Xuyên Thành Nam Phụ Omega Độc Ác, Ta Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Thái Tử

Chương 14



Tác giả: Tam Thập Tái
Bản edit chỉ đăng tại wattpad và truyện yy.
Editor: yuikomori33
Beta: NhuocPhong4
____________________
Bởi vì cậu nghĩ tới chính mình trước khi ăn cơm tiến đến tranh WC, thứ chảy ra là chất lỏng nóng hổi, suýt nữa thì...!mắt không nhắm được?
Người này thật ngưu bức, cậu là một cây rau hẹ đã chết còn bị hắn đào cả rễ!!!
Bạch Thục đem bún trong miệng phun ra, sau đó hung hăng liếc hắn một cái.


Cậu cho rằng híp mắt là phương thức biểu đạt sự đối địch với đối phương!!
Lạc Thần bị ánh mắt của cậu làm cho có chút kinh ngạc, sau khi hồi tưởng câu nói của chính mình, tức khắc cười, hắn hiện tại còn có thể giải thích một chút chính mình chỉ là nói chuyện tiêu trừ đánh dấu thôi sao? Chứ không phải nói cái cậu nghĩ?
Nghĩ, Lạc Thần không khỏi nhìn chằm chằm vào chỗ đó của mình một lần nữa.

(*=))))
Kết quả, "Tê --"
Chân bị dẫm.

Không lưu tình chút nào, thậm chí còn nghiền vài lần.

"Điện hạ, ngài không khoẻ sao?" Bạch Tấn Nam ngồi gần nhất vội vàng dò hỏi.

"Không có, bị muỗi đốt một chút."
"Muỗi?" Bạch Tấn Nam hơi nhíu mày, nói với quản gia Hoài Đức đứng bên cạnh: "Mấy người dọn dẹp nhà ăn hôm nay không đốt hương đuổi muỗi sao? Bảo chúng mau thắp hương lên."
Hoài đức là một ông già với chiếc túi xách to, nhìn vẻ mặt ôn hoà nhưng thực ra lại rất gian xảo.

Ông ta còn không bào chữa cho bản thân, mà đi thẳng xuống bếp ra lệnh cho người thắp hương.

"Memphis, ngươi nhanh đi tìm Pende thái thái lấy chút thuốc mỡ tới." Bạch Cù một bên phân phó nam phó một bên nói: "Đám người hầu chết tiệt này thật là càng ngày càng lười, bên trong Dawson trang viên cư nhiên có muỗi, ta nhiều năm như vậy đều không có bị cắn."

Halena phu nhân có chút không rõ chủ đề đột nhiên đưa ra, bất quá lão gia ý tứ chính là nàng ý tứ, để nhi tử không tiếp tục nói, bà ta khẽ ho hai tiếng: "Xung quanh trang viên cây đuổi muỗi nhiều lắm, mỗi ngày cũng có huân hương, cái này hẳn là cá lọt lưới, ngày thường đều không có."
"Thực sự thú vị.

Có người sinh sống liền có muỗi, nghe nói phía sau trang viên Dawson còn có rừng mưa lớn nhất tinh cầu Clark.

Ta nghe những người trong chuyến thám hiểm nói rằng họ đã nhìn thấy những con muỗi có kích thước bằng cái chén." Chỉ cần là đối tượng Halena cùng Bạch Cù, Tiêu Kim liền thích ba phải.

Còn đổ thêm dầu vào lửa hỏi: "Công tước đại nhân, muỗi vừa mới cắn ngài có lớn không a?"
Lạc Thần híp mắt nói: "Hẳn là, rất lớn?"
"Ta liền nói đi, muỗi biến dị bên trong rừng mưa đều rất lớn." Tiêu Kim gãi đúng chỗ ngứa, đang muốn tiếp tục nói.

Bạch Tấn Nam đã mở miệng: "Điện hạ, Bạch Cù con thứ của ta đã tốt nghiệp học viện quân sự, thành tích các hạng mục đều thực ưu tú.

Nó cũng rất ngưỡng mộ ngài và Quân đoàn 7, cho nên lần này nó điền đơn xin vào quân đoàn 7, đến lúc đó thỉnh điện hạ không cần khách khí mà thúc giục nó học tập."
Lời này vừa nói ra, toàn bàn ăn ngừng hô hấp.

Mọi người trong gia đình Dawson đều biết rằng Bạch Cù, một tân binh vừa mới tốt nghiệp không đủ điều kiện để gia nhập quân đoàn 7.

Nơi tập hợp tất cả những người có giá trị vũ lực SSS và được chính tay thái tử lựa chọn.


Bạch Cù có thể được vào quân đoàn 2 đã là không tồi, cho nên hắn ta cũng chưa từng dám nạp đơn xin vào quân đoàn 7.

Hiện giờ Dawson tự sửa lại tờ đơn, xin cho hắn vào Quân đoàn tối cao, thậm chí không thương lượng, trực tiếp yêu cầu Thái tử chiếu cố cho con trai hắn, tuy là bọn họ đều rõ ràng cái lá gan này từ đâu mà có.

Nhưng bọn họ vẫn sợ rằng thái tử vốn luôn âm tình bất định sẽ nổi nóng ngay tại chỗ.

Tiêu Kim cùng đám người Charles cảm thấy Dawson quá vô liêm sỉ, đánh đổi một đêm của con trai cả để lấy tương lai tươi đẹp cho con trai thứ, hơn nữa đám người nhà Dawson là từ đâu nhìn ra Thái Tử là người dễ nói chuyện như vậy? Còn nói trên bàn cơm?
Bạch Thục vui sướng khi người khác gặp họa nghĩ: Ngươi mới là muỗi!! cả nhà ngươi đều là muỗi, liền xem ngươi còn dám cười?? Còn dám cười???
_Hết Chương 14_
__________________
Tác giả: Tam Thập Tái
Bản edit chỉ đăng tại wattpad và truyện yy.
Editor: yuikomori33
Beta: NhuocPhong4.


Bình Luận (0)
Comment