Bản edit này chỉ được đăng tại WordPress Tử Vân Anh và Wattpad Tử Vân Anh
Edit: Chou
Beta: Sói
___________________________
Giờ ăn tối, trong phòng ăn của nhà họ Lạc vẫn "mẫu từ tử hiếu" như bình thường.
Mẹ thì vẫn như vậy, còn con thì ——
Lộ Tinh Thần cảm thấy bản thân không còn hứng thú mãnh liệt với đồ ăn như trước nữa.
Không phải vì dì đầu bếp nấu không ngon, thậm chí là từ khi Hứa Nặc về đến giờ, cô đầu bếp ngày nào cũng cố gắng thể hiện đủ chiêu trò, nhờ vậy mà cậu cũng được nếm thử không ít đồ ngon trước giờ chưa từng ăn.
Mà vấn đề là có được ăn ngon đến mấy cậu thì cũng không chịu nổi việc bị Hứa Nặc nhồi ăn như nuôi heo đâu!
Trong lúc Lộ Tinh Thần ăn, Hứa Nặc cuối cùng cũng nhớ ra chuyện cần nói.
Bà hỏi Lạc Hàn: "Con này, có phải em con đang gặp khó khăn gì không? Dạo gần đây nhìn nó lúc nào cũng như đang có tâm sự, con làm anh lớn có thời gian thì nên đi nói chuyện với em nó nhiều hơn."
Làn Hàn sắc mặt không đổi đáp: "Lạc Hải đã lớn rồi, có cách đối nhân xử thế riêng của mình, làm mẹ thì nên học cách buông tay."
Hứa Nặc nhíu mày im lặng một lúc.
Lộ Tinh Thần còn cho là bà đang trách Lạc Hàn vô cảm không quan tâm đến em trai, không ngờ bà lại đưa ngón cái lên với Lạc Hàn: "Đúng là làm ông chủ lớn có khác, nói gì nghe cũng có lý hết."
Lộ Tinh Thần: "..."
Mạch suy nghĩ của cái nhà này có vấn đề rồi, cậu không nên dùng logic của người bình thường để đoán suy nghĩ của bọn họ.
Lộ Tinh Thần cố gắng gặm thêm một cái đùi gà, sau đó đưa mắt cầu cứu Lạc Hàn một lần nữa.
Dạ dày của cậu bây giờ không còn một xíu chỗ trống nào luôn, cứu với.
"Mẹ à, ăn quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của não bộ, vừa đủ là được rồi."
Ngay lúc Hứa Nặc múc thêm chén canh đưa đến trước mặt Lộ Tinh Thần muốn cậu ăn tiếp, Lạc Hàn liền lên tiếng.
Hứa Nặc lập tức chuyển đối tượng: "Không thì con ăn hết chén canh này thay Tinh Thần đi?"
Lạc Hàn cho bà một gương mặt từ chối thẳng thừng.
Hứa Nặc vẫn không bỏ cuộc, bà liếc mắt qua quản gia Trương, ý bảo ôngđưa chén canh qua bên chỗ Lạc Hàn.
"Canh này mẹ tốn tận mấy tiếng đồng hồ để hầm, bên trong toàn là các dược liệu bổ dưỡng, không được lãng phí."
Lạc Hàn vẫn kiên trì say no.
Hứa Nặc không còn cách nào khác chỉ đành tự mình ra trận, cầm lấy chén canh.
"Tinh Thần, chồng con không chịu ăn, nó không thèm để ý đến tâm huyết của mẹ một chút nào, mẹ đúng là đáng thương quá mà.
Mẹ biết con có lòng thương người, hay là con đưa cái này cho —— "
"Con ăn là được rồi chứ gì?" Lạc Hàn giành lấy chén canh trong tay bà rồi đưa đến bên môi, ngửa đầu một hơi uống cạn.
Hứa Nặc cười híp cả mắt nhìn Lạc Hàn ăn hết chén canh, lúc này bà mới hài lòng xoay người lại nói với Lộ Tinh Thần: "Đêm khuya học hành rất mệt mỏi, có muốn ăn gì không, chút nữa mẹ làm rồi mang lên cho con."
Ánh mắt như phóng ra dao của Lạc Hàn liếc qua.
Ẩn ý trong đó quá rõ ràng ——
Nếu cậu dám, ông đây sẽ không dạy cậu nữa.
