Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính Truyện Niên Đại

Chương 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngày hôm sau cả nhà trời chưa sáng đã dậy, rửa mặt xong thì người phải xuống ruộng thì xuống ruộng, phải vào phòng bếp thì vào phòng bếp.

Trong nồi nấu cháo khoai lang, lại hấp mấy cái bánh bột ngô hôm qua làm sẵn, cắt thêm chút dưa muối, củ cái muối, bữa sáng đơn giản coi như xong.

Nếu như không phải mùa vụ thì bữa sáng bình thường chỉ có cháo, ngày mùa mới có thể ăn chút bánh hay màn thầu, lương khô để chắc bụng.

Nấu cơm xong thì Phùng Thu Nguyệt đi đưa cơm, Hà Hiểu Vân đi bờ sông giặt quần áo, không yên tâm Ngụy Viễn Hàng ở nhà một mình nên kéo thằng bé dậy mang đi theo.

Trẻ con ngủ nhiều, rất ít khi dậy sớm như vậy, vừa đi vừa ngáp.

Chờ đến bờ sông, trông thấy nước thì mới có tinh thần.

Hà Hiểu Vân tìm chỗ nước cạn, để Ngụy Viễn Hàng ngồi bên cạnh cô nghịch cát.

Không bao lâu sau thì có người khác tới giặt quần áo, thấy Hà Hiểu Vân thì chào hỏi: "Hôm nay sao em tới sớm vậy, còn mang theo đứa nhỏ?"
"Người trong nhà đều ra ruộng, em không yên tâm nó ở nhà một mình." Hà Hiểu Vân cười giải thích.

"Cũng phải", chị đó nói, ngồi xuống cách chỗ cô không xa, lại chọc Ngụy Viễn Hàng nói chuyện: "Ba về rồi Tiểu Hàng có vui hay không?"
Ngụy Viễn Hàng đang chổng mông đào cát hăng say, bỗng nhiên nghe thấy tên mình thì ngẩng đầu lên nhìn, đáp một tiếng vui thật kêu, lại cúi đầu tiếp tục đào.

Chị đó bật cười, nói mấy câu chuyện nhà cửa thì nhiều người khác cũng lần lượt đi tới, bờ sông trở nên náo nhiệt.

Giặt quần áo xong thì Hà Hiểu Vân một tay xách chậu gỗ, một tay dắt con trai lưu luyến không rời về nhà.

Ngụy Viễn Hàng không ngừng quay đầu nhìn cái hố nước mình đã đào, miệng lẩm bẩm: "Ngày mai con muốn đến nữa, đi với mẹ."
"Đợi con ngày mau có thể dậy rồi nói tiếp, bé lười." Hà Hiểu Vân không khách khí cười nhạo.

Về đến nhà thì Phùng Thu Nguyệt đã về, cũng rửa chén xong, đang ngồi nhặt đậu.


Hà Hiểu Vân phơi quần ào, sau đó chuẩn bị ra ngoài cắt cỏ cho heo, nếu không heo trong nhà không có gì ăn.

Dẫn Ngụy Viễn Hàng theo thì không thích hợp, lại sợ Phùng Thu Nguyệt không quản được thằng bé nên nói với nó: "Mẹ phải đi cắt cỏ heo, ở nhà chỉ còn một mình bác gái, con ở nhà với bác được không?"
"Nhưng mà..." đứa nhỏ không muốn lắm, "Con muốn đi với mẹ."
"Mẹ cũng muốn con đi với mẹ, nhưng mà trong bụng bác có em bé, chúng ta đều không ở nhà, lỡ như có người xấu tới không ai bảo vệ họ thì làm sao bây giờ?" Hà Hiểu Vân dụ dỗ nói.

"Vậy, vậy con bảo vệ em bé?"
"Đúng vậy " Hà Hiểu Vân dùng sức tâng bốc thằng bé, "Hàng Hàng sắp làm anh trai rồi, chắc chắn sẽ là một anh trai rất tuyệt, sẽ bảo vệ em, đúng không nào?"
Ngụy Viễn Hàng lập tức cảm thấy trên người gánh vác trách nhiệm, dùng sức gật đầu, lớn tiếng nói: "Con là anh trai tốt!"
Dỗ xong đứa nhỏ, Hà Hiểu Vân lại đổi giọng điệu nói với Phùng Thu Nguyệt: "Nếu thằng bé không nghe lời thì chị dâu không cần để ý, đừng để mình bị chọc tức, chờ em về nói em biết em xử lý cho."
Phùng Thu Nguyệt cười: "Em cứ đi đi, Tiểu Hàng rất ngoan."
Hà Hiểu Vân đeo cái sọt ra ngoài, đi dọc theo bờ sông, chỗ có có dại mọc tươi tốt.

