Xuyên Thành Nam Thê Bạch Nguyệt Quang Của Nhà Giàu Số Một

Chương 9

Edit: Điềm Điềm

**********************

Cố Triều Từ vô tình xem tình huống Dung Ngọc, theo bản năng lướt thêm vài cái, bình thường anh đối với chuyện trong giới giải trí cũng không chú ý nhiều, dù sao Cố thị làm công nghiệp, trước mắt cũng không có ý định đưa tay đến giới giải trí.

Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên màn hình, không biết tại sao lại làm mới trang, nhìn thấy một cái đẩy mới nhảy ra trên đầu, Cố Triều Từ theo bản năng bấm vào.

Hương Dưa Entertainment V: # Nhất kiếm thành ma# RY sáng sớm đi taxi đến căn cứ điện ảnh và truyền hình… [Ảnh] [Ảnh] [Ảnh]……

Trong ảnh, Dung Ngọc trên người còn mặc bộ đồ buổi sáng từ nhà anh đi ra ngoài, đơn giản sạch sẽ, ngũ quan xinh đẹp dưới ánh mặt trời rực rỡ, nhiều hơn một phần chói mắt ôn nhu, hình ảnh có chút nhòe, hiển nhiên không chỉnh sửa liền ném lên, nhưng vẫn khó che lấp phong thái thiếu niên.

Theo bản năng lưu lại mấy bức ảnh này, phục hồi tinh thần lại, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, nhưng rốt cuộc không có lui về xóa ảnh đã lưu trong album, làm bộ không tồn tại mở khu vực bình luận ——

[ Trời ơi, nhan sắc này thật sự có chút oanh tạc đến tôi!!!! ]

[ Mặc dù biết hắn là tác tinh*, nhưng thật sự nhan sắc này quá nghịch thiên!! ]

*Hình dung một loại người rất hay làm bộ, rất thích giày vò người bên cạnh.

[ Không phải chỉnh sửa mà được loại tiêu chuẩn này, trái tim tôi!!!! ]

[ Nhan phấn* xin tự trọng!!! ]

*Chính vì dung mạo của ngôi sao mà theo đuổi làm fan của ngôi sao đó.

[ Quan bác* có ý gì, không cho phép con nhà tôi ngồi taxi sao? ]

*Blog chính thức. Ví dụ: Sina quan bác, Tencent quan bác, Kim Sơn quan bác, v.v.

[ Ha ha ha, nhìn thấy chữ taxi này, làm cho tôi nhớ tới, người nào đó lúc trước thầm mỉa mai SPL (Thẩm Bằng Lan) hồng là bởi vì xuất đạo sớm, dựa vào trong nhà, hiện tại tôi rốt cục cũng biết nguyên nhân, thật chua nha!!! ]

[ Hắn đi taxi không bình thường sao, lại không hồng, ngồi taxi không che mặt cũng không ai biết, có cái gì kinh ngạc! ]

[ Một người ngu ngốc, có cái gì để thảo luận, không hiểu sao lại dính tới, ôm Lan Lan đi, chúng ta không hẹn gặp!!! ]

……

“Buzz”

Điện thoại di động vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên, Cố Triều Từ nhìn thấy hai chữ Dung Ngọc lóe lên phía trên, trong lòng nhảy dựng lên, sau đó ngồi thẳng người đón: ” Alo…”

” Xin chào, xin hỏi là Cố tiên sinh sao, tôi là…..của Dung Ngọc…..A…..”

Đối phương không nói gì, đột nhiên truyền đến một thanh âm khác: ” Cố Triều Từ, tôi đau…”

Thanh âm thiếu niên phát ra run rẩy, nghe có vẻ đáng thương lại bất lực, Cố Triều Từ phản ứng lại, người đã đi tới cửa.

Nguyên Tắc đang nói chuyện với thư ký nhìn thấy anh vội vàng đi ra, sửng sốt nói: ” Cố tiên sinh…”

” Theo tôi đi ra ngoài một chuyến.” Lúc nói chuyện động tác dưới chân không ngừng, nhanh chóng đi tới cửa thang máy, ” Tra một chút đoàn làm phim của Dung Ngọc, hiện tại đi qua đó.”

