Xuyên Thành Mèo Của Thủ Phú Giàu Nhất

Chương 12

Phiên ngoại 1

Edit: Cá

Up nhỏ giọt từng chap huhu:(((( không hiểu mấy chap sau tác giả toàn chơi 1 chap 5 trang ở lên huhuhu:((((((

......

"Thú cưng của cậu xuất hiện bệnh trạng như vậy là vì nó đang đến kỳ động dục. Thích gào, tính tình nóng nảy đều là biểu hiện bình thường cả." Bác sĩ nói, "Hiện tại nó đã vào thời kì động dục, không nên thiến nó bây giờ. Chờ hết thời kì động dục thì tôi khuyến nghị cậu nên thiến nó đi, như vậy tốt hơn cho nó nào kì động dục sau, cũng tốt hơn cho cậu."

Thiến?!

Văn Chi Vọng có thể cảm nhận được cục lông trên đùi mình trở nên bất an.

Nhóc mèo rút vuốt về, nhét vào dưới lớp lòng của mình, như có như không mà cọ cọ đùi cậu.

Nhóc không muốn bị thiến đâu!

Văn Chi Vọng thấy được việc mèo biến thành người vào buổi sáng hôm nay, thì trong lòng cũng bỏ ý định thiến nó.

Văn Chi Vọng ôm nhóc mèo ra khỏi phòng bác sĩ.

Đàm Nhiên nằm trong lòng Văn Chi Vọng run run tai mèo của nhóc.

Vừa ra đến cửa, nhóc hung hăng trừng mắt nhìn vị bác sĩ bắt nó thiến trong phòng.

Hứ! Ông đây mới không thèm làm thái giám đâu!

Sau khi một người một mèo về nhà, chuyện đầu tiên Văn Chi Vọng làm là mang mèo về phòng mình.

Văn Chi Vọng để mèo lên giường, sau đó xoay người nhẹ nhàng khóa cửa lại.

Văn Chi Vọng quay đầu, cậu còn chưa mở miệng thì nhóc mèo trên giường biến mất, rồi xuất hiện một người.

Cơ mà khác buổi sáng, người này mặc một chiếc áo hoodie màu xám, áo thun trắng và quần jeans.

"Quần áo này của em..."

Đàm Nhiên nói: "Đây là quần áo tôi tự biến ra."

Nhóc cũng không biết tại sao lại như thế, nhóc thế nhưng lại từ mèo biến thành người, sau đó trong long niệm một cái, nhóc liền biến từ người thành mèo.

Kể cả quần áo biến hóa ra được này cũng là do niệm ra.

Chẳng qua kiểu dáng và màu sắc quần áo nhóc biến ra là cố định, không thể tùy ý mà biến ra nhiều bộ quần áo khác nhau được.

Văn Chi Vọng gật đầu

Không biết vì sao, khi cậu nhìn thấy nam sinh mặc quần áo thì trong long xẹt qua một tia mất mát nhẹ.

"Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Đàm Nhiên." Đàm Nhiên nói, "Còn về loài... tôi nghĩ là mình chỉ có thể biến hóa giữa người và mèo, không có bản lĩnh nào khác."

Văn Chi Vọng đang định nói, Đàm nhiên vội vàng nói: "Cơ mà tôi biết thành người chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Anh có thể xem nhẹ việc này, coi như nó là chuyện ngoài ý muốn cũng được."

Đàm Nhiên nghĩ: "Trước mắt, quan hệ của chúng ta có thể xem như... anh là chủ nhân, tôi là thú cưng...:

Văn Chi Vọng nhìn chằm chằm Đàm Nhiên, tại cậu hơn hơn ửng đỏ.

"Cho nên là một con thú cưng có đạo đức nghề nghiệp, nếu anh chấp nhận hình người của tôi thì quá tốt luôn rồi." Đàm Nhiên nói, "Nếu anh không chấp nhận được thì tôi có thể biến trở lại thành mèo."

Đàm Nhiên nói xong liền biến lại thành mèo Ragdoll, nằm trên giường, lắc lắc đuôi.

Văn Chi Vọng nhíu mày: "Anh..."

Đàm Nhiên biến lại thành người: "Tất nhiên ngoại trừ người và mèo, tôi mới phát hiện ra mình có thể biến thành hình dáng khác.

