Xuyên Thành Nam Thê Bạch Nguyệt Quang Của Nhà Giàu Số Một

Chương 23


Edit: Điềm Điềm
**********************
Hoa Tự Cẩm đi ra ngoài không bao lâu, liền nhìn thấy Cổ Lộ Trần mang theo nữ trợ lý bị gã đuổi đi vào phòng nghỉ.

Đóng cửa lại, Cổ Lộ Trần hạ thấp giọng: ” Nhạc Dao, cô cố ý!”
” Anh Cổ, em thật sự không có cách nào, sau này em khẳng định sẽ không phạm sai lầm, cũng sẽ không đem chuyện trong nhà ảnh hưởng công việc, anh đừng sa thải em, em thật sự rất cần công việc này.


Nhạc Dao cố nén nước mắt, mong làm cho Cổ Lộ Trần hồi tâm chuyển ý.

” Cô tốt nhất là đi ngay bây giờ cho tôi, mỗi ngày đều mất mặt, cô đi làm hay là khóc tang, xui xẻo!”
Cổ Lộ Trần nói xong đại khái một giây cũng không muốn ở cùng một chỗ với cô, trực tiếp mở cửa đi, không quay đầu lại.

Nhạc Dao cắn môi cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Dung Ngọc trang điểm xong, không phát hiện Hoa Tự Cẩm, lại nghe thấy thanh âm của hắn, đi qua thấy hắn cùng nữ trợ lý bị Cổ Lộ Trần đuổi đi ngồi cùng một chỗ.

Có chút ngoài ý muốn gõ cửa, khiến hai người chú ý.

Nhìn thấy Dung Ngọc, Nhạc Dao vội vàng lau sạch sẽ nước mắt, đứng lên miễn cưỡng cười rộ lên: ” Xin lỗi, để cho các người cười rồi.



Hoa Tự Cẩm lúc này mở miệng nói: ” Vừa rồi tôi không phải cố ý nghe lén, là trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
Nhạc Dao do dự gật gật đầu: ” Đúng vậy, trong đầu ba tôi có thứ gì đó, bác sĩ đề nghị phẫu thuật, tôi không…”
” Trong não sao?” Dung Ngọc đột nhiên mở miệng, Nhạc Dao theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cậu, ” Đúng vậy, trong não hoài nghi có khối u, không biết là lành tính hay ác tính, phải phẫu thuật mới có thể xác định.


Dung Ngọc lấy điện thoại ra, mở miệng nói: ” Chờ tôi một chút.


Hoa Tự Cẩm nghe cậu nói như vậy, liền biết cậu muốn làm cái gì.

Dung gia nhị thiếu Dung Tuyền chính là chuyên gia khoa não Nam thành, nếu như hắn không đoán sai, Dung Ngọc chính là đang gọi điện thoại cho hắn ta.

Dung Ngọc cùng Dung Tuyền nói chuyện xong, trở về đem số điện thoại văn phòng Dung Tuyền viết cho Nhạc Dao: ” Cô gọi số điện thoại này, tìm Dung Tuyền anh ấy sẽ giúp cô an bài chuyện của ba cô.


Người tên Dung Tuyền, Nhạc Dao cho dù trước kia không biết, nhưng từ sau khi ba sinh bệnh, cô đã tìm hiểu không ít thông tin, đương nhiên nghe nói qua cái tên này, trong tay cầm tờ giấy Dung Ngọc đưa cho, Nhạc Dao cảm kích nói: ” Cám ơn, tôi….

.


Nói xong nước mắt không khống chế được chảy ra, mấy ngày nay cô bởi vì chuyện này lo lắng sợ hãi không biết làm sao, nhân sinh đã tiến vào thời khắc tuyệt vọng nhất, không nghĩ tới sẽ gặp được ánh sáng.

Nghẹn ngào nói không nên lời, Nhạc Dao cúi chào Dung Ngọc: ” Cảm ơn!”
” Mau đưa ba cô đi khám bệnh đi, chờ ba cô khỏi bệnh, cảm ơn cậu ấy cũng không muộn!” Hoa Tự Cẩm cười an ủi cô, Nhạc Dao nặng nề gật gật đầu, cầm tấm thiệp trong tay rời khỏi đoàn làm phim.

Sau khi nữ trợ lý đi, Hoa Tự Cẩm giơ tay vỗ vai Dung Ngọc: ” Anh hai cậu đáp ứng thoải mái như vây sao?”
” Bằng không thì sao?”
” Hy vọng người tốt gặp được chuyện tốt.


Dung Ngọc kỳ thật không sao cả, Cổ Lộ Trần sau khi biết nghĩ như thế nào thì kệ gã, nhún nhún vai, xoay người đi ra ngoài quay phim.

Cổ Lộ Trần vốn tưởng rằng Nhạc Dao sẽ dây dưa gã không buông, nhìn thấy cô từ bên trong đi ra, lông mày nhíu lại đã chuẩn bị xong Nhạc Dao lại đây, gã liền lớn tiếng răn dạy, bảo cô nhanh chóng cút đi, đừng chướng mắt ở trước mặt gã, kết quả Nhạc Dao sau khi đi ra, ngay cả ánh mắt cũng không cho gã liền từ trước mặt gã đi qua.

