Vu Ngọc nhìn hắn một bộ mệt mỏi nằm rũ rượi trên giường, chân vừa động liền đạp trúng mảnh vỡ chén bát trên đất, y dường như không quá quan tâm lòng bàn chân đầm đìa máu, xử lí tốt mảnh vỡ. Chén bát này sao lại vỡ a? Không phải trước khi đi còn tốt sao? Không lẽ trong lúc ta rời đi hắn bị đám người kia khi dễ?
Y thương tâm nhìn Vu Quân đang cuộn tròn trong chăn, trên người lột bỏ mấy lớp y phục, mỏng tang áσ ɭóŧ theo động tác hắn mà phiêu phiêu bay, để lộ làn da trắng như ngưng chi, còn có chút tái nhợt. Vu Ngọc tầm mắt dời đi, nhìn trên tay hắn vết thương đã ngừng chảy máu, quanh miệng vết thương hơi hồng.
Tay hắn vì cái gì bị thương? Rốt cuộc là ai? Nếu biết người khiến hắn bị thương, ta nhất định sẽ băm xác người đó cho chó ăn! Vu Ngọc nhìn chằm chằm hắn tay, sát ý trong mắt dần tan đi, Vu Quân hắn tỉnh lại, đôi mắt bạc không chút cảm xúc lặng lẽ nhìn.
Vu Ngọc đi đến, ngồi xuống giường nhẹ nhàng cầm lên bàn tay trắng xác kia, trên mu bàn tay hôn một cái. Hắn có chút nhột, trên mặt không triển lộ ra tới, hắn vươn tay nắm tóc sau đầu y giật nhẹ, môi theo đó dán lên y cổ hôn. Mỗi một chỗ đều hôn một lần, từ cổ đến cằm, lại đến mắt, lông mi dài khẽ run rẩy, mi mắt y khép lại, che đi đôi đồng tử hồng sắc rực rỡ trong bóng tối.
Vu Quân môi khẽ nhếch, nhẹ nhàng hôn y đôi mắt, cuối cùng tiến nhập y môi mỏng hôn sâu một hồi lâu, hai người toàn bộ quá trình không một ai nhắm mắt, không khí có chút quỷ dị lại u uất. Hắn tay đáp trên vai y, đẩy nhẹ một cái Vu Ngọc ngoan ngoãn nằm trên giường, tùy ý hắn tháo y đai lưng, khóe miệng ý cười miên man.
Hiện tại là buổi chiều, bão tuyết đã tan, trong phòng đất thiêu bếp lò, tính cũng không quá lạnh,ngược lại còn khá ấm áp. Vu Ngọc cũng không khách khí, một ngụm ăn sạch hắn, dây dưa mấy hồi đến tối, dẫn đến phòng đất vì không thắp đèn âm u một mảnh.
Vu Quân nhíu mày, trên trán là tinh mịn tầng mồ hôi mỏng, thở hồng hộc:"Tên điên...dừng lại....ư....đói, ta đói!"
Y vẻ mặt hưng phấn, nheo mắt cười hì hì:"Vậy ăn ta là được."
Sau đó, Vu Ngọc lại muốn đè hắn ra làm một lần nữa, hắn gương mặt tái nhợt, đôi mắt bạc nhìn chằm chằm y bên dưới, khẽ hừ lạnh. Y ngồi xổm dưới đất, hết liếm lại cắn hắn đùi, sờ soạng đi vào lại còn nũng nịu đòi. Vu Quân đạp vào mặt y, chật vật đỡ eo đi đến lu nước tẩy rửa, một bên lành lạnh nói:"Đi thắp đèn."
Vu Ngọc đành nhịn xuống đi làm việc, biểu tình còn thực giống một cái thỏ con bị bắt nạt, đáng thương hề hề mà hít mũi. Hắn vô ngữ nhìn y diễn, sớm đã biết Vu Ngọc là ở thảo mai, hắn không để ý, chậm rãi tẩy. Lại nói hắn hiện tại là ca nhi, dễ có thai nên càng phải cẩn thận, hắn cũng là biết đến, vốn muốn giống như kiếp trước nằm trên, không ngờ chỉ vì đánh không lại liền bị đè nửa ngày.
Hắn cùng y ăn đơn giản chút canh cá lót dạ rồi lên giường ngủ. Nửa đêm, Vu Ngọc nhìn trước mặt bóng lưng của hắn, khoảng cách y cùng hắn chính là một cánh tay, như vậy xa cách a... Gương mặt y trong bóng tối thực yêu mỹ lại không chút biểu cảm, đôi mắt lại là rất thành thật, dường như muốn đem người nuốt trọn vào bụng mới có cảm giác an toàn. Bàn tay khẽ lay động, nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, chôn đầu vào hõm vai, tham lam hít thật sâu mùi hương của hắn, y cứ vậy mà ngủ rồi.
