Alpha tóc xoăn nâu vừa dứt lời, một Alpha tóc đen dài nghe thấy có người gọi ca ca cũng hiếu kì nhìn sang.
Bạch Cù không xuống nước, ở trên mỏm đá nhấm nháp ly rượu trái cây vừa được đưa tới, nghe xong lời này, thò người ra nhìn, sau đó hừ lạnh một tiếng: "Còn không phải sao, hai ngày này lão tử đều nhìn thấy hắn, phong cảnh đâu!"
Tóc nâu Alpha nói: "Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ, nếu không phải nhờ anh ta, ngươi có thể đi quân đoàn 7 à?"
Bạch Cù vốn đang bởi vì có thể vào quân đoàn thứ 7 mà dương dương tự đắc, nhưng sau khi khoe khoang với hai tên này, lại trở thành bán mông đổi lấy, hắn tức khắc khó chịu.
Giảo biện nói: "Chuyện này liên quan gì đến nó, ta có thể vào quân đoàn 7 vì ông già của ta đã sắp xếp cho ta từ lâu rồi."
"Chính ngươi nói ra chính ngươi tin?"
"Pháp Khắc Tư, ngươi mẹ nó có phải muốn đánh nhau?" Bạch Cù nói xong liền đứng lên.
Lúc này, tóc đen Alpha nói: "Ngươi xác định ngày đó Thái Tử thượng hắn? Có chứng cứ sao?"
Bạch Cù đáp: "Muốn chứng cứ gì? Người hầu mẹ ta kêu đến đều thấy."
"Người hầu?"
Lời này vừa ra, Bạch Cù trở nên cảnh giác: "Eugene, ta biết ngươi cùng Lango quan hệ rất tốt, bởi vì các ngươi là huynh đệ của ta nên ta mới nói cho các ngươi biết, phụ thân ta đã ra lệnh cấm phát tán.
Nếu các ngươi nói bất cứ điều gì liên quan đến chuyện này thì đừng trách ta không coi các ngươi là huynh đệ, các ngươi là mặt hàng gì, trong lòng đều tự hiểu rõ!"
Eugene tức khắc buồn cười, "Đừng khẩn trương, đều là nam nhân, loại chuyện này thực bình thường, tò mò mà thôi, xem như ta chưa từng hỏi đi."
Lời này của Eugene cũng không làm Bạch Cù thả lỏng, tên này giống như là người thích trêu chọc nhân gian hỗn loạn, nhưng thực chất, hắn ta là kẻ tối kỵ, không thể nhĩn rõ tâm, công chúa Hess cũng không thể quản được hắn.
Chuyện này lúc đầu hắn chỉ nói cho Pháp Khắc Tư, là Pháp Khắc Tư nói cho Eugene, cho nên mới có ngày hẹn ba người hôm nay, mục đích chính là lại lần nữa đe doạ bọn họ cấm không được phát tán thêm cho người khác.
Pháp Khắc Tư thấy vậy vội vàng chuyển đề tài: "Này, ngươi có để ý thấy Bạch Thục thật sự khá đẹp mắt không."
Bạch Cù nhàm chán đáp: "Không để ý."
"Ngươi đừng nói, ta thật đúng là chưa từng nhìn kỹ cậu ta.
Trước đây khi cậu ta ở nhà, đi chỗ nào cũng có mùi thuốc nồng đậm, nhưng hôm nay thì khác, ta nhìn vào có chút nóng, giống như có thể cảm nhận được hương vị tin tức tố trên người cậu ta." Pháp Khắc Tư nói với vẻ mặt sắc tình, nếu kì mẫn cảm có thể khống chế, hắn có thể lập tức động dục.
Bạch Cù nói: "Xa như vậy, ngươi là đồ phế thải không thể đạt tới một chữ S."
Pháp Khắc Tư không chút để ý đến việc Bạch Cù trào phúng giá trị vũ lực của mình, chỉ nhìn chằm chằm bên kia, không quay lưng, nói: "Ngươi xem, cậu ta cùng Thái Tử làm qua, cũng không có khả năng gả cho Thái Tử, nếu có thêm một người yêu thương, hẳn là cũng sẽ tiếp thu đi?"
Thời điểm Pháp Khắc Tư nói lời này không khống chế được phóng ra tin tức tố của chính mình.
Alpha trưởng thành đột nhiên phóng thích tin tức tố, ngoại trừ giai đoạn mẫn cảm cố ý áp chế đối phương, thì chỉ có thể là đũng quần ngứa ngáy nổi lên tâm tư.