” Được.” Nguyên Tắc thức thời không hỏi nhiều, xoay người đi gọi điện thoại.

Bên này Dung Ngọc ngồi xổm trên mặt đất, mặt trắng như tờ giấy, cũng không biết là nguyên nhân là do trang điểm, hay là từ trên thân thể xuất hiện.

Ở cửa lớn không đợi được người Hoa Tự Cẩm thật vất vả mới tìm được cậu, còn chưa kịp nói mấy câu với cậu, Dung Ngọc bỗng nhiên ngồi xổm xuống trước mặt hắn, túm ngực đau đến hừ hừ.

Ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng cậu nhóc lại bày trò quỷ, không muốn quay phim thật tốt, thẳng đến khi Dung Ngọc đau trên trán đều là mồ hôi lạnh, khóe môi vốn đã rách, lại một lần nữa bị cắn rách, máu chảy ra, làm thiếu niên thêm một phần bệnh khí yếu ớt.

Nhíu mày, nén đau đưa điện thoại di động cho hắn: ” Gọi điện thoại cho Cố Triều Từ.”

Hoa Tự Cẩm luống cuống tay chân tìm được ba chữ Cố Triều Từ trong điện thoại, chỉ cảm thấy ba chữ này vô cùng quen thuộc, thế nhưng trong lúc nhất thời đại não hắn có chút không nhớ, chờ điện thoại gọi đi, còn chưa dứt lời, đã bị Dung Ngọc đoạt lấy, tiếp theo liền nghe Dung Ngọc mềm nhũn hướng đối phương kêu đau.

Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua tên nhóc này dùng loại thanh âm này nói chuyện với ai, trong lúc nhất thời Hoa Tự Cẩm trong lòng nghi ngờ càng lớn.

Chỉ là Dung Ngọc buông điện thoại xuống liền ngã xuống sô pha, nắm lấy tay sô pha, gân xanh đều nổi lên.

Hiển nhiên đang dùng nghị lực cực lớn đi nhẫn nại trái tim truyền đến co rút đau đớn.

Hoa Tự Cẩm thấy thế trong lòng lo lắng muốn chết, cũng không để ý hỏi những thứ khác: ” Chúng ta gọi xe cứu thương đi, cậu đây là chuyện gì xảy ra đừng dọa tôi!”

Dung Ngọc đầu đặt trên sô pha, bởi vì mồ hôi lạnh đau đớn theo trán ướt đẫm sô pha dưới thân: ” Không cần. Đừng để ai nhìn thấy… anh ta… chỉ cần đến đây… Ừm… bác sĩ cũng… không thể cứu tôi… a…”

Đôi mắt vốn đen bóng bởi vì đau đớn, bị nước mắt sinh lý xâm nhập ướt đẫm, thoạt nhìn đáng thương muốn chết.

Hoa Tự Cẩm nhìn cậu như vậy, trong lòng hoảng hốt không chịu được, nghĩ đến Dung Ngọc nếu xảy ra chuyện gì, hắn nên giải thích với Dung Phi như thế nào?

Dung Phi còn không giết hắn sao?

Đang gấp gáp đổ mồ hôi, lại truyền đến tiếng gõ cửa, Hoa Tự Cẩm theo bản năng mở miệng, kết quả âm thanh đều vỡ: “Ai đó!””

Tiếng gõ cửa dừng lại: ” Anh Hoa, Trần đạo hỏi bên này xong chưa, muốn quay chụp!”

” A, còn phải chờ một chút, lập tức qua ngay!”

” Như vậy sao,  anh Hoa đại khái còn bao lâu nữa?”

” Còn lát nữa, còn một lát nữa là được rồi, chúng ta lập tức đi qua.”

” Anh Hoa vậy các người nhanh lên một chút.”

Thanh âm ngoài cửa vừa biến mất, Hoa Tự Cẩm cúi đầu nhìn Dung Ngọc: ” A Ngọc, chúng ta gọi xe cứu thương đi, cậu đừng dọa anh, cậu như vậy…”

Hắn còn chưa dứt lời, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa, Hoa Tự Cẩm nhìn cửa phòng đóng chặt, ổn định tinh thần, đi qua mở cửa, chuẩn bị tốt lời nói để đối phương đừng thúc giục, khi nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa, toàn bộ nghẹn trở về.

