Xuyên Thành Nam Phụ Omega Độc Ác, Ta Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Thái Tử

Chương 47



Bạch Thục bị lời nói của Lạc Thần làm cho sửng sốt, cậu nhất thời không biết hắn đang nghĩ cái gì trong đầu nữa, rõ ràng là cậu đã từ chối hắn, người bình thường chắc chắn đều sẽ cảm thấy xấu hổ đi?! Nhưng hắn căn bản hình như đã quên mất lời từ chối trước đó của cậu rồi a!!!
Dưới sự nhiệt tình của thái tử, con chip màu xanh bỗng chốc nóng hơn lửa.

Cậu nhanh chóng đặt con chip lên bàn rồi nói:
"Tôi là người yêu ghét rõ ràng, nếu không thể đáp ứng tôi sẽ không để cho người khác có thể có bất cứ một hi vọng nào, nên đồ của ngài tôi không thể nhận.

"
"Simpson tuy không xuất sắc bằng ngài, nhưng hắn toàn tâm toàn ý đối đãi tôi, cũng là người thích hợp với tôi nhất, hy vọng ngài có thể thành toàn cho chúng tôi.

"
Lạc Thần thấy cậu không những không nhận lấy mà còn nói ra những lời này, tức khắc có chút tức giận đáp:
"Hai người mới gặp nhau vài lần? Em làm sao xác định hắn là người phù hợp nhất với em? Rõ ràng chúng ta có độ xứng đôi cao hơn!"
"Ngài đang nói gì vậy?" Vẻ mặt Bạch Thục có chút ngờ nghệch.

"Độ xứng đôi, đó là nghiên cứu mới nhất của Đạo Cách và những người khác trong phòng thí nghiệm, đo độ xứng đôi của pheromone, độ xứng đôi càng cao, càng nên ở bên nhau.


"
Lạc Thần lý lẽ hùng hồn, hoàn toàn quên mất trước đó bản thân đã chế nhạo Đạo Cách như thế nào.

Bạch Thục nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, phát hiện hắn thế nhưng đang thật sự nghiêm túc.

Cậu không khỏi đứng thẳng người, sau đó trịnh trọng nói:
"Thái tử điện hạ, tôi không biết bản thân có chỗ nào tốt mà lại có thể khiến ngài cảm thấy hứng thú, khiến ngài mặc dù đã có hôn thê nhưng vẫn cố chấp cuốn lấy tôi, nhưng tôi muốn trả lời ngài một cách nghiêm túc, tôi sẽ không làm tình nhân của ngài, tôi cũng vô cùng khinh thường tất cả Alpha có tình nhân, mặc kệ người đó có ưu tú đến đâu.

"
"Nếu ngài cảm thấy không đủ thuyết phục, tại đây tôi liền nói cho ngài biết, tôi không thích ngài, một chút cũng không.

"
Lạc Thần nghe đến đây, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, giống như những dòng kim loại nóng chảy đang sôi sùng sục, một cái chớp mắt cũng có thể thiêu mọi thứ thành tro.

Bạch Thục không đành lòng làm người khác tổn thương, nhưng cậu càng không muốn để người khác ôm hy vọng xa vời.

Vì thế cậu chỉ liếc hắn một cái, rồi quay đầu rời đi.

"Tôi lấy em, em có thể ở bên cạnh tôi được không?"
Bạch Thục đối mặt với cánh cửa, hô hấp đình trệ ba giây, quay đầu nhìn hắn tiếp tục nói:
"Tôi không có ý định để em làm tình nhân, đợi tôi hai tháng, được không?"
Thành thực mà nói, là một người đồng tính, ba chữ tôi lấy em rất xa xỉ, cậu sao có thể không động lòng?
Nếu là bất kì một quý tộc nào khác, cậu đều có thể mạo hiểm, nhưng hắn lại là Thái tử.

! Điều này hoàn toàn không thể.

Cậu thở ra một hơi đáp:
"Tôi nói thực tế cho ngài biết nhé, không có khả năng thì đừng hy vọng xa vời, ngài là Thái tử, phải chú ý đến huyết thống, ở cùng tôi chỉ khiến ngài thêm áp lực, tôi cũng không có bản lĩnh gồng gánh cùng ngài, chuyện của chúng ta kết thúc ở đây được rồi.

"
Nói trắng ra là cậu cảm thấy quá áp lực, cậu chỉ cần một cuộc sống bình thường là được rồi.


Lạc Thần nghe những lời này bỗng chốc ánh mắt tối sầm lại.