"Con mẹ nhà ngươi, mau thu hồi cái mùi vị rỉ sắt đấy lại." Bạch Cù vẻ mặt chán ghét, biết Pháp Khắc Tư thèm khát, không ngờ hắn lại thèm khát đến mức như vậy, "Thái tử làm chuyện ấy, cha ta chỉ có thể nén giận, nhưng nếu là ngươi làm, Fettery trang viên liền chờ đổi người thừa kế đi!"
Pháp Khắc Tư bị hắn nói cho giật mình, lập tức thu mắt cười làm lành: ""Cậu ta cũng là biểu ca của ta, ta nào dám suy nghĩ vớ vẩn, Tiểu Tân Tan nhà ta khẳng định sẽ đánh chết ta."
Nghĩ đến tình nhân Tiểu Tân Lan, hắn lại nghĩ tới ca ca nàng Tân Phổ Sâm, tức khắc tiếc hận nói: "Chú lớn của ta đầu một mảnh xanh mượt a!"
" Ngày mốt sinh nhật Đại Tây phu nhân ngươi cũng đi à?"
Bạch Cù nghe Eugene hỏi chính mình, liền đáp: "Đi."
Eugene ngừng hỏi, cầm một ly rượu vang đỏ trong mâm lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Trong ly rượu, màu đỏ sẫm bao phủ hơn một nửa đám người dưới hồ nước, chỉ còn sót lại phía sau tảng đá, một gương mặt cùng nửa tấm lưng nhỏ bị hồ nước làm ướt. Chỉ thấy người kia da thịt như ngọc, lông mi dài khẽ rung lên theo nụ cười vui nhộn của người bên cạnh, khóe môi và đuôi mắt vốn đã cong lên bấy lâu nay lại trở thành một, yêu diễm đến cực điểm.
Bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau.
Ở vịnh thứ ba, vịnh cao nhất trong toàn bộ hồ Hải Đế, tất cả những hành động trên đều bị một đôi mắt đỏ sẫm thu lại.
"Tướng quân, Eugene kia khẳng định sẽ đem sự tình nói cho Lango, ngài có muốn hay không......" Carl mặc dù không thể nghe xa giống tướng quân nhà mình, nhưng anh vẫn có thể đoán được đại khái ý tứ cuộc gặp mặt của đám người này.
Lạc Thần giơ tay: "Để hắn nói."
" Vậy nếu Lango tìm ngài nói chuyện, ngài sẽ làm như thế nào?"
"Hắn không dám."
"......" Carl đâu có sợ Lango tìm Lạc Thần, anh là sợ tên đó tìm chính mình.
Liếc nhìn người ở vịnh thứ nhất, anh hỏi: "Vậy nếu là cậu ta đi tìm Bạch Thục thiếu gia thì sao?"
Lạc Thần nói: "Ngươi sợ Lan Qua bị hại?"
Carl mới đầu không minh bạch tướng quân vì cái gì luôn đối với Lango thiếu gia hờ hững, cậu ta thoạt nhìn ôn nhu lại thiện lương, chủ yếu vẫn là lớn lên rất tốt, công tước thế gia công nhận là đệ nhất mỹ nhân.
Nhưng sau một thời gian dài, anh tựa hồ có thể nhìn thấy một số điều bí ẩn.
Khi Lạc Thần và người chú thứ ba của mình, cha của Lango, Công tước Bronte, có bất kỳ mối bất hòa nào, ông ta đều có thể toàn thân rút lui.
Thoạt nhìn thì thực thông minh, nhưng là không trung thành.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là Lango có thể đối phó với tất cả Alpha, vừa không thâm giao lại cũng không cự tuyệt.
Đó là điều không thể chấp nhận được đối với Alpha, người có ý thức mạnh mẽ về lãnh thổ, mặc dù lần nào Lango cũng giải thích được nó một cách liền mạch.
Carl khóc không ra nước mắt, "Ta là sợ Bạch Thục thiếu gia bị hại."
Lạc Thần nghe xong lời này, con ngươi khẽ nhúc nhích, "Đừng nghĩ nữa."
Carl ngượng ngùng thu nhỏ miệng, cho rằng chính mình đã đoán sai, kết quả phát hiện tướng quân nhà mình nhìn chằm chằm vào người nọ ở vịnh hồ thứ nhất không dời mắt..