Edit: ChouBeta: Sói____________Lộ Tinh Thần quay lại hậu trường chuẩn bị thu dọn đồ đạc rồi đi, nhưng đột nhiên cậu nhớ ra mình làm rớt đồ ở ngoài, vì vậy phải quay người trở ra lấy.Cậu vừa đẩy cửa ra thì nghe thấy có tiếng người truyền đến.
Khi Lộ Tinh Thần đi xuống, người trong hội trường đều đã đi hết, vậy thì đây là nhân viên công tác hay là cô lao công?
Lộ Tinh Thần im lặng đẩy cửa ra, tiếng nói chuyện lớn hơn rất nhiều.
"Bây giờ cậu định làm thế nào, chạy nhiều vòng như vậy cậu chịu được không, hay là cậu chuẩn bị quỳ xuống gọi Lộ Tinh Thần là bố."
"Lê Nhất Chu, tôi có như thế nào cũng không cần cậu giả vờ tốt bụng!"
"Từ Tiêu, chúng ta là bạn bè, sao cậu lại nói tôi giả vờ?"
"Lúc trước không phải là cậu kêu tôi đi đánh cược với Lộ Tinh Thần sao, lúc đó cậu nói thế nào, cậu nói tôi nhất định sẽ thắng, hiện tại thì sao? Cậu đang chuẩn bị cười vào mặt tôi chứ gì?"
"Sao tôi lại làm như vậy chứ, tôi thật sự coi cậu là bạn mới —— "
"Im miệng, nói, có phải cậu cũng để ý Lạc Hải nên mới đến xúi giục tôi không?"
Chó cắn chó, miệng đầy lông.
Tóm lại đều là chó mù.
Lộ Tinh Thần cố ý tạo ra một số tiếng động khiến hai người kia lập tức im lặng.
Nhìn thấy Lộ Tinh Thần, gương mắt vốn không đẹp đẽ gì của Lê Nhất Chu giờ còn tái mét.
Từ sau hôm gặp Lộ Tinh Thần ở thư viện, đã lâu lắm rồi họ không gặp lại nhau.
Coi như thường ngày trong trường có gặp thì cũng chỉ đơn giản chào hỏi một tiếng rồi đi, vừa là để tránh hiềm nghi, lại như là đang xấu hổ.
Lộ Tinh Thần từ từ bước qua, Lê Nhất Chu cứ há miệng lại mở miệng mấy lần mà vẫn không nói nên lời.
Nhưng Từ Tiêu bên cạnh cậu ta lại đứng dậy: "Lộ Tinh Thần, lần này thua cậu coi như tôi xui, số vòng đã cược với cậu tôi đảm bảo không thiếu một vòng, cậu nói đi, muốn tôi chạy khi nào?"
Lộ Tinh Thần nhìn thân hình mỏng manh của cậu ta: "Cậu chắc là cậu chạy nổi sao?"
Từ Tiêu ngẩng đầu: "Có mệt chết tôi cũng chạy cho xong."
Trong lòng Lộ Tinh Thần quào một tiếng, coi như cũng có chí khí.
Chỉ hi vọng là lúc chạy cũng có tinh thần như vậy là được.
"Tinh Thần, có phải cậu không còn thích Lạc Hải nữa không?" Lê Nhất Chu cuối cùng cũng lên tiếng, từ lúc gặp Lộ Tinh Thần ở thư viện cậu ta vẫn luôn muốn hỏi câu hỏi này.
Lộ Tinh Thần bày ra một vẻ mặt không thể hiểu nổi: "Tôi thích anh ta hồi nào?"
"Trước đây tôi vẫn cho rằng cậu —— "
Lộ Tinh Thần trực tiếp cắt lời cậu ta: "Đó là cậu cho rằng, phiền cậu đừng áp đặt suy nghĩ đó lên người tôi."
Từ Tiêu: "Vậy tại sao cậu lại đánh cược với tôi?"
Lộ Tinh Thần quay đầu lại nhìn đối phương, đôi mắt Từ Tiêu không giấu được sự gấp gáp: "Tôi tham gia cuộc thi này vì muốn chứng minh bản thân không phải là một bình hoa.
Nói đến đây còn phải cảm ơn cậu, không có cậu thì tôi cũng không vươn mình nhanh đến vậy."