Lộ Tinh Thần vội vàng xua tay: "Con không ăn đâu, mẹ cứ đi nghỉ ngơi sớm đi, đối với người đẹp mà nói, ngủ sớm là quan trọng nhất."
Lại một buổi sáng sau cả đêm dài học đến khuya.
Lộ Tinh Thần di chuyển xe lăn từ trong thang máy đi ra, dạo gần đây vì cứ học đến khuya nên cậu đã ngừng luôn chuyện "tắm nắng" buổi sáng.
Dù sao thì chuyện "tắm nắng" cũng là vì cậu muốn có thêm thời gian để tiếp xúc với Lạc Hàn thôi, bây giờ ngày nào người ta cũng ngồi đọc sách với cậu đến tận khuya rồi, có tắm nắng hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Vừa mới lăn vào phòng ăn, Lộ Tinh Thần đã "ể" một tiếng.
Mấy người giúp việc trong phòng đang bận rộn, vừa thấy Lộ Tinh Thần bèn nhanh chóng cúi người chào, Lộ Tinh Thần phất tay, để bọn họ đi ra ngoài.
Thoáng chốc, phòng ăn rộng lớn chỉ còn lại một mình Lộ Tinh Thần.
Vị trí trên bàn của Lạc Hàn vẫn không một bóng người, thức ăn trước mặt cũng chưa có ai đụng tới.
Lạc Hàn là một người rất có nguyên tắc trong vấn đề giờ giấc, giờ thức dậy, chạy bộ, dùng bữa sáng đều cố định, chênh lệch cao lắm cũng chỉ vài phút.
Lộ Tinh Thần đưa tay lên nhìn đồng hồ.
"Đúng giờ mà nhỉ, không lẽ là ngủ quên?"
Lộ Tinh Thần lẩm bẩm một mình, tự nhiên thấy có hơi chột dạ.
Gần đây vì chuyện của cậu mà hôm nào Lạc Hàn cũng ngủ trễ.
Lạc Hàn có lợi hại đến mấy cũng không phải là sắt là thép, cũng sẽ biết mệt mỏi.
Lộ Tinh Thần đột nhiên không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, cậu di chuyển xe lăn, muốn đi gọi Lạc Hàn dậy.
Trước cửa thang máy dưới sảnh, Hứa Nặc đang cập nhất tin tức nóng hỏi với người giúp việc.
"Lúc trước cậu cả thật sự đã ôm cậu Lộ lên xe trước mặt một đám người?"
"Mặc dù con không có thấy tận mắt, nhưng mà con thấy lão Vương sẽ không lừa bà đâu ạ."
"Cũng đúng, lão Vương đúng là người thành thật."
Lộ Tinh Thần: "..."
Tay cậu để trên xe lăn, tiến không được lùi cũng không xong, đành ở lại tại chỗ "nghe trộm".
"À còn nữa còn nữa, cậu cả và cậu Lộ ngày nào cũng chạy bộ với nhau?" Hứa Nặc xoa xoa cằm, lúc trước quản gia Trương có nhắc qua, bà cũng mấy lần cố tình dậy sớm coi, kết quả mấy ngày rồi cũng chẳng thấy gì.
"Dạ đúng ạ, tụi con ngày nào cũng thấy, cậu cả thì chạy bộ, cậu Lộ thì tắm nắng.
Mỗi lần chạy ngang qua chỗ cậu Lộ, cậu cả đều cố tình dừng lại tán gẫu với cậu ấy vài câu rồi mới đi.
Phải rồi phải rồi, lúc trước có lần cậu Lộ tắm nắng đến nỗi ngủ quên, cậu cả còn đặc biệt dặn tụi con đừng có làm ồn đến cậu ấy, một lúc sau nắng bắt đầu gắt lên mới sang đánh thức cậu ấy dậy, đúng là rất thân mật luôn!"
Nhớ đến những lần "liếc mắt đưa tình" trên bàn ăn mấy ngày nay, Hứa Nặc hài lòng gật đầu: "Ngưỡng mộ à?"
"Vô cùng ngưỡng mộ!" Tiểu Phương hai mắt long lanh trả lời.
"Nói đến mới nhớ hôm nay cậu cả không dậy như thường ngày, đúng là tuổi trẻ không phải là tất cả mà." Hứa Nặc nói.
