Hạ nhân sắp xếp cho y một căn phòng khác ở cuối dãy hành lang, trời đã nhá nhem tối, phía trước nô tỳ cứng nhắc cầm đèn dẫn đường. Gương mặt trái xoan đỏ ửng, đôi mắt liễm diễm nhìn Vu Ngọc, y phục màu lục yêu kiều:"Đại thiếu gia, đây là phòng lão gia phân cho người, bởi vì thiếu gia đã lớn nên nếu ở cùng phu nhân như lúc nhỏ sẽ không tiện, mời."
Vu Ngọc đẩy cửa bước vào, xoay người đối nàng đạm đạm cười, nói:"Chuẩn bị nước tắm cùng y phục giúp ta, đa tạ."
Nô tỳ ngốc ngốc nhìn y, đột nhiên bối rối:"A? Vâng thiếu gia, người từ sáng đến giờ hẳn là đã mệt, cần ta đem thêm chút thức ăn vào phòng sao?"
Vu Ngọc đến cạnh giường, chậm rì rì tháo đai lưng, phun ra hai chữ:"Tùy ngươi."
Nàng mặt đỏ tai hồng khép cửa lại, vừa đi vừa che mắt:"Aaaa ta không thấy gì hết ta không thấy đại thiếu gia cơ bụng aaaa!!"
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Vu Ngọc mặt ủ mày chau ngồi ăn bữa tối, nước mắt lưng tròng nhìn trăng sáng. Các người biết mà, y là đang nhớ Quân Quân của y.
Sắc trời vừa sáng, hạ nhân cung kính gõ cửa phòng:"Đại thiếu gia, phu nhân gọi người cùng đến nhà chính."
Vu Ngọc chớp chớp mắt, ngáp dài:"Đem chậu rửa mặt đến."
Thất Khuynh Nhu tắc đi trước, chờ tiểu tử kia ra đến nàng khẳng định ngủ xong một giấc. Mái tóc trắng như tuyết được búi sau đầu, trâm cài hoa đỏ, y phục thiên thanh cùng áo ngoài lông chồn. Đã mấy chục năm từ khi phu nhân gả vào Lâu Lương gia, dung mạo nàng vẫn khuynh quốc khuynh thành như ngày nào, hạ nhân già lâu năm biệt nữu nhìn bóng dáng Thất Khuynh Nhu chậm bước.
Lâu Lương Chính ngồi chính tọa, nhàn nhã uống trà:"Phu nhân hôm nay có chuyện gì? Bình thường không thấy nàng gặp ta, cho rằng nàng giận dỗi đâu?"
Thất Khuynh Nhu cười doanh doanh, ngồi vào cạnh lão nhân:"Đúng là có chuyện cần thông tri ngươi, đợi tiểu tử thúi kia đến hẵng nói, hiện tại muốn nói chuyện chúng ta."
Lâu Lương Chính nhìn nàng, hiển nhiên ăn nàng này một bộ, đôi mắt nhu hòa nhiều:"Lại muốn ăn gì sao? Lúc trước nàng từng nói thích ăn cua, không bằng lát nữa kêu trù phòng làm mấy món, hôm qua ta vừa được bằng hữu tặng vài thứ đến."
Thất Khuynh Nhu uống lên chén trà, ý cười dần tan:"Có vẻ không chỉ có ta muốn thỉnh cầu a..."
Lâu Lương Chính vẻ mặt cũng lạnh nhạt lên:"Ta chỉ quan tâm nàng."
Thất Khuynh Nhu quay mặt đi, âm thầm ủy khuất bĩu môi:"Nàng nào thì không biết."
Lão nhân tuy lớn tuổi nhưng gương mặt vẫn còn anh tuấn ngạnh lãng, hiện tại bị nói đến đầy mặt vặn vẹo, nếp nhăn xô lại:"Hừ! Bạch Tố là bất đắc dĩ sự tình, ngươi vì cái gì không thể rộng lượng chút?!"
Thất Khuynh Nhu vốn không có ý nhắc đến nàng ta, chỉ đùa giỡn mấy câu nàng phu quân cư nhiên tật giật mình, nàng châm chọc hô:"A? Phu quân nói đúng, ta thật là nhỏ mọn ích kỉ nha, hiện tại ta liền đem chính thất vị trí cho Bạch Tố, phu quân bớt giận a."
Lâu Lương Chính đầy mặt hắc tuyến:"Ngươi!"
