hà Hiểu Vân cười nhéo nhéo mặt của nó.
Nhìn phong thư mỏng trong tay không thể phủ nhận trong lòng cô có chút chờ mong và vui sướng.
Cô ôm Ngụy Viễn Hàng vào lòng, sau đó mở thư ra.
Chữ Ngụy Kiến Vĩ giống như người vậy, trong trầm ổn có chút sắc bén, làm cho người ta nhìn qua là khó quên.
"Ba nói cái gì nói cái gì?" Trang giấy đầy chữ làm Tiểu Bàn Tử nhìn hoa cả mắt, ngồi không yên xoay tới xoay lui trên chân mẹ mình.
"Chớ lộn xộn." Hà Hiểu Vân đè thằng bé lại, đọc từ đầu.
Mới nãy Phùng Thu Nguyệt nói Ngụy Kiến Vĩ thủ thỉ nhưng thật ra cũng không có cái gì, anh đại khái viết cảnh sắc nhìn thấy trên đường, tình huống sau khi tới nơi, hỏi tình hình cô và đứa nhỏ gần đây thế nào, những điều này cũng có thể cho người khác đọc.
Chỉ là nửa đoạn sau mới viết, nói Lâm Nhạc Phi người lần trước tới nhà sau khi trở lại bộ đội thì đi nói khắp nơi, nói anh cưới được một người vợ vô cùng xinh đẹp hiền lành còn giấu giếm không cho người ta biết, bây giờ đám người đó ngày nào cũng đòi anh cho xem ảnh chụp của cô.
Hà Hiểu Vân xem đến đây còn tưởng Ngụy Kiến Vĩ sẽ muốn ảnh chụp của cô, nào biết người ta lại đổi đề tài, nói Hà Hiểu Vân hình như không có ảnh của anh cho nên gửi riêng về một tấm cho cô.
Trong lá thư có hình sao? Sao lúc nãy cô không thấy?
Hà Hiểu Vân vẩy vẩy hai tờ giấy, xác định không bị dính vào lại cầm lấy phong bì chúc chúc ngược xuống mới rớt ra một tấm ảnh chụp nho nhỏ.
Hẳn là dùng để làm các loại giấy tờ tư liệu, trong tấm ảnh Ngụy Kiến Vĩ mặc quân trang, chiếc mũ lính đội hơi thấp càng nổi bật đôi mắt sâu của anh, khuôn mặt cương nghị, dùng lời của các cô gái trẻ sau này chính là binh ca ca đẹp trai phải nộp lên quốc gia.
"Oa, ba thật đẹp trai!" Ngụy Viễn Hàng siêu cấp nịnh bợ cũng không vắng mặt.
Hà Hiểu Vân trung thực thừa nhận, quả thực rất đẹp trai, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cô chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, xem xem cuối thư viết cái gì, bảo cô để tấm hình dưới gối!
Sao anh ta không lên trời luôn đi..


Bình Luận (0)
Comment