Từ Tiêu có chút dở khóc dở cười nhưng cũng không biết phản bác thế nào.
Chuyện đến nước này hoàn toàn là do cậu ta tự làm tự chịu, cậu ta chỉ có thể nuốt cục tức này lại vào bụng.
Giờ Lộ Tinh Thần không có hứng thú xem tên ma cây này chạy đến chết trên thao trường, cậu trầm ngâm một lát rồi nói: "50 vòng này của cậu cứ để đó đi, đợi khi nào tôi có hứng sẽ đến tìm cậu, chỉ cần cậu nhớ cậu còn thiếu tôi là được."
Vừa dứt lời, Lộ Tinh Thần cảm giác được điện thoại trong túi rung lên một cái.
Cậu lấy ra xem.
Lạc: Chờ cậu trên xe, về nhà.
Khóe miệng cậu không khỏi cong lên, Lộ Tinh Thần quay đầu lại nói với hai người kia: "Mấy người cứ chấp nhất mãi chuyện tôi có thích Lạc Hải không chứ gì.
Nói rõ ràng một câu với hai người vậy, Lạc Hải này ai thích thì cứ việc theo đuổi, còn tôi, đó không phải gu tôi."
·
Cả ngày hôm đó, tâm trạng Lộ Tinh Thần cứ lâng lâng mãi, giờ cơm tối còn ăn thêm nửa bát.
Hứa Nặc hài lòng mỉm cười khi thấy khí sắc cậu ngày càng tốt hơn, bà cảm thấy nếu mình nỗ lực thêm một chút thì đợi chân Lộ Tinh Thần khỏi là có thể đốc thúc hai đứa sớm có một baby rồi.
"Lạc Hàn này, mẹ muốn bàn với con chuyện này?"
Lạc Hàn dừng đũa lại: "Chuyện gì ạ?"
Nhìn Lộ Tinh Thần đang ăn uống hăng say, Hứa Nặc bỗng cảm thấy nếu đề cập đến chuyện này thì có chút không tốt lắm.
Chủ yếu là do đứa con lớn này của bà nhiều lúc có hơi ngơ ngơ.
"Đợi lát nữa mẹ nói với con, chúng ta ăn cơm trước đi."
"Vâng."
Cơm nước xong xuôi, Lộ Tinh Thần theo quán tính đi sau Lạc Hàn đến trước cửa thư phòng.
"Cuộc thi kết thúc rồi." Lạc Hàn dừng lại trước cửa.
"Ồ." Lộ Tinh Thần ồ một cái.
"Ý của tôi là, hôm nay tôi không phải đọc sách với cậu."
"Ồ."
Hai chân lại không hề có động tĩnh gì.
Lạc Hàn xoay người lại, chân mày nhíu chặt nói: "Đừng nói là cậu lại muốn nói cái gì mà làm ấm giường nhé?"
Lộ Tinh Thần: "..."
Cậu le lưỡi nhìn Lạc Hàn: "Này này này, cái đó là em nói giỡn thôi mà!"
"Đùa giỡn phải có chừng mực."
Lộ Tinh Thần ngẩng đầu làm mặt quỷ với hắn, chân mày Lạc Hàn hơi thả lỏng, hắn thấp giọng nói: "Đi ngủ đi, hiếm khi được ngủ sớm."
Nói xong, không đợi Lộ Tinh Thần trả lời, Lạc Hàn đã vào phòng đóng cửa.
Cạch một tiếng, khóa cửa luôn.
Lộ Tinh Thần: "..."
Lúc Lạc Hàn nói đi ngủ giọng nói còn rất dịu dàng, vậy mà ——
Lộ Tinh Thần giận dỗi trừng mắt với cánh cửa đang đóng chặt, sau này anh có cầu xin tôi làm ấm giường tôi cũng không thèm làm!
·
Có lẽ là do trước khi ngủ tức giận quá mức, Lộ Tinh Thần lăn qua lộn lại mấy vòng vẫn không ngủ được.
Thời gian cứ trôi, thế mà đã qua mười hai giờ, cậu ngồi dậy, cảm thấy bản thân không thể nào nằm nổi nữa bèn quyết định ra ngoài uống cốc sữa nóng.