Vu Ngọc đi theo hạ nhân tiến vào, vừa lúc gặp được bên ngoài nghe lén Bạch Tố cũng là y di nương, thiếp thất của Lâu Lương Chính, y cong cong mắt cười, nói:"Bạch di nương hảo, có muốn cùng ta đến gặp phụ thân? Đứng ở đây thì nghe được gì nha?"
Bạch Tố một thân bạch y thuần khiết, dung mạo tinh xảo nhu nhược lại điềm đạm, nàng nhỏ giọng nói:"Đại thiếu gia? Không có,ta..ta chỉ là đi ngang qua..."
Đang nói đột nhiên nàng ngã nhào về phía y, Vu Ngọc ghét bỏ tránh ra sau, Bạch Tố liền rầm rầm ngã xuống. Lâu Lương Chính nghe tiếng ồn, vội vàng bước ra, nhìn chính mình mỹ nhân nhược nhược khóc, hắn chạy nhanh vươn tay đỡ nàng dậy.
Bị Vu Ngọc cản lại, Lâu Lương Chính khẳng định đây là y khi dễ nàng, hùng hổ hô:"Ngươi làm gì?!"
Vu Ngọc khom người, đưa nàng cái khăn tay thêu hoa tinh xảo, một trương mặt yêu nghiệt cười:"Di nương thật không cẩn thận, ngã hư thân thể làm sao giờ? Mau đứng lên, nền đất lạnh.
Bạch Tố mặt hơi nóng, ý thức được đây là nàng địch thủ hài tử khi, bối rối bắt tay y đứng lên:"Không sao đâu lão gia, là ta không cẩn thận."
Thất Khuynh Nhu sau lưng Lâu Lương Chính giơ ngón tay cái, môi mấp máy:"Tiểu Ngọc giỏi lắm!"
Lâu Lương Chính như có sở cảm, quay lại nhìn nàng,Thất Khuynh Nhu vội vàng trang thương hại biểu tình:"Bạch Tố, ngươi cẩn thận điểm, lỡ như hoài hài tử, ngươi cứ hay ngã như vậy sẽ không tốt a."
Lúc này Lâu Lương Chính mới phân phó hạ nhân đưa nàng ta về phòng mời đại phu xem thử. Ba người lục tục quay lại nhà chính, ngồi đúng vị trí mà thưởng trà.
Lão nhân suy nghĩ, chậm rãi nói:"Ngọc nhi đều đến, phu nhân hẳn là muốn bàn hôn sự, có việc cứ nói."
Thất Khuynh Nhu cười:"Tiểu tử nhà ta cũng lớn rồi, hôn sự nếu để lâu liền không tốt, huống hồ Hoa gia sương nữ còn chưa đủ tuổi, chi bằng thành toàn cho Ngọc nhi đi thôi."
Lâu Lương Chính nhíu mày:"Hoa gia là cái dạng gì thế gia, nàng cũng không phải không biết, chờ vài năm lại không chết được, tình cảm phân thượng sau này từ từ bồi dưỡng."
Vu Ngọc đổ trà vào khay, liếc mắt:"Phụ thân, ta đã cùng người khác lăn giường, nếu hắn có hài tử, ngươi nói xem."
Lâu Lương Chính phụt ra ngụm trà, khù khụ ho khan:"Ngươi! Hỗn tiểu tử ngươi cư nhiên ngủ cô nương nhà người ta!"
Vu Ngọc trong miệng tắc mấy cái điểm tâm, nhồm nhoàm nói:"Không phải cô nương, là ca nhi."
Lâu Lương Chính ngơ ngác:"!?"
Thất Khuynh Nhu đồng dạng:"!!!"
Vu Ngọc mộng bức nhìn đôi phu thê:"Mẫu thân ngươi...không phải ngươi không biết đó chứ?"
Thất Khuynh Nhu chột dạ:"Ngươi chưa từng nói qua a..."
Lâu Lương Chính đập bàn, chén trà xui xẻo đổ xuống:"Làm càn! Lâu Lương gia ta là nơi nào, đích trưởng tử lại cưới cái ca nhi?! Ngươi rõ ràng muốn ném ta thể diện!"
Vu Ngọc đứng dậy, phủi phủi trong lòng bàn tay vụn bánh:"Hiện tại ta cùng mẫu thân đến rước hắn vào phủ, phụ thân đi tìm trưởng bối Hoa gia hủy hôn là vừa."
Nói xong y xoay người rời bước, Thất Khuynh Nhu cũng đoan trang hành lễ một phen, theo sau y rời khỏi. Để lại Lâu Lương Chính tức nổ phổi, phủ Lâu Lương ồn ào một hồi.