"Hình dáng khác? Là gì?" Văn Chi Vọng hỏi.

Đàm Nhiên nhếch miệng cười, sau đó nghiêng đầu lại gần Văn Chi Vọng.

Hai lỗ tai mềm mềm màu xám xuất hiện trên đầu Đàm Nhiên.

Đàm Nhiên tùy tiện hỏi: "Anh có muốn sờ thử không?"

Một tháng làm mèo, nhóc đã quen với việc bị sờ đầu.

Huống chi hiện tại nhóc không phải người, mà là một con mèo yêu.

Bí mật này chỉ có nhóc và Văn Chi Vọng biết.

Thế nên việc đầu tiên Đàm Nhiên phải làm, đó là chọc cho Văn Chi Vọng vui.

Làm một con mèo, nhóc nghèo rớt mồng tơi, là con người, nhóc ngay cả chứng minh nhân dân cũng không có.

Đàm Nhiên nghĩ, lựa chọn tốt nhất của nhóc đó là ở bên cạnh Văn Chi Vọng, giống như trước kia, một người một mèo hài hòa ở chung, mỗi ngày nhóc đều có cá khô nhỏ ăn, như thế là đủ rồi!

Nhưng Văn Chi Vọng lại không giống thế.

Nếu là mèo, cậu có thể không hề áy náy mà vươn tay xoa đầu mèo.

Nhưng hiện tại trước mặt cậu, không phải mèo mà là một nam sinh.

Văn Chi Vọng không xuống tay được.

Đàm Nhiên nói: "Anh ngại hả?"

"Không..."

Đàm Nhiên nói: "Thế thì sờ lẹ đi! Anh đừng nghĩ tới cảm nhận của tôi làm gì, tôi bị anh sờ soạng cũng mấy tháng rồi mà..."

Văn Chi Vọng càng không thể xuống tay được.

Khi Văn Chi Vọng do dự, một cái gì đó xù xù lông màu xám đặt lên cổ tay cậu.

Đó là đuôi mèo.

Đuôi mèo xù xù lông nhẹ nhàng cuốn lấy cổ tay cậu, sau đó kéo tay của cậu lên đầu Đàm Nhiên.

Ngón tay Văn Chi Vọng run nhè nhẹ.

Tai mèo mềm mại, hơi ấp áp, nhẹ nhàng run rẩy trong tay cậu.

Lỗ tai Văn Chi Vọng đỏ bừng, hô hấp bất giác nặng hơn.

"Sao nào? Thoải mái không?" Đàm Nhiên nói.

Văn Chi Vọng đột nhiên hồi hồn, cậu lập tức rút tay lại.

"Hoặc là em biến hoàn toàn thành người, hoặc là biến hoàn toàn thành mèo, Bộ dáng nửa người nửa mèo như vậy sau này đừng xuất hiện trước mặt anh nữa."

Cậu có chút không chống đỡ được.

Văn Chi Vọng xoay người, nói; "Anh đi WC một lát, nhóc ở trong phòng chờ đi, nhớ cho rõ là đừng để người khác phát hiện ra nhóc có thể biến thành người."

Nói xong, cậu vội vàng chạy đến WC trong phòng.

Không trách được tại sao Văn Chi Vọng không muốn sờ tai nhóc, thì ra là gấp gáp muốn đi WC, ngại nói cho cậu biết nha!

Đàm Nhiên vốn tưởng rằng mình có thể làm cho chủ nhân vui, ai dè chụp trúng đùi ngựa, có hơi bực mình mà thu lại tai mèo.

Tuy là nhóc vuốt nhầm mông ngựa, nhưng giọng của Văn Chi Vọng chắc là nhóc có thể tiếp tục ở lại nơi này!

Đàm Nhiên liếm môi, nhóc có thể tiếp tục ăn cá khô ngon ngon rồi!

Trong WC, Văn Chi Vọng cuối đầu nhìn, sau đó gian nan ngẩng đầu.

Trong gương, sắc mặt cậu như thường, nhưng hai tai đỏ bừng và mắt đầy tơ máu, bán đứng nội tâm và thân thể đang không bình tĩnh của cậu.
Bình Luận (0)
Comment