Mắt thấy cậu sắp mở cửa ra, hắn đem con chip trên bàn dùng lực nhét vào tay cậu, sau đó nói:
"Tôi không có ý khác, chỉ đơn thuần là muốn cảm ơn em, em muốn cái gì tôi cũng đều đáp ứng, nhưng nếu em không nhận, tôi liền đổi ý.

"
"Ngài! " Bạch Thục kinh ngạc, cậu chưa từng thấy người nào tặng quà còn uy hiếp ép người ta nhận, tức thì nổi giận nói:"Ngài chính là Thái tử, làm sao có thể nói mà không giữ lời?"
Hắn hừ lạnh một tiếng:"Người không giữ lời có rất nhiều, nhưng đều không phạm pháp.

" Hơn nữa ta giữ lời em cũng không muốn nhận, ta thật sự tức giận đó.

Bạch Thục cảm thấy, nếu lúc này cậu không nhận, thì người chịu thiệt sẽ là mình, liền nhét vào túi, không cần thì không cần đi.

"Đứng lại.

"
Bạch Thục trừng mắt nhìn hắn:"Lại làm sao nữa?" Không tha cho cậu sao.

"Tôi muốn ôm ân nhân của tôi.

" Hắn nói với vẻ mặt đứng đắn.

Bạch Thục đáp:"Ngài có phải được voi đòi tiên?"
"Đúng vậy! Em ôm hay không ôm?"
"! " Cậu không tin đâu, ngủ cũng ngủ rồi, ôm một chút cũng đâu có mất miếng thịt nào?
Nghĩ vậy, cậu liền hào phóng tiến đến chủ động ôm hắn.

Cái ôm này, Lạc Thần đem cậu ôm thật chặt, chỉ có hắn biết, ngoài miệng thì nói nhẹ nhàng, nhưng ánh sáng trong mắt hắn đã càng lúc càng tối đi, sâu thẳm như biển chết, một mảnh tối đen, không gợn sóng cũng chẳng có ánh sáng.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên vai cậu, đêm qua hắn mới đột nhiên minh bạch, Bạch Tấn Nam thiết lập cơ quan, thực sự là có ý định giết hắn, nếu người đi ra lúc đó là hắn, nhất định một viên bắn trúng đầu, một viên ghim thẳng vào tim.


Đây là lý do viên đạn bắn ra cao như vậy, chỉ trầy da bả vai Bạch Thục.

Bởi vì vị trí trên bả vai Bạch Thục, chính là trái tim của hắn.

"Bang Bang Bang--" Cửa đột nhiên bị gõ vang, rất nhịp nhàng, có tiết tấu.

"Vào đi!" Lạc Thần nói, buông Bạch Thục ra, thấy Karl cùng Charles cầm tin tức mới chạy đến.

"Tướng quân, hiện tại trước cửa cung điện Clark đều là các đoàn đội giang hồ, tất cả đều vì việc giam giữ Perseus mà bất bình, lại còn nói! " Karl liếc Bạch Thục một cái, muốn nói rồi lại thôi.

Bạch Thục vừa thấy đây là việc công sự, liền vội vàng rời đi.

Lạc Thần nhìn chằm chằm nơi cậu rời đi, sau đó cầm tin tức đọc lướt qua, chỉ thấy tiêu đề bắt mắt viết "Hoàng thất Clark thật mờ ám, Vương tử Perseus chỉ là kẻ thế tội?"
Nội dung bên dưới viết Perseus vì hoàng thất liều sống liều chết mười mấy năm, cuối cùng vì những cáo buộc vô cớ mà bị bỏ tù, bởi vì Hoắc Lực tinh thuộc sở hữu của công tước Hoắc Lực, các chính sách ghi rõ quyền khai thác thuộc về công tước sở hữu, nên việc công tước Hoắc Lực nhận mệnh Perseus khai thác không tính là phạm pháp.

Nhưng đó còn chưa phải trọng điểm, mà trọng điểm là phía dưới.

"Thái tử Lạc Thần nổi giận vì hồng nhan, vì bình dân mà không màng đến huyết thống.

"
"Nguyên nhân thực sự khiến Vương tử Perseus bị cấm thế nhưng là vì Thái tử muốn hủy hôn ước?"
"Thái tử Lạc Thần nhiều năm kiên định bị hủy trong một sớm, các thành viên hoàng thất đều trốn không thoát lời nguyền tình nhân.

".


Bình Luận (0)
Comment