Trước cổng, dân chúng đi lại náo nhiệt, có mấy cái hài tử cầm tay phụ mẫu ríu rít cười, Vu Ngọc nhìn chằm chằm bọn họ, ngón tay siết lại.
Thất Khuynh Nhu đem lên cái nô tỳ, leo lên xe ngựa, Vu Ngọc theo sau ngồi vào trong. Mấy cái gia đinh không ngừng chuyển rương lớn rương nhỏ vào thùng xe, Vu Ngọc tò mò nhìn Thất Khuynh Nhu, chỉ thấy nàng nhún vai nói:"Quà gặp mặt cho ngươi tiểu mỹ nữ."
Dọc đường Thất Khuynh Nhu đầy đầu choáng váng nháo đòi xuống xe, xa phu bất đắc dĩ dừng lại, thấy nàng chống tay vào thân cây gần đó ọe ọe nôn lên. Vu Ngọc đỡ nàng về xe ngựa tránh nắng, ôn nhu nói:"Uống chút gì đi, mẫu thân ngươi thật không có phong phạm của mỹ nữ gì cả..."
Câu này chính là Thất Khuynh Nhu lúc y còn nhỏ hay nói, mỗi lần mua y phục đẹp hoặc trang điểm lộng lẫy xong nàng luôn miệng nói:"Ta đây thật có phong phạm của mỹ nữ nha!"
Những lúc như vậy, phụ thân y sẽ phụ họa phía sau:"Haha, Nhu nhi thật xinh đẹp, không hổ danh là ta phu nhân."
Đó cũng chỉ là đã từng, khi đó hai người họ đều còn rất trẻ, chỉ mới hai mươi xuất đầu liền an gia lập nghiệp, cỡ nào trai tài gái sắc, hiện tại mấy câu không hợp liền sảo lên, nguyên nhân đều do cái kia Bạch Tố, bò lên giường y phụ thân sau liền chết đòi gả vào Lâu gia. Sau nàng sinh một cái nam hài, chính là Lâu Lương Vũ, Lâu lão phụ thân càng thêm sủng ái.
Không hẳn đều là lỗi của y phụ thân, có trách cũng chỉ có thể trách mẫu thân quá vô tư, thường hay chọc phụ thân sinh khí, còn có thiếp thị thổi gió bên gối, liền tính tình cảm mấy chục năm cũng dần phai nhạt.
Thất Khuynh Nhu đánh cái hắt xì, khịt khịt mũi nhìn y:"Mẫu thân ngươi đẹp lắm sao? Nhìn gì mà nhìn."
Nói nói nàng nhìn phong cảnh tuyết trắng ngoài cửa, lẩm nhẩm hát.
Vu Ngọc phì cười:"Hát cái gì đâu, mẫu thân ngươi lúc ta còn nhỏ cũng hát bài này, ngươi sẽ sáng tác bài hát sao?"
Thất Khuynh Nhu ha hả cười gượng:"Quen miệng thôi, cũng không phải ta sáng tác..."
Vu Ngọc đôi mắt như muốn xuyên thủng nàng, thâm thúy cười.
Thất Khuynh Nhu không hát nữa bất mãn chống cằm:"Hừ! Muốn đào lỗ trên người ta? Càng ngày càng giống ngươi phụ thân!"
Vu Ngọc im lặng nhìn ven đường thôn dân, sắp đến nơi rồi.
Xa phu dừng lại theo chỉ thị, Vu Ngọc xuống trước, cầm tay đỡ Thất Khuynh Nhu xuống xe. Chung quanh mấy cái phụ nhân ồn ào lên:"Đó là xe ngựa a! Thật có tiền, hẳn là đôi phu thê nào đó dạo chơi."
Thất Khuynh Nhu nghe được, khanh khách cười, trào phúng nói:"Phu quân, người ta muốn đi cưới cho ngươi cái thiếp thất a!"
Xa phu cùng mấy cái nô tỳ biểu tình cổ quái, trong lòng thầm nói:không được đâu phu nhân! lão gia đánh gãy chân bọn ta aaaa!!!
Vu Ngọc cười cười, mang theo mấy cái nô tỳ cùng nhau đến cửa Vu gia. Vu Liên nghe tiếng gõ, tay chân nhanh nhẹn chạy đến tiếp đón, nhận ra y là nam nhân lần trước, nháy mắt biểu tình ta hiểu mà. Vu tức phụ nhìn thấy có khách nhân, vẻ mặt nịnh nọt mời vào trong uống nước:"Đây là thiếu phu nhân nhà ai a? Là của địa chủ phái xuống sao?"