Cố Triều Từ trong nháy mắt hắn mở cửa, liền chen vào, không nhìn Hoa Tự Cẩm đang sững sờ ở đó, bước nhanh đến Dung Ngọc quỳ trên mặt đất, đầu đặt trên sô pha, đưa tay kéo người lên ôm vào trong ngực.

” Hoa tiên sinh…” Nguyên Tắc đúng lúc gọi một tiếng, Hoa Tự Cẩm sững sờ tại chỗ giật mình.

Hoa Tự Cẩm vẻ mặt luống cuống quay đầu nhìn hắn, khiếp sợ trong mắt còn chưa biến mất, thoạt nhìn cả người đều có chút hoảng hốt, Nguyên Tắc dứt khoát đưa tay kéo hắn ra, đóng cửa lại.

Ngửi thấy mùi cam quýt quen thuộc, Dung Ngọc cơ bản sắp đau đến chết lặng, trong nháy mắt giống như cá đụng phải nước, gắt gao bắt lấy quần áo Cố Triều Từ, đầu vùi ở cổ người đàn ông, hít một hơi thật sâu…

Thiếu niên trong ngực đơn bạc làm cho người ta đau lòng, Cố Triều Từ đứng ở nơi đó, mặc cho Dung Ngọc nắm lấy quần áo của anh, tựa vào trong ngực anh.

Chờ một lúc cuối cùng người kia tìm lại khí lực buông tay ra, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, khó có được cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Tuy rằng trái tim không đau, nhưng trải qua một phen giày vò, sắc mặt tái nhợt, môi cũng rách, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa yếu ớt.

” Cám ơn.”

” Ừm.” Ánh mắt Cố Triều Từ đảo qua mặt cậu, xoay người cầm lấy chai nước từ trên bàn bên cạnh, vặn ra đưa đến trước mặt cậu, ” Uống một chút đi.”

Dung Ngọc tiếp nhận, xoay người ngồi xuống sô pha, ngửa đầu uống một ngụm nước, hướng Cố Triều Từ nói: ” Xin lỗi, không quấy rầy đến công việc của anh chứ?”

Cố Triều Từ nhìn bộ trang phục màu đen, theo cốt truyện trên người cậu cần phải có mái tóc dài, làm nổi bật thiếu niên vốn đã xinh đẹp, thêm một phần cảm giác dịu dàng, cũng không phải là cái loại mỹ nữ, mà là mỹ cảm trung tính. Không trả lời câu hỏi của cậu, ngược lại hỏi: ” Lát nữa còn muốn quay phim sao?”

Bị nhắc nhở như vậy, Dung Ngọc ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, vội vàng đứng lên: ” Đúng, đã chậm trễ rất lâu, cảm ơn, tôi phải đi qua quay phim.”

Nói xong liền đi ra cửa, nhưng khi cậu bước đến bước thứ ba, trái tim lại đột nhiên đau đớn.

Bỗng nhiên khom lưng, tay chống tường, Dung Ngọc nhắm mắt lại, trong lòng mắng một câu tục tĩu.

Không nghĩ tới cậu còn chưa vui vẻ bao lâu, liền trở lại trước giải phóng!

Cố Triều Từ thấy cậu như vậy, liền biết nhất định là lại đau, ngữ khí lộ ra một chút quan tâm không nhận ra: ” Lại đau?”

Dung Ngọc quay đầu nhìn anh, cẩn thận hồi tưởng lại tất cả tiếp xúc mật thiết với người đàn ông ngày hôm qua, thời gian dài không có đau đớn, hình như bắt đầu từ nụ hôn ngoài ý muốn của bọn họ.

Vì vậy, …

Cố Triều Từ chỉ cảm thấy ánh mắt thiếu niên trầm xuống, tựa hồ hạ quyết tâm nào đó, còn chưa đợi anh mở miệng hỏi, đã thấy đối phương bước nhanh về phía anh.

Bóng dáng ở trong mắt anh dần dần phóng đại, đột nhiên đưa tay kéo cà vạt của anh, nhẹ nhàng dùng sức kéo một chút, buộc anh phải cúi đầu, một giây sau, trên môi liền mềm mại…

Ồ~

**********************
Bình Luận (0)
Comment