Vu Quân mơ màng tỉnh giấc, mi dày run rẩy chớp mấy cái, chuẩn bị như thường ngày ngồi dậy, đột nhiên bị ngăn lại, hắn không phòng bị ngã lên người y, đem người cấp đè tỉnh. Vu Ngọc kéo hắn lại, đối hắn mặt nhẹ nhàng cọ cọ, có điểm đáng yêu quá sức. Nhưng hắn hôm qua là bị tên này "làm" đến đau bụng a!
Nhìn gương mặt vô tội của y, Vu Quân mặt than thở dài, ở trên môi y mạnh mẽ hôn một cái, khiến y đang mơ mơ màng màng liền thanh tỉnh, đem người "làm" một lần. Cuối cùng bị Vu Quân đấm một cái sưng mặt mới buông ra, ủy khuất kêu gào, bất quá y chính là biết không thể để người khác nghe đến, chỉ dùng âm thanh đủ để hắn nghe mệt chết mà gào.
Vu Quân cơm sáng làm thực nhanh, đơn giản một cái trứng chiên ốp la cùng canh cải thìa liền khiến y ăn đến mỹ tư tư, cà rốt cũng không thèm gặm. Vu Quân ăn xong, nhàn nhã nằm trên giường nhìn trần nhà sơ sài. Mấy hôm nay thật sự quá yên bình, làm hắn quên đi hiện tại chính hắn còn đang ở trong một quyển sách, có phải hay không sẽ trở lại thế giới cũ? Cũng không có khả năng, hắn kiếp trước chết không toàn thây xúc cảm có bao nhiêu đau đớn?
Liền tính trở về, ông trời còn đắp cho hắn thân thể mới sao? Hiện tại vẫn là nên lo chính mình, Hạ Nhược Vũ nắm trong tay vạn nhân mê hệ thống, từng bước chinh phục nam nhân. Tuy thiết lập là vậy, nhưng tác giả vẫn thêm một nam chính, Sở Ân Thành, được miêu tả bằng những từ ngữ dùng để nói về một nam nhân đẹp.
Thân hình cao lớn, mày kiếm mắt phượng, thanh âm mê người, khí chất thanh lãnh, một bộ cấm dục. Sở Ân Thành là tam vương gia, là người tiên hoàng coi trọng nên thế lực trong triều nghiêng về phía y. Bởi vì mẫu thân là Sở hoàng hậu bị phi tần hãm hại vong mạng, y tính tình thất thường cũng từ đó hình thành, xung quanh luôn có người sợ hãi y.
Chỉ có nữ chính nguyện ý bên cạnh y, bồi y vượt qua kiếp nạn, sau đó lại là một tràng ngược luyến tàn tâm theo mô típ của tiểu thuyết mạng. Hắn vì quá cay mắt nên cũng bỏ giữa chừng, chỉ là Vĩnh Kỳ thiếu niên thực thích đọc, mỗi ngày đều sẽ ở bên tai hắn nói không ngừng diễn biến cốt truyện não tàn kia.
Hắn muốn không biết cũng không thể, còn tốt thiếu niên hiếu động như vậy, hiện tại liền lời cho hắn, không biết y có hay không cũng xuyên đến? Vu Quân nghĩ nghĩ, tự cấp đáp án, chắc không đâu, y làm người thực tốt, nào có như hắn vô tình vô cảm, bị nguyền rủa liền ứng nghiệm...
Hắn vẫn là nên nghĩ về cốt truyện, chỉ là Vu Ngọc dường như đến nhân vật phụ cũng không phải, vì cái gì liền đẹp như vậy? Chẳng lẽ những cái kia nam phụ, nam chính còn muốn so y đẹp? Hiện tại Hạ Nhược Vũ khẳng định mới xuyên đến không bao lâu, trong chương mở đầu nói "Trương Y Lan bất cẩn rớt xuống hồ, nước hồ mùa thu lạnh lẽo" đó cũng là lúc Hạ Nhược Vũ xuyên vào, nàng chướng mắt liền dùng hệ thống thẻ bài, trực tiếp đổi thành tên thật.
Tất cả nhân vật trong thế giới liền chỉ biết trên đời có Hạ Nhược Vũ nàng, Trương Y Lan gì đó là ai bọn họ liền mơ mơ hồ hồ. Lại nói nàng cũng thật không phải thứ tốt lành, kiếp trước nàng ta chính là cái bạch liên hoa, mặt mũi không đẹp không xấu, chỉ dựa vào lời nói cùng diễn xuất liền câu tam đáp bốn, nam nhân bất kể già trẻ trai gái, có không có gia đình liền cũng bị nàng mê hoặc đến cuộc đời nát bét.
Sau khi chết liền xuyên vào một Trương Y Lan xinh đẹp tú khí càng khiến nàng thêm tự phụ về nhan sắc của "nàng", căn bản là lấy đồ của người khác còn xóa tên. Có trong tay hệ thống chỉ cần soát hảo cảm của đối tượng công lược liền có thể trở nên càng xinh đẹp, Hạ Nhược Vũ mỗi ngày cơ hồ chỉ nghĩ đến yêu đương, cốt cách thối nát.