đã bắt đầu cày vụ xuân, cô dứng trên đê nhìn, trong ruộng đâu đâu cũng là người đang làm việc.

Hy vọng năm nay mưa thuận gió hoà, mọi lao động cần cù vất vả đều có thu hoạch.

Chờ cõng một sọt heo cỏ về nhà thì đã đến giờ nấu cơm trưa.

Cô thương lượng với Phùng Thu Nguyệt nấu món gì, một người rửa rau nhóm lửa, một người cầm muôi nấu, cùng nhau nấu ra ba món ăn, trứng chiên cây hương thung*, rau xào tóp mỡ**, canh rau, còn chưng một nồi cơm lớn.

香椿煎鸡蛋
xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh-truyen-nie
油渣炒包菜
xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh-truyen-nie
Cơm trưa khá nặng nên cô không để Phùng Thu Nguyệt đi mà mình đi ra ruộng.

Hôm qua Vương Xuân Hoa đã nói bọn họ sẽ cấy mạ ở đâu nên cô tìm tới rất nhanh.

Đúng vào giờ cơm, người trong ruộng đều đi lên, ngồi dưới một gốc cây nghỉ ngơi ăn cơm.

Còn chưa tới nơi thì Vương Xuân Hoa đã nói với Hà Hiểu Vân: "Buổi sáng trong đội nói thửa ruộng bên bờ sông kia thiếu người nên gọi Kiến Vĩ qua đó, còn phải đi một chuyến nữa."
Hà Hiểu Vân vâng, nghĩ rằng trước đó lúc cô đi giặt quần áo cắt cỏ heo cũng không thấy Ngụy Kiến Vĩ, hẳn là sau đó anh mới đi.

Cũng may là có đem theo mấy cái bát sạch, vốn dùng để đậy lên đồ ăn phòng tro bui rớt vào, vừa hay giờ dùng để phân ra một phần đồ ăn và canh.

Chờ mọi người ăn xong thì cô đem đồ ăn còn lại đi về phía bờ sông.

Bởi vì đi thêm một chuyến nên đợi đến khi cô đến bờ sông thì những người khác đều đang ăn cơm, chỉ có Ngụy Kiến Vĩ còn trong ruộng.

Từ xa trông thấy cô đi tới những người khác liền cao giọng kêu: "Kiến Vĩ, vợ cậu tới rồi!"
Có người nói đùa: "Cuối cùng cũng tới, làm món gì ngon mà tốn nửa ngày vậy?"
Nói xong thì rướn cổ lên nhìn vào giỏ Hà Hiểu Vân.

Cô chỉ cười không trả lời.

Ngụy Kiến Vĩ ra khỏi ruộng, tới bờ sông rửa sạch tay chân, giội lên mặt, sau đó mới đi tới.

Bởi vì không muốn nghe người khác trêu chọc nên Hà Hiểu Vân cố ý đem giỏ đặt ở chỗ cách người khác một khoảng, sau khi anh tới thì cũng không chuyển chỗ khác mà ngồi xuống ăn cơm.

Hà Hiểu Vân vốn đang đứng, đứng một hồi thấy hơi kỳ, muốn đi xa một chút lại sợ bị người khác chọc, chần chừ nửa ngày cuối cùng ngồi xuống một tảng đá cách anh không xa.

Mặc dù mới là tháng tư nhưng khi cô tới bị mặt trời chiếu đã thấy rất nóng, bây giờ gió nhẹ thổi tới lập tức cảm thấy mát mẻ sảng khoái.

Cô chỉ phơi một chút đã như vậy, người trong ruộng cả một ngày khẳng định càng nóng rát, nghĩ như vậy cô không khỏi nhìn về phía Ngụy Kiến Vĩ.

Anh đang và cơm rất nhanh, trên mặt không biết là nước hay mồ hôi, không bị lau đi nên cổ và ngực cũng ướt đẫm, quần áo dán sát vào ngực, cơ bắp cường tráng nhấp nhô theo nhịp thở.

