Edit: Cá Lỡ rồi làm thêm chương nữa =)))))))) .........
Kết quả xử lí cuối cùng là, thay toàn bộ người giúp việc ở biệt thự này.
Husky bởi vì ngày nào cũng có sương ăn nên chú chó trở nên hoạt bát hẳn so với quá khứ.
Cũng bởi vì chuyện này, thái độ của Husky đối với Đàm Nhiên càng tốt hơn, cả ngày bám dính Đàm Nhiên, muốn dẫn Đàm Nhiên đi chơi.
Mà sau khi Đàm Nhiên xuyên thành mèo Ragdoll, chứng làm biết của nhóc cũng đi theo tới đây.
Là một con mèo cao quý ưu nhã, thì sao có thể giống như chó chạy tán loạn trong hoa viên, khiến cho thân mình dính toàn bùn đất chứ?
Hôm nay Đàm Nhiên ghé vào cửa sổ sát đất ở phòng khách, lười biếng mà phe phẩy đuôi, phơi nắng.
Nhóc liếm vuốt của mình.
Ôi cuộc đời tuyệt vời làm sao~
"Nhóc mèo, chúng ta chơi trốn tìm với nhau đi."
Đàm Nhiêm bỏ vuốt xuống.
Nếu con Husky kế bên biến mất thì tốt rồi.
"Không đi". Đàm Nhiên đổi tư thế nằm ngửa ra.
Nhóc lộ ra chiếc bụng mềm mại của nhóc.
Như vậy phơi nắng càng thoải mái hơn nữa.
Husky không nhịn được, giơ chân chó nhẹ nhàng dẫm dẫm lên bụng nhóc mèo.
"Hê hê hê, bụng nhóc mềm quá."
Husky vừa dứt lười, nhóc mèo lập tức nảy người lên.
"Cái móng vuốt chó hay táy máy của mi đó méo!"
Thiệt tình, một ngày không nổi đóa thì nói nhóc là mèo bệnh à!
Đàm Nhiên giơ vuốt mèo, cào Husky một cái.
"Đừng cào yêm! Yêm cho nhóc xoa bụng lại là được chứ gì?!"
"Xoa cái bíp á! Bụng cho của mi có thể so với bụng mèo của tao sao! Meo meo meo! Cào chết mi!"
Cách đó không xa, Văn Chi Vọng đang ngồi trên sofa xem TV.
Quản gia đưa cho cậu một ly trà.
Quản gia cười nói: "Ngài xem, Đa Đa tiểu thiếu gia chơi với Đoàn Đoàn tiểu thiếu gia trông vui vẻ biết nhường nào nha!"
Đàm Nhiên run run tai mèo, hướng quản gia kêu: "Tui sao có thể chơi một cách vui vẻ cùng con Husky này được chứ meo! Không thấy tui đang đánh nó à meo!"
Nhưng mà âm thanh "phẫn nộ" của nhóc, vào tai quản gia chỉ là một chuỗi tiếng mèo kêu mà thôi.
"Ngài nhìn đi, Đoàn Đoàn tiểu thiếu gia còn phụ họa lời của lão đó!" Quản gia cảm tháng nói, "Nhờ có Đoàn Đoàn tiểu thiếu gia mà Đa Đa mới tốt hơn trước. Tiên sinh, hiện tại ngài miêu cẩu song toàn, chỉ còn thiếu một nữ chủ nhân..."
Văn Chi Vọng vẫy tay: "Lão biết mà, tôi không muốn nghe cái này."
"Nhưng mà..."
Văn Chi Vọng nói: "Cho dù mẹ tôi có nói gì đi nữa thì lão cứ coi như là gió thoảng qua tai đi."
Quản gia thở dài: "Lúc trước phu nhân nói với lão, hôm nay nàng muốn tới đây một chuyến để thăm Đa Đa. Nàng còn dẫn theo tiểu thư Lục gia."
"Sao lão không nói sớm!" Văn Chi Vọng lập tức đứng lên.
Quản gia vô tội nói: "Không phải ngài mới nói với lão là coi như gió thoảng qua tai sao?"
Văn Chi Vọng nói: "Không phải chuyện gì cũng đều giả bộ không biết! Chết rồi, còn bao lâu thì mẹ tôi đến? Lão nói với mẹ tôi là hôm nay tôi không có nhà..."
Quản gia nói: "Cũng khoảng tầm này á."
"Bíng boong", chuông cửa vang lên.
Husky nhìn Văn Chi Vọng đang xoắn cả lên, hỏi nhóc mèo bên cạnh: "Nhục Đầu bị gì zị?"
Đàm Nhiên nói: "Lão quản gia nói mẹ của Nhục Đầu đến, cho nên anh ta mới xoắn lên như thế đó."
"Gâu, thì ra là mẹ... Éc? Gâu gâu gâu gâu gâu!"
Husky sợ đến mức đang nói thì giật bắn cả người lên.
"Ẳng! Cái nữ nhân đáng sợ kia đến gâu gâu gâu! Yêm muốn trốn nhanh thiệt nhanh! Ẳng!"
Husky đột nhiên xoắn mông lên chạy tán loạn.
Cơ mà bất cẩn nó chạy đến trước cửa biệt thự.
Cổng biệt thự mở ra, một thanh âm ôn hòa vang lên.
"Ây yo, Đa Đa nhớ chị như vậy à, đến tận cửa đó chị luôn?"
Husky đóng băng, đuôi không thèm lắc, cũng không ừ hử gì.
Một đôi mắt chó đong đầy nước mắt.
Đàm Nhiên có thể nghe thấy tiếng nức nở đang phát ra từ nội tâm Husky.