Đường Phong nhẹ giọng cười cười, nói: "Đây là một người mới của Trang Thị mà tôi hợp tác, không phải người trong giới giải trí, tôi sợ cậu ấy đụng phải Trương Tổng nên để cậu ấy ở phía sau."
Trương tổng nghe thấy "Trang thị" đầy tiếng tăm, lúc này mới thu hồi ánh mắt dò xét, nói: "Trang Bạch Hoa a, từ khi cha cậu ta về hưu, là cậu ta như một bước lên trời."
Trì Nguyệt nghe thấy Trương tổng nói Trang Bạch Hoa như vậy, bĩu môi.
Đường Phong cùng gã ta tiếp tục hàn huyên thêm hai câu, Trương tổng thấy không thể làm gì được nên buông bỏ ý đồ của mình xuống, Đường Phong theo phép tắc giả vờ giữ gã ta lại: "Trương tổng cùng uống vài chén đi."
Gã vung vung tay: "Không được, tôi lớn tuổi rồi, các cậu còn trẻ nên tự chơi đi."
Nói xong, gã quay người, nháy mắt với thuộc hạ.
Đường Phong cảm thấy mình sắp phải đi gặp *Trình Giảo Kim thật, cậu ta mới vừa thả lỏng là bị người khác đẩy ra.
Thân thể bị động chạm, theo bản năng thì di chuyển đến bên cạnh để bình tĩnh lại, thế là Trì Nguyệt ở phía sau bị bại lộ.
[*Trình Giảo Kim:(chữ Hán: 程咬金; 589-665) là một đại tướng công thần khai quốc thời nhà Đường].
Trương tổng vừa vặn quay đầu lại, nhìn Trì Nguyệt với đôi mắt đen khịt.
Thiếu niên ngồi tại chỗ, thần sắt nhàn nhạt, con ngươi sáng như trăng sao, ngũ quan tuy nhu hòa nhưng vẫn tinh xảo, mang theo vài phần lạnh lùng xa cách.
Giương mắt nhìn lên, ánh mắt mơ hồ có chút sắc bén.
Trương tổng nhìn chăm chú một lúc, cuối cùng cũng thốt ra một câu: " Món hàng tốt."
Trì Nguyệt nhíu mày lộ ra vẻ chán ghét.
Đường Phong tức giận cười cười: " Trương tổng không phải là muốn đi à.
Sao lại phải mất công quay đầu lại chi cho mỏi cổ?"
Đường Phong tuổi còn trẻ mà đã có địa vị trong cái giới hỗn loạn này, chắc chắn thủ đoạn là không thể không có.
Cậu ta đối xử khách khí với Trương tổng là đã nể mặt gã ta lắm rồi, nhưng Trương tổng lại đối xử với Đường Phong khá vô lễ, cậu ta lập tức kéo mặt mũi của gã xuống.
Trương tổng vẫn đắm chìm trong với vẻ đẹp kinh diễm của Trì Nguyệt nên không tính toán với Đường Phong,hừ một tiếng, nói: "Không trách được vì sao muốn giấu đi."
Lúc này trợ lý ngồi bên cạnh Trì Nguyệt đứng lên, lớn tiếng nói với Trì Nguyệt: "Thời gian cũng khá trễ rồi, chúng ta nên trở về thôi.
Có thể Trang tổng bên kia cũng nói chuyện với Lạc tổng xong rồi."
Trợ lý cố tình đem Trang Bạch Hoa cùng Lạc Chấn Đạt nói ra, ý muốn giúp Trì Nguyệt tuyên bố chủ quyền.
Trương tổng thấy mình không thể cướp người của Trang Bạch Hoa, suy nghĩ một chút rồi hừ hừ lần thứ hai, ngoắc ngoắc tay với thuộc hạ: " Đi thôi."
Trương tổng cùng thuộc hạ rời khỏi phòng tiệc lớn, tất cả mọi người mới dám thở một hơi.
Có một bước nhạc đệm như thế, bầu không khí ở đây lập tức hạ xuống rất nhiều.
Mọi người cũng thấy thời gian không còn sớm nữa, rượu cũng uống nhiều đến mức không còn phân biệt được nữa, cuối cùng chỉ còn có thể bỏ chén xuống dồn dập đi về nhà.
Đường Phong rõ ràng cũng uống nhiều rồi nên đáy mắt đỏ lên nhưng mà lý trí vẫn còn, mang theo vài phần lười biếng, ôn ôn nhu nhu nhìn Trì Nguyệt nói:" Tiểu Trì, vừa nãy thực sự không tiện, làm em cảm thấy buồn nôn rồi."