Hà Hiểu Vân bỗng nhiên có chút không được tự nhiên, giống như đang xàm sỡ người ta, vội dời mắt đi, vừa lúc lại chạm mắt Ngụy Kiến Vĩ.


Trong lòng đang chột dạ, nghĩ tới việc nhìn lén bị phát hiện thì vô cùng lúng túng, lại ráng ra vẻ: "Nhìn cái gì?"
Ngụy Kiến Vĩ cúi mắt, không nói một lời tiếp tục ăn cơm.

Bộ dạng kia, giống như đang im lặng khinh bỉ cũng như lười so đo với cô.

Hà Hiểu Vân chán nản.

Chờ Ngụy Kiến Vĩ cơm nước xong xuôi, cô dọn bát đũa, đi về nhà.

Bên chỗ khác mấy người đàn ông ăn xong ngồi nghỉ ngơi một lát, tiện thể nói chuyện phiếm khoác lác, trò chuyện một hồi lại chạy tới trên người Ngụy Kiến Vĩ.

"Kiến Vĩ, vừa nãy cậu nói gì với vợ vậy? Thấy cổ bị chọc tức kìa."
"Đúng rồi, cũng không sợ tối không vào được phòng."
"Sợ đi vào được cũng phải "Qùy đầu giường"!"
Những người khác lập tức cười ha ha.

Hà Hiểu Vân về nhà, phát hiện trong nhà có thêm một người, chú út Ngụy gia, em trai Ngụy Kiến Vĩ Ngụy Kiến Hoa cuối tuần tan học, đã từ trường về.

Ngụy Kiến Hoa năm nay mười chín tuổi, bởi vì đi học trễ, trước đây lại nghịch ngợm lưu ban nên bây giờ mới học lớp mười một.

Bây giờ là chế độ giáo dục "năm hai hai", cấp ba chỉ cần học hai năm là có thể tham gia lao động.

nếu như muốn học đại học thì cần đơn vị hoặc đội sản xuất đề cử, công nông binh có hai năm kinh nghiệm thực tiễn trở lên mới có cơ hội được đề cử.

Chỉ là hiện tại đã là năm bảy lăm, Hà Hiểu Vân nhớ cuối năm bảy bảy quốc gia sẽ khôi phục thi đại học.

Đời trước lúc học trung học, thầy giáo từng cho bọn họ xem một bộ phim liên quan tới khôi phục thi đại học, bộ dáng người trong phim vì thi đại học mà cuồng nhiệt làm cô ấn tượng sâu sắc.

đó không chỉ là một cuộc thi mà càng giống như bọn họ vì vận mệnh của bản thân, là tín ngưỡng để liều mạng.

Khi đó cô tự nhủ trong lòng, cô phải học, cô muốn phải học đại học, phải thoát khỏi cái thôn lạc hậu tù túng kia, phải thoát khỏi số mệnh của mình, đây gần như là chấp niệm của cô.

Sau này phiêu bạt ở thành phố lớn, cô cũng từng mấy lần bồi hồi trước cổng trường đại học xinh đẹp, đáng tiếc cho tới khi qua đời vì ung thư cô cũng chưa từng có cơ hội bước vào.

Bây giờ nhìn thấy Ngụy Kiến Hoa, Hà Hiểu Vân cảm giác trong lòng mình đập thình thịch, một suy nghĩ hiện lên trong đầu: ông trời cho cô sống lại một lần nữa, chẳng lẽ là cho cô một cơ hội? một cơ hội lần nữa thi đại học, đường đường chính chính đi vào sân trường đại học?
Đã kết hôn, đã có con, đây không phải là trở ngại, cô nhớ năm đầu tiên khôi phục thi đại học, vì quan tâm thanh niên trí thức lớn tuổi mà quốc gia nới lỏng giới hạn tuổi tác.

Cho nên khi đó, vợ chồng thi cùng trường thi, anh em cùng thi đều là chuyện bình thường.

Mà cô còn có hai năm chuẩn bị, đầy đủ để đọ sức thi đại học một lần nữa!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền không thể bị ngăn lại, cô hít sâu mấy hơi mới mới miễn cưỡng ổn định nhịp tim.