Thất Khuynh Nhu tủm tỉm cười:"Ngươi là Vu ca nhi mẫu thân đi? Cũng thật khách khí."
Vu tức phụ đầy đầu hắc tuyến:"Cái thứ ca nhi xấu xí đó sao có thể là ta thân sinh!"
Vu Ngọc kéo nàng tay áo, bên tai nhỏ giọng nói:"Bà ta là thẩm thẩm của Vu Quân, còn rất ghét hắn đâu."
Thất Khuynh Nhu nghe xong quả nhiên sắc mặt thập phần đẹp:"Như vậy a, xấu đến mức nào mà có thể khiến ngươi nói vậy?"
Vu tức phụ biết mình thất thố, vội nói:"Lớn lên giống cái nam nhân còn không xú, ta cũng là lo nghĩ cho hắn."
Thất Khuynh Nhu không ngồi, trang cười nói:"Gọi nhà ngươi ca nhi đến, chúng ta nói chuyện."
Vu tức phụ một bộ thương tâm nói:"Nhà ta có hai cái ca nhi a, đều không có nhà, bất quá Vu Quân tiểu nhi cũng thật quá đáng, mấy ngày trước thông đồng nam nhân trong phòng sau bị bào đệ phát hiện liền đổ tội cho hắn bào đệ, hại y thanh danh tẫn hủy a..."
Thất Khuynh Nhu nghe thấy thông đồng nam nhân, sắc mặt khẽ biến nhìn Vu Ngọc đang cố lảng tránh, nàng gằn từng chữ:"Cái tên nam nhân kia quá không biết xấu hổ đi."
Vu tức phụ cho rằng nàng đến tìm tra, thêm mắm thêm muối kể lể một hồi. Vu Quân rốt cuộc về đến, trong tay dao phay cùng một chỉ gà, ánh mắt sắt bén hướng nhà chính nhìn nhìn. Thấy Vu Ngọc, hắn biểu tình có chút hòa hoãn, chân dài tiêu sái về phòng cất đồ đạc. Vu Liên thấp thấp hô tên hắn, Vu Quân đáp lại ra ngoài:"Chuyện gì?"
Vu Liên sốt ruột ngẩng đầu nhìn:"Là cái kia nam nhân đúng không? Y đến làm gì nhi?"
Vu Quân xoa đầu nàng, bẻ khối táo trong tay đút vào miệng Vu Liên:"Đừng lo lắng, ngươi biểu ca rất lợi hại, cho ngươi."
Vu Liên gật đầu như gà mổ thóc, vui vẻ gặm táo đi theo. Vu Quân mặt vô biểu tình bước vào, Vu Ngọc hai mắt sáng ngời giống như tùy thời liền có thể bổ nhào vào hắn. Còn có một cái như hoa như ngọc mỹ nhân đoan trang đứng trước, nói:"Là người này sao? Ngươi.....quá soái đi!!!"
Thất Khuynh Nhu hô một tiếng, vây quanh Vu Quân trầm trồ không ngừng:"Thật là ca nhi sao!? Quá soái! Quá ngầu! Ta thật muốn gả cho ngươi luôn nga!"
Vu Ngọc tiến đến bịt miệng nàng, âm trầm cảnh cáo:"Đó là ta ái nhân."
Vu Quân ngốc ngốc nhìn hai người ngươi trừng ta liếc giành giật nhau:"Ngươi là?"
Thất Khuynh Nhu hất y ra, cười nói:"Ta là y mẫu thân, Thất Khuynh Nhu, Lâu Lương phủ chính thất!"
Vu tức phụ sớm đã đứng hình từ lâu, nguyên lai không phải phu thê a, vì cái gì xinh đẹp như vậy? Còn nữa! Nàng ta không phải tới tìm tra sao?!
Vu Liên đoán được vài phần, vui vẻ nhìn bọn họ nói chuyện, trong miệng táo rột rột nhai không ngừng.
Thất Khuynh Nhu đối Vu tức phụ nói:"Vu Quân tiểu ca nhi đã cứu con trai ta, hiện tại Ngọc nhi đến đây cầu hôn, ngươi có ý kiến?"
Vu tức phụ rụ rè lắc đầu sau lại dữ tợn hô lớn:"Không đúng! Hắn rõ ràng là mạo danh! Ta chưa từng thấy hắn cứu ngươi con trai! Vu Quân còn thông đồng nam nhân cách đây mấy ngày, các ngươi cưới một cái xú thanh danh về không ghê tởm sao?!"
Thất Khuynh Nhu thuận tay cầm ghế gỗ lên bang một tiếng ném vào bên cạnh Vu tức phụ một rổ trứng gà, hiền hòa cười:"Dám nói ta trưởng tức tương lai như vậy, ngươi là người đầu tiên."