Lời nói của cậu ta chân thành đến mức như thế, Trì Nguyệt mặt lạnh đến đâu cũng hạ xuống, cười một cái nói: "Chuyện không liên quan tới anh."
Đường Phong nhìn chằm chằm vào mặt Trì Nguyệt, thì thào nói nói: "Tiểu Nguyệt, em thật là đẹp mắt."
Trì Nguyệt: "...!Anh uống nhiều rồi."
May mà trợ lý đi chung với Trì Nguyệt cũng coi như tỉnh táo đi, Đường Phong tiễn bọn họ ra cửa quán, nói:"Tôi thực sự rất muốn đưa em về."
Trì Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Anh uống thành như vậy mà còn muốn lái xe về?
Đường Phong nhìn Trì Nguyệt lưu luyến không nỡ rời.
Có lẽ bởi vì uống say nên ảnh đế có chút dính người, đôi mắt ôn nhu ngày càng lưu luyến hơn.
Giống như mang theo cái móc nho nhỏ muốn móc người khác lên thân thể mình, không cho người ta đi.
Mà Trì Nguyệt vẫn tiêu sái phất tay một cái, nói: "Ngày hôm nay cảm ơn anh đã giúp tôi chặn rượu, còn quảng cáo thì để ngày khác quay đi."
Trì Nguyệt chào tạm biệt mọi người rồi đi đến chỗ trợ lý.
Lúc cậu đi đến nơi, trợ lý nhìn chằm chằm cậu nói:" Ảnh đế thực sự rất tốt."
"Dạy cậu kỹ xảo chụp hình, giúp cậu chặn rượu, còn che chở cậu trước mặt người khác." Có lẽ là trợ lý uống nhiều rồi nên bất chợt nói thay Đường Phong.
Trì Nguyệt liếc mắt nhìn cậu ta, nói: "Cẩn thận Trang tổng đuổi việc cậu đó."
Trợ lý ngây ngô mà cười: "Dù cho Trang tổng là sếp của tôi, nhưng tôi cũng phải nói thật, Trang tổng không phải là đối tượng tốt đâu.
Vui buồn thường rất ngang ngược, nếu không chú ý xác định là rơi đầu."
Trợ lý sờ sờ mũi nói mãi lau một cái mũi: "Thế nhưng hiện tại Trang tổng không giống như trước nữa.
Trở nên thân thiết nghiêm túc hơn, thận trọng tỉ mỉ.
Nếu nói đúng hơn là giống như có vấn đề....!Làm người khác cảm thấy kì lạ..."
Trợ lý nhìn bầu trời đêm rơi vào trầm tư: "Cụ thể tôi cũng không nói hết được."
Trì Nguyệt bình tĩnh nói: "Có phải giống như cán bộ phải không?"
Trợ lý sững sờ: " Đúng rồi, không giống tổng tài mà giống cán bộ hơn." Nhưng bọn họ là doanh nghiệp mà, đâu phải cơ quan hành chính đâu a
Tiếp theo hai người cùng nở nụ cười.
Trì Nguyệt và trợ lý đứng trong gió đêm cười cười nói nói, trợ lý sực nhớ ra hỏi một câu: " Sao mà tài xế vẫn chưa tới?" Tiếng nói của cậu ta phát vừa ra, liền có mấy người đi tới hướng bọn họ.
Có bốn năm người vây nhốt bọn họ, những người này thân hình cường tráng, hung ác tàn bạo, khẳng định không phải tài xế mà bọn hạ đang đợi.
Nam nhân dẫn đầu đứng ra, không khách khí mà đánh giá Trì Nguyệt, hất cằm nói: "Dáng dấp không tệ, tiểu tử, đi theo chúng ta một chuyến đi."
Trì Nguyệt nheo mắt lại đánh giá người đang đi đến nhẹ giọng: "Chân của tôi thì tôi muốn đi hay không là chuyện của tôi, hà cớ gì mà anh phải làm vậy chi cho mệt vậy?"
Nam nhân phun một ngụm khói, nói: "Đừng có ngang bướng, đàng hoàng đi theo chúng tôi sẽ ít đau khổ hơn."
Trợ lý che ở phía trước Trì Nguyệt, sốt ruột hỏi: "Tụi mày là ai? Muốn mang cậu ấy đi đâu?"
Nam nhân buồn bực nói: "Lão tử không có hứng thú với nam nhân, nhưng mà Trương tổng thích.
Cậu nhanh chóng đi theo chúng tôi đi, phải hầu hạ ngài ấy cho thật tốt, ngày mai còn có tiền lấy."