Những chuyện làm cô phiền não sau khi đến đây, hoàn cảnh lạc hậu, vật chất thiếu thốn, tình cảnh lúng túng, còn có "đã kết hôn sinh con", hiện tại tất cả đều tan thành mây khói, Hà Hiểu Vân cảm thấy mình chưa từng cảm kích, chưa từng vui vẻ như thế.

Giờ phút này cô mới chính thức thừa nhận, kỳ ngộ này đối với cô mà nói, là cuộc đời mới.

Tâm tình trở nên tốt thì nhìn cái gì cũng thuận mắt.

Buổi tối, Ngụy Viễn Hàng lại muốn tới chỗ ba chơi, Hà Hiểu Vân trực tiếp ôm lấy Tiểu Bàn Tử, nói: "Chỗ đó thì có cái gì hay để chơi, mẹ chơi trốn tìm với con."
Trước đó đứa nhỏ nhắc mấy lần muốn chơi trốn tìm nhưng cô cảm thấy quá ngây thơ nên không muốn phối hợp, tùy tiện cho qua.

Ngụy Viễn Hàng nghe xong, quả nhiên vui gì đâu: "Hay quá!"
Hà Hiểu Vân buông thằng bé xuống, quay lưng đi, nói: "Nhanh trốn kỹ, đếm tới mười là đi tìm con đó.

Một, hai —— "
"Mẹ chậm một chút!" Nghe cô đếm nhanh như vậy, đứa nhỏ liền vội đến la lên, xoay quanh trong phòng muốn tìm chỗ trốn.

Hà Hiểu Vân liền đọc chậm lại, cẩn thận nghe ngóng, nghe được tiếng Ngụy Viễn Hàng mở ra cửa tủ quần áo, đại khái bên trong có quá nhiều quần áo, nó không đi vào được chỉ có thể từ bỏ.

lại chạy vòng vòng quanh cái bàn, cuối cùng tới cạnh Ngụy Kiến Vĩ, dùng giọng cho rằng rất nhỏ nói: "Ba, con trốn ở chỗ ba, không thể nói cho mẹ nha."

Ngụy Kiến Vĩ vừa trải chiếu xong, mình còn chưa nằm vào đã bị chiếm trước, nhìn đôi mắt tròn xoe của đứa nhỏ, còn thúc giục "Ba mau nằm xuống", anh đành phải ngồi theo vào, nhưng mà không nằm xuống, cầm trong tay quyển sách lật.

Hà Hiểu Vân nghe được rõ ràng, nín cười đếm tới mười, xoay người, liếc thấy trong chăn Ngụy Kiến Vĩ rõ ràng phồng lên một ụ lớn, vì không đả kích lòng tự tin của đứa nhỏ, vô quyết định không túm thằng bé ra quá sớm mà làm bộ tìm một hồi.

lật lật tủ quần áo, nhìn phía sau cánh cửa, vừa tìm vừa nói: "Hàng Hàng ở đâu ta, sao mẹ không thấy nhỉ?"
Phối hợp tìm một hồi, cô đang chuẩn bị đi vén chăn Ngụy Kiến Vĩ lên thì không nghĩ tới đứa nhỏ chịu không được hiếu thắng, bỗng tự mình chui ra ngoài, khuôn mặt kìm nén đến đỏ rực, hưng phấn hô to: "Con ở chỗ này này!"
Sau đó từ mặt đất nhảy lên, "Tới lượt mẹ, mẹ mau trốn!"
Hà Hiểu Vân rất cạn lời, nhưng mà mình đã đồng ý chơi với nó nên dù có ngây thơ thì cũng phải cười chơi cho xong.

Ngụy Viễn Hàng đã nhắm mắt lại bắt đầu đếm, một đến mười mấy thằng bé trước đây không lâu vừa mới đếm lưu loát, bằng không, nói không chừng còn phải nhờ ba đếm dùm đâu.

Hà Hiểu Vân nhìn một vòng trong phòng, chỗ có thể trốn cũng chỉ có mấy chỗ, dưới giường, sau cửa thì quá dễ thấy, cô nhẹ tay nhẹ chân kéo của tủ đồ ra, đẩy quần áo treo trong đó quan một bên, nép mình vào, dính sát tủ, lại kéo quần áo ra trước chắn một chút, nhẹ nhàng đóng cửa tủ lại.