"Cậu Lộ." Bên ngoài có người giúp việc đi vào, vừa thấy Lộ Tinh Thần ở đó, lập tức cúi người chào.
Lộ Tinh Thần: "..."
Hứa Nặc quay đầu ra, không chút ngại ngùng gì với chuyện bị bắt gặp bàn chuyện sau lưng người khác: "Hôm nay cô đầu bếp có làm mấy món điểm tâm mới, Tinh Thần, chúng ta cùng đi thử nào."
Lộ Tinh Thần nhìn lên trần nhà, thầm nghĩ: Lạc Hàn ơi là Lạc Hàn, hôm nay anh có đi làm muộn thì cũng đừng trách tôi, tôi cũng rất muốn đi gọi anh dậy, lỗi tại đồ ăn quá hấp dẫn rồi.
Lộ Tinh Thần ngoan ngoãn: "Dạ."
Ban ngày đi học, buổi tối đọc sách, hồi thi tốt nghiệp cấp 3 Lộ Tinh Thần cũng không nghiêm túc đến vậy, cậu sắp chán muốn chết rồi.
Tranh thủ cuối tuần rảnh rỗi, cậu quyết định ra ngoài hít chút không khí trong lành, suy nghĩ một lúc, cuối cùng Lộ Tinh Thần quyết định ra khu chợ chỗ Thành Cổ.
Cậu hỏi thăm được thì ra ông lão họ Lạc không phải chỉ có thứ hai mới bày sạp ra bán, hôm nào tiết trời mát mẻ trong lành mà ra chợ, thì khả năng cao là có thể gặp được ông ta.
Thì ra ông Lạc bình thường ngoại trừ bày sạp bán, còn có sở thích đi vòng vòng ở mấy sạp đồ cổ, còn thường hay đi mấy chỗ như bảo tàng thành phố này nọ.
Nếu mà thật lòng muốn tìm thì vô tình gặp được ông ta cũng không phải là chuyện gì khó.
Người nói cho Lộ Tinh Thần biết những chuyện này là một dì trung niên bán đồ thêu, sạp của dì ấy cách chỗ của Lạc lão đầu khoảng một lối đi, cũng rất thân với Lạc lão đầu.
Dì bán đồ nhìn chằm chằm vào mặt Lộ Tinh Thần, thở dài nói: "Gần đây có không ít người trẻ đến tìm ông Lạc, có một cậu rất đẹp trai, rồi một cậu gầy gầy, nói chuyện lịch sự dễ nghe, giờ thì tới lượt cậu ——" Bà nhìn chằm chằm mặt Lộ Tinh Thần một lúc lâu, suy nghĩ gì đó rồi nói tiếp, "Phải rồi, còn có một cô bé, xinh như hoa vậy đó, nói chuyện giọng nghe như phát thanh viên của đài truyền hình, gọi một tiếng dì ơi nghe mà nhũn cả tim."
Lộ Tinh Thần không quan tâm đến phần cô bé lắm, theo miêu tả của dì ấy, có vẻ như không chỉ Lạc Hải đến tìm ông Lạc đâu, mà cả Lê Nhất Chu cũng đã đến rồi.
Đột nhiên dì bán đồ nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhỏ giọng hỏi: "Nhóc này, có phải lão Lạc đang có hàng gì tốt không, thế mới hấp dẫn được mấy thanh niên cô cậu hết người này đến người nọ đến tìm lão, kể dì nghe chút đi?"
Lộ Tinh Thần dở khóc dở cười, cậu nói bản thân bình thường thích sưu tầm mấy loại sách cổ quý giá, lại nghe nói ở đây có một ông Lạc rất am hiểu lĩnh vực này, nên mới muốn đến hỏi thăm một chút.
Lộ Tinh Thần có hơi nhớ chén mì vằn thắn hồi sáng, tính chuẩn bị về nhà ăn cơm.
Trước khi về cậu vẫn chưa từ bỏ hy vọng nên quay lại lần nữa, không ngờ lại thấy ông Lạc đang thong thả bày sách ra trước cửa tiệm.
Dáng người ông lão không cao, hơi gầy, râu ria lún phún, nhưng đôi mắt lại sáng tỏ, tựa như lúc nào cũng có thể nhìn thấu mọi người.