Hắn ta tàn nhẫn dậm chân, trong đôi mắt tất cả đều là sự khinh bỉ cùng với thiếu kiên nhẫn: "Lão tử mới không thương hương tiếc ngọc, các người đừng có kì kèo nữa.
Đừng trách lão tử không khách khí."
"Dù không biết Trương tổng sẽ làm cái gì, có lẽ làm người đến tàn phế cũng không chừng."
Tiếng nói của người kia vừa dứt là nam nhân bên cạnh và những người khác cùng cười rộ lên.
Tất cả cùng đi một bước đến gần Trì Nguyệt, nháy mắt liền muốn động thủ.
Trang Bạch Hoa và Lạc Chấn Đạc lãnh đạo nhân viên của mình xử lý xong công việc thì trời cũng sớm tối.
Lạc Chấn Đạt cuối cùng cũng gỡ được cái mặt nạ tổng tài xuống, nhìn Trang Bạch Hoa mời: "Trang Bạch Hoa, cùng đi uống rượu đi."
Hạng mục lần này Lạc Chấn Đạc bỏ ra khá nhiều công sức, Trang Bạch Hoa tự biết nên trợ giúp rất nhiều, vì vậy gật gật đầu: "Được nha."
Hai người giải tán khỏi nhân viên của mình cùng nhau đi đến quán bar, Lạc Chấn Đạt ở trong quán rượu mới là chính mình, anh ta nâng ly rượu thủy tinh lên từ từ nhấm nháp từng chút một dưới ánh đèn.
.
ngôn tình hài
Lạc Chấn Đạc xác nhận cốc này không tồi, lúc này mới phóng đầy tới trước mặt Trang Bạch Hoa, hỏi: "Cậu muốn uống rượu gì muốn uống gì rượu?"
Trang Bạch Hoa cởi âu phục ra, lấy trong âu phục ra một cái cốc giữ ấm, nói: " Tôi uống trà là được rồi."từ âu phục bên trong trong túi móc ra một cái chén giữ ấm, nói rằng: "Ta uống trà là được."
Nói xong, hắn ngẩng đầu lên gọi người phục vụ qua, giơ lên cái cốc giữ ấm lên cười nói: "Rót giúp tôi thêm chút nước nóng, cảm ơnGiúp ta thêm chút nước nóng, cảm tạ."
Lạc Chấn Đạc: "..."
"Cậu thật sự bắt đầu biết chăm sóc sức khỏe rồi à." Lạc Chấn Đạc nhìn cốc giữ ấm có những bông hoa nhỏ màu hồng nhạt của Trang Bạch Hoa hồng nhạt tiểu hoa chén giữ ấm, cũng không không bắt buộc Trang Bạch Hoa phải cùng bồi tiếp anh ta uống rượu, mà là nói, "Mẹ tôi được người ta rất nhiều trà, để ngày khác đưa qua cho cậuTa mẫu thân nào còn có một ít người khác đưa trà mới, ngày khác đưa qua cho ngươi."
Việc chăm sóc sức khỏe này có lẽ Lạc gia đại phu nhân biết nhiều nhất, bà nội của Lạc Chấn Đạt cũng có rất nhiều.
Anh ta cũng ngại không muốn nói chuyện trong nhà.
Vậy thấy Trang Bạch Hoa bắt đầu làm mấy việc này nên bắt đầu đem những thứ có trong nhà đưa hết cho hắn.
Trang Bạch Hoa không nghĩ tới bước này, hắn cũng không khách khí với Lạc Chấn Đạt, nói: "Cảm ơn."
Nhân viên quán bar bưng rượu mà Lạc Chấn Đạc gọi lên, rót vào trong ly, rượu va chạm vào vách ly thủy tinh phát ra những tiếng vang trong suốt.
Lạc Chấn Đạc cởi ca-ra-vat ra hoàn toàn rơi vào sự mềm mại của ghế sôpha, mê muội nhìn ly rượu.
Lạc Chấn Đạc thật sự rất thích rượu.
Trang Bạch Hoa ở trong lòng nghĩ: không biết anh ta có nhường rượu cho con mình không nhỉ.
Lạc Chấn Đạc bắt đầu thưởng thức rượu ngon.
Trang Bạch Hoa cũng uống một ngụm trà của mình, bắt đầu tìm đề tài: "Tôi có việc muốn hỏi anh?"
Lạc Chấn Đạc nhướng mày, ra hiệu cho hắn nói thẳng.
Trang Bạch Hoa do dự một chút, vẫn là lựa chọn nói ra khỏi miệng: "Anh có thể giới thiệu cho tôi một chút kinh nghiệm chăm con có được hay không?"
Lạc Chấn Đạc: "...!Cậu có con riêng ở bên ngoài?"