Nàng như vậy thực sự không có gì vấn đề, chính là hắn ghét nhất những người như nàng. Vu Quân trong lòng có chút chán ghét, bề ngoài lại như cũ vô cảm, Vu Ngọc hai tay bám vào giường, nhô đầu lên nhìn hắn, nhe nanh cười ngọt tư tư:"Quân Quân làm sao lại khó chịu rồi a?"
Vu Quân mắt hơi mở to, vô thức vươn tay xoa y đầu tóc trắng như tuyết, ngón tay chạm đến tai thỏ lông mềm mịn. Hắn mặt nháy mắt nhu hòa xuống rất nhiều, đáy mắt ôn nhu vô tận, khóe miệng không hề động nhưng đôi mắt bạc kia trông thật giống như ở cười với y. Vu Ngọc hơi ngẩn người, đột nhiên quay mặt đi né tránh hắn, tai thỏ giật giật.
Hắn cường ngạnh xoa nắn cái kia tai thỏ, nhổm dậy mặt đối mặt y:"Giật làm gì nha? Trông thực giống cái tân nương tử."
Vu Ngọc ý thức được lời hắn nói, chạy nhanh thu lại tai thỏ, chỉ là biến thành tai người càng không khác mấy. Y vành tai vẫn là đỏ rực, ngượng ngùng ánh mắt còn có chút yêu diễm, trực tiếp làm hắn giật mình:"Ngươi...là thích ta đi?"
Y hơi hơi một đốn, rầm một tiếng đè hắn xuống hôn:"Không thích ngươi còn "làm" ngươi cái gì? Ta chính là muốn cưới ngươi về nhà a, Quân Quân..."
Nói nói, mỗi lần gọi tên hắn thời điểm đều kéo dài một hơi, giống như làm nũng, hành động đi kèm lại không như vậy đáng yêu.
Bất quá y hôn một ngụm, cắи ʍút̼ vài chỗ liền ngừng, nghiêm túc cùng hắn nói chuyện:"Quân Quân...ta muốn về nhà."
Vu Quân có chút ngạc nhiên:hắn cư nhiên có nhà a! Vì cái gì liền ăn ở của ta lâu như vậy?
Chỉ là lời này không thể xuất khẩu, hắn liền nhàn nhạt nói:"Nhà? Ở đâu? Tình huống trong nhà? Gia đình mấy người?"
Vu Ngọc có chút chột dạ:"Ở khá xa, dưới chân núi Vi Hạ, nhà ta đơn giản lộng một cái tứ hợp viện bình thường, sân có chút rộng, trong nhà còn có ta lão gia phụ, gia mẫu, kế mẫu, một thứ nam, thứ nữ, ta còn là trưởng nam."
Hắn vẻ mặt mộng bức nhìn y, khó hiểu hỏi:"Ngươi thân nhân...đều là thỏ sao?"
Trong đầu hắn hiện tại có rất nhiều thứ, tỉ như một đám thỏ lông xù xù ngồi trên ghế nhà chính, hắn cúi đầu cung kính gọi chương phụ, thật sự khó tiếp thu.
Vu Ngọc phì cười, hài hước nhìn hắn:"Tưởng tượng quá nhiều đi? Bọn họ đều là nhân loại, chỉ có ta mẫu thân là bán yêu, đây là lần xuất giá thứ ba của nàng a!"
Vu Quân có chút xấu hổ, ngượng ngùng gãi gãi đầu:"Như vậy a, vậy ngươi đi bảo trọng, sau này có việc cứ tìm ta."
Y ngẩn người, biểu tình có chút trầm trọng:"Quân Quân...không muốn gả cho ta sao?"
Hắn lắc đầu, mờ mịt hỏi:"Ngươi không thể gả cho ta sao?"
Vu Ngọc vô ngữ thở dài, nắm hắn tay cọ cọ:"Đi mà...gả cho ta đi..ta nhất định mỗi ngày đều sẽ "làm", không khiến ngươi thất vọng a..."
Hắn hất tay, lủi vào trong giường cuộn chăn:"Hừ, ngươi muốn "làm" thì tự mình "làm" đi."
Vu Ngọc theo sau leo lên, ôm hắn làm nũng cọ cọ:"Ta nói chơi mà, chúng ta cũng "làm" rồi, ngươi còn có thể gả cho ai nha?"
Hắn thở nhẹ, đều đều thanh nói:"Ngươi nếu đã muốn thì ta cũng không từ chối."
Vu Ngọc cười hì hì, vui vẻ ôm người lăn giường một hồi, vô tình đụng phải hắn eo đang rầm rì đau đớn, Vu Quân a một tiếng, chật vật đỡ hông tránh xa tên hung thủ tội ác tày trời. Y chột dạ sấn đến xoa xoa cho hắn, còn hảo y thủ pháp điêu luyện, bằng không hẳn là phải ăn đạp rớt giường.
Vu Ngọc khúc khích cười tít mắt, chùn chụt hôn lên má hắn:"Vậy ta ngày mốt quay lại, nhất định phải gả cho ta nha! Ta quay về nói với gia mẫu một tiếng, phân gia sau liền rước ngươi vào cửa!"
Nhất định phải đợi ta, nhất định phải gả cho ta a...