Vu tức phụ run rẩy nhìn ghế gỗ vỡ ra, theo sao là đau lòng nhìn rổ trứng gà hỏng, khóc lóc lên:"Ô ô các ngươi không nói lý! Đại gia xem xem nàng ta ăn hiếp lão nhân a! Mau lại đây xem!"
Hàng xóm láng giềng kéo đến, xì xào nói nhỏ:"Cô nương nhà ai tính tình lại kém như vậy? Thật uổng một trương mặt đẹp, ta còn định kêu con trai cầm sính lễ đến hỏi thăm đâu..."
Thất Khuynh Nhu trợn trắng mắt, tiếp tục mỉm cười nói:"Chư vị, là nàng ta nhục mạ trưởng tức tương lai nhà ta trước, còn nữa, ta cùng nàng rõ ràng bằng tuổi, lấy đâu ra tôn trọng lão nhân? Nàng lão vậy ta không lão sao?"
Đám người ồ lên một mảnh, bất quá cũng không tin mấy, Thất Khuynh Nhu quá trẻ a, so sánh với Vu tức phụ, hai người thực cách nhau một lạch trời.
Vu Quân đuổi đám người kia đi, quay đầu nhướn mày hỏi:"Không có ý kiến gì với ta sao, Lâu Lương phu nhân?"
Thất Khuynh Nhu đê tiện cười:"Ai nha ngươi quá đẹp đi, tính tình có xấu ta cũng cam tâm tình nguyện."
Vu Ngọc bất mãn:"Rõ ràng là ta lão bà ngươi vì cái gì cam tâm tình nguyện?!"
Hai người nháy mắt sảo lên, Vu Quân đỡ trán:"Tiểu Ngọc, ngươi định ngày tổ chức hỉ sự chưa?"
Thất Khuynh Nhu hì hì cười trả lời thay:"Chưa, vốn tưởng rằng ngươi còn có cha nương, đem chút quà gặp mặt, không nghĩ đến lại chỉ có một cái ngu ngốc thẩm thẩm a, ngươi theo ta về phủ đi."
Vu Quân nhìn y, hai người trao đổi ánh mắt, hắn nói:"Hảo, sau này phải gọi người là mẫu thân rồi, đợi ta nói chuyện cùng biểu muội, chốc lát cùng các ngươi đi."
Hắn nói, xoay người liền đi, tìm Vu Liên nói chút gì, chỉ thấy nàng đỏ hốc mắt, ôm hắn không tha. Vu Ngọc từ xa nhìn có chút không thuận mắt, hắc mặt giận dỗi. Thất Khuynh Nhu lúc này trêu chọc lên:"Ha hả tiểu tử ngươi cũng có ngày này, bất quá con dâu xác thực không tồi, bằng này nhan sắc nếu là ta khẳng định ăn không còn xương."
Vu Ngọc trừng mắt nhìn nàng:"Đứng đắn điểm."
Vừa lúc Vu Quân ra tới, trên người không mang theo cái gì, chỉ có một thân quần áo vải bố thô sơ. Ba người cùng nhau vào xe ngựa, vừa xuống không bao lâu liền lập tức khởi hành. Trên đường Vu Quân hỏi y cùng Thất Khuynh Nhu chút gia sự, tuy hắn mặt than nhưng thái độ cung kính, hỏi chuyện khéo léo khiến nàng rất vừa lòng. Vu Ngọc luôn dán vào hắn ôm, thân thân mấy ngụm, làm trò chính mình mẫu thân mặt tú ân ái. Vu Quân chụp rớt y tay, tay khác lại không ngừng bò lên.
Chọc đến Thất Khuynh Nhu đầy mặt hắc tuyến, ghen ghét nhìn đôi uyên ương muốn cự mà nghênh:"Hừ, ta mới không thèm nhìn!"
Nháo một hồi, Vu Ngọc tối qua nhớ thương Vu Quân quá độ nên ngủ có chút vãn, hiện tại khò khè nằm trên đùi hắn chợp mắt, Thất Khuynh Nhu không buồn ngủ cũng không muốn thua kém, dứt khoát chen chúc nằm trên đùi hắn cùng ngủ. Vu Quân nhìn hai cái đầu tóc trắng trên đùi, trong lòng mạc danh cho chút ấm áp, khom người hôn một chút trên mặt Vu Ngọc.
Lại không biết, Thất Khuynh Nhu toàn bộ đều nhìn đến, ủy khuất làm bóng đèn.