Trang Bạch Hoa vội vã xua tay: "Chỉ là đang cùng một người trẻ tuổi ở chung xảy ra chút vấn đề, vừa vặn con anh và cậu ấy không chênh lệch lắm, cho nên hỏi một chút kinh nghiệm của anh."
"Là người sinh viên đại học lúc trước?"
Trang Bạch Hoa gật gật đầu.
Lạc Chấn Đạc: "Cho nên cậu có con riêng với một sinh viên đại học?"
Trang Bạch Hoa: "...!Cậu ấy là nam."
Trang Bạch Hoa bất đắc dĩ nói: "Không có con riêng, tôi chỉ muốn hỏi anh làm thế nào cùng một cậu nhóc ở chung là thế nào cùng hai mươi tuổi nam hài tử ở chung."
Lạc Chấn Đạc lung lay chén rượu, trầm ngâm chốc lát, nói: "Không đặc biệt gì, nhà chúng ta hài tử rất ngoan ngoãn, không cần ta nhiều bận tâm."
Con trai Lạc gia thân thế có chút đặc thù, Trang Bạch Hoa còn tưởng rằng hắn sẽ khá phản nghịch, không nghĩ tới vừa vặn tương phản hết.
Trang Bạch Hoa tò mò hỏi: "Cậu ấy không có kì phản nghịch sao?"
Lạc Chấn Đạc lắc đầu một cái.
"Không nói chuyện quái gở sao?"
Lạc Chấn Đạc tiếp tục lắc đầu.
"Không chê anh quản nhiều sao?"
Lạc tổng bận trăm công nghìn việc suy tư một chút, nói: "Bình thường tôi rất bận, trên căn bản đều là mẹ tôi quản.
Mỗi lần về nhà, thằng bé đều chủ động chào đón tôi, không giống mấy đứa trẻ khác là giận dỗi và thằng bé cũng chưa từng hờn giận tôi."
Lạc Chấn Đạc nói mãi, thâm trầm ý cười ấm áp hiện lên trên gương mặt trầm ổn: "Thằng bé rất thích nghe tôi nói, mỗi lần đi công tác về, thằng bé sẽ ngồi bên cạnh chăm chú nghe tôi giảng giải.
Sau đó cả hai cùng thảo luận, từ đây đến thế giới mỗi nơi một chút."
Trang Bạch Hoa nhìn Lạc Chấn Đạc kiêu ngạo, cảm thán: "Thật tốt a."
Chẳng trách Lạc Chấn Đạc không có tái hôn, vẫn luôn sống với con mình.
Lạc Chấn Đạc nghe Trang Bạch Hoa ca ngợi, dừng một chút, thần sắc có chút kì lạ: "Chỉ là...!Thôi, không đề cập tới chuyện nhà nữa." Anh ta nhìn về phía Trang Bạch Hoa lần nữa, nói: "Tôi nói không biết nên nói với cậu như thế nào? Nhưng mà nuôi tình nhân và nuôi con là hai việc hoàn toàn khác nhau."
Lạc Chấn Đạc nhắc nhở Trang Bạch Hoa: "Con cái thì cần phải dạy dỗ, còn tình nhân thì cần phải dỗ dành."
Trang Bạch Hoa cười khổ nói: "Anh hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải là quan hệ đó."
Lạc Chấn Đạc không rõ: "Ngoại trừ là tình nhân thì còn có thể là quan hệ gì?"
Trang Bạch Hoa suy nghĩ một chút, trả lời: "Coi như là giúp đỡ người khác đi?"
Lạc Chấn Đạc: "..."
Hai người một người uống trà một người uống rượu ngược lại trò chuyện rất hòa thuận vui vẻ.
Trang Bạch Hoa phát hiện Lạc Chấn Đạc coi như không tệ, mặc dù trên người vẫn có một vài tật xấu của tư bản.
Nhưng vẫn đi theo sự nghiệp của gia đình, năng lực và nghiệp vụ cũng rất tốt.
Trang Bạch Hoa triệt để tiếp nhận vị bằng hữu này của nguyên chủ, lấy trà thay rượu cụng ly với anh ta.
Liền tại Hai người nói chuyện quên hết trời đất thời điểm, đột nhiên Trang Bạch Hoa nhận được một cú điện thoại.
Hắn nhận điện thoại, nghe xong sắc mặt bắt đầu trầm trọng.
Chờ hắn cúp điện thoại xong xuôi, Lạc Chấn Đạc dò hỏi: "Làm sao vậy?"
Trang Bạch Hoa trầm giọng nói: " Hình như đối tượng cần giúp đỡ của tôi bị người ta bắt đi rồi.".