Trong tủ đen như mực, chỉ có khe cửa xuyên qua một tia sáng, cô nghe thấy Ngụy Viễn Hàng đếm xong, bắt đầu tìm, vị trí đầu tiên lại còn là giường chiếu Ngụy Kiến Vĩ, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, mắt của Tiểu Bàn Tử này hẳn là dùng để trang trí rồi, cô lớn như vậy có thể uốn tại chân anh ta sao?
Tiếng bước chân tập tễnh tới gần, cô ngừng thở.

Ngụy Viễn Hàng đi tới trước tủ quần áo, hai tay dùng sức mới mở được cửa tủ ra.

Hà Hiểu Vân tưởng là bị phát hiện, đang chuẩn bị đi ra, nào biết tiểu tử kia chỉ thăm dò liếc qua, thấy bên trong đen thui thì lại quay đi rồi, ngay cả cửa cũng không đóng lại, để cô ở bên trong trợn mắt.

Ngụy Viễn Hàng tìm một vòng căn phòng không lớn, dưới giường cũng không bỏ qua nhưng thế nào cũng tìm không ra, đành phải chạy đến bên cạnh Ngụy Kiến Vĩ, nhỏ giọng hỏi anh: "Ba, ba thấy mẹ ở đâu không?"
Thông qua tủ quần áo đang mở, Hà Hiểu Vân vừa vặn có thể trông thấy một màn này, cô nhìn thấy Ngụy Kiến Vĩ để sách xuống, nhìn về phía cô.

Hà Hiểu Vân dùng sức trừng anh.

Nhưng đã chậm, ám chỉ rõ ràng như vậy đứa nhỏ ba tuổi cũng hiểu, Ngụy Viễn Hàng lại vui vẻ chạy tới, lập tức kéo ra quần áo che ở trước người cô, cười ha ha nói: "Tìm được mẹ rồi!"
Hà Hiểu Vân chỉ có thể từ trong tủ quần áo đi ra, rất bất mãn chạy tới tính sổ Ngụy Kiến Vĩ: "Sao anh có thể ăn gian như vậy?"
Lời hai người nói với nhau trong hai ngày này mọt bàn tay cũng đếm được.

nếu không phải vừa nãy người này không tử tế thì cô cũng không tính sẽ để ý tới anh ta.

Ngụy Kiến Vĩ ngẩng đầu nhìn cô.

Mặc dù anh ta ngồi còn mình đứng, nhưng không biết vì sao Hà Hiểu Vân luôn cảm giác khí thế mình thua người ta, vì thế lại ưỡn người nói: "Anh như vậy là không tuân thủ quy tắc trò chơi, biết cái gì gọi là xem cờ không nói* sao? Chơi trò chơi cũng giống như vậy."
**xuất phát từ câu: "观棋不语真君子,落子无悔大丈夫" /guān qí bù yǔ zhēn jūnzǐ, lùo zǐ wú huǐ dàzhàngfū/: quan kỳ bất ngữ chân quân tử, lạc tử vô hối đại trượng phu
"Tôi không nói." Ngụy Kiến Vĩ nói.

"Vậy anh dùng mắt nhìn, không phải là như nhau?" Hà Hiểu Vân không cho anh biện hộ.

Giọng điệu Ngụy Kiến Vĩ vẫn bình thản như cũ, "Mắt tôi cũng không biết nhìn như em."
"Có ý gì?" Hà Hiểu Vân vô thức hỏi lại, sau đó đột nhiên phản ứng kịp, chẳng lẽ đối phương nói, là chuyện giữa trưa cô nhìn anh ta?
Mặt cô lập tức đỏ lên, khí thế cũng yếu mấy phần, trả lời qua quýt: "Cái gì mà không biết nhìn như tôi? Tôi, tôi mới không nhìn lung tung!"
Cô không còn dám tính sổ với anh ta, vội vàng quay người đi tìm Ngụy Viễn Hàng, dùng dỗ thằng bé ngủ để che dấu sự bối rối của mình.

Tâm tư không chỉ một lần hối hận buổi trưa không để ý hai mắt của mình.

Chờ sự lúng túng này qua đi, đầu óc của cô tỉnh táo lại, càng hồi tưởng càng cảm thấy không thích hợp.

Cái người Ngụy Kiến Vĩ này cô vẫn cảm thấy anh ta rất trầm mặc ít nói, nhìn cũng trầm ổn đáng tin, không nghĩ tới trong lòng xấu tính đến vậy! Không trung thực chút nào!.


Bình Luận (0)
Comment