Cổ Lộ Trần: “…….


.


Nhìn theo Nhạc Dao hoàn toàn biến mất trước mắt, gã mới kinh ngạc thu hồi tầm mắt, dùng sức chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu rõ, một giây trước còn khóc cầu xin gã không được sa thải, quay đầu liền dám không nhìn gã!
Chờ thấy Dung Ngọc cùng Hoa Tự Cẩm từ bên trong đi ra, Cổ Lộ Trần trong lòng nhảy dựng, không biết vì cái gì chính là có một loại cảm giác đặc biệt không tốt.

Phân cảnh buổi sáng, Thẩm Giác đem Thẩm Thanh mang về sư môn giao cho sư tôn chiếu cố, rời đi chữa thương, đột nhiên nghe thấy Thẩm Thanh ma tính đại phát, làm trọng thương sư tôn, lúc chạy tới, Thẩm Thanh đã hoàn toàn nhập ma ——
Thẩm Giác một thân bạch y bay tán loạn, nâng sư tôn ngã xuống vũng máu lên, nhìn Thẩm Thanh cách một kiếm hai mắt đỏ như máu: ” Thẩm Thanh!”
Nhìn Thẩm Giác đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, hai mắt Thẩm Thanh đỏ như máu: ” Đại sư huynh, ngươi không nên cứu ta, không nên cứu ta!”
” Thẩm Thanh ngươi là sư đệ của ta, ta cứu ngươi là chuyện phải làm!”
Thẩm Giác đứng lên, chắn trước người sư tôn, đối diện với kiếm trong tay Thẩm Thanh: ” Nhưng bất kể là nguyên nhân gì, cũng không phải là lý do ngươi tàn sát sư tôn, Thẩm Thanh ngươi có biết tội không?”
” Biết tội?” Thẩm Thanh cười nhạo một tiếng, ” Ta có tội gì, ta thay người nhà báo thù, ta có tội gì, Thẩm Giác từ nay về sau, ta và ngươi không cùng môn nữa, về phần ông ta, chết không đáng tiếc!”
Thẩm Thanh một kiếm chém ra, ngưng tụ tất cả tu vi hội tụ trên một kiếm này, chặt đứt tất cả quá khứ của hắn và sư môn.

Thẩm Thanh biến mất trong đêm tối, thay sư tôn đỡ lấy kiếm này, khiến Thẩm Giác vốn bị thương phun máu, nhưng kiên trì không làm cho mình ngã xuống.

Một đôi mắt đen trong vắng lạnh lẽo, hiện lên nỗi buồn sâu sắc!
Bạch Nguyệt Bán ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm Dung Ngọc trong ống kính, một lúc lâu sau mới mở miệng: ” Lại tiến bộ, vừa rồi Bằng Lan cũng bị cậu lấn áp.


Trần Thị Kim không tiếp lời, nhưng hưng phấn trong mắt hắn đã lộ ra tâm tình của hắn.

Thẩm Bằng Lan đi xuống, nhịn không được quay đầu nhìn về phía Dung Ngọc đang súc miệng bằng nước, nếu như lúc trước cảm thấy Dung Ngọc thay đổi chỉ là ảo giác, như vậy hiện tại y thật sự có thể khẳng định người này đã thay đổi, trở nên chói mắt hơn.

Trong nháy mắt, y bỗng nhiên có chút hiểu được sự đặc biệt của Cố Triều Từ dành cho cậu.


……
Cố Triều Từ sau khi rời khỏi nhà cũ, hẹn Hạ Kinh Hồng đến quyền quán đánh quyền.

Đây không phải là lần đầu tiên hai người hẹn ra đây, nhưng lần này khi Hạ Kinh Hồng tới đây có chút chột dạ.

Nhưng mà mặt Cố triều Từ lạnh lùng, chỉ từ biểu tình căn bản nhìn không ra anh nghĩ cái gì, chỉ là khi lên lôi đài, Hạ Kinh Hồng cảm thấy cậu của hắn chính là tìm lý do đánh hắn mà thôi.

Lại một lần nữa ngã xuống, Hạ Kinh Hồng nằm trên mặt đất gào thét: ” Con sai rồi cậu ơi!”
” Nói đi, sao lại sai rồi?”
” Con không nên nói với bà ngoại rằng cậu có đối tượng, nhưng con thề con thực sự không nói gì ngoài chuyện này!”
Cố Triều Từ đứng trước mặt hắn tháo găng tay: ” Nếu con nói hết, hiện tại không phải nằm ở đây.


Nói xong xoay người từ lôi đài đi xuống, chuẩn bị đi tắm rửa.

Hạ Kinh Hồng đứng lên dựa vào dây phòng hộ, không từ bỏ ý định hỏi: ” Cậu, là thật sao?”
” Đừng hỏi!” Cố Triều Từ rút khăn tắm ra, xoay người cũng không quay đầu lại đi vào phòng tắm.

Hỏi là đúng!

Bình Luận (0)
Comment