Lộ Tinh Thần cũng không cam lòng bị nhìn thấu.
Ông Lạc chỉ là con cọp giấy, nếu như thật sự lợi hại đến vậy thì sao lại bị Lạc Hải xoay mòng mòng?
Ông ta phải học theo kiểu ngầu ngầu của Lạc Hàn kia kìa, bình thường thôi cũng đủ áp chế Lạc Hải.
Lạc Hải ở trước mặt hắn cứ như một đứa cháu nhỏ vậy, nói cũng không thành tiếng.
Lúc Lạc Hàn về đến nhà thì đã qua giờ cơm tối, trong nhà lại chẳng náo nhiệt như thường ngày.
"Sáng nay phu nhân đã ra ngoài sớm, bà nói hôm nay có việc nên sẽ không về." Quản gia Trương vừa ra chào đón vừa giải thích.
Mặt Lạc Hàn vẫn không đổi sắc hỏi: "Cậu Lộ và cậu hai thì sao, đều không ở nhà à?"
"Sau bữa trưa một chút cậu Lộ và cậu hai đều người trước người sau ra ngoài cả rồi, buổi tối cả hai cũng không về ăn cơm.
Cậu cả có muốn ăn gì không?"
"Lộ Tinh Thần với Lạc Hải ra ngoài với nhau?"
Quản gia Trương ngây người, cảm thấy hai ý "ra ngoài với nhau" với "ngước trước người sau ra ngoài" cũng từa tựa nhau, dù gì thì thời gian cũng không cách biệt mấy, nên gật đầu một cái.
Lạc Hàn hơi cúi đầu, lấy lại áo vest quản gia Trương đang cầm trên tay: "Hôm nay tôi không có khẩu vị, ông pha cho tôi ly cà phê đem lên."
"Buổi tối uống cà phê không tốt." Quản gia Trương lo lắng nói.
"Mặc kệ nó."
Lộ Tinh Thần với lão Lạc tám nhảm đến hết cả chuyện, thấy giờ này cũng muộn rồi, cậu quyết định ăn tối luôn ở ngoài luôn rồi mới về.
Cậu vừa vào nhà vừa nhớ lại hương vị mấy món ăn vừa rồi, không ngờ khu chợ trông có vẻ bình thường, bên trong lại là "ngọa hổ tàng long", rất tuyệt vời, lần sau cậu chắc chắn sẽ quay lại.
"Cũng biết phải về à?"
Trong sảnh đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng khiến Lộ Tinh Thần phải ngừng hành động đặt đồ xuống của mình lại.
Một lúc sau cậu mới nhận ra đây là giọng của Lạc Hàn.
"Nếu tôi nhớ không lầm thì ngày mai là thi đấu vòng loại, thế mà hôm nay cậu không ngoan ngoãn ở nhà đọc sách lại còn ra ngoài đi chơi với người ta, quyết tâm muốn thắng lúc trước đâu rồi?"
Lộ Tinh Thần lén nhìn Lạc Hàn, người đàn ông trước mặt vẫn vậy, chẳng thể nhìn thấu điều gì cả, tuy trong giọng nói mơ hồ có thể cảm nhận được sự tức giận nhưng mà cũng không rõ ràng.
Chỉ trừ đôi mắt bình thường luôn lạnh nhạt, không chút tình cảm kia giờ lại đang nhìn chằm chằm cậu, không hề che giấu sự lạnh lẽo bên trong.
Lộ Tinh Thần vô thức nuốt nước miếng một cái.
Cái tên này không lẽ là đang giận cậu đi chơi về trễ?
Cũng không phải, nếu chỉ là giận bình thường, sao lại có thêm câu "lại còn ra ngoài đi chơi với người ta"?"
Lộ Tinh Thần ngẩng đầu lên.
Cái tên này không phải là đang ghen đấy chứ?
Tác giả có lời muốn nói: sẽ có tiểu thiên sứ hỏi tại sao không chịu nói rõ ràng với nhau, ừmmmmmmm thì sẽ nói rõ ràng, chủ yếu là tại Lạc Hải không chủ động làm rõ với Tinh Tinh, Tinh Tinh cũng không thể nào mặt dày đi nói với người ta tôi không thích anh đâu ~
Nội dung nên có thì sẽ phải có, tin tôi (đưa tay)
Hết chương 16..