Lộ Tinh Thần cũng không phải thiếu gia thật sự, cậu cảm thấy nửa đêm rồi còn gọi người giúp việc, làm phiền mộng đẹp của bọn họ thì cũng kỳ quá, vậy nên Lộ Tinh Thần tự mình xuống giường, ngồi lên xe lăn ra ngoài hâm sữa bò.
Nhà lớn của Lạc gia không nằm trong những khu phố náo nhiệt, ban đêm vô cùng yên tĩnh.
Vậy mà tối nay, bầu không khí yên tĩnh này lại bị tiếng tranh chấp cãi vã phá vỡ.
Lộ Tinh Thần vểnh tai nghe.
Thế quái nào mà sao hôm nay cậu đi đến đâu cũng có cơ hội nghe lén vậy nè!
Trong phòng khách nhỏ bên cạnh thư phòng, Lạc Hàn và Hứa Nặc đang ngồi đối diện nhau.
Có vẻ hai người đã ngồi tranh cãi gần cả tiếng đồng hồ mà vẫn không có tiến triển gì.
Hứa Nặc xoa xoa thái dương: "Lạc Hàn, không chỉ riêng gì mẹ, nếu ba con ở đây, ông ấy cũng sẽ rất vui khi nhìn thấy —— "
Hứa Nặc đã từng đề cập đến chuyện con cái với Lạc Hàn qua điện thoại nhưng Lạc Hàn vừa nghe đã cúp máy.
Lần này nhắc lại chuyện cũ, bà cũng không dám quá vội vàng, chỉ làm mấy hành động bế em bé các thứ, "Mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, con không thể cho mẹ sớm được cảm nhận chút hạnh phúc này sao?"
Lạc Hàn nhìn bà, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, hắn không nói tiếng nào.
Ý hắn thế nào đã quá rõ ràng.
Hứa Nặc không thể làm gì ngoài nhượng bộ: "Vậy ít nhất thì cũng nên công bố chuyện con với Tinh Thần kết hôn đi chứ, con không cảm thấy làm vậy là không công bằng chút nào đối với Tinh Thần sao? Nói thế nào thì nó cũng là cậu chủ lớn của nhà họ Lộ, cứ im im như thế mà vào nhà của chúng ta, không làm gì cả sao mà được? Mẹ làm sao còn mặt mũi gì nhìn anh chị thông gia nữa?"
"Đến lúc thích hợp, đương nhiên con sẽ cho mọi người một câu trả lời hợp lý.
Mẹ, chúng ta đã nói rõ ràng từ trước là nếu như con chịu kết hôn thì mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của con nữa cơ mà."
"Chuyện này sao lại là chuyện riêng được —— "
"Hơn nữa, con là người thế nào, con nghĩ là trong lòng Lộ Tinh Thần rất rõ ràng."
Lạc Hàn đứng dậy: "Câu trả lời của con vẫn vậy, nếu như em ấy cảm thấy con thích hợp để ở bên cạnh thì tốt; còn nếu em ấy có suy nghĩ riêng của mình, thế thì con cũng sẽ tôn trọng quyết định của em ấy."
"Vậy sao con không hành động chút đi?"
Lạc Hàn nhìn Hứa Nặc, ánh mắt lãnh đạm như khối băng, không có chút tình cảm.
Hứa Nặc tụt hết hứng thú rũ vai, Lạc Hàn thì cái gì cũng tốt, chỉ có điều từ nhỏ đến lớn đều quá cố chấp.
Khi biết đến hôn ước này Lạc Hàn đã cực kỳ phản đối, Hứa Nặc đành phải gạt sang một bên, không tiếp tục nói nữa, nhưng cũng không hủy bỏ.
Sau này hắn đã ba mươi rồi mà vẫn chưa có đối tượng, Hứa Nặc mới phải nhắc lại chuyện này.
Lúc đó bà chỉ có thể viện cớ là xem tình hình trước mắt, hai nhà có không ít hạng mục hợp tác, việc kết hôn mang lại rất nhiều lợi ích cho hai nhà.
Dù sao thì Lạc Hàn cũng phải lấy vợ mà?
Vì lợi ích kinh doanh mà cuối cùng Lạc Hàn cũng nhượng bộ, kết hôn với Lộ Tinh Thần.
Sau khi trở về, thấy quan hệ hai người không tồi, thường hay giúp đỡ nhau, trong lòng Hứa Nặc cảm thấy rất vui, tối nay bà mới đem chuyện này ra nói.
Chỉ là không ngờ Lạc Hàn vẫn cứng đầu như vậy, nói không chịu hiểu, Hứa Nặc không khỏi có hơi giận: "Lạc Hàn, sao con lại vô tình như vậy chứ!"
Đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai Lộ Tinh Thần, cậu hoảng hồn quay đầu lại, Lạc Hải đứng ngược sáng, không biết từ đâu chui ra nở một nụ cười với cậu.
Tâm trạng Lộ Tinh Thần càng chùng xuống.
Rõ ràng là cậu không mong Lạc Hải nghe thấy cuộc tranh cãi này, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì có vẻ như Lạc Hải đã nghe thấy hết, nếu không thì vẻ mặt của anh ta cũng không mang nét chế giễu đến vậy.
Đúng lúc này, cửa phòng khách nhỏ lại bị đẩy ra.
Lạc Hàn từ bên trong đi ra, thấy hai người ngoài cửa, hắn ngẩn người.
Hứa Nặc bước theo sau, thấy Lộ Tinh Thần, bà lo lắng nói: "Tinh Thần à, con đừng để ý những gì Lạc Hàn nói, tính tình nó thế thôi chứ thật ra trong lòng rất để tâm."
Lạc Hàn nhìn thẳng vào đôi mắt của Lộ Tinh Thần, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi chính là người như vậy, nếu như cậu cảm thấy không thích hợp thì từ bây giờ cho đến lúc kết hôn vẫn còn kịp."
Nói xong, Lạc Hàn về thẳng phòng làm việc.
Cánh cửa gỗ nặng trịch kia lần thứ hai khép lại trước mặt Lộ Tinh Thần trong đêm.
Không biết vì sao, lần này tiếng "Rầm" ấy lại khiến trái tim cậu trĩu nặng đau đớn.
Hứa Nặc chỉ đành đứng đó thở dài một tiếng, bà quay người nói một tiếng ngủ ngon với Lộ Tinh Thần rồi về phòng, trong chớp mắt, trước cửa chỉ còn Lộ Tinh Thần và Lạc Hải.
Lộ Tinh Thần cũng chẳng còn hứng thú uống sữa nữa, cậu đang muốn về phòng thì bị Lạc Hải giữ xe lăn lại.
"Em đã thấy rõ bộ mặt thật của anh anh rồi đó, anh ấy chính là người như vậy, ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân.
Có điều bây giờ ly hôn với anh ấy vẫn còn kịp, như vậy em cũng có thể giải thoát rồi."
Lộ Tinh Thần chỉ biết cười trong lòng
Kẻ ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân chính là anh đấy.
Lộ Tinh Thần lạnh lùng nói: "Tôi có một câu muốn hỏi anh, nếu anh biết anh ấy là người như vậy, thế sao trước đây anh lại luôn kiên trì khuyên tôi gả cho anh ấy?"
"Anh —— "
"Không phải anh luôn miệng nói chúng ta là bạn bè sao, anh đối xử với bạn mình như thế à?"
Lộ Tinh Thần đặt câu hỏi dồn dập khiến Lạc Hải không cách nào đáp trả.
Anh ta buông xe lăn ra, liên tiếp lùi về sau mấy bước, trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ.
Lạc Hải chưa bao giờ nghĩ Lộ Tinh Thần sẽ dùng thái độ như vậy với mình, cho dù hôm đó cậu từ chối đi ngắm mưa sao băng với anh ta thì thái độ vẫn rất ôn hòa.
Lộ Tinh Thần ngồi thẳng người lại, vẫn là gương mặt xinh đẹp như cũ, nhưng bên trong không còn sự u mê mà anh ta luôn đắc ý trước giờ nữa.
"Có điều tôi vẫn nên cảm ơn anh vì chuyện này, nhờ anh mà tôi biết được Lạc Hàn tốt đến mức nào."
Nhắc đến Lạc Hàn, gương mặt Lộ Tinh Thần mới có chút dịu dàng, cậu nhìn Lạc Hải rồi nói với giọng điệu vô cùng nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Phải khiến anh thất vọng rồi, tôi sẽ không ly hôn với